Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 125
Hoắc Cảnh Sâm từ bên trong bước ra ngoài sau lưng Lục Phi Ly ba người đứng trước một chiếc xe vẻ mặt hơi nặng nề như dang thương lượng vấn đề gì đó, thấy Hoắc Cảnh Sâm ba người ăn ý ngừng lại rồi sau đó nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm chờ anh chỉ thị tiếp theo.
"Thần Viễn có thể đang ở kho hàng thứ bảy khu Tây, Phi Ly, Tĩnh Đông hai người đi dẫn người tới, Tả Hoành, cậu theo tôi đi tìm Hoắc Tĩnh Bắc, lão tử này không đùa chơi chết hắn liền đập đầu chết! Còn có bảo Vivi tới bệnh viện, bên này dù sao vẫn là cần người chăm sóc."
Tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm chân liền hướng chiếc Lamborghini đi tới.
Ba người một hồi nhìn thẳng vào mắt nhau, hiểu được hành động của mình.
Một công ty chi nhánh khác ở thành phố A, nơi này cơ hồ là địa bàn của Hoắc Tĩnh Bắc, Hoắc Cảnh Sâm một năm cũng không tới một lần.
Chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở cửa công ty lúc đó Hoắc Cảnh Sâm đã khôi phục như thường, trên mặt mang mắt kính khổng lồ đủ che kín nửa gương mặt, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo khiến cho người chung quanh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tả Hoành theo sát phía sau từ khi xuống xe, đôi tay tà khí cắm ở trong túi áo, khóe môi tà mị cong lên, nhưng nếu nói giờ phút này Hoắc Cảnh Sâm chính là Satan lao ra từ địa ngục, toàn thân bị che lấp, như vậy Tả Hoành chính là yêu tinh mê hoặc tâm trí con người, mê hoặc lòng người đồng thời lại giết người trong vô hình.
Hiển nhiên, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên đến làm mọi người bất ngờ , mới vừa bước vào đại sảnh, một giám đốc nhận được tin tức vội chạy tới, cẩn thận dè dặt phục vụ sợ xảy ra tai họa.
"Hoắc tổng, tôi là tổng giám đốc bên bộ phận maketing của công ty chi nhánh, Vu Gia Hoa, lần này ngài đến đây có phải muốn kiểm tra đột xuất, điểm này xin ngài yên tâm, tôi hiện tại liền có thể mang ra cho ngài từng cái một."
Vu Gia Hoa là đóa hoa giao tiếp nổi tiếng của chi nhánh công ty,dáng vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cả người tràn đầy khí thế phô trương quá mức, vẻ đẹp của cô là khoe khoang, trong truyền thuyết là bạn gái chính thức của Hoắc Tĩnh Bắc, chỉ là người này dựa vào danh tiếng bên ngoài cũng không nổi tiếng được, có người nói con đàn bà này dựa vào danh tiếng của Hoắc Tĩnh Bắc, nhưng khi Hoắc Tĩnh Bắc đàm luận buôn bán hay giao dịch, hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc này, con đàn bà này là để đưa theo tiếp đủ loại khách hàng làm cho đối phương ngoan ngoãn hợp tác.
Lúc đó, lần đầu tiên thấy Hoắc Cảnh Sâm Vu Gia Hoa không thể không hưng phấn, chỉ là loại hưng phấn này được kinh nghiệm thâm hậu che giấu rất kỹ, trước đây Hoắc Tĩnh Bắc có thể nói là kết cục của cô tự cô lựa chọn, thế nhưng một khắc này cô mới phát hiện ra ý nghĩ trước kia của mình là ếch ngồi đáy giếng bao nhiêu.
Người đàn ông trước mắt này không trách được có thể dễ như trở bàn tay giữ vững Hoắc thị nhiều năm như vậy, khí thế rất vương giả, cô nghĩ Hoắc Tĩnh Bắc có lẽ vĩnh viễn không đạt được.
Đều nói phụ nữ rất hay thay đổi, Vu Gia Hoa tuyệt đối chính là ví dụ điển hình nhất!
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, Vu Gia Hoa rất là ‘ tự giác ’ cũng đi vào theo, Hoắc Cảnh Sâm cau mày, Lục Phi Ly đứng ở một bên, một màn trầm mặc đủ nhường cho trái tim Gia Hoa một trận hít thở không thông, run run rẩy rẩy đưa tay chuẩn bị nhấn nút đóng cửa, chỉ là vừa đụng phải nút đóng liền bị Lục Phi Ly cản lại:
"Nơi này không có chuyện của cô, đi ra ngoài."
Tầng 32, phòng họp.
Lúc đó Hoắc Tĩnh Bắc đang cùng mấy vị giám đốc của công ty khác bàn hợp đồng hợp tác của nửa năm sau, Hoắc Cảnh Sâm lúc tiến vào thư ký bên ngoài đương nhiên không có ngăn được.
Cửa phòng họp từ bên ngoài bị một lực tác động mạnh mẽ mở ra, Hoắc Cảnh Sâm cùng Lục Phi Ly lúc tiến vào khóe miệng Hoắc Tĩnh Bắc khóe rõ ràng nâng lên nụ cười nhàn nhạt.
Các vị giám đốc của công ty khác sững sờ tại chỗ, ở đây là đâu sẽ diễn ra chuyện gì? Từ trước đến giờ nghe nói hai anh em này không hòa hợp, hôm nay được chứng kiến quả thật đúng như lời đồn.
"Em trai, anh đây thật vất vả cùng giám đốc bên Ngô thị bàn chuyện hợp tác, em tới đây phá hay sao?"
Hoắc Tĩnh Bắc ngồi trên ghế xoay người lại, giờ phút này hắn rất mừng rỡ khi thấy Hoắc Cảnh Sâm xuất hiện, như vậy có nghĩa là kế hoạch của bọn họ từng bước một có thể được thực hiện, hắn một giám đốc của công ty chi nhánh không ngốc đến nỗi không hiểu, lúc này Hoắc tổng giám đốc nghe được danh hiệu của mình sắp bị giành tới tay nên mới đến nơi này để tìm cách xử lý.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn đút tay trong túi, rồi sau đó nâng tay lên lấy mắt kính trên mặt xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Phi Ly ở sau lưng rồi sau đó đi thẳng tới ghế trống ngồi xuống, cả quá trình Hoắc Cảnh Sâm cũng không có mở miệng, nhưng quanh thân phát ra khí thế mạnh mẽ cầm giấy tờ chứng nhận để trên đùi không khí của phòng họp trở nên lạnh lẽo cực đoan.
Công ty của Ngô thị coi như là quen với tính cách trời sinh của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này càng thêm thấp thỏm không biết người của mình đã làm điều gì Hoắc Cảnh Sâm để không hài lòng, phải biết rằng hạng mục sáu tháng cuối năm là rất quan trọng với Ngô thị, bọn họ đã quăng vào đây biết bao sức người sức của đã không thể thu lại, việc này nếu bị Hoắc Cảnh Sâm bác bỏ, bọn họ có thể sẽ gặp phải nguy cơ đóng cửa.
"Hoắc tổng, chuyện này. . . . . ."
Một tiếng gọi Hoắc tổng chứa đầy sự lo lắng bất an, người phụ trách của Ngô thị vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Hoắc Cảnh Sâm, hiển nhiên một tiếng Hoắc tổng này là chỉ Hoắc Cảnh Sâm mà không phải là phó tổng giám đốc Hoắc Tĩnh Bắc, người có mắt đều có thể nhìn ra được Hoắc thị dù ở nơi nào chỉ cần có Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối sẽ không có phần của Hoắc Tĩnh Bắc, mặc dù một trong phần hợp đồng này cho tới nay thì Hoắc Tĩnh Bắc chính là người đàm phán nhưng cũng không ngoại lệ.
Khóe môi Tả Hoành nở nụ cười, tựa người vào ghế bắt chéo hai chân, rồi sau đó xoay cái ghế sang hướng giám đốc của Ngô thị đang ngồi:
"Hoắc tổng có ý là, ngày mai hoan nghênh các vị đến Tổng công ty của Hoắc thị ngồi một chút, Hoắc tổng tự mình tiếp đãi các vị, cho nên hiện tại mời các vị rời đi trước."
Lệnh đuổi khách đã phát ra, lại do Tả Hoành thay thế Hoắc Cảnh Sâm nói, các vị ở Ngô thị hiển nhiên không hề quan tâm đến lý lẽ.
Trong nháy mắt phòng họp to đùng như vậy chỉ còn lại ba người, không khí cực kỳ an tĩnh hay bởi vì có Hoắc Cảnh Sâm mạnh mẽ ngồi ở đây, quỷ dị kinh người.
"Hoắc tổng hôm nay định làm gì lại nhàn hạ thoải mái tới công ty chi nhánh dạo vậy?"
Hoắc Tĩnh Bắc ngồi vào ghế của người người chủ trì, trong khi nói chuyện khẽ gọi thư ký tới thay cà phê.
"A."
Tả Hoành cười nhạo một tiếng, lắc đầu một cái, ánh mắt mênh mông lộ ra vẻ tràn đầy giễu cợt.
"Tôi nói phó tổng giám đốc Hoắc trời sanh chính là từ nhỏ đã khôi hài ? Cả Hoắc thị này đều là của Hoắc tổng ngài, khẩu khí trong lời nói của ngài, ơ, thật chua xót làm cho người ta tưởng rằng ai xũng không cướp được khúc xương của một con chó nhỏ."
Không sai, Tả Hoành chính là phách lối, mặc dù lúc phách lối này chỉ để châm chọc Hoắc Tĩnh Bắc nhưng không thể nghi ngờ rằng đã thêm dầu vào lửa trong tình huống này, nhưng Hoắc Cảnh Sâm chỉ là vẻ mặt thản nhiên ngồi ở dựa vào ghế, không có ngăn cản.
Sắc mặt của Hoắc Tĩnh Bắc rõ ràng thay đổi liên tục, dễ nổi nóng đồng thời vẫn còn phải liều mạng thuyết phục mình bình tĩnh, anh cho là hôm nay nhất định có thể thấy bộ dáng Hoắc Cảnh Sâm cúi đầu xưng thần, dù sao quả cân đang trên tay anh, điều kiện anh có thể tùy ý thay đổi! Liền đánh cuộc với Hoắc Cảnh Sâm mức độ quan trọng của đứa con trai kia.
"Hoắc tổng, xem ra hôm nay em không có thành ý đàm phán với anh, thế nào một thủ hạ lại có thể phách lối như vậy?"
Theo một phương diện khác mà nói, Hoắc Tĩnh Bắc cũng là ưu tú, chỉ là không may sinh ra trong gia đình Hoắc thị, đủ ưu tú đồng thời lại chạm phải Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ ưu tú như vậy, dần dà, mỗi lần thua Hoắc Cảnh Sâm đồng thời đáy lòng tự nhiên lại đè nén thêm một tầng oán khí thật sâu, lòng tự trọng là điều mà những người đàn ông như bọn học không thể thiếu nhất, dần dà cục diện liền biến thành tình trạng như ngày hôm nay, cho nên có thể nói hôm nay Hoắc Tĩnh Bắc biến thái bị bóp méo tính cách đều là do Hoắc Cảnh Sâm ép phải hiện ra ngoài .
Được rồi, sự thật chứng tỏ, một người quá ưu tú cũng có sai lầm, một ngày nào đó sẽ làm người bên cạnh hắn ép thành biến thái. . . . . .
Rất lâu sau đó một ngày kia, khi Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm cùng nhau núp ở trong chăn nói tới một màn này, Mộ tiểu thư thật sự đã nói ra ý nghĩ như vậy, chỉ là lúc đó Hoắc Cảnh Sâm lại mơ màng, nửa ngày trời sau có chút sững sờ nhìn về phía Mộ tiểu thư, nhưng anh lại không biến thái.
Một câu nói cực kỳ vô tội, thậm chí khóe miệng Mộ tiểu thư còn run rẩy, cả một buổi tối cũng không có cùng Hoắc Cảnh Sâm nói câu nói thứ hai.
Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này rồi.
Hoắc Cảnh Sâm không chút để ý vuốt vuốt cái bật lửa trên tay, nghe được lời này của Hoắc Tĩnh Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như từ khi đi vào phòng họp đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng Hoắc Tĩnh Bắc, vẻ mặt ưu nhã đến tột đỉnh, thậm chí quanh thân khí thế tàn ác cũng hoàn toàn biến mất:
"Thành ý? Đó là cái gì? Hoắc Tĩnh Bắc tôi bảo đảm qua ngày hôm nay anh thậm chí không có tâm tình đi tìm hiểu rõ ràng ý nghĩa của hai chữ kia."
Ngữ khí Hoắc Cảnh Sâm rất thản nhiên, cũng rất dứt khoác, thật sự là như vậy, nhưng ngược lại khiến người khác có cảm giác bị áp bức, đấu với anh, hiển nhiên, Hoắc Tĩnh Bắc nói được thật không đủ sâu sắc!
Hoắc Tĩnh Bắc giận quá hóa cười:
"Hoắc Cảnh Sâm, anh vẫn không hiểu, chuyện anh em tôn trọng nhau sao lại không thể có ở nhà chúng ta? Nói cho cùng chúng ta là anh em ruột, hợp tác, dù sao cũng hơn là đối đầu với nhau như vậy? Huống chi, chẳng lẽ em cũng không hi vọng Hoắc thị có thể tiến xa hơn một bậc thang nữa sao?"
"Tình cảm anh em?"
Hoắc Cảnh Sâm rũ đôi mắt xuống cân nhắc lặp lại bốn chữ này, giống như là nghe được chuyện cười, khóe môi nâng lên một đường cong mờ, dưới góc độ ngược ánh sáng, khóe môi anh thoáng hiện một đường cong mờ thậm chí giống như vật gì đó không thể nắm lấy.
"Tiền đề nông cạn kia có phải là qaun hệ máu mủ đúng không? Hoắc Tĩnh Bắc, có rất nhiều chuyện anh có thể giấu giếm, nhưng không giấu giếm được Hoắc Cảnh Sâm tôi!"
Một câu giấu giếm rất hay kia nhưng không giấu giếm được Hoắc Cảnh Sâm anh! Cực kỳ ngang ngược, ngay cả Tả Hoành bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được trong lòng run lên, người đàn ông này tuyệt đối có tư cách kiêu căng ngạo mạn, tính cách vương giả bẩm sinh nhất định là Thượng Đế cưng chiều anh, tạm thời không nói chuyễn đã qua, chỉ là hôm nay Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối đã có khả năng của đất trời rồi.
"Thần Viễn có thể đang ở kho hàng thứ bảy khu Tây, Phi Ly, Tĩnh Đông hai người đi dẫn người tới, Tả Hoành, cậu theo tôi đi tìm Hoắc Tĩnh Bắc, lão tử này không đùa chơi chết hắn liền đập đầu chết! Còn có bảo Vivi tới bệnh viện, bên này dù sao vẫn là cần người chăm sóc."
Tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm chân liền hướng chiếc Lamborghini đi tới.
Ba người một hồi nhìn thẳng vào mắt nhau, hiểu được hành động của mình.
Một công ty chi nhánh khác ở thành phố A, nơi này cơ hồ là địa bàn của Hoắc Tĩnh Bắc, Hoắc Cảnh Sâm một năm cũng không tới một lần.
Chiếc Lamborghini màu bạc dừng ở cửa công ty lúc đó Hoắc Cảnh Sâm đã khôi phục như thường, trên mặt mang mắt kính khổng lồ đủ che kín nửa gương mặt, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo khiến cho người chung quanh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tả Hoành theo sát phía sau từ khi xuống xe, đôi tay tà khí cắm ở trong túi áo, khóe môi tà mị cong lên, nhưng nếu nói giờ phút này Hoắc Cảnh Sâm chính là Satan lao ra từ địa ngục, toàn thân bị che lấp, như vậy Tả Hoành chính là yêu tinh mê hoặc tâm trí con người, mê hoặc lòng người đồng thời lại giết người trong vô hình.
Hiển nhiên, Hoắc Cảnh Sâm đột nhiên đến làm mọi người bất ngờ , mới vừa bước vào đại sảnh, một giám đốc nhận được tin tức vội chạy tới, cẩn thận dè dặt phục vụ sợ xảy ra tai họa.
"Hoắc tổng, tôi là tổng giám đốc bên bộ phận maketing của công ty chi nhánh, Vu Gia Hoa, lần này ngài đến đây có phải muốn kiểm tra đột xuất, điểm này xin ngài yên tâm, tôi hiện tại liền có thể mang ra cho ngài từng cái một."
Vu Gia Hoa là đóa hoa giao tiếp nổi tiếng của chi nhánh công ty,dáng vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cả người tràn đầy khí thế phô trương quá mức, vẻ đẹp của cô là khoe khoang, trong truyền thuyết là bạn gái chính thức của Hoắc Tĩnh Bắc, chỉ là người này dựa vào danh tiếng bên ngoài cũng không nổi tiếng được, có người nói con đàn bà này dựa vào danh tiếng của Hoắc Tĩnh Bắc, nhưng khi Hoắc Tĩnh Bắc đàm luận buôn bán hay giao dịch, hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc này, con đàn bà này là để đưa theo tiếp đủ loại khách hàng làm cho đối phương ngoan ngoãn hợp tác.
Lúc đó, lần đầu tiên thấy Hoắc Cảnh Sâm Vu Gia Hoa không thể không hưng phấn, chỉ là loại hưng phấn này được kinh nghiệm thâm hậu che giấu rất kỹ, trước đây Hoắc Tĩnh Bắc có thể nói là kết cục của cô tự cô lựa chọn, thế nhưng một khắc này cô mới phát hiện ra ý nghĩ trước kia của mình là ếch ngồi đáy giếng bao nhiêu.
Người đàn ông trước mắt này không trách được có thể dễ như trở bàn tay giữ vững Hoắc thị nhiều năm như vậy, khí thế rất vương giả, cô nghĩ Hoắc Tĩnh Bắc có lẽ vĩnh viễn không đạt được.
Đều nói phụ nữ rất hay thay đổi, Vu Gia Hoa tuyệt đối chính là ví dụ điển hình nhất!
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, Vu Gia Hoa rất là ‘ tự giác ’ cũng đi vào theo, Hoắc Cảnh Sâm cau mày, Lục Phi Ly đứng ở một bên, một màn trầm mặc đủ nhường cho trái tim Gia Hoa một trận hít thở không thông, run run rẩy rẩy đưa tay chuẩn bị nhấn nút đóng cửa, chỉ là vừa đụng phải nút đóng liền bị Lục Phi Ly cản lại:
"Nơi này không có chuyện của cô, đi ra ngoài."
Tầng 32, phòng họp.
Lúc đó Hoắc Tĩnh Bắc đang cùng mấy vị giám đốc của công ty khác bàn hợp đồng hợp tác của nửa năm sau, Hoắc Cảnh Sâm lúc tiến vào thư ký bên ngoài đương nhiên không có ngăn được.
Cửa phòng họp từ bên ngoài bị một lực tác động mạnh mẽ mở ra, Hoắc Cảnh Sâm cùng Lục Phi Ly lúc tiến vào khóe miệng Hoắc Tĩnh Bắc khóe rõ ràng nâng lên nụ cười nhàn nhạt.
Các vị giám đốc của công ty khác sững sờ tại chỗ, ở đây là đâu sẽ diễn ra chuyện gì? Từ trước đến giờ nghe nói hai anh em này không hòa hợp, hôm nay được chứng kiến quả thật đúng như lời đồn.
"Em trai, anh đây thật vất vả cùng giám đốc bên Ngô thị bàn chuyện hợp tác, em tới đây phá hay sao?"
Hoắc Tĩnh Bắc ngồi trên ghế xoay người lại, giờ phút này hắn rất mừng rỡ khi thấy Hoắc Cảnh Sâm xuất hiện, như vậy có nghĩa là kế hoạch của bọn họ từng bước một có thể được thực hiện, hắn một giám đốc của công ty chi nhánh không ngốc đến nỗi không hiểu, lúc này Hoắc tổng giám đốc nghe được danh hiệu của mình sắp bị giành tới tay nên mới đến nơi này để tìm cách xử lý.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn đút tay trong túi, rồi sau đó nâng tay lên lấy mắt kính trên mặt xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Phi Ly ở sau lưng rồi sau đó đi thẳng tới ghế trống ngồi xuống, cả quá trình Hoắc Cảnh Sâm cũng không có mở miệng, nhưng quanh thân phát ra khí thế mạnh mẽ cầm giấy tờ chứng nhận để trên đùi không khí của phòng họp trở nên lạnh lẽo cực đoan.
Công ty của Ngô thị coi như là quen với tính cách trời sinh của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này càng thêm thấp thỏm không biết người của mình đã làm điều gì Hoắc Cảnh Sâm để không hài lòng, phải biết rằng hạng mục sáu tháng cuối năm là rất quan trọng với Ngô thị, bọn họ đã quăng vào đây biết bao sức người sức của đã không thể thu lại, việc này nếu bị Hoắc Cảnh Sâm bác bỏ, bọn họ có thể sẽ gặp phải nguy cơ đóng cửa.
"Hoắc tổng, chuyện này. . . . . ."
Một tiếng gọi Hoắc tổng chứa đầy sự lo lắng bất an, người phụ trách của Ngô thị vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Hoắc Cảnh Sâm, hiển nhiên một tiếng Hoắc tổng này là chỉ Hoắc Cảnh Sâm mà không phải là phó tổng giám đốc Hoắc Tĩnh Bắc, người có mắt đều có thể nhìn ra được Hoắc thị dù ở nơi nào chỉ cần có Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối sẽ không có phần của Hoắc Tĩnh Bắc, mặc dù một trong phần hợp đồng này cho tới nay thì Hoắc Tĩnh Bắc chính là người đàm phán nhưng cũng không ngoại lệ.
Khóe môi Tả Hoành nở nụ cười, tựa người vào ghế bắt chéo hai chân, rồi sau đó xoay cái ghế sang hướng giám đốc của Ngô thị đang ngồi:
"Hoắc tổng có ý là, ngày mai hoan nghênh các vị đến Tổng công ty của Hoắc thị ngồi một chút, Hoắc tổng tự mình tiếp đãi các vị, cho nên hiện tại mời các vị rời đi trước."
Lệnh đuổi khách đã phát ra, lại do Tả Hoành thay thế Hoắc Cảnh Sâm nói, các vị ở Ngô thị hiển nhiên không hề quan tâm đến lý lẽ.
Trong nháy mắt phòng họp to đùng như vậy chỉ còn lại ba người, không khí cực kỳ an tĩnh hay bởi vì có Hoắc Cảnh Sâm mạnh mẽ ngồi ở đây, quỷ dị kinh người.
"Hoắc tổng hôm nay định làm gì lại nhàn hạ thoải mái tới công ty chi nhánh dạo vậy?"
Hoắc Tĩnh Bắc ngồi vào ghế của người người chủ trì, trong khi nói chuyện khẽ gọi thư ký tới thay cà phê.
"A."
Tả Hoành cười nhạo một tiếng, lắc đầu một cái, ánh mắt mênh mông lộ ra vẻ tràn đầy giễu cợt.
"Tôi nói phó tổng giám đốc Hoắc trời sanh chính là từ nhỏ đã khôi hài ? Cả Hoắc thị này đều là của Hoắc tổng ngài, khẩu khí trong lời nói của ngài, ơ, thật chua xót làm cho người ta tưởng rằng ai xũng không cướp được khúc xương của một con chó nhỏ."
Không sai, Tả Hoành chính là phách lối, mặc dù lúc phách lối này chỉ để châm chọc Hoắc Tĩnh Bắc nhưng không thể nghi ngờ rằng đã thêm dầu vào lửa trong tình huống này, nhưng Hoắc Cảnh Sâm chỉ là vẻ mặt thản nhiên ngồi ở dựa vào ghế, không có ngăn cản.
Sắc mặt của Hoắc Tĩnh Bắc rõ ràng thay đổi liên tục, dễ nổi nóng đồng thời vẫn còn phải liều mạng thuyết phục mình bình tĩnh, anh cho là hôm nay nhất định có thể thấy bộ dáng Hoắc Cảnh Sâm cúi đầu xưng thần, dù sao quả cân đang trên tay anh, điều kiện anh có thể tùy ý thay đổi! Liền đánh cuộc với Hoắc Cảnh Sâm mức độ quan trọng của đứa con trai kia.
"Hoắc tổng, xem ra hôm nay em không có thành ý đàm phán với anh, thế nào một thủ hạ lại có thể phách lối như vậy?"
