Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 31-2: Có đáng chết cũng không chịu chào cha (2)
Edit:Lâm Mã Nhi
Beta: Tiểu Lăng
Tâm trạng trở nên tốt hơn, Vinh Ninh nằm ở trên giường hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa và làn gió nhẹ thổi qua. Anh tin một câu nói, con trẻ là cầu nối của cha mẹ, Cục Cưng, cám ơn con đã sinh ra trên thế giới này, cho tới nay cha cũng chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.
An Bảo Bối ủ ở nhà sắp mốc lên, theo đúng kế hoạch của cô, sau khi từ Pháp trở về thành phố A, cô chỉ được nghỉ ngơi một hai ngày rồi phải đi tìm việc làm. Dù cô không có bằng cấp quá “trâu bò” làm nền, nhưng cũng được coi là từng đi nước ngoài về chứ? Tiếng Anh và tiếng Pháp đều không tệ, chắc chắn có thể tìm đuợc một công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Cục Cưng. Đáng tiếc, nhiều chuyện phức tạp cứ liên tục xảy ra, khiến kế hoạch của cô gặp trở ngại, không thể thực hiện được.
Nhìn cái chân bị thương của mình, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc đi lại cũng không còn đau khiến cô cảm thấy mình bị xé rách như trước nữa. Lúc đi bộ vẫn còn khập khiễng nhưng không đến nỗi khó coi – cũng không uổng công mấy ngày nghỉ dưỡng. Mai là ngày Cục Cưng tham gia chương trình “Một ngày của một cục cưng thiên tài” gì đó. Lúc nhìn CụcCưng tự khoá mình trong phòng, ‘cạch cạch’ gõ máy tính liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, An Bảo Bối nhìn không hiểu nên choáng, đành phải né thật xa Cục Cưng ra. Cô không biết vì sao đột nhiên Cục Cưng lại muốn tham gia chương trình giống như tuyển tú* này, Cục Cưng trong ấn tượng vẫn luôn ưa tự kỷ với những thứ liên quan đến chuyên ngành của mình.
(*) tuyển tú: cuộc tuyển chọn phi tần của các vua chúa thời xưa, thường có những bài kiểm tra rất gắt gao về cầm, kỳ, thi, họa, vân vân và vân vân các tài năng khác =))
An Bảo Bối đành thở dài, trong đầu Cục Cưng đang nghĩ cái gì vậy, người mẹ ngu ngốc là cô này nghĩ mãi vẫn không ra, đành phải kệ bé làm loạn.
Mấy hôm nay An Kỳ có đến tìm cô, nhưng mà cô cảm thấy kỳ lạ là không khí xung quanh An Kỳ và Trác Văn Dương thật sự là hơi quái dị, quanh hai người như có tia lửa điện ma sát kịch liệt, dường như chỉ chút bất cẩn là sẽ bùng nổ dữ dội, sinh ra phản ứng hoá học khổng lồ. Chẳng qua là chỉ đùa “hai người xứng đôi quá”, kết quả là hai người cùng trừng cô, đồng thanh nói: “Ai xứng đôi với anh ta (cô ta) chứ?!” Cô bị doạ sợ, vội cúi đầu không dám lên tiếng nữa, nhưng nếu như hai người kia không xứng đôi, thì sao đến cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc vậy?
Cô không hiểu được chuyện người khác, ngay cả chuyện của mình cô cũng chẳng hiểu nổi, ví dụ như… Vinh Ninh...
Người đó chính là một vết sẹo trên thân cô, nếu nhắc tới thì tim đau như xé, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của người đó, mà chính cô cũng không thể dễ dàng quên đi, cũng không thể không nhắc tới.
Từ sau lần gặp trước, cô cho rằng Vinh Ninh sẽ quấn chặt lấy cô, nhưng sự thật thì ngược lại, khiến cô vô cùng khó chịu. Cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, đang mong đợi gì, ít nhất… Muốn biết đêm đó có đúng như lời anh ta nói, không có chuyện gì xảy ra cả không?
Nhất định là do gần đây nhiệt độ tăng quá cao, dù sao thành phố A cũng thuộc khu vực đất liền, đến mùa hè dù mở điều hoà cũng khiến cho cô cảm thấy nóng phát sợ, tim đập thình thịch không ngừng, đầu óc cũng sẽ chập mạch. Ừ, chắc chắn là như vậy, nếu không làm sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ như thế, không nghĩ được tý gì hữu dụng cả?
An Bảo Bối phát điên túm lấy tóc của mình, mái tóc đưược chải gọn gàng bị cô vò loạn, rất có tiềm chất của Mai Siêu Phong*.
(*) Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa, một nữ ma đầu mà người người kinh sợ và rùng mình bởi những thủ pháp ra tay vô cùng tàn bạo, độc ác của nàng ta
Cục Cưng vừa mới đi ra khỏi phòng, bởi vì vừa ngồi nhìn máy tính trong thời gian dài, cả người cứng đờ, xuống phòng khách ở tầng dưới, định bụng thư giãn gân cốt, thuận tiện uống một cốc sữa bò lạnh, kết quả lại phát hiện An Bảo Bối giống như đang mắc bệnh trâu điên, túm tóc, nhìn thấy thế khoé miệng của bé hơi co quắp.
“Mẹ đang lo sợ gì ở đây thế?” Cục Cưng ngồi phịch xuống ghế sa lon, toàn thân rã rời như không có xương.
“Không có gì.” An Bảo Bối vuốt vuốt mái tóc vừa bị cô cào rối bù, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon. Ánh mắt của Cục Cưng quá mức sắc bén, cô cũng không muốn bị bé đoán ra ý nghĩ trong lòng.
“Ủa? ~” Cục Cưng kéo dài giọng, nghiêng đầu, nhìn cô đầy thâm ý. An Bảo Bối ho khan mấy tiếng, cầm remote ấn, bình tĩnh, tập trung tinh thần nhìn TV là được, như vậy sẽ không bị Cục Cưng phát hiện gì.
“Con còn tưởng rằng mấy ngày nay mẹ thật sự đã nhàn đến chán rồi nên mới nghĩ lung tung, nghĩ tới cha tại sao biết tin tức của mẹ rồi còn chưa bám lấy mẹ, nên mới phát điên chứ.” Cục Cưng cứ thế bình tĩnh vạch trần suy nghĩ của cô, An Bảo Bối bị doạ sợ, tay hơi run, suýt nữa đánh rơi remote, cô đỏ mặt lắp bắp phủ nhận: “Con đang nói linh tinh gì thế? Mẹ đâu nghĩ lung tung như vậy? Mẹ chỉ…Mẹ chỉ…” Chỉ đang nghĩ cái gì? Đầu óc An Bảo Bối đột nhiên bị chập mạch, ngay cả một cái cớ cũng không nghĩ ra được.
“Chỉ gì ạ?” Cục Cưng nhàm chán ngáp một cái, An Bảo Bối ngu ngốc, nếu bé là cô, tùy tiện cũng có thể nghĩ ra mười mấy cái cớ khác nhau.
“A!” An Bảo Bối đột nhiên nghĩ tới một cái lý do rất hay. “Mẹ đang nghĩ xem quần áo mượn của cha Dập Dập, lúc nào mới trả cho anh ta được! Ha ha…” An Bảo Bối cười ngây ngô vì mình có thể tìm được một cái cớ, gãi đầu: “Dù sao chân của mẹ cũng tốt hơn rồi, mấy hôm nay nghỉ ở nhà, cũng nên đi trả lại quần áo cho người ta, con thấy đúng không?”
Đúng không? Đúng cái gì mà đúng? Cục Cưng không có ý muốn giúp đỡ, nhìn cô: “Không phải ngày mai mẹ định tới đài truyền hình xem con biểu diễn à? Buổi trưa mới chính thức bắt đầu, buổi sáng mẹ đến đưa cho bọn họ. Sau đó vẫn kịp chạy tới xem con.”
“Ừ, con nói rất đúng, nhưng mẹ không đưa con vào, chẳng lẽ con không luống cuống sao?” An Bảo Bối cầm lấy ly trà hỏi.
“Con không ngốc như vậy, ngược lại con rất lo cho mẹ, dù sao người dẫn chương trình còn phỏng vấn cả phụ huynh, con sợ lúc đối mặt với ống kính mẹ lại nơm nớp lo sợ, không nói được câu nào.”
Sặc… An Bảo Bối bị Cục Cưng trực tiếp tổn thương lòng tự ái: “Mẹ sẽ không như vậy đâu! Mẹ đã sớm lén diễn đi diễn lại nhiều lần, tuyệt đối sẽ không luống cuống mất mặt!”
Nhìn An Bảo Bối ấm ức tức giận, giớ nắm đấm, Cục Cưng hiểu ý, nói: “Vậy thì tốt, hy vọng đến lúc đó, mẹ thật sự làm được.”
“Đó là đương nhiên.”
“Quay lại chủ đề, suy nghĩ của mẹ rất dễ đoán, vẫn nghĩ tại sao đến giờ cha vẫn không đi tìm mẹ, giờ tâm tình của mẹ đủ cả chua cay mặn ngọt nhỉ? Không đi tìm mẹ, thì mẹ càng được yên tĩnh; nhưng lại đang suy nghĩ có phải cha đã buông tha hay không, rồi nghĩ đến lúc đi tìm mẹ thì mẹ nên đối mặt với cha ra sao. Những lời độc ác cũng đã nói, những chuyện tàn nhẫn đều đã làm, mấy năm oán trách cũng đã tan thành mây khói, rốt cuộc là nên chấp nhận hay từ chối cha đây? Chấp nhận thì sợ bị tổn thương giống như lúc trước; nhưng nếu từ chối, thì lại không đành lòng, mẹ thấy con đoán đúng không?”
“Khục…” Lần này An Bảo Bối thật sự phun hết trà trong miệng ra: “Con… Con nói bậy! Mẹ không như con nghĩ đâu, mẹ chỉ đang nghĩ, có phải nên thương lượng với Vinh Ninh một chút về vấn đề của con không, một tuần thì nên bỏ ra bao nhiêu thời gian đưa con sang nhà Vinh Ninh. Dù sao thân là cha của con cũng cần có quyền theo dõi chứ? Ừ, đúng, là như vậy đấy!”
“Đúng cái gì mà đúng? Mẹ tự đi nói đi, hỏi con làm gì?” Cục Cưng nhíu mày, lời của An Bảo Bối có sơ hở: “Con cũng không phải phạm nhân, quyền theo dõi gì? Đó gọi là quyền quan tâm.”
An Bảo Bối xấu hổ cúi đầu, cô lại bị Cục Cưng giáo dục, rõ ràng loại chuyện như này phải là cô giáo dục bé chứ. “Ừ, mẹ đồng ý là mẹ dùng sai từ ngữ, nhưng đó cũng là do bị con làm nổi cáu. Dù sao con cũng còn nhỏ, không nên đoán suy nghĩ của người lớn lung tung như vậy, rất dễ khiến người ta ghét đấy!?”
“Con cũng lười đoán suy nghĩ của người khác, với lại con cũng chỉ đoán mỗi suy nghĩ của mẹ thôi, ai bảo suy nghĩ của mẹ lại dễ đoán như vậy chứ?” Cục Cưng tỏ vẻ rất uất ức, việc này cũng chẳng liên quan tới bé, thật là, bé quan tâm làm gì chứ?
“Dù sao con cũng không nên nói linh tinh, dù sau này mẹ có nói chuyện với Vinh Ninh, thì chủ yếu cũng là vì chuyện của con, con không nghĩ xem chuyện này là do ai à? Không biết mẹ bẩm sinh đã phản ứng chậm rồi sao? Lại còn đột nhiên chạy tới trước mặt Vinh Ninh để anh ta biết con tồn tại, khiến mẹ không kịp chuẩn bị tâm lý.”
“Nhìn đi, đây chính là người lớn, chuyện mình làm sai lại đổ lỗi lên người một đứa trẻ.” CụcCưng tỏ vẻ chán nản nhìn trần nhà: “Thật là nhàm chán, làm người lớn vô sỉ như vậy, contình nguyện mãi mãi không lớn lên.”
Xong rồi, lại bị Cục Cưng giáo dục, mặt An Bảo Bối tràn đầy vẻ tự trách: “Là mẹ sai được chưa?”
“Vốn là mẹ sai, con cũng không có nói gì cả.” Cục Cưng chu mỏ một cái: “Suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu rồi mà còn không thừa nhận.”
“Con đừng nói bậy! Giờ mẹ và Vinh Ninh chỉ là bạn bè, chỉ hơi khác bạn bè bình thường một chút mà thôi. Suy nghĩ vì con một chút không đúng à? Con đừng quên, lúc trước là ai dạy dỗ mẹ, giờ mẹ vất vả lắm mới mở lòng được, con là con gái của mẹ, không ủng hộ mẹ cũng thôi, lại còn ở đó mà đả kích mẹ!” Cô vẫn còn bất mãn đây! Quan hệ của cô và Vinh Ninh bây giờ, vốn giống như lời cô nói --- thuần khiết như thế.
“Xem ra mẹ đã nghe lọt lời con, cũng đã can đảm thừa nhận là mình nhớ cha, cũng đã đồng ý với con không làm con rùa đen rụt đầu nữa, như vậy rất tốt!” Khó có khi Cục Cưng khen ngợi An Bảo Bối, nhưng vẫn dội cho cô một gáo nước lạnh: “Đáng tiếc là giờ không biết cha đang ở đâu, khiến mẹ phải suy nghĩ, thật sự là lãng phí tình cảm nha.”
“Con…” An Bảo Bối nổi giận, lời này của Cục Cưng là sao, sao cô lại thành oán phụ bị chồng ruồng bỏ đây!? Được rồi, nghĩ kỹ thì cô cũng gần như vậy, nhưng Cục Cưng cũng không nên để cô thương tích đầy mình như thế? “Con muốn thấy mẹ tức giận đúng không? Làm mẹ tức chết thì con được gì hả? Dù gì mẹ cũng là mẹ của con, giữ một chút mặt mũi cho mẹ không được à?” Nhóc con này, từ nhỏ đã thích đấu võ mồm với cô, cả miệng toàn đạo lý, mà năng lực sắp xếp ngôn ngữ của cô quả thật có hạn, nên lúc nào cũng bị Cục Cưng làm cho xanh mặt, lại không phản bác được câu nào. May mắn là hai người đấu võ mồm ở nhà, không có nhiều người chứng kiến, nhưng vẫn vô cùng đả kích lòng tự ái của cô đó?
Trong nhà có một đứa trẻ thông minh trưởng thành sớm, thật không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa, dù sao lần nào cô cũng phải tức đến xanh mặt.
“Mẹ không nói mẹ đuối lý không nói đuợc con, hơn nữa, còn thực hiện giáo dục con theo kiểu giáo dục cởi mở cũng là mẹ. Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy con, mẹ mặc kệ người khác, nhưng giữa hai mẹ con ta không có bí mật, muốn nói cái gì thì nói cái đó, ai có lý thì nghe người đó sao?” Cục Cưng lẩm bẩm, An Bảo Bối chỉ muốn khóc, đáng giận, không biết lúc đầu là ai lập ra quy định kia, lại đi dùng giáo dục cởi mở với Cục Cưng, khiến cô lần nào cũng tức giận!
“Nói chuyện mấy câu đã tức giận, phụ nữ thật là một loài động vật phiền toái.” Nhìn gương mặt khó chịu của An Bảo Bối, Cục Cưng đành phải xòe tay ra, bất đắc dĩ nói.
“Con cũng là phụ nữ đấy?”
“Giờ Cục Cưng còn chưa phát triển hết, tạm thời chưa coi là phụ nữ, dù sao sau này con lớn lên cũng sẽ không giống An Bảo Bối, làm con rùa đen rụt đầu.” An Bảo Bối đã sắp tức đến phát khóc, Cục Cưng vội vàng thay đồi cách nói: “Có muốn con nói cho mẹ một chút tin tức không?”
“Con có thể có tin tức gì? Tin tức của con có quan hệ gì tới mẹ?” An Bảo Bối tức giận thật.
“Mẹ có biết vừa rồi con làm gì trong phòng không?”
“Ai quan tâm chứ?” Dù sao cô có xem cũng chẳng hiểu những thứ đó, chỉ cần Cục Cưngkhông làm gì phạm pháp, bị cảnh sát bắt đi là cô đã cám ơn trời đất lắm rồi.
“Con nói cho mẹ biết, he he.” Cục Cưng làm ra vẻ thần bí, nói: “Con vừa đi tra máy tính của Phương Trạch Tây.”
“Tra?!” Cái tên đằng sau, An Bảo Bối trực tiếp bỏ qua, mấu chốt vẫn là chuyện Cục Cưngđang nói, đúng là cô không hiểu tra là gì, nhưng đoán cũng không phải chuyện tốt lành gì, đại khái giống như hack đen máy tính của đối phương, nhưng dù thế nào thì Cục Cưng làm vậy cũng hoàn toàn không đúng: “Rốt cuộc là con đã làm chuyện gì? Có phải lại xâm nhập máy tính của người khác hay không? An Cục Cưng con có thể để cho mẹ tĩnh tâm không, đừng làm những chuyện khiến người khác nghe xong lại cảm thấy kinh khủng có được không?!”
An Bảo Bối tức giận ôm gối tựa trên ghế sô pha, muốn ném nó lên người Cục Cưng, suy nghĩ một chút vẫn không làm, dù sao dùng cách xử phạt thân thể với đứa bé là hành vi không đúng, cô muốn thảo luận trực tiếp với Cục Cưng về hậu quả khi làm những chuyện phạm pháp kia.
“Chuyện gì chứ? Con chẳng mua bán tài liệu của chú ấy, con cũng chỉ xem những chuyện có liên quan đến con mà thôi. Hơn nữa, con tin với năng lực của con, không ai có thể tra ra con đã xâm nhập máy tính, Phương Trạch Tây là người học y làm sao lại biết được.” CụcCưng bĩu môi bất mãn nói.
“Con còn nói ư? Tóm lại con ăn trộm ** của người khác, đấy là con sai!” An Bảo Bối chống hông, cô muốn dạy dỗ Cục Cưng một chút, để cho bé biết rõ đâu là chuyện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên làm, còn cả chuyện không nghe lời mẹ, người tương lai sẽ hối hận chính là bé.
“Vâng vâng vâng!” An Bảo Bối dù ngốc thế nào, những lời này của cô vẫn có lý, từ trước tới giờ Cục Cưng bé vẫn thích lấy đức thu phục người! Ai có lý thì nghe người đó, đương nhiên là mỗi người một khác, ví dụ như người nào đó, dù anh ta có lý, bé cũng không nghe, “Lần này là lỗi của con, con thừa nhận, sau này con sẽ không đi tra trộm máy tính của người khác, muốn biết cái gì thì sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cha, được chưa ạ?”
Lúc miệng Cục Cưng nhổ ra từ “cha”, tất cả cơn giận vừa rồi của An Bảo Bối đều biến mất: “Con vừa nói gì? Con tra trộm máy tính của người khác thì liên quan gì đến Vinh Ninh?”
“Nên con mới nói.” Cục Cưng dừng một chút, thở dài, nói: “Hôm đó mẹ gọi điện cho bà nội, ừm, trước hôm đi đăng ký cục cưng thiên tài một ngày. Khi đó con nghe được tin cha bị bệnh, sau đó con liền điều tra một chút, đúng là bị bệnh, giờ còn đang ở bệnh viện quân đội, chưa xuất viện.”
“Bị bệnh?” Hai chữ kia giống như sét đánh giữa trời quang, trong chốc lát An Bảo Bối không còn tinh thần, yếu ớt ngồi trên ghế sô pha không động đậy, “Từ khi nào?” Chẳng lẽ là do ngấm mưa hôm bọn họ gặp nhau?
“Hôm mẹ và dì An Kỳ cùng về ấy, lúc ở bệnh viện hình như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, chẳng lẽ mẹ không biết?” Cục Cưng khó hiểu, hỏi.
An Bảo Bối há hốc mồm, lắc đầu giống như đầu gỗ, hôm đó cô chỉ thấy Vinh Ninh hơi không bình thường, nhưng lại không biết hắn đang bị bệnh… Cô không hiểu, rõ ràng cô đã hỏi Vinh Ninh rằng hắn có sao không, vậy mà hắn vẫn cứ cắn răng nói không sao… Dù hắn có bị bệnh vì cô hay không thì ít nhất cũng phải nói chuyện bị bệnh cho cô chứ? Chuyện này… hẳn An Kỳ cũng phải biết rõ chứ?
Giờ phải làm sao? Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình bị lừa, bây giờ mới biết.
“Khó trách, nếu không tguf sao mẹ lại không có chút cảm giác gì? Aiz… Cha con thật đáng thương, xảy ra tai nạn mất trí nhớ cũng thôi đi, suýt nữa bị sốt cao đến hỏng đầu. Mà người nào đó thì… Người ta cũng đã thảm như vậy, không tha thứ cho người ta thì thôi, ngay cả người ta bị bệnh cũng không biết, rời khỏi bệnh viện cũng chẳng thăm người ta một lần. Chậc chậc…”
Cục Cưng lắc đầu: “Con cũng thương xót cho cha nha, số cha khổ quá đó.”
Sao nghe trong lời của Cục Cưng, cô lại giống như một kẻ khốn khiếp phạm tội tày trời?
An Bảo Bối không trả lời Cục Cưng, hoặc phải nói là chẳng biết nói gì, cô có thể nói gì chứ?
