Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 15-1: Mãnh liệt chiến đấu tìm vợ (1)
"Làm sao bây giờ?"
Cao ốc Đế Không ở A thị, Lộ Phi cầm văn kiện đưa cho mấy ngườ Phương Trạch Tây vừa hỏi.
"Em xác định?" Niếp Minh nhìn Phương Trạch Tây liếc một cái, Phương Trạch Tây chân sau khom lại ngồi xuống trước cửa sổ sát đất, một tay chống cằm như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng nói, "Anh à, anh đang hoài nghi năng lực của em sao?"
"Việc này cần chắc chắn thì hơn." Niếp Minh nâng mắt kính ở trên mũi, nếu việc này đặt trên người mình, Ngôn Hoan cùng Phương Trạch Tây thì ba người bọn họ nhất định sẽ không hành động theo cảm tình. Lộ Phi tốt xấu gì cũng sẽ nghe ý kiến của ba người bọn họ. Nhưng nếu thành Vinh Ninh, người trông nom việc nhà còn quan trọng hơn so với bạn bè như hắn thì hắn nhất định sẽ xúc động không thể kiềm chế làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi..
Cho nên không thể có một chút sai lầm nào.
"Vù ——" Phương Trạch Tây thở dài một hơi, đứng lên dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người của anh hơi có vẻ chán chường cùng mệt mỏi nói, "Thật ra, trước khi anh Tư lấy tóc của cục cưng thì thím Trần cái người nổi danh là người máy trong nhà Vinh lão gia sáng sớm đã đưa tóc của cục cưng cho ba em đi xét nghiệm."
"Kết quả. . . . . ."
"Kết quả chính là, em cùng cha một đêm không ngủ, một người vì bạn già của mình, một người vì anh em tốt của mình cầm theo bản mẩu trên người cục cưng và Vinh Ninh , làm một đêm xét nghiệm, " Phương Trạch Tây buồn ngủ ngáp, "Kết quả chính là, cả baba em và em đều chứng minh cục cưng là đứa nhỏ của Vinh Ninh. Độ giống nhau của DNA là 99%, mặc kệ là dựa vào gì thì kết quả này không thể sai được. Hai cha con chúng em không thể giống nhau phạm phải sai lầm thấp kém như vậy được."
Phương Trạch Tây thản nhiên nói, trong đó đã có không ít chỗ oán thầm.
Dựa vào cái gì, lãng phí thời gian một ngày một đêm không ngủ mới từ phòng thí nghiệm đi ra đã nói cho bọn họ biết tin tức này vậy mà còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, cảm giác này thật không dễ chịu.
Niếp Minh cười cười, chắp tay nói, "Thật có lỗi thật có lỗi, đều là của anh sai, được chưa? Anh không nên hoài nghi em."
"Hừ!" Phương Trạch Tây không được tự nhiên quay đầu, tâm tình của hắn không tốt, không muốn nói chuyện.
"Việc này có nên nói một tiếng cho Vinh Ninh không?" Lộ Phi quay đầu hỏi người đứng đầu trong vài người bọn họ - - - Ngôn Hoan.
"Không cần." Ngôn Hoan thản nhiên mở miệng, ánh mắt hơi có chút biến hóa, Phương Trạch Tây nhìn sang chỗ của anh. Trên mặt tức giận lại mệt mỏi bất ngờ thay đổi như là nhìn thấy thứ gì tốt để vui đùa rồi.
Tính hình của Vinh Ninh Ngôn Hoan biết rất rõ, ngày đó hắn đã nói chắc chắn một điều, hắn không muốn làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cục cưng nên không đi giám định DNA. Nếu nói cho anh ta biết vài người bọn họ đã lén lút để cho Phương Trạch Tây đi xét nghiệm DNA. Vi để có được tóc của cục cưng mà dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy Vinh Ninh nhất định sẽ liều mạng với bọn họ.
"Các anh em cùng hòa thuận ở chung."
Ngôn Hoan vừa mở miệng vài người liền trong lòng biết rõ ràng gật đầu, Lộ Phi giơ tay lên cánh tay hỏi, "Cái kia. . . . . . Anh cả, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngôn Hoan dừng một chút, đầu ngón tay trắng noãn, tròn trịa cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn. Lắc lắc nhìn gương mặt lạnh nhạt của mình trong rượu.
Yêu nghiệt mang theo thản nhiên,môi đỏ mọng hơi hơi khẽ mở, uống một hớp, yết hầu mấp máy, chất lỏng theo khí quản đi vào dạ dày, một cặp mắt hoa đào trời sinh lạnh như băng hơi hơi híp, chậm rãi mở miệng nói, "Gọi Vinh Ninh đến bàn bạc hội nghị tác chiến."
"Tác chiến. . . . . ."
"OK!" Lộ Phi vỗ tay, ánh mắt phát ra ánh sáng trong suốt, “Tên của hội ghị tác chiến là… " Lộ Phi nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ được từ ngữ, "Vinh đại thiếu gia tìm vợ mãnh liệt chiến đấu!"
Lộ Phi lấy điện thoại ra bấm dãy số của Vinh Ninh "Anh ba, anh đang ở đâu? Chạy nhanh qya đây. . . . . . Ừ. . . . . . Ở tầng cao nhất của cao ốc Đế Không. . . . . . A? Ở nhà? Anh ở nhà gì? Chơi trò chơi? !"
Lộ Phi thiếu chút nữa thành con gà trống xù lông, "Vinh Ninh, anh chạy nhanh lại đây, anh xem chúng tôi tìm anh lại đây là vì tốt cho anh, chẳng lẽ anh không nghĩ một nhà ba người cùng nhau chơi trò chơi sao?"
Lời này nói ra quả nhiên hiệu quả, đang ở cùng cục cưng chơi trò chơi hăng say một bên mang theo di động một bên mặc thêm áo khoác, "Tốt, anh sẽ đến ngay."
Tục ngữ nói một người kĩ ngắn, hai người kĩ dài, huống chi phía sau anh còn có nhiều an hem như vậy, nhất định có thể đủ cho anh nhất định ý kiến.
"Cha . . . . . ." Không biết Vinh Ninh đang làm cái trò gì cục cưng buông máy chơi game tội nghiệp nhìn anh, "Cha phải đi sao?"
Vinh Ninh đang mặc dở quần áo bỗng nhiên dừng lại động tác cục cưng còn ở trong nhà, anh không thể mặc kệ bỏ mặc cục cưng, "Nhưng mà cục cưng còn ở trong nhà a."
"Ngu ngốc. . . . . . Anh trực tiếp mang cô bé cùng nhau đến đây , dù sao cao ốc đế không có nhà trẻ sao? Nơi đó cái gì cũng có, huống hồ bọn nhỏ nhà anh cả đang ở nơi đó vừa vặn cùng cục cưng cùng nhau chơi đùa, bọn họ chơi của bọn họ , chúng ta thảo luận việc của chúng ta , sau khi thảo luận xong thì ai về nhà nấy!"
Hiển nhiên đề nghị của Lộ Phi , Vinh Ninh thật thích. Vừa có đứa nhỏ cùng tuổi với cục cưng chơi đùa, chính mình cũng có thể cùng mấy người anh em thảo luận không bị trở ngại, đây gọi là một mũi tên trúng hai đích.
"Tốt. . . . . . Chờ anh đi."
Vinh Ninh tắt điện thoại vẻ mặt tươi cười nói nói với cục cưng, "Cục cưng, chúng ta đến Đế Không đi."
"Làm gì?"
"Bởi vì cha có một số việc muốn cùng các chú thương lượng, vừa vặn con của mấy chú đã ở nhà trẻ của cao ốc Đế Không , cục cưng trước cùng mấy bạn nhỏ này chơi đùa, đợi cha cùng các chú bàn bạc xong thì mang cục cưng về”
Cục cưng rõ ràng là không có hứng thú, bé đối với chỉ những đứa bé có chỉ số thông minh thấp không mấy hứng thú, nhưng mà chính mình lại không thể để cho Vinh Ninh biến mất ở tầm mắt của mình, cẩn thận nghĩ đến bọn nhóc này đại khái cũng không có bao nhiêu thông minh, Đế Không tập đoàn thứ gì cũng có, có lẽ ở nơi đó thể dùng phương pháp nào đó liên hệ với cậu uta, xác định ngày cũng tốt.
Cục cưng đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động , cuối cùng vẫn là đối với Vinh Ninh điềm đạm cười, "Tốt như vậy đi, cha , cục cưng cùng đi với cha”
"Ừ!"
Nhà trẻ Đế không Cao ốc , nằm ở tầng cao nhất bên cạnh phòng họp Đế Không , là Ngôn Hoan cố ý xây dựng vì con trai mình, sau đó Niếp Minh kết hôn, sinh một cặp song sinh, Tô nhất Dạ cũng thường xuyên cùng hai cục cưng đến Đế Không lâu ngày Ngôn Hoan lúc trước vì Ngôn thái tử kiến thiết đơn độc một phòng, hiện tại thay tên là —— nhà trẻ Cao ốc Đế Không.
Vinh Ninh đưa cục cưng đến nhà trẻ, mới vừa vào cửa đã thấy Ngôn Thần cùng song sinh Niếp gia đều ở đây.
"chú Vinh Ninh. Đứa bé này là ai?" Không đợi Vinh Ninh giới thiệu Ngôn Thần chỉ vào cục cưng dùng giọng nói có lực để hỏi.
Cao ốc Đế Không ở A thị, Lộ Phi cầm văn kiện đưa cho mấy ngườ Phương Trạch Tây vừa hỏi.
"Em xác định?" Niếp Minh nhìn Phương Trạch Tây liếc một cái, Phương Trạch Tây chân sau khom lại ngồi xuống trước cửa sổ sát đất, một tay chống cằm như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng nói, "Anh à, anh đang hoài nghi năng lực của em sao?"
"Việc này cần chắc chắn thì hơn." Niếp Minh nâng mắt kính ở trên mũi, nếu việc này đặt trên người mình, Ngôn Hoan cùng Phương Trạch Tây thì ba người bọn họ nhất định sẽ không hành động theo cảm tình. Lộ Phi tốt xấu gì cũng sẽ nghe ý kiến của ba người bọn họ. Nhưng nếu thành Vinh Ninh, người trông nom việc nhà còn quan trọng hơn so với bạn bè như hắn thì hắn nhất định sẽ xúc động không thể kiềm chế làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi..
Cho nên không thể có một chút sai lầm nào.
"Vù ——" Phương Trạch Tây thở dài một hơi, đứng lên dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người của anh hơi có vẻ chán chường cùng mệt mỏi nói, "Thật ra, trước khi anh Tư lấy tóc của cục cưng thì thím Trần cái người nổi danh là người máy trong nhà Vinh lão gia sáng sớm đã đưa tóc của cục cưng cho ba em đi xét nghiệm."
"Kết quả. . . . . ."
"Kết quả chính là, em cùng cha một đêm không ngủ, một người vì bạn già của mình, một người vì anh em tốt của mình cầm theo bản mẩu trên người cục cưng và Vinh Ninh , làm một đêm xét nghiệm, " Phương Trạch Tây buồn ngủ ngáp, "Kết quả chính là, cả baba em và em đều chứng minh cục cưng là đứa nhỏ của Vinh Ninh. Độ giống nhau của DNA là 99%, mặc kệ là dựa vào gì thì kết quả này không thể sai được. Hai cha con chúng em không thể giống nhau phạm phải sai lầm thấp kém như vậy được."
Phương Trạch Tây thản nhiên nói, trong đó đã có không ít chỗ oán thầm.
Dựa vào cái gì, lãng phí thời gian một ngày một đêm không ngủ mới từ phòng thí nghiệm đi ra đã nói cho bọn họ biết tin tức này vậy mà còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, cảm giác này thật không dễ chịu.
Niếp Minh cười cười, chắp tay nói, "Thật có lỗi thật có lỗi, đều là của anh sai, được chưa? Anh không nên hoài nghi em."
"Hừ!" Phương Trạch Tây không được tự nhiên quay đầu, tâm tình của hắn không tốt, không muốn nói chuyện.
"Việc này có nên nói một tiếng cho Vinh Ninh không?" Lộ Phi quay đầu hỏi người đứng đầu trong vài người bọn họ - - - Ngôn Hoan.
"Không cần." Ngôn Hoan thản nhiên mở miệng, ánh mắt hơi có chút biến hóa, Phương Trạch Tây nhìn sang chỗ của anh. Trên mặt tức giận lại mệt mỏi bất ngờ thay đổi như là nhìn thấy thứ gì tốt để vui đùa rồi.
Tính hình của Vinh Ninh Ngôn Hoan biết rất rõ, ngày đó hắn đã nói chắc chắn một điều, hắn không muốn làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cục cưng nên không đi giám định DNA. Nếu nói cho anh ta biết vài người bọn họ đã lén lút để cho Phương Trạch Tây đi xét nghiệm DNA. Vi để có được tóc của cục cưng mà dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy Vinh Ninh nhất định sẽ liều mạng với bọn họ.
"Các anh em cùng hòa thuận ở chung."
Ngôn Hoan vừa mở miệng vài người liền trong lòng biết rõ ràng gật đầu, Lộ Phi giơ tay lên cánh tay hỏi, "Cái kia. . . . . . Anh cả, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngôn Hoan dừng một chút, đầu ngón tay trắng noãn, tròn trịa cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn. Lắc lắc nhìn gương mặt lạnh nhạt của mình trong rượu.
Yêu nghiệt mang theo thản nhiên,môi đỏ mọng hơi hơi khẽ mở, uống một hớp, yết hầu mấp máy, chất lỏng theo khí quản đi vào dạ dày, một cặp mắt hoa đào trời sinh lạnh như băng hơi hơi híp, chậm rãi mở miệng nói, "Gọi Vinh Ninh đến bàn bạc hội nghị tác chiến."
"Tác chiến. . . . . ."
"OK!" Lộ Phi vỗ tay, ánh mắt phát ra ánh sáng trong suốt, “Tên của hội ghị tác chiến là… " Lộ Phi nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ được từ ngữ, "Vinh đại thiếu gia tìm vợ mãnh liệt chiến đấu!"
Lộ Phi lấy điện thoại ra bấm dãy số của Vinh Ninh "Anh ba, anh đang ở đâu? Chạy nhanh qya đây. . . . . . Ừ. . . . . . Ở tầng cao nhất của cao ốc Đế Không. . . . . . A? Ở nhà? Anh ở nhà gì? Chơi trò chơi? !"
Lộ Phi thiếu chút nữa thành con gà trống xù lông, "Vinh Ninh, anh chạy nhanh lại đây, anh xem chúng tôi tìm anh lại đây là vì tốt cho anh, chẳng lẽ anh không nghĩ một nhà ba người cùng nhau chơi trò chơi sao?"
Lời này nói ra quả nhiên hiệu quả, đang ở cùng cục cưng chơi trò chơi hăng say một bên mang theo di động một bên mặc thêm áo khoác, "Tốt, anh sẽ đến ngay."
Tục ngữ nói một người kĩ ngắn, hai người kĩ dài, huống chi phía sau anh còn có nhiều an hem như vậy, nhất định có thể đủ cho anh nhất định ý kiến.
"Cha . . . . . ." Không biết Vinh Ninh đang làm cái trò gì cục cưng buông máy chơi game tội nghiệp nhìn anh, "Cha phải đi sao?"
Vinh Ninh đang mặc dở quần áo bỗng nhiên dừng lại động tác cục cưng còn ở trong nhà, anh không thể mặc kệ bỏ mặc cục cưng, "Nhưng mà cục cưng còn ở trong nhà a."
"Ngu ngốc. . . . . . Anh trực tiếp mang cô bé cùng nhau đến đây , dù sao cao ốc đế không có nhà trẻ sao? Nơi đó cái gì cũng có, huống hồ bọn nhỏ nhà anh cả đang ở nơi đó vừa vặn cùng cục cưng cùng nhau chơi đùa, bọn họ chơi của bọn họ , chúng ta thảo luận việc của chúng ta , sau khi thảo luận xong thì ai về nhà nấy!"
Hiển nhiên đề nghị của Lộ Phi , Vinh Ninh thật thích. Vừa có đứa nhỏ cùng tuổi với cục cưng chơi đùa, chính mình cũng có thể cùng mấy người anh em thảo luận không bị trở ngại, đây gọi là một mũi tên trúng hai đích.
"Tốt. . . . . . Chờ anh đi."
Vinh Ninh tắt điện thoại vẻ mặt tươi cười nói nói với cục cưng, "Cục cưng, chúng ta đến Đế Không đi."
"Làm gì?"
"Bởi vì cha có một số việc muốn cùng các chú thương lượng, vừa vặn con của mấy chú đã ở nhà trẻ của cao ốc Đế Không , cục cưng trước cùng mấy bạn nhỏ này chơi đùa, đợi cha cùng các chú bàn bạc xong thì mang cục cưng về”
Cục cưng rõ ràng là không có hứng thú, bé đối với chỉ những đứa bé có chỉ số thông minh thấp không mấy hứng thú, nhưng mà chính mình lại không thể để cho Vinh Ninh biến mất ở tầm mắt của mình, cẩn thận nghĩ đến bọn nhóc này đại khái cũng không có bao nhiêu thông minh, Đế Không tập đoàn thứ gì cũng có, có lẽ ở nơi đó thể dùng phương pháp nào đó liên hệ với cậu uta, xác định ngày cũng tốt.
Cục cưng đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động , cuối cùng vẫn là đối với Vinh Ninh điềm đạm cười, "Tốt như vậy đi, cha , cục cưng cùng đi với cha”
"Ừ!"
Nhà trẻ Đế không Cao ốc , nằm ở tầng cao nhất bên cạnh phòng họp Đế Không , là Ngôn Hoan cố ý xây dựng vì con trai mình, sau đó Niếp Minh kết hôn, sinh một cặp song sinh, Tô nhất Dạ cũng thường xuyên cùng hai cục cưng đến Đế Không lâu ngày Ngôn Hoan lúc trước vì Ngôn thái tử kiến thiết đơn độc một phòng, hiện tại thay tên là —— nhà trẻ Cao ốc Đế Không.
Vinh Ninh đưa cục cưng đến nhà trẻ, mới vừa vào cửa đã thấy Ngôn Thần cùng song sinh Niếp gia đều ở đây.
"chú Vinh Ninh. Đứa bé này là ai?" Không đợi Vinh Ninh giới thiệu Ngôn Thần chỉ vào cục cưng dùng giọng nói có lực để hỏi.
Tác giả :
Phượng Hiểu Ly