Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 108
Trên thực tế, bộ dạng cậu nhóc lúc này thật lưu manh, Hoắc Thần Xa thỉnh thoảng biến thái y hệt Hoắc Cảnh Sâm có lẽ dưới sự giáo dục của ai đó nên cậu nhóc cũng có chút ảnh hưởng. Vi Vi cũng len lén dạy cậu nhóc một câu nói khác, số tuổi có hạn, nhưng khi gặp tình huống quan trọng lưu manh một chút cũng là việc nên làm.
Hết cách rồi cha mẹ cậu nhóc như thế thì cậu nhóc cũng không ngoại lệ, lại thêm ông trời cho cậu một dung mạo hoàn mỹ lơ đãng nháy mắt một cái liền giết toàn trường. Thật hết cách!
Thời khắc quan trọng có nhiệm vụ trọng yếu, một đứa bé muốn chiếm được quan tâm của người lớn, phương pháp rất đơn giản, hai chữ, lưu manh!
Từ xưa tới nay, vận dụng mỹ nhân kế ở rất nhiều lĩnh vực cực kỳ quan trọng, mà anh bạn nhỏ Thần Xa lưu manh gian xảo lại có dáng vẻ đáng yêu, mỹ nam kế tại sao lại không vận dụng kia chứ…
Lần thứ hai gặp mẹ đây chưa tính là thời khắc quan trọng sao?
Mẹ cái từ này đối với Hoắc Thần Xa mà nói cực kỳ xa lạ, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện người anh trai kia, có lẽ đời này cậu nhóc cũng sẽ không biết phải tìm mẹ ở đâu.
Đột nhiên đối mặt với một người anh trai kia, Hoắc Thần Xa cũng không vui mừng quá lâu, nhưng bình tĩnh mà xem xét, cậu nhóc cũng không ghét cảm giác này, thậm chí tận sâu trong nội tâm còn mong đợi nhiều hơn.
Mỗi người trong cuộc đời đều có một người mẹ, từ nhỏ Hoắc Thần Xa dưới sự giáo dục của Hoắc Cảnh Sâm ngược lại chưa từng che dấu cậu điều gì. Anh ta chi tiết nói với cậu nhóc, chờ cậu nhóc sau khi trưởng thành, có thể cho cậu nhóc quyền tự do lựa chọn.
Quyền lựa chọn, khái niệm này đối với Hoắc Thần Xa cũng không có, trong trí nhớ cậu nhóc hình như chính cậu cũng chưa từng thấy qua người thân nào khác trừ Hoắc Cảnh Sâm. Về phần những người đó, đối với quan hệ nhà họ Hoắc cậu nhóc không phải là không biết, bọn họ dù tốt hay không tốt, cậu nhóc cũng không muốn tiếp nhận.
Dĩ nhiên, ai nhìn vào cũng thấy rõ thân tình của người nhà họ Hoắc thật lạnh lùng, Hoắc Cảnh Sâm chưa từng để cho Hoắc Thần Xa tiếp xúc qua những người đó. Ngay cả hai từ người thân xa lạ ấy Hoắc Thần Xa mà nói cũng chẳng bận tâm, vô luận ngày lễ hay nghỉ học cậu cũng sẽ ở bên cạnh cha cậu thôi.
Mặc dù cậu rất thông minh, riêng phần tình cảm thân tình có lẽ cũng không mấy cảm nhận sâu sắc, nhưng người ta có câu mưa dầm thấm đất…Hoắc Cảnh Sâm cho cậu những thứ tốt nhất, rất nhiều chuyện cũng đích thân dạy cậu, không thể không nói, đối với bổn phận một người làm cha, Hoắc Cảnh Sâm không thể nghi ngờ anh ta rất thành công.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hoắc Thần Xa đang đeo mắt kính đủ che hơn phân nửa gương mặt nhi đồng của cậu, xe Rolls-Royce dừng ở trước Hoắc Thị. Hoắc Thần Xa có chút không xác định nhìn tòa nhà trước mắt, nhất thời tâm trạng có chút khẩn trương cũng có chút hưng phấn, mọi thứ lúc này xung quanh cậu dường như đang đứng yên lại.
Gần tới lúc tan việc, Hoắc Cảnh Sâm mới xuất hiện trong phòng làm việc, quần áo không giống với buổi sáng, giờ phút này khó thấy được Hoắc Cảnh Sâm ở văn phòng mặc vào tây trang ngoại trừ quần áo.
Cổ áo len màu vàng nhạt hình chữ V, phối hợp quần màu trắng, trừ đi kính mát trên mặt kia vô cùng ‘khiêm tốn’ đủ che kín nửa gương mặt, nhất định sẽ không có người hoài nghi người này chỉ là một hot boy của một trường đại học nào đó.
Mộ Niệm Thần rõ ràng đã cảm nhận được đám hoa si quanh cửa phòng, trong lòng cuồng nhiệt xao động, muội đấy! Người này gần tới giờ tan việc còn bày ra bộ dạng như vậy làm gì? Sau khi vào cửa tại sao không có bị an ninh ngăn lại?
Mộ Niệm Thần rất là bình tĩnh đem Hoắc Cảnh Sâm từ đầu đến chân quét dọn một lần, cưỡng chế bỏ qua những suy nghĩ không hài hòa kia. Rồi sau đó bình tĩnh dời đi ánh mắt trước từ dáng vẻ hoàn mỹ trước mắt, tiếp tục làm mớ công việc trên tay còn chưa hoàn thành.
Vài giây chưa đủ giúp Mộ Niệm Thần hoàn toàn bình tâm lại tâm trạng đang sôi sục trong lòng, đang cúi đầu làm việc trước mặt Mộ Niệm Thần bao trùm tầng bóng tối. Hơi thở phái nam quen thuộc tràn ngập ở giữa lỗ mũi, không cần ngẩng đầu, dù là dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đứng ở trước bàn làm việc của cô là thần thánh phương nào.
Đứng lên, bộ dạng chuyên nghiệp lễ phép mỉm cười:
“Hoắc tổng, có gì phân phó?”
Nửa gương mặt của Hoắc Cảnh Sâm bị che lấp bởi mắt kính, trong lúc nhất thời làm cho người ta không thấy rõ đáy mắt anh ta lúc nào. Một bàn tay để trong túi, một bàn tay khác cầm một tấm thiệp để lên trên bàn làm việc của Mộ Niệm Thần.
Mộ Niệm Thần chẳng nói đúng sai cầm tấm thiệp mời vô cùng hoa lệ kia, là tin tức về bữa tiệc đính hôn tối nay của Cố Minh Thâm cùng Mộ Vũ Tây. Sáng sớm Cố Minh Thâm như mắc bệnh thần kinh phát tác có thể giải thích vì điều này chăng?
Chỉ là cô càng thêm tò mò, hai người kia trước sâu dây dưa nhiều năm như vậy, tại sao cố tình chọn lúc này muốn đính hôn? Những điều khác cô có thể mặc kệ, chỉ là kể từ lần trước Mộ Thiên Hùng từng nói chuyện với cô, cô không thể không để tâm mấy phần, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đụng đến con trai bảo bối của cô!
“Hoắc tổng, hình như chuyện này không có liên quan gì đến tôi.”
Mộ Niệm Thần khép lại tấm thiệp mời, lúc này cô chỉ nghĩ muốn sớm về nhà để được mình thấy con trai bảo bối. Về phần Cố Minh Thâm, không muốn nói là đính hôn, dù cho anh ta cùng người phụ nữ khác tay trong tay vào trong quan tài cô cũng sẽ không một chút nhíu mày.
“Có quan hệ hay không không quan trọng, Mộ tiểu thư, hôm nay cô đi với tôi một chuyến.”
Âm sắc của Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt, sau khi nói chuyện trực tiếp xoay người rời đi, mà câu nói kia chỉ là thông báo Mộ Niệm Thần mà thôi.
Khóe miệng Mộ Niệm Thần khẽ run, mẹ nó! Người này gần đây chắc là xem phim Hồng Kông nhiều chăng? Cũng không hiểu vì sao tâm tình của cô cũng không tốt?
————————————
Thang máy đến chỗ bãi đậu xe ngầm, Mộ Niệm Thần tựa như người phụ nữ nhỏ bé vâng vâng dạ dạ đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm, bộ dáng tức giận mà không dám nói điều gì.
Mộ Niệm Thần vừa mới lên xe còn chưa kịp nói chuyện xe liền trực tiếp chạy nhanh đi ra ngoài, cô bởi vì không kịp thắt dây nịt an toàn mà cái trán đụng phải cửa xe, dựng dáng vẻ biểu lộ vẻ xem thường:
“Anh là muốn dẫn tôi đi đầu thai sao?”
Mộ Niệm Thần rất giận, chỉ là giọng nói vẫn rất nhu hòa, nói giỡn, người trước mặt cô ngược lại muốn cô thẳng khái nói chuyện, nhưng mấu chốt là khí thế của cô còn chưa đủ mạnh lớn, tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn.
So sánh với Mộ Niệm Thần cực kỳ tức giận, Hoắc Cảnh Sâm hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, thật thà liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh đang vô tội xoa cái trán, hai mắt rưng rưng bộ dạng khác thường vô hại.
“Nhìn dáng vẻ của cô dù đi đầu thai quỷ nào dám thu cô?” Đang nói chuyện anh ta quay đầu lại, dưới chân ga càng tăng tốc đi về phía trước.
Mộ Niệm Thần nhắm mắt lại mặc cho sợi tóc ở trong gió xốc xếch, cô cảm thấy chỉ cần một mình Hoắc Cảnh Sâm cũng đủ nuôi sống tất cả cảnh sát giao thông trong thành phố rồi, đại gia đấy! Đường cái là của nhà anh ta chắc? Anh ta vừa chạy ra đường cái cứ như những tay đưa mở hết tốc độ trên đường đua. Anh ta muốn chết chứ cô còn chưa muốn chết sớm như vậy đâu.
Mộ Niệm Thần thử thăm dò nói mấy câu, nhưng mà cô cũng không chiếm được trả lời sau liền cũng thôi, chống đầu nhàm chán nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bên ngoài. Trong lòng suy nghĩ cái khối băng chết tiệt này muốn dẫn cô đi đâu, tối hôm qua một màn kia ngay tại cửa cầu thang đột nhiên hiện trong đầu, trên mặt nóng rực. Người này bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng không quan tâm, nếu anh ta muốn mang cô đi… không biết đến lúc đó phải làm thế nào?
Thật thê thảm! Mộ Niệm Thần thật ngu ngốc, cô thật không biết cái gì gọi là cảnh giác nha nha? Không trách được cô lại thay người ta sinh con trai còn mặc cho người định đoạt!
Suy nghĩ bay lộn, gặp đèn đỏ nên xe ngừng lại, thật vừa đúng lúc chính là ngoài cửa xe trên màn ảnh khổng lồ ngoài quảng trường đang phát hình về xì căng đan Hoắc Cảnh Sâm. Hơn nữa còn thần hồ kỳ thần này đem tin tức xì căng đan của người nào đó cùng sự phát triển trên thương trường phát lên, Mộ Niệm Thần thấy thế nhưng không thể trách, quệt quệt khóe môi:
“Ngựa đực!”
Khi dễ phụ nữ xem họ như đồ chơi của đám nhà giàu thật đáng hận.
“Mộ tiểu thư, nhìn dáng dấp của cô rất vinh hạnh trở thành nữ nhân đầu tiên thụ thai thành công?”
“. . . . . .” Cô nên im lặng không nên nói lời nào thôi.
———————————-
Mười lăm phút, xe dừng ở nhà tạo hình xa hoa nhất A thị.
Mộ Niệm Thần bám theo Hoắc Cảnh Sâm lên thang máy VIP trên lầu, dấp u dáng đi qua hành lang Mộ Niệm Thần rất là bất nhã ngáp một cái:
“Tôi nói Hoắc tổng, ngài đây là muốn chơi trò gì vậy? Bây giờ là thời gian tan việc rồi đấy.”
Mấu chốt chính là chuyện con trai của cô hôm nay trở lại, dĩ nhiên điểm này chết cũng không thể nói thẳng cho Hoắc Cảnh Sâm nghe.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn trầm mặc như trước, bước chân dừng trước một cánh cửa, cửa chính cảm ứng mà mở ra, đập vào mi mắt là một căn phòng xa hoa.
Mộ Niệm Thần có chút đờ đẫn ở trước cửa vẫn không nhúc nhích, một giây kế tiếp cánh tay trực tiếp bị người ta kéo đi, rồi sau đó đẩy vào bên trong có đám nữ nhân đang chờ đợi trước mặt:
“Tina, cho cô thời gian nửa tiếng đem cô ấy thay đổi cho tôi.”
Đang nói chuyện Mộ Niệm Thần bị người ta trực tiếp kéo ngồi xuống ghế, Hoắc Cảnh Sâm cũng tự nhiên đi vào trong phòng nhìn cũng không nhìn lại cô một cái.
Mẹ nó! Cái gì gọi là thay đổi cô? Cô chỉ mong bản thân còn sống thoát ra được nơi này là tốt rồi.
Mộ Niệm Thần cũng không kém, chưng diện cho cô cũng không quá phiền toái, chỉ là đám người kia đều đối với lời nói của Hoắc Cảnh Sâm có mấy phần nhận thức. Yêu cầu của anh ta ít nhất các cô nghe hiểu, đơn giản là giúp cô phối hợp tới dạ tiệc xa hoa tối nay.
Thời gian nửa tiếng, Mộ Niệm Thần sau khi thoát khỏi đám người kia…Bộ dạng cô lúc này nhìn thật trẻ trung, thêm trang điểm nhàn nhạt, mái tóc quăn càng xứng với khuôn mặt, cả người toát lên vẻ quyến rũ. Áo ngực màu tím nhạt váy dài chấm đất làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao quý thần bí, eo ếch hoàn mỹ, phong cách bẩm sinh cộng thêm trang phục bên ngoài, càng thêm hoàn mỹ.
Thật không hỗ là thợ trang điểm do Hoắc Cảnh Sâm lựa chọn, ngay cả Mộ Niệm Thần nhìn thấy chính mình trong gương cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
Nếu như bạn cho rằng lúc này Mộ Niệm Thần chỉ biết cảm thán thợ trang điểm thần kỳ vậy mười phần sai rồi, Mộ Niệm Thần vốn có phải người khiêm tốn chăng?
Soi gương điều chỉnh thái độ bản thân, một giây kế tiếp, Mộ Niệm Thần lại thần kỳ y hệt ở đáy lòng cảm khái một câu:
‘Chậc chậc, đúng là một mỹ nhân khuynh thành từ trong tranh bước ra’
Hết cách rồi cha mẹ cậu nhóc như thế thì cậu nhóc cũng không ngoại lệ, lại thêm ông trời cho cậu một dung mạo hoàn mỹ lơ đãng nháy mắt một cái liền giết toàn trường. Thật hết cách!
Thời khắc quan trọng có nhiệm vụ trọng yếu, một đứa bé muốn chiếm được quan tâm của người lớn, phương pháp rất đơn giản, hai chữ, lưu manh!
Từ xưa tới nay, vận dụng mỹ nhân kế ở rất nhiều lĩnh vực cực kỳ quan trọng, mà anh bạn nhỏ Thần Xa lưu manh gian xảo lại có dáng vẻ đáng yêu, mỹ nam kế tại sao lại không vận dụng kia chứ…
Lần thứ hai gặp mẹ đây chưa tính là thời khắc quan trọng sao?
Mẹ cái từ này đối với Hoắc Thần Xa mà nói cực kỳ xa lạ, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện người anh trai kia, có lẽ đời này cậu nhóc cũng sẽ không biết phải tìm mẹ ở đâu.
Đột nhiên đối mặt với một người anh trai kia, Hoắc Thần Xa cũng không vui mừng quá lâu, nhưng bình tĩnh mà xem xét, cậu nhóc cũng không ghét cảm giác này, thậm chí tận sâu trong nội tâm còn mong đợi nhiều hơn.
Mỗi người trong cuộc đời đều có một người mẹ, từ nhỏ Hoắc Thần Xa dưới sự giáo dục của Hoắc Cảnh Sâm ngược lại chưa từng che dấu cậu điều gì. Anh ta chi tiết nói với cậu nhóc, chờ cậu nhóc sau khi trưởng thành, có thể cho cậu nhóc quyền tự do lựa chọn.
Quyền lựa chọn, khái niệm này đối với Hoắc Thần Xa cũng không có, trong trí nhớ cậu nhóc hình như chính cậu cũng chưa từng thấy qua người thân nào khác trừ Hoắc Cảnh Sâm. Về phần những người đó, đối với quan hệ nhà họ Hoắc cậu nhóc không phải là không biết, bọn họ dù tốt hay không tốt, cậu nhóc cũng không muốn tiếp nhận.
Dĩ nhiên, ai nhìn vào cũng thấy rõ thân tình của người nhà họ Hoắc thật lạnh lùng, Hoắc Cảnh Sâm chưa từng để cho Hoắc Thần Xa tiếp xúc qua những người đó. Ngay cả hai từ người thân xa lạ ấy Hoắc Thần Xa mà nói cũng chẳng bận tâm, vô luận ngày lễ hay nghỉ học cậu cũng sẽ ở bên cạnh cha cậu thôi.
Mặc dù cậu rất thông minh, riêng phần tình cảm thân tình có lẽ cũng không mấy cảm nhận sâu sắc, nhưng người ta có câu mưa dầm thấm đất…Hoắc Cảnh Sâm cho cậu những thứ tốt nhất, rất nhiều chuyện cũng đích thân dạy cậu, không thể không nói, đối với bổn phận một người làm cha, Hoắc Cảnh Sâm không thể nghi ngờ anh ta rất thành công.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hoắc Thần Xa đang đeo mắt kính đủ che hơn phân nửa gương mặt nhi đồng của cậu, xe Rolls-Royce dừng ở trước Hoắc Thị. Hoắc Thần Xa có chút không xác định nhìn tòa nhà trước mắt, nhất thời tâm trạng có chút khẩn trương cũng có chút hưng phấn, mọi thứ lúc này xung quanh cậu dường như đang đứng yên lại.
Gần tới lúc tan việc, Hoắc Cảnh Sâm mới xuất hiện trong phòng làm việc, quần áo không giống với buổi sáng, giờ phút này khó thấy được Hoắc Cảnh Sâm ở văn phòng mặc vào tây trang ngoại trừ quần áo.
Cổ áo len màu vàng nhạt hình chữ V, phối hợp quần màu trắng, trừ đi kính mát trên mặt kia vô cùng ‘khiêm tốn’ đủ che kín nửa gương mặt, nhất định sẽ không có người hoài nghi người này chỉ là một hot boy của một trường đại học nào đó.
Mộ Niệm Thần rõ ràng đã cảm nhận được đám hoa si quanh cửa phòng, trong lòng cuồng nhiệt xao động, muội đấy! Người này gần tới giờ tan việc còn bày ra bộ dạng như vậy làm gì? Sau khi vào cửa tại sao không có bị an ninh ngăn lại?
Mộ Niệm Thần rất là bình tĩnh đem Hoắc Cảnh Sâm từ đầu đến chân quét dọn một lần, cưỡng chế bỏ qua những suy nghĩ không hài hòa kia. Rồi sau đó bình tĩnh dời đi ánh mắt trước từ dáng vẻ hoàn mỹ trước mắt, tiếp tục làm mớ công việc trên tay còn chưa hoàn thành.
Vài giây chưa đủ giúp Mộ Niệm Thần hoàn toàn bình tâm lại tâm trạng đang sôi sục trong lòng, đang cúi đầu làm việc trước mặt Mộ Niệm Thần bao trùm tầng bóng tối. Hơi thở phái nam quen thuộc tràn ngập ở giữa lỗ mũi, không cần ngẩng đầu, dù là dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đứng ở trước bàn làm việc của cô là thần thánh phương nào.
Đứng lên, bộ dạng chuyên nghiệp lễ phép mỉm cười:
“Hoắc tổng, có gì phân phó?”
Nửa gương mặt của Hoắc Cảnh Sâm bị che lấp bởi mắt kính, trong lúc nhất thời làm cho người ta không thấy rõ đáy mắt anh ta lúc nào. Một bàn tay để trong túi, một bàn tay khác cầm một tấm thiệp để lên trên bàn làm việc của Mộ Niệm Thần.
Mộ Niệm Thần chẳng nói đúng sai cầm tấm thiệp mời vô cùng hoa lệ kia, là tin tức về bữa tiệc đính hôn tối nay của Cố Minh Thâm cùng Mộ Vũ Tây. Sáng sớm Cố Minh Thâm như mắc bệnh thần kinh phát tác có thể giải thích vì điều này chăng?
Chỉ là cô càng thêm tò mò, hai người kia trước sâu dây dưa nhiều năm như vậy, tại sao cố tình chọn lúc này muốn đính hôn? Những điều khác cô có thể mặc kệ, chỉ là kể từ lần trước Mộ Thiên Hùng từng nói chuyện với cô, cô không thể không để tâm mấy phần, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đụng đến con trai bảo bối của cô!
“Hoắc tổng, hình như chuyện này không có liên quan gì đến tôi.”
Mộ Niệm Thần khép lại tấm thiệp mời, lúc này cô chỉ nghĩ muốn sớm về nhà để được mình thấy con trai bảo bối. Về phần Cố Minh Thâm, không muốn nói là đính hôn, dù cho anh ta cùng người phụ nữ khác tay trong tay vào trong quan tài cô cũng sẽ không một chút nhíu mày.
“Có quan hệ hay không không quan trọng, Mộ tiểu thư, hôm nay cô đi với tôi một chuyến.”
Âm sắc của Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt, sau khi nói chuyện trực tiếp xoay người rời đi, mà câu nói kia chỉ là thông báo Mộ Niệm Thần mà thôi.
Khóe miệng Mộ Niệm Thần khẽ run, mẹ nó! Người này gần đây chắc là xem phim Hồng Kông nhiều chăng? Cũng không hiểu vì sao tâm tình của cô cũng không tốt?
————————————
Thang máy đến chỗ bãi đậu xe ngầm, Mộ Niệm Thần tựa như người phụ nữ nhỏ bé vâng vâng dạ dạ đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm, bộ dáng tức giận mà không dám nói điều gì.
Mộ Niệm Thần vừa mới lên xe còn chưa kịp nói chuyện xe liền trực tiếp chạy nhanh đi ra ngoài, cô bởi vì không kịp thắt dây nịt an toàn mà cái trán đụng phải cửa xe, dựng dáng vẻ biểu lộ vẻ xem thường:
“Anh là muốn dẫn tôi đi đầu thai sao?”
Mộ Niệm Thần rất giận, chỉ là giọng nói vẫn rất nhu hòa, nói giỡn, người trước mặt cô ngược lại muốn cô thẳng khái nói chuyện, nhưng mấu chốt là khí thế của cô còn chưa đủ mạnh lớn, tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn.
So sánh với Mộ Niệm Thần cực kỳ tức giận, Hoắc Cảnh Sâm hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, thật thà liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh đang vô tội xoa cái trán, hai mắt rưng rưng bộ dạng khác thường vô hại.
“Nhìn dáng vẻ của cô dù đi đầu thai quỷ nào dám thu cô?” Đang nói chuyện anh ta quay đầu lại, dưới chân ga càng tăng tốc đi về phía trước.
Mộ Niệm Thần nhắm mắt lại mặc cho sợi tóc ở trong gió xốc xếch, cô cảm thấy chỉ cần một mình Hoắc Cảnh Sâm cũng đủ nuôi sống tất cả cảnh sát giao thông trong thành phố rồi, đại gia đấy! Đường cái là của nhà anh ta chắc? Anh ta vừa chạy ra đường cái cứ như những tay đưa mở hết tốc độ trên đường đua. Anh ta muốn chết chứ cô còn chưa muốn chết sớm như vậy đâu.
Mộ Niệm Thần thử thăm dò nói mấy câu, nhưng mà cô cũng không chiếm được trả lời sau liền cũng thôi, chống đầu nhàm chán nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bên ngoài. Trong lòng suy nghĩ cái khối băng chết tiệt này muốn dẫn cô đi đâu, tối hôm qua một màn kia ngay tại cửa cầu thang đột nhiên hiện trong đầu, trên mặt nóng rực. Người này bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng không quan tâm, nếu anh ta muốn mang cô đi… không biết đến lúc đó phải làm thế nào?
Thật thê thảm! Mộ Niệm Thần thật ngu ngốc, cô thật không biết cái gì gọi là cảnh giác nha nha? Không trách được cô lại thay người ta sinh con trai còn mặc cho người định đoạt!
Suy nghĩ bay lộn, gặp đèn đỏ nên xe ngừng lại, thật vừa đúng lúc chính là ngoài cửa xe trên màn ảnh khổng lồ ngoài quảng trường đang phát hình về xì căng đan Hoắc Cảnh Sâm. Hơn nữa còn thần hồ kỳ thần này đem tin tức xì căng đan của người nào đó cùng sự phát triển trên thương trường phát lên, Mộ Niệm Thần thấy thế nhưng không thể trách, quệt quệt khóe môi:
“Ngựa đực!”
Khi dễ phụ nữ xem họ như đồ chơi của đám nhà giàu thật đáng hận.
“Mộ tiểu thư, nhìn dáng dấp của cô rất vinh hạnh trở thành nữ nhân đầu tiên thụ thai thành công?”
“. . . . . .” Cô nên im lặng không nên nói lời nào thôi.
———————————-
Mười lăm phút, xe dừng ở nhà tạo hình xa hoa nhất A thị.
Mộ Niệm Thần bám theo Hoắc Cảnh Sâm lên thang máy VIP trên lầu, dấp u dáng đi qua hành lang Mộ Niệm Thần rất là bất nhã ngáp một cái:
“Tôi nói Hoắc tổng, ngài đây là muốn chơi trò gì vậy? Bây giờ là thời gian tan việc rồi đấy.”
Mấu chốt chính là chuyện con trai của cô hôm nay trở lại, dĩ nhiên điểm này chết cũng không thể nói thẳng cho Hoắc Cảnh Sâm nghe.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn trầm mặc như trước, bước chân dừng trước một cánh cửa, cửa chính cảm ứng mà mở ra, đập vào mi mắt là một căn phòng xa hoa.
Mộ Niệm Thần có chút đờ đẫn ở trước cửa vẫn không nhúc nhích, một giây kế tiếp cánh tay trực tiếp bị người ta kéo đi, rồi sau đó đẩy vào bên trong có đám nữ nhân đang chờ đợi trước mặt:
“Tina, cho cô thời gian nửa tiếng đem cô ấy thay đổi cho tôi.”
Đang nói chuyện Mộ Niệm Thần bị người ta trực tiếp kéo ngồi xuống ghế, Hoắc Cảnh Sâm cũng tự nhiên đi vào trong phòng nhìn cũng không nhìn lại cô một cái.
Mẹ nó! Cái gì gọi là thay đổi cô? Cô chỉ mong bản thân còn sống thoát ra được nơi này là tốt rồi.
Mộ Niệm Thần cũng không kém, chưng diện cho cô cũng không quá phiền toái, chỉ là đám người kia đều đối với lời nói của Hoắc Cảnh Sâm có mấy phần nhận thức. Yêu cầu của anh ta ít nhất các cô nghe hiểu, đơn giản là giúp cô phối hợp tới dạ tiệc xa hoa tối nay.
Thời gian nửa tiếng, Mộ Niệm Thần sau khi thoát khỏi đám người kia…Bộ dạng cô lúc này nhìn thật trẻ trung, thêm trang điểm nhàn nhạt, mái tóc quăn càng xứng với khuôn mặt, cả người toát lên vẻ quyến rũ. Áo ngực màu tím nhạt váy dài chấm đất làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao quý thần bí, eo ếch hoàn mỹ, phong cách bẩm sinh cộng thêm trang phục bên ngoài, càng thêm hoàn mỹ.
Thật không hỗ là thợ trang điểm do Hoắc Cảnh Sâm lựa chọn, ngay cả Mộ Niệm Thần nhìn thấy chính mình trong gương cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
Nếu như bạn cho rằng lúc này Mộ Niệm Thần chỉ biết cảm thán thợ trang điểm thần kỳ vậy mười phần sai rồi, Mộ Niệm Thần vốn có phải người khiêm tốn chăng?
Soi gương điều chỉnh thái độ bản thân, một giây kế tiếp, Mộ Niệm Thần lại thần kỳ y hệt ở đáy lòng cảm khái một câu:
‘Chậc chậc, đúng là một mỹ nhân khuynh thành từ trong tranh bước ra’
Tác giả :
Ninh Cẩn