“An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thay đổi 180 độ, hỏi.
Beta: Tiểu Lăng
Tâm trạng trở nên tốt hơn, Vinh Ninh nằm ở trên giường hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa và làn gió nhẹ thổi qua. Anh tin một câu nói, con trẻ là cầu nối của cha mẹ, Cục Cưng, cám ơn con đã sinh ra trên thế giới này, cho tới nay cha cũng chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.
An Bảo Bối ủ ở nhà sắp mốc lên, theo đúng kế hoạch của cô, sau khi từ Pháp trở về thành phố A, cô chỉ được nghỉ ngơi một hai ngày rồi phải đi tìm việc làm. Dù cô không có bằng cấp quá “trâu bò” làm nền, nhưng cũng được coi là từng đi nước ngoài về chứ? Tiếng Anh và tiếng Pháp đều không tệ, chắc chắn có thể tìm đuợc một công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Cục Cưng. Đáng tiếc, nhiều chuyện phức tạp cứ liên tục xảy ra, khiến kế hoạch của cô gặp trở ngại, không thể thực hiện được.
Nhìn cái chân bị thương của mình, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc đi lại cũng không còn đau khiến cô cảm thấy mình bị xé rách như trước nữa. Lúc đi bộ vẫn còn khập khiễng nhưng không đến nỗi khó coi – cũng không uổng công mấy ngày nghỉ dưỡng. Mai là ngày Cục Cưng tham gia chương trình “Một ngày của một cục cưng thiên tài” gì đó. Lúc nhìn CụcCưng tự khoá mình trong phòng, ‘cạch cạch’ gõ máy tính liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, An Bảo Bối nhìn không hiểu nên choáng, đành phải né thật xa Cục Cưng ra. Cô không biết vì sao đột nhiên Cục Cưng lại muốn tham gia chương trình giống như tuyển tú* này, Cục Cưng trong ấn tượng vẫn luôn ưa tự kỷ với những thứ liên quan đến chuyên ngành của mình.
(*) tuyển tú: cuộc tuyển chọn phi tần của các vua chúa thời xưa, thường có những bài kiểm tra rất gắt gao về cầm, kỳ, thi, họa, vân vân và vân vân các tài năng khác =))
An Bảo Bối đành thở dài, trong đầu Cục Cưng đang nghĩ cái gì vậy, người mẹ ngu ngốc là cô này nghĩ mãi vẫn không ra, đành phải kệ bé làm loạn.
Mấy hôm nay An Kỳ có đến tìm cô, nhưng mà cô cảm thấy kỳ lạ là không khí xung quanh An Kỳ và Trác Văn Dương thật sự là hơi quái dị, quanh hai người như có tia lửa điện ma sát kịch liệt, dường như chỉ chút bất cẩn là sẽ bùng nổ dữ dội, sinh ra phản ứng hoá học khổng lồ. Chẳng qua là chỉ đùa “hai người xứng đôi quá”, kết quả là hai người cùng trừng cô, đồng thanh nói: “Ai xứng đôi với anh ta (cô ta) chứ?!” Cô bị doạ sợ, vội cúi đầu không dám lên tiếng nữa, nhưng nếu như hai người kia không xứng đôi, thì sao đến cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc vậy?
Cô không hiểu được chuyện người khác, ngay cả chuyện của mình cô cũng chẳng hiểu nổi, ví dụ như… Vinh Ninh...
Người đó chính là một vết sẹo trên thân cô, nếu nhắc tới thì tim đau như xé, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của người đó, mà chính cô cũng không thể dễ dàng quên đi, cũng không thể không nhắc tới.
Từ sau lần gặp trước, cô cho rằng Vinh Ninh sẽ quấn chặt lấy cô, nhưng sự thật thì ngược lại, khiến cô vô cùng khó chịu. Cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, đang mong đợi gì, ít nhất… Muốn biết đêm đó có đúng như lời anh ta nói, không có chuyện gì xảy ra cả không?
Nhất định là do gần đây nhiệt độ tăng quá cao, dù sao thành phố A cũng thuộc khu vực đất liền, đến mùa hè dù mở điều hoà cũng khiến cho cô cảm thấy nóng phát sợ, tim đập thình thịch không ngừng, đầu óc cũng sẽ chập mạch. Ừ, chắc chắn là như vậy, nếu không làm sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ như thế, không nghĩ được tý gì hữu dụng cả?
An Bảo Bối phát điên túm lấy tóc của mình, mái tóc đưược chải gọn gàng bị cô vò loạn, rất có tiềm chất của Mai Siêu Phong*.
(*) Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa, một nữ ma đầu mà người người kinh sợ và rùng mình bởi những thủ pháp ra tay vô cùng tàn bạo, độc ác của nàng ta
Cục Cưng vừa mới đi ra khỏi phòng, bởi vì vừa ngồi nhìn máy tính trong thời gian dài, cả người cứng đờ, xuống phòng khách ở tầng dưới, định bụng thư giãn gân cốt, thuận tiện uống một cốc sữa bò lạnh, kết quả lại phát hiện An Bảo Bối giống như đang mắc bệnh trâu điên, túm tóc, nhìn thấy thế khoé miệng của bé hơi co quắp.
“Mẹ đang lo sợ gì ở đây thế?” Cục Cưng ngồi phịch xuống ghế sa lon, toàn thân rã rời như không có xương.
“Không có gì.” An Bảo Bối vuốt vuốt mái tóc vừa bị cô cào rối bù, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon. Ánh mắt của Cục Cưng quá mức sắc bén, cô cũng không muốn bị bé đoán ra ý nghĩ trong lòng.
“Ủa? ~” Cục Cưng kéo dài giọng, nghiêng đầu, nhìn cô đầy thâm ý. An Bảo Bối ho khan mấy tiếng, cầm remote ấn, bình tĩnh, tập trung tinh thần nhìn TV là được, như vậy sẽ không bị Cục Cưng phát hiện gì.
“Con còn tưởng rằng mấy ngày nay mẹ thật sự đã nhàn đến chán rồi nên mới nghĩ lung tung, nghĩ tới cha tại sao biết tin tức của mẹ rồi còn chưa bám lấy mẹ, nên mới phát điên chứ.” Cục Cưng cứ thế bình tĩnh vạch trần suy nghĩ của cô, An Bảo Bối bị doạ sợ, tay hơi run, suýt nữa đánh rơi remote, cô đỏ mặt lắp bắp phủ nhận: “Con đang nói linh tinh gì thế? Mẹ đâu nghĩ lung tung như vậy? Mẹ chỉ…Mẹ chỉ…” Chỉ đang nghĩ cái gì? Đầu óc An Bảo Bối đột nhiên bị chập mạch, ngay cả một cái cớ cũng không nghĩ ra được.
“Chỉ gì ạ?” Cục Cưng nhàm chán ngáp một cái, An Bảo Bối ngu ngốc, nếu bé là cô, tùy tiện cũng có thể nghĩ ra mười mấy cái cớ khác nhau.
“A!” An Bảo Bối đột nhiên nghĩ tới một cái lý do rất hay. “Mẹ đang nghĩ xem quần áo mượn của cha Dập Dập, lúc nào mới trả cho anh ta được! Ha ha…” An Bảo Bối cười ngây ngô vì mình có thể tìm được một cái cớ, gãi đầu: “Dù sao chân của mẹ cũng tốt hơn rồi, mấy hôm nay nghỉ ở nhà, cũng nên đi trả lại quần áo cho người ta, con thấy đúng không?”
Đúng không? Đúng cái gì mà đúng? Cục Cưng không có ý muốn giúp đỡ, nhìn cô: “Không phải ngày mai mẹ định tới đài truyền hình xem con biểu diễn à? Buổi trưa mới chính thức bắt đầu, buổi sáng mẹ đến đưa cho bọn họ. Sau đó vẫn kịp chạy tới xem con.”
“Ừ, con nói rất đúng, nhưng mẹ không đưa con vào, chẳng lẽ con không luống cuống sao?” An Bảo Bối cầm lấy ly trà hỏi.
“Con không ngốc như vậy, ngược lại con rất lo cho mẹ, dù sao người dẫn chương trình còn phỏng vấn cả phụ huynh, con sợ lúc đối mặt với ống kính mẹ lại nơm nớp lo sợ, không nói được câu nào.”
Sặc… An Bảo Bối bị Cục Cưng trực tiếp tổn thương lòng tự ái: “Mẹ sẽ không như vậy đâu! Mẹ đã sớm lén diễn đi diễn lại nhiều lần, tuyệt đối sẽ không luống cuống mất mặt!”
Nhìn An Bảo Bối ấm ức tức giận, giớ nắm đấm, Cục Cưng hiểu ý, nói: “Vậy thì tốt, hy vọng đến lúc đó, mẹ thật sự làm được.”
“Đó là đương nhiên.”
“Quay lại chủ đề, suy nghĩ của mẹ rất dễ đoán, vẫn nghĩ tại sao đến giờ cha vẫn không đi tìm mẹ, giờ tâm tình của mẹ đủ cả chua cay mặn ngọt nhỉ? Không đi tìm mẹ, thì mẹ càng được yên tĩnh; nhưng lại đang suy nghĩ có phải cha đã buông tha hay không, rồi nghĩ đến lúc đi tìm mẹ thì mẹ nên đối mặt với cha ra sao. Những lời độc ác cũng đã nói, những chuyện tàn nhẫn đều đã làm, mấy năm oán trách cũng đã tan thành mây khói, rốt cuộc là nên chấp nhận hay từ chối cha đây? Chấp nhận thì sợ bị tổn thương giống như lúc trước; nhưng nếu từ chối, thì lại không đành lòng, mẹ thấy con đoán đúng không?”
“Khục…” Lần này An Bảo Bối thật sự phun hết trà trong miệng ra: “Con… Con nói bậy! Mẹ không như con nghĩ đâu, mẹ chỉ đang nghĩ, có phải nên thương lượng với Vinh Ninh một chút về vấn đề của con không, một tuần thì nên bỏ ra bao nhiêu thời gian đưa con sang nhà Vinh Ninh. Dù sao thân là cha của con cũng cần có quyền theo dõi chứ? Ừ, đúng, là như vậy đấy!”
“Đúng cái gì mà đúng? Mẹ tự đi nói đi, hỏi con làm gì?” Cục Cưng nhíu mày, lời của An Bảo Bối có sơ hở: “Con cũng không phải phạm nhân, quyền theo dõi gì? Đó gọi là quyền quan tâm.”
An Bảo Bối xấu hổ cúi đầu, cô lại bị Cục Cưng giáo dục, rõ ràng loại chuyện như này phải là cô giáo dục bé chứ. “Ừ, mẹ đồng ý là mẹ dùng sai từ ngữ, nhưng đó cũng là do bị con làm nổi cáu. Dù sao con cũng còn nhỏ, không nên đoán suy nghĩ của người lớn lung tung như vậy, rất dễ khiến người ta ghét đấy!?”
“Con cũng lười đoán suy nghĩ của người khác, với lại con cũng chỉ đoán mỗi suy nghĩ của mẹ thôi, ai bảo suy nghĩ của mẹ lại dễ đoán như vậy chứ?” Cục Cưng tỏ vẻ rất uất ức, việc này cũng chẳng liên quan tới bé, thật là, bé quan tâm làm gì chứ?
“Dù sao con cũng không nên nói linh tinh, dù sau này mẹ có nói chuyện với Vinh Ninh, thì chủ yếu cũng là vì chuyện của con, con không nghĩ xem chuyện này là do ai à? Không biết mẹ bẩm sinh đã phản ứng chậm rồi sao? Lại còn đột nhiên chạy tới trước mặt Vinh Ninh để anh ta biết con tồn tại, khiến mẹ không kịp chuẩn bị tâm lý.”
“Nhìn đi, đây chính là người lớn, chuyện mình làm sai lại đổ lỗi lên người một đứa trẻ.” CụcCưng tỏ vẻ chán nản nhìn trần nhà: “Thật là nhàm chán, làm người lớn vô sỉ như vậy, contình nguyện mãi mãi không lớn lên.”
Xong rồi, lại bị Cục Cưng giáo dục, mặt An Bảo Bối tràn đầy vẻ tự trách: “Là mẹ sai được chưa?”
“Vốn là mẹ sai, con cũng không có nói gì cả.” Cục Cưng chu mỏ một cái: “Suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu rồi mà còn không thừa nhận.”
“Con đừng nói bậy! Giờ mẹ và Vinh Ninh chỉ là bạn bè, chỉ hơi khác bạn bè bình thường một chút mà thôi. Suy nghĩ vì con một chút không đúng à? Con đừng quên, lúc trước là ai dạy dỗ mẹ, giờ mẹ vất vả lắm mới mở lòng được, con là con gái của mẹ, không ủng hộ mẹ cũng thôi, lại còn ở đó mà đả kích mẹ!” Cô vẫn còn bất mãn đây! Quan hệ của cô và Vinh Ninh bây giờ, vốn giống như lời cô nói --- thuần khiết như thế.
“Xem ra mẹ đã nghe lọt lời con, cũng đã can đảm thừa nhận là mình nhớ cha, cũng đã đồng ý với con không làm con rùa đen rụt đầu nữa, như vậy rất tốt!” Khó có khi Cục Cưng khen ngợi An Bảo Bối, nhưng vẫn dội cho cô một gáo nước lạnh: “Đáng tiếc là giờ không biết cha đang ở đâu, khiến mẹ phải suy nghĩ, thật sự là lãng phí tình cảm nha.”
“Con…” An Bảo Bối nổi giận, lời này của Cục Cưng là sao, sao cô lại thành oán phụ bị chồng ruồng bỏ đây!? Được rồi, nghĩ kỹ thì cô cũng gần như vậy, nhưng Cục Cưng cũng không nên để cô thương tích đầy mình như thế? “Con muốn thấy mẹ tức giận đúng không? Làm mẹ tức chết thì con được gì hả? Dù gì mẹ cũng là mẹ của con, giữ một chút mặt mũi cho mẹ không được à?” Nhóc con này, từ nhỏ đã thích đấu võ mồm với cô, cả miệng toàn đạo lý, mà năng lực sắp xếp ngôn ngữ của cô quả thật có hạn, nên lúc nào cũng bị Cục Cưng làm cho xanh mặt, lại không phản bác được câu nào. May mắn là hai người đấu võ mồm ở nhà, không có nhiều người chứng kiến, nhưng vẫn vô cùng đả kích lòng tự ái của cô đó?
Trong nhà có một đứa trẻ thông minh trưởng thành sớm, thật không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa, dù sao lần nào cô cũng phải tức đến xanh mặt.
“Mẹ không nói mẹ đuối lý không nói đuợc con, hơn nữa, còn thực hiện giáo dục con theo kiểu giáo dục cởi mở cũng là mẹ. Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy con, mẹ mặc kệ người khác, nhưng giữa hai mẹ con ta không có bí mật, muốn nói cái gì thì nói cái đó, ai có lý thì nghe người đó sao?” Cục Cưng lẩm bẩm, An Bảo Bối chỉ muốn khóc, đáng giận, không biết lúc đầu là ai lập ra quy định kia, lại đi dùng giáo dục cởi mở với Cục Cưng, khiến cô lần nào cũng tức giận!
“Nói chuyện mấy câu đã tức giận, phụ nữ thật là một loài động vật phiền toái.” Nhìn gương mặt khó chịu của An Bảo Bối, Cục Cưng đành phải xòe tay ra, bất đắc dĩ nói.
“Con cũng là phụ nữ đấy?”
“Giờ Cục Cưng còn chưa phát triển hết, tạm thời chưa coi là phụ nữ, dù sao sau này con lớn lên cũng sẽ không giống An Bảo Bối, làm con rùa đen rụt đầu.” An Bảo Bối đã sắp tức đến phát khóc, Cục Cưng vội vàng thay đồi cách nói: “Có muốn con nói cho mẹ một chút tin tức không?”
“Con có thể có tin tức gì? Tin tức của con có quan hệ gì tới mẹ?” An Bảo Bối tức giận thật.
“Mẹ có biết vừa rồi con làm gì trong phòng không?”
