Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 131: Thiên tài cổ quái
Triển Thiếu Khuynh cùng Liên Hoa chạm cốc, cũng uống một hơi cạn sạch: "Về sau vẫn còn có nhiều cơ hội hợp tác, Liên tổng làm gì khách sáo như vậy. Hôm đó, các món ăn của Hoa Anh Thảo được chứ, quản lý nói chưa hề làm bán mang về, nên tôi vẫn lo lắng, em mang đồ ăn về bị nguội lạnh sẽ không ngon."
"Rất ngon, hương vị mà năm năm trước tôi ăn giống nhau như đúc, thật sự là không uổng phí tôi nhớ nhiều năm qua. Vẫn là Triển thị có cách kinh doanh, Hoa Anh Thảo quả thật là tấm biển chữ chì của thành phố K." Liên Hoa không khỏi nhớ lại ngày đến đó, Tiểu Bạch và cô nóng nảy cùng nhau giành năm món ăn kia dáng vẻ thật sự là khôi hài đáng yêu, cô không tự chủ cười rộ lên.
Tiểu Bạch vô cùng thích đồ ăn ở Hoa Anh Thảo, vẫn quấy rầy cô, nói muốn đi nếm thử những món ăn khác, nhưng cô có chút sợ hãi sẽ gặp được Triển Thiếu Khuynh ở đây, làm hai cha con ngoài ý muốn gặp mặt. Trái tim cô yếu ớt có lẽ sẽ không chịu đựng nổi một vòng cáp treo nữa, bị kẹp giữa hai cha con, quả thực là rất dày vò, Tiểu Bạch nhất định phải tránh xa những nơi có thể gặp được Triển Thiếu Khuynh.
Triển Thiếu Khuynh cười nói: "Em thích là tốt rồi, trước khi muốn đến đó ăn cơm có thể báo cho tôi biết một tiếng, tôi giúp em đặt chổ ngồi giúp em lên tiếng dặn dò, Triển thị không thể để khách quý bị chặn ngoài cửa được."
Liên Hoa lắc đầu: "Vẫn là không phiền hà Triển tổng, đối tác lớn nhỏ của Triển thị khắp trên toàn cầu, hôm nay mở cho tôi một lổ hổng, sau này sẽ rất khó khăn. Không hoạn quả mà hoạn không đều(*), các công ty khác sẽ nghĩ như thế nào? Tôi cũng không hi vọng vể sau làm việc sẽ khó khăn."
(*) Không hoạn quả mà hoạn không đều: câu này ý nói Liên Hoa không thuộc diện khó khăn nên không cần ưu tiên...
"Em. . ." Em là người đặc biệt, chỉ có một mình em mới có thể có loại vinh hạnh đặc biệt này!
Nhưng Triển Thiếu Khuynh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Liên Hoa, cô cúi đầu rũ đôi mắt xuống ăn canh, những lời nói trong miệng anh cũng nghẹn ở cổ không thể nói ra. Qua lại với Liên Hoa nói chuyện tìm hiểu nhau vài lần, anh nhìn ra được, cô thật sự nói chuyện gì đó nghiêm túc thì không có biện pháp nào làm cho cô dao động. Anh cũng không hi vọng vì chuyện nhỏ này mà làm cho hai người tranh cãi ầm ỹ, dù sao, về sau thời gian còn dài, khi Liên Hoa trở thành chủ mẫu của Triển thị, trở thành bà chủ của Hoa Anh Thảo, xem cô còn có thể từ chối loại chuyện này hay không.
"Vâng? Anh muốn nói gì?" Liên Hoa ngẩng đầu, tò mò nhìn Triển Thiếu Khuynh, đôi mắt kia của anh giống như hàn tinh (sao lạnh: sao mờ trong đêm mùa đông) lóng lánh đang có chút xuất thần, dáng vẻ hoảng hốt lại mơ mơ màng màng hấp dẫn chết người, mà lại khiến cho tim cô đập nhanh một trận.
Liên Hoa thở dài, một chút động tác biểu cảm của anh dường như luôn làm cho cô trầm mê ngây ngất không có thuốc chữa, đây là nỗi xót xa của một nhà thiết kế, luôn không có sức kháng cự với cái đẹp, năm năm trước cô bị cuốn hút bởi người này, đến năm năm sau vẫn làm cho cô cảm thấy tốt đẹp. . . .
Triển Thiếu Khuynh lấy lại tinh thần, dịu dàng nhìn Liên Hoa, anh nhìn thấy được vẻ si mê trong mắt cô, cho dù cô chưa nhận ra, nhưng chắc chắn anh có vị trí đặc biệt trong lòng cô.
Ánh mắt càng thêm nhu hòa đầy cưng chìu, Triển Thiếu Khuynh thân sĩ chăm sóc vì Liên Hoa gắp thức ăn: "Tôi phải nói em ăn nhiều một chút, làm người thiết kế dường như không ăn đầy đủ ba bữa, thường xuyên mất ăn mất ngủ làm việc, em gầy thành như vậy, nhất định phải ăn nhiều một chút." Nhưng anh biết rõ hơn ai hết, cô có thân hình mảnh mai cao gầy, kỳ thật có đường cong hoàn mỹ nhất nóng bỏng nhất, năm năm trước chính anh đã từng chạm vào đo đạc qua vóc dáng thực tài thực liêu. . . .
Liên Hoa tỏ lòng cảm ơn: "Cám ơn, anh cũng ăn đi. Lại nói tiếp, thật ra trước đây luôn bận rộn công việc mà không kịp ăn cơm, nhưng sau lại có Tiểu. . . ."
Liên Hoa hung hăng cắn đầu lưỡi mình một cái, cô muốn nói là "Sau lại có Tiểu Bạch nghiêm khắc giám sát ba bữa cơm giấc ngủ của cô, cô cũng không bao giờ phải thức đêm quên ăn cơm, bắt đầu vượt qua cuộc sống bình thường", nhưng người đối diện cô là Triển Thiếu Khuynh, mà không phải là nhóm bạn bè của cô! Sao cô có thể thả lỏng đến mức độ này, thiếu chút nữa đã nói ra Tiểu Bạch!
"Nhỏ cái gì, Như thế nào không nói tiếp?" Triển Thiếu Khuynh kinh ngạc nhìn vẻ mặt hối hận tiếc nuối của Liên Hoa, là chuyện gì xảy ra?
"Là nhỏ. . . thư ký nhỏ, ha ha, nhóm thư ký trợ lý của tôi đều nghiêm túc nhắc nhở tôi chú ý thân thể, giám sát ba bữa cơm của tôi đúng giờ ăn cơm thật ngon. . . ." Liên Hoa vẫn nói tiếp, nhưng cô lại không dám tiếp tục đề tài này, vừa chuyển đề tài, bắt đầu cùng Triển Thiếu Khuynh bàn luận công việc, "Gần đây Triển tổng luyện tập phục hồi chức năng thế nào, có thuận lợi không? Lúc nào thuận tiện để tôi tìm hiểu cuộc sống hàng ngày của anh, vậy khi nào bắt đầu hợp đồng ủy thác đây?"
Triển Thiếu Khuynh khẽ nhíu mày, không biến sắc hỏi: "Chừng nào thì em rảnh, có sắp xếp kế hoạch tổng thể không?"
Liên Hoa lấy laptop của mình từ trong túi ra, mở xem bản ghi chép của mình, khẽ nhíu mày nói với anh: "Gần đây tôi cũng đang lo lắng hạng mục này, nhưng phát hiện ra rất nhiều vấn đề cần nói rõ với Triển tổng, hơn nữa đều là những vấn đề khó giải quyết, tôi cảm thấy cần phải thẳng thắn giải thích rõ ràng với Triển tổng, cùng nhau thương thảo một chút."
Triển Thiếu Khuynh đè xuống xúc động muốn đưa tay vuốt lại mi tâm cô đang nhíu chặt, dời đi lực chú ý, chuyên chú hỏi: "Có chuyện gì vậy, tôi có thể quyết định ở đây, em có việc nói đi?"
"Chủ yếu là một số vấn đề của tôi, tôi chuyên tâm tập trung tinh thần vào thiết kế thì nhất thiết sẽ có rất nhiều cổ quái, tôi đang sợ nếu cùng ở chung với Triển tổng thì sẽ quấy rầy đến sinh hoạt của anh, mà nếu nhất quyết muốn tôi sửa thì có lẽ tôi không có cách nào tập trung đưa ra ý tưởng. . . " Liên Hoa có chút xấu hổ nói, "Tin tưởng tôi, tôi thật sự không phải muốn cố ý soi mói, chỉ là từ trước đến nay đây là phương pháp và thói quen cần thiết khi thiết kế. Tôi không phải cố ý làm khó dễ, Triển tổng cũng có thể đi hỏi, thực ra bất kì case nào cũng là do một mình tôi hoàn thành, nên nhất định phải như vậy. Nếu tiếp xúc cọ sát phối hợp trong thời gian ngắn, tôi cũng sẽ không nói chuyện đặc biệt này, nhưng dù sao cũng ở chung với Triển tổng trong thời gian dài, tôi cảm thấy cần phải giải thích trước một chút. . . "
Triển Thiếu Khuynh không chút do dự gật đầu: "Tôi tôn trọng sự chuyên nghiệp của em, cũng tôn trọng em giữ phương pháp chuyên nghiệp, em cứ việc nói ta những việc cần chú ý, tôi chắn chắn đảm bảo em được theo thói quen của mình khi ở đó." Thiên tài cổ quái là có thể thứ lỗi tất cả, huống chi đây còn là người phụ nữ của anh, anh sẽ vô điều kiện chìu theo thói quen của cô.
Liên Hoa thở một hơi nhẹ nhõm: " Cám ơn anh thông cảm, nếu trong 20 ngày tôi không giữ thói quen, tôi có thể sẽ khô kiệt tất cả linh cảm, chỉ có duy trì tâm tình thật thoải mái, tôi mới có thể tìm ra linh cảm cuồng nhiệt mãnh liệt . . . Tôi trở về sẽ viết e-mail những việc chú ý gửi cho anh, anh cũng cần phân phó người trước để chuẩn bị tốt."
Liên Hoa tiếp tục mở bản ghi chép, lại nhớ đến một việc: "A, còn có, tôi muốn xác định một chút, cùng Triển tổng giao ước tìm hiểu cọ sát phối hợp thời gian cả ngày và nửa ngày, đây nhất định là dựa theo thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Triển tổng phối hợp, nhưng cụ thể thời gian như thế nào, cùng anh ở chung từ mấy giờ đến mấy giờ?"
"Rất ngon, hương vị mà năm năm trước tôi ăn giống nhau như đúc, thật sự là không uổng phí tôi nhớ nhiều năm qua. Vẫn là Triển thị có cách kinh doanh, Hoa Anh Thảo quả thật là tấm biển chữ chì của thành phố K." Liên Hoa không khỏi nhớ lại ngày đến đó, Tiểu Bạch và cô nóng nảy cùng nhau giành năm món ăn kia dáng vẻ thật sự là khôi hài đáng yêu, cô không tự chủ cười rộ lên.
Tiểu Bạch vô cùng thích đồ ăn ở Hoa Anh Thảo, vẫn quấy rầy cô, nói muốn đi nếm thử những món ăn khác, nhưng cô có chút sợ hãi sẽ gặp được Triển Thiếu Khuynh ở đây, làm hai cha con ngoài ý muốn gặp mặt. Trái tim cô yếu ớt có lẽ sẽ không chịu đựng nổi một vòng cáp treo nữa, bị kẹp giữa hai cha con, quả thực là rất dày vò, Tiểu Bạch nhất định phải tránh xa những nơi có thể gặp được Triển Thiếu Khuynh.
Triển Thiếu Khuynh cười nói: "Em thích là tốt rồi, trước khi muốn đến đó ăn cơm có thể báo cho tôi biết một tiếng, tôi giúp em đặt chổ ngồi giúp em lên tiếng dặn dò, Triển thị không thể để khách quý bị chặn ngoài cửa được."
Liên Hoa lắc đầu: "Vẫn là không phiền hà Triển tổng, đối tác lớn nhỏ của Triển thị khắp trên toàn cầu, hôm nay mở cho tôi một lổ hổng, sau này sẽ rất khó khăn. Không hoạn quả mà hoạn không đều(*), các công ty khác sẽ nghĩ như thế nào? Tôi cũng không hi vọng vể sau làm việc sẽ khó khăn."
