Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 108: Cha con là ai
Kết thúc đấu thầu, nhờ danh tiếng nổi trội của Triển thị ở thành phố K làm cho tiếng tăm Thịnh Thế Liên Hoa càng vang dội, sự nổi tiếng và các đơn đặt hàng tăng lên theo cấp số nhân, gần đây hoàn thành một số hạng mục thiết kế, Thịnh Thế Liên Hoa phô bày cùng các công ty hợp tác hoàn mỹ kết hợp phương án, danh tiếng càng chấn động lớn.
Công ty đi lên theo quỹ đạo, công việc của Liên Hoa giảm đi rất nhiều, ngoại trừ tự mình quan sát thiết kế của Triển thị ra, cô nhiều nhất cũng chỉ điều hành FL cùng chủ trì phương hướng tính quyết sách của Thịnh Thế Liên Hoa, cách thời gian phải báo cáo công việc với Triển Thiếu Khuynh còn một chút thời gian, chuyện kia cô cũng không lo lắng, thời gian rảnh rất nhiều, cô có càng nhiều thời gian dành cho Tiểu Bạch.
Hôm nay, bảy giờ tối, trong phòng nhà hàng Tây cao cấp ở thành phố K, một giọng trẻ con mềm mại líu ríu nói không ngừng.
Tiểu Bạch chống cằm, ánh mắt to tròn long lanh nước tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ nói hôm nay có khách đến cùng ăn cơm, là ai vậy? là nam hay nữ? con có quen biết không?"
Liên Hoa cười nhưng không nói, thật sự không lay chuyển được con trai cứ kéo váy cô làm nũng, mới thần thần bí bí nói: "sẽ biết ngay thôi, dù sao không phải người đáng ghét!"
Tiểu Bạch nhăn mặt nhăn mũi, cái miệng nhỏ nhắn giống như cánh hoa phấn nộm cong lên: "A, con đương nhiên biết không phải là Mục Thần đại phôi đản, nhưng rốt cuộc là ai, vì sao không cho con biết? Là ai muốn quấy nhiễu bữa tối dưới ánh nến của hai mẹ con mình, đến đây làm bóng đèn?" Tiểu Bạch suy nghĩ cẩn thận cười trộm, Bây giờ Mục Thần đại phôi đản còn đang ở nước Mỹ xử lý một đống tin tức tiêu cực kia mà, những việc liên tiếp xảy ra do J truyền ra thật sự là khá phấn khích!
"Đợi một chút con sẽ biết là ai, kiên nhẫn một chút thôi!" Liên Hoa xoa bóp hai má hồng hồng của con trai, hết sức mong chờ phản ứng của người khách đến sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch.
Đang nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, ánh mắt Liên Hoa sáng lên, nhẹ bước tiến lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hai người bên ngoài đã bắt đầu oán giận cô: "Liên Hoa đại tiểu thư, cậu sao có thể chọn ăn cơm ở đây, để cho bọn tớ thiếu chút nữa ở trên đường bị kẹt xe chết! Nếu không phải cậu mời khách mặc cho chúng tớ bóc lột, khó có được ngày nghỉ không có đơn hàng, chúng tớ mới không muốn buông tha cho cái giường êm ái, trời quá nóng lại chạy đến đây!"
"Được được, là tớ không đúng, nhưng là do các cậu nói muốn đến nhà hàng sang trọng nhất, tớ buộc lòng đặt chổ ở đây. . . " Liên Hoa mỗi tay một người kéo cánh tay của hai người ở bên ngoài vào, nháy mắt mấy cái, cô thần bí nói: "Mẫn Mẫn, Uyển Nhu, lần trước tớ muốn giới thiệu vị soái ca với các cậu, hôm nay hắn tới rồi!"
"Thật sự?" Uyển Nhu và Mẫn Mẫn liếc nhau, trong mắt đều là ý vị hào hứng dạt dào, "Hì hì, soái ca và cậu có quan hệ như thế nào, là người đàn ông của cậu sao!"
"Đi vào nhìn thì biết!" Liên Hoa lôi kéo hai người bạn tốt đi vào, trong mắt tràn đầy ý cười.
Uyển Nhu dẫn đầu vọt vào, không đợi nhìn thấy hình dáng đối phương, thanh âm cao hứng bừng bừng của cô bắt đầu chào hỏi: "Hello, Soái ca, anh là gì của Liên Hoa nhà chúng tôi, là của cậu ấy. . . ."
Thanh âm thoáng chốc đứt rời, Uyển Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Bao Tử đang ngồi trên ghế, bảo bảo nảy sinh kích thích khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đáng yêu kia đang kéo cái cằm nhỏ, nháy nháy mắt, tò mò nhìn người vừa đến.
Nghe được cô nói hello, tiểu bảo bảo cũng vẫy vẫy tay nhỏ bé, giọng anh ngữ lưu loát lễ phép nói: "hello!"
"Uyển Nhu, làm sao vậy?" Lúc này Mẫn Mẫn mới tiến vào, kỳ quái hỏi, "Sao không nói tiếp. . . "
Tần Mẫn Mẫn nhìn thấy Tiểu Bạch ở đây cũng là ngu ngơ, cô giữ chặt Uyển Nhu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không phải là cũng nhìn thấy một Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử này chính là soái ca Liên Hoa nói sao. . . . "
Đúng vậy, Tiểu Bạch lại đây chào dì đi!" Liên Hoa thỏa mãn nhìn phản ứng của Uyển Nhu và Mẫn Mẫn, cười hì hì ngoắc con trai lại, "Tiểu Bạch, đây là bạn tốt của mẹ, dì Uyển Nhu và dì Mẫn Mẫn; Uyển Nhu, Mẫn Mẫn đây là con trai của tớ Liên Tĩnh Bạch!"
"Con trai cậu!" Uyển Nhu và Mẫn Mẫn há to miệng kinh ngạc, "Thật là con trai cậu!"
"Chào dì Uyển Nhu, chào dì Mẫn Mẫn."Tiểu Bạch thuần chất thân sĩ chủ động chào hỏi, "Con là con trai ruột của mẹ, các dì không cần hoài nghi a!"
Uyển Nhu nhìn Tiểu Bạch vẫy tay chào hỏi, lại ngẩng đầu nhìn Liên Hoa thản nhiên mỉm cười, phút chốc nhảy dựng lên quát: "Liên Hoa, rốt cuộc cậu sinh con trai khi nào!"
Mẫn Mẫn thì tiến tới bên người Tiểu Bạch, ngồi xổm người xuống dịu dàng hỏi bé: "Dì là dì Mẫn Mẫn, con gọi là Liên Tĩnh Bạch phải không? Dì có thể giống mẹ con gọi con là Tiểu Bạch không? Con thật đáng yêu, hiện tại mấy tuổi rồi?"
Uyển Nhu càng tức giận hơn: "Mẫn Mẫn, cậu quá không kiềm chế, đừng thấy bảo bảo xinh đẹp liền nhìn không dời mắt! Bây giờ chúng ta cùng nhau bắn phá Liên Hoa, ai biết cậu ấy còn gạt chúng ta bao nhiêu chuyện!"
"Được rồi, được rồi, chúng ta ngồi xuống trước đã." Liên Hoa ôm lấy Tiểu Bạch, cười nhìn dáng vẻ phát điên của hai cô bạn tốt, "Đại gia đến gọi món, vừa ăn vừa nói được không?"
Uyển Nhu và Mẫn Mẫn bất đắc dĩ liếc nhau, thuận thế ngồi vào chổ ngồi phía trước.
Điểm tâm món ăn đều mang đến sau, Uyển Nhu không buông tha nhìn chòng chọc Liên Hoa, thúc giục cô giải thích nhanh lên một chút, Mẫn Mẫn theo sát Tiểu Bạch mặt tràn đầy đào tâm, dưới sự đe dọa của Uyển Nhu, cũng không thể không sẵng giọng với Liên Hoa.
Tiểu Bạch thấy mẹ có phần không thể chống đỡ được, vội vàng mở miệng giúp mẹ giải vây: "Các dì đừng đuổi theo mẹ con hỏi nữa, muốn hỏi gì thì hỏi con đi! Năm nay con bốn tuổi, vừa cùng mẹ trở về từ Mỹ, hiên tại đang học ở nhà trẻ Thánh Y, mẹ là tổng giám đốc của Thịnh Thế Liên Hoa, các dì là bạn tốt của mẹ , những chuyện khác hẳn là đã biết hết rồi chứ? Vâng, cứ như vậy đi!
"Ngoan quá, Tiểu Bạch thật đáng yêu a." Tần Mẫn Mẫn lập tức cảm thấy choáng váng, "ngoan quá, ngoan quá!"
Uyển Nhu lại càng nghiêm túc hỏi: "Dì chỉ muốn hỏi một câu, Tiểu Bạch, Cha của con là ai?"
Liên Hoa chau mày, cự tuyệt trả lời vấn đề này: "Dừng đề tài này, con trai tớ không thích hỏi vấn đề này." Dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Uyển Nhu, vấn đề này là tử huyệt, người nào chạm vào người đó chết!
"Uyển Nhu, không nên hỏi, nhìn Tiểu Bạch rất đáng yêu, khó được đi ra ngoài ăn cơm, đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng làm gì." Mẫn Mẫn dịu dàng khuyên nhủ, cẩn thận sờ sờ tóc Tiểu Bạch, "Ngoan quá ngoan quá, Uyển Nhu, cậu xem con trai của Liên Hoa đáng yêu cỡ nào!"
"Được rồi được rồi, tớ không làm mất hứng, "Uyển Nhu bất đắc dĩ xin tha thứ, "Dù sao nhìn Tiểu Bạch xinh đẹp xuất sắc như vậy, nhất định không phải là của loại người thối nát Đỗ Yến Thừa, như vậy là tốt rồi!"
Liên Hoa vỗ đầu Uyển Nhu, ra vẻ tức giận nói: "Trước mặt con trai tớ, không được đề cập vấn đề này! Nếu như nhất định bóc vết sẹo của người ta, Uyển Nhu, hừ, những chuyện trước kia của cậu. . . . ."
Tiểu Bạch nghiêng đầu, nhìn mẹ và hai người bạn tốt của mẹ, đối với Đỗ Yến Thừa mà dì Uyển Nhu nói có chút hiếu kỳ, một mặt chuẩn bị trở về điều tra lai lịch của hắn, một mặt nghiêm túc nghe mấy người họ nói chuyện lý thú trước kia. Trong lòng bé không ngừng ngạc nhiên, hóa ra trước kia mẹ là người có dáng vẻ như vậy, cùng hiện tại không giống nhau!
Bữa ăn hòa thuận vui vẻ hơn phân nửa, Liên Hoa đi đến phòng hóa trang trang điểm lại, trên đường trở về, cô bỗng nhiên bị một người phục vụ chặn lại: "Liên tiểu thư, có một vị khách muốn mời cô đến nói chuyện."
Công ty đi lên theo quỹ đạo, công việc của Liên Hoa giảm đi rất nhiều, ngoại trừ tự mình quan sát thiết kế của Triển thị ra, cô nhiều nhất cũng chỉ điều hành FL cùng chủ trì phương hướng tính quyết sách của Thịnh Thế Liên Hoa, cách thời gian phải báo cáo công việc với Triển Thiếu Khuynh còn một chút thời gian, chuyện kia cô cũng không lo lắng, thời gian rảnh rất nhiều, cô có càng nhiều thời gian dành cho Tiểu Bạch.
Hôm nay, bảy giờ tối, trong phòng nhà hàng Tây cao cấp ở thành phố K, một giọng trẻ con mềm mại líu ríu nói không ngừng.
Tiểu Bạch chống cằm, ánh mắt to tròn long lanh nước tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ nói hôm nay có khách đến cùng ăn cơm, là ai vậy? là nam hay nữ? con có quen biết không?"
Liên Hoa cười nhưng không nói, thật sự không lay chuyển được con trai cứ kéo váy cô làm nũng, mới thần thần bí bí nói: "sẽ biết ngay thôi, dù sao không phải người đáng ghét!"
Tiểu Bạch nhăn mặt nhăn mũi, cái miệng nhỏ nhắn giống như cánh hoa phấn nộm cong lên: "A, con đương nhiên biết không phải là Mục Thần đại phôi đản, nhưng rốt cuộc là ai, vì sao không cho con biết? Là ai muốn quấy nhiễu bữa tối dưới ánh nến của hai mẹ con mình, đến đây làm bóng đèn?" Tiểu Bạch suy nghĩ cẩn thận cười trộm, Bây giờ Mục Thần đại phôi đản còn đang ở nước Mỹ xử lý một đống tin tức tiêu cực kia mà, những việc liên tiếp xảy ra do J truyền ra thật sự là khá phấn khích!
"Đợi một chút con sẽ biết là ai, kiên nhẫn một chút thôi!" Liên Hoa xoa bóp hai má hồng hồng của con trai, hết sức mong chờ phản ứng của người khách đến sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch.
Đang nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, ánh mắt Liên Hoa sáng lên, nhẹ bước tiến lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hai người bên ngoài đã bắt đầu oán giận cô: "Liên Hoa đại tiểu thư, cậu sao có thể chọn ăn cơm ở đây, để cho bọn tớ thiếu chút nữa ở trên đường bị kẹt xe chết! Nếu không phải cậu mời khách mặc cho chúng tớ bóc lột, khó có được ngày nghỉ không có đơn hàng, chúng tớ mới không muốn buông tha cho cái giường êm ái, trời quá nóng lại chạy đến đây!"
"Được được, là tớ không đúng, nhưng là do các cậu nói muốn đến nhà hàng sang trọng nhất, tớ buộc lòng đặt chổ ở đây. . . " Liên Hoa mỗi tay một người kéo cánh tay của hai người ở bên ngoài vào, nháy mắt mấy cái, cô thần bí nói: "Mẫn Mẫn, Uyển Nhu, lần trước tớ muốn giới thiệu vị soái ca với các cậu, hôm nay hắn tới rồi!"
"Thật sự?" Uyển Nhu và Mẫn Mẫn liếc nhau, trong mắt đều là ý vị hào hứng dạt dào, "Hì hì, soái ca và cậu có quan hệ như thế nào, là người đàn ông của cậu sao!"
"Đi vào nhìn thì biết!" Liên Hoa lôi kéo hai người bạn tốt đi vào, trong mắt tràn đầy ý cười.
Uyển Nhu dẫn đầu vọt vào, không đợi nhìn thấy hình dáng đối phương, thanh âm cao hứng bừng bừng của cô bắt đầu chào hỏi: "Hello, Soái ca, anh là gì của Liên Hoa nhà chúng tôi, là của cậu ấy. . . ."
Thanh âm thoáng chốc đứt rời, Uyển Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Bao Tử đang ngồi trên ghế, bảo bảo nảy sinh kích thích khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đáng yêu kia đang kéo cái cằm nhỏ, nháy nháy mắt, tò mò nhìn người vừa đến.
Nghe được cô nói hello, tiểu bảo bảo cũng vẫy vẫy tay nhỏ bé, giọng anh ngữ lưu loát lễ phép nói: "hello!"
"Uyển Nhu, làm sao vậy?" Lúc này Mẫn Mẫn mới tiến vào, kỳ quái hỏi, "Sao không nói tiếp. . . "
Tần Mẫn Mẫn nhìn thấy Tiểu Bạch ở đây cũng là ngu ngơ, cô giữ chặt Uyển Nhu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không phải là cũng nhìn thấy một Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử này chính là soái ca Liên Hoa nói sao. . . . "
Đúng vậy, Tiểu Bạch lại đây chào dì đi!" Liên Hoa thỏa mãn nhìn phản ứng của Uyển Nhu và Mẫn Mẫn, cười hì hì ngoắc con trai lại, "Tiểu Bạch, đây là bạn tốt của mẹ, dì Uyển Nhu và dì Mẫn Mẫn; Uyển Nhu, Mẫn Mẫn đây là con trai của tớ Liên Tĩnh Bạch!"
"Con trai cậu!" Uyển Nhu và Mẫn Mẫn há to miệng kinh ngạc, "Thật là con trai cậu!"
"Chào dì Uyển Nhu, chào dì Mẫn Mẫn."Tiểu Bạch thuần chất thân sĩ chủ động chào hỏi, "Con là con trai ruột của mẹ, các dì không cần hoài nghi a!"
Uyển Nhu nhìn Tiểu Bạch vẫy tay chào hỏi, lại ngẩng đầu nhìn Liên Hoa thản nhiên mỉm cười, phút chốc nhảy dựng lên quát: "Liên Hoa, rốt cuộc cậu sinh con trai khi nào!"
Mẫn Mẫn thì tiến tới bên người Tiểu Bạch, ngồi xổm người xuống dịu dàng hỏi bé: "Dì là dì Mẫn Mẫn, con gọi là Liên Tĩnh Bạch phải không? Dì có thể giống mẹ con gọi con là Tiểu Bạch không? Con thật đáng yêu, hiện tại mấy tuổi rồi?"
Uyển Nhu càng tức giận hơn: "Mẫn Mẫn, cậu quá không kiềm chế, đừng thấy bảo bảo xinh đẹp liền nhìn không dời mắt! Bây giờ chúng ta cùng nhau bắn phá Liên Hoa, ai biết cậu ấy còn gạt chúng ta bao nhiêu chuyện!"
"Được rồi, được rồi, chúng ta ngồi xuống trước đã." Liên Hoa ôm lấy Tiểu Bạch, cười nhìn dáng vẻ phát điên của hai cô bạn tốt, "Đại gia đến gọi món, vừa ăn vừa nói được không?"
Uyển Nhu và Mẫn Mẫn bất đắc dĩ liếc nhau, thuận thế ngồi vào chổ ngồi phía trước.
Điểm tâm món ăn đều mang đến sau, Uyển Nhu không buông tha nhìn chòng chọc Liên Hoa, thúc giục cô giải thích nhanh lên một chút, Mẫn Mẫn theo sát Tiểu Bạch mặt tràn đầy đào tâm, dưới sự đe dọa của Uyển Nhu, cũng không thể không sẵng giọng với Liên Hoa.
Tiểu Bạch thấy mẹ có phần không thể chống đỡ được, vội vàng mở miệng giúp mẹ giải vây: "Các dì đừng đuổi theo mẹ con hỏi nữa, muốn hỏi gì thì hỏi con đi! Năm nay con bốn tuổi, vừa cùng mẹ trở về từ Mỹ, hiên tại đang học ở nhà trẻ Thánh Y, mẹ là tổng giám đốc của Thịnh Thế Liên Hoa, các dì là bạn tốt của mẹ , những chuyện khác hẳn là đã biết hết rồi chứ? Vâng, cứ như vậy đi!
"Ngoan quá, Tiểu Bạch thật đáng yêu a." Tần Mẫn Mẫn lập tức cảm thấy choáng váng, "ngoan quá, ngoan quá!"
Uyển Nhu lại càng nghiêm túc hỏi: "Dì chỉ muốn hỏi một câu, Tiểu Bạch, Cha của con là ai?"
Liên Hoa chau mày, cự tuyệt trả lời vấn đề này: "Dừng đề tài này, con trai tớ không thích hỏi vấn đề này." Dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Uyển Nhu, vấn đề này là tử huyệt, người nào chạm vào người đó chết!
"Uyển Nhu, không nên hỏi, nhìn Tiểu Bạch rất đáng yêu, khó được đi ra ngoài ăn cơm, đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng làm gì." Mẫn Mẫn dịu dàng khuyên nhủ, cẩn thận sờ sờ tóc Tiểu Bạch, "Ngoan quá ngoan quá, Uyển Nhu, cậu xem con trai của Liên Hoa đáng yêu cỡ nào!"
"Được rồi được rồi, tớ không làm mất hứng, "Uyển Nhu bất đắc dĩ xin tha thứ, "Dù sao nhìn Tiểu Bạch xinh đẹp xuất sắc như vậy, nhất định không phải là của loại người thối nát Đỗ Yến Thừa, như vậy là tốt rồi!"
Liên Hoa vỗ đầu Uyển Nhu, ra vẻ tức giận nói: "Trước mặt con trai tớ, không được đề cập vấn đề này! Nếu như nhất định bóc vết sẹo của người ta, Uyển Nhu, hừ, những chuyện trước kia của cậu. . . . ."
Tiểu Bạch nghiêng đầu, nhìn mẹ và hai người bạn tốt của mẹ, đối với Đỗ Yến Thừa mà dì Uyển Nhu nói có chút hiếu kỳ, một mặt chuẩn bị trở về điều tra lai lịch của hắn, một mặt nghiêm túc nghe mấy người họ nói chuyện lý thú trước kia. Trong lòng bé không ngừng ngạc nhiên, hóa ra trước kia mẹ là người có dáng vẻ như vậy, cùng hiện tại không giống nhau!
Bữa ăn hòa thuận vui vẻ hơn phân nửa, Liên Hoa đi đến phòng hóa trang trang điểm lại, trên đường trở về, cô bỗng nhiên bị một người phục vụ chặn lại: "Liên tiểu thư, có một vị khách muốn mời cô đến nói chuyện."
Tác giả :
Tả Nhi Thiển