“Ai quan tâm chứ?” Dù sao cô có xem cũng chẳng hiểu những thứ đó, chỉ cần Cục Cưngkhông làm gì phạm pháp, bị cảnh sát bắt đi là cô đã cám ơn trời đất lắm rồi.
“Con nói cho mẹ biết, he he.” Cục Cưng làm ra vẻ thần bí, nói: “Con vừa đi tra máy tính của Phương Trạch Tây.”
“Tra?!” Cái tên đằng sau, An Bảo Bối trực tiếp bỏ qua, mấu chốt vẫn là chuyện Cục Cưngđang nói, đúng là cô không hiểu tra là gì, nhưng đoán cũng không phải chuyện tốt lành gì, đại khái giống như hack đen máy tính của đối phương, nhưng dù thế nào thì Cục Cưng làm vậy cũng hoàn toàn không đúng: “Rốt cuộc là con đã làm chuyện gì? Có phải lại xâm nhập máy tính của người khác hay không? An Cục Cưng con có thể để cho mẹ tĩnh tâm không, đừng làm những chuyện khiến người khác nghe xong lại cảm thấy kinh khủng có được không?!”
An Bảo Bối tức giận ôm gối tựa trên ghế sô pha, muốn ném nó lên người Cục Cưng, suy nghĩ một chút vẫn không làm, dù sao dùng cách xử phạt thân thể với đứa bé là hành vi không đúng, cô muốn thảo luận trực tiếp với Cục Cưng về hậu quả khi làm những chuyện phạm pháp kia.
“Chuyện gì chứ? Con chẳng mua bán tài liệu của chú ấy, con cũng chỉ xem những chuyện có liên quan đến con mà thôi. Hơn nữa, con tin với năng lực của con, không ai có thể tra ra con đã xâm nhập máy tính, Phương Trạch Tây là người học y làm sao lại biết được.” CụcCưng bĩu môi bất mãn nói.
“Con còn nói ư? Tóm lại con ăn trộm ** của người khác, đấy là con sai!” An Bảo Bối chống hông, cô muốn dạy dỗ Cục Cưng một chút, để cho bé biết rõ đâu là chuyện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên làm, còn cả chuyện không nghe lời mẹ, người tương lai sẽ hối hận chính là bé.
“Vâng vâng vâng!” An Bảo Bối dù ngốc thế nào, những lời này của cô vẫn có lý, từ trước tới giờ Cục Cưng bé vẫn thích lấy đức thu phục người! Ai có lý thì nghe người đó, đương nhiên là mỗi người một khác, ví dụ như người nào đó, dù anh ta có lý, bé cũng không nghe, “Lần này là lỗi của con, con thừa nhận, sau này con sẽ không đi tra trộm máy tính của người khác, muốn biết cái gì thì sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cha, được chưa ạ?”
Lúc miệng Cục Cưng nhổ ra từ “cha”, tất cả cơn giận vừa rồi của An Bảo Bối đều biến mất: “Con vừa nói gì? Con tra trộm máy tính của người khác thì liên quan gì đến Vinh Ninh?”
“Nên con mới nói.” Cục Cưng dừng một chút, thở dài, nói: “Hôm đó mẹ gọi điện cho bà nội, ừm, trước hôm đi đăng ký cục cưng thiên tài một ngày. Khi đó con nghe được tin cha bị bệnh, sau đó con liền điều tra một chút, đúng là bị bệnh, giờ còn đang ở bệnh viện quân đội, chưa xuất viện.”
“Bị bệnh?” Hai chữ kia giống như sét đánh giữa trời quang, trong chốc lát An Bảo Bối không còn tinh thần, yếu ớt ngồi trên ghế sô pha không động đậy, “Từ khi nào?” Chẳng lẽ là do ngấm mưa hôm bọn họ gặp nhau?
“Hôm mẹ và dì An Kỳ cùng về ấy, lúc ở bệnh viện hình như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, chẳng lẽ mẹ không biết?” Cục Cưng khó hiểu, hỏi.
An Bảo Bối há hốc mồm, lắc đầu giống như đầu gỗ, hôm đó cô chỉ thấy Vinh Ninh hơi không bình thường, nhưng lại không biết hắn đang bị bệnh… Cô không hiểu, rõ ràng cô đã hỏi Vinh Ninh rằng hắn có sao không, vậy mà hắn vẫn cứ cắn răng nói không sao… Dù hắn có bị bệnh vì cô hay không thì ít nhất cũng phải nói chuyện bị bệnh cho cô chứ? Chuyện này… hẳn An Kỳ cũng phải biết rõ chứ?
Giờ phải làm sao? Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình bị lừa, bây giờ mới biết.
“Khó trách, nếu không tguf sao mẹ lại không có chút cảm giác gì? Aiz… Cha con thật đáng thương, xảy ra tai nạn mất trí nhớ cũng thôi đi, suýt nữa bị sốt cao đến hỏng đầu. Mà người nào đó thì… Người ta cũng đã thảm như vậy, không tha thứ cho người ta thì thôi, ngay cả người ta bị bệnh cũng không biết, rời khỏi bệnh viện cũng chẳng thăm người ta một lần. Chậc chậc…”
Cục Cưng lắc đầu: “Con cũng thương xót cho cha nha, số cha khổ quá đó.”
Sao nghe trong lời của Cục Cưng, cô lại giống như một kẻ khốn khiếp phạm tội tày trời?
An Bảo Bối không trả lời Cục Cưng, hoặc phải nói là chẳng biết nói gì, cô có thể nói gì chứ?
“An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thay đổi 180 độ, hỏi.
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly