Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 180: Về kết hôn (hạ)
"Như vậy ý của các con là không kết hôn?" Phượng Vũ Mặc nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên là phải kết hôn, chúng con sẽ cho Tịch Nhi một hôn lễ tuyệt nhất tốt nhất, để cho cô ấy được gả đi trong ánh mắt hâm mộ của toàn thế giới." Long Tịch Bác cầm ly tử sa lên, nhấp một ngụm trà, trong giọng nói có sự dịu dàng hiếm thấy.
"Ý của chúng con là giữa con và Bác sẽ có một người tham gia hôn lễ, người kia cả đời không kết hôn." Long Tịch Hiên cười khẽ giải thích.
Hai đôi vợ chồng liếc nhau một cái, không biết nên nói gì. . . . . .
Một lúc sau, Long Phi Tịch lên tiếng: "Như vậy đứa nào sẽ kết hôn?"
"Rút thăm quyết định đi, ai kết hôn đều như nhau." Long Tịch Bác nhẹ nhàng nói.
15 phút sau, kết quả được xác định, cô dâu: Long Tịch Bảo. Chú rể: Long Tịch Hiên. Người cả đời không cưới: Long Tịch Bác.
"Các con đã quyết định, thì đi nói cho Bảo Bảo biết đi, để con bé chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp nhất." Nam Cung Viễn lộ ra nụ cười bí ẩn, nhẹ nhàng nói.
Vì vậy, cặp sinh đôi trở về phòng.
Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi ở thư phòng, Phượng Vũ Mặc không nhịn được nói: "Như vậy thật sự tốt sao? Bác thật đáng thương."
"Đúng a, nếu như là tôi, nhìn người mình yêu cùng người khác đi vào lễ đường, hứa hẹn lời hứa cả đời, mà trong lời hứa đó không có mình, tôi nhất định sẽ rất khổ sở." Tiêu Lộ Trúc nhỏ giọng phụ họa.
"Bảo Bảo còn chưa tỏ thái độ, chuyện này vẫn chưa biết được." Long Phi Tịch nhìn Nam Cung Viễn khoan thai tự đắc, kéo Phượng Vũ Mặc vào trong ngực.
"Heo nhỏ, chúng ta phải chuẩn bị của hồi môn rồi." Nam Cung Viễn cười khẽ ôm Tiêu Lộ Trúc đang nhíu mày vào trong ngực, không coi ai ra gì giúp vợ yêu vén tóc ra sau tai.
Hai người phụ nữ khó hiểu nhìn ông xã của mình, nhưng dù sao kết hôn là chuyện vui, rất nhanh họ liền quên chuyện mới vừa rồi, bắt đầu hưng phấn thảo luận chi tiết hôn lễ. . . . . .
----- ta là đường phân cách tuyến chuyện vui -----
Trong phòng…
"Em không muốn." Một câu cự tuyệt nhàn nhạt từ trong miệng Long Tịch Bảo phun ra.
"Không muốn cũng phải làm." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Em chính là không muốn, các anh nếu ép em, em liền rời nhà trốn đi." Long Tịch Bảo tức giận ngồi xuống giường lớn.
"Em dám, em hãy thử xem." Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng, kéo người nào đó đang có ý nghĩ muốn chạy loạn vào trong ngực.
"Em chính là không muốn… không muốn… không muốn." Long Tịch Bảo giãy giụa vỗ nhẹ vào ngực anh, hết sức không vui.
"Em…" Long Tịch Bác bị cô cự tuyệt làm cho cơn tức xông lên, vừa muốn bộc phát, liền bị Long Tịch Hiên cắt đứt.
"Bảo Bảo, tại sao không muốn?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng hỏi.
"Chính là không muốn!" Long Tịch Bảo vểnh đôi môi trái tim, vành mắt hồng hồng.
"Em cứ như vậy không muốn gả cho tụi anh sao?" Long Tịch Bác ẩn nhẫn cơn tức giận, có chút lạnh nhạt hỏi.
"Em đây là gả cho các anh sao? Em đây là gả cho anh Hiên!" Long Tịch Bảo uất ức hít mũi một cái.
Cặp sinh đôi ngẩn người, có chút không rõ chân tướng…
"Có phải các anh sợ chuyện của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến Long Vũ hay không?" Long Tịch Bảo buồn bã hỏi, vật thể bằng nước trong đôi mắt đã vận sức chờ phát động.
"Nói cái gì đó… Có liên quan gì tới Long Vũ chứ?" Long Tịch Bác ôm chặt cô, không hiểu cô rốt cuộc khó chịu chuyện gì.
"Các anh từng nói em là quan trọng nhất, các anh gạt người." Long Tịch Bảo uất ức nói, nước mắt rất phối hợp với biểu tình của cô, trực tiếp nhỏ giọt … rơi xuống tay Long Tịch Bác, đây gọi là điềm đạm đáng yêu. . . . . .
"Em khóc cái gì…" Long Tịch Bác nhíu mày, lau nước cho mắt cô.
"Tụi anh lừa gạt em lúc nào? Đừng khóc, có lời gì nói rõ ràng." Long Tịch Hiên bị bộ dáng đáng thương của cô kích thích, trái tim cũng thắt lại.
"Hu hu… em không gả, hôn lễ như vậy em không muốn, các anh nếu sợ quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến Long Vũ, vậy thì đừng công khai là được, dù sao ở trong mắt các anh, công ty quan trọng hơn em." Long Tịch Bảo khóc thét lên.
"Em đang nói bậy bạ gì đó…" Long Tịch Hiên nghe được sửng sốt một chút, không hiểu ý của cô.
Long Tịch Bác không chịu được rống to: "Im miệng! Không cho phép khóc."
Long Tịch Bảo bị anh dọa giật mình, sững sờ nhìn anh… Một lúc sau, tiếp tục khóc, chỉ là không phát ra âm thanh.
"Còn khóc nữa hả?" Long Tịch Bác không vui nhíu mày kiếm, lạnh lùng uy hiếp.
Long Tịch Bảo cắn môi dưới, lau nước mắt của mình, được rồi… cô sợ kẻ ác.
"Nói, em rốt cuộc muốn thế nào?" Long Tịch Bác hài lòng nhìn cô thức thời, trầm giọng hỏi.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, meo meo nói : "Nếu gả, em chỉ gả cho các anh, hoặc là em liền không lấy chồng."
"Em bây giờ không phải là gả cho tụi anh sao?" Long Tịch Hiên vuốt ve mái tóc của cô, đối với cô cũng không có biện pháp nào.
"Là các anh, không phải là anh, có thêm chữ CÁC, xin chú ý nghe rõ từng chữ phát âm." Long Tịch Bảo không vui né tránh tay của anh, buồn buồn nói.
Cặp sinh đôi ngẩn người, giống như đã hiểu ý của cô…
"Em bây giờ biết rồi, Long Vũ quan trọng hơn em, như vậy các anh ôm Long Vũ đi ngủ là được, em không phục vụ." Long Tịch Bảo không vui muốn chạy, lại bị Long Tịch Bác giữ chặt eo thon nhỏ, nhúc nhích cũng không được, cô chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái mông đau xót, bị đánh lén rồi…
"A, anh còn đánh người!" Long Tịch Bảo che cái mông của mình, uất ức nhìn về phía Long Tịch Bác, lập tức nước mắt lại muốn tuôn ra.
"Chính là đánh con sói mắt trắng như em đó, dám nói loại lời nói khốn kiếp này." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Dạ, em là con sói mắt trắng đó, em về nhà với ba Viễn là được, các anh lại tìm một đứa bé khác về mà nuôi!" Long Tịch Bảo bốc đồng giãy giụa, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.
"Bảo Bảo, tụi anh cũng là vì em a." Long Tịch Hiên đè lại tay chân lộn xộn của cô, dịu dàng nói.
"Vì em?" Long Tịch Bảo không tin tặng anh một cái liếc mắt xem thường.
"Đương nhiên là vì em, tụi anh đương nhiên muốn đường đường chính chính kết hôn với em, nhưng dư luận xã hội khủng bố đến mức nào, em không phải không biết, tụi anh thì không sao cả, nhưng em có thể chịu đựng sao? Khi người khác dùng những từ ngữ bẩn thỉu khinh bỉ để miêu tả em, em có thể chịu đựng sao? Chuyện này không có một chút liên quan nào với Long Vũ." Long Tịch Hiên thở dài, nhẹ giọng nói.
Long Tịch Bảo ngẩn người, ngay sau đó chăm chú nhìn anh: "Anh vì sao cho rằng em không thể chịu đựng được? Làm sao anh biết em không thể chịu đựng? Em ở trong lòng các anh yếu ớt không chịu nổi như thế sao? Yếu ớt đến mức không gánh vác được tình yêu mà mình đã chọn sao? Yếu ớt đến mức cần hy sinh một trong hai người để bảo hộ danh dự của chính mình sao? Anh Hiên, có lẽ trước kia em không đủ kiên cường, nhưng bây giờ em cực kì mạnh mẽ đến độ có thể bảo vệ hạnh phúc của chính mình, nếu như em ngay cả điểm này cũng làm không được, như vậy em liền không xứng làm Bảo Bảo của anh, không xứng làm Tịch Nhi của anh Bác, càng không đáng để Hồ Hồ cùng Ly Ly dùng tính mạng đổi lấy kiếp này cho em. Tóm lại, em muốn làm chính là làm cô dâu của Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên, ngược lại, em thà rằng vĩnh viễn độc thân, trên giấy chứng nhận kết hôn hoặc là có tên của ba người hoặc là ngay cả một người cũng không có." Đúng, cô Long Tịch Bảo, muốn đường đường chính chính gả cho hai người đàn ông mà cô yêu nhất cõi đời này, ngẩng đầu ưỡn ngực bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
"Đương nhiên là phải kết hôn, chúng con sẽ cho Tịch Nhi một hôn lễ tuyệt nhất tốt nhất, để cho cô ấy được gả đi trong ánh mắt hâm mộ của toàn thế giới." Long Tịch Bác cầm ly tử sa lