Cục Cưng Có Chiêu
Chương 19: Cậu định làm bạn với tớ rồi phải không?
Lam Tử Thất nhìn dáng vẻ Thẩm Minh Triết híp mắt giống Diệp Ân Tuấn như đúc thì không khỏi thở dài ra tiếng nhưng cũng khiến Thẩm Minh Triết nhanh chóng hoàn hồn.
“Dì Lam?”
“Mẹ cháu bây giờ đã không sao rồi, cháu cũng đừng lo lắng nữa. Dì đi mua ít đồ ăn, cháu đừng chạy lung tung nhé. Tối nay dì phải ở lại chăm mẹ cháu, lát nữa dì đưa cháu về nghỉ ngơi trước, cháu có sợ không?”
Lam Tử Thất xoa đầu Thẩm Minh Triết, trong lòng ít nhiều hơi đau lòng.
Thằng nhóc thối này người nhỏ mà tinh ranh, trong lòng có rất nhiều chủ định, nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con, thấy mẹ bị ốm khó tránh khỏi sẽ hoảng loạn lo lắng. Nhưng đây là bệnh viện, khắp nơi đều là vi khuẩn, Thẩm Hạ Lan ngã bệnh rồi, cô không thể để Thẩm Minh Triết cũng có vấn đề.
“Cháu không sợ. Dì Lam, vậy nhờ dì chăm sóc mẹ cháu nhé.”
Thẩm Minh Triết cúi người thật sâu với Lam Tử Thất.
Cậu bé làm vây khiến Lam Tử Thất giật nảy mình.
“Thằng nhóc thối này, cháu làm gì thế? Dì và mẹ cháu là bạn thân mà, cháu yên tâm đi, dì sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu. Cháu ở nhà một mình phải cẩn thận nhé, đi về nhớ khoá cửa ngay biết chưa? Dù ai gọi cũng không được mở, có chuyện gì thì gọi cho dì.”
Lam Tử Thất vẫn có phần không yên lòng nhưng cô lại không thể phân thân, chỉ có đưa Thẩm Minh Triết về nhà mới yên tâm được.
Thẩm Minh Triết lại đang nghĩ chuyện khác nên không có ý kiến gì với sự sắp xếp này.
Bé gật đầu nói: “Cháu biết rồi dì Lam, dì yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Ngoan!”
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn đang hôn mê, tìm hộ lý chăm sóc đặc biệt tạm thời tới chăm nom rồi đưa Thẩm Minh Triết đi ăn. Vì lo lắng cho Thẩm Hạ Lan nên Thẩm Minh Triết cũng không ăn nhiều, Lam Tử Thất lại mua cho bé ít đồ ăn vặt mang về.
Sau khi Thẩm Minh Triết về nhà, Lam Tử Thất lại dặn dò vài câu rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Lam Tử Thất vừa đi, Thẩm Minh Triết mở máy tính.
Bé nhớ trong nhà có camera giám sát, muốn biết ban ngày mẹ đã gặp chuyện gì, bé chỉ có thể vào hệ thống camera để tìm đáp án.
Khi bé nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ức hiếp Thẩm Hạ Lan, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Minh Triết nắm chặt, đôi mắt loé lên sự phẫn nộ.
Đây là người mà bé gọi là ba, năm năm trước không cần các bé thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn bắt nạt mẹ, dựa vào đâu chứ?
Thẩm Minh Triết tắt camera, nhanh chóng xâm nhập mạng lưới công ty tập đoàn Hoàn Trí. Bé đọc lướt một vài đoạn nói chuyện phiếm trên trang web của công ty mới phát hiện khi Thẩm Hạ Lan tới công ty bị một người phụ nữ tên là Sở Anh Lạc ức hiếp, quan trọng nhất là khi đó Diệp Ân Tuấn vẫn ở bên cạnh nhưng không hề ngăn cản. Mà những người đó nói Sở Anh Lạc là vợ chưa cưới của Diệp Ân Tuấn, là phu nhân chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoàn Trí.
Đột nhiên bé nghĩ tới Diệp Tranh.
Lẽ nào Sở Anh Lạc này là mẹ ruột của Diệp Tranh?
Chính là người phụ nữ năm đó phá hỏng hôn nhân của ba và mẹ, khiến mẹ phải rời xa quê hương?
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Minh Triết đấm một cú lên bàn.
Đáng hận!
Thật sự vô cùng đáng hận!
Nhưng vì sao mẹ lại đi xăm?
Điều này Thẩm Minh Triết nghĩ thế nào cũng không ra nhưng bé không thể dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt mẹ mình, nhất là Diệp Ân Tuấn!
Xem ra lần trước cho Diệp Ân Tuấn một bài học vẫn chưa đủ.
Khoé môi Thẩm Minh Triết cong lên, bé muốn làm chút gì đó, đột nhiên nhớ tới lần trước suýt nữa bị phát hiện thì bé không khỏi trầm tư một lát sau đó tắt máy tính đi.
Cậu bé lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mới xin được ngày hôm nay của Diệp Tranh rồi gọi đi.
“Alo, ai vậy?”
Đầu bên kia truyền tới giọng trẻ con non nớt.
Thẩm Minh Triết lạnh lùng nói: “Là tôi, Thẩm Minh Triết.”
“Minh Triết? Cậu gọi cho tớ rồi! Tốt quá! Cậu định làm bạn với tớ rồi phải không?”
Diệp Tranh vui mừng nhảy lên.
Vì là cháu đích tôn của nhà họ Diệp nên mọi người đều rất tôn trọng cậu bé nhưng không ai dám làm bạn với cậu. Chỉ có Thẩm Minh Triết hôm nay mới chuyển tới ngày đầu tiên lại dám cướp đồ của cậu, thậm chí còn không nói lời nào với cậu, đối xử thờ ơ lạnh lùng với cậu.
Diệp Tranh cảm thấy bạn nhỏ này rất thú vị nên muốn làm bạn với Thẩm Minh Triết nhưng Thẩm Minh Triết rất lạnh lùng từ chối, bây giờ đột nhiên gọi cho cậu khiến Diệp Tranh được quan tâm mà lo sợ.
Thẩm Minh Triết lại lạnh lùng nói: “Cậu nói cậu là cháu đích tôn nhà họ Diệp? Chuyện người thừa kế tương lai tập đoàn Hoàn Trí không phải là nói phét chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, mẹ tớ nói nhà họ Diệp chỉ có một mình tới, tập đoàn Hoàn Trí tương lai đều là của tớ!”
Diệp Tranh nghe thấy Thẩm Minh Triết nghi ngờ thân phận người thừa kế của mình thì không khỏi kêu to.
Thẩm Minh Triết lại hờ hững nói: “Ai biết có phải cậu nói phét hay không? Ngày mai là cuối tuần, nếu cậu đúng là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí thì đưa tôi đi thăm quan một vòng tập đoàn đi. Nếu người khác cung kính cậu thì tôi tin. Đương nhiên nếu cậu nói phét thì bây giờ nói với tôi cũng được.”
“Còn lâu nhé, ngày mai tớ sẽ đưa cậu tới công ty ba tớ. Tám giờ sáng mai tớ chờ cậu ở cổng trường mẫu giáo.”
Diệp Tranh không cho phép người khác nghi ngờ thân phận mình nên vội vàng nói.
Nụ cười bên miệng Thẩm Minh Triết lại cong lên.
“Được, quyết định vậy đi, sáng mai không gặp không về.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Minh Triết cười như chú hồ ly, nụ cười đó kết hợp cùng khuôn mặt non nớt của cậu bé vô cùng quỷ dị nhưng lại mang theo một sự tà mị.
“Dì Lam?”
“Mẹ cháu bây giờ đã không sao rồi, cháu cũng đừng lo lắng nữa. Dì đi mua ít đồ ăn, cháu đừng chạy lung tung nhé. Tối nay dì phải ở lại chăm mẹ cháu, lát nữa dì đưa cháu về nghỉ ngơi trước, cháu có sợ không?”
Lam Tử Thất xoa đầu Thẩm Minh Triết, trong lòng ít nhiều hơi đau lòng.
Thằng nhóc thối này người nhỏ mà tinh ranh, trong lòng có rất nhiều chủ định, nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con, thấy mẹ bị ốm khó tránh khỏi sẽ hoảng loạn lo lắng. Nhưng đây là bệnh viện, khắp nơi đều là vi khuẩn, Thẩm Hạ Lan ngã bệnh rồi, cô không thể để Thẩm Minh Triết cũng có vấn đề.
“Cháu không sợ. Dì Lam, vậy nhờ dì chăm sóc mẹ cháu nhé.”
Thẩm Minh Triết cúi người thật sâu với Lam Tử Thất.
Cậu bé làm vây khiến Lam Tử Thất giật nảy mình.
“Thằng nhóc thối này, cháu làm gì thế? Dì và mẹ cháu là bạn thân mà, cháu yên tâm đi, dì sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu. Cháu ở nhà một mình phải cẩn thận nhé, đi về nhớ khoá cửa ngay biết chưa? Dù ai gọi cũng không được mở, có chuyện gì thì gọi cho dì.”
Lam Tử Thất vẫn có phần không yên lòng nhưng cô lại không thể phân thân, chỉ có đưa Thẩm Minh Triết về nhà mới yên tâm được.
Thẩm Minh Triết lại đang nghĩ chuyện khác nên không có ý kiến gì với sự sắp xếp này.
Bé gật đầu nói: “Cháu biết rồi dì Lam, dì yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
“Ngoan!”
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn đang hôn mê, tìm hộ lý chăm sóc đặc biệt tạm thời tới chăm nom rồi đưa Thẩm Minh Triết đi ăn. Vì lo lắng cho Thẩm Hạ Lan nên Thẩm Minh Triết cũng không ăn nhiều, Lam Tử Thất lại mua cho bé ít đồ ăn vặt mang về.
Sau khi Thẩm Minh Triết về nhà, Lam Tử Thất lại dặn dò vài câu rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Lam Tử Thất vừa đi, Thẩm Minh Triết mở máy tính.
Bé nhớ trong nhà có camera giám sát, muốn biết ban ngày mẹ đã gặp chuyện gì, bé chỉ có thể vào hệ thống camera để tìm đáp án.
Khi bé nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ức hiếp Thẩm Hạ Lan, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Minh Triết nắm chặt, đôi mắt loé lên sự phẫn nộ.
Đây là người mà bé gọi là ba, năm năm trước không cần các bé thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn bắt nạt mẹ, dựa vào đâu chứ?
Thẩm Minh Triết tắt camera, nhanh chóng xâm nhập mạng lưới công ty tập đoàn Hoàn Trí. Bé đọc lướt một vài đoạn nói chuyện phiếm trên trang web của công ty mới phát hiện khi Thẩm Hạ Lan tới công ty bị một người phụ nữ tên là Sở Anh Lạc ức hiếp, quan trọng nhất là khi đó Diệp Ân Tuấn vẫn ở bên cạnh nhưng không hề ngăn cản. Mà những người đó nói Sở Anh Lạc là vợ chưa cưới của Diệp Ân Tuấn, là phu nhân chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoàn Trí.
Đột nhiên bé nghĩ tới Diệp Tranh.
Lẽ nào Sở Anh Lạc này là mẹ ruột của Diệp Tranh?
Chính là người phụ nữ năm đó phá hỏng hôn nhân của ba và mẹ, khiến mẹ phải rời xa quê hương?
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Minh Triết đấm một cú lên bàn.
Đáng hận!
Thật sự vô cùng đáng hận!
Nhưng vì sao mẹ lại đi xăm?
Điều này Thẩm Minh Triết nghĩ thế nào cũng không ra nhưng bé không thể dễ dàng tha thứ cho người đã bắt nạt mẹ mình, nhất là Diệp Ân Tuấn!
Xem ra lần trước cho Diệp Ân Tuấn một bài học vẫn chưa đủ.
Khoé môi Thẩm Minh Triết cong lên, bé muốn làm chút gì đó, đột nhiên nhớ tới lần trước suýt nữa bị phát hiện thì bé không khỏi trầm tư một lát sau đó tắt máy tính đi.
Cậu bé lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại mới xin được ngày hôm nay của Diệp Tranh rồi gọi đi.
“Alo, ai vậy?”
Đầu bên kia truyền tới giọng trẻ con non nớt.
Thẩm Minh Triết lạnh lùng nói: “Là tôi, Thẩm Minh Triết.”
“Minh Triết? Cậu gọi cho tớ rồi! Tốt quá! Cậu định làm bạn với tớ rồi phải không?”
Diệp Tranh vui mừng nhảy lên.
Vì là cháu đích tôn của nhà họ Diệp nên mọi người đều rất tôn trọng cậu bé nhưng không ai dám làm bạn với cậu. Chỉ có Thẩm Minh Triết hôm nay mới chuyển tới ngày đầu tiên lại dám cướp đồ của cậu, thậm chí còn không nói lời nào với cậu, đối xử thờ ơ lạnh lùng với cậu.
Diệp Tranh cảm thấy bạn nhỏ này rất thú vị nên muốn làm bạn với Thẩm Minh Triết nhưng Thẩm Minh Triết rất lạnh lùng từ chối, bây giờ đột nhiên gọi cho cậu khiến Diệp Tranh được quan tâm mà lo sợ.
Thẩm Minh Triết lại lạnh lùng nói: “Cậu nói cậu là cháu đích tôn nhà họ Diệp? Chuyện người thừa kế tương lai tập đoàn Hoàn Trí không phải là nói phét chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, mẹ tớ nói nhà họ Diệp chỉ có một mình tới, tập đoàn Hoàn Trí tương lai đều là của tớ!”
Diệp Tranh nghe thấy Thẩm Minh Triết nghi ngờ thân phận người thừa kế của mình thì không khỏi kêu to.
Thẩm Minh Triết lại hờ hững nói: “Ai biết có phải cậu nói phét hay không? Ngày mai là cuối tuần, nếu cậu đúng là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí thì đưa tôi đi thăm quan một vòng tập đoàn đi. Nếu người khác cung kính cậu thì tôi tin. Đương nhiên nếu cậu nói phét thì bây giờ nói với tôi cũng được.”
“Còn lâu nhé, ngày mai tớ sẽ đưa cậu tới công ty ba tớ. Tám giờ sáng mai tớ chờ cậu ở cổng trường mẫu giáo.”
Diệp Tranh không cho phép người khác nghi ngờ thân phận mình nên vội vàng nói.
Nụ cười bên miệng Thẩm Minh Triết lại cong lên.
“Được, quyết định vậy đi, sáng mai không gặp không về.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Minh Triết cười như chú hồ ly, nụ cười đó kết hợp cùng khuôn mặt non nớt của cậu bé vô cùng quỷ dị nhưng lại mang theo một sự tà mị.
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc