Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 41: Mẹ, lấy lòng anh ta!
Editor: Kim Tuyến
Niệm Thần về đến nhà cũng chừng mười giờ tối, lúc đó, Anh bạn nhỏ Tây Hàn đang mặc đồ ngủ hình chú mèo tam thể, người nho nhỏ co lại ở trên ghế sofa vuốt ipad.
Trên mặt là đường nét rõ ràng ba chiều, buộc vòng quanh người là một cây súng lục hình dáng kiểu mới, cùng với bộ dạng ngón tay trẻ con mập mạp đang vuốt ipad thật đáng yêu. Nhóc đang tập trung tinh thần xem Webpage, khi tiếng mở cửa của Niệm Thần vang lên nhóc nhanh tay thay đổi màn hình ipad.
“Tiểu tử thúi, đã trễ thế này sao con còn chưa ngủ? Ngày mai muốn trốn học có phải hay không? Nói thật đi, hôm nay con không có đi nhà trẻ phải không?”
Niệm Thần cởi chiếc giày cao gót ra trong nháy mắt cảm thấy cả người đều giải phóng, rồi sau đó không hề chú ý hình tượng, cả người ngã trên ghế sofa, vươn tay lên liền túm con trai mình vào trong ngực làm gối ôm.
Anh bạn nhỏ Tây Hàn đối với hành động mẹ nhà mình như bạch tuộc tám chân dán vào người cậu đã tập thành thói quen, ngay cả giãy giụa cũng không, một hồi khinh bỉ:
“→_ → mẹ, rõ ràng chính mẹ làm cho con hôm nay không cần phải ra cửa, hơn nữa chẳng lẽ mẹ không biết là vừa về tới nhà thì có người đàn ông cho mẹ ôm là chuyện hạnh phúc sao?”
Cái này gọi là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng tốt của người ta…
“…” Con là đàn ông sao, phải không? !
Niệm Thần nuốt nước miếng, khi nào thì con trai mình như vậy… Trưởng thành sớm rồi sao?
“Con trai, con nói xem một người có cha không đau lòng, có mẹ không thương, còn bị anh của mình gạt bỏ, hơn nữa bên cạnh người thân hận không thể làm cho người đó sớm một chút biến mất trên thế giới này, nếu con là mẹ thì mẹ nên đối đãi với người đó như thế nào?”
Mộ Niệm Thần đột nhiên cảm tính, thu phiên bản nhỏ vào trong ngực, trong lòng lại nghĩ tới một phiên bản lớn, được rồi, dù sao con trai không biết cô đang đứng núi này trông núi nọ.
“Mẹ, lấy lòng anh ta! Sau đó lại dùng mỹ nhân kế chiếm lấy tài sản của anh ta, còn có nhớ phải mang theo con trai bảo bối đi xem kịch vui nữa.”
Cắt, nhìn mẹ nhóc kìa, nghĩ cũng biết ai làm cho mẹ nhà mình buồn rầu như thế chỉ có cha nhà mình thôi, cho nên vấn đề này đơn giản dễ dàng giải quyết…
Mộ Niệm Thần khóe miệng run rẩy, rồi sau đó nổi giận với Anh bạn nhỏ Tây Hàn:
“Mộ Tây Hàn, nói thật, lúc mẹ không có ở đây ai dạy cho con những tư tưởng như thế? Mẹ cố gắng kiếm tiền cho con đi nhà trẻ, con lại ở trường gây ra những chuyện lưu manh chưa tính, trở về còn trêu chọc mẹ con sao? !”
Xì, thật không hổ là con của Hoắc Cảnh Sâm! Người trên bất chính, người dưới làm sao ngoan ngoãn được chứ!
“…”
Vì vậy Mộ Niệm Thần ngồi ở trên ghế sofa, đem một đống lớn tư tưởng hết sức buồn ngủ giáo dục Anh bạn nhỏ Tây Hàn, lát sau lại đem cậu nhóc đáng yêu ôm vào lòng, u oán thở dài:
“Cho nên con trai, nếu con hứa sau này ngoan ngoãn liền có thể đi ngủ.”
“…”
Niệm Thần về đến nhà cũng chừng mười giờ tối, lúc đó, Anh bạn nhỏ Tây Hàn đang mặc đồ ngủ hình chú mèo tam thể, người nho nhỏ co lại ở trên ghế sofa vuốt ipad.
Trên mặt là đường nét rõ ràng ba chiều, buộc vòng quanh người là một cây súng lục hình dáng kiểu mới, cùng với bộ dạng ngón tay trẻ con mập mạp đang vuốt ipad thật đáng yêu. Nhóc đang tập trung tinh thần xem Webpage, khi tiếng mở cửa của Niệm Thần vang lên nhóc nhanh tay thay đổi màn hình ipad.
“Tiểu tử thúi, đã trễ thế này sao con còn chưa ngủ? Ngày mai muốn trốn học có phải hay không? Nói thật đi, hôm nay con không có đi nhà trẻ phải không?”
Niệm Thần cởi chiếc giày cao gót ra trong nháy mắt cảm thấy cả người đều giải phóng, rồi sau đó không hề chú ý hình tượng, cả người ngã trên ghế sofa, vươn tay lên liền túm con trai mình vào trong ngực làm gối ôm.
Anh bạn nhỏ Tây Hàn đối với hành động mẹ nhà mình như bạch tuộc tám chân dán vào người cậu đã tập thành thói quen, ngay cả giãy giụa cũng không, một hồi khinh bỉ:
“→_ → mẹ, rõ ràng chính mẹ làm cho con hôm nay không cần phải ra cửa, hơn nữa chẳng lẽ mẹ không biết là vừa về tới nhà thì có người đàn ông cho mẹ ôm là chuyện hạnh phúc sao?”
Cái này gọi là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng tốt của người ta…
“…” Con là đàn ông sao, phải không? !
Niệm Thần nuốt nước miếng, khi nào thì con trai mình như vậy… Trưởng thành sớm rồi sao?
“Con trai, con nói xem một người có cha không đau lòng, có mẹ không thương, còn bị anh của mình gạt bỏ, hơn nữa bên cạnh người thân hận không thể làm cho người đó sớm một chút biến mất trên thế giới này, nếu con là mẹ thì mẹ nên đối đãi với người đó như thế nào?”
Mộ Niệm Thần đột nhiên cảm tính, thu phiên bản nhỏ vào trong ngực, trong lòng lại nghĩ tới một phiên bản lớn, được rồi, dù sao con trai không biết cô đang đứng núi này trông núi nọ.
“Mẹ, lấy lòng anh ta! Sau đó lại dùng mỹ nhân kế chiếm lấy tài sản của anh ta, còn có nhớ phải mang theo con trai bảo bối đi xem kịch vui nữa.”
Cắt, nhìn mẹ nhóc kìa, nghĩ cũng biết ai làm cho mẹ nhà mình buồn rầu như thế chỉ có cha nhà mình thôi, cho nên vấn đề này đơn giản dễ dàng giải quyết…
Mộ Niệm Thần khóe miệng run rẩy, rồi sau đó nổi giận với Anh bạn nhỏ Tây Hàn:
“Mộ Tây Hàn, nói thật, lúc mẹ không có ở đây ai dạy cho con những tư tưởng như thế? Mẹ cố gắng kiếm tiền cho con đi nhà trẻ, con lại ở trường gây ra những chuyện lưu manh chưa tính, trở về còn trêu chọc mẹ con sao? !”
Xì, thật không hổ là con của Hoắc Cảnh Sâm! Người trên bất chính, người dưới làm sao ngoan ngoãn được chứ!
“…”
Vì vậy Mộ Niệm Thần ngồi ở trên ghế sofa, đem một đống lớn tư tưởng hết sức buồn ngủ giáo dục Anh bạn nhỏ Tây Hàn, lát sau lại đem cậu nhóc đáng yêu ôm vào lòng, u oán thở dài:
“Cho nên con trai, nếu con hứa sau này ngoan ngoãn liền có thể đi ngủ.”
“…”
Tác giả :
Ninh Cẩn