Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 28-2: Tôi có lòng mà không có sức với anh (2)
An Bảo Bối trở nên bối rối, quỳ gối bên cạnh anh, nắm chặt cánh tay của anh, “Tôi thực sự chỉ nhẹ nhàng đạp một cái mà thôi, cũng hoàn toàn không muốn làm như vậy với anh mà?!”
Lần này thì thảm rồi đây, người đàn ông này không đi nhảy hồ tự sát, ngược lại là bị cô đạp một cước sau đó liền vẫn kêu gào khóc lóc, anh ta sẽ không bởi vì bị cô đạp một cước này mà biến thành tàn phế chứ? Nếu biến thành tàn phế thì làm sao bây giờ? Lúc đó chẳng lẽ cô phải nuôi anh ta, chăm sóc anh ta cả đời sao?
Nghĩ đến chuyện mình nghĩ trong lòng có thể sẽ trở thành sự thật, An Bảo Bối khổ sở đến mức sắp khóc lớn, “Này, anh cũng đừng làm tôi sợ, tôi là người không chịu được nỗi sợ đâu, nếu anh bị tôi đạp đến tàn phế thì tôi phải làm sao bây giờ đâu? Mặc dù tôi đã có một đứa nhỏ, nhưng vẫn còn chưa kết hôn mà, tôi sẽ không phải nuôi anh cả đời đấy chứ? Ô ô… Anh đừng làm tôi sợ mà!” Nói một lúc, vậy mà An Bảo Bối đã khóc rồi, nhìn nước mắt của An Bảo Bối tí tách chảy xuống, lần này đổi thành Vinh Ninh choáng váng.
Ừm… Tuy rằng chỗ bị cô đạp rất đau, nhưng cũng chưa tới mức siêu cấp đau gì cả, phân nửa đều là giả bộ, huống chi là tàn phế.
“Việc đó cô đừng sợ, tôi không sao!” Không thể nhìn An Bảo Bối khóc thêm, Vinh Ninh dứt khoát không đùa nữa, đứng lên từ trên đất, còn cố ý nhảy vài cái trước mặt cô, “Cô nhìn tôi có sao đâu, tràn đầy sức sống như vậy, làm sao lại tới mức muốn chết muốn sống hay tình trạng tàn phế chứ? Cô nói xem có đúng không?” Vinh Ninh che chỗ vừa rồi bị An Bảo Bối đạp đau, nơi đó quả thật rất đau, nhưng dù đau thế nào đi chăng nữa thì cũng kém hơn so với tiếc nuối của anh, anh thật sự là không có cách nào đối với nước mắt của An Bảo Bối.
“Anh thật sự không có việc gì?” Nước mắt thút thít chảy xuống, làm lem hết gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ kia của cô, Vinh Ninh nhìn phấn mắt và mascara của cô lem nửa gương mặt, thật sự là vô cùng buồn cười, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để cười cô, đành phải vội vàng an ủi, “Thật sự là không có việc gì, tôi thề đó, cô thấy không phải tôi vẫn đang đầy sức sống ư?” Vinh Ninh cười khổ nhìn cô.
“Không có việc gì… Không có việc gì… A, không có việc gì là tốt rồi.” An Bảo Bối ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt, Vinh Ninh cười cảm khái, gật đầu nói, “Đúng là không có việc gì, vì vậy cô đừng khóc nữa.”
“Làm tôi sợ muốn chết.” An Bảo Bối vội vàng vỗ ngực, “Nếu anh có chuyện gì, chẳng lẽ tôi sẽ phải chăm sóc anh cả đời sao?”
“Không có việc gì, cùng lắm thì tôi chăm sóc cô cả đời để đền bù tổn thất thôi.” Vinh Ninh mở miệng thì thào, vốn là như vậy, bằng không, anh cũng không cần làm đến tình trạng như vậy với An Bảo Bối.
“Anh nói cái gì?” Dường như cô nghe được vài lời khác.
“A, không có gì.” Vinh Ninh chuyển ánh mắt sang nơi khác.
“Nếu không có gì, làm sao anh lại muốn dọa tôi?!” Nhớ tới việc người đàn ông này khiến cho mình kinh hãi, An Bảo Bối tức giận ghê gớm, lập tức vung một đấm đến lồng ngực anh.
“Khụ khụ…” Sức lực của một đấm này cũng không phải là nhỏ, Vinh Ninh ho khan vài tiếng, vuốt ve chỗ bị An Bảo Bối đánh.
“Lại tự sát rồi còn gãy chân nữa, bắt nạt tôi rất vui sao?!” An Bảo Bối tức giận, đúng vậy, cô chính là đồ đần, vì vậy lại một lần nữa bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, “Tôi biết, anh chỉ thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Được rồi, cùng lắm thì tôi không chơi với anh nữa, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi! Muốn nhảy hồ thì đi nhảy đi! Anh xem tôi có mặc kệ anh không!”
An Bảo Bối tức giận rời đi, Vinh Ninh ngu ngơ đứng ở đó một lúc lâu, xem ra cô thật sự rất giận, lúc này anh mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đi theo sau cô trấn an.
“Không phải cô tức giận rồi đấy chứ?”
“Haha…” An Bảo Bối cười lạnh vài tiếng, rõ ràng người đàn ông này đã biết rõ rồi còn cố hỏi, thử hỏi bất cứ người nào đụng phải chuyện như vậy, còn có thể rộng lượng nói rằng: không có gì đâu, tôi không hề tức giận chút nào, ngược lại đang vô cùng vui vẻ đó… mới là lạ! Cô cũng không phải là kẻ ngốc! Chỉ là đại não hay phản ứng chậm nửa nhịp thôi!
Nhìn giọng điệu mang vẻ cười lạnh này của cô, chắc chắn là thật sự tức giận, Vinh Ninh theo sát phía sau cô, nhưng An Bảo Bối cũng không thèm nhìn một cái, ai bảo tên khốn kiếp này dám đối đãi với cô như vậy? Coi lòng tốt của cô như một kẻ ngu, đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, cho dù chết, cô cũng không nuốt trôi cục tức kia!
“Tôi không muốn nhảy hồ nữa, cho dù là tôi hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống, giống như cô nói, tôi cũng là người có cha mẹ, tôi lại có thể không quan tâm tới cảm thụ của bọn họ sao? Nuôi tôi lớn như vậy, nói chết thì chết luôn? Chỉ dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết là làm sao có thể như vậy chứ? Cô nói xem có đúng không?”
An Bảo Bối dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông này nói cũng đúng, anh ta cũng không nói mình muốn nhảy hồ, là cô nghĩ nhiều mà thôi… Nhưng mà… Kẻ nhìn thấy quần lót nhỏ của cô, còn nói ra cả màu sắc, dù sao đây cũng là tội của hắn đi? Chỉ cần điều này, tội của hắn đã là không thể tha thứ!
“Vậy là cô để ý tôi nhìn thấy…”
“Anh…” Vinh Ninh còn chưa dứt lời, An Bảo Bối đã dừng bước trừng mắt nhìn anh một cách hung ác, người đàn ông này muốn ăn đòn hay là cái gì? Tại sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy, nhiều người như vậy, nhiều người như vậy… chuyện về quần lót nhỏ?
“Được được được, tôi không nói điều đó nữa được chưa?” Ánh mắt rất to, chỉ chút đó cũng làm cho người ta cảm thấy khủng bố, trừng lên một cái còn làm cho người ta cảm thấy kinh hãi hơn cả quỷ.
“Tôi cũng không phải cố ý nhìn thấy mà, là cô đứng ở trên người tôi, tôi còn nằm trên mặt đất đó, ánh mắt đương nhiên cũng phải nhìn lên trên chứ? Đó là một thói quen, hơn nữa tôi còn là đàn ông, cho dù là lớn lên có shota thế nào, tôi cũng đã trưởng thành rất lâu rồi, không quản được ánh mắt của mình, nhìn tới chỗ đó của cô cũng là hiện tượng bình thượng không phải sao? Nếu không nhìn, đó mới không bình thường đó! Cô là người tốt, dù sao cũng sẽ không nhẫn tâm thấy tôi không bình thường đi?”
An Bảo Bối dừng bước lại, cảm thấy hơi nhức đầu, người đàn ông này vẫn rất lợi hại, chẳng lẽ cứ để cho anh ta lải nhải như vậy mà giải vây cho mình? Vậy những người phụ nữ mạnh mẽ kia làm như thế nào lúc bị người khác xâm phạm và giở trò bỉ ổi đây? Lại một câu, a… Đó là bản năng của đàn ông, cũng là chuyện không thể làm gì được, cũng không thể thiến mất chứ? Cứ nói như vậy, vậy thì tính là cái gì đây? Trên thế giới này cũng không còn pháp luật nữa? Còn chút công bằng gì đáng nói hay không?
Đó là lấy cớ, lấy cớ để giải vây cho mình mà thôi!
Chuyện gì cũng đều thoái thác sang cái khác, chính mình lại không thừa nhận sai lầm của mình, vậy thì xem là gì đây?
An Bảo Bối vẫn cười lạnh vài tiếng như cũ, cô vốn đã nhịn xuống xúc động muốn đấm Vinh Ninh một cú rồi!
Người đàn ông này thật sự là, chuyện cũng đã đến nước này, anh ta còn quấn lấy cô không buông, đi đến đâu cũng theo sau, đoán chừng cho dù cô vào nhà vệ sinh nữ, anh ta cũng có thể tiến vào cùng!
Vốn đã không có bao nhiêu hảo cảm với người đàn ông này, hiện tại lại càng rớt xuống ngàn trượng, rơi xuống đáy cốc, cô thấy, quả thực loại người này chính là tồn tại vô sỉ nhất trên thế giới!
An Bảo Bối quay đầu bước đi, Vinh Ninh tiếp tục đi theo sau cô không thả, “Dù gì cô cũng phải nghe hết lời của tôi chứ? Đó là lỗi của tôi, tôi thừa tôi sai, cô tha thứ cho tôi một lần có được không? Sau đó tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”
Còn có cả sau đó? Cô cũng không muốn gặp mặt người đàn ông này lần nữa đâu.
Nghĩ tới đây, tốc độ đi của An Bảo Bối nhanh hơn, Vinh Ninh vẫn theo sau cô không chịu rời đi, “Cho dù cô giận tôi cũng không sao, nhưng mà bên kia là hồ đó.” Vinh Ninh mang lòng tốt nhắc nhở, cũng không khiến cho An Bảo Bối tha thứ cho sai lầm mà anh phạm phải chút nào, thậm chí ngay cả dừng chân cũng không muốn dừng.
“Tôi nguyện ý! Bây giờ tôi cũng học người nào đó đi vào trong hồ để bị trúng gió thì sao? Anh quản được tôi ư!?”
Bỏ lại một câu, tốc độ đi đường của An Bảo Bối lại càng nhanh hơn, Vinh Ninh thật sự không biết rốt cuộc là nên cười hay nên khác, cô nhóc này thật sự là vô cùng quật cường mà.
“Được, cho dù là cô muốn đi vào trong hồ để bị trúng gió, dù gì cũng nên mua một đôi giày đi? Giẫm chân trần lên đất sẽ bị thương đó.”
“Giày của tôi đã mất rồi, vậy tôi xin hỏi: Rốt cuộc là ai làm hại đây?!” An Bảo Bối mạnh mẽ quay đầu lại, gần như là dùng sức mà rống lên, Vinh Ninh bị cô dọa, bỗng dưng lui về phía sau một bước, cuộc tranh cãi ở đây khiến người qua đường nhìn chăm chú, An Bảo Bối cúi đầu che đi gương mặt than khóc, hôm nay thật sự là đã mất mặt quá nhiều lần rồi, tên cặn bã này, làm sao mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đều xui xẻo như vậy chứ? Thật không biết rốt cuộc là kiếp trước cô đã đắc tội với ai mà lại gặp phải một người đàn ông như vậy.
Trong lòng thầm mắng vài câu, An Bảo Bối lại tiếp tục đi về phía trước, Vinh Ninh nhìn khắp nơi, phát hiện có quầy hàng bán dép lê, “Cô chờ một chút!” Hô một câu với An Bảo Bối, Vinh Ninh chạy như bay tới chỗ bán giày kia.
“Stop!” An Bảo Bối cười một cách ngớ ngẩn, người đàn ông này thật sự là buồn cười, anh ta muốn cô đi thì cô sẽ đi? Muốn cô chờ thì cô sẽ chờ? Dựa vào đâu mà cô phải nghe lời anh ta như vậy? Rõ ràng hai người chẳng hề có quan hệ gì với nhau.
Vinh Ninh chạy, chân đau dữ dội, đây cũng coi như đang báo trước, ngày mai trời nhất định sẽ mưa to, vội vàng mua hai đôi dép lê, ngay cả tiền thừa cũng không kịp lấy, anh lại vội vã đi tìm vị trí của An Bảo Bối, chạy đến chỗ cô, đã sớm biết cô gái này tuyệt đối sẽ không nghe theo lời anh, ngoan ngoãn mà đứng ở đó không nhúc nhích, trên thực tế quả là như vậy, anh không có ở bên cạnh cô, lúc nào cô cũng thích đi nhanh như vậy sao?
Vinh Ninh lắc đầu đuổi theo, nắm chặt cánh tay của cô, “Đừng đi.”
Chỉ là một đoạn đường, Vinh Ninh chạy đến không kịp thở, trên trán, trên người đều toát ra mồ hôi, An Bảo Bối liếc anh một cái, nói, “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu anh lại quấn lấy tôi… đừng trách tôi hét lên anh sàm sỡ tôi ngay trên đường cái đó.”
Vinh Ninh nhìn cô nở nụ cười, cái mặt mèo của cô nhóc này vẫn còn, cho dù cô ấy hét lên sàm sỡ gì gì đó, đoán chừng cũng sẽ không có ai tin.
“Anh cười cái gì?!” An Bảo Bối căm tức nhìn anh ta, càng ngày càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, như vậy cũng có thể cười, vậy sao không đi làm diễn viên hài đi?
“Cho dù tức giận, có thể chờ tôi làm xong chuyện rồi lại tức giận tiếp được không?”
“Cái gì?” An Bảo Bối không hiểu, một giây sau Vinh Ninh đã cúi người, nâng chân của cô lên.
“Anh muốn làm gì?” Đã có lần đầu, lần hai An Bảo Bối liền nghĩ xa hơn, người đàn ông này nâng chân của cô lên, chắc chắn không có ý tốt gì, cô cũng không muốn bị lừa lần nữa, An Bảo Bối giãy dụa, Vinh Ninh thấp giọng gầm một câu, “Bảo cô đừng nhúc nhích kia mà! Cô gái này, chẳng lẽ cô không thể ngoan ngoan chút ư?!”
Tiếng gầm này, hiển nhiên rất có tác dụng đối với An Bảo Bối, cô thật sự ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích, lúc đàn ông tức giận, vẫn có chút sức hút và lực uy hiếp.
Sức hút?
An Bảo Bối bị hai chữ “sức hút” kia khiến cho kinh hãi vô cùng, cô bị điên hay là choáng váng rồi? Làm sao có thể cảm thấy người đàn ông này có sức hút gì chứ?
An Bảo Bối lắc đầu, sự thật chứng minh quả thật là cô bị choáng váng rồi, bằng không làm sao lại thấy Vinh Ninh đột nhiên biến ra một đôi dép lê xỏ ngón, đeo vào chân cô?
“Việc đó… Tôi có thể tự làm.” Cô cũng không bị tàn phế, có tay có chân hẳn hoi, làm sao có thể để cho một người đàn ông ngồi xổm xuống mang dép cho cô chứ?
“Đã bảo cô là đừng nhúc nhích thì đừng nhúc nhích nữa!” Vinh Ninh lại bùng nổ sau im lặng lần nữa, lúc này An Bảo Bối ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngoại trừ Vinh Ninh, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ hạ mình mang giày cho cô ở trên thân một người đàn ông nào cả.
Vinh Ninh…
Vừa nghĩ tới tên của người đàn ông kia, An Bảo Bối cảm giác tim của mình lại bắt đầu đau, cô làm sao có thể… làm sao có thể còn muốn người đàn ông kia?
Cúi đầu, nhìn bóng dáng người đàn ông đang mang giày cho mình, có lẽ là xuất hiện ảo giác, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng bây giờ cũng giống như trước kia, nhớ tới cuộc hẹn đầu tiên của hai người, lần đầu tiên cô đi giày cao gót, không cẩn thận bị đau chân, Vinh Ninh bảo cô ngoan ngoãn đứng đó đừng nhúc nhích, tự mình chạy sang một con đường mua dép lê, ngồi xổm xuống mang cho cô, khi đó lần đầu tiên cô được hưởng thụ đãi ngộ của công chúa, cô cảm thấy ngoại trừ An Kỳ ra, Vinh Ninh là người tốt với mình nhất, yêu mình nhất trên thế giới này…
Giấc mộng thời trẻ, dù sao cũng vẫn tốt đẹp và ngây ngô như vậy, sau đó lúc phát hiện tất cả đều là do anh giả bộ, cô đau lòng không thể tự kiềm chế được, ban nhiêu đêm, nhìn chiếc nhẫn mà anh đưa cho mình, nghĩ đến những ngày đã qua của hai người, một lần lại một lần đau khổ rơi lệ, kể cả Vinh Ninh làm tất cả cho cô.
Có lẽ là cảm khái ngàn vạn, An Bảo Bối lập tức không còn tinh thần nữa, ánh mắt cũng trở nên tan rã không có điểm nhìn, chỉ cần nhìn người đàn ông trước mặt này, cô vẫn sẽ muốn Vinh Ninh kia, hai người bọn họ có gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, làm cho cô… Không biết theo ai.
Vinh Ninh à Vinh Ninh, anh vứt bỏ cô cũng coi như xong, vì sao thật vất vả mới có thể quên anh, trở lại thành phố A một lần nữa, trên trời lại phái xuống một người đàn ông có gương mặt giống anh như đúc xuất hiện ở bên cạnh cô, làm cho cô lại vô ý nhớ tới mọi thứ về anh lần nữa đây?
Thật là một kẻ khốn kiếp, chẳng lẽ ngay cả trời cao cũng đang giúp anh sao? Giúp anh tiếp tục hành hạ cô? Làm cho cuộc đời của cô không được yên bình?
“Được rồi.” Sau khi mang giày cho An Bảo Bối, Vinh Ninh cũng xỏ đôi còn lại vào chân mình, đá nhẹ một cái nói, “Cho dù muốn đi, cũng phải đi giày vào đã chứ, cho dù không sợ ánh mắt kỳ quái của những người kia, ít nhất cũng phải chăm sóc thân thể của mình, tôi có một người bạn là bác sĩ, cậu ta có nói qua, phái nữ trời sinh thể hàn, không thể chịu lạnh.” Vinh Ninh nhìn trời nói, “Xem ra trời cũng sắp đổ mưa, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, bệnh rất dễ dàng từ chân vào người.”
“A.” An Bảo Bối rõ ràng cũng hơi mất tinh thần, lại cũng không muốn mắc nợ gì, “Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh.” Làm bộ muốn lấy ví ra, Vinh Ninh nhíu mày, lúc này anh cần phụ nữ phải trả tiền rồi? Cô gái này thật sự là… làm cho anh không còn lời nào để nói.
Đưa tay ngăn lại cái tay đang thò vào túi tiền của cô, “Chỉ còn mấy đồng tiền, cô cũng muốn trả?”
“Đương nhiên.” An Bảo Bối kiên định nói, “Tôi cũng không muốn nợ người khác, nhất là trên phương diện tiền tài, đừng nói là mấy đồng tiền, cho dù là chỉ thiếu anh một sợi lông tôi cũng vẫn muốn trả.”
Trong mắt An Bảo Bối nhiều hơn chút dứt khoát, Vinh Ninh đành phải nhìn cô thở dài, “Tôi làm cho cô mất giày, tuy rằng tôi không biết giá tiền, nhưng thoạt nhìn đôi giày kia cũng rất quý, nếu như muốn nói chuyện nợ nần gì đó, đó cũng là tôi mắc nợ cô, giống như loại dép lê xỏ ngón này, cho dù tôi mua một rương cho cô cũng chưa trả đủ đâu, cho nên cô vẫn nên tỉnh lại đi.”
Đôi giày không cẩn thận bị mất kia rất quý sao? An Bảo Bối nghĩ tới tiền tài, lòng lại bắt đầu đau, thật không biết sau khi về nhà rốt cuộc nên nói như thế nào với Trác Nhất Phong, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông này nói cũng đúng, anh ta trêu tức cô thì thôi, còn vứt giày của cô đi, đền cho cô một đôi dép lê cũng đúng thôi.
Bởi vì cái gọi là có mượn thì có trả, người vứt giày của cô đi là anh ta, bồi thường cô một đôi dép lê thì có sao đâu? Vừa nghĩ như thế, An Bảo Bối yên lặng thu túi tiền về, anh ta không cần thì tốt hơn!
Nghĩ lại vẫn còn đang tức giận với người đàn ông này, làm sao cô lại đại độ đến mức không để cho anh ta bồi thường như vậy? Cô thật sự là đủ buồn cười, liếc anh ta một cái, tiếp tục đi về phía trước, Vinh Ninh thở dài một hơi, cô gái này vẫn còn đang so đo chuyện vừa rồi, nhưng cũng không thể ném cô ở đây mà không quan tâm ngó ngàng gì, đành phải đi theo cô.
Đi đôi dép lê mà coi như là đi giày, tốc độ đi đường của An Bảo Bối vẫn nhanh chóng như cũ, còn không bằng nói là nhanh hơn so với tốc độ vừa rồi. Vinh Ninh kéo đôi chân đau đi theo cô không rời.
“Rốt cuộc anh muốn quấn quýt tôi đến bào giờ? Anh Niếp, tôi và anh rất quen thuộc sao?” An Bảo Bối không kiên nhẫn hô một câu, Vinh Ninh vuốt mũi cười nói, “Cho đến khi cô không tức giận nữa thì thôi?”
“Cảm ơn, tôi vốn là một người hẹp hòi, chờ tôi không tức giận nữa, đoán chừng là phải cả đời đấy, anh có thể đợi sao?”
“Nếu cô muốn, tôi sẽ không để ý mà chờ, cả đời thì cả đời.” Ba đời anh cũng nguyện ý.
An Bảo Bối lập tức không nói gì, thuộc tính của người đàn ông này là vô lại đi? Gương mặt kia cũng không tệ, làm sao lại cứ nghĩ như vậy mãi, nhất định phải đi theo cô đùa giỡn vô lại mới được sao? Rõ ràng hai người không hề quen thuộc cơ mà? Cho dù anh đắc tội cô, nhưng đối với anh mà nói, cô cũng chỉ là một người xa lạ, một người xa là như cô, tức giận thì tức giận, cũng không nối được quan hệ tám cây tre với anh ta!
Áy náy?
Người thật sự phải áy náy là cô mới đúng chứ? Nhàn rỗi không có chuyện gì đi quản người đàn ông nửa chết nửa sống này, kết quả gặp phải xui xẻo như vậy, làm cho cô cũng sắp muốn làm chuyện đi tự sát.
“Cô có thể đi chậm một chút không?” Vinh Ninh đi theo sau cô, hổn hển nói, chân của anh vốn đã đau dữ dội, cũng không biết rốt cuộc cô gái này có phải đang thi đi bộ hay không, tốc độ đi đường muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, đi theo cô mà đau hết cả chân.
Lần này thì thảm rồi đây, người đàn ông này không đi nhảy hồ tự sát, ngược lại là bị cô đạp một cước sau đó liền vẫn kêu gào khóc lóc, anh ta sẽ không bởi vì bị cô đạp một cước này mà biến thành tàn phế chứ? Nếu biến thành tàn phế thì làm sao bây giờ? Lúc đó chẳng lẽ cô phải nuôi anh ta, chăm sóc anh ta cả đời sao?
Nghĩ đến chuyện mình nghĩ trong lòng có thể sẽ trở thành sự thật, An Bảo Bối khổ sở đến mức sắp khóc lớn, “Này, anh cũng đừng làm tôi sợ, tôi là người không chịu được nỗi sợ đâu, nếu anh bị tôi đạp đến tàn phế thì tôi phải làm sao bây giờ đâu? Mặc dù tôi đã có một đứa nhỏ, nhưng vẫn còn chưa kết hôn mà, tôi sẽ không phải nuôi anh cả đời đấy chứ? Ô ô… Anh đừng làm tôi sợ mà!” Nói một lúc, vậy mà An Bảo Bối đã khóc rồi, nhìn nước mắt của An Bảo Bối tí tách chảy xuống, lần này đổi thành Vinh Ninh choáng váng.
Ừm… Tuy rằng chỗ bị cô đạp rất đau, nhưng cũng chưa tới mức siêu cấp đau gì cả, phân nửa đều là giả bộ, huống chi là tàn phế.
“Việc đó cô đừng sợ, tôi không sao!” Không thể nhìn An Bảo Bối khóc thêm, Vinh Ninh dứt khoát không đùa nữa, đứng lên từ trên đất, còn cố ý nhảy vài cái trước mặt cô, “Cô nhìn tôi có sao đâu, tràn đầy sức sống như vậy, làm sao lại tới mức muốn chết muốn sống hay tình trạng tàn phế chứ? Cô nói xem có đúng không?” Vinh Ninh che chỗ vừa rồi bị An Bảo Bối đạp đau, nơi đó quả thật rất đau, nhưng dù đau thế nào đi chăng nữa thì cũng kém hơn so với tiếc nuối của anh, anh thật sự là không có cách nào đối với nước mắt của An Bảo Bối.
“Anh thật sự không có việc gì?” Nước mắt thút thít chảy xuống, làm lem hết gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ kia của cô, Vinh Ninh nhìn phấn mắt và mascara của cô lem nửa gương mặt, thật sự là vô cùng buồn cười, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để cười cô, đành phải vội vàng an ủi, “Thật sự là không có việc gì, tôi thề đó, cô thấy không phải tôi vẫn đang đầy sức sống ư?” Vinh Ninh cười khổ nhìn cô.
“Không có việc gì… Không có việc gì… A, không có việc gì là tốt rồi.” An Bảo Bối ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt, Vinh Ninh cười cảm khái, gật đầu nói, “Đúng là không có việc gì, vì vậy cô đừng khóc nữa.”
“Làm tôi sợ muốn chết.” An Bảo Bối vội vàng vỗ ngực, “Nếu anh có chuyện gì, chẳng lẽ tôi sẽ phải chăm sóc anh cả đời sao?”
“Không có việc gì, cùng lắm thì tôi chăm sóc cô cả đời để đền bù tổn thất thôi.” Vinh Ninh mở miệng thì thào, vốn là như vậy, bằng không, anh cũng không cần làm đến tình trạng như vậy với An Bảo Bối.
“Anh nói cái gì?” Dường như cô nghe được vài lời khác.
“A, không có gì.” Vinh Ninh chuyển ánh mắt sang nơi khác.
“Nếu không có gì, làm sao anh lại muốn dọa tôi?!” Nhớ tới việc người đàn ông này khiến cho mình kinh hãi, An Bảo Bối tức giận ghê gớm, lập tức vung một đấm đến lồng ngực anh.
“Khụ khụ…” Sức lực của một đấm này cũng không phải là nhỏ, Vinh Ninh ho khan vài tiếng, vuốt ve chỗ bị An Bảo Bối đánh.
“Lại tự sát rồi còn gãy chân nữa, bắt nạt tôi rất vui sao?!” An Bảo Bối tức giận, đúng vậy, cô chính là đồ đần, vì vậy lại một lần nữa bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, “Tôi biết, anh chỉ thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Được rồi, cùng lắm thì tôi không chơi với anh nữa, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi! Muốn nhảy hồ thì đi nhảy đi! Anh xem tôi có mặc kệ anh không!”
An Bảo Bối tức giận rời đi, Vinh Ninh ngu ngơ đứng ở đó một lúc lâu, xem ra cô thật sự rất giận, lúc này anh mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đi theo sau cô trấn an.
“Không phải cô tức giận rồi đấy chứ?”
“Haha…” An Bảo Bối cười lạnh vài tiếng, rõ ràng người đàn ông này đã biết rõ rồi còn cố hỏi, thử hỏi bất cứ người nào đụng phải chuyện như vậy, còn có thể rộng lượng nói rằng: không có gì đâu, tôi không hề tức giận chút nào, ngược lại đang vô cùng vui vẻ đó… mới là lạ! Cô cũng không phải là kẻ ngốc! Chỉ là đại não hay phản ứng chậm nửa nhịp thôi!
Nhìn giọng điệu mang vẻ cười lạnh này của cô, chắc chắn là thật sự tức giận, Vinh Ninh theo sát phía sau cô, nhưng An Bảo Bối cũng không thèm nhìn một cái, ai bảo tên khốn kiếp này dám đối đãi với cô như vậy? Coi lòng tốt của cô như một kẻ ngu, đùa giỡn cô trong lòng bàn tay, cho dù chết, cô cũng không nuốt trôi cục tức kia!
“Tôi không muốn nhảy hồ nữa, cho dù là tôi hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống, giống như cô nói, tôi cũng là người có cha mẹ, tôi lại có thể không quan tâm tới cảm thụ của bọn họ sao? Nuôi tôi lớn như vậy, nói chết thì chết luôn? Chỉ dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết là làm sao có thể như vậy chứ? Cô nói xem có đúng không?”
An Bảo Bối dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông này nói cũng đúng, anh ta cũng không nói mình muốn nhảy hồ, là cô nghĩ nhiều mà thôi… Nhưng mà… Kẻ nhìn thấy quần lót nhỏ của cô, còn nói ra cả màu sắc, dù sao đây cũng là tội của hắn đi? Chỉ cần điều này, tội của hắn đã là không thể tha thứ!
“Vậy là cô để ý tôi nhìn thấy…”
“Anh…” Vinh Ninh còn chưa dứt lời, An Bảo Bối đã dừng bước trừng mắt nhìn anh một cách hung ác, người đàn ông này muốn ăn đòn hay là cái gì? Tại sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy, nhiều người như vậy, nhiều người như vậy… chuyện về quần lót nhỏ?
“Được được được, tôi không nói điều đó nữa được chưa?” Ánh mắt rất to, chỉ chút đó cũng làm cho người ta cảm thấy khủng bố, trừng lên một cái còn làm cho người ta cảm thấy kinh hãi hơn cả quỷ.
“Tôi cũng không phải cố ý nhìn thấy mà, là cô đứng ở trên người tôi, tôi còn nằm trên mặt đất đó, ánh mắt đương nhiên cũng phải nhìn lên trên chứ? Đó là một thói quen, hơn nữa tôi còn là đàn ông, cho dù là lớn lên có shota thế nào, tôi cũng đã trưởng thành rất lâu rồi, không quản được ánh mắt của mình, nhìn tới chỗ đó của cô cũng là hiện tượng bình thượng không phải sao? Nếu không nhìn, đó mới không bình thường đó! Cô là người tốt, dù sao cũng sẽ không nhẫn tâm thấy tôi không bình thường đi?”
An Bảo Bối dừng bước lại, cảm thấy hơi nhức đầu, người đàn ông này vẫn rất lợi hại, chẳng lẽ cứ để cho anh ta lải nhải như vậy mà giải vây cho mình? Vậy những người phụ nữ mạnh mẽ kia làm như thế nào lúc bị người khác xâm phạm và giở trò bỉ ổi đây? Lại một câu, a… Đó là bản năng của đàn ông, cũng là chuyện không thể làm gì được, cũng không thể thiến mất chứ? Cứ nói như vậy, vậy thì tính là cái gì đây? Trên thế giới này cũng không còn pháp luật nữa? Còn chút công bằng gì đáng nói hay không?
Đó là lấy cớ, lấy cớ để giải vây cho mình mà thôi!
Chuyện gì cũng đều thoái thác sang cái khác, chính mình lại không thừa nhận sai lầm của mình, vậy thì xem là gì đây?
An Bảo Bối vẫn cười lạnh vài tiếng như cũ, cô vốn đã nhịn xuống xúc động muốn đấm Vinh Ninh một cú rồi!
Người đàn ông này thật sự là, chuyện cũng đã đến nước này, anh ta còn quấn lấy cô không buông, đi đến đâu cũng theo sau, đoán chừng cho dù cô vào nhà vệ sinh nữ, anh ta cũng có thể tiến vào cùng!
Vốn đã không có bao nhiêu hảo cảm với người đàn ông này, hiện tại lại càng rớt xuống ngàn trượng, rơi xuống đáy cốc, cô thấy, quả thực loại người này chính là tồn tại vô sỉ nhất trên thế giới!
An Bảo Bối quay đầu bước đi, Vinh Ninh tiếp tục đi theo sau cô không thả, “Dù gì cô cũng phải nghe hết lời của tôi chứ? Đó là lỗi của tôi, tôi thừa tôi sai, cô tha thứ cho tôi một lần có được không? Sau đó tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”
Còn có cả sau đó? Cô cũng không muốn gặp mặt người đàn ông này lần nữa đâu.
Nghĩ tới đây, tốc độ đi của An Bảo Bối nhanh hơn, Vinh Ninh vẫn theo sau cô không chịu rời đi, “Cho dù cô giận tôi cũng không sao, nhưng mà bên kia là hồ đó.” Vinh Ninh mang lòng tốt nhắc nhở, cũng không khiến cho An Bảo Bối tha thứ cho sai lầm mà anh phạm phải chút nào, thậm chí ngay cả dừng chân cũng không muốn dừng.
“Tôi nguyện ý! Bây giờ tôi cũng học người nào đó đi vào trong hồ để bị trúng gió thì sao? Anh quản được tôi ư!?”
Bỏ lại một câu, tốc độ đi đường của An Bảo Bối lại càng nhanh hơn, Vinh Ninh thật sự không biết rốt cuộc là nên cười hay nên khác, cô nhóc này thật sự là vô cùng quật cường mà.
“Được, cho dù là cô muốn đi vào trong hồ để bị trúng gió, dù gì cũng nên mua một đôi giày đi? Giẫm chân trần lên đất sẽ bị thương đó.”
“Giày của tôi đã mất rồi, vậy tôi xin hỏi: Rốt cuộc là ai làm hại đây?!” An Bảo Bối mạnh mẽ quay đầu lại, gần như là dùng sức mà rống lên, Vinh Ninh bị cô dọa, bỗng dưng lui về phía sau một bước, cuộc tranh cãi ở đây khiến người qua đường nhìn chăm chú, An Bảo Bối cúi đầu che đi gương mặt than khóc, hôm nay thật sự là đã mất mặt quá nhiều lần rồi, tên cặn bã này, làm sao mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đều xui xẻo như vậy chứ? Thật không biết rốt cuộc là kiếp trước cô đã đắc tội với ai mà lại gặp phải một người đàn ông như vậy.
Trong lòng thầm mắng vài câu, An Bảo Bối lại tiếp tục đi về phía trước, Vinh Ninh nhìn khắp nơi, phát hiện có quầy hàng bán dép lê, “Cô chờ một chút!” Hô một câu với An Bảo Bối, Vinh Ninh chạy như bay tới chỗ bán giày kia.
“Stop!” An Bảo Bối cười một cách ngớ ngẩn, người đàn ông này thật sự là buồn cười, anh ta muốn cô đi thì cô sẽ đi? Muốn cô chờ thì cô sẽ chờ? Dựa vào đâu mà cô phải nghe lời anh ta như vậy? Rõ ràng hai người chẳng hề có quan hệ gì với nhau.
Vinh Ninh chạy, chân đau dữ dội, đây cũng coi như đang báo trước, ngày mai trời nhất định sẽ mưa to, vội vàng mua hai đôi dép lê, ngay cả tiền thừa cũng không kịp lấy, anh lại vội vã đi tìm vị trí của An Bảo Bối, chạy đến chỗ cô, đã sớm biết cô gái này tuyệt đối sẽ không nghe theo lời anh, ngoan ngoãn mà đứng ở đó không nhúc nhích, trên thực tế quả là như vậy, anh không có ở bên cạnh cô, lúc nào cô cũng thích đi nhanh như vậy sao?
Vinh Ninh lắc đầu đuổi theo, nắm chặt cánh tay của cô, “Đừng đi.”
Chỉ là một đoạn đường, Vinh Ninh chạy đến không kịp thở, trên trán, trên người đều toát ra mồ hôi, An Bảo Bối liếc anh một cái, nói, “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu anh lại quấn lấy tôi… đừng trách tôi hét lên anh sàm sỡ tôi ngay trên đường cái đó.”
Vinh Ninh nhìn cô nở nụ cười, cái mặt mèo của cô nhóc này vẫn còn, cho dù cô ấy hét lên sàm sỡ gì gì đó, đoán chừng cũng sẽ không có ai tin.
“Anh cười cái gì?!” An Bảo Bối căm tức nhìn anh ta, càng ngày càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này, như vậy cũng có thể cười, vậy sao không đi làm diễn viên hài đi?
“Cho dù tức giận, có thể chờ tôi làm xong chuyện rồi lại tức giận tiếp được không?”
“Cái gì?” An Bảo Bối không hiểu, một giây sau Vinh Ninh đã cúi người, nâng chân của cô lên.
“Anh muốn làm gì?” Đã có lần đầu, lần hai An Bảo Bối liền nghĩ xa hơn, người đàn ông này nâng chân của cô lên, chắc chắn không có ý tốt gì, cô cũng không muốn bị lừa lần nữa, An Bảo Bối giãy dụa, Vinh Ninh thấp giọng gầm một câu, “Bảo cô đừng nhúc nhích kia mà! Cô gái này, chẳng lẽ cô không thể ngoan ngoan chút ư?!”
Tiếng gầm này, hiển nhiên rất có tác dụng đối với An Bảo Bối, cô thật sự ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích, lúc đàn ông tức giận, vẫn có chút sức hút và lực uy hiếp.
Sức hút?
An Bảo Bối bị hai chữ “sức hút” kia khiến cho kinh hãi vô cùng, cô bị điên hay là choáng váng rồi? Làm sao có thể cảm thấy người đàn ông này có sức hút gì chứ?
An Bảo Bối lắc đầu, sự thật chứng minh quả thật là cô bị choáng váng rồi, bằng không làm sao lại thấy Vinh Ninh đột nhiên biến ra một đôi dép lê xỏ ngón, đeo vào chân cô?
“Việc đó… Tôi có thể tự làm.” Cô cũng không bị tàn phế, có tay có chân hẳn hoi, làm sao có thể để cho một người đàn ông ngồi xổm xuống mang dép cho cô chứ?
“Đã bảo cô là đừng nhúc nhích thì đừng nhúc nhích nữa!” Vinh Ninh lại bùng nổ sau im lặng lần nữa, lúc này An Bảo Bối ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngoại trừ Vinh Ninh, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ hạ mình mang giày cho cô ở trên thân một người đàn ông nào cả.
Vinh Ninh…
Vừa nghĩ tới tên của người đàn ông kia, An Bảo Bối cảm giác tim của mình lại bắt đầu đau, cô làm sao có thể… làm sao có thể còn muốn người đàn ông kia?
Cúi đầu, nhìn bóng dáng người đàn ông đang mang giày cho mình, có lẽ là xuất hiện ảo giác, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng bây giờ cũng giống như trước kia, nhớ tới cuộc hẹn đầu tiên của hai người, lần đầu tiên cô đi giày cao gót, không cẩn thận bị đau chân, Vinh Ninh bảo cô ngoan ngoãn đứng đó đừng nhúc nhích, tự mình chạy sang một con đường mua dép lê, ngồi xổm xuống mang cho cô, khi đó lần đầu tiên cô được hưởng thụ đãi ngộ của công chúa, cô cảm thấy ngoại trừ An Kỳ ra, Vinh Ninh là người tốt với mình nhất, yêu mình nhất trên thế giới này…
Giấc mộng thời trẻ, dù sao cũng vẫn tốt đẹp và ngây ngô như vậy, sau đó lúc phát hiện tất cả đều là do anh giả bộ, cô đau lòng không thể tự kiềm chế được, ban nhiêu đêm, nhìn chiếc nhẫn mà anh đưa cho mình, nghĩ đến những ngày đã qua của hai người, một lần lại một lần đau khổ rơi lệ, kể cả Vinh Ninh làm tất cả cho cô.
Có lẽ là cảm khái ngàn vạn, An Bảo Bối lập tức không còn tinh thần nữa, ánh mắt cũng trở nên tan rã không có điểm nhìn, chỉ cần nhìn người đàn ông trước mặt này, cô vẫn sẽ muốn Vinh Ninh kia, hai người bọn họ có gương mặt giống nhau, nụ cười giống nhau, làm cho cô… Không biết theo ai.
Vinh Ninh à Vinh Ninh, anh vứt bỏ cô cũng coi như xong, vì sao thật vất vả mới có thể quên anh, trở lại thành phố A một lần nữa, trên trời lại phái xuống một người đàn ông có gương mặt giống anh như đúc xuất hiện ở bên cạnh cô, làm cho cô lại vô ý nhớ tới mọi thứ về anh lần nữa đây?
Thật là một kẻ khốn kiếp, chẳng lẽ ngay cả trời cao cũng đang giúp anh sao? Giúp anh tiếp tục hành hạ cô? Làm cho cuộc đời của cô không được yên bình?
“Được rồi.” Sau khi mang giày cho An Bảo Bối, Vinh Ninh cũng xỏ đôi còn lại vào chân mình, đá nhẹ một cái nói, “Cho dù muốn đi, cũng phải đi giày vào đã chứ, cho dù không sợ ánh mắt kỳ quái của những người kia, ít nhất cũng phải chăm sóc thân thể của mình, tôi có một người bạn là bác sĩ, cậu ta có nói qua, phái nữ trời sinh thể hàn, không thể chịu lạnh.” Vinh Ninh nhìn trời nói, “Xem ra trời cũng sắp đổ mưa, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, bệnh rất dễ dàng từ chân vào người.”
“A.” An Bảo Bối rõ ràng cũng hơi mất tinh thần, lại cũng không muốn mắc nợ gì, “Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh.” Làm bộ muốn lấy ví ra, Vinh Ninh nhíu mày, lúc này anh cần phụ nữ phải trả tiền rồi? Cô gái này thật sự là… làm cho anh không còn lời nào để nói.
Đưa tay ngăn lại cái tay đang thò vào túi tiền của cô, “Chỉ còn mấy đồng tiền, cô cũng muốn trả?”
“Đương nhiên.” An Bảo Bối kiên định nói, “Tôi cũng không muốn nợ người khác, nhất là trên phương diện tiền tài, đừng nói là mấy đồng tiền, cho dù là chỉ thiếu anh một sợi lông tôi cũng vẫn muốn trả.”
Trong mắt An Bảo Bối nhiều hơn chút dứt khoát, Vinh Ninh đành phải nhìn cô thở dài, “Tôi làm cho cô mất giày, tuy rằng tôi không biết giá tiền, nhưng thoạt nhìn đôi giày kia cũng rất quý, nếu như muốn nói chuyện nợ nần gì đó, đó cũng là tôi mắc nợ cô, giống như loại dép lê xỏ ngón này, cho dù tôi mua một rương cho cô cũng chưa trả đủ đâu, cho nên cô vẫn nên tỉnh lại đi.”
Đôi giày không cẩn thận bị mất kia rất quý sao? An Bảo Bối nghĩ tới tiền tài, lòng lại bắt đầu đau, thật không biết sau khi về nhà rốt cuộc nên nói như thế nào với Trác Nhất Phong, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông này nói cũng đúng, anh ta trêu tức cô thì thôi, còn vứt giày của cô đi, đền cho cô một đôi dép lê cũng đúng thôi.
Bởi vì cái gọi là có mượn thì có trả, người vứt giày của cô đi là anh ta, bồi thường cô một đôi dép lê thì có sao đâu? Vừa nghĩ như thế, An Bảo Bối yên lặng thu túi tiền về, anh ta không cần thì tốt hơn!
Nghĩ lại vẫn còn đang tức giận với người đàn ông này, làm sao cô lại đại độ đến mức không để cho anh ta bồi thường như vậy? Cô thật sự là đủ buồn cười, liếc anh ta một cái, tiếp tục đi về phía trước, Vinh Ninh thở dài một hơi, cô gái này vẫn còn đang so đo chuyện vừa rồi, nhưng cũng không thể ném cô ở đây mà không quan tâm ngó ngàng gì, đành phải đi theo cô.
Đi đôi dép lê mà coi như là đi giày, tốc độ đi đường của An Bảo Bối vẫn nhanh chóng như cũ, còn không bằng nói là nhanh hơn so với tốc độ vừa rồi. Vinh Ninh kéo đôi chân đau đi theo cô không rời.
“Rốt cuộc anh muốn quấn quýt tôi đến bào giờ? Anh Niếp, tôi và anh rất quen thuộc sao?” An Bảo Bối không kiên nhẫn hô một câu, Vinh Ninh vuốt mũi cười nói, “Cho đến khi cô không tức giận nữa thì thôi?”
“Cảm ơn, tôi vốn là một người hẹp hòi, chờ tôi không tức giận nữa, đoán chừng là phải cả đời đấy, anh có thể đợi sao?”
“Nếu cô muốn, tôi sẽ không để ý mà chờ, cả đời thì cả đời.” Ba đời anh cũng nguyện ý.
An Bảo Bối lập tức không nói gì, thuộc tính của người đàn ông này là vô lại đi? Gương mặt kia cũng không tệ, làm sao lại cứ nghĩ như vậy mãi, nhất định phải đi theo cô đùa giỡn vô lại mới được sao? Rõ ràng hai người không hề quen thuộc cơ mà? Cho dù anh đắc tội cô, nhưng đối với anh mà nói, cô cũng chỉ là một người xa lạ, một người xa là như cô, tức giận thì tức giận, cũng không nối được quan hệ tám cây tre với anh ta!
Áy náy?
Người thật sự phải áy náy là cô mới đúng chứ? Nhàn rỗi không có chuyện gì đi quản người đàn ông nửa chết nửa sống này, kết quả gặp phải xui xẻo như vậy, làm cho cô cũng sắp muốn làm chuyện đi tự sát.
“Cô có thể đi chậm một chút không?” Vinh Ninh đi theo sau cô, hổn hển nói, chân của anh vốn đã đau dữ dội, cũng không biết rốt cuộc cô gái này có phải đang thi đi bộ hay không, tốc độ đi đường muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, đi theo cô mà đau hết cả chân.
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly