Cục Cưng Có Chiêu
Chương 59: Có phải kể cả con cô ấy cũng không cần nữa không
Hữu danh vô thực?
Suy nghĩ kỹ lại, kết hôn ba năm, ngoài ở nhà, hình như Thẩm Hạ Lan chưa từng đi đâu cả, cũng chưa từng tham gia vào cuộc sống và sự nghiệp của anh, thậm chí còn chưa từng đến tập đoàn Hoàn Trí lần nào. Lúc kết hôn mọi người đều biết Diệp Ân Tuấn anh cưới vợ, là một người phụ nữ dựa vào thủ đoạn, anh cũng không nghĩ tới chuyện giải thích cho cô. Cưới nhau ba năm, hình như ở trong mắt anh và người bên ngoài, bà Diệp là Thẩm Hạ Lan thật sự chỉ là một người hữu danh vô thực.
Lễ cưới trước đây cực kỳ đơn giản, mà Thẩm Hạ Lan còn mang dáng vẻ cực kỳ khó coi gả vào nhà họ Diệp, vì thế mẹ anh là bà Diệp tức giận ra nước ngoài định cư, suốt ba năm chưa từng trở về lần nào. Lại thêm ba năm Thẩm Hạ Lan vẫn không mang thai, càng không được bà Diệp thích hơn.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Hạ Lan gả cho anh, ngoài anh ra hình như thật sự không có gì cả. Sống gió năm đó khiến nhà họ Thẩm gạch tên Thẩm Hạ Lan, cũng cắt đứt quan hệ người thân với cô. Cô kiên quyết gả vào nhà họ Diệp như vậy, có được cái gì chứ?
Trong chốc lát Diệp Ân Tuấn nói không nên lời.
Anh luôn cảm thấy mình đối xử với Thẩm Hạ Lan không tệ. Tuy cô không phải người phụ nữ mình muốn, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, anh cưới cô, cho cô thân phận bà Diệp, hơn nữa sau khi kết hôn vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngoài cô ra không hề có người phụ nữ nào khác cả. Anh cho rằng những điều này đã là ơn nghĩa lớn nhất với cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không hề giống với trước đi, Diệp Ân Tuấn biết mình sai rồi.
Có lẽ Thẩm Hạ Lan trở thành như hôm nay, anh cách xa con trai năm năm đều là trách nhiệm của anh! Bây giờ đối diện với ánh mắt chất vấn của Thẩm Hạ Lan, anh hiếm khi nhỏ giọng nói: “Là trước kia tôi có lỗi với cô ấy, khiến cô ấy gánh vác quá nhiều, mất đi quá nhiều, mà tôi lại không biết gì cả, thậm chí còn hưởng thụ tình yêu của cô ấy với mình như lẽ đương nhiên. Tôi cho cô ấy quá ít, thậm chí ngay cả một lễ cưới thật sự cũng không có, càng khỏi nói tới chụp ảnh cưới. Nếu ông trời có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy gấp bội. Bây giờ tôi mới biết cái nhà này thiếu đi cô ấy, đã không còn là nhà nữa rồi.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan chợt chua xót.
Trước kia ai mà tin được Diệp Ân Tuấn sẽ nói ra những lời này, bây giờ nghe thấy khiến cô rất khó chịu.
Cô quay đầu sang chỗ khác, cười lạnh: “Hình như Tổng Giám đốc Diệp nói sai người rồi, những lời này anh nên nói với vợ mình chứ không phải là tôi. Anh luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với cô ấy, bây giờ lại để một người phụ nữ xa lạ là tôi vào ở phòng ngủ của hai người, đây là cách sẽ đối xử tốt với vợ anh mà Tổng Giám đốc Diệp nói sao?”
Không phải Diệp Ân Tuấn không nghe ra giọng điệu châm chọc của Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không quan tâm, với anh, chỉ cần Thẩm Hạ Lan quay lại, cô nói sao cũng được.
“Em làm quen với nơi này trước, tôi ra ngoài kêu vú Trương nấu chút đồ ăn cho em. Sau này em sẽ ở lại đây.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Lúc anh rời khỏi phòng, sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên nặng nề.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng đã biết đánh đố với cô rồi sao?
Rõ ràng biết cô là ai cũng không vạch trần, thậm chí còn nói mấy lời nhìn như đúng mà lại sai, là cảm thấy cô vẫn là Thẩm Hạ Lan ngu ngốc yêu anh như trước kia đã trở về rồi ư?
Đúng là buồn cười!
Cô đứng lên bằng một chân, mở tủ ra, trước mắt đều là quần áo mà cô thích, là ủi sạch sẽ, treo ngay ngắn ở bên trong, nhìn ra được giúp việc rất có lòng giữ gìn những thứ này. Nhưng với Thẩm Hạ Lan bây giờ, tất cả chuyện này chỉ là sỉ nhục cho sự ngu xuẩn trước đây của cô!
Thẩm Hạ Lan đóng cửa tủ, cảm thấy bầu không khí nơi này cực kỳ áp lực.
Cô từng sống ở đây ba năm, ngủ trên cái giường này ba năm, thậm chí cô còn có thể nhớ tới trừng phạt cực kỳ tàn bạo của Diệp Ân Tuấn với mình vào đêm tân hôn.
Chuyện cũ dần xuất hiện trong lòng, cô đột nhiên phát hiện những quá khứ kia chỉ có thể khiến mình cảm thấy chưa xót.
Không biết vì lý do gì, Thẩm Hạ Lan kéo rèm cửa sổ mình từng thích nhất xuống, cũng kéo cả khăn trải giường ra ném xuống đất.
“Vú Trương! Vú Trương!”
Thẩm Hạ Lan lớn tiếng kêu to.
Vú Trương vốn đã không thích Thẩm Hạ Lan, nếu không phải vì Diệp Ân Tuấn ngăn cản, nói thế nào bà cũng phải khiến anh đuổi cô ra ngoài, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan lớn tiếng kêu to như vậy, vẻ chán ghét của bà lập tức lộ hết lên mặt.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hết cảm xúc của bà, nói với vú Trương: “Cho dù cô ấy làm gì cũng không được làm khó cô ấy. Phải đối xử với cô ấy như đối xử với bà chủ vậy, có biết không?”
“Ông chủ, vì sao cậu phải làm thế?”
Vú Trương khó hiểu hỏi.
Diệp Ân Tuấn như có điều suy nghĩ nhìn lên lầu, nhỏ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày dì sẽ hiểu. Còn nữa, tìm người dọn dẹp một căn phòng, con sẽ tìm nhà thiết kế tới thiết kế thành phòng trẻ em.”
“Phòng trẻ em? Chẳng lẽ cô ta mang thai?”
Vú Trương nhạy cảm trở nên căng thẳng.
Không phải chứ?
Chẳng những người phụ nữ này trắng trợn vào đây ở, còn mang thai đứa nhỏ của nhà họ Diệp sao?
Vẻ mặt ngạc nhiên của vú Trương khiến Diệp Ân Tuấn vui vẻ.
Anh cười nói: “Lên lầu hầu hạ cô ấy trước đi, chân cô ấy bị thương nên không tiện lắm, làm phiền dì rồi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng vú Trương rất không vui, nhưng vì nể mặt Diệp Ân Tuấn nên vẫn nhấc chân đi lên lầu.
Bà vừa mở cửa phòng ngủ ra đã lập tức ngơ ngác.
Thẩm Hạ Lan kéo hết tất cả mọi thứ xuống, trong phòng cực kỳ lộn xộn.
“Cô đang làm cái gì thế? Đây lòng khăn trải giường bà chủ thích nhất, đây là màu rèm cửa sổ bà chủ thích nhất, cả bộ trang điểm này cũng là bà chủ…”
“Bây giờ người ở đây là tôi, không phải bà chủ của bà, cho nên vú Trương, ném hết mấy thứ này đi. Còn nữa, rèm cửa sổ tôi không thích màu xanh nước, đổi thành màu đỏ tía cho tôi, màu của khăn trải giường cũng đổi thành đỏ thẫm. Nếu Diệp Ân Tuấn đã cho tôi vào ở, nơi này chính là phòng cưới của chúng tôi, khăn trải giường chăn gì đó đều phải đổi thành màu đỏ thẫm, cả đồ trang điểm kia nữa, bây giờ đã là năm nào rồi, còn ai sử dụng loại này nữa? Chẳng có mùi gì cả, ném hết đi cho rồi. Còn nữa, bà tìm người dọn cái tủ quần áo kia đi luôn, để ở đây quá chướng mắt. À, đúng rồi, tôi còn có một tấm ảnh chụp chân dung, phóng to rồi, sau này lại treo trên đầu giường cho tôi, con người tôi khá tự kỷ, còn nữa….”
“Cô đủ rồi! Cô thật sự cho rằng mình là bà chủ nhà họ Diệp sao? Ai cho cô cái quyền động vào đồ của bà chủ? Cô đợi đó cho tôi! Tôi phải đi nói với ông chủ!”
Vú Trương ngắt lời Thẩm Hạ Lan, tức giận đến không ngừng run rẩy, thở hổn hển xoay người rời khỏi, thậm chí còn lần đầu tiên thiếu lễ phép đóng sầm cửa phòng trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị từ trước nhưng cũng bị cơn tức của vú Trương doạ sợ. Từng ở đây ba năm, cô vẫn luôn cho rằng vú Trương là một người không nóng tính. Bây giờ vì mình trước đây mà nổi giận như thế, cô vô thức thấy hơi ấm lòng.
Vú Trương chạy xuống dưới lầu vẫn còn cực kỳ tức giận, đến phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn, không gõ cửa đã đi vào.
“Ông chủ, Lisa cậu dẫn về kia đúng là coi trời bằng vung, cô ta ném hết đồ của bà chủ xuống đất, còn bảo tôi đổi bố cục trong phòng lại, ông chủ, cậu không thể mặc cho cô ta làm càn như vậy được! Đó là thứ bà chủ thích nhất mà!”
Vú Trương nói hết trong một hơi, sau đó mới phát hiện Diệp Ân Tuấn ngơ ngác cầm ảnh chụp của Thẩm Hạ Lan trước đây trong tay.
Đây có thể xem là một tấm ảnh duy nhất của cô, lúc trước còn là vú Trương thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan ở vườn hoa cực kỳ yên tĩnh nên lén chụp lại, không ngờ đã trở thành nơi tương tư của Diệp Ân Tuấn suốt năm năm nay.
Vú Trương thoáng chốc ngơ ngác, ánh mắt hơi chua xót.
Người bên ngoài đều nói Diệp Ân Tuấn lạnh lùng vô tình, vợ vừa mới vùi mình trong biển lửa đã đón người tình Sở Anh Lạc trở về nhà họ Diệp, thậm chí còn để cô ta sinh ra người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoàn Trí. Nhưng chỉ có bà biết, Diệp Ân Tuấn chưa từng có quan hệ không đứng đắn với Sở Anh Lạc, thậm chí ngay cả nắm tay cũng không có.
Bà không biết vì sao Diệp Ân Tuấn muốn đón Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp, theo lý thuyết chỉ có mợ chủ nhà họ Diệp mới có tư cách bước vào nhà cũ, nhưng cô ta lại có thể đi vào.
Nếu Diệp Ân Tuấn có tình cảm với Sở Anh Lạc, năm năm nay anh lại luôn lạnh lùng với cô ta, dù cho cô ta cuộc sống tốt nhất cũng không cho cô ta danh phận, để cô ta ở nhà họ Diệp không rõ ràng như vậy làm gì.
Có vài lần lúc đêm tối tĩnh lặng, vú Trương đều nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cầm tấm ảnh của Thẩm Hạ Lan uống rượu, ánh mắt kia thâm tình sâu sắc, khiến người ta đau lòng.
Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ của anh thế này, vú Trương có hơi muốn khóc.
“Ông chủ, cậu…”
Diệp Ân Tuấn vội vàng hoàn hồn, cất ảnh vào trong ví, nhỏ giọng hỏi: “Khi nãy dì nói gì? Lisa sao thế?”
Vừa hỏi câu này, lửa giận trong lòng vú Trương lại bị nhóm lên.
“Ông chủ, cuối cùng cậu tìm người phụ nữ như vậy từ đâu về thế? Cô ta hoàn toàn không xứng ở lại nhà họ Diệp!”
Vú Trương nói chuyện khi nãy lại lần nữa, vẫn không thể khiến mình bớt giận.
Diệp Ân Tuấn híp mắt, nhỏ giọng nói: “Ném những thứ trước kia đi hết sao? Có phải ngay cả con cô ấy cũng không cần nữa không?”
“Ông chủ, cậu nói gì thế?”
Vú Trương nghe không hiểu lắm, nhưng thấy dáng vẻ đau buồn của Diệp Ân Tuấn bây giờ, bà chợt có hơi đau lòng.
“Ông chủ, bà cụ gọi điện thoại về rồi, nói gần đây không được khoẻ, cậu có đến nước ngoài thăm bà không?”
Vú Trương hy vọng có thể dùng bà cụ Diệp để Diệp Ân Tuấn rời đi, chỉ cần thế, cho dù Lisa có lai lịch gì, bà vẫn có thể cho cô biết, cái nhà này ngoài Thẩm Hạ Lan ra thì không cần người phụ nữ nào khác cả! Trừ khi bà chủ kia thật lòng yêu ông chủ giống như Thẩm Hạ Lan. Nhưng theo bà thấy, Lisa hoàn toàn không yêu Diệp Ân Tuấn!
Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, cười khổ: “Mẹ con lại muốn kêu con ra nước ngoài xem mắt sao? Bà ấy vẫn rất khoẻ. Đúng rồi vú Trương, cho dù Lisa muốn làm gì, dì cứ nghe theo cô ấy là được. Cô ấy nói muốn trang trí phòng thành phòng cưới thì cứ làm theo cô ấy nói đi. Còn về đồ trang điểm, dì đi hỏi xem cô ấy thích gì, con sẽ kêu người mua lại lần nữa. Còn nữa, cất hết quần áo của bà chủ trong tủ đi, con kêu Tống Đình đưa một ít quần áo mới tới đây.”
Diệp Ân Tuấn không ngại phiền phức nói, đáy mắt loé lên chút dịu dàng, lại khiến vú Trương ngạc nhiên đến há to miệng.
Đây thật sự là ngài Diệp thâm tình kia sao?
Suy nghĩ kỹ lại, kết hôn ba năm, ngoài ở nhà, hình như Thẩm Hạ Lan chưa từng đi đâu cả, cũng chưa từng tham gia vào cuộc sống và sự nghiệp của anh, thậm chí còn chưa từng đến tập đoàn Hoàn Trí lần nào. Lúc kết hôn mọi người đều biết Diệp Ân Tuấn anh cưới vợ, là một người phụ nữ dựa vào thủ đoạn, anh cũng không nghĩ tới chuyện giải thích cho cô. Cưới nhau ba năm, hình như ở trong mắt anh và người bên ngoài, bà Diệp là Thẩm Hạ Lan thật sự chỉ là một người hữu danh vô thực.
Lễ cưới trước đây cực kỳ đơn giản, mà Thẩm Hạ Lan còn mang dáng vẻ cực kỳ khó coi gả vào nhà họ Diệp, vì thế mẹ anh là bà Diệp tức giận ra nước ngoài định cư, suốt ba năm chưa từng trở về lần nào. Lại thêm ba năm Thẩm Hạ Lan vẫn không mang thai, càng không được bà Diệp thích hơn.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Hạ Lan gả cho anh, ngoài anh ra hình như thật sự không có gì cả. Sống gió năm đó khiến nhà họ Thẩm gạch tên Thẩm Hạ Lan, cũng cắt đứt quan hệ người thân với cô. Cô kiên quyết gả vào nhà họ Diệp như vậy, có được cái gì chứ?
Trong chốc lát Diệp Ân Tuấn nói không nên lời.
Anh luôn cảm thấy mình đối xử với Thẩm Hạ Lan không tệ. Tuy cô không phải người phụ nữ mình muốn, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, anh cưới cô, cho cô thân phận bà Diệp, hơn nữa sau khi kết hôn vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngoài cô ra không hề có người phụ nữ nào khác cả. Anh cho rằng những điều này đã là ơn nghĩa lớn nhất với cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không hề giống với trước đi, Diệp Ân Tuấn biết mình sai rồi.