(*) Không hoạn quả mà hoạn không đều: câu này ý nói Liên Hoa không thuộc diện khó khăn nên không cần ưu tiên...
"Em. . ." Em là người đặc biệt, chỉ có một mình em mới có thể có loại vinh hạnh đặc biệt này!
Nhưng Triển Thiếu Khuynh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Liên Hoa, cô cúi đầu rũ đôi mắt xuống ăn canh, những lời nói trong miệng anh cũng nghẹn ở cổ không thể nói ra. Qua lại với Liên Hoa nói chuyện tìm hiểu nhau vài lần, anh nhìn ra được, cô thật sự nói chuyện gì đó nghiêm túc thì không có biện pháp nào làm cho cô dao động. Anh cũng không hi vọng vì chuyện nhỏ này mà làm cho hai người tranh cãi ầm ỹ, dù sao, về sau thời gian còn dài, khi Liên Hoa trở thành chủ mẫu của Triển thị, trở thành bà chủ của Hoa Anh Thảo, xem cô còn có thể từ chối loại chuyện này hay không.
"Vâng? Anh muốn nói gì?" Liên Hoa ngẩng đầu, tò mò nhìn Triển Thiếu Khuynh, đôi mắt kia của anh giống như hàn tinh (sao lạnh: sao mờ trong đêm mùa đông) lóng lánh đang có chút xuất thần, dáng vẻ hoảng hốt lại mơ mơ màng màng hấp dẫn chết người, mà lại khiến cho tim cô đập nhanh một trận.
Liên Hoa thở dài, một chút động tác biểu cảm của anh dường như luôn làm cho cô trầm mê ngây ngất không có thuốc chữa, đây là nỗi xót xa của một nhà thiết kế, luôn không có sức kháng cự với cái đẹp, năm năm trước cô bị cuốn hút bởi người này, đến năm năm sau vẫn làm cho cô cảm thấy tốt đẹp. . . .
Triển Thiếu Khuynh lấy lại tinh thần, dịu dàng nhìn Liên Hoa, anh nhìn thấy được vẻ si mê trong mắt cô, cho dù cô chưa nhận ra, nhưng chắc chắn anh có vị trí đặc biệt trong lòng cô.
Ánh mắt càng thêm nhu hòa đầy cưng chìu, Triển Thiếu Khuynh thân sĩ chăm sóc vì Liên Hoa gắp thức ăn: "Tôi phải nói em ăn nhiều một chút, làm người thiết kế dường như không ăn đầy đủ ba bữa, thường xuyên mất ăn mất ngủ làm việc, em gầy thành như vậy, nhất định phải ăn nhiều một chút." Nhưng anh biết rõ hơn ai hết, cô có thân hình mảnh mai cao gầy, kỳ thật có đường cong hoàn mỹ nhất nóng bỏng nhất, năm năm trước chính anh đã từng chạm vào đo đạc qua vóc dáng thực tài thực liêu. . . .
Liên Hoa tỏ lòng cảm ơn: "Cám ơn, anh cũng ăn đi. Lại nói tiếp, thật ra trước đây luôn bận rộn công việc mà không kịp ăn cơm, nhưng sau lại có Tiểu. . . ."
Liên Hoa hung hăng cắn đầu lưỡi mình một cái, cô muốn nói là "Sau lại có Tiểu Bạch nghiêm khắc giám sát ba bữa cơm giấc ngủ của cô, cô cũng không bao giờ phải thức đêm quên ăn cơm, bắt đầu vượt qua cuộc sống bình thường", nhưng người đối diện cô là Triển Thiếu Khuynh, mà không phải là nhóm bạn bè của cô! Sao cô có thể thả lỏng đến mức độ này, thiếu chút nữa đã nói ra Tiểu Bạch!
"Nhỏ cái gì, Như thế nào không nói tiếp?" Triển Thiếu Khuynh kinh ngạc nhìn vẻ mặt hối hận tiếc nuối của Liên Hoa, là chuyện gì xảy ra?
"Là nhỏ. . . thư ký nhỏ, ha ha, nhóm thư ký trợ lý của tôi đều nghiêm túc nhắc nhở tôi chú ý thân thể, giám sát ba bữa cơm của tôi đúng giờ ăn cơm thật ngon. . . ." Liên Hoa vẫn nói tiếp, nhưng cô lại không dám tiếp tục đề tài này, vừa chuyển đề tài, bắt đầu cùng Triển Thiếu Khuynh bàn luận công việc, "Gần đây Triển tổng luyện tập phục hồi chức năng thế nào, có thuận lợi không? Lúc nào thuận tiện để tôi tìm hiểu cuộc sống hàng ngày của anh, vậy khi nào bắt đầu hợp đồng ủy thác đây?"
Triển Thiếu Khuynh khẽ nhíu mày, không biến sắc hỏi: "Chừng nào thì em rảnh, có sắp xếp kế hoạch tổng thể không?"
Liên Hoa lấy laptop của mình từ trong túi ra, mở xem bản ghi chép của mình, khẽ nhíu mày nói với anh: "Gần đây tôi cũng đang lo lắng hạng mục này, nhưng phát hiện ra rất nhiều vấn đề cần nói rõ với Triển tổng, hơn nữa đều là những vấn đề khó giải quyết, tôi cảm thấy cần phải thẳng thắn giải thích rõ ràng với Triển tổng, cùng nhau thương thảo một chút."
Triển Thiếu Khuynh đè xuống xúc động muốn đưa tay vuốt lại mi tâm cô đang nhíu chặt, dời đi lực chú ý, chuyên chú hỏi: "Có chuyện gì vậy, tôi có thể quyết định ở đây, em có việc nói đi?"
"Chủ yếu là một số vấn đề của tôi, tôi chuyên tâm tập trung tinh thần vào thiết kế thì nhất thiết sẽ có rất nhiều cổ quái, tôi đang sợ nếu cùng ở chung với Triển tổng thì sẽ quấy rầy đến sinh hoạt của anh, mà nếu nhất quyết muốn tôi sửa thì có lẽ tôi không có cách nào tập trung đưa ra ý tưởng. . . " Liên Hoa có chút xấu hổ nói, "Tin tưởng tôi, tôi thật sự không phải muốn cố ý soi mói, chỉ là từ trước đến nay đây là phương pháp và thói quen cần thiết khi thiết kế. Tôi không phải cố ý làm khó dễ, Triển tổng cũng có thể đi hỏi, thực ra bất kì case nào cũng là do một mình tôi hoàn thành, nên nhất định phải như vậy. Nếu tiếp xúc cọ sát phối hợp trong thời gian ngắn, tôi cũng sẽ không nói chuyện đặc biệt này, nhưng dù sao cũng ở chung với Triển tổng trong thời gian dài, tôi cảm thấy cần phải giải thích trước một chút. . . "
Triển Thiếu Khuynh không chút do dự gật đầu: "Tôi tôn trọng sự chuyên nghiệp của em, cũng tôn trọng em giữ phương pháp chuyên nghiệp, em cứ việc nói ta những việc cần chú ý, tôi chắn chắn đảm bảo em được theo thói quen của mình khi ở đó." Thiên tài cổ quái là có thể thứ lỗi tất cả, huống chi đây còn là người phụ nữ của anh, anh sẽ vô điều kiện chìu theo thói quen của cô.
Liên Hoa thở một hơi nhẹ nhõm: " Cám ơn anh thông cảm, nếu trong 20 ngày tôi không giữ thói quen, tôi có thể sẽ khô kiệt tất cả linh cảm, chỉ có duy trì tâm tình thật thoải mái, tôi mới có thể tìm ra linh cảm cuồng nhiệt mãnh liệt . . . Tôi trở về sẽ viết e-mail những việc chú ý gửi cho anh, anh cũng cần phân phó người trước để chuẩn bị tốt."
Liên Hoa tiếp tục mở bản ghi chép, lại nhớ đến một việc: "A, còn có, tôi muốn xác định một chút, cùng Triển tổng giao ước tìm hiểu cọ sát phối hợp thời gian cả ngày và nửa ngày, đây nhất định là dựa theo thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Triển tổng phối hợp, nhưng cụ thể thời gian như thế nào, cùng anh ở chung từ mấy giờ đến mấy giờ?"
Tác giả :
Tả Nhi Thiển