Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 193: Cố ý
Edit: Nhật Dương
“Tiểu Bạch, không được hồ nháo!” Liên Hoa nói với con trai, cô từ từ đi tới cạnh tiểu Bạch, định ngồi xuống cạnh bé, “Vừa rồi lại nói loạn cái gì đó, tay con đâu có bất tiện như vậy, tay trái cũng có thể ăn cơm! Nếu như tay trái không thể gắp thức ăn, mẹ sẽ giúp con!”
Liên Hoa thật muốn bắt tiểu Bạch lại đánh đòn, con trai của cô ở đâu ra là từ nhỏ thiếu hụt tình thương của ba là một đứa bé đáng thương luôn mong đợi ba xuất hiện! Tiểu Bạch cố ý làm bộ đáng thương nói như vậy trước mặt ông nội, là muốn cho ông cụ đau lòng thương tâm sao!
Liên Hoa nâng trán, đối với việc tiểu Bạch chỉ nói mà không làm thì triệt để hết chỗ nói rồi. Trước kia cô còn lo lắng một ngày nào đó tiểu Bạch sẽ hỏi sao những đứa bé khác đều có ba, tại sao bé lại không có, nhưng từ nhỏ đến lớn tiểu Bạch chưa từng hỏi qua vấn đề này! Bé căn bản cũng không có khái niệm về ba, càng không muốn tìm cho mình một người ba, bé cảm thấy bé có thể bá chiếm mẹ, không cho người khác cướp đi mới là chân lý nhân gian......
Liên Hoa càng không nhận sai nụ cười giảo hoạt của ‘tiểu bạch kiểm’ kia, mặc dù bé dùng nụ cười làm nũng che giấu, nhưng cô rõ con trai mình như lòng bàn tay, tiểu tâm tư của tiểu bạch điểm kia vẫn bị cô phát hiện.
Đó là điềm báo tiểu Bạch sắp sửa đùa dai! Bé nói ra yêu cầu này, trực tiếp thỉnh cầu Thiếu Khuynh tự đút bé ăn cơm, là nhằm vào một mình ba bé, nhất định là chuẩn bị muốn ác chỉnh Thiếu Khuynh rồi......
Ông cụ lại hoàn toàn mặc kệ Liên Hoa ngăn cản, trong lòng mềm mại chỉ còn lại tình thương dành cho tiểu Bạch, bàn tay giơ lên ngăn lại Liên Hoa: “Liên Hoa, tay phải tiểu Bạch còn bó thạch cao, ăn cơm rất bất tiện, l.q.đ đứa bé bị thương nên không cần làm khó bé. Cứ theo lời tiểu Bạch nói, để Thiếu Khuynh đút bé! Con đừng gấp, mấy năm qua đều là con chăm sóc tiểu Bạch, bây giờ cũng nên để Thiếu Khuynh bỏ chút sức lực chứ! Liên Hoa, con cứ đàng hoàng ngồi ở cạnh bác, khiến Thiếu Khuynh nhận thức một chút trách nhiệm làm ba!”
Ông cụ nghiêm mặt ra lệnh cho Triển Thiếu Khuynh: “ Thiếu Khuynh, cơm tối hôm nay ba giao tiểu Bạch cho con, con phải chăm sóc cho tiểu Bạch thật tốt, vết thương của bé đang cần dinh dưỡng, nếu là ăn không đủ no ăn không ngon, hoặc là bị phỏng đến bị thương, ba sẽ không tha cho con!”
“Chuyện này......” Liên Hoa còn muốn nói tiếp nhưng Triển Thiếu Khuynh đã lên tiếng cắt đứt lời của cô: “Liên Hoa, anh chăm sóc cho con trai là việc nên làm, mặc dù là lần đầu tiên đút cơm cho tiểu Bạch nhưng anh sẽ thật cẩn thận. Em cũng đừng lo lắng, nhanh ngồi xuống ăn cơm!” Anh vui vẻ chuyển xe lăn qua cạnh tiểu Bạch, cầm đũa lên phục vụ tiểu Bạch.
Lúc này, người hầu cũng dọn hết các món ăn lên bàn thật ngay ngắn, Liên Hoa không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi qua ngồi cạnh ông cụ, lqd Triển Thiếu Khuynh cưng chiều hỏi tiểu Bạch: “Bảo bối, muốn ăn cái gì cứ việc nói, ba nhất định khiến con hài lòng!”
Mắt tiểu Bạch vòng vo chuyển động, nhìn một bàn món ăn, không hề khách khí mà kéo tay Triển Thiếu Khuynh, nhẹ giọng nói: “Ba, con muốn món cá chưng kia! Con thích ăn thịt ở đuôi cá, nhưng con không thích ăn da cá, xương cá cũng phiền toái ba giúp con gỡ ra, một chút xíu cũng không được lưu lại!”
“Được!” Triển Thiếu Khuynh lập tức đồng ý, mặc dù xương ở đuôi cá đặc biệt nhiều lại nhỏ, rất khó loại bỏ sạch sẽ, nhưng anh không chút do dự gắp phần đuôi cá trên bàn ăn, cúi đầu chuyên tâm giúp con trai gỡ xương.
“A! Ba, cái đó cái đó…!” Không đợi Triển Thiếu Khuynh bóc hết cá, tiểu Bạch lại lôi kéo tay áo của Triển Thiếu Khuynh, thèm thuồng nhìn một món ăn khác, “Sườn chưng tương, ba gắp giúp con hai viên đậu tương nếm thử đi, đậu có vị sườn, nhất định ăn rất ngon!”
“Cái này…!” Triển Thiếu Khuynh vội vàng để đuôi cá xuống, xoay người, cẩn thận dùng chiếc đũa gắp từng viên đậu tương nho nhỏ lên bỏ vào trong chiếc thìa trước mặt tiểu Bạch, để cho bé dùng tay trái ăn luôn.
“Còn có con cua, con thích ăn nhất! Ba giúp con bóc một con đi!”
“A —— cháo gà thật là nóng! Ba phải thổi một chút mới có thể ăn....! Bình thường thì mẹ cũng sẽ giúp con thổi tới nhiệt độ thích hợp đó......”
“Ô —— con tôm này vẫn chưa được bóc sạch sẽ đâu, chỉ trên lưng tôm vẫn còn, bóc lại một con thôi......”
......
Giọng nói của tiểu Bạch cực kỳ ngọt ngào, dựa sát vào Triển Thiếu Khuynh, không ngừng chỉ các món ăn trên bàn, chỉ huy ba phục vụ cho bé. Bé cố ý nhắc tới muốn ăn món phiền toái nhất là tôm cá, muốn gắp những viên đậu thật nhỏ, l^q"đ thức ăn đưa đến miệng bé còn chưa hài lòng, còn thường xuyên vểnh môi bắt bẻ làm ầm ĩ, trái chọn phải nhặt với thức ăn Triển Thiếu Khuynh đút cho bé.
Mà Triển Thiếu Khuynh bị những mệnh lệnh này làm cho luống cuống tay chân, nhưng lại càng thêm nghiêm túc cố gắng thỏa mãn yêu cầu của con trai, anh giống như một người hầu tay chân vụng về, thận trọng hầu hạ tiểu Bạch. Anh đang từ từ học tập làm sao để làm một người ba đủ tư cách, cuối cùng thì anh biết không chỉ phải nghiêm túc loại bỏ xương cá vỏ tôm sạch sẽ, mà còn phải kiểm tra cẩn thận mấy lần, càng thêm tri kỷ thổi nguội mới có thể đút cho tiểu Bạch ăn.
Liên Hoa ở một bên nhìn một màn này, nhiều lần nhịn không được muốn ngăn cản tiểu Bạch hồ nháo, nhưng ông cụ Triển luôn dùng việc giúp cô gắp thức ăn mà ngăn cô lên tiếng. Ông cụ để mặc cho tiểu Bạch bắt bẻ bới móc Triển Thiếu Khuynh, đứng ngoài nhìn Triển Thiếu Khuynh bối rối chăm sóc tiểu Bạch không theo một trình tự nào, ông cũng muốn con trai cảm nhận được làm ba khổ cực, khiến Triển Thiếu Khuynh học được chăm sóc con mình.
Liên Hoa không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng ăn cơm, nhìn hai cha con đấu pháp ngươi tới ta đi, từ lúc bắt đầu cô còn lo lắng hai người mà không nuốt nổi cơm, nhưng càng về sau thì hoàn toàn đặt mình ở ngoài xem diễn trò, khẩu vị mở rộng, cô ăn ngon lành mấy món mỹ vị trên bàn.
Nhìn bộ dáng bối rối của Triển Thiếu Khuynh khi bị con trai sai khiến, trong lòng Liên Hoa cảm thấy có chút vui sướng.
Vốn cô còn lo lắng việc ở chung với Triển Thiếu Khuynh, đi vào nhà chính của nhà họ Triển chính là đi vào đầm rồng hang hổ, cô nhắc tới mười hai ngàn phần tinh thần để tới ứng phó với những hành vi gây rối kia của Triển Thiếu Khuynh, lqđ cẩn thận đề phòng bị lang tính Triển Thiếu Khuynhăn vào trong bụng, nhưng cô hoàn toàn không tính đến nhân tố không xác định lớn nhất là tiểu Bạch vào.
Đúng rồi, dọn vào chung với cô còn có con trai bảo bối của cô, tiểu Bạch vẫn luôn công kích bất kỳ người đàn ông nào có ý đồ đến gần cô, cho dù ba bé, tiểu Bạch cũng không hề nương tay. Có Tiểu Bạch ở đây, cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Một tuần trong bệnh viện kia, tiểu Bạch phòng vệ Triển Thiếu Khuynh đã đạt tới đao thương bất nhập rồi, từ sau khi đến nhà họ Triển, các mưu mô tầng tầng của tiểu Bạch càng thêm có đất dụng võ. Từ chuyện ăn cơm hôm nay cô có thể đoán được, sau này ba con họ chung đụng nhất định là gà bay chó sủa, rất nhanh Triển Thiếu Khuynh có thể hiểu được đầu óc thiên tài quái dị và tính tình hoạt bát nghịch ngợm của con trai rồi.
Ừ, sau này Triển Thiếu Khuynh lo ứng phó, tranh đấu với mấy chiêu quấy rối của tiểu Bạch cũng đủ quá sức rồi, cô có thể vô tư rồi, thừa dịp hai cha con ngầm đấu đá nhau, thời gian rảnh rỗi đó có thể cho ra mắt thiết kế của Triển thị ~
“Tiểu Bạch, không được hồ nháo!” Liên Hoa nói với con trai, cô từ từ đi tới cạnh tiểu Bạch, định ngồi xuống cạnh bé, “Vừa rồi lại nói loạn cái gì đó, tay con đâu có bất tiện như vậy, tay trái cũng có thể ăn cơm! Nếu như tay trái không thể gắp thức ăn, mẹ sẽ giúp con!”
Liên Hoa thật muốn bắt tiểu Bạch lại đánh đòn, con trai của cô ở đâu ra là từ nhỏ thiếu hụt tình thương của ba là một đứa bé đáng thương luôn mong đợi ba xuất hiện! Tiểu Bạch cố ý làm bộ đáng thương nói như vậy trước mặt ông nội, là muốn cho ông cụ đau lòng thương tâm sao!
Liên Hoa nâng trán, đối với việc tiểu Bạch chỉ nói mà không làm thì triệt để hết chỗ nói rồi. Trước kia cô còn lo lắng một ngày nào đó tiểu Bạch sẽ hỏi sao những đứa bé khác đều có ba, tại sao bé lại không có, nhưng từ nhỏ đến lớn tiểu Bạch chưa từng hỏi qua vấn đề này! Bé căn bản cũng không có khái niệm về ba, càng không muốn tìm cho mình một người ba, bé cảm thấy bé có thể bá chiếm mẹ, không cho người khác cướp đi mới là chân lý nhân gian......
Liên Hoa càng không nhận sai nụ cười giảo hoạt của ‘tiểu bạch kiểm’ kia, mặc dù bé dùng nụ cười làm nũng che giấu, nhưng cô rõ con trai mình như lòng bàn tay, tiểu tâm tư của tiểu bạch điểm kia vẫn bị cô phát hiện.
Đó là điềm báo tiểu Bạch sắp sửa đùa dai! Bé nói ra yêu cầu này, trực tiếp thỉnh cầu Thiếu Khuynh tự đút bé ăn cơm, là nhằm vào một mình ba bé, nhất định là chuẩn bị muốn ác chỉnh Thiếu Khuynh rồi......
Ông cụ lại hoàn toàn mặc kệ Liên Hoa ngăn cản, trong lòng mềm mại chỉ còn lại tình thương dành cho tiểu Bạch, bàn tay giơ lên ngăn lại Liên Hoa: “Liên Hoa, tay phải tiểu Bạch còn bó thạch cao, ăn cơm rất bất tiện, l.q.đ đứa bé bị thương nên không cần làm khó bé. Cứ theo lời tiểu Bạch nói, để Thiếu Khuynh đút bé! Con đừng gấp, mấy năm qua đều là con chăm sóc tiểu Bạch, bây giờ cũng nên để Thiếu Khuynh bỏ chút sức lực chứ! Liên Hoa, con cứ đàng hoàng ngồi ở cạnh bác, khiến Thiếu Khuynh nhận thức một chút trách nhiệm làm ba!”
Ông cụ nghiêm mặt ra lệnh cho Triển Thiếu Khuynh: “ Thiếu Khuynh, cơm tối hôm nay ba giao tiểu Bạch cho con, con phải chăm sóc cho tiểu Bạch thật tốt, vết thương của bé đang cần dinh dưỡng, nếu là ăn không đủ no ăn không ngon, hoặc là bị phỏng đến bị thương, ba sẽ không tha cho con!”
“Chuyện này......” Liên Hoa còn muốn nói tiếp nhưng Triển Thiếu Khuynh đã lên tiếng cắt đứt lời của cô: “Liên Hoa, anh chăm sóc cho con trai là việc nên làm, mặc dù là lần đầu tiên đút cơm cho tiểu Bạch nhưng anh sẽ thật cẩn thận. Em cũng đừng lo lắng, nhanh ngồi xuống ăn cơm!” Anh vui vẻ chuyển xe lăn qua cạnh tiểu Bạch, cầm đũa lên phục vụ tiểu Bạch.
Lúc này, người hầu cũng dọn hết các món ăn lên bàn thật ngay ngắn, Liên Hoa không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi qua ngồi cạnh ông cụ, lqd Triển Thiếu Khuynh cưng chiều hỏi tiểu Bạch: “Bảo bối, muốn ăn cái gì cứ việc nói, ba nhất định khiến con hài lòng!”
Mắt tiểu Bạch vòng vo chuyển động, nhìn một bàn món ăn, không hề khách khí mà kéo tay Triển Thiếu Khuynh, nhẹ giọng nói: “Ba, con muốn món cá chưng kia! Con thích ăn thịt ở đuôi cá, nhưng con không thích ăn da cá, xương cá cũng phiền toái ba giúp con gỡ ra, một chút xíu cũng không được lưu lại!”
“Được!” Triển Thiếu Khuynh lập tức đồng ý, mặc dù xương ở đuôi cá đặc biệt nhiều lại nhỏ, rất khó loại bỏ sạch sẽ, nhưng anh không chút do dự gắp phần đuôi cá trên bàn ăn, cúi đầu chuyên tâm giúp con trai gỡ xương.
“A! Ba, cái đó cái đó…!” Không đợi Triển Thiếu Khuynh bóc hết cá, tiểu Bạch lại lôi kéo tay áo của Triển Thiếu Khuynh, thèm thuồng nhìn một món ăn khác, “Sườn chưng tương, ba gắp giúp con hai viên đậu tương nếm thử đi, đậu có vị sườn, nhất định ăn rất ngon!”
“Cái này…!” Triển Thiếu Khuynh vội vàng để đuôi cá xuống, xoay người, cẩn thận dùng chiếc đũa gắp từng viên đậu tương nho nhỏ lên bỏ vào trong chiếc thìa trước mặt tiểu Bạch, để cho bé dùng tay trái ăn luôn.
“Còn có con cua, con thích ăn nhất! Ba giúp con bóc một con đi!”
“A —— cháo gà thật là nóng! Ba phải thổi một chút mới có thể ăn....! Bình thường thì mẹ cũng sẽ giúp con thổi tới nhiệt độ thích hợp đó......”
“Ô —— con tôm này vẫn chưa được bóc sạch sẽ đâu, chỉ trên lưng tôm vẫn còn, bóc lại một con thôi......”
......
Giọng nói của tiểu Bạch cực kỳ ngọt ngào, dựa sát vào Triển Thiếu Khuynh, không ngừng chỉ các món ăn trên bàn, chỉ huy ba phục vụ cho bé. Bé cố ý nhắc tới muốn ăn món phiền toái nhất là tôm cá, muốn gắp những viên đậu thật nhỏ, l^q"đ thức ăn đưa đến miệng bé còn chưa hài lòng, còn thường xuyên vểnh môi bắt bẻ làm ầm ĩ, trái chọn phải nhặt với thức ăn Triển Thiếu Khuynh đút cho bé.
Mà Triển Thiếu Khuynh bị những mệnh lệnh này làm cho luống cuống tay chân, nhưng lại càng thêm nghiêm túc cố gắng thỏa mãn yêu cầu của con trai, anh giống như một người hầu tay chân vụng về, thận trọng hầu hạ tiểu Bạch. Anh đang từ từ học tập làm sao để làm một người ba đủ tư cách, cuối cùng thì anh biết không chỉ phải nghiêm túc loại bỏ xương cá vỏ tôm sạch sẽ, mà còn phải kiểm tra cẩn thận mấy lần, càng thêm tri kỷ thổi nguội mới có thể đút cho tiểu Bạch ăn.
Liên Hoa ở một bên nhìn một màn này, nhiều lần nhịn không được muốn ngăn cản tiểu Bạch hồ nháo, nhưng ông cụ Triển luôn dùng việc giúp cô gắp thức ăn mà ngăn cô lên tiếng. Ông cụ để mặc cho tiểu Bạch bắt bẻ bới móc Triển Thiếu Khuynh, đứng ngoài nhìn Triển Thiếu Khuynh bối rối chăm sóc tiểu Bạch không theo một trình tự nào, ông cũng muốn con trai cảm nhận được làm ba khổ cực, khiến Triển Thiếu Khuynh học được chăm sóc con mình.
Liên Hoa không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng ăn cơm, nhìn hai cha con đấu pháp ngươi tới ta đi, từ lúc bắt đầu cô còn lo lắng hai người mà không nuốt nổi cơm, nhưng càng về sau thì hoàn toàn đặt mình ở ngoài xem diễn trò, khẩu vị mở rộng, cô ăn ngon lành mấy món mỹ vị trên bàn.
Nhìn bộ dáng bối rối của Triển Thiếu Khuynh khi bị con trai sai khiến, trong lòng Liên Hoa cảm thấy có chút vui sướng.
Vốn cô còn lo lắng việc ở chung với Triển Thiếu Khuynh, đi vào nhà chính của nhà họ Triển chính là đi vào đầm rồng hang hổ, cô nhắc tới mười hai ngàn phần tinh thần để tới ứng phó với những hành vi gây rối kia của Triển Thiếu Khuynh, lqđ cẩn thận đề phòng bị lang tính Triển Thiếu Khuynhăn vào trong bụng, nhưng cô hoàn toàn không tính đến nhân tố không xác định lớn nhất là tiểu Bạch vào.
Đúng rồi, dọn vào chung với cô còn có con trai bảo bối của cô, tiểu Bạch vẫn luôn công kích bất kỳ người đàn ông nào có ý đồ đến gần cô, cho dù ba bé, tiểu Bạch cũng không hề nương tay. Có Tiểu Bạch ở đây, cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Một tuần trong bệnh viện kia, tiểu Bạch phòng vệ Triển Thiếu Khuynh đã đạt tới đao thương bất nhập rồi, từ sau khi đến nhà họ Triển, các mưu mô tầng tầng của tiểu Bạch càng thêm có đất dụng võ. Từ chuyện ăn cơm hôm nay cô có thể đoán được, sau này ba con họ chung đụng nhất định là gà bay chó sủa, rất nhanh Triển Thiếu Khuynh có thể hiểu được đầu óc thiên tài quái dị và tính tình hoạt bát nghịch ngợm của con trai rồi.
Ừ, sau này Triển Thiếu Khuynh lo ứng phó, tranh đấu với mấy chiêu quấy rối của tiểu Bạch cũng đủ quá sức rồi, cô có thể vô tư rồi, thừa dịp hai cha con ngầm đấu đá nhau, thời gian rảnh rỗi đó có thể cho ra mắt thiết kế của Triển thị ~
Tác giả :
Tả Nhi Thiển