Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 176
Vứt bỏ cái chăn kia xuống, không thèm để ý da thịt bên dưới đang không một mảnh vải che thân và đầy những dấu hôn mập mờ xấu hổ kia, vòng ôm lên cổ Hoắc Cảnh Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay thể hiện đầy cảm xúc ẩn sau nụ cười tươi sáng, gật đầu một cái, vùi vào trong cái cổ ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói khi nói cũng nồng đậm tiếng khóc nức nở, lúc này cánh tay ôm chặt lấy cổ của anh cứ như sợ buông tay sẽ mất đi:
“Em đồng ý………….em thật sự đồng ý……….”
Giống như đã chờ đợi điều này từ hàng mấy thế kỷ rồi, dường như cảm giác đã trải qua mấy đời rồi, từ sâu trong đáy lòng thật không biết đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi, Niệm Thần rúc vào cổ ấm áp của anh, giọng nói nức nở nhỏ nhẹ, trong nháy mắt cái tầng cảm xúc kia tràn ra như vỡ đê, đôi tay vòng ôm chặt lấy cổ của anh, ôm thật lâu cũng không có vẻ muốn buông ra.
Hoắc Cảnh Sâm thở phào nhẹ nhõm, cằm tựa vào vai cô, cánh tay vẫn đặt bên hông của cô sợ cô không cẩn thận sẽ bị té xuống, cánh tay khác lại dịu dàng vỗ vỗ nhẹ trên lưng của cô, lúc này có nói bất cứ lời nào cũng vô dụng, mà Hoắc Cảnh Sâm vốn là người rất kiệm lời.
Trong nháy mắt, cũng chỉ giữ nguyên tư thế như vậy mà thôi, để mặc cho nước mắt của Niệm Thần rơi ướt hết cổ áo của anh, lại cảm thấy đau lòng, nhưng lại cũng không ngăn được chiều hướng khóc lóc đẫm nước mắt của cô.
Rốt cuộc là phải cảm động bao nhiêu mới có thể để mặc cho tình cảm của mình bộc lộ, và rốt cuộc phải uất ức nhiều bao nhiêu, khi còn làm công việc mạo hiểm kia, mới có thể đau lòng mà khóc lóc như thế này chứ.
Nhưng mà, nãy giờ rõ ràng chỉ mới vừa bắt đầu thôi, hình như những giọt nước mắt này còn kèm theo ý nghĩa đã hết những ngày tháng buồn thương và sắp tới sẽ là những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, đây là thời điểm trái tim điên loạn, cũng đủ làm cho cả đời bọn họ quấn chặt lẫn nhau.
Đương nhiên chuyện tiếp theo sau đó biến thành cá nước thân mật, không quan tâm đến chuyện ai là người bắt đầu trước, nhưng chờ đến khi Niệm Thần có phản ứng lại thì cũng là lúc Hoắc Cảnh Sâm đã đứng dậy và đè cô xuống rồi, một loạt hành động vội vàng xen lẫn những ý niệm vui mừng nào đó, tình huống này thật sự giống với phương thức yêu nhau lãng mạn, có như thế mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của nhau, không biết qua bao nhiêu lần, Niệm Thần vừa ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm vừa rơi nước mắt cầu xin tha thứ…
Hoắc Cảnh Sâm dừng động tác nơi hạ thể, nhẹ nhàng từng chút một lau khô những giọt nước mắt trên mặt của cô, sau đó lại dịu dàng hôn rất nhiều lần lên khóe mắt mềm mại kia, giọng nói của anh khàn khàn nhỏ nhẹ không rõ ràng truyền vàio bên tai của Niệm Thần, nhẹ nhàng cưng chiều mà từ trước đến nay chưa từng có:
“Niệm Thần, lúc em khóc nhìn vẻ mặt đó rất xấu xí…”
Niệm Thần không hiểu nổi tại sao mình có thể nông nổi mà đi đến tình trạng này cùng với Hoắc Cảnh Sâm, hầu như nguyên cả một ngày chỉ có lăn lộn trên giường mà thôi, ngay lúc đó, đây là chuyện điên cuồng xảy ra giữa hai người cỡ nào, bây giờ vẫn còn nhớ đến dáng vẻ lúc làm cái chuyện đỏ mặt xấu hổ kia, thật ra, Hoắc Cảnh Sâm cũng không hề có ý muốn bỏ qua cho cô chút nào, cho đến tận lúc cô thật không chịu nổi nữa mà phải nhỏ giọng cầu xin tha thứ nhưng vẫn chẳng có kết quả gì, hôn mê rồi lại hôn mê…
Tóm lại thời gian đã muốn trôi qua bao lâu rồi chứ, sáu ngày, ba tháng, hay đã sáu năm rồi? Mặc kệ thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhưng dường như cũng không thể lưu lại bất cứ một dấu vết nào trên khuôn mặt của người đàn ông này vậy, không những thế mà thời gian còn gọt dũa một lượt khiến khuôn mặt của người đàn ông này ngày càng trở nên chững chạc hơn, càng thành công so với rất nhiều đàn ông, có trời mới biết lúc này Niệm Thần có bao nhiêu oán hận về cái khoản này, đáng chết hơn nữa vì đây lại là một người đàn ông, tại sao sau bao nhiêu năm như vậy rồi mà cái khoản quyến rũ mê hoặc này lại chỉ có tăng chứ không giảm đi chứ?
Lúc này, Niệm Thần đã tỉnh lại trong lồng ngực của Hoắc Cảnh Sâm, cơ thể dựa sát vào nhau với cự ly quá cần, ngay lỗ mũi của cô tràn ngập mùi Long Tiên Hương tỏa ra từ trên người của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, tận đáy lòng thấy nhẹ nhàng, cho dù ngủ thì dáng vẻ của người đàn ông này cũng đều có thể khiến người ta không dời mắt được.
Trên trán hơi có một số sợi tóc che phủ, đôi lông mi vừa dày vừa cong, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hoàn mỹ, nếu cứ tính theo một tỷ lệ chuẩn mực nào đó mà nói, thì gương mặt này chắc chắn sẽ được điểm tuyệt đối, tầm mắt bắt đầu nhìn xuống, trên da thịt màu mật ong vẫn còn lưu lại dấu vết khá rõ ràng của trận điên cuồng kia, vì ngay lúc hưng phấn cao độ thì cô đã để lại một số vết cào, cơ bụng sáu múi đầy quyến rũ, bộ ngực cũng săn chắc không có một tí thịt thừa nào.
Mỗi khi nhớ cái lúc bắt đầu kia rồi khi điên cuồng cho đến lúc này, Niệm Thần vẫn còn đỏ mặt tim đập nhanh như trước, ánh mắt của Niệm Thần lại dời xuống phía dưới, nhưng tấm chăn mỏng đã thành công che phủ từ hông của anh trở xuống.
Thế đó, vậy mà tầm nhìn lại bị che mất, nhưng cái phần tò mò tìm hiểu đương nhiên lại không thể kiềm chế được, tóm lại người đàn ông này có bao nhiêu tinh lực vậy chứ? Mà có thể dồn ép thân thể của cô đến nỗi không thể chịu nổi thế này, mà không như thế thì sẽ trở thành trò cười cho toàn xã hội rồi.
Có lời đồn rằng, công phu trên giường của Hoắc Cảnh Sâm đã hơn một lần trở thành nguyên nhân khiến cho tất cả phụ nữ ghét bỏ chồng mình, mà cũng chính bởi vì như vậy, thì có trời mới biết các đức ông chồng của các cô ấy chưa bao giờ thôi không căm giận sự tồn tại của người đàn ông tên Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng Niệm Thần lại cảm thấy vĩnh viễn họ cũng không thể biết, đó cũng chẳng được tính là gì cả, chỉ muốn sáng sớm mỗi ngày đều được tỉnh lại trong lòng của anh, cho dù là im lặng ngắm nhìn một bức tranh thủy mặc về dung nhan của mỹ nam thôi cũng đã đủ rồi, chắc chắn suốt cả một ngày trong lòng sẽ tràn ngập niềm vui, đúng như vậy đó, nhìn thôi cũng cảm thấy vui rồi!
“Mộ tiểu thư, anh có thể hiểu em đang dùng ánh mắt lưu manh của em để ám chỉ anh điều gì đó không?”
Ngay lúc giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm vang lên, Niệm Thần vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, trên mặt Niệm Thần thể hiện rõ vẻ háo sắc, tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào hạ thể của đấng mày râu, quả thật rất giống như tổng kết của Hoắc Cảnh Sâm, bỉ ổi lưu manh,….
Khóe miệng Niệm Thần co giật, đây là có ý gì chứ? Sáng sớm bị bắt tại trận đang nhìn trộm mỹ nam, hơn nữa mỹ nam này còn là người đã làm hại cô không thể xuống giường được nữa chứ, vậy nếu nói đến bỉ ổi, cô đều cảm thấy dù thế nào thì cái từ ngữ này phải nên đặt trên người của anh mới đúng chứ! Hơn nữa, những lúc như thế mà không nhìn cho đã mắt thì quả thật đã không phải là tính cách của cô rồi?
Nhưng mà, trong lòng tức giận thì cũng chỉ dám hận hận để trong lòng mà thôi, mà muốn bộc phát ra ngoài lại là một chuyện, giờ phút này sâu sắc hiểu được muốn phát tác ra bên ngoài lại là một chuyện khác, lúc này bạn hy vọng giảng giải đạo lý với một gã lưu manh, nhắc nhở anh ta hãy ghi nhớ kỹ chân lý rồi tiếp theo khuyên bảo anh ta rằng quay đầu là bờ sao? Cũng được, nhưng mà rất dễ dàng nhận ra, không phải Hoắc Cảnh Sâm đang tồn tại giống như một vị thần sao?
Lúc đó, đầu Niệm Thần run run ngẩng lên, nở một nụ cười tươi sáng lạn như cũ, nhưng trong lòng lại đầy chua xót và còn có một chút bất bình, bởi vì vẫn còn bị người ta quản lý nên mới phải chịu đựng mà không dám phát tác ra, có trời mới biết mỗi một động tác thôi cũng có thể cảm nhận sự đau đớn cực lớn cộng thêm cả người đều rã rời, có như thế mới có thể biết được con người này, trong suốt thời gian vừa mới rồi thì người này biến thành cầm thú cỡ nào:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh đúng là cầm thú giống y như trong lời đồn, em đoán không chừng ngày hôm nay anh sẽ thật sự tinh tẫn đến mất mạng ở trên cái giường lớn này đó.”
“Em đồng ý………….em thật sự đồng ý……….”
Giống như đã chờ đợi điều này từ hàng mấy thế kỷ rồi, dường như cảm giác đã trải qua mấy đời rồi, từ sâu trong đáy lòng thật không biết đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi, Niệm Thần rúc vào cổ ấm áp của anh, giọng nói nức nở nhỏ nhẹ, trong nháy mắt cái tầng cảm xúc kia tràn ra như vỡ đê, đôi tay vòng ôm chặt lấy cổ của anh, ôm thật lâu cũng không có vẻ muốn buông ra.
Hoắc Cảnh Sâm thở phào nhẹ nhõm, cằm tựa vào vai cô, cánh tay vẫn đặt bên hông của cô sợ cô không cẩn thận sẽ bị té xuống, cánh tay khác lại dịu dàng vỗ vỗ nhẹ trên lưng của cô, lúc này có nói bất cứ lời nào cũng vô dụng, mà Hoắc Cảnh Sâm vốn là người rất kiệm lời.
Trong nháy mắt, cũng chỉ giữ nguyên tư thế như vậy mà thôi, để mặc cho nước mắt của Niệm Thần rơi ướt hết cổ áo của anh, lại cảm thấy đau lòng, nhưng lại cũng không ngăn được chiều hướng khóc lóc đẫm nước mắt của cô.
Rốt cuộc là phải cảm động bao nhiêu mới có thể để mặc cho tình cảm của mình bộc lộ, và rốt cuộc phải uất ức nhiều bao nhiêu, khi còn làm công việc mạo hiểm kia, mới có thể đau lòng mà khóc lóc như thế này chứ.
Nhưng mà, nãy giờ rõ ràng chỉ mới vừa bắt đầu thôi, hình như những giọt nước mắt này còn kèm theo ý nghĩa đã hết những ngày tháng buồn thương và sắp tới sẽ là những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, đây là thời điểm trái tim điên loạn, cũng đủ làm cho cả đời bọn họ quấn chặt lẫn nhau.
Đương nhiên chuyện tiếp theo sau đó biến thành cá nước thân mật, không quan tâm đến chuyện ai là người bắt đầu trước, nhưng chờ đến khi Niệm Thần có phản ứng lại thì cũng là lúc Hoắc Cảnh Sâm đã đứng dậy và đè cô xuống rồi, một loạt hành động vội vàng xen lẫn những ý niệm vui mừng nào đó, tình huống này thật sự giống với phương thức yêu nhau lãng mạn, có như thế mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của nhau, không biết qua bao nhiêu lần, Niệm Thần vừa ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm vừa rơi nước mắt cầu xin tha thứ…
Hoắc Cảnh Sâm dừng động tác nơi hạ thể, nhẹ nhàng từng chút một lau khô những giọt nước mắt trên mặt của cô, sau đó lại dịu dàng hôn rất nhiều lần lên khóe mắt mềm mại kia, giọng nói của anh khàn khàn nhỏ nhẹ không rõ ràng truyền vàio bên tai của Niệm Thần, nhẹ nhàng cưng chiều mà từ trước đến nay chưa từng có:
“Niệm Thần, lúc em khóc nhìn vẻ mặt đó rất xấu xí…”
Niệm Thần không hiểu nổi tại sao mình có thể nông nổi mà đi đến tình trạng này cùng với Hoắc Cảnh Sâm, hầu như nguyên cả một ngày chỉ có lăn lộn trên giường mà thôi, ngay lúc đó, đây là chuyện điên cuồng xảy ra giữa hai người cỡ nào, bây giờ vẫn còn nhớ đến dáng vẻ lúc làm cái chuyện đỏ mặt xấu hổ kia, thật ra, Hoắc Cảnh Sâm cũng không hề có ý muốn bỏ qua cho cô chút nào, cho đến tận lúc cô thật không chịu nổi nữa mà phải nhỏ giọng cầu xin tha thứ nhưng vẫn chẳng có kết quả gì, hôn mê rồi lại hôn mê…
Tóm lại thời gian đã muốn trôi qua bao lâu rồi chứ, sáu ngày, ba tháng, hay đã sáu năm rồi? Mặc kệ thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhưng dường như cũng không thể lưu lại bất cứ một dấu vết nào trên khuôn mặt của người đàn ông này vậy, không những thế mà thời gian còn gọt dũa một lượt khiến khuôn mặt của người đàn ông này ngày càng trở nên chững chạc hơn, càng thành công so với rất nhiều đàn ông, có trời mới biết lúc này Niệm Thần có bao nhiêu oán hận về cái khoản này, đáng chết hơn nữa vì đây lại là một người đàn ông, tại sao sau bao nhiêu năm như vậy rồi mà cái khoản quyến rũ mê hoặc này lại chỉ có tăng chứ không giảm đi chứ?
Lúc này, Niệm Thần đã tỉnh lại trong lồng ngực của Hoắc Cảnh Sâm, cơ thể dựa sát vào nhau với cự ly quá cần, ngay lỗ mũi của cô tràn ngập mùi Long Tiên Hương tỏa ra từ trên người của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, tận đáy lòng thấy nhẹ nhàng, cho dù ngủ thì dáng vẻ của người đàn ông này cũng đều có thể khiến người ta không dời mắt được.
Trên trán hơi có một số sợi tóc che phủ, đôi lông mi vừa dày vừa cong, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng hoàn mỹ, nếu cứ tính theo một tỷ lệ chuẩn mực nào đó mà nói, thì gương mặt này chắc chắn sẽ được điểm tuyệt đối, tầm mắt bắt đầu nhìn xuống, trên da thịt màu mật ong vẫn còn lưu lại dấu vết khá rõ ràng của trận điên cuồng kia, vì ngay lúc hưng phấn cao độ thì cô đã để lại một số vết cào, cơ bụng sáu múi đầy quyến rũ, bộ ngực cũng săn chắc không có một tí thịt thừa nào.
Mỗi khi nhớ cái lúc bắt đầu kia rồi khi điên cuồng cho đến lúc này, Niệm Thần vẫn còn đỏ mặt tim đập nhanh như trước, ánh mắt của Niệm Thần lại dời xuống phía dưới, nhưng tấm chăn mỏng đã thành công che phủ từ hông của anh trở xuống.
Thế đó, vậy mà tầm nhìn lại bị che mất, nhưng cái phần tò mò tìm hiểu đương nhiên lại không thể kiềm chế được, tóm lại người đàn ông này có bao nhiêu tinh lực vậy chứ? Mà có thể dồn ép thân thể của cô đến nỗi không thể chịu nổi thế này, mà không như thế thì sẽ trở thành trò cười cho toàn xã hội rồi.
Có lời đồn rằng, công phu trên giường của Hoắc Cảnh Sâm đã hơn một lần trở thành nguyên nhân khiến cho tất cả phụ nữ ghét bỏ chồng mình, mà cũng chính bởi vì như vậy, thì có trời mới biết các đức ông chồng của các cô ấy chưa bao giờ thôi không căm giận sự tồn tại của người đàn ông tên Hoắc Cảnh Sâm.
Nhưng Niệm Thần lại cảm thấy vĩnh viễn họ cũng không thể biết, đó cũng chẳng được tính là gì cả, chỉ muốn sáng sớm mỗi ngày đều được tỉnh lại trong lòng của anh, cho dù là im lặng ngắm nhìn một bức tranh thủy mặc về dung nhan của mỹ nam thôi cũng đã đủ rồi, chắc chắn suốt cả một ngày trong lòng sẽ tràn ngập niềm vui, đúng như vậy đó, nhìn thôi cũng cảm thấy vui rồi!
“Mộ tiểu thư, anh có thể hiểu em đang dùng ánh mắt lưu manh của em để ám chỉ anh điều gì đó không?”
Ngay lúc giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm vang lên, Niệm Thần vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, trên mặt Niệm Thần thể hiện rõ vẻ háo sắc, tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào hạ thể của đấng mày râu, quả thật rất giống như tổng kết của Hoắc Cảnh Sâm, bỉ ổi lưu manh,….
Khóe miệng Niệm Thần co giật, đây là có ý gì chứ? Sáng sớm bị bắt tại trận đang nhìn trộm mỹ nam, hơn nữa mỹ nam này còn là người đã làm hại cô không thể xuống giường được nữa chứ, vậy nếu nói đến bỉ ổi, cô đều cảm thấy dù thế nào thì cái từ ngữ này phải nên đặt trên người của anh mới đúng chứ! Hơn nữa, những lúc như thế mà không nhìn cho đã mắt thì quả thật đã không phải là tính cách của cô rồi?
Nhưng mà, trong lòng tức giận thì cũng chỉ dám hận hận để trong lòng mà thôi, mà muốn bộc phát ra ngoài lại là một chuyện, giờ phút này sâu sắc hiểu được muốn phát tác ra bên ngoài lại là một chuyện khác, lúc này bạn hy vọng giảng giải đạo lý với một gã lưu manh, nhắc nhở anh ta hãy ghi nhớ kỹ chân lý rồi tiếp theo khuyên bảo anh ta rằng quay đầu là bờ sao? Cũng được, nhưng mà rất dễ dàng nhận ra, không phải Hoắc Cảnh Sâm đang tồn tại giống như một vị thần sao?
Lúc đó, đầu Niệm Thần run run ngẩng lên, nở một nụ cười tươi sáng lạn như cũ, nhưng trong lòng lại đầy chua xót và còn có một chút bất bình, bởi vì vẫn còn bị người ta quản lý nên mới phải chịu đựng mà không dám phát tác ra, có trời mới biết mỗi một động tác thôi cũng có thể cảm nhận sự đau đớn cực lớn cộng thêm cả người đều rã rời, có như thế mới có thể biết được con người này, trong suốt thời gian vừa mới rồi thì người này biến thành cầm thú cỡ nào:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh đúng là cầm thú giống y như trong lời đồn, em đoán không chừng ngày hôm nay anh sẽ thật sự tinh tẫn đến mất mạng ở trên cái giường lớn này đó.”
Tác giả :
Ninh Cẩn