Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 216
Trời sinh Mộ tiểu thư thuộc tuýp người dễ dàng làm quen, chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ thôi mà đã nhanh chóng tìm được đề tài nói chuyện với Vivi rồi.
Phụ nữ ấy mà, khi ở chung một chỗ với nhau đơn giản chỉ tám những chuyện trên trời dưới đất, chuyện nhà dì bảy cô tám gì gì đó, rồi khi hết chuyện thì chủ đề tiếp theo sẽ là chuyện….nhà.
Kết quả là, một Hoắc Cảnh Sâm cộng thêm một Hách Liên Thần nhanh chóng trở thành vật hy sinh Giáp và vật hy sinh Ất…
Nội dung nói chuyện cũng lần lượt thứ tự hẳn hoi, khi vừa bắt đầu thì rất ư là trong sáng, như to nhỏ chuyện so sánh vẻ bề ngoài xem ai đẹp trai hơn, sau đó biến tướng thành…so sánh xem công phu trên giường của người nào lợi hại hơn người nào.
Những lúc bình thường thì đầu óc của Mộ tiểu thư đã không nghiêm chỉnh nên những chuyện này còn chưa được tính là gì, ngược lại Vivi thì khác, giờ phút này vì muốn an ủi Mộ tiểu thư, không biết làm thế nào để tâm tình của Mộ tiểu thư được vui vẻ, nên cô tự làm khó mình bằng cách hy sinh to lớn chính phúc lợi của mình.
Nhưng cũng đến giờ phút quan trọng, khi Mộ tiểu thư đặt một câu hỏi như thế này: “Cô có cảm thấy hai người bọn họ đã từng có một chân với nhau không?” Thời điểm này, tâm tình của Vivi hoàn toàn bay xa hàng ngàn cây số, phiêu lãng lên đến tầng trời nào rồi sau đó lặn mất tiêu.
Dĩ nhiên, lúc này quan trọng không còn là phản ứng sững sờ khó coi của Vivi, mà là lúc này đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị đá văng ra.
Trong nháy mắt Mộ tiểu thư cho là sát thần Hoắc Cảnh Sâm tới đòi mạng, mà cô cũng quan tâm đến một vấn đề chủ yếu là Hoắc Cảnh Sâm bộc phát thú tính.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Mộ tiểu thư quyết định kéo chăn chuẩn bị đóng gói chính mình lại.
Nhưng mới làm một số động tác bắt đầu, chờ cho đến khi cô nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài vừa xuất hiện thì không nhịn được nữa tuôn ra một câu chửi bậy:
“Em gái cô đấy Lương Tĩnh! Làm phiền lần sau không dùng phương thức đột biến xinh đẹp như vậy để xuất hiện trước mặt tôi? Dạo gần đây trái tim của tôi thật sự không được tốt lắm!”
Vì muốn phối hợp với nội dung câu nói của mình, Mộ tiểu thư thậm chí còn làm ra động tác ôm lấy vị trí trái tim rồi bày ra vẻ mặt yếu đuối.
Lương Tĩnh cũng coi như là có biết Vivi, gật đầu một cái coi như là chào hỏi nhau, đóng cửa phòng bệnh lại, không một chút khách sáo ngồi trên ghế salon, ném một ánh mắt cực kỳ xem thường, rồi sau đó lấy cái gối ôm ném vào bên người Niệm Thần:
“Tiểu Molly, lần sau khi gặp chị có hăng hái cũng đừng có thể hiện rõ ra ngoài như vậy nhé.”
Lương Tĩnh nhẹ nhàng phun ra một câu nói như vậy, hai chân bắt chéo nhau, tay chống đầu tựa vào trên ghế salon, lúc này Niệm Thần mới phát hiện ra cả người của cô ấy đều thể hiện vẻ mệt mỏi không bình thường chút nào.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ khẽ nhắm mắt kia lại sinh ra một chút cảm giác cuộc sống an bình.
Vẻ đẹp của Lương Tĩnh, cảm giác đây là một vẻ đẹp huyền bí, cảm giác của Niệm Thần khi hình dung về vẻ đẹp đó là: phong trần hòa quyện với ưu nhã, nhưng vẫn cao quý.
Cô liều lĩnh, không hề che giấu chính mình, cũng không hoàn toàn xuất hiện lộ liễu trước mặt bàn dân thiên hạ, giống như một người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm trải đời vậy, nhưng tuyệt đối là một người phụ nữ cao quý nhất ưu nhã nhất trong những người đó.
Mặc dù thật sự đặt mình vào trong sương gió cuộc đời nhưng cũng đủ để người ta sinh ra mấy phần cảm giác không đành lòng.
Niệm Thần chụp được cái gối, lúc này Vivi cũng nhìn ra vẻ mệt mỏi của Lương Tĩnh, rót một ly nước đưa tới cho cô.
Mà một tiếng “tiểu Molly” của Lương Tĩnh đã đánh ta một chút xíu thông cảm cuối cùng của Niệm Thần:
“Con mẹ nó! Tình cảm của cô cùng với Tư Nhiên thân thiết đến mức mặc chung một cái quần rồi hả?”
Trời mới biết, cô căm thù đến tận xương tủy cái ngoại hiệu “tiểu Molly” này bao nhiêu đâu?
Đêm đã khuya, lúc này, trong phòng bệnh, ba người phụ nữ mờ ám đang ở thế giằng co.
Lương Tĩnh uống một lèo cạn ly nước, quay sang Vivi, ý muốn nhờ cô rót thêm một ly nước nữa:
“Mẹ nó, đừng nhắc tới gã đê tiện kia, bây giờ bà đây bị hắn truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi, còn phải nhờ đến con trai của cô nuôi giùm con gái nữa kìa.”
Đây cũng xem như là chuyện lý thú rồi, không phải Tư Nhiên vẫn ở trong trạng thái xử nam luôn luôn hận không thể kịp thời trốn tránh Lương Tĩnh đó sao? Chẳng lẽ bị thiên lôi gõ trúng, lập tức khai thông đường lớn rồi hả?
“Hắn thật sự là đang truy đuổi theo cô sau?”
Niệm Thần có chút không tin nên hỏi một câu như vậy, cô rất lo lắng sợ là tâm tư của Lương Tĩnh bị rơi vào cái gì gọi là chứng vọng tưởng đó rồi.
Lương Tĩnh lần nữa bày ra vẻ cực kỳ xem thường, trên mặt nở một nụ cười như có như không khiến tóc gáy Niệm Thần dụng hết cả lên:
“Tôi còn tưởng là cô sẽ chuyện tôi sinh một đứa con gái nữa cơ đấy.”
Hơn nữa, con gái của cô thần không biết quỷ không hay thế nào mà ngay lần gặp mặt đầu tiên đã chết tâm với con trai của Niệm Thần rồi.
Đôi mắt Niệm Thần nháy nháy hai cái, vẻ mặt vô tội nhìn Vivi:
“Không phải đã là phụ nữ thì đều có thể sinh con sao?”
Dừng một chút, dường như cô đột nhiên đã hiểu ra một cái gì đó, thời điểm đó liền nghẹn họng nhìn trân trối, tay vội vã đưa lên che miệng mình lại:
“Cho nên cô thụ thai đứa nhỏ kia là của Tư Nhiên, cho nên việc cô sinh con gái, tôi lại không hề hay biết gì chuyện trọng đại như thế? Mẹ nó! Cô còn không biết xấu hổ đem cột con gái của cô cho con trai của tôi? Lỡ như dạy hư con trai của tôi thì sao?”
“……….” Vivi chỉ im lặng, thật lòng cô rất muốn nói: Mộ tiểu thư, hai thằng con trai kia của ngài còn có thể hư thêm nữa sao?
“……….phụt……….” Một ngụm nước còn đang ngậm trong miệng Lương Tĩnh dứt khoát phun hết ra ngoài, cô bối rối với cách dùng từ của Niệm Thần, trong cái miệng nhỏ của Mộ tiểu thư lại vô cùng cường đại hai chữ “thụ thai”…
“A a a a, kêu con gái của cô cách xa con trai của tôi ra, tôi mới có hai mươi ba tuổi, nếu như bắt buộc phải trở thành bà nội, tôi sẽ chết không nhắm mắt đâu!”
Mộ tiểu thư kêu lên như gặp phải quỷ không bằng, sau đó phát ngôn một câu khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc, không chết người thì không chịu được mà!
“………” Khóe miệng Vivi liên tục co giật, mẹ nó! Đây mới chính là suy nghĩ nên có của một người mẹ sao trời?
“……….” Lương Tĩnh có cảm giác máu tràn lên não, muốn hộc máu mà.
Mộ tiểu thư, cô thật sự có chút không được bình thường mà.
--- ------
Nửa tiếng trôi qua, đến khi Mộ tiểu thư hiểu rõ một cách tường tận chân tướng sự việc, ngay lập tức xuất hiện cảnh mắt trợn trừng miệng há rộng, cho nên mới nói quả nhiên hai người bọn họ mới quen biết vài năm thôi mà đã trở thành đôi chị em thân thiết, ra là đều gặp chuyện giống nhau.
Ngay tại nơi thế ngoại nhiều cạm bẫy, năm đó Lương Tĩnh thần không biết quỷ không hay sinh ra con gái rồi im hơi lặng tiếng cho đến tận bây giờ, nếu đã nói là chị em tốt thì sao Mộ tiểu thư lại không hề phát hiện một chút xíu manh mối liên quan nào:
“Cho nên, Lương Tĩnh là cô cố ý đúng không, dựa vào bản lĩnh của Tư Nhiên sao lại không tra được đứa con gái đã bị thất lạc nhiều năm chứ?”
“……….”
Khóe miệng của Lương Tĩnh lại được một trận co giật:
“Vậy cô cho rằng những nhân vật trong tổ chức ‘mạn’ cũng thuộc dạng ăn cơm chùa giống như cô sao?”
Phụ nữ ấy mà, khi ở chung một chỗ với nhau đơn giản chỉ tám những chuyện trên trời dưới đất, chuyện nhà dì bảy cô tám gì gì đó, rồi khi hết chuyện thì chủ đề tiếp theo sẽ là chuyện….nhà.
Kết quả là, một Hoắc Cảnh Sâm cộng thêm một Hách Liên Thần nhanh chóng trở thành vật hy sinh Giáp và vật hy sinh Ất…
Nội dung nói chuyện cũng lần lượt thứ tự hẳn hoi, khi vừa bắt đầu thì rất ư là trong sáng, như to nhỏ chuyện so sánh vẻ bề ngoài xem ai đẹp trai hơn, sau đó biến tướng thành…so sánh xem công phu trên giường của người nào lợi hại hơn người nào.
Những lúc bình thường thì đầu óc của Mộ tiểu thư đã không nghiêm chỉnh nên những chuyện này còn chưa được tính là gì, ngược lại Vivi thì khác, giờ phút này vì muốn an ủi Mộ tiểu thư, không biết làm thế nào để tâm tình của Mộ tiểu thư được vui vẻ, nên cô tự làm khó mình bằng cách hy sinh to lớn chính phúc lợi của mình.
Nhưng cũng đến giờ phút quan trọng, khi Mộ tiểu thư đặt một câu hỏi như thế này: “Cô có cảm thấy hai người bọn họ đã từng có một chân với nhau không?” Thời điểm này, tâm tình của Vivi hoàn toàn bay xa hàng ngàn cây số, phiêu lãng lên đến tầng trời nào rồi sau đó lặn mất tiêu.
Dĩ nhiên, lúc này quan trọng không còn là phản ứng sững sờ khó coi của Vivi, mà là lúc này đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị đá văng ra.
Trong nháy mắt Mộ tiểu thư cho là sát thần Hoắc Cảnh Sâm tới đòi mạng, mà cô cũng quan tâm đến một vấn đề chủ yếu là Hoắc Cảnh Sâm bộc phát thú tính.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Mộ tiểu thư quyết định kéo chăn chuẩn bị đóng gói chính mình lại.
Nhưng mới làm một số động tác bắt đầu, chờ cho đến khi cô nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài vừa xuất hiện thì không nhịn được nữa tuôn ra một câu chửi bậy:
“Em gái cô đấy Lương Tĩnh! Làm phiền lần sau không dùng phương thức đột biến xinh đẹp như vậy để xuất hiện trước mặt tôi? Dạo gần đây trái tim của tôi thật sự không được tốt lắm!”
Vì muốn phối hợp với nội dung câu nói của mình, Mộ tiểu thư thậm chí còn làm ra động tác ôm lấy vị trí trái tim rồi bày ra vẻ mặt yếu đuối.
Lương Tĩnh cũng coi như là có biết Vivi, gật đầu một cái coi như là chào hỏi nhau, đóng cửa phòng bệnh lại, không một chút khách sáo ngồi trên ghế salon, ném một ánh mắt cực kỳ xem thường, rồi sau đó lấy cái gối ôm ném vào bên người Niệm Thần:
“Tiểu Molly, lần sau khi gặp chị có hăng hái cũng đừng có thể hiện rõ ra ngoài như vậy nhé.”
Lương Tĩnh nhẹ nhàng phun ra một câu nói như vậy, hai chân bắt chéo nhau, tay chống đầu tựa vào trên ghế salon, lúc này Niệm Thần mới phát hiện ra cả người của cô ấy đều thể hiện vẻ mệt mỏi không bình thường chút nào.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ khẽ nhắm mắt kia lại sinh ra một chút cảm giác cuộc sống an bình.
Vẻ đẹp của Lương Tĩnh, cảm giác đây là một vẻ đẹp huyền bí, cảm giác của Niệm Thần khi hình dung về vẻ đẹp đó là: phong trần hòa quyện với ưu nhã, nhưng vẫn cao quý.
Cô liều lĩnh, không hề che giấu chính mình, cũng không hoàn toàn xuất hiện lộ liễu trước mặt bàn dân thiên hạ, giống như một người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm trải đời vậy, nhưng tuyệt đối là một người phụ nữ cao quý nhất ưu nhã nhất trong những người đó.
Mặc dù thật sự đặt mình vào trong sương gió cuộc đời nhưng cũng đủ để người ta sinh ra mấy phần cảm giác không đành lòng.
Niệm Thần chụp được cái gối, lúc này Vivi cũng nhìn ra vẻ mệt mỏi của Lương Tĩnh, rót một ly nước đưa tới cho cô.
Mà một tiếng “tiểu Molly” của Lương Tĩnh đã đánh ta một chút xíu thông cảm cuối cùng của Niệm Thần:
“Con mẹ nó! Tình cảm của cô cùng với Tư Nhiên thân thiết đến mức mặc chung một cái quần rồi hả?”
Trời mới biết, cô căm thù đến tận xương tủy cái ngoại hiệu “tiểu Molly” này bao nhiêu đâu?
Đêm đã khuya, lúc này, trong phòng bệnh, ba người phụ nữ mờ ám đang ở thế giằng co.
Lương Tĩnh uống một lèo cạn ly nước, quay sang Vivi, ý muốn nhờ cô rót thêm một ly nước nữa:
“Mẹ nó, đừng nhắc tới gã đê tiện kia, bây giờ bà đây bị hắn truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi, còn phải nhờ đến con trai của cô nuôi giùm con gái nữa kìa.”
Đây cũng xem như là chuyện lý thú rồi, không phải Tư Nhiên vẫn ở trong trạng thái xử nam luôn luôn hận không thể kịp thời trốn tránh Lương Tĩnh đó sao? Chẳng lẽ bị thiên lôi gõ trúng, lập tức khai thông đường lớn rồi hả?
“Hắn thật sự là đang truy đuổi theo cô sau?”
Niệm Thần có chút không tin nên hỏi một câu như vậy, cô rất lo lắng sợ là tâm tư của Lương Tĩnh bị rơi vào cái gì gọi là chứng vọng tưởng đó rồi.
Lương Tĩnh lần nữa bày ra vẻ cực kỳ xem thường, trên mặt nở một nụ cười như có như không khiến tóc gáy Niệm Thần dụng hết cả lên:
“Tôi còn tưởng là cô sẽ chuyện tôi sinh một đứa con gái nữa cơ đấy.”
Hơn nữa, con gái của cô thần không biết quỷ không hay thế nào mà ngay lần gặp mặt đầu tiên đã chết tâm với con trai của Niệm Thần rồi.
Đôi mắt Niệm Thần nháy nháy hai cái, vẻ mặt vô tội nhìn Vivi:
“Không phải đã là phụ nữ thì đều có thể sinh con sao?”
Dừng một chút, dường như cô đột nhiên đã hiểu ra một cái gì đó, thời điểm đó liền nghẹn họng nhìn trân trối, tay vội vã đưa lên che miệng mình lại:
“Cho nên cô thụ thai đứa nhỏ kia là của Tư Nhiên, cho nên việc cô sinh con gái, tôi lại không hề hay biết gì chuyện trọng đại như thế? Mẹ nó! Cô còn không biết xấu hổ đem cột con gái của cô cho con trai của tôi? Lỡ như dạy hư con trai của tôi thì sao?”
“……….” Vivi chỉ im lặng, thật lòng cô rất muốn nói: Mộ tiểu thư, hai thằng con trai kia của ngài còn có thể hư thêm nữa sao?
“……….phụt……….” Một ngụm nước còn đang ngậm trong miệng Lương Tĩnh dứt khoát phun hết ra ngoài, cô bối rối với cách dùng từ của Niệm Thần, trong cái miệng nhỏ của Mộ tiểu thư lại vô cùng cường đại hai chữ “thụ thai”…
“A a a a, kêu con gái của cô cách xa con trai của tôi ra, tôi mới có hai mươi ba tuổi, nếu như bắt buộc phải trở thành bà nội, tôi sẽ chết không nhắm mắt đâu!”
Mộ tiểu thư kêu lên như gặp phải quỷ không bằng, sau đó phát ngôn một câu khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc, không chết người thì không chịu được mà!
“………” Khóe miệng Vivi liên tục co giật, mẹ nó! Đây mới chính là suy nghĩ nên có của một người mẹ sao trời?
“……….” Lương Tĩnh có cảm giác máu tràn lên não, muốn hộc máu mà.
Mộ tiểu thư, cô thật sự có chút không được bình thường mà.
--- ------
Nửa tiếng trôi qua, đến khi Mộ tiểu thư hiểu rõ một cách tường tận chân tướng sự việc, ngay lập tức xuất hiện cảnh mắt trợn trừng miệng há rộng, cho nên mới nói quả nhiên hai người bọn họ mới quen biết vài năm thôi mà đã trở thành đôi chị em thân thiết, ra là đều gặp chuyện giống nhau.
Ngay tại nơi thế ngoại nhiều cạm bẫy, năm đó Lương Tĩnh thần không biết quỷ không hay sinh ra con gái rồi im hơi lặng tiếng cho đến tận bây giờ, nếu đã nói là chị em tốt thì sao Mộ tiểu thư lại không hề phát hiện một chút xíu manh mối liên quan nào:
“Cho nên, Lương Tĩnh là cô cố ý đúng không, dựa vào bản lĩnh của Tư Nhiên sao lại không tra được đứa con gái đã bị thất lạc nhiều năm chứ?”
“……….”
Khóe miệng của Lương Tĩnh lại được một trận co giật:
“Vậy cô cho rằng những nhân vật trong tổ chức ‘mạn’ cũng thuộc dạng ăn cơm chùa giống như cô sao?”
Tác giả :
Ninh Cẩn