Có lẽ Thẩm Hạ Lan trở thành như hôm nay, anh cách xa con trai năm năm đều là trách nhiệm của anh! Bây giờ đối diện với ánh mắt chất vấn của Thẩm Hạ Lan, anh hiếm khi nhỏ giọng nói: “Là trước kia tôi có lỗi với cô ấy, khiến cô ấy gánh vác quá nhiều, mất đi quá nhiều, mà tôi lại không biết gì cả, thậm chí còn hưởng thụ tình yêu của cô ấy với mình như lẽ đương nhiên. Tôi cho cô ấy quá ít, thậm chí ngay cả một lễ cưới thật sự cũng không có, càng khỏi nói tới chụp ảnh cưới. Nếu ông trời có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy gấp bội. Bây giờ tôi mới biết cái nhà này thiếu đi cô ấy, đã không còn là nhà nữa rồi.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan chợt chua xót.
Trước kia ai mà tin được Diệp Ân Tuấn sẽ nói ra những lời này, bây giờ nghe thấy khiến cô rất khó chịu.
Cô quay đầu sang chỗ khác, cười lạnh: “Hình như Tổng Giám đốc Diệp nói sai người rồi, những lời này anh nên nói với vợ mình chứ không phải là tôi. Anh luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với cô ấy, bây giờ lại để một người phụ nữ xa lạ là tôi vào ở phòng ngủ của hai người, đây là cách sẽ đối xử tốt với vợ anh mà Tổng Giám đốc Diệp nói sao?”
Không phải Diệp Ân Tuấn không nghe ra giọng điệu châm chọc của Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không quan tâm, với anh, chỉ cần Thẩm Hạ Lan quay lại, cô nói sao cũng được.
“Em làm quen với nơi này trước, tôi ra ngoài kêu vú Trương nấu chút đồ ăn cho em. Sau này em sẽ ở lại đây.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Lúc anh rời khỏi phòng, sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên nặng nề.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng đã biết đánh đố với cô rồi sao?
Rõ ràng biết cô là ai cũng không vạch trần, thậm chí còn nói mấy lời nhìn như đúng mà lại sai, là cảm thấy cô vẫn là Thẩm Hạ Lan ngu ngốc yêu anh như trước kia đã trở về rồi ư?
Đúng là buồn cười!
Cô đứng lên bằng một chân, mở tủ ra, trước mắt đều là quần áo mà cô thích, là ủi sạch sẽ, treo ngay ngắn ở bên trong, nhìn ra được giúp việc rất có lòng giữ gìn những thứ này. Nhưng với Thẩm Hạ Lan bây giờ, tất cả chuyện này chỉ là sỉ nhục cho sự ngu xuẩn trước đây của cô!
Thẩm Hạ Lan đóng cửa tủ, cảm thấy bầu không khí nơi này cực kỳ áp lực.
Cô từng sống ở đây ba năm, ngủ trên cái giường này ba năm, thậm chí cô còn có thể nhớ tới trừng phạt cực kỳ tàn bạo của Diệp Ân Tuấn với mình vào đêm tân hôn.
Chuyện cũ dần xuất hiện trong lòng, cô đột nhiên phát hiện những quá khứ kia chỉ có thể khiến mình cảm thấy chưa xót.
Không biết vì lý do gì, Thẩm Hạ Lan kéo rèm cửa sổ mình từng thích nhất xuống, cũng kéo cả khăn trải giường ra ném xuống đất.
“Vú Trương! Vú Trương!”
Thẩm Hạ Lan lớn tiếng kêu to.
Vú Trương vốn đã không thích Thẩm Hạ Lan, nếu không phải vì Diệp Ân Tuấn ngăn cản, nói thế nào bà cũng phải khiến anh đuổi cô ra ngoài, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan lớn tiếng kêu to như vậy, vẻ chán ghét của bà lập tức lộ hết lên mặt.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hết cảm xúc của bà, nói với vú Trương: “Cho dù cô ấy làm gì cũng không được làm khó cô ấy. Phải đối xử với cô ấy như đối xử với bà chủ vậy, có biết không?”
“Ông chủ, vì sao cậu phải làm thế?”
Vú Trương khó hiểu hỏi.
Diệp Ân Tuấn như có điều suy nghĩ nhìn lên lầu, nhỏ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày dì sẽ hiểu. Còn nữa, tìm người dọn dẹp một căn phòng, con sẽ tìm nhà thiết kế tới thiết kế thành phòng trẻ em.”
“Phòng trẻ em? Chẳng lẽ cô ta mang thai?”
Vú Trương nhạy cảm trở nên căng thẳng.
Không phải chứ?
Chẳng những người phụ nữ này trắng trợn vào đây ở, còn mang thai đứa nhỏ của nhà họ Diệp sao?
Vẻ mặt ngạc nhiên của vú Trương khiến Diệp Ân Tuấn vui vẻ.
Anh cười nói: “Lên lầu hầu hạ cô ấy trước đi, chân cô ấy bị thương nên không tiện lắm, làm phiền dì rồi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng vú Trương rất không vui, nhưng vì nể mặt Diệp Ân Tuấn nên vẫn nhấc chân đi lên lầu.
Bà vừa mở cửa phòng ngủ ra đã lập tức ngơ ngác.
Thẩm Hạ Lan kéo hết tất cả mọi thứ xuống, trong phòng cực kỳ lộn xộn.
“Cô đang làm cái gì thế? Đây lòng khăn trải giường bà chủ thích nhất, đây là màu rèm cửa sổ bà chủ thích nhất, cả bộ trang điểm này cũng là bà chủ…”
“Bây giờ người ở đây là tôi, không phải bà chủ của bà, cho nên vú Trương, ném hết mấy thứ này đi. Còn nữa, rèm cửa sổ tôi không thích màu xanh nước, đổi thành màu đỏ tía cho tôi, màu của khăn trải giường cũng đổi thành đỏ thẫm. Nếu Diệp Ân Tuấn đã cho tôi vào ở, nơi này chính là phòng cưới của chúng tôi, khăn trải giường chăn gì đó đều phải đổi thành màu đỏ thẫm, cả đồ trang điểm kia nữa, bây giờ đã là năm nào rồi, còn ai sử dụng loại này nữa? Chẳng có mùi gì cả, ném hết đi cho rồi. Còn nữa, bà tìm người dọn cái tủ quần áo kia đi luôn, để ở đây quá chướng mắt. À, đúng rồi, tôi còn có một tấm ảnh chụp chân dung, phóng to rồi, sau này lại treo trên đầu giường cho tôi, con người tôi khá tự kỷ, còn nữa….”
“Cô đủ rồi! Cô thật sự cho rằng mình là bà chủ nhà họ Diệp sao? Ai cho cô cái quyền động vào đồ của bà chủ? Cô đợi đó cho tôi! Tôi phải đi nói với ông chủ!”
Vú Trương ngắt lời Thẩm Hạ Lan, tức giận đến không ngừng run rẩy, thở hổn hển xoay người rời khỏi, thậm chí còn lần đầu tiên thiếu lễ phép đóng sầm cửa phòng trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị từ trước nhưng cũng bị cơn tức của vú Trương doạ sợ. Từng ở đây ba năm, cô vẫn luôn cho rằng vú Trương là một người không nóng tính. Bây giờ vì mình trước đây mà nổi giận như thế, cô vô thức thấy hơi ấm lòng.
Vú Trương chạy xuống dưới lầu vẫn còn cực kỳ tức giận, đến phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn, không gõ cửa đã đi vào.
“Ông chủ, Lisa cậu dẫn về kia đúng là coi trời bằng vung, cô ta ném hết đồ của bà chủ xuống đất, còn bảo tôi đổi bố cục trong phòng lại, ông chủ, cậu không thể mặc cho cô ta làm càn như vậy được! Đó là thứ bà chủ thích nhất mà!”
Vú Trương nói hết trong một hơi, sau đó mới phát hiện Diệp Ân Tuấn ngơ ngác cầm ảnh chụp của Thẩm Hạ Lan trước đây trong tay.
Đây có thể xem là một tấm ảnh duy nhất của cô, lúc trước còn là vú Trương thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan ở vườn hoa cực kỳ yên tĩnh nên lén chụp lại, không ngờ đã trở thành nơi tương tư của Diệp Ân Tuấn suốt năm năm nay.
