Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 271: Đứa bé có gene tốt
Edit: mèo suni
Beta: Đào Sindy
Khi ý thức Triển Thiểu Khuynh khôi phục lần nữa thì bên tai là giọng nói lo lắng của Liên Hoa, là lời hỏi thăm từ người cha từ ái, còn cả kẻ điên lạnh lùng đó nữa, cô đứng đó trả lời từng câu hỏi của cha và Liên Hoa.
Cha hỏi: "Chân của Thiếu Khuynh đã được chữa khỏi hoàn toàn chưa? Tại sao nó vẫn chưa tỉnh lại, tại sao sắc mặt đột nhiên trở nên kém như vậy!"
"Không phải đã cho các người nhìn thấy kết quả chụp X-quang, CT, kiểm tra dây thần kinh của anh ta rồi sao? Đúng vậy, tất cả các cơ quan của anh ta đều ở trạng thái bình thường." Tố Khinh Khinh nói: "Sắc mặt anh ta kém, không tỉnh lại là bởi vì anh ta tiêu hao quá nhiều thể lực vào bài trị liệu cuối cùng vào buổi chiều ngày hôm qua, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
"Vậy khi nào Thiếu Khuynh có thể tỉnh lại?" Liên Hoa hỏi tiếp: "Sau này anh ấy có cần tiếp tục trị liệu không? Các cơ quan đã trở lại bình thường, có phải anh ấy đã được chữa khỏi rồi không? Còn nữa, Thiếu Khuynh --"
Không đợi Liên Hoa hỏi xong, Triển Thiếu Khuynh cố gắng mở mắt, anh nhìn thấy bài trí của căn phòng quen thuộc, anh ở trong phòng của mình, mà không phải trong phòng bệnh lạnh lẽo đáng sợ đó.
Anh vui sướng nhìn Liên Hoa và cha đứng ở trước giường, cười nhẹ với hai người, khàn giọng gọi bọn họ: "Liên Hoa, cha, các người đã tới... Tiểu Bạch đâu, sao không thấy nó ở đây?"
"Anh tỉnh rồi!" Liên Hoa kinh ngạc kêu lên, cô kích động cầm tay Triển Thiếu Khuynh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, rưng rưng cười nói: "Thiếu Khuynh, cuối cùng anh cũng tỉnh... Bây giờ là 11 giờ sáng, Tiểu Bạch cũng rất muốn chờ anh tỉnh lại, nhưng lại không chịu nổi, ngủ mất rồi, anh đừng lo lắng... Vừa rồi anh có nghe được không, Tố Khinh Khinh nói vết thương trên cơ thể anh đã hoàn toàn bình phục, không lâu nữa anh có thể khoẻ mạnh như bốn năm trước, cơ thể anh cũng không khác với người bình thường!"
"Tiểu tử thúi, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi!" Triển lão gia quay đầu đi, che dấu giọt nước mắt vui mừng trên mặt, miệng lẩm bẩm trách cứ con trai: "Lần này con chịu khổ rồi, hứa với ta phải tự bảo vệ bản thân! Ta và Liên Hoa, Tiểu Bạch đều dựa vào con, con tuyệt đối không được hại chúng ta lo lắng nữa!"
Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng ngồi dậy, ngẩng đầu thấy cha mình dường như già hơn vài phần, lòng bỗng đau xót, hốc mắt cũng ươn ướt. Anh gật đầu, nghiêm túc đồng ý với yêu cầu của cha: "Cha, sau này con sẽ không bao giờ biến thành bộ dáng này nữa..."
Triển Thiếu Khuynh lại giơ tay, ôm Liên Hoa đang quỳ gối trước giường bệnh vào trong ngực, anh đỡ lấy mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh chân thành nhìn được sự lo lắng và vui sướng sâu trong tâm hồn Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh gọi cô với tình cảm nồng nàn: "Liên Hoa..."
Hai chữ mới phun ra từ khóe miệng, tay Triển Thiếu Khuynh lập tức dùng sức, ép đôi môi Liên dán lên môi mình không một khe hở.
Dường như hai người đã xa nhau một thế kỷ, nụ hôn đã kéo dài rất lâu, anh dây dưa không dừng, cô phối hợp toàn lực, trong nháy mắt trong phòng cháy lên ngọn lửa nhiệt tình, thiêu sự hành hạ của bệnh thành tro tàn, dọn dẹp sự u ám xung quanh sạch sẽ.
Thật lâu sau, đến khi Triển Thiếu Khuynh cảm thấy cô gái trong lòng sắp tắt thở vì thiếu không khí, lúc này mới rút chiếc lưỡi linh động đang khuấy đảo trong miệng cô ra, nhẹ nhàng hôn trán Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh ôm chặt cô.
Anh đã bình phục, cho nên sức sống sinh thế, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không để Liên Hoa trốn thoát khỏi tầm mắt của anh!
"Hôn xong rồi? Mặc dù các cơ quan trong cơ thể anh đã khôi phục, nhưng có chút vấn đề, mong anh chú ý một chút." Lúc này Tố Khinh Khinh mới lạnh nhạt mở miệng: "Nhắc nhở anh một câu, có hơn 600 loại vi khuẩn trong miệng người, mặc dù hầu hết chúng đều là vi khuẩn có lợi, nhưng nụ hôn của anh đã truyền qua vô số vi khuẩn có hại cho nhau. Điều này không tốt cho việc lên da non trên mặt anh, một lát nữa hãy bôi thuốc diệt khuẩn đi. "
"Cô nói cơ thể tôi đã bình phục rồi sao?" Triển Thiếu Khuynh mắt điếc tai ngơ với lời Tố Khinh Khinh nói, chỉ nghe được một câu anh chú ý nhất, nhấc chăn trên người lên, anh hít sâu một hơi, kiên định nói với Liên Hoa: "Vậy thì bây giờ tôi muốn thử đi bằng hai chân, để xem có thật là nó đã bình phục không..."
Nói xong, Triển Thiếu Khuynh cố gắng ra lệnh cho hai chân, anh muốn tự mình dùng hai chân xuống giường, muốn tự mình mang giày vào, nếu được còn muốn đi vài bước...
"A! A --"
Một tiếng gào đau đớn vang lên trong phòng, Triển Thiếu Khuynh đau đến cuộn tròn thành con tôm, một khuôn mặt như không còn giọt máu.
Đau quá, khi anh muốn khống chế mình, cảm giác đau đớn xuyên tim này kéo đến như ác mộng! Anh vẫn là không di chuyển được, hai chân này vẫn không di chuyển được!
"Thiếu Khuynh!" Liên Hoa hoảng hốt, đỡ lấy anh hỏi: "Anh làm sao vậy, có phải chân rất đau hay không? Rốt cuộc là bị sao vậy?"
"Tố Khinh Khinh, tại sao vậy, sao chân Thiếu Khuynh lại bị đau như vậy?" Lão gia nhăn mày, lo lắng hỏi Tố Khinh Khinh: "Không phải cô nói chân nó đã hoàn toàn bình phục, giống với người bình thường rồi sao, nhưng nó vẫn không thể đi lại, sau này làm sao có thể đứng lên."
"Một đứa trẻ mới sinh có thể đi được sao? Chân của trẻ con không khác gì bị khuyết tật." Ánh mắt màu tím của Tố Khinh Khinh lạnh lùng, thản nhiên nói: "Các cơ quan của cơ thể anh đã được chữa trị xong, nhưng đại não vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được dây thần kinh ở đùi, tạm thời chưa có cách điều khiển nó, anh cần phải rèn luyện và hồi phục sức khoẻ hơn nữa. Chậm thì mấy ngày, nhiều thì mấy tháng, khi nào có thể hồi phục, phải nhờ vào chính khả năng và nghị lực của anh. Các người yên tâm, chờ sau khi chân anh ta khỏi hẳn, nhất định có thể trực tiếp đi tham gia thi đấu Maraton."
Lúc này Liên Hoa mới yên tâm, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Triển Thiếu Khuynh, thì thầm với anh: “Thiếu Khuynh, anh đừng vội…Anh có nghe Tố Khinh Khinh nói không, chân của anh không có vấn đề, chỉ cần thêm một chút thời gian, anh có thể bước đi như bay, cho nên chúng cứ từ từ, không cần nóng lòng…”
"Các người có thể đi ra ngoài, anh ta vừa mới tỉnh lại liền vận động mạnh, bây giờ cần phải thoa thuốc chữa vết thương.” Tố Khinh Khinh nói chuyện rất sát phong cảnh, vừa nói vừa đuổi hai người đi ra ngoài: “Bởi vì Triển Thiếu Khuynh đã bình phục, trên nguyên tắc, ngoại trừ tôi trợ giúp anh ta trị liệu thì các người không thể ở đây, những khoảng thời gian khác các người có thể tùy ý tới thăm anh ta."
Triển lão gia và Liên Hoa bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Triển Thiếu Khuynh đau đến ngã lên trên giường, chỉ có thể nghe theo Tố Khinh Khinh rời khỏi đây.
Nhưng lúc đi ra cửa phòng, tâm trạng hai người xem như nhẹ nhõm, vui mừng thở phào, ít nhất, bọn họ được Tố Khinh Khuynh cho phép thường xuyên đến thăm Thiếu Khuynh, vì sức khoẻ của anh, bọn họ nhất định phải nhẫn nại chờ đợi
Trong phòng tâm trạng Triển Thiếu Khuynh lại rất khó chịu, anh bị Tố Khinh thoa một lọ nước thuốc, cơ thể lập tức tê liệt, chỉ còn đại não còn có thể hoạt động bình thường. Sau đó Tố Khinh cầm một lọ cao dạng chai xịt, bôi một tầng cao màu trắng thật dày lên trên đùi anh.
May mắn, lần này anh vẫn tỉnh táo, không bị hôn mê.
Cũng may mắn, anh thấy được toàn bộ quá trình Tố Khinh làm như thế nào để cởi quần của anh, cô cầm lấy một cây kéo, cắt bỏ vải từ đùi xuống, mà không cởi quần áo của anh, khiến anh hoàn toàn lộ ra nửa người dưới.
Tố Khinh trầm mặc không nói, vẫn luôn phun cao lên trên đùi anh, phun xong một chân, cô mới mở miệng: "Thuốc này có thể thúc đẩy việc anh khống chế hai chân, nếu bây giờ anh có thể cảm nhận được cơn đau ở chân, thì anh đã hoàn toàn bình phục."
"Ừm." Tứ chi Triển Thiếu Khuynh hoàn toàn không có cảm giác, chỉ có thể mở miệng nói một tiếng ừ, cô là dao thớt anh là thịt cá, anh không có ý kiến với phương pháp trị liệu này.
Lại yên lặng hồi lâu, cuối cùng Triển Thiếu Khuynh không nhịn được hỏi Tố Khinh: "Ngày hôm qua... Lời cô nói ngày hôm là thật sao?! Lúc đó tôi hôn mê không biết có nghe lầm hay không, cô đưa ra yêu cầu là... Là muốn sinh một đứa bé với tôi?"
Anh không biết được đâu là thật đâu là ảo, có phải khi mình ở địa ngục, đau đớn quá nên xuất hiện ảo giác hay không? Người phụ nữ lạnh lùng trước mắt này không lộ ra một chút yêu mến và yêu thương anh, không có khả năng muốn sinh đứa bé với anh!
Lúc Liên Hoa ở đây, anh không có cách nào hỏi, nếu lúc ấy mình nghe lầm, chẳng phải sẽ khiến cô và Bạch Bạch lo lắng hay sao?
Cho dù vừa rồi, Tố Khinh thấy anh và Liên Hoa hôn nhau, sau khi biết mối quan hệ của anh với Liên Hoa, cũng không bất kì phản ứng nào, đây cơ bản không phải một phản ứng nên có của một người phụ nữ yêu anh! Có lẽ anh thật sự nghe lầm, yêu cầu mà Tố Khinh nói với anh cơ bản không phải chuyện này!
"Anh không nghe lầm, yêu cầu của tôi là cho tôi tinh trùng của anh, tôi yêu cầu sinh một đứa bé với anh." Dường như Tố Khinh chỉ đang nói "Hôm nay thời tiết thực đẹp", nói một chữ đều là bình tĩnh, lạnh nhạt.
"Cô điên rồi sao! Trước nay tôi không quen biết cô, tại sao lại muốn sinh con với tôi!" Lửa giận Triển Thiếu Khuynh tuôn ra, oán hận chất vấn: "Tôi không có thể cưới cô, không thể sinh con với cô!"
"Tôi cũng không có ý muốn gả cho anh." Tố Khinh ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ cần tinh trùng của anh, mấy ngày nữa, anh trực tiếp cho tôi là tốt rồi."
Triển Thiếu Khuynh phát điên: "Cô cho rằng đó là một sợi tóc sao, nói cho cô liền cho cô! Cô muốn tinh trùng làm cái gì, vì sao lại muốn sinh con!"
"Bởi vì... Tôi đã 27 tuổi." Tố Khinh dùng giọng nói bình thản nói: "Thời gian mang thai tốt nhất của phụ nữ là 25 đến 28 tuổi, cho nên trong năm nay, tôi phải tìm một người đàn ông để sinh con.”
"Vậy cô đi tìm đàn ông đi!" Nếu không phải toàn thân đều bị gây tê không thể nhúc nhích, nhất định Triển Thiếu Khuynh nhảy dựng lên bóp chết Tố Khinh: "Thế giới này có rất nhiều đàn ông, cô đi tìm bọn họ là được!"
"Chẳng lẽ tôi thiếu đàn ông sao?" Tố Khinh nhướng mày, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ thiếu một người đàn ông ưu tú ở mọi mặt. Anh có biết cái gì gọi là đứa bé có gene tốt không? Thiên tài kết hợp với thiên tài, vậy mới có thể sinh được một đứa bé càng thiên tài hơn, mới có thể làm chỉ số thông minh và năng lực đời sau càng xuất sắc. Tôi là đứa bé trong ống nghiệm được kết hợp bởi hai thiên tài, ta được sinh ra bởi người cha và mẹ là nam nữ ưu tú nhất trong phòng nghiên cứu khoa học, chỉ số thông minh, ngoại hình, các mặt khác đều là đỉnh cao của nhân loại, bọn họ sinh tôi ra, như vậy, tôi liền có trách nhiệm lựa chọn một người đàn ông xuất sắc nhất, kéo dài loại gene này, sinh ra đứa bé trò giỏi hơn thầy."
Beta: Đào Sindy
Khi ý thức Triển Thiểu Khuynh khôi phục lần nữa thì bên tai là giọng nói lo lắng của Liên Hoa, là lời hỏi thăm từ người cha từ ái, còn cả kẻ điên lạnh lùng đó nữa, cô đứng đó trả lời từng câu hỏi của cha và Liên Hoa.
Cha hỏi: "Chân của Thiếu Khuynh đã được chữa khỏi hoàn toàn chưa? Tại sao nó vẫn chưa tỉnh lại, tại sao sắc mặt đột nhiên trở nên kém như vậy!"
"Không phải đã cho các người nhìn thấy kết quả chụp X-quang, CT, kiểm tra dây thần kinh của anh ta rồi sao? Đúng vậy, tất cả các cơ quan của anh ta đều ở trạng thái bình thường." Tố Khinh Khinh nói: "Sắc mặt anh ta kém, không tỉnh lại là bởi vì anh ta tiêu hao quá nhiều thể lực vào bài trị liệu cuối cùng vào buổi chiều ngày hôm qua, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
"Vậy khi nào Thiếu Khuynh có thể tỉnh lại?" Liên Hoa hỏi tiếp: "Sau này anh ấy có cần tiếp tục trị liệu không? Các cơ quan đã trở lại bình thường, có phải anh ấy đã được chữa khỏi rồi không? Còn nữa, Thiếu Khuynh --"
Không đợi Liên Hoa hỏi xong, Triển Thiếu Khuynh cố gắng mở mắt, anh nhìn thấy bài trí của căn phòng quen thuộc, anh ở trong phòng của mình, mà không phải trong phòng bệnh lạnh lẽo đáng sợ đó.
Anh vui sướng nhìn Liên Hoa và cha đứng ở trước giường, cười nhẹ với hai người, khàn giọng gọi bọn họ: "Liên Hoa, cha, các người đã tới... Tiểu Bạch đâu, sao không thấy nó ở đây?"
"Anh tỉnh rồi!" Liên Hoa kinh ngạc kêu lên, cô kích động cầm tay Triển Thiếu Khuynh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, rưng rưng cười nói: "Thiếu Khuynh, cuối cùng anh cũng tỉnh... Bây giờ là 11 giờ sáng, Tiểu Bạch cũng rất muốn chờ anh tỉnh lại, nhưng lại không chịu nổi, ngủ mất rồi, anh đừng lo lắng... Vừa rồi anh có nghe được không, Tố Khinh Khinh nói vết thương trên cơ thể anh đã hoàn toàn bình phục, không lâu nữa anh có thể khoẻ mạnh như bốn năm trước, cơ thể anh cũng không khác với người bình thường!"
"Tiểu tử thúi, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi!" Triển lão gia quay đầu đi, che dấu giọt nước mắt vui mừng trên mặt, miệng lẩm bẩm trách cứ con trai: "Lần này con chịu khổ rồi, hứa với ta phải tự bảo vệ bản thân! Ta và Liên Hoa, Tiểu Bạch đều dựa vào con, con tuyệt đối không được hại chúng ta lo lắng nữa!"
Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng ngồi dậy, ngẩng đầu thấy cha mình dường như già hơn vài phần, lòng bỗng đau xót, hốc mắt cũng ươn ướt. Anh gật đầu, nghiêm túc đồng ý với yêu cầu của cha: "Cha, sau này con sẽ không bao giờ biến thành bộ dáng này nữa..."
Triển Thiếu Khuynh lại giơ tay, ôm Liên Hoa đang quỳ gối trước giường bệnh vào trong ngực, anh đỡ lấy mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh chân thành nhìn được sự lo lắng và vui sướng sâu trong tâm hồn Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh gọi cô với tình cảm nồng nàn: "Liên Hoa..."
Hai chữ mới phun ra từ khóe miệng, tay Triển Thiếu Khuynh lập tức dùng sức, ép đôi môi Liên dán lên môi mình không một khe hở.
Dường như hai người đã xa nhau một thế kỷ, nụ hôn đã kéo dài rất lâu, anh dây dưa không dừng, cô phối hợp toàn lực, trong nháy mắt trong phòng cháy lên ngọn lửa nhiệt tình, thiêu sự hành hạ của bệnh thành tro tàn, dọn dẹp sự u ám xung quanh sạch sẽ.
Thật lâu sau, đến khi Triển Thiếu Khuynh cảm thấy cô gái trong lòng sắp tắt thở vì thiếu không khí, lúc này mới rút chiếc lưỡi linh động đang khuấy đảo trong miệng cô ra, nhẹ nhàng hôn trán Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh ôm chặt cô.
Anh đã bình phục, cho nên sức sống sinh thế, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không để Liên Hoa trốn thoát khỏi tầm mắt của anh!
"Hôn xong rồi? Mặc dù các cơ quan trong cơ thể anh đã khôi phục, nhưng có chút vấn đề, mong anh chú ý một chút." Lúc này Tố Khinh Khinh mới lạnh nhạt mở miệng: "Nhắc nhở anh một câu, có hơn 600 loại vi khuẩn trong miệng người, mặc dù hầu hết chúng đều là vi khuẩn có lợi, nhưng nụ hôn của anh đã truyền qua vô số vi khuẩn có hại cho nhau. Điều này không tốt cho việc lên da non trên mặt anh, một lát nữa hãy bôi thuốc diệt khuẩn đi. "
"Cô nói cơ thể tôi đã bình phục rồi sao?" Triển Thiếu Khuynh mắt điếc tai ngơ với lời Tố Khinh Khinh nói, chỉ nghe được một câu anh chú ý nhất, nhấc chăn trên người lên, anh hít sâu một hơi, kiên định nói với Liên Hoa: "Vậy thì bây giờ tôi muốn thử đi bằng hai chân, để xem có thật là nó đã bình phục không..."
Nói xong, Triển Thiếu Khuynh cố gắng ra lệnh cho hai chân, anh muốn tự mình dùng hai chân xuống giường, muốn tự mình mang giày vào, nếu được còn muốn đi vài bước...
"A! A --"
Một tiếng gào đau đớn vang lên trong phòng, Triển Thiếu Khuynh đau đến cuộn tròn thành con tôm, một khuôn mặt như không còn giọt máu.
Đau quá, khi anh muốn khống chế mình, cảm giác đau đớn xuyên tim này kéo đến như ác mộng! Anh vẫn là không di chuyển được, hai chân này vẫn không di chuyển được!
"Thiếu Khuynh!" Liên Hoa hoảng hốt, đỡ lấy anh hỏi: "Anh làm sao vậy, có phải chân rất đau hay không? Rốt cuộc là bị sao vậy?"
"Tố Khinh Khinh, tại sao vậy, sao chân Thiếu Khuynh lại bị đau như vậy?" Lão gia nhăn mày, lo lắng hỏi Tố Khinh Khinh: "Không phải cô nói chân nó đã hoàn toàn bình phục, giống với người bình thường rồi sao, nhưng nó vẫn không thể đi lại, sau này làm sao có thể đứng lên."
"Một đứa trẻ mới sinh có thể đi được sao? Chân của trẻ con không khác gì bị khuyết tật." Ánh mắt màu tím của Tố Khinh Khinh lạnh lùng, thản nhiên nói: "Các cơ quan của cơ thể anh đã được chữa trị xong, nhưng đại não vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được dây thần kinh ở đùi, tạm thời chưa có cách điều khiển nó, anh cần phải rèn luyện và hồi phục sức khoẻ hơn nữa. Chậm thì mấy ngày, nhiều thì mấy tháng, khi nào có thể hồi phục, phải nhờ vào chính khả năng và nghị lực của anh. Các người yên tâm, chờ sau khi chân anh ta khỏi hẳn, nhất định có thể trực tiếp đi tham gia thi đấu Maraton."
Lúc này Liên Hoa mới yên tâm, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Triển Thiếu Khuynh, thì thầm với anh: “Thiếu Khuynh, anh đừng vội…Anh có nghe Tố Khinh Khinh nói không, chân của anh không có vấn đề, chỉ cần thêm một chút thời gian, anh có thể bước đi như bay, cho nên chúng cứ từ từ, không cần nóng lòng…”
"Các người có thể đi ra ngoài, anh ta vừa mới tỉnh lại liền vận động mạnh, bây giờ cần phải thoa thuốc chữa vết thương.” Tố Khinh Khinh nói chuyện rất sát phong cảnh, vừa nói vừa đuổi hai người đi ra ngoài: “Bởi vì Triển Thiếu Khuynh đã bình phục, trên nguyên tắc, ngoại trừ tôi trợ giúp anh ta trị liệu thì các người không thể ở đây, những khoảng thời gian khác các người có thể tùy ý tới thăm anh ta."
Triển lão gia và Liên Hoa bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Triển Thiếu Khuynh đau đến ngã lên trên giường, chỉ có thể nghe theo Tố Khinh Khinh rời khỏi đây.
Nhưng lúc đi ra cửa phòng, tâm trạng hai người xem như nhẹ nhõm, vui mừng thở phào, ít nhất, bọn họ được Tố Khinh Khuynh cho phép thường xuyên đến thăm Thiếu Khuynh, vì sức khoẻ của anh, bọn họ nhất định phải nhẫn nại chờ đợi
Trong phòng tâm trạng Triển Thiếu Khuynh lại rất khó chịu, anh bị Tố Khinh thoa một lọ nước thuốc, cơ thể lập tức tê liệt, chỉ còn đại não còn có thể hoạt động bình thường. Sau đó Tố Khinh cầm một lọ cao dạng chai xịt, bôi một tầng cao màu trắng thật dày lên trên đùi anh.
May mắn, lần này anh vẫn tỉnh táo, không bị hôn mê.
Cũng may mắn, anh thấy được toàn bộ quá trình Tố Khinh làm như thế nào để cởi quần của anh, cô cầm lấy một cây kéo, cắt bỏ vải từ đùi xuống, mà không cởi quần áo của anh, khiến anh hoàn toàn lộ ra nửa người dưới.
Tố Khinh trầm mặc không nói, vẫn luôn phun cao lên trên đùi anh, phun xong một chân, cô mới mở miệng: "Thuốc này có thể thúc đẩy việc anh khống chế hai chân, nếu bây giờ anh có thể cảm nhận được cơn đau ở chân, thì anh đã hoàn toàn bình phục."
"Ừm." Tứ chi Triển Thiếu Khuynh hoàn toàn không có cảm giác, chỉ có thể mở miệng nói một tiếng ừ, cô là dao thớt anh là thịt cá, anh không có ý kiến với phương pháp trị liệu này.
Lại yên lặng hồi lâu, cuối cùng Triển Thiếu Khuynh không nhịn được hỏi Tố Khinh: "Ngày hôm qua... Lời cô nói ngày hôm là thật sao?! Lúc đó tôi hôn mê không biết có nghe lầm hay không, cô đưa ra yêu cầu là... Là muốn sinh một đứa bé với tôi?"
Anh không biết được đâu là thật đâu là ảo, có phải khi mình ở địa ngục, đau đớn quá nên xuất hiện ảo giác hay không? Người phụ nữ lạnh lùng trước mắt này không lộ ra một chút yêu mến và yêu thương anh, không có khả năng muốn sinh đứa bé với anh!
Lúc Liên Hoa ở đây, anh không có cách nào hỏi, nếu lúc ấy mình nghe lầm, chẳng phải sẽ khiến cô và Bạch Bạch lo lắng hay sao?
Cho dù vừa rồi, Tố Khinh thấy anh và Liên Hoa hôn nhau, sau khi biết mối quan hệ của anh với Liên Hoa, cũng không bất kì phản ứng nào, đây cơ bản không phải một phản ứng nên có của một người phụ nữ yêu anh! Có lẽ anh thật sự nghe lầm, yêu cầu mà Tố Khinh nói với anh cơ bản không phải chuyện này!
"Anh không nghe lầm, yêu cầu của tôi là cho tôi tinh trùng của anh, tôi yêu cầu sinh một đứa bé với anh." Dường như Tố Khinh chỉ đang nói "Hôm nay thời tiết thực đẹp", nói một chữ đều là bình tĩnh, lạnh nhạt.
"Cô điên rồi sao! Trước nay tôi không quen biết cô, tại sao lại muốn sinh con với tôi!" Lửa giận Triển Thiếu Khuynh tuôn ra, oán hận chất vấn: "Tôi không có thể cưới cô, không thể sinh con với cô!"
"Tôi cũng không có ý muốn gả cho anh." Tố Khinh ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ cần tinh trùng của anh, mấy ngày nữa, anh trực tiếp cho tôi là tốt rồi."
Triển Thiếu Khuynh phát điên: "Cô cho rằng đó là một sợi tóc sao, nói cho cô liền cho cô! Cô muốn tinh trùng làm cái gì, vì sao lại muốn sinh con!"
"Bởi vì... Tôi đã 27 tuổi." Tố Khinh dùng giọng nói bình thản nói: "Thời gian mang thai tốt nhất của phụ nữ là 25 đến 28 tuổi, cho nên trong năm nay, tôi phải tìm một người đàn ông để sinh con.”
"Vậy cô đi tìm đàn ông đi!" Nếu không phải toàn thân đều bị gây tê không thể nhúc nhích, nhất định Triển Thiếu Khuynh nhảy dựng lên bóp chết Tố Khinh: "Thế giới này có rất nhiều đàn ông, cô đi tìm bọn họ là được!"
"Chẳng lẽ tôi thiếu đàn ông sao?" Tố Khinh nhướng mày, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ thiếu một người đàn ông ưu tú ở mọi mặt. Anh có biết cái gì gọi là đứa bé có gene tốt không? Thiên tài kết hợp với thiên tài, vậy mới có thể sinh được một đứa bé càng thiên tài hơn, mới có thể làm chỉ số thông minh và năng lực đời sau càng xuất sắc. Tôi là đứa bé trong ống nghiệm được kết hợp bởi hai thiên tài, ta được sinh ra bởi người cha và mẹ là nam nữ ưu tú nhất trong phòng nghiên cứu khoa học, chỉ số thông minh, ngoại hình, các mặt khác đều là đỉnh cao của nhân loại, bọn họ sinh tôi ra, như vậy, tôi liền có trách nhiệm lựa chọn một người đàn ông xuất sắc nhất, kéo dài loại gene này, sinh ra đứa bé trò giỏi hơn thầy."
Tác giả :
Tả Nhi Thiển