Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung
Chương 1-1
Trầm Úc Phong vẽ tranh hiện thực thời nay.
Triển lãm tranh "Dị thế đồng lưu" của thi nhân hoạ sĩ theo trường phái mới sắp làm kinh ngạc Đài Bắc!
Đông Hải Hân chăm chú nhìn tiêu đề bài báo lớn chừng cái đấu dày đặt đậm đen như mực, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ phức tạp rồi sau đó lập tức che dấu, bên cạnh bài viết đăng tấm hình nhỏ của nhà nghệ thuật cũng không thể dành thời gian để xem lướt qua, tự mình nhanh chóng dời từ phần hình ảnh không nên xuất hiện trên báo chí đến trước ống kính máy chụp hình.
"Đạo diễn, bên này tốt!" Cô giương mắt giao phó cho đạo diễn ở phía sau, sau khi trải tấm khăn hoa nhỏ màu trắng xanh trên mặt bàn, bước nhanh đến góc studio, nói với diễn viên nữ đang ngồi trang điểm trên sofa.
"Nghê Thường, bây giờ thừa dịp Tiên Thuận vừa xuống sân khấu, mấy cảnh nữa sẽ đến cô chụp hình."
Không đợi diễn viên nữ nói tiếp, Đông Hải Hân lại tiếp tục xoay người, vỗ vỗ bả vai trợ lý chụp hình không chịu nổi công việc liên tục 30 tiếng, đang ngủ gà ngủ gật cho là không ai phát hiện anh ta."Tiểu Hà, chịu đựng chút, một cảnh diễn nữa thì hơ khô thẻ tre (ví với việc viết xong một tác phẩm) rồi."
Cuối cùng, kéo em gái thư ký trường quay đang cầm đạo cụ chạy đến chỗ này, sắp lướt qua cô.
"Tiểu Bái, túi xách để diễn không phải cái này, là màu xanh kẻ hoa văn đó! Còn có, đi gọi diễn viên tạm thời vừa đến tắt điện thoại di động lại! Anh Quang? Anh Quang đã đến chưa?" Đông Hải Hân mắt sáng bức thiết dò xét studio mấy vòng, rồi lớn tiếng hỏi bóng dáng diễn viên nam lẽ ra phải đến studio từ lâu.
Tiếng nói của Đông Hải Hân vừa dứt, trong studio cùng lúc vang lên tiếng trả lời cho cô.
"Không có."
"Không nhìn thấy!"
Mặc dù công việc trên tay bận rộn nữa, cũng không ai dám ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của người nổi tiếng lấy chủ nghĩa hoàn mỹ trong giới nghệ sĩ diễn viên, hơn nữa Đông Hải Hân luôn là tinh chuẩn nắm trong tay từng chuyện nhỏ bé vụn vặt trong studio quay phim.
Đông Hải Hân là Phó đạo diễn của bộ phận phim thần tượng, là Phó đạo diễn ưu tú toàn năng đếm được trên đầu ngón tay trong giới nghệ sĩ diễn viên, lương tháng gần mười vạn, chỉ cần mời được cô đảm nhiệm chức vụ, thời gian quay phim tuyệt đối sẽ rút ngắn gấp mấy lần.
Cô có mái tóc dài như gấm luôn buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, bóng dáng luôn đơn giản cả người mặc áo khoác quân trang và mang đôi ủng quân nhân đến đầu gối, ở studio tất cả động tác qua lại không ngớt, mệnh lệnh và câu hỏi, luôn tinh chuẩn ăn khớp lưu loát liên mạch không có bất kỳ khe hở.
Cô là trái tim của cả đoàn phim, nắm chặc nhịp đập của studio; cô là đại thể chỉ đạo cao nhất tất cả chuyện vụn vặt, không người nào có thể làm trái. diendanlequydon.com
Đông Hải Hân mới ra khỏi phòng tuần trăng mật mượn để quay phim, chuẩn bị gọi điện thoại cho diễn viên nam đã trễ rất lâu, ánh mắt không hề phòng bị bất ngờ chống lại đôi nam nữ vừa ra khỏi căn phòng cũng là phòng trăng mật ở đối diện.
Người đàn ông kia là Giang Thận Viễn, cô chưa mệt mỏi đến mức không nhận ra bạn trai mà mình đã kết giao nhiều năm.
Hôm qua anh mới nói cho cô biết trong điện thoại, anh phải công tác Nam Bộ mấy ngày, không ngờ lúc này anh lại cùng bạn gái, từ trong phòng trăng mật nổi tiếng thấy được cảnh hồ đi ra.
Cô nam quả nữ còn có thể làm gì cả đêm trong phòng trăng mật giá hơn vạn đồng? Có thể hiểu đáp án miêu tả sinh động chính là cảnh bọn họ thân mật.
Đông Hải Hân dừng bước, nhìn thẳng ánh mắt của người đàn ông trước mắt, lại bình tĩnh ung dung không hề gợn sóng.
"Hải Hân?" Đối lập với vẻ kín kẽ trầm ổn của Đông Hải Hân, Giang Thận Viễn không thể che dấu vẻ ngoài thất kinh.
Thân thể của anh lay động, vốn định buông tay bạn gái bên cạnh ra lại do dự, đột nhiên xiết chặt, vẻ mặt căm chịu chống lại ánh mắt quá mức trong trẻo lạnh lùng xa cách của Đông Hải Hân.
Thật hoang đường... Đông Hải Hân nhìn Giang Thận Viễn cho dù bị bạn gái chính quy bắt gặp, vẫn không muốn buông bàn tay của bạn gái bên cạnh ra, ngoài hoang đường ra, không biết nên có cảm tưởng gì.
"Hải." trên mặt Đông Hải Hân mỉm cười, giọng lạnh nhạt chào hỏi Giang Thận Viễn, mắt sáng từ từ quan sát đôi nam nữ trước mắt.
Người phụ nữ nhìn rất non nớt thanh thuần, kiểu con gái cưng điển hình hoàn toàn khác cô.
Triển lãm tranh "Dị thế đồng lưu" của thi nhân hoạ sĩ theo trường phái mới sắp làm kinh ngạc Đài Bắc!
Đông Hải Hân chăm chú nhìn tiêu đề bài báo lớn chừng cái đấu dày đặt đậm đen như mực, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ phức tạp rồi sau đó lập tức che dấu, bên cạnh bài viết đăng tấm hình nhỏ của nhà nghệ thuật cũng không thể dành thời gian để xem lướt qua, tự mình nhanh chóng dời từ phần hình ảnh không nên xuất hiện trên báo chí đến trước ống kính máy chụp hình.
"Đạo diễn, bên này tốt!" Cô giương mắt giao phó cho đạo diễn ở phía sau, sau khi trải tấm khăn hoa nhỏ màu trắng xanh trên mặt bàn, bước nhanh đến góc studio, nói với diễn viên nữ đang ngồi trang điểm trên sofa.
"Nghê Thường, bây giờ thừa dịp Tiên Thuận vừa xuống sân khấu, mấy cảnh nữa sẽ đến cô chụp hình."
Không đợi diễn viên nữ nói tiếp, Đông Hải Hân lại tiếp tục xoay người, vỗ vỗ bả vai trợ lý chụp hình không chịu nổi công việc liên tục 30 tiếng, đang ngủ gà ngủ gật cho là không ai phát hiện anh ta."Tiểu Hà, chịu đựng chút, một cảnh diễn nữa thì hơ khô thẻ tre (ví với việc viết xong một tác phẩm) rồi."
Cuối cùng, kéo em gái thư ký trường quay đang cầm đạo cụ chạy đến chỗ này, sắp lướt qua cô.
"Tiểu Bái, túi xách để diễn không phải cái này, là màu xanh kẻ hoa văn đó! Còn có, đi gọi diễn viên tạm thời vừa đến tắt điện thoại di động lại! Anh Quang? Anh Quang đã đến chưa?" Đông Hải Hân mắt sáng bức thiết dò xét studio mấy vòng, rồi lớn tiếng hỏi bóng dáng diễn viên nam lẽ ra phải đến studio từ lâu.
Tiếng nói của Đông Hải Hân vừa dứt, trong studio cùng lúc vang lên tiếng trả lời cho cô.
"Không có."
"Không nhìn thấy!"
Mặc dù công việc trên tay bận rộn nữa, cũng không ai dám ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của người nổi tiếng lấy chủ nghĩa hoàn mỹ trong giới nghệ sĩ diễn viên, hơn nữa Đông Hải Hân luôn là tinh chuẩn nắm trong tay từng chuyện nhỏ bé vụn vặt trong studio quay phim.
Đông Hải Hân là Phó đạo diễn của bộ phận phim thần tượng, là Phó đạo diễn ưu tú toàn năng đếm được trên đầu ngón tay trong giới nghệ sĩ diễn viên, lương tháng gần mười vạn, chỉ cần mời được cô đảm nhiệm chức vụ, thời gian quay phim tuyệt đối sẽ rút ngắn gấp mấy lần.
Cô có mái tóc dài như gấm luôn buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, bóng dáng luôn đơn giản cả người mặc áo khoác quân trang và mang đôi ủng quân nhân đến đầu gối, ở studio tất cả động tác qua lại không ngớt, mệnh lệnh và câu hỏi, luôn tinh chuẩn ăn khớp lưu loát liên mạch không có bất kỳ khe hở.
Cô là trái tim của cả đoàn phim, nắm chặc nhịp đập của studio; cô là đại thể chỉ đạo cao nhất tất cả chuyện vụn vặt, không người nào có thể làm trái. diendanlequydon.com
Đông Hải Hân mới ra khỏi phòng tuần trăng mật mượn để quay phim, chuẩn bị gọi điện thoại cho diễn viên nam đã trễ rất lâu, ánh mắt không hề phòng bị bất ngờ chống lại đôi nam nữ vừa ra khỏi căn phòng cũng là phòng trăng mật ở đối diện.
Người đàn ông kia là Giang Thận Viễn, cô chưa mệt mỏi đến mức không nhận ra bạn trai mà mình đã kết giao nhiều năm.
Hôm qua anh mới nói cho cô biết trong điện thoại, anh phải công tác Nam Bộ mấy ngày, không ngờ lúc này anh lại cùng bạn gái, từ trong phòng trăng mật nổi tiếng thấy được cảnh hồ đi ra.
Cô nam quả nữ còn có thể làm gì cả đêm trong phòng trăng mật giá hơn vạn đồng? Có thể hiểu đáp án miêu tả sinh động chính là cảnh bọn họ thân mật.
Đông Hải Hân dừng bước, nhìn thẳng ánh mắt của người đàn ông trước mắt, lại bình tĩnh ung dung không hề gợn sóng.
"Hải Hân?" Đối lập với vẻ kín kẽ trầm ổn của Đông Hải Hân, Giang Thận Viễn không thể che dấu vẻ ngoài thất kinh.
Thân thể của anh lay động, vốn định buông tay bạn gái bên cạnh ra lại do dự, đột nhiên xiết chặt, vẻ mặt căm chịu chống lại ánh mắt quá mức trong trẻo lạnh lùng xa cách của Đông Hải Hân.
Thật hoang đường... Đông Hải Hân nhìn Giang Thận Viễn cho dù bị bạn gái chính quy bắt gặp, vẫn không muốn buông bàn tay của bạn gái bên cạnh ra, ngoài hoang đường ra, không biết nên có cảm tưởng gì.
"Hải." trên mặt Đông Hải Hân mỉm cười, giọng lạnh nhạt chào hỏi Giang Thận Viễn, mắt sáng từ từ quan sát đôi nam nữ trước mắt.
Người phụ nữ nhìn rất non nớt thanh thuần, kiểu con gái cưng điển hình hoàn toàn khác cô.
Tác giả :
Chanh Nặc