Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 19: Đáp lại
Triển Thiểu Khuynh dĩ nhiên không phải một loại đàn ông đó, mặc dù anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi, có lẽ lúc mười lăm tuổi anh đã tiếp quản công ty của gia tộc, nên anh đã thành thục chuẩn chạc hơn mọi người rất nhiều, mỹ nữ hấp dẫn, tiền tài hấp dẫn, với anh mà nói đã quen lắm rồi, anh không có hứng thú nữa.
Nhưng cô gái trước mặt này, lại làm cho anh không thể ly khai tầm mắt. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh nhìn cô gái yêu mị tận xương tỷ này, thấy có sự thuần khiết và kinh hoảng trong mắt cô, trong đó còn có vẻ đơn thuần.
Triển Thiểu Khuynh muốn cười thật to rồi, cô gái này muốn mời người đàn ông tình một đêm, thì làm sao có thể đơn thuần, thuần khiết được?
Nhưng tay anh giống như không nghe theo suy nghĩ của bản thân, quỷ thần xui khiến sao anh đưa tay cầm lấy ly rượu lên, ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, hình ảnh đó giống như bức tranh hoa lệ (đẹp đẻ và rực rỡ).
Liên Hoa rốt cuộc thở dài một hơi, cô sợ người đàn ông trước mắt này cự tuyệt cô, hiện tại anh đã cầm ly rượu lên đáp lại cô, khiến cho cô mơ hồ hưng phấn.
Cô đi đến bên cạnh người đàn ông này, tản ra hơi thở xinh đẹp và quyến rũ dựa lên thân hình người anh, lười biếng nói: "Đêm nay, tôi là của anh. . . . . ."
Triển Thiểu Khuynh nhếch môi thoải mái cười, đưa tay ôm lấy thân hình mềm mại của cô vòng lòng. Đêm nay, anh liền buông thả chính mình, ngươi tình ta nguyện thoải mái một lần, có cái gì không được chứ?
Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi quán bar Ngân Dực, lái xe đi tới khách sạn 5 sao, Triển Thiểu Khuynh đi tới đặt phòng, hai người cùng nhau lên phòng.
"Tôi đi vào phòng tắm bên trái tắm, cô đi bên phải." Triển Thiểu Khuynh cởi nút áo áo sơ mi, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên.
Giống như là chợt nhớ tới cái gì, Triển Thiểu Khuynh nói: "Cô nhớ đem quần áo trang sức đều cởi ra, là cởi tất cả đấy!"
"Đó là đương nhiên ~" Liên Hoa nhíu mày nhìn anh tung ra cái mị nhãn, cong lên đôi môi đỏ mọng, gương mặt, điệu bộ đều vô cùng xinh đẹp.
Triển Thiểu Khuynh mi tâm nhíu lại, đáng chết, nhìn gương mặt yêu mị này, mặc dù anh không có tình cảm với cô, mặc dù anh trong một thời gian dài không có tìm phụ nữ phát tiết, nhưng rốt cuộc anh bị làm sao, lại chấp nhận tình một đêm với cô gái này!
Này rõ ràng cô ấy đến quán bar tìm đàn ông mà, kỉ xão quyến rũ đàn ông lại luyện thuần thục đến như vậy, loại quyến rũ đàn ông này, chắc cô ấy đã làm rất nhiều lần rồi!
Anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, anh cố gắng ấp chế lửa giận ở trong lòng, Triển Thiểu Khuynh xoay người đi vào phòng tắm.
Tối hôm nay anh cho phép mình buông lõng một chút, liền thuận theo tự nhiên luôn, đem sự tình tối hôm nay xem như là diễm ngộ, chỉ hy vọng cô gái này có thể lộ ra diện mạo thật sự của mình.
Triển Thiểu Khuynh bắt đầu mong đợi, chân mày khóe mắt đều thể hiện phong tình, là một người con gái nóng bỏng, xinh đẹp, anh muốn xem bước tiếp theo của cô.
Nhưng cô gái trước mặt này, lại làm cho anh không thể ly khai tầm mắt. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh nhìn cô gái yêu mị tận xương tỷ này, thấy có sự thuần khiết và kinh hoảng trong mắt cô, trong đó còn có vẻ đơn thuần.
Triển Thiểu Khuynh muốn cười thật to rồi, cô gái này muốn mời người đàn ông tình một đêm, thì làm sao có thể đơn thuần, thuần khiết được?
Nhưng tay anh giống như không nghe theo suy nghĩ của bản thân, quỷ thần xui khiến sao anh đưa tay cầm lấy ly rượu lên, ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, hình ảnh đó giống như bức tranh hoa lệ (đẹp đẻ và rực rỡ).
Liên Hoa rốt cuộc thở dài một hơi, cô sợ người đàn ông trước mắt này cự tuyệt cô, hiện tại anh đã cầm ly rượu lên đáp lại cô, khiến cho cô mơ hồ hưng phấn.
Cô đi đến bên cạnh người đàn ông này, tản ra hơi thở xinh đẹp và quyến rũ dựa lên thân hình người anh, lười biếng nói: "Đêm nay, tôi là của anh. . . . . ."
Triển Thiểu Khuynh nhếch môi thoải mái cười, đưa tay ôm lấy thân hình mềm mại của cô vòng lòng. Đêm nay, anh liền buông thả chính mình, ngươi tình ta nguyện thoải mái một lần, có cái gì không được chứ?
Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi quán bar Ngân Dực, lái xe đi tới khách sạn 5 sao, Triển Thiểu Khuynh đi tới đặt phòng, hai người cùng nhau lên phòng.
"Tôi đi vào phòng tắm bên trái tắm, cô đi bên phải." Triển Thiểu Khuynh cởi nút áo áo sơ mi, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên.
Giống như là chợt nhớ tới cái gì, Triển Thiểu Khuynh nói: "Cô nhớ đem quần áo trang sức đều cởi ra, là cởi tất cả đấy!"
"Đó là đương nhiên ~" Liên Hoa nhíu mày nhìn anh tung ra cái mị nhãn, cong lên đôi môi đỏ mọng, gương mặt, điệu bộ đều vô cùng xinh đẹp.
Triển Thiểu Khuynh mi tâm nhíu lại, đáng chết, nhìn gương mặt yêu mị này, mặc dù anh không có tình cảm với cô, mặc dù anh trong một thời gian dài không có tìm phụ nữ phát tiết, nhưng rốt cuộc anh bị làm sao, lại chấp nhận tình một đêm với cô gái này!
Này rõ ràng cô ấy đến quán bar tìm đàn ông mà, kỉ xão quyến rũ đàn ông lại luyện thuần thục đến như vậy, loại quyến rũ đàn ông này, chắc cô ấy đã làm rất nhiều lần rồi!
Anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, anh cố gắng ấp chế lửa giận ở trong lòng, Triển Thiểu Khuynh xoay người đi vào phòng tắm.
Tối hôm nay anh cho phép mình buông lõng một chút, liền thuận theo tự nhiên luôn, đem sự tình tối hôm nay xem như là diễm ngộ, chỉ hy vọng cô gái này có thể lộ ra diện mạo thật sự của mình.
Triển Thiểu Khuynh bắt đầu mong đợi, chân mày khóe mắt đều thể hiện phong tình, là một người con gái nóng bỏng, xinh đẹp, anh muốn xem bước tiếp theo của cô.
Tác giả :
Tả Nhi Thiển