Cục Cưng Có Chiêu
Chương 156: Trong thuốc có độc
Khi Sở Anh Lạc nhìn thấy bác sĩ, trong lòng bàn tay đang cầm chặt lọ thuốc, cô ta muốn bỏ vào trong miệng, nhưng nhanh chóng bị bác sĩ ngăn lại, đồng thời giật lấy lọ thuốc.
“Anh trả cho tôi! Trả đồ lại cho tôi!”
Sở Anh Lạc điên cuồng giật lấy.
Đây là cơ hội duy nhất để cô ta ra ngoài!
Cô ta phải ra ngoài!
Cô ta không thể ở đây!
Là Thẩm Hạ Lan!
Nhất định là Thẩm Hạ Lan đã làm hại con trai cô ta!
Nếu không, tại sao Diệp Tranh lại sùi bọt mép?
Sở Anh Lạc lúc này giống như phát điên, không hề có chút gì gọi là giả bộ.
Bác sĩ rất vất vả mới giữ được lọ thuốc trên tay, bảo vệ ngoài cửa cũng xông vào khống chế Sở Anh Lạc.
“Bác sĩ, anh không sao chứ?”
“Không có gì.”
Bác sĩ lắc đầu nhìn lọ thuốc trên tay mình.
“Cô lấy thứ này ở đâu?”
Sở Anh Lạc cắn chặt miệng không nói gì, còn nói hôm nay nhất định phải đi ra ngoài, sau đó bắt đầu giả ngây giả dại.
“Kẹo của tôi! Anh trả lại kẹo cho tôi! Trả lại tôi!”
Dù bị bảo vệ khống chế nhưng cô ta vẫn dùng hết sức vùng vẫy để giật lọ thuốc từ tay bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô nói với bảo vệ ở bên cạnh: “Tôi cần ra ngoài gọi điện thoại.”
“Bác sĩ, mời.”
“Anh quay lại đây! Trả kẹo lại cho tôi! Trả cho tôi!”
Sở Anh Lạc không biết bác sĩ đang định làm gì
Đây không phải là do Tống Khinh Dao mời đến sao?
Không phải muốn đưa cô ta ra ngoài sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô ta không thể để bác sĩ đi, không thể để bác sĩ để cô ta ở đây một mình, cô ta muốn gặp con trai, cô ta muốn rời khỏi đây.
Nhưng Sở Anh Lạc có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa đổi lại chỉ là tay đấm chân đá của đám bảo vệ.
Cơn đau dữ dội cuối cùng cũng khiến cô ta chịu yên, cô ta cuộn tròn ôm lấy mình, nước mắt bắt đầu rơi ra
“Diệp Tranh, con trai của tôi.”
Sở Anh Lạc lẩm bẩm một mình, nhưng không ai để ý đến cô.
Sau khi bác sĩ nhanh chóng lấy lọ thuốc đi ra, anh ta gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Anh Diệp, có chuyện này tôi cần nói với anh.”
“Nói đi.”
Diệp Ân Tuấn đang tháo băng, sau khi nghe thấy lời bác sĩ thì lập tức cho những người xung quanh lui ra.
Bác sĩ nhìn xung quanh không thấy ai, mới nói nhỏ: “Tôi đang ở đồn cảnh sát, vừa rồi nhìn thấy Sở Anh Lạc đang cầm trong tay một lọ thuốc định uống chúng. Không biết tại sao đột nhiên lại uống ở trước mặt tôi, hình như cảm thấy tôi là người do mẹ cô ta đưa đến”
“Thuốc? Là thuốc gì?”
“Tôi vẫn chưa rõ, nhưng tôi đã kiểm tra sơ bộ, có lẽ là thuốc độc. Một khi uống loại thuốc này, nó sẽ lập tức lấy mạng mình ngay mà không cần chờ ngấm vào.”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm nghị.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn khẽ cau lại.
“Tống Khinh Dao sẽ để Sở Anh Lạc chết sao? Dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của bà ta nên sẽ không đến nỗi tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Có lẽ là không, có lẽ là bị người ta lợi dụng. Hiện tại Tống Khinh Dao này rất đáng ngờ. Thay vào đó là Sở Anh Lạc lại một mực muốn ra ngoài, nghe nói cô ta biết tin con trai mình xảy ra chuyện, không ngừng dày vò mình, hi vọng có thể được gặp con trai, nhưng lại không được. Hôm nay nhìn thấy tôi, lại không màng tất cả muốn rời khỏi đây, tôi nhìn thấy trong mắt cô ta, là giả điên, thần trí còn rất tỉnh táo.”
Lời nói của bác sĩ khiến Diệp Ân Tuấn suy tư,.
“Coi như cô ta còn chút nhân tính.”
“Anh Diệp định làm gì?”
“Trực tiếp ký giấy chứng thực bệnh tâm thần của cô ta, đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần cách ly, Sở Anh Lạc hôm nay không thể chết! Còn rất nhiều chuyện phải moi miệng cô ta để biết được chân tướng.”
Diệp Vấn lạnh lùng nói.
“Được.”
Bác sĩ cúp máy rồi quay trở về phòng.
Thấy anh quay lại, Sở Anh Lạc vội vàng nhà tới.
“Anh là do mẹ tôi sai đến đúng không? Mau dẫn tôi ra ngoài! Anh phải dẫn tôi ra ngoài! Con trai tôi bị bệnh rồi, nó cần có mẹ ở bên cạnh chăm sóc. Anh dẫn tôi ra ngoài đi! Bất kể anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng đều đưa cho anh, chỉ cần anh đưa tôi ra ngoài! ”
Sở Anh Lạc bị kích động đến mức suýt bóp nghẹt bác sĩ.
Bác sĩ vội kéo tay cô ra, thì thầm: “Muốn ra ngoài phải nghe lời.”
“Tôi nghe anh, tôi đều nghe anh cả!”
Sở Anh Lạc hợp tác không chút do dự.
Với sự giúp đỡ của bác sĩ, người ta nhanh chóng chẩn đoán rằng Sở Anh Lạc bị chấn động tinh thần và cần được đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Giám đốc ký giấy phê duyệt, Sở Anh Lạc bắt đầu bị chuyển đi.
Trên đường đi Sở Anh Lạc kêu đau bụng muốn đi vệ sinh, bảo vệ không thèm để ý, cô ta đập đầu vào cửa xe.
Máu tươi tuôn ra khiến Sở Anh Lạc ngất xỉu mấy lần, nhưng cô ta chưa bao giờ từ bỏ, lúc này, cô ta trông giống như một người mẹ tuyệt vời.
Bảo vệ sợ rằng cô ta sẽ chết trên xe, cho nên đành phải để cô ta đi vệ sinh.
Sở Anh Lạc nhân cơ hội này chạy trốn.
Khi Diệp Ân Tuấn nghe tin đó, lông mày anh cau lại.
“Lục soát toàn thành phố, nhất định phải tìm được Sở Anh Lạc!”
Cô ta là một nhân vật nguy hiểm, khoan hãy nói cô ta sẽ làm gì với Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết, anh còn sợ những gì Sở Anh Lạc sẽ làm với Diệp Tranh.
Diệp Tranh bây giờ đã như thế này rồi, không thể chịu đựng bất cứ sự giày vò nào nữa.
Cả Hải Thành rơi vào trạng thái trầm cảm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan vẽ xong bản thảo, cô thấy Tống Đình mang đồ ăn tới.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh ăn rất vui vẻ, còn Thẩm Hạ Lan có một phần ăn riêng.
“Mợ cả, đây là tổng giám đốc căn dặn làm cho mợ.”
Tống Đình đưa hộp cơm cho Thẩm Hạ Lan.
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy hộp cơm, hỏi: “Anh ấy thế nào?”
“Anh Diệp không sao, vết thương cũng đang lành. Nếu không có gì đáng ngờ, qua mười ngày nữa tháng là ổn rồi.”
“Ồ.”
Thẩm Hạ Lan không nói thêm nữa.
Tống Đình thì thào: “Mợ cả, tổng giám đốc bảo tôi nói với mợ một câu.”
“Câu gì?”
“Sở Anh Lạc đã trốn thoát.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đầu đột nhiên ngẩng đầu.
“Làm sao cô ta có thể trốn thoát khỏi đồn cảnh sát được canh gác nghiêm ngặt?”
Tống Đình tường thuật lại rõ ràng những biện pháp bố trí của Diệp Ân Tuấn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì trầm tư suy ngẫm.
“Tống Khinh Dao định giết Sở Anh Lạc?”
“Hiện tại có lẽ như thế này. Tổng giám đốc Diệp sợ Sở Anh Lạc mạo hiểm đến thăm cậu Diệp, cho nên hôm nay sẽ tăng cường cảnh giác. Cô và các cậu chủ nhỏ nếu không có gì thì không nên ra ngoài.”
Tống Đình hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Sau khi Tống Đình rời đi, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy không yên.
Sở Anh Lạc sẽ đi đâu?
Cô ta cũng là một người mẹ, chắc chắn sẽ hỏi thông tin của Diệp Tranh. Nếu cô ta đến tìm Diệp Tranh, cô và Sở Anh Lạc sẽ đối đầu với nhau như thế nào?
Người lớn thì sao cũng được, nhưng đừng hại đến trẻ con.
Thẩm Hạ Lan lo lắng, thấy Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết chơi đùa với nhau vui vẻ, trong lòng cũng hơi an ủi.
Dù sao nó cũng là trẻ con nên không biết sầu tư.
Thẩm Hạ Lan đã cất các bản vẽ thiết kế vào, định để Tống Đình quay vèe đưa cho Diệp Ân Tuấn xem, cho một chút ý kiến, sau khi chỉ sửa thì có thể gửi sang Mỹ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến Đường Trình Siêu.
Minh Triết và Diệp Tranh bắt đầu chơi cờ sau khi ăn xong. Hai đứa nhỏ này dạo này cứ bám lấy nhau, ngồi một tý đã hai tiếng đồng hồ, ai cũng không chịu thua ai.
Thẩm Hạ Lan dựa vào sofa nhìn bọn họ chơi đùa, đột nhiên cảm thấy mi mắt nặng trĩu.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy không ổn.
“Minh Triết, Diệp Tranh, mau trốn đi!”
Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp thì sức lực trong cơ thể dường như cạn kiệt, cả người mềm nhũn không thể động đậy.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh cũng ngã phịch xuống đất, ngủ thiếp đi.
“Minh Triết, Diệp Tranh!”
Thẩm Hạ Lan hét lên, nhưng bên ngoài không có phản ứng gì, hai đứa trẻ đang ngủ rất say.
Thẩm Hạ Lan biết chuyện chẳng lành.
Cô đúng là sơ suất quá!
Mọi người đều cho rằng Sở Anh Lạc không thể vào căn phòng được canh phòng cẩn mật này, nhưng thứ duy nhất không thể phòng bị lại chính là thuốc mê.
Có mùi thơm thoang thoảng trong không khí, Thẩm Hạ Lan hiểu ra đã quá muộn.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn, sau đó không thể chống cự được mà ngã khuỵu xuống đất.
Khi Sở Anh Lạc bước vào, mọi người dường như đã ngủ, nằm sải lai ở đó.
Cô ta nhanh chóng bước vào phòng, nhìn thấy Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh đang nằm cùng nhau, khi hai đứa trẻ còn đang đánh cờ với nhau, khóe miệng Sở Anh Lạc hơi nhếch lên.
“Đồ khốn nạn, đối xử với con trai kẻ thù tốt như vậy, đầu cô bị úng nước sao?”
Sở Anh Lạc duỗi ngón tay ra chọc vào đầu Diệp Tranh một cách hung dữ, không quan tâm đến việc trán Diệp Tranh đỏ bừng vì bị cô chọc.
Cô ta cay đắng liếc nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ, thật sự muốn giết cô, nhưng nể tình Thẩm Hạ Lan chăm sóc con trai cô, khóe miệng Sở Anh Lạc hơi nhếch lên.
Là một người mẹ, điều đau đớn nhất không phải là cái chết, mà là sự mất tích của con trai mình.
Cô muốn chiếm Diệp Tranh cho riêng mình, để Sở Anh Lạc không thể đoàn tụ với con cô ta cô ta không thể để Thẩm Hạ Lan được sống yên.
Sở Anh Lạc bế Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Khi Diệp Ân Tuấn đến cùng mọi người, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh đã biến mất.
Camera đã bị phá hủy, bảo vệ bên ngoài vẫn chưa tỉnh.
Hoắc Chấn Đình nhanh chóng ra lệnh cho mọi người đánh thức bảo vệ, nhưng tất cả mọi người đều sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan mở mắt là để tìm Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh, nhưng hai đứa trẻ đã biến mất.
Cô vô cùng tự trách, nhưng cũng không nói gì, vì cô biết bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Thấy cô lo lắng như vậy, Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng và thì thầm: “Hãy tin ở anh, chúng ta sẽ tìm thấy bọn trẻ.”
“Ừm!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng có một chút tin tưởng.
Cô dường như chắc chắn rằng Sở Anh Lạc đã đưa hai đứa trẻ đi.
Diệp Tranh là con trai của cô ta, cô ta nhất định sẽ không làm gì Diệp Tranh, nhưng Sở Anh Lạc ghét cô và Diệp Ân Tuấn, tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Minh Triết.
Vừa nghĩ đến việc con trai mình lại bị kẻ ác bắt đi khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhưng giờ mọi người đều phải bình tĩnh và tìm manh mối của Thẩm Minh Triết.
Sự việc này một lần nữa kinh động đến cục trưởng.
Theo thủ tục, cục trưởng cần lấy máu Thẩm Hạ Lan làm xét nghiệm DNA, đề phòng lỡ như, dù đó là gì, thì Thẩm Hạ Lan hay Diệp Ân Tuấn cũng biết được.
Trước mắt họ Thẩm Minh Triết là cậu chủ nhỏ, là cậu chủ nhà họ Diệp, nhưng nếu một khi trong xã hội có những người như Sở Anh Lạc phát cuồng vì Thẩm Minh Triết thì không ai có thể nói rõ được.
Hơi thở trầm mặc bao trùm lên tất cả mọi người, đặc biệt là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, hai người nắm chặt tay nhau, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
“Anh trả cho tôi! Trả đồ lại cho tôi!”
Sở Anh Lạc điên cuồng giật lấy.
Đây là cơ hội duy nhất để cô ta ra ngoài!
Cô ta phải ra ngoài!
Cô ta không thể ở đây!
Là Thẩm Hạ Lan!
Nhất định là Thẩm Hạ Lan đã làm hại con trai cô ta!
Nếu không, tại sao Diệp Tranh lại sùi bọt mép?
Sở Anh Lạc lúc này giống như phát điên, không hề có chút gì gọi là giả bộ.
Bác sĩ rất vất vả mới giữ được lọ thuốc trên tay, bảo vệ ngoài cửa cũng xông vào khống chế Sở Anh Lạc.
“Bác sĩ, anh không sao chứ?”
“Không có gì.”
Bác sĩ lắc đầu nhìn lọ thuốc trên tay mình.
“Cô lấy thứ này ở đâu?”
Sở Anh Lạc cắn chặt miệng không nói gì, còn nói hôm nay nhất định phải đi ra ngoài, sau đó bắt đầu giả ngây giả dại.
“Kẹo của tôi! Anh trả lại kẹo cho tôi! Trả lại tôi!”
Dù bị bảo vệ khống chế nhưng cô ta vẫn dùng hết sức vùng vẫy để giật lọ thuốc từ tay bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô nói với bảo vệ ở bên cạnh: “Tôi cần ra ngoài gọi điện thoại.”
“Bác sĩ, mời.”
“Anh quay lại đây! Trả kẹo lại cho tôi! Trả cho tôi!”
Sở Anh Lạc không biết bác sĩ đang định làm gì
Đây không phải là do Tống Khinh Dao mời đến sao?
Không phải muốn đưa cô ta ra ngoài sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô ta không thể để bác sĩ đi, không thể để bác sĩ để cô ta ở đây một mình, cô ta muốn gặp con trai, cô ta muốn rời khỏi đây.
Nhưng Sở Anh Lạc có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa đổi lại chỉ là tay đấm chân đá của đám bảo vệ.
Cơn đau dữ dội cuối cùng cũng khiến cô ta chịu yên, cô ta cuộn tròn ôm lấy mình, nước mắt bắt đầu rơi ra
“Diệp Tranh, con trai của tôi.”
Sở Anh Lạc lẩm bẩm một mình, nhưng không ai để ý đến cô.
Sau khi bác sĩ nhanh chóng lấy lọ thuốc đi ra, anh ta gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Anh Diệp, có chuyện này tôi cần nói với anh.”
“Nói đi.”
Diệp Ân Tuấn đang tháo băng, sau khi nghe thấy lời bác sĩ thì lập tức cho những người xung quanh lui ra.
Bác sĩ nhìn xung quanh không thấy ai, mới nói nhỏ: “Tôi đang ở đồn cảnh sát, vừa rồi nhìn thấy Sở Anh Lạc đang cầm trong tay một lọ thuốc định uống chúng. Không biết tại sao đột nhiên lại uống ở trước mặt tôi, hình như cảm thấy tôi là người do mẹ cô ta đưa đến”
“Thuốc? Là thuốc gì?”
“Tôi vẫn chưa rõ, nhưng tôi đã kiểm tra sơ bộ, có lẽ là thuốc độc. Một khi uống loại thuốc này, nó sẽ lập tức lấy mạng mình ngay mà không cần chờ ngấm vào.”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm nghị.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn khẽ cau lại.
“Tống Khinh Dao sẽ để Sở Anh Lạc chết sao? Dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của bà ta nên sẽ không đến nỗi tàn nhẫn như vậy chứ?”
“Có lẽ là không, có lẽ là bị người ta lợi dụng. Hiện tại Tống Khinh Dao này rất đáng ngờ. Thay vào đó là Sở Anh Lạc lại một mực muốn ra ngoài, nghe nói cô ta biết tin con trai mình xảy ra chuyện, không ngừng dày vò mình, hi vọng có thể được gặp con trai, nhưng lại không được. Hôm nay nhìn thấy tôi, lại không màng tất cả muốn rời khỏi đây, tôi nhìn thấy trong mắt cô ta, là giả điên, thần trí còn rất tỉnh táo.”
Lời nói của bác sĩ khiến Diệp Ân Tuấn suy tư,.
“Coi như cô ta còn chút nhân tính.”
“Anh Diệp định làm gì?”
“Trực tiếp ký giấy chứng thực bệnh tâm thần của cô ta, đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần cách ly, Sở Anh Lạc hôm nay không thể chết! Còn rất nhiều chuyện phải moi miệng cô ta để biết được chân tướng.”
Diệp Vấn lạnh lùng nói.
“Được.”
Bác sĩ cúp máy rồi quay trở về phòng.
Thấy anh quay lại, Sở Anh Lạc vội vàng nhà tới.
“Anh là do mẹ tôi sai đến đúng không? Mau dẫn tôi ra ngoài! Anh phải dẫn tôi ra ngoài! Con trai tôi bị bệnh rồi, nó cần có mẹ ở bên cạnh chăm sóc. Anh dẫn tôi ra ngoài đi! Bất kể anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng đều đưa cho anh, chỉ cần anh đưa tôi ra ngoài! ”
Sở Anh Lạc bị kích động đến mức suýt bóp nghẹt bác sĩ.
Bác sĩ vội kéo tay cô ra, thì thầm: “Muốn ra ngoài phải nghe lời.”
“Tôi nghe anh, tôi đều nghe anh cả!”
Sở Anh Lạc hợp tác không chút do dự.
Với sự giúp đỡ của bác sĩ, người ta nhanh chóng chẩn đoán rằng Sở Anh Lạc bị chấn động tinh thần và cần được đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Giám đốc ký giấy phê duyệt, Sở Anh Lạc bắt đầu bị chuyển đi.
Trên đường đi Sở Anh Lạc kêu đau bụng muốn đi vệ sinh, bảo vệ không thèm để ý, cô ta đập đầu vào cửa xe.
Máu tươi tuôn ra khiến Sở Anh Lạc ngất xỉu mấy lần, nhưng cô ta chưa bao giờ từ bỏ, lúc này, cô ta trông giống như một người mẹ tuyệt vời.
Bảo vệ sợ rằng cô ta sẽ chết trên xe, cho nên đành phải để cô ta đi vệ sinh.
Sở Anh Lạc nhân cơ hội này chạy trốn.
Khi Diệp Ân Tuấn nghe tin đó, lông mày anh cau lại.
“Lục soát toàn thành phố, nhất định phải tìm được Sở Anh Lạc!”
Cô ta là một nhân vật nguy hiểm, khoan hãy nói cô ta sẽ làm gì với Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết, anh còn sợ những gì Sở Anh Lạc sẽ làm với Diệp Tranh.
Diệp Tranh bây giờ đã như thế này rồi, không thể chịu đựng bất cứ sự giày vò nào nữa.
Cả Hải Thành rơi vào trạng thái trầm cảm.
Sau khi Thẩm Hạ Lan vẽ xong bản thảo, cô thấy Tống Đình mang đồ ăn tới.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh ăn rất vui vẻ, còn Thẩm Hạ Lan có một phần ăn riêng.
“Mợ cả, đây là tổng giám đốc căn dặn làm cho mợ.”
Tống Đình đưa hộp cơm cho Thẩm Hạ Lan.
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy hộp cơm, hỏi: “Anh ấy thế nào?”
“Anh Diệp không sao, vết thương cũng đang lành. Nếu không có gì đáng ngờ, qua mười ngày nữa tháng là ổn rồi.”
“Ồ.”
Thẩm Hạ Lan không nói thêm nữa.
Tống Đình thì thào: “Mợ cả, tổng giám đốc bảo tôi nói với mợ một câu.”
“Câu gì?”
“Sở Anh Lạc đã trốn thoát.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đầu đột nhiên ngẩng đầu.
“Làm sao cô ta có thể trốn thoát khỏi đồn cảnh sát được canh gác nghiêm ngặt?”
Tống Đình tường thuật lại rõ ràng những biện pháp bố trí của Diệp Ân Tuấn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì trầm tư suy ngẫm.
“Tống Khinh Dao định giết Sở Anh Lạc?”
“Hiện tại có lẽ như thế này. Tổng giám đốc Diệp sợ Sở Anh Lạc mạo hiểm đến thăm cậu Diệp, cho nên hôm nay sẽ tăng cường cảnh giác. Cô và các cậu chủ nhỏ nếu không có gì thì không nên ra ngoài.”
Tống Đình hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Sau khi Tống Đình rời đi, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy không yên.
Sở Anh Lạc sẽ đi đâu?
Cô ta cũng là một người mẹ, chắc chắn sẽ hỏi thông tin của Diệp Tranh. Nếu cô ta đến tìm Diệp Tranh, cô và Sở Anh Lạc sẽ đối đầu với nhau như thế nào?
Người lớn thì sao cũng được, nhưng đừng hại đến trẻ con.
Thẩm Hạ Lan lo lắng, thấy Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết chơi đùa với nhau vui vẻ, trong lòng cũng hơi an ủi.
Dù sao nó cũng là trẻ con nên không biết sầu tư.
Thẩm Hạ Lan đã cất các bản vẽ thiết kế vào, định để Tống Đình quay vèe đưa cho Diệp Ân Tuấn xem, cho một chút ý kiến, sau khi chỉ sửa thì có thể gửi sang Mỹ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến Đường Trình Siêu.
Minh Triết và Diệp Tranh bắt đầu chơi cờ sau khi ăn xong. Hai đứa nhỏ này dạo này cứ bám lấy nhau, ngồi một tý đã hai tiếng đồng hồ, ai cũng không chịu thua ai.
Thẩm Hạ Lan dựa vào sofa nhìn bọn họ chơi đùa, đột nhiên cảm thấy mi mắt nặng trĩu.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy không ổn.
“Minh Triết, Diệp Tranh, mau trốn đi!”
Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, nhưng chưa kịp thì sức lực trong cơ thể dường như cạn kiệt, cả người mềm nhũn không thể động đậy.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh cũng ngã phịch xuống đất, ngủ thiếp đi.
“Minh Triết, Diệp Tranh!”
Thẩm Hạ Lan hét lên, nhưng bên ngoài không có phản ứng gì, hai đứa trẻ đang ngủ rất say.
Thẩm Hạ Lan biết chuyện chẳng lành.
Cô đúng là sơ suất quá!
Mọi người đều cho rằng Sở Anh Lạc không thể vào căn phòng được canh phòng cẩn mật này, nhưng thứ duy nhất không thể phòng bị lại chính là thuốc mê.
Có mùi thơm thoang thoảng trong không khí, Thẩm Hạ Lan hiểu ra đã quá muộn.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn, sau đó không thể chống cự được mà ngã khuỵu xuống đất.
Khi Sở Anh Lạc bước vào, mọi người dường như đã ngủ, nằm sải lai ở đó.
Cô ta nhanh chóng bước vào phòng, nhìn thấy Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh đang nằm cùng nhau, khi hai đứa trẻ còn đang đánh cờ với nhau, khóe miệng Sở Anh Lạc hơi nhếch lên.
“Đồ khốn nạn, đối xử với con trai kẻ thù tốt như vậy, đầu cô bị úng nước sao?”
Sở Anh Lạc duỗi ngón tay ra chọc vào đầu Diệp Tranh một cách hung dữ, không quan tâm đến việc trán Diệp Tranh đỏ bừng vì bị cô chọc.
Cô ta cay đắng liếc nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ, thật sự muốn giết cô, nhưng nể tình Thẩm Hạ Lan chăm sóc con trai cô, khóe miệng Sở Anh Lạc hơi nhếch lên.
Là một người mẹ, điều đau đớn nhất không phải là cái chết, mà là sự mất tích của con trai mình.
Cô muốn chiếm Diệp Tranh cho riêng mình, để Sở Anh Lạc không thể đoàn tụ với con cô ta cô ta không thể để Thẩm Hạ Lan được sống yên.
Sở Anh Lạc bế Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Khi Diệp Ân Tuấn đến cùng mọi người, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh đã biến mất.
Camera đã bị phá hủy, bảo vệ bên ngoài vẫn chưa tỉnh.
Hoắc Chấn Đình nhanh chóng ra lệnh cho mọi người đánh thức bảo vệ, nhưng tất cả mọi người đều sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan mở mắt là để tìm Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh, nhưng hai đứa trẻ đã biến mất.
Cô vô cùng tự trách, nhưng cũng không nói gì, vì cô biết bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Thấy cô lo lắng như vậy, Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng và thì thầm: “Hãy tin ở anh, chúng ta sẽ tìm thấy bọn trẻ.”
“Ừm!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng có một chút tin tưởng.
Cô dường như chắc chắn rằng Sở Anh Lạc đã đưa hai đứa trẻ đi.
Diệp Tranh là con trai của cô ta, cô ta nhất định sẽ không làm gì Diệp Tranh, nhưng Sở Anh Lạc ghét cô và Diệp Ân Tuấn, tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Minh Triết.
Vừa nghĩ đến việc con trai mình lại bị kẻ ác bắt đi khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhưng giờ mọi người đều phải bình tĩnh và tìm manh mối của Thẩm Minh Triết.
Sự việc này một lần nữa kinh động đến cục trưởng.
Theo thủ tục, cục trưởng cần lấy máu Thẩm Hạ Lan làm xét nghiệm DNA, đề phòng lỡ như, dù đó là gì, thì Thẩm Hạ Lan hay Diệp Ân Tuấn cũng biết được.
Trước mắt họ Thẩm Minh Triết là cậu chủ nhỏ, là cậu chủ nhà họ Diệp, nhưng nếu một khi trong xã hội có những người như Sở Anh Lạc phát cuồng vì Thẩm Minh Triết thì không ai có thể nói rõ được.
Hơi thở trầm mặc bao trùm lên tất cả mọi người, đặc biệt là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, hai người nắm chặt tay nhau, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Tác giả :
Vi Lan Tử Mặc