Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 268: Chúa tể
Editor: phuongnguyenphuong
Betaer: Mẹ Bầu
Vén ga giường lên, Triển Thiếu Khuynh liền hoàn toàn hiện ra dưới ánh mặt trời, lộ ra diện mạo vốn có không chút che chắn.
Trừ nửa người dưới bị quấn băng băng gạc thật dày, toàn bộ cơ thể của anh đều để trần lộ ra, tất cả bộ phận từ eo trở lên, không băng bó, không vết thương, ngay cả vết sẹo cũng không để lại!
Liên Hoa sợ ngây người, một ngày, không đúng, chỉ mười hai giờ, trên mặt, trên tay, trên lồng ngực Thiếu Khuynh, tất cả vết thương do bị bỏng, bị xước, bị đánh, toàn bộ đều đã khỏi hẳn rồi!
Hai hàng mi của Thiểu Khuynh khép chặt ngủ an ổn, sắc mặt của anh so với trước khi bị thương còn hồng hào hơn. làn da trắng nõn bóng loáng lộ ra bên ngoài cơ thể trần trụi của anh, nhẵn nhụi mềm mại y như trẻ sơ sinh, hiện tại - loại kỳ tích này lại thật sự xảy ra!
Tố khẽ điều chỉnh lại phương hướng của chiếc giường, nhẹ nhàng nói: “Ừm, hôm nay là giai đoạn thí nghiệm, cơ thể của anh ấy không bài xích thuốc của tôi, cho nên tôi cũng đã chữa hết cả vết thương nhẹ nhất trên người anh ấy.”
Ông cụ Triển trợn mắt há hốc miệng hồi lâu, thậm chí dụi dụi mắt chứng thực không phải mình già rồi mắt mờ, lúc này mới vui mừng nở nụ cười, ông nhẹ nhàng nói với Liên Hoa: "Liên Hoa, con xem, Thiếu Khuynh nó thật sự, thật sự hồi phục với tốc độ làm người ta khó mà tin được …"
Liên Hoa lệ cũng đã rưng rưng, gật đầu một cái, cô đứng bên ngoài phạm vi Tố đã giới hạn, mắt nhìn chằm chằm Thiếu Khuynh đến chớp mắt một cái cũng không chớp.
Mặc dù anh bị thương chưa tới một ngày, nhưng ngăn cách tầng tầng băng gạc, ngăn cách giữa sinh và tử, tựa như đã rất nhiều năm rồi cô chưa được nhìn thấy gương mặt anh, một ngày không gặp, nghĩ muốn phát điên.
Tầm mắt ông cụ Triển dò xét từ vầng trán của con trai xuống phía dưới, thấy Thiếu Khuynh bị thương nặng nhất ở chân, phía trên kia lại vẫn quấn băng bó vải, ông vội vàng hỏi Tố: “Tố, chân của Thiếu Khuynh bắt đầu trị liệu rồi sao? Những vết thương trên người nó bây giờ đã khỏi hẳn, có phải chân cũng có thể hồi phục lại rất nhanh hay không?!”
“Trên người anh ấy chỉ là vết thương ngoài da, tự nhiên khỏi rất nhanh. Nhưng vết thương ở chân anh ấy so với những vết thương nhẹ này, thì được coi là rất nghiêm trọng…. Một tuần, phải mất một tuần lễ, mới có thể hoàn toàn hồi phục.” Tô lạnh nhạt thuận miệng giải thích: “Da thịt vừa mới sinh ra vẫn còn rất yếu ớt, cho nên phải đưa anh ấy ra ngoài phơi nắng để đề cao sức miễn dịch, các người không cần quá lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là tốt rồi.”
Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi về thắc mắc của bản thân: “Thiếu Khuynh hết bệnh nhanh như vậy, sẽ không để lại hậu chứng gì chứ? Mặc dù chất thuốc của cô có thể làm cho vết thương của Thiếu Khuynh khép miệng lại bằng một tốc độ cực hạn như vậy, nhưng cũng sẽ có những tác dụng phụ chứ?"
“Đương nhiên sẽ có tác dụng phụ.” Tô nhìn Liên Hoa một cái, đôi mắt tím ma ng theo một chút tán thương cùng dò xét như có như không, lại nói: "Hậu di chứng giống như lúc này, anh ấy sẽ hôn mê sâu. Vì để năng lượng trong cơ thể anh ấy có thể cung cấp đến nơi cần nhất, để chất thuốc kích thích sức sống tế bào sinh trưởng bằng tốc độ nhanh nhất, tôi khống chế cơ thể của anh ấy, khiến anh ấy duy trì ở trạng thái hôn mê tự nhiên thoải mái nhất. Trong trạng thái ngủ sâu vô ý thức không phòng bị, khả năng chữa trị của bản thân mới thực sự là mạnh nhất.”
“Sẽ không làm cạn kiệt sức sống của nó, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nó chứ?” Ông cụ Triển ở bên cạnh truy hỏi, mang theo tư thế ra lệnh uy hiếp nói: “Tôi muốn nó khôi phục khỏe mạnh, nhưng khỏe mạnh này tuyệt đối không phải trả giá lớn bằng uống rượu độc giải khát!” (*)
(*) Uống rượu độc giải khát: câu nói ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả sau này.
“Ông đã thấy con thằn lằn nào sau khi đuôi dài ra, sức sống liền bị rút ngắn lập tức chết đi chưa?” Tô nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông cụ: ”Tất cả tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc đều đã được khắc phục trong quá trình thí nghiệm, bây giờ thuốc khôi phục thần tốc đã gần như hoàn mỹ, phối hợp với sử dụng mấy loại thuốc phụ trợ khác, tuyệt đối sẽ không có cảm giác đau quá nhiều!”
“Ừ, như vậy thì tốt…” Ông cụ cũng không bị sự âm dương quái khí của Tố hù dọa.. Nghe được lời đảm bảo con trai sẽ không có di chứng về sau này, ông lập tức cảm kích tạ ơn trời đất, Tố đã vì bọn họ mà sáng tạo ra một sinh mạng, ông sẽ thật bao dung nhẫn nại cô, tuyệt đối không bất mãn gì.
Tố không nói thêm câu nào nữa, cô lẳng lặng canh giữ bên giường, tùy lúc điều chỉnh góc độ giường bệnh tiếp thu ánh nắng, thời gian chậm rãi đi qua, đúng năm giờ rưỡi, cô lại lấy khăn che trên người Thiếu Khuynh, xoay người liền định kéo anh về phòng bệnh.
Liên Hoa và ông cụ Triển liền vội vàng tiến lên giúp một tay: "Để cho chúng tôi, loại chuyện nhỏ này, chúng tôi tự làm là được rồi!”
Cách làm việc của Tố thực sự đã tác động mạnh mẽ vào tâm của bọn họ, trước khi Thiếu Khuynh khôi phục, Tố chính là thần, đó chính là thần có thể làm bạch cốt sinh cơ, cải tử hoàn sinh! Toàn bộ đều phải nhường nhịn thần, bất cứ yêu cầu gì của thần cũng phải thỏa mãn!
Tô đẩy giưởng nằm vào phòng bệnh, ngăn Liên Hoa và ông cụ Triển ở cửa, một lần nữa thận trọng nói: “Chuyện nên biết các người cũng đã biết, sau này mỗi ngày đều sẽ là như này, không cần đi vào quấy rối tôi. Trong một tuần, tôi sẽ làm cơ thể Thiếu Khuynh hồi phục hoàn toàn bình thường.”
Nói xong, cô chậm rãi đóng cửa lại, ngăn cản mọi ánh mắt cố gắng dò xem bên trong.
Liên Hoa và ông cụ Triển không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, trên mặt hai người vừa biểu lộ ra vẻ hưng phấn vui mừng, lại lo lắng nhớ thương, từ giờ trở đi, đến xế chiều ngày mai, bọn họ khó có khả năng nhìn thấy Thiếu Khuynh, mỗi ngày sau này, bọn họ chỉ có thể ở đây nhìn anh trong nửa giờ ngắn ngủi.
Tố nhất định sẽ chữa khỏi cho Thiếu Khuynh, nhưng việc không có cách nào tận mắt chứng kiến quá trình khôi phục của anh, luôn khiến trong lòng Liên Hoa và ông cụ Triển không yên tâm…
Thời gian chầm chậm trôi qua ba ngày, mỗi ngày Liên Hoa và ông cụ Triển đều vùi đầu vào công việc để phân tán suy nghĩ. Chỉ có lúc năm giờ chiều, bọn họ mới có thể canh giữ trong biệt thự, chờ thăm Triển Thiếu Khuynh.
Tận mắt nhìn thấy tốc độ khôi phục khiến hai người vui mừng thán phục đến cực điểm, thật sự dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hồi phục của Thiếu Khuynh! Tất cả những vết thương cũ trên người anh đều đã biến mất, khung xương, bắp thịt, thần kinh mạch máu trên chân cũng đều hoàn toàn lành lại, một cái chân lành lặn như vậy, sẽ có tất cả phản ứng của người bình thường, thật sự là đã hoàn toàn hồi phục lại bình thường!
Nhưng đúng năm giờ rưỡi Tố lại đẩy Triển Thiểu Khuynh ngủ mê man trở lại phòng bệnh, Liên Hoa đứng trước cửa phòng đóng chặt, trong lòng thoáng qua vô vàn suy nghĩ. Cô cực kỳ lo lắng nhớ nhung, rốt cuộc Tố đã trị liệu cho anh đến đâu rồi, trong lúc trị liệu, rốt cuộc Thiếu Khuynh có trạng thái gì đây…
Triển Thiểu Khuynh mê man tỉnh như không tỉnh, tai anh hết sức chăm chú nghe mọi âm thanh, tiếng nước chảy mạnh, tiếng thủy tinh va va chạm chạm, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nứt nổ, còn có một tiếng ma sát khác.
Anh mạnh mẽ bấm ngón tay của mình, toàn lực kháng cự ý muốn ngủ mê của cơ thể, anh không thể ngủ nữa, anh muốn tỉnh lại, anh nhất định phải tỉnh táo lại…
Cuối cùng, anh chớp chớp hàng mi thon dài, mí mắt run rẩy, tỉnh lại.
Đập vào mắt là bóng lưng một người phụ nữ mặc áo blue trắng, cô ở dưới ánh đèn, lắc lắc quan sát chất lỏng màu xanh đậm, ống nghiệm trong suốt qua ngón tay cô như có ma lực, lay động chất lỏng đều đều, tiếp theo cô cẩn thận đặt ống nghiệm ở trên kệ, lấy một giọt chất lỏng, đặt dưới kính hiển vi nghiêm túc quan sát.
Triển Thiểu Khuynh chống đỡ cơ thể không tiếng động ngồi dậy, anh khàn giọng, cáu kỉnh hỏi cô gái kia: “Cô….cô à ai? Tôi đã ngủ bao lâu, bây giờ là mấy giờ rồi!"
Tố kinh ngạc xoay người lại, cô khẽ giật mình nhìn Triển Thiểu Khuynh tỉnh táo ngồi dậy, bước nhanh đến kiểm tra bình truyền dịch của anh: “Anh không nên tỉnh lại! Tại sao vậy chứ, thuốc của tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh có cơ hội tỉnh táo mới đúng…"
Triển Thiểu Khuynh thấy dáng vẻ của cô, hơi sững sờ, không có người đàn ông nào lại thờ ơ với kiểu phụ nữ vô cùng xinh đẹp này, nhưng anh cũng chỉ kinh ngạc một chút, lập tức dời tầm mắt. Trong mắt anh, sẽ không thể có người phụ nữ nào hơn Liên Hoa. Trái tim của anh chỉ đặt trên một mình người cô, dù là quốc sắc thiên hương, cũng không thể nào bằng Liên Hoa.
Anh quay đầu thấy cô thuần thục khống chế lượng chảy, nghiêm túc kiểm tra chất thuốc, lập tức tỉnh táo lại, anh nhẹ giọng hỏi: "Cô là Tố?”
Anh nhớ khi mình tỉnh táo thì nghe được một chuyện cuối cùng có liên quan, Liên Hoa nói với anh sẽ có một người phụ nữ đến từ phòng nghiên cứu khoa học dưới lòng đất. Người tên là Tố này có thể cứu anh, có thể làm chân của anh hoàn toàn hồi phục. Như vậy người phụ nữ trước mặt anh chính là Tố sao?
“Tôi là Tố!” Tố lại vẫn cúi đầu nghiên cứu lượng thuốc truyền, cô nhăn mày lại: “Kỳ lạ, rõ ràng thuốc không có vấn đề… Anh tỉnh lại là nhờ ý chí sao? Cho dù phải chống cự lại bản năng mệt mỏi muốn ngủ của cơ thể, anh cũng muốn tỉnh lại?"
Giây phút này Triển Thiểu Khuynh lại tỉnh táo, anh chợt ý thức được mình đã ngồi dậy, cuống quít cúi đầu nhìn cơ thể của mình, anh lập tức vô cùng khiếp sợ!
Anh giơ cánh tay của mình lên, toàn thân vết thương vốn dĩ trải rộng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn biến mất, thậm chí đến một chút sẹo cũng không để lại!
Anh hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng hỏi Tố: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Mấy tuần, hay mấy tháng? Trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cô đi gọi cha tôi và Liên Hoa vào đi!"
Thời gian không đến mấy tuần, vết thương trên người anh không thể nào khỏi hẳn như vậy được! xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh thật sự ngủ lâu như vậy sao…
”Anh ngủ bốn ngày, tôi đã đặc chế thuốc để chữa trị vết thương của anh.” Cuối cùng Tố bỏ qua việc nghiên cứu tại sao anh tỉnh lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống anh nói: ”Anh không thể gặp bất kỳ người nào, chỉ có thể sống ở chỗ này."
Đối với lời của Tố, Triển Thiểu Khuynh hết sức bất mãn. Nhưng hiện tại đối mặt với vị chúa tể là bác sĩ nắm quyền sinh sát của anh, có lẽ anh tạm thời thỏa hiệp mới là sáng suốt.
Anh nhìn vòng quanh phòng bệnh đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất này, nhìn đồ dùng xa lạ đầy phòng, anh hỏi sang chuyện khác: “Mới vừa rồi cô đang làm gì? Ống chất lỏng kia là thứ gì vậy, tiêu bản trong bình thủy tinh kia là cái gì?!”
“À, tôi đang điều chế thuốc cho anh hồi phục.” Đối với Triển Thiểu Khuynh, hễ hỏi thì Tố đáp: “Mà những tiêu bản kia… Là xương bỏ đi của anh, bắp thịt, thần kinh, máu, tôi cần nghiên cứu chúng, cần xem xét tố chất cơ thể của anh, dù sao anh cũng sẽ sinh ra cái mới, những thứ phế thải kia để tôi lợi dụng đi.”
“Cô …" Triển Thiểu Khuynh sửng sốt, xuyên qua ánh mắt anh nhìn Tố thật kỹ, đôi mắt đen như mực mạnh mẽ nhìn vào trong mắt Tố, cuối cùng anh đã thấy rõ người phụ nữ lạnh lẽo này! Cô là một kẻ điên, một kẻ nghiên cứu khoa học điên rồ triệt để!
“Tôi nghe Liên Hoa nói, sau khi cô chữa khỏi cho tôi, sẽ ở nói ra yêu cầu trước mặt tôi?! Bây giờ có thể nói cho tôi biết, là cái gì không?”
Betaer: Mẹ Bầu
Vén ga giường lên, Triển Thiếu Khuynh liền hoàn toàn hiện ra dưới ánh mặt trời, lộ ra diện mạo vốn có không chút che chắn.
Trừ nửa người dưới bị quấn băng băng gạc thật dày, toàn bộ cơ thể của anh đều để trần lộ ra, tất cả bộ phận từ eo trở lên, không băng bó, không vết thương, ngay cả vết sẹo cũng không để lại!
Liên Hoa sợ ngây người, một ngày, không đúng, chỉ mười hai giờ, trên mặt, trên tay, trên lồng ngực Thiếu Khuynh, tất cả vết thương do bị bỏng, bị xước, bị đánh, toàn bộ đều đã khỏi hẳn rồi!
Hai hàng mi của Thiểu Khuynh khép chặt ngủ an ổn, sắc mặt của anh so với trước khi bị thương còn hồng hào hơn. làn da trắng nõn bóng loáng lộ ra bên ngoài cơ thể trần trụi của anh, nhẵn nhụi mềm mại y như trẻ sơ sinh, hiện tại - loại kỳ tích này lại thật sự xảy ra!
Tố khẽ điều chỉnh lại phương hướng của chiếc giường, nhẹ nhàng nói: “Ừm, hôm nay là giai đoạn thí nghiệm, cơ thể của anh ấy không bài xích thuốc của tôi, cho nên tôi cũng đã chữa hết cả vết thương nhẹ nhất trên người anh ấy.”
Ông cụ Triển trợn mắt há hốc miệng hồi lâu, thậm chí dụi dụi mắt chứng thực không phải mình già rồi mắt mờ, lúc này mới vui mừng nở nụ cười, ông nhẹ nhàng nói với Liên Hoa: "Liên Hoa, con xem, Thiếu Khuynh nó thật sự, thật sự hồi phục với tốc độ làm người ta khó mà tin được …"
Liên Hoa lệ cũng đã rưng rưng, gật đầu một cái, cô đứng bên ngoài phạm vi Tố đã giới hạn, mắt nhìn chằm chằm Thiếu Khuynh đến chớp mắt một cái cũng không chớp.
Mặc dù anh bị thương chưa tới một ngày, nhưng ngăn cách tầng tầng băng gạc, ngăn cách giữa sinh và tử, tựa như đã rất nhiều năm rồi cô chưa được nhìn thấy gương mặt anh, một ngày không gặp, nghĩ muốn phát điên.
Tầm mắt ông cụ Triển dò xét từ vầng trán của con trai xuống phía dưới, thấy Thiếu Khuynh bị thương nặng nhất ở chân, phía trên kia lại vẫn quấn băng bó vải, ông vội vàng hỏi Tố: “Tố, chân của Thiếu Khuynh bắt đầu trị liệu rồi sao? Những vết thương trên người nó bây giờ đã khỏi hẳn, có phải chân cũng có thể hồi phục lại rất nhanh hay không?!”
“Trên người anh ấy chỉ là vết thương ngoài da, tự nhiên khỏi rất nhanh. Nhưng vết thương ở chân anh ấy so với những vết thương nhẹ này, thì được coi là rất nghiêm trọng…. Một tuần, phải mất một tuần lễ, mới có thể hoàn toàn hồi phục.” Tô lạnh nhạt thuận miệng giải thích: “Da thịt vừa mới sinh ra vẫn còn rất yếu ớt, cho nên phải đưa anh ấy ra ngoài phơi nắng để đề cao sức miễn dịch, các người không cần quá lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là tốt rồi.”
Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi về thắc mắc của bản thân: “Thiếu Khuynh hết bệnh nhanh như vậy, sẽ không để lại hậu chứng gì chứ? Mặc dù chất thuốc của cô có thể làm cho vết thương của Thiếu Khuynh khép miệng lại bằng một tốc độ cực hạn như vậy, nhưng cũng sẽ có những tác dụng phụ chứ?"
“Đương nhiên sẽ có tác dụng phụ.” Tô nhìn Liên Hoa một cái, đôi mắt tím ma ng theo một chút tán thương cùng dò xét như có như không, lại nói: "Hậu di chứng giống như lúc này, anh ấy sẽ hôn mê sâu. Vì để năng lượng trong cơ thể anh ấy có thể cung cấp đến nơi cần nhất, để chất thuốc kích thích sức sống tế bào sinh trưởng bằng tốc độ nhanh nhất, tôi khống chế cơ thể của anh ấy, khiến anh ấy duy trì ở trạng thái hôn mê tự nhiên thoải mái nhất. Trong trạng thái ngủ sâu vô ý thức không phòng bị, khả năng chữa trị của bản thân mới thực sự là mạnh nhất.”
“Sẽ không làm cạn kiệt sức sống của nó, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nó chứ?” Ông cụ Triển ở bên cạnh truy hỏi, mang theo tư thế ra lệnh uy hiếp nói: “Tôi muốn nó khôi phục khỏe mạnh, nhưng khỏe mạnh này tuyệt đối không phải trả giá lớn bằng uống rượu độc giải khát!” (*)
(*) Uống rượu độc giải khát: câu nói ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả sau này.
“Ông đã thấy con thằn lằn nào sau khi đuôi dài ra, sức sống liền bị rút ngắn lập tức chết đi chưa?” Tô nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông cụ: ”Tất cả tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc đều đã được khắc phục trong quá trình thí nghiệm, bây giờ thuốc khôi phục thần tốc đã gần như hoàn mỹ, phối hợp với sử dụng mấy loại thuốc phụ trợ khác, tuyệt đối sẽ không có cảm giác đau quá nhiều!”
“Ừ, như vậy thì tốt…” Ông cụ cũng không bị sự âm dương quái khí của Tố hù dọa.. Nghe được lời đảm bảo con trai sẽ không có di chứng về sau này, ông lập tức cảm kích tạ ơn trời đất, Tố đã vì bọn họ mà sáng tạo ra một sinh mạng, ông sẽ thật bao dung nhẫn nại cô, tuyệt đối không bất mãn gì.
Tố không nói thêm câu nào nữa, cô lẳng lặng canh giữ bên giường, tùy lúc điều chỉnh góc độ giường bệnh tiếp thu ánh nắng, thời gian chậm rãi đi qua, đúng năm giờ rưỡi, cô lại lấy khăn che trên người Thiếu Khuynh, xoay người liền định kéo anh về phòng bệnh.
Liên Hoa và ông cụ Triển liền vội vàng tiến lên giúp một tay: "Để cho chúng tôi, loại chuyện nhỏ này, chúng tôi tự làm là được rồi!”
Cách làm việc của Tố thực sự đã tác động mạnh mẽ vào tâm của bọn họ, trước khi Thiếu Khuynh khôi phục, Tố chính là thần, đó chính là thần có thể làm bạch cốt sinh cơ, cải tử hoàn sinh! Toàn bộ đều phải nhường nhịn thần, bất cứ yêu cầu gì của thần cũng phải thỏa mãn!
Tô đẩy giưởng nằm vào phòng bệnh, ngăn Liên Hoa và ông cụ Triển ở cửa, một lần nữa thận trọng nói: “Chuyện nên biết các người cũng đã biết, sau này mỗi ngày đều sẽ là như này, không cần đi vào quấy rối tôi. Trong một tuần, tôi sẽ làm cơ thể Thiếu Khuynh hồi phục hoàn toàn bình thường.”
Nói xong, cô chậm rãi đóng cửa lại, ngăn cản mọi ánh mắt cố gắng dò xem bên trong.
Liên Hoa và ông cụ Triển không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, trên mặt hai người vừa biểu lộ ra vẻ hưng phấn vui mừng, lại lo lắng nhớ thương, từ giờ trở đi, đến xế chiều ngày mai, bọn họ khó có khả năng nhìn thấy Thiếu Khuynh, mỗi ngày sau này, bọn họ chỉ có thể ở đây nhìn anh trong nửa giờ ngắn ngủi.
Tố nhất định sẽ chữa khỏi cho Thiếu Khuynh, nhưng việc không có cách nào tận mắt chứng kiến quá trình khôi phục của anh, luôn khiến trong lòng Liên Hoa và ông cụ Triển không yên tâm…
Thời gian chầm chậm trôi qua ba ngày, mỗi ngày Liên Hoa và ông cụ Triển đều vùi đầu vào công việc để phân tán suy nghĩ. Chỉ có lúc năm giờ chiều, bọn họ mới có thể canh giữ trong biệt thự, chờ thăm Triển Thiếu Khuynh.
Tận mắt nhìn thấy tốc độ khôi phục khiến hai người vui mừng thán phục đến cực điểm, thật sự dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hồi phục của Thiếu Khuynh! Tất cả những vết thương cũ trên người anh đều đã biến mất, khung xương, bắp thịt, thần kinh mạch máu trên chân cũng đều hoàn toàn lành lại, một cái chân lành lặn như vậy, sẽ có tất cả phản ứng của người bình thường, thật sự là đã hoàn toàn hồi phục lại bình thường!
Nhưng đúng năm giờ rưỡi Tố lại đẩy Triển Thiểu Khuynh ngủ mê man trở lại phòng bệnh, Liên Hoa đứng trước cửa phòng đóng chặt, trong lòng thoáng qua vô vàn suy nghĩ. Cô cực kỳ lo lắng nhớ nhung, rốt cuộc Tố đã trị liệu cho anh đến đâu rồi, trong lúc trị liệu, rốt cuộc Thiếu Khuynh có trạng thái gì đây…
Triển Thiểu Khuynh mê man tỉnh như không tỉnh, tai anh hết sức chăm chú nghe mọi âm thanh, tiếng nước chảy mạnh, tiếng thủy tinh va va chạm chạm, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nứt nổ, còn có một tiếng ma sát khác.
Anh mạnh mẽ bấm ngón tay của mình, toàn lực kháng cự ý muốn ngủ mê của cơ thể, anh không thể ngủ nữa, anh muốn tỉnh lại, anh nhất định phải tỉnh táo lại…
Cuối cùng, anh chớp chớp hàng mi thon dài, mí mắt run rẩy, tỉnh lại.
Đập vào mắt là bóng lưng một người phụ nữ mặc áo blue trắng, cô ở dưới ánh đèn, lắc lắc quan sát chất lỏng màu xanh đậm, ống nghiệm trong suốt qua ngón tay cô như có ma lực, lay động chất lỏng đều đều, tiếp theo cô cẩn thận đặt ống nghiệm ở trên kệ, lấy một giọt chất lỏng, đặt dưới kính hiển vi nghiêm túc quan sát.
Triển Thiểu Khuynh chống đỡ cơ thể không tiếng động ngồi dậy, anh khàn giọng, cáu kỉnh hỏi cô gái kia: “Cô….cô à ai? Tôi đã ngủ bao lâu, bây giờ là mấy giờ rồi!"
Tố kinh ngạc xoay người lại, cô khẽ giật mình nhìn Triển Thiểu Khuynh tỉnh táo ngồi dậy, bước nhanh đến kiểm tra bình truyền dịch của anh: “Anh không nên tỉnh lại! Tại sao vậy chứ, thuốc của tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh có cơ hội tỉnh táo mới đúng…"
Triển Thiểu Khuynh thấy dáng vẻ của cô, hơi sững sờ, không có người đàn ông nào lại thờ ơ với kiểu phụ nữ vô cùng xinh đẹp này, nhưng anh cũng chỉ kinh ngạc một chút, lập tức dời tầm mắt. Trong mắt anh, sẽ không thể có người phụ nữ nào hơn Liên Hoa. Trái tim của anh chỉ đặt trên một mình người cô, dù là quốc sắc thiên hương, cũng không thể nào bằng Liên Hoa.
Anh quay đầu thấy cô thuần thục khống chế lượng chảy, nghiêm túc kiểm tra chất thuốc, lập tức tỉnh táo lại, anh nhẹ giọng hỏi: "Cô là Tố?”
Anh nhớ khi mình tỉnh táo thì nghe được một chuyện cuối cùng có liên quan, Liên Hoa nói với anh sẽ có một người phụ nữ đến từ phòng nghiên cứu khoa học dưới lòng đất. Người tên là Tố này có thể cứu anh, có thể làm chân của anh hoàn toàn hồi phục. Như vậy người phụ nữ trước mặt anh chính là Tố sao?
“Tôi là Tố!” Tố lại vẫn cúi đầu nghiên cứu lượng thuốc truyền, cô nhăn mày lại: “Kỳ lạ, rõ ràng thuốc không có vấn đề… Anh tỉnh lại là nhờ ý chí sao? Cho dù phải chống cự lại bản năng mệt mỏi muốn ngủ của cơ thể, anh cũng muốn tỉnh lại?"
Giây phút này Triển Thiểu Khuynh lại tỉnh táo, anh chợt ý thức được mình đã ngồi dậy, cuống quít cúi đầu nhìn cơ thể của mình, anh lập tức vô cùng khiếp sợ!
Anh giơ cánh tay của mình lên, toàn thân vết thương vốn dĩ trải rộng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn biến mất, thậm chí đến một chút sẹo cũng không để lại!
Anh hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng hỏi Tố: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Mấy tuần, hay mấy tháng? Trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cô đi gọi cha tôi và Liên Hoa vào đi!"
Thời gian không đến mấy tuần, vết thương trên người anh không thể nào khỏi hẳn như vậy được! xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh thật sự ngủ lâu như vậy sao…
”Anh ngủ bốn ngày, tôi đã đặc chế thuốc để chữa trị vết thương của anh.” Cuối cùng Tố bỏ qua việc nghiên cứu tại sao anh tỉnh lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống anh nói: ”Anh không thể gặp bất kỳ người nào, chỉ có thể sống ở chỗ này."
Đối với lời của Tố, Triển Thiểu Khuynh hết sức bất mãn. Nhưng hiện tại đối mặt với vị chúa tể là bác sĩ nắm quyền sinh sát của anh, có lẽ anh tạm thời thỏa hiệp mới là sáng suốt.
Anh nhìn vòng quanh phòng bệnh đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất này, nhìn đồ dùng xa lạ đầy phòng, anh hỏi sang chuyện khác: “Mới vừa rồi cô đang làm gì? Ống chất lỏng kia là thứ gì vậy, tiêu bản trong bình thủy tinh kia là cái gì?!”
“À, tôi đang điều chế thuốc cho anh hồi phục.” Đối với Triển Thiểu Khuynh, hễ hỏi thì Tố đáp: “Mà những tiêu bản kia… Là xương bỏ đi của anh, bắp thịt, thần kinh, máu, tôi cần nghiên cứu chúng, cần xem xét tố chất cơ thể của anh, dù sao anh cũng sẽ sinh ra cái mới, những thứ phế thải kia để tôi lợi dụng đi.”
“Cô …" Triển Thiểu Khuynh sửng sốt, xuyên qua ánh mắt anh nhìn Tố thật kỹ, đôi mắt đen như mực mạnh mẽ nhìn vào trong mắt Tố, cuối cùng anh đã thấy rõ người phụ nữ lạnh lẽo này! Cô là một kẻ điên, một kẻ nghiên cứu khoa học điên rồ triệt để!
“Tôi nghe Liên Hoa nói, sau khi cô chữa khỏi cho tôi, sẽ ở nói ra yêu cầu trước mặt tôi?! Bây giờ có thể nói cho tôi biết, là cái gì không?”
Tác giả :
Tả Nhi Thiển