Vú Trương thoáng chốc ngơ ngác, ánh mắt hơi chua xót.
Người bên ngoài đều nói Diệp Ân Tuấn lạnh lùng vô tình, vợ vừa mới vùi mình trong biển lửa đã đón người tình Sở Anh Lạc trở về nhà họ Diệp, thậm chí còn để cô ta sinh ra người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoàn Trí. Nhưng chỉ có bà biết, Diệp Ân Tuấn chưa từng có quan hệ không đứng đắn với Sở Anh Lạc, thậm chí ngay cả nắm tay cũng không có.
Bà không biết vì sao Diệp Ân Tuấn muốn đón Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp, theo lý thuyết chỉ có mợ chủ nhà họ Diệp mới có tư cách bước vào nhà cũ, nhưng cô ta lại có thể đi vào.
Nếu Diệp Ân Tuấn có tình cảm với Sở Anh Lạc, năm năm nay anh lại luôn lạnh lùng với cô ta, dù cho cô ta cuộc sống tốt nhất cũng không cho cô ta danh phận, để cô ta ở nhà họ Diệp không rõ ràng như vậy làm gì.
Có vài lần lúc đêm tối tĩnh lặng, vú Trương đều nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cầm tấm ảnh của Thẩm Hạ Lan uống rượu, ánh mắt kia thâm tình sâu sắc, khiến người ta đau lòng.
Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ của anh thế này, vú Trương có hơi muốn khóc.
“Ông chủ, cậu…”
Diệp Ân Tuấn vội vàng hoàn hồn, cất ảnh vào trong ví, nhỏ giọng hỏi: “Khi nãy dì nói gì? Lisa sao thế?”
Vừa hỏi câu này, lửa giận trong lòng vú Trương lại bị nhóm lên.
“Ông chủ, cuối cùng cậu tìm người phụ nữ như vậy từ đâu về thế? Cô ta hoàn toàn không xứng ở lại nhà họ Diệp!”
Vú Trương nói chuyện khi nãy lại lần nữa, vẫn không thể khiến mình bớt giận.
Diệp Ân Tuấn híp mắt, nhỏ giọng nói: “Ném những thứ trước kia đi hết sao? Có phải ngay cả con cô ấy cũng không cần nữa không?”
“Ông chủ, cậu nói gì thế?”
Vú Trương nghe không hiểu lắm, nhưng thấy dáng vẻ đau buồn của Diệp Ân Tuấn bây giờ, bà chợt có hơi đau lòng.
“Ông chủ, bà cụ gọi điện thoại về rồi, nói gần đây không được khoẻ, cậu có đến nước ngoài thăm bà không?”
Vú Trương hy vọng có thể dùng bà cụ Diệp để Diệp Ân Tuấn rời đi, chỉ cần thế, cho dù Lisa có lai lịch gì, bà vẫn có thể cho cô biết, cái nhà này ngoài Thẩm Hạ Lan ra thì không cần người phụ nữ nào khác cả! Trừ khi bà chủ kia thật lòng yêu ông chủ giống như Thẩm Hạ Lan. Nhưng theo bà thấy, Lisa hoàn toàn không yêu Diệp Ân Tuấn!
Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, cười khổ: “Mẹ con lại muốn kêu con ra nước ngoài xem mắt sao? Bà ấy vẫn rất khoẻ. Đúng rồi vú Trương, cho dù Lisa muốn làm gì, dì cứ nghe theo cô ấy là được. Cô ấy nói muốn trang trí phòng thành phòng cưới thì cứ làm theo cô ấy nói đi. Còn về đồ trang điểm, dì đi hỏi xem cô ấy thích gì, con sẽ kêu người mua lại lần nữa. Còn nữa, cất hết quần áo của bà chủ trong tủ đi, con kêu Tống Đình đưa một ít quần áo mới tới đây.”
Diệp Ân Tuấn không ngại phiền phức nói, đáy mắt loé lên chút dịu dàng, lại khiến vú Trương ngạc nhiên đến há to miệng.
Đây thật sự là ngài Diệp thâm tình kia sao?
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc