Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 77: Một nhà ba người
Trước quầy, Mục Thần vững vàng ôm lấy Tiểu Bạch, hỏi Liên Hoa đang đứng một bên: “Muốn ăn cùng môt phần, hay muốn ăn riêng một mình? Tiểu Bạch thích ăn cái gì?”
“Thả con xuống, con muốn tìm mẹ!” Tiểu Bạch vẫn chưa bỏ ý định giãy giụa, tay chân đánh đấm lung tung nhưng vẫn không cách nào tránh thoát, còn không phải vì ở trên vai Mục Thần sao.
“Tiểu Bạch trừ thích ăn cơm chiên dương châu, chính là thích cái mới, không biết KFC ở trong nước và ở nước ngoài có gì khác nhau?” Liên Hoa vừa trấn an Tiểu Bạch, vừa nhìn thực đơn nói.
Mục Thần hỏi phục vụ: “Gần đây có món mới à, có thể giới thiệu một chút không?”
“Quý khách, bây giờ chúng tôi có phần món ăn mới nhất, vừa đủ cho ba người” Nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhìn một nhà ba người, trong mắt toát lên ánh nhìn hâm mộ, cha anh tuấn đẹp trai, mẹ xinh đẹp kiều diễm, con trai càng thêm đáng yêu, thật là đẹp mắt chết người!
“Vậy thì mang một phần thử chút.” Mục Thần quyết định, “đem một phần cơm chiên dương châu cho Tiểu Bạch, một món ăn ngọt, đủ chưa?”
“Đủ” Liên Hoa gật đầu, “Trước những thứ này đi, quá nhiều cũng không ăn hết”
Phục vụ nhận tiền Mục Thần đưa, thật nhanh cầm lấy thực đơn, thấy ba người phải đi, vội vàng kêu lên: “Phu nhân, bây giờ chúng tôi làm hoạt động, có quà cho người bạn nhỏ!”
Cô lấy ra một cái huy hiệu con mèo, đưa cho Tiểu Bạch, giọng nói ngọt ngào: “Cháu tên là Tiểu Bạch phải không? Cháu thật đáng yêu! Ba mẹ cháu đều rất thương cháu, cháu phải ngoan ngoãn nha!”
Vừa dứt lời, cô gái đã cảm thấy sau lưng lạnh cả người, người bạn nhỏ khả ái làm như không thấy phô mai, sắc mặt trở nên âm trầm không tốt, mà Mục Thần cười tươi như hoa, thay Tiểu Bạch nhận lấy món đồ chơi, lễ phép nói cảm ơn.
Cười gượng hai tiếng, phục vụ lập tức nghiêng đầu, cô điên rồi chắc, một phút kia sao lại cảm thấy tiểu thái thái bốn năm tuổi muốn giết cô! Ảo giác, nhất định là vậy!
Khoé miệng Mục Thần cười không ngừng, thì ra hẹn với Tiểu Bạch và Liên Hoa sẽ làm cho người ta cảm thấy ba người là người một nhà rất hào thuận, “Ba mẹ và con trai”, đây là vui mừng nhất của anh.
Đang vui mừng, Mục Thần thấy cổ đua đớn, móng tay Tiểu Bạch hung hăng bấu trên cổ anh, da thịt yếu ớt không đấu lại móng tay cứng rắn, Mục Thần cảm thấy đau đớn khó nhịn.
“Tiểu Bạch, chú làm con không thích phải không? Chúng ta nói chuyện một chút đi nào?” Mục Thần định giở trò để Tiểu Bạch trên vai, ngăn cản ánh mắt của Liên Hoa, nói nhẹ nhàng bên tai Tiểu Bạch, “Con hi vọng người phục vụ lại nói chuyện chúng ta nữa à. . . . . .”
“Sao vậy?” Liên Hoa nghi ngờ hỏi, sao lại có mùi thuốc súng nồng đậm giữa hai người này?
Trong mắt Tiểu Bạch giận giữ, ở trong ngực Mục Thần không nể nang đấm đá một phen, tránh thoát xuống đất, âm thầm đá Mục Thần môt cái, Tiểu Bạch cúi đầu nhào tới bên cạnh Liên Hoa.
“Mẹ, con đói!” Lại ngước đầu lên, Tiểu Bạch cười, “Làm phiền chú Mục đi tới quầy lấy thức ăn, chúng ta tìm chỗ ngồi nào!”
“Thả con xuống, con muốn tìm mẹ!” Tiểu Bạch vẫn chưa bỏ ý định giãy giụa, tay chân đánh đấm lung tung nhưng vẫn không cách nào tránh thoát, còn không phải vì ở trên vai Mục Thần sao.
“Tiểu Bạch trừ thích ăn cơm chiên dương châu, chính là thích cái mới, không biết KFC ở trong nước và ở nước ngoài có gì khác nhau?” Liên Hoa vừa trấn an Tiểu Bạch, vừa nhìn thực đơn nói.
Mục Thần hỏi phục vụ: “Gần đây có món mới à, có thể giới thiệu một chút không?”
“Quý khách, bây giờ chúng tôi có phần món ăn mới nhất, vừa đủ cho ba người” Nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhìn một nhà ba người, trong mắt toát lên ánh nhìn hâm mộ, cha anh tuấn đẹp trai, mẹ xinh đẹp kiều diễm, con trai càng thêm đáng yêu, thật là đẹp mắt chết người!
“Vậy thì mang một phần thử chút.” Mục Thần quyết định, “đem một phần cơm chiên dương châu cho Tiểu Bạch, một món ăn ngọt, đủ chưa?”
“Đủ” Liên Hoa gật đầu, “Trước những thứ này đi, quá nhiều cũng không ăn hết”
Phục vụ nhận tiền Mục Thần đưa, thật nhanh cầm lấy thực đơn, thấy ba người phải đi, vội vàng kêu lên: “Phu nhân, bây giờ chúng tôi làm hoạt động, có quà cho người bạn nhỏ!”
Cô lấy ra một cái huy hiệu con mèo, đưa cho Tiểu Bạch, giọng nói ngọt ngào: “Cháu tên là Tiểu Bạch phải không? Cháu thật đáng yêu! Ba mẹ cháu đều rất thương cháu, cháu phải ngoan ngoãn nha!”
Vừa dứt lời, cô gái đã cảm thấy sau lưng lạnh cả người, người bạn nhỏ khả ái làm như không thấy phô mai, sắc mặt trở nên âm trầm không tốt, mà Mục Thần cười tươi như hoa, thay Tiểu Bạch nhận lấy món đồ chơi, lễ phép nói cảm ơn.
Cười gượng hai tiếng, phục vụ lập tức nghiêng đầu, cô điên rồi chắc, một phút kia sao lại cảm thấy tiểu thái thái bốn năm tuổi muốn giết cô! Ảo giác, nhất định là vậy!
Khoé miệng Mục Thần cười không ngừng, thì ra hẹn với Tiểu Bạch và Liên Hoa sẽ làm cho người ta cảm thấy ba người là người một nhà rất hào thuận, “Ba mẹ và con trai”, đây là vui mừng nhất của anh.
Đang vui mừng, Mục Thần thấy cổ đua đớn, móng tay Tiểu Bạch hung hăng bấu trên cổ anh, da thịt yếu ớt không đấu lại móng tay cứng rắn, Mục Thần cảm thấy đau đớn khó nhịn.
“Tiểu Bạch, chú làm con không thích phải không? Chúng ta nói chuyện một chút đi nào?” Mục Thần định giở trò để Tiểu Bạch trên vai, ngăn cản ánh mắt của Liên Hoa, nói nhẹ nhàng bên tai Tiểu Bạch, “Con hi vọng người phục vụ lại nói chuyện chúng ta nữa à. . . . . .”
“Sao vậy?” Liên Hoa nghi ngờ hỏi, sao lại có mùi thuốc súng nồng đậm giữa hai người này?
Trong mắt Tiểu Bạch giận giữ, ở trong ngực Mục Thần không nể nang đấm đá một phen, tránh thoát xuống đất, âm thầm đá Mục Thần môt cái, Tiểu Bạch cúi đầu nhào tới bên cạnh Liên Hoa.
“Mẹ, con đói!” Lại ngước đầu lên, Tiểu Bạch cười, “Làm phiền chú Mục đi tới quầy lấy thức ăn, chúng ta tìm chỗ ngồi nào!”
Tác giả :
Tả Nhi Thiển