Theo một phương diện khác mà nói, Hoắc Tĩnh Bắc cũng là ưu tú, chỉ là không may sinh ra trong gia đình Hoắc thị, đủ ưu tú đồng thời lại chạm phải Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ ưu tú như vậy, dần dà, mỗi lần thua Hoắc Cảnh Sâm đồng thời đáy lòng tự nhiên lại đè nén thêm một tầng oán khí thật sâu, lòng tự trọng là điều mà những người đàn ông như bọn học không thể thiếu nhất, dần dà cục diện liền biến thành tình trạng như ngày hôm nay, cho nên có thể nói hôm nay Hoắc Tĩnh Bắc biến thái bị bóp méo tính cách đều là do Hoắc Cảnh Sâm ép phải hiện ra ngoài .
Được rồi, sự thật chứng tỏ, một người quá ưu tú cũng có sai lầm, một ngày nào đó sẽ làm người bên cạnh hắn ép thành biến thái. . . . . .
Rất lâu sau đó một ngày kia, khi Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm cùng nhau núp ở trong chăn nói tới một màn này, Mộ tiểu thư thật sự đã nói ra ý nghĩ như vậy, chỉ là lúc đó Hoắc Cảnh Sâm lại mơ màng, nửa ngày trời sau có chút sững sờ nhìn về phía Mộ tiểu thư, nhưng anh lại không biến thái.
Một câu nói cực kỳ vô tội, thậm chí khóe miệng Mộ tiểu thư còn run rẩy, cả một buổi tối cũng không có cùng Hoắc Cảnh Sâm nói câu nói thứ hai.
Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này rồi.
Hoắc Cảnh Sâm không chút để ý vuốt vuốt cái bật lửa trên tay, nghe được lời này của Hoắc Tĩnh Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như từ khi đi vào phòng họp đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm nhìn thẳng Hoắc Tĩnh Bắc, vẻ mặt ưu nhã đến tột đỉnh, thậm chí quanh thân khí thế tàn ác cũng hoàn toàn biến mất:
"Thành ý? Đó là cái gì? Hoắc Tĩnh Bắc tôi bảo đảm qua ngày hôm nay anh thậm chí không có tâm tình đi tìm hiểu rõ ràng ý nghĩa của hai chữ kia."
Ngữ khí Hoắc Cảnh Sâm rất thản nhiên, cũng rất dứt khoác, thật sự là như vậy, nhưng ngược lại khiến người khác có cảm giác bị áp bức, đấu với anh, hiển nhiên, Hoắc Tĩnh Bắc nói được thật không đủ sâu sắc!
Hoắc Tĩnh Bắc giận quá hóa cười:
"Hoắc Cảnh Sâm, anh vẫn không hiểu, chuyện anh em tôn trọng nhau sao lại không thể có ở nhà chúng ta? Nói cho cùng chúng ta là anh em ruột, hợp tác, dù sao cũng hơn là đối đầu với nhau như vậy? Huống chi, chẳng lẽ em cũng không hi vọng Hoắc thị có thể tiến xa hơn một bậc thang nữa sao?"
"Tình cảm anh em?"
Hoắc Cảnh Sâm rũ đôi mắt xuống cân nhắc lặp lại bốn chữ này, giống như là nghe được chuyện cười, khóe môi nâng lên một đường cong mờ, dưới góc độ ngược ánh sáng, khóe môi anh thoáng hiện một đường cong mờ thậm chí giống như vật gì đó không thể nắm lấy.
"Tiền đề nông cạn kia có phải là qaun hệ máu mủ đúng không? Hoắc Tĩnh Bắc, có rất nhiều chuyện anh có thể giấu giếm, nhưng không giấu giếm được Hoắc Cảnh Sâm tôi!"
Một câu giấu giếm rất hay kia nhưng không giấu giếm được Hoắc Cảnh Sâm anh! Cực kỳ ngang ngược, ngay cả Tả Hoành bên cạnh nghe xong cũng không nhịn được trong lòng run lên, người đàn ông này tuyệt đối có tư cách kiêu căng ngạo mạn, tính cách vương giả bẩm sinh nhất định là Thượng Đế cưng chiều anh, tạm thời không nói chuyễn đã qua, chỉ là hôm nay Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối đã có khả năng của đất trời rồi.
Tác giả :
Ninh Cẩn