Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 104
Lúc này nên trầm mặc là tốt nhất, ít nhất lúc này Mộ Niệm Thần còn chưa nghĩ ra nên phản ứng đối với người trước mặt như thế nào, không làm gì sẽ tốt hơn. Dù sao trầm mặc cũng hơn là tiếp tục một màn mặt đỏ tim đập là được, chỉ là một lúc sau, Mộ Niệm Thần bắt đầu ở trong lòng kêu rên! Tư thế này làm cô cả người chết lặng…
Lo lắng giật giật thân thể, đưa tay đẩy cái người đang chận cô trên tường:
“Hoắc Cảnh Sâm…”
Có lẽ Mộ Niệm Thần không nhận thấy được âm thanh của cô giờ khắc này mềm mại như thế nào, trong nháy mắt khiến cho dục hỏa trên người Hoắc Cảnh Sâm vừa vặn không dễ dàng đè xuống, lần nữa nổi lên.
Hai người thân thể đều cứng ngắc, Mộ Niệm Thần không tự giác nuốt một hớp không khí, cô có loại mong muốn chạy đến bên cạnh thùng rác ngồi, cũng không cần kích động cùng tên đàn ông yêu nghiệt này, đêm khuya vắng lẽ lạnh lẽo có cần phải làm người khác khó thở, tim đập, chân run đến thế không.
Thành thật thừa nhận, Mộ Niệm Thần cảm nhận lời nói của mình đã không có mạch lạc, miệng đắng lưỡi khô…
Rốt cuộc đổi tư thế, Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, hai cánh tay chống đỡ vách tường sau lưng Mộ Niệm Thần, đem cả người Mộ Niệm Thần nhốt lại trong khuỷu tay anh ta, trong bóng tối Mộ Niệm Thần thậm chí rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này.
Mà cô dễ dàng ngã vào đầm sâu không thấy đáy thâm thúy bên trong đôi mắt ấy.
Mặt đối mặt ở cự ly rất gần, gần đến nỗi rõ ràng có thể cảm thụ hô hấp của nhau, Hoắc Cảnh Sâm định thần nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mắt, mặc dù nhìn không rõ lắm, lại thật cảm thấy đáy lòng có một loại cảm giác mềm mại….Nửa tháng, anh ta phát hiện bản thân mình thỉnh thoảng thế nhưng lại nhớ thương đến người phụ nữ nhỏ bé này.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hình như còn mang theo một chút do dự:
“Mộ Niệm Thần, em yêu tôi sao?”
Lần đầu tiên anh ta gọi tên cô thân mật như vậy, giống như xen lẫn với cái lại âm nhạc cổ điển ưu nhã, giọng nói trầm thấp, anh ta muốn dùng mỹ nam kế có thể đừng lộ liễu một chút chứ?
Đầu Mộ Niệm Thần trong nháy mắt không nghĩ được gì, Hoắc đại biến thái bình thường tự đại thế nào sao hôm này lại nói về vấn đề này, chẳng lẽ đầu anh ta bị đập trúng chỗ nào rồi chăng?
Chỉ là sau một chút sững sờ Mộ Niệm Thần không thể phủ nhận tự đáy lòng chính có một chút xúc động, chỉ một nói của anh ta cũng làm cô bị xúc động đến như vậy sao? Yêu? Nhưng nếu giờ khắc này nếu cô không kìm lòng mà nói lời yêu….nhưng thực tế trước mặt, với những chuyện trong quá khứ mà nói, còn có quá nhiều chuyện phải đối mặt, theo thói quen Mộ Niệm Thần tự nói với mình, không nên hãm sâu trước người đàn ông trước mặt này:
“Ha ha ha…”
Trong bóng tối tiếng cười khẽ của Mộ Niệm Thần giống như tiếng chuông bạc, thanh thúy, thậm chí còn phối hợp làm động tác che miệng, lời nói cũng lỗ mãng khác thường:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh có nhà có xe, vừa là người đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng mọi người, lại có một gương mặt tuấn tú, dĩ nhiên tôi yêu anh.”
Lời nói của cô hoàn toàn làm bản thân mình trở thành người phụ nữ ái mộ hư vinh, cô yêu Hoắc Cảnh Sâm vì thân phận của anh ta, và về vật chất anh ta cho cô có thể thỏa mãn cuộc sống không lo lắng…ngoài ra giữa bọn họ không có chút tình cảm nào, cùng những người phụ nữ leo lên giường anh ta không khác biệt là mấy…
Cô nở nụ cười dài, đưa tay ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, lồng ngực có chút hít thở không thông cảm giác hết sức căng thẳng, chủ động tiến tới vành tai của Hoắc Cảnh Sâm, rồi sau đó ngậm lấy:
“Cho nên Hoắc Cảnh Sâm, vì con của chúng ta anh có thể lấy tôi không? Anh cho tôi của cải vật chất, tôi giúp anh có một gia đình hoàn chỉnh, cuộc sống riêng của anh tôi không can thiệp vào.”
“Tôi thật tốt nha, trẻ tuổi, tướng mạo lại xinh đẹp, còn có thể giúp anh sinh con trai thông minh như vậy, bộ ngực lớn, lên được giường, mặt mũi sáng sủa mang theo ra ngoài có thể nở mày nở mặt, anh nói xem phụ nữ như tôi không phải rất hợp tiêu chuẩn, phù hợp để anh lấy vể làm vợ không?”
“A, đúng rồi, thời điểm kết hôn nhất định phải là hôn lễ thế kỷ, càng long trọng càng tốt, như vậy đối với bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp mới có mặt mũi…”
Mộ Niệm Thần huyên thuyên một hồi, trong bóng tối cảm thấy thân thể Hoắc Cảnh Sâm càng thêm cứng ngắc, hình như hiệu quả cũng không tệ.
Mộ Niệm Thần rõ ràng nghe được âm thanh bên tai Hoắc Cảnh Sâm quả đấm nhẹ nhàng từ từ nắm lên, áp suất thấp dưới, cô lẳng lặng chờ đợi câu trả lời Hoắc Cảnh Sâm.
Cô nghĩ, chuyện tình cảm rất mệt mỏi, cô không muốn bỏ ra quá nhiều cũng không muốn để chuyện tình cảm nhúng chàm trở nên khổ sở lần nữa, cho nên đừng vướn vào chuyện tình cảm sẽ tốt hơn. Với tên đàn ông trước mắt này trong lòng cô hiểu hơn ai hết, anh ta có thể vì thân tình mà cùng cô chu toàn, bởi vì nguyên nhân cô giúp anh ta có thêm một đứa con trai khác, ngoài ra, căn bản cô không thể chịu nổi tính tình bá đạo, độc tài, lạnh lùng…..của anh ta.
Suy nghĩ này cũng chỉ mới vừa hình thành trong đầu cô thôi, có lẽ từ cái lần Hoắc Cảnh Sâm điện thoại nói muốn cùng cô kết hôn, chỉ là sau một loạt việc xảy ra tối hôm nay không hiểu do đâu khiến cô có suy nghĩ đưa ra lời đề nghị như thế…
“Mộ Niệm Thần, đây là suy nghĩ trong lòng cô?”
Hồi lâu, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa thốt ra nghi vấn, nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, lần đầu tiên anh ta phát hiện bản thân không thể hiểu rõ một người.
“Có cái gì không đúng sao?”
Mộ Niệm Thần ngước đầu hỏi ngược lại, giờ phút này ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, nhất định sẽ thấy dáng vẻ cố chấp mặt mũi của cô, ánh mắt của cô đã nói lên tất cả…
“Rất tốt.”
Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến, một giây kế tiếp đưa tay níu cánh tay của Mộ Niệm Thần, rồi sau đó cánh tay còn lại mở cửa, thuần thục mở chốt cửa giống như đã tới nơi này không biết bao nhiêu lần.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, Mộ Niệm Thần đưa tay che hai mắt, đợi đến khi có thể thích ứng với ánh sáng mới phát hiện bộ dáng Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này. Bộ dạng chật vật mệt mỏi, giống như vừa xuống máy bay liền chạy tới phía bên cô, lúc này trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn cũng may Tây Hàn không ở nhà.
“Hoắc tổng, nếu không có chuyện gì chúng ta ngày mai đến công ty nói chuyện tiếp được không, trời cũng khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Mộ Niệm Thần thay xong giầy đứng ở một bên nhìn Hoắc Cảnh Sâm tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt ghét bỏ quan sát bốn phía sau nhìn lại:
“Mộ tiểu thư hình như quên nội dung hiệp ước giữa chúng ta?”
Cái hiệp ước đáng ghét! Mộ Niệm Thần suýt nữa thốt lên, nụ cười trên mặt nở rộ, người này gần đây da mặt càng ngày càng dầy, lệnh đuổi khách cũng nghe không hiểu rồi sao?
“Có vấn đề gì, Hoắc tổng mời nói, nói xong sớm về nhà nghỉ ngơi, anh vừa xuống máy bay, nhất định là mệt muốn chết rồi.”
Lời nói ngọt ngào, a dua nịnh hót, một mặt Mộ Niệm Thần không kịp chờ đợi muốn thoát khỏi ma chưởng của người này, mặt khác tình cảm từ đáy lòng kích động khiến cho cô không buông tha được, tên đàn ông này mỗi lần đều như vậy, cô không có lòng tin vẻ bản thân sẽ bị người này mê hoặc.
“Mộ tiểu thư lấy thân phận gì quan tâm tôi?”
Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sa lon, tay ôm ngực, dưới ánh đèn càng nhìn rõ Mộ Niệm Thần hơn, vốn là có một chút nghi ngờ lúc này hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, người phụ nữ này anh ta nhất định phải có được.
Trời mới biết, mới vừa rồi nếu người phụ nữ này trả lời câu hỏi của anh ta là một chữ yêu, như vậy giờ phút này bọn họ nhất định đang làm cái loại vận động kịch liệt tiêu hao thể lực trên chiếc giường kia rồi.
Mà, có lẽ chính Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết những hành vi đối đãi của anh ta đối với Mộ Niệm Thần lúc này rất khác biệt, anh ta tôn trọng cô, ẩn nhẫn từng bước từng bước muốn ép buộc cô phá bỏ phòng tuyến cuối cùng.
“Tôi là phụ tá riêng của anh, quan tâm cấp trên là trách nhiệm của cấp dưới.”
Mộ Niệm Thần đối đáp trôi chảy, cô cũng không tin không đuổi người này đi được.
“Bây giờ là lúc tan việc.”
Hoắc Cảnh Sâm lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào biểu tượng thời gian trên màn hình di động.
“. . . . . .” Mộ Niệm Thần nắm quyền, lửa giận chuẩn bị thiêu đốt trong lòng.
“Mộ tiểu thư, tôi đói rồi, giúp tôi chuẩn bị cơm tối.” Dáng vẻ đương nhiên thốt ra lời nói.
“Anh thật vô sỉ!” Mộ Niệm Thần cực kỳ tức giận.
Hoắc Cảnh Sâm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn:
“Hàm răng của tôi rất tốt, cho nên Mộ tiểu thư, em có thể tận tình chuẩn bị thức ăn ngon, tôi ăn được tất cả.”
“. . . . . .” Thỉnh thoảng khiêm tốn một chút sẽ chết sao?
“Về điểm nấu nướng anh cho rằng tôi có thể chuẩn bị được thức ăn ngon phục vụ anh sao?” Mộ Niệm Thần bắt đầu lôi chuyện cũ, dù sao tài nấu nướng của cô anh ta đã biết, không tin anh ta dám muốn lưu lại nơi này ăn chực.
“Vậy thì gọi đồ ăn mua ngoài.”
Dáng vẻ đại gia của Hoắc Cảnh Sâm tựa ở ghế sa lon, bắt chéo chân, thậm chí còn có nhiều hứng thú liếc nhìn trên khay trà tiện tay cầm cuốn tạp chí, lật xem. Động tác trên tay của Hoắc Cảnh Sâm dừng một chút, rồi sau đó giống như là phát hiện vùng đất mới trong tạp chí, nhìn về phía Mộ Niệm Thần đang đứng ở một bên:
“Không ngờ Mộ tiểu thư bình thường đối với những thứ này có chút hứng thú nghiên cứu?”
“. . . . . .”
Trời! Ít ngày trước dưới sân có tuyên truyền sách, cô quên vứt bỏ, đúng là hối hận vô cùng …!
Mộ Niệm Thần tiến lên, rất bình tĩnh từ trong tay Hoắc Cảnh Sâm nhận lấy vật kia, rồi sau đó run run rẩy rẩy đem tất cả ném vào thùng rác, rồi sau đó ở bên ghế sofa đối diện ngồi xuống, điều chỉnh nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc sau nói cười duyên dáng nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
“Ha ha, Hoắc tổng bình thường dùng nhãn hiệu nào? Hodges bang hay là Durex, tôi có thể giúp anh giới thiệu một chút …”
Lo lắng giật giật thân thể, đưa tay đẩy cái người đang chận cô trên tường:
“Hoắc Cảnh Sâm…”
Có lẽ Mộ Niệm Thần không nhận thấy được âm thanh của cô giờ khắc này mềm mại như thế nào, trong nháy mắt khiến cho dục hỏa trên người Hoắc Cảnh Sâm vừa vặn không dễ dàng đè xuống, lần nữa nổi lên.
Hai người thân thể đều cứng ngắc, Mộ Niệm Thần không tự giác nuốt một hớp không khí, cô có loại mong muốn chạy đến bên cạnh thùng rác ngồi, cũng không cần kích động cùng tên đàn ông yêu nghiệt này, đêm khuya vắng lẽ lạnh lẽo có cần phải làm người khác khó thở, tim đập, chân run đến thế không.
Thành thật thừa nhận, Mộ Niệm Thần cảm nhận lời nói của mình đã không có mạch lạc, miệng đắng lưỡi khô…
Rốt cuộc đổi tư thế, Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, hai cánh tay chống đỡ vách tường sau lưng Mộ Niệm Thần, đem cả người Mộ Niệm Thần nhốt lại trong khuỷu tay anh ta, trong bóng tối Mộ Niệm Thần thậm chí rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này.
Mà cô dễ dàng ngã vào đầm sâu không thấy đáy thâm thúy bên trong đôi mắt ấy.
Mặt đối mặt ở cự ly rất gần, gần đến nỗi rõ ràng có thể cảm thụ hô hấp của nhau, Hoắc Cảnh Sâm định thần nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mắt, mặc dù nhìn không rõ lắm, lại thật cảm thấy đáy lòng có một loại cảm giác mềm mại….Nửa tháng, anh ta phát hiện bản thân mình thỉnh thoảng thế nhưng lại nhớ thương đến người phụ nữ nhỏ bé này.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hình như còn mang theo một chút do dự:
“Mộ Niệm Thần, em yêu tôi sao?”
Lần đầu tiên anh ta gọi tên cô thân mật như vậy, giống như xen lẫn với cái lại âm nhạc cổ điển ưu nhã, giọng nói trầm thấp, anh ta muốn dùng mỹ nam kế có thể đừng lộ liễu một chút chứ?
Đầu Mộ Niệm Thần trong nháy mắt không nghĩ được gì, Hoắc đại biến thái bình thường tự đại thế nào sao hôm này lại nói về vấn đề này, chẳng lẽ đầu anh ta bị đập trúng chỗ nào rồi chăng?
Chỉ là sau một chút sững sờ Mộ Niệm Thần không thể phủ nhận tự đáy lòng chính có một chút xúc động, chỉ một nói của anh ta cũng làm cô bị xúc động đến như vậy sao? Yêu? Nhưng nếu giờ khắc này nếu cô không kìm lòng mà nói lời yêu….nhưng thực tế trước mặt, với những chuyện trong quá khứ mà nói, còn có quá nhiều chuyện phải đối mặt, theo thói quen Mộ Niệm Thần tự nói với mình, không nên hãm sâu trước người đàn ông trước mặt này:
“Ha ha ha…”
Trong bóng tối tiếng cười khẽ của Mộ Niệm Thần giống như tiếng chuông bạc, thanh thúy, thậm chí còn phối hợp làm động tác che miệng, lời nói cũng lỗ mãng khác thường:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh có nhà có xe, vừa là người đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng mọi người, lại có một gương mặt tuấn tú, dĩ nhiên tôi yêu anh.”
Lời nói của cô hoàn toàn làm bản thân mình trở thành người phụ nữ ái mộ hư vinh, cô yêu Hoắc Cảnh Sâm vì thân phận của anh ta, và về vật chất anh ta cho cô có thể thỏa mãn cuộc sống không lo lắng…ngoài ra giữa bọn họ không có chút tình cảm nào, cùng những người phụ nữ leo lên giường anh ta không khác biệt là mấy…
Cô nở nụ cười dài, đưa tay ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, lồng ngực có chút hít thở không thông cảm giác hết sức căng thẳng, chủ động tiến tới vành tai của Hoắc Cảnh Sâm, rồi sau đó ngậm lấy:
“Cho nên Hoắc Cảnh Sâm, vì con của chúng ta anh có thể lấy tôi không? Anh cho tôi của cải vật chất, tôi giúp anh có một gia đình hoàn chỉnh, cuộc sống riêng của anh tôi không can thiệp vào.”
“Tôi thật tốt nha, trẻ tuổi, tướng mạo lại xinh đẹp, còn có thể giúp anh sinh con trai thông minh như vậy, bộ ngực lớn, lên được giường, mặt mũi sáng sủa mang theo ra ngoài có thể nở mày nở mặt, anh nói xem phụ nữ như tôi không phải rất hợp tiêu chuẩn, phù hợp để anh lấy vể làm vợ không?”
“A, đúng rồi, thời điểm kết hôn nhất định phải là hôn lễ thế kỷ, càng long trọng càng tốt, như vậy đối với bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp mới có mặt mũi…”
Mộ Niệm Thần huyên thuyên một hồi, trong bóng tối cảm thấy thân thể Hoắc Cảnh Sâm càng thêm cứng ngắc, hình như hiệu quả cũng không tệ.
Mộ Niệm Thần rõ ràng nghe được âm thanh bên tai Hoắc Cảnh Sâm quả đấm nhẹ nhàng từ từ nắm lên, áp suất thấp dưới, cô lẳng lặng chờ đợi câu trả lời Hoắc Cảnh Sâm.
Cô nghĩ, chuyện tình cảm rất mệt mỏi, cô không muốn bỏ ra quá nhiều cũng không muốn để chuyện tình cảm nhúng chàm trở nên khổ sở lần nữa, cho nên đừng vướn vào chuyện tình cảm sẽ tốt hơn. Với tên đàn ông trước mắt này trong lòng cô hiểu hơn ai hết, anh ta có thể vì thân tình mà cùng cô chu toàn, bởi vì nguyên nhân cô giúp anh ta có thêm một đứa con trai khác, ngoài ra, căn bản cô không thể chịu nổi tính tình bá đạo, độc tài, lạnh lùng…..của anh ta.
Suy nghĩ này cũng chỉ mới vừa hình thành trong đầu cô thôi, có lẽ từ cái lần Hoắc Cảnh Sâm điện thoại nói muốn cùng cô kết hôn, chỉ là sau một loạt việc xảy ra tối hôm nay không hiểu do đâu khiến cô có suy nghĩ đưa ra lời đề nghị như thế…
“Mộ Niệm Thần, đây là suy nghĩ trong lòng cô?”
Hồi lâu, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa thốt ra nghi vấn, nhẫn nhịn cơn tức trong lòng, lần đầu tiên anh ta phát hiện bản thân không thể hiểu rõ một người.
“Có cái gì không đúng sao?”
Mộ Niệm Thần ngước đầu hỏi ngược lại, giờ phút này ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, nhất định sẽ thấy dáng vẻ cố chấp mặt mũi của cô, ánh mắt của cô đã nói lên tất cả…
“Rất tốt.”
Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến, một giây kế tiếp đưa tay níu cánh tay của Mộ Niệm Thần, rồi sau đó cánh tay còn lại mở cửa, thuần thục mở chốt cửa giống như đã tới nơi này không biết bao nhiêu lần.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, Mộ Niệm Thần đưa tay che hai mắt, đợi đến khi có thể thích ứng với ánh sáng mới phát hiện bộ dáng Hoắc Cảnh Sâm giờ phút này. Bộ dạng chật vật mệt mỏi, giống như vừa xuống máy bay liền chạy tới phía bên cô, lúc này trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn cũng may Tây Hàn không ở nhà.
“Hoắc tổng, nếu không có chuyện gì chúng ta ngày mai đến công ty nói chuyện tiếp được không, trời cũng khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Mộ Niệm Thần thay xong giầy đứng ở một bên nhìn Hoắc Cảnh Sâm tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt ghét bỏ quan sát bốn phía sau nhìn lại:
“Mộ tiểu thư hình như quên nội dung hiệp ước giữa chúng ta?”
Cái hiệp ước đáng ghét! Mộ Niệm Thần suýt nữa thốt lên, nụ cười trên mặt nở rộ, người này gần đây da mặt càng ngày càng dầy, lệnh đuổi khách cũng nghe không hiểu rồi sao?
“Có vấn đề gì, Hoắc tổng mời nói, nói xong sớm về nhà nghỉ ngơi, anh vừa xuống máy bay, nhất định là mệt muốn chết rồi.”
Lời nói ngọt ngào, a dua nịnh hót, một mặt Mộ Niệm Thần không kịp chờ đợi muốn thoát khỏi ma chưởng của người này, mặt khác tình cảm từ đáy lòng kích động khiến cho cô không buông tha được, tên đàn ông này mỗi lần đều như vậy, cô không có lòng tin vẻ bản thân sẽ bị người này mê hoặc.
“Mộ tiểu thư lấy thân phận gì quan tâm tôi?”
Hoắc Cảnh Sâm tựa vào ghế sa lon, tay ôm ngực, dưới ánh đèn càng nhìn rõ Mộ Niệm Thần hơn, vốn là có một chút nghi ngờ lúc này hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, người phụ nữ này anh ta nhất định phải có được.
Trời mới biết, mới vừa rồi nếu người phụ nữ này trả lời câu hỏi của anh ta là một chữ yêu, như vậy giờ phút này bọn họ nhất định đang làm cái loại vận động kịch liệt tiêu hao thể lực trên chiếc giường kia rồi.
Mà, có lẽ chính Hoắc Cảnh Sâm cũng không biết những hành vi đối đãi của anh ta đối với Mộ Niệm Thần lúc này rất khác biệt, anh ta tôn trọng cô, ẩn nhẫn từng bước từng bước muốn ép buộc cô phá bỏ phòng tuyến cuối cùng.
“Tôi là phụ tá riêng của anh, quan tâm cấp trên là trách nhiệm của cấp dưới.”
Mộ Niệm Thần đối đáp trôi chảy, cô cũng không tin không đuổi người này đi được.
“Bây giờ là lúc tan việc.”
Hoắc Cảnh Sâm lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào biểu tượng thời gian trên màn hình di động.
“. . . . . .” Mộ Niệm Thần nắm quyền, lửa giận chuẩn bị thiêu đốt trong lòng.
“Mộ tiểu thư, tôi đói rồi, giúp tôi chuẩn bị cơm tối.” Dáng vẻ đương nhiên thốt ra lời nói.
“Anh thật vô sỉ!” Mộ Niệm Thần cực kỳ tức giận.
Hoắc Cảnh Sâm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn:
“Hàm răng của tôi rất tốt, cho nên Mộ tiểu thư, em có thể tận tình chuẩn bị thức ăn ngon, tôi ăn được tất cả.”
“. . . . . .” Thỉnh thoảng khiêm tốn một chút sẽ chết sao?
“Về điểm nấu nướng anh cho rằng tôi có thể chuẩn bị được thức ăn ngon phục vụ anh sao?” Mộ Niệm Thần bắt đầu lôi chuyện cũ, dù sao tài nấu nướng của cô anh ta đã biết, không tin anh ta dám muốn lưu lại nơi này ăn chực.
“Vậy thì gọi đồ ăn mua ngoài.”
Dáng vẻ đại gia của Hoắc Cảnh Sâm tựa ở ghế sa lon, bắt chéo chân, thậm chí còn có nhiều hứng thú liếc nhìn trên khay trà tiện tay cầm cuốn tạp chí, lật xem. Động tác trên tay của Hoắc Cảnh Sâm dừng một chút, rồi sau đó giống như là phát hiện vùng đất mới trong tạp chí, nhìn về phía Mộ Niệm Thần đang đứng ở một bên:
“Không ngờ Mộ tiểu thư bình thường đối với những thứ này có chút hứng thú nghiên cứu?”
“. . . . . .”
Trời! Ít ngày trước dưới sân có tuyên truyền sách, cô quên vứt bỏ, đúng là hối hận vô cùng …!
Mộ Niệm Thần tiến lên, rất bình tĩnh từ trong tay Hoắc Cảnh Sâm nhận lấy vật kia, rồi sau đó run run rẩy rẩy đem tất cả ném vào thùng rác, rồi sau đó ở bên ghế sofa đối diện ngồi xuống, điều chỉnh nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc sau nói cười duyên dáng nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
“Ha ha, Hoắc tổng bình thường dùng nhãn hiệu nào? Hodges bang hay là Durex, tôi có thể giúp anh giới thiệu một chút …”
Tác giả :
Ninh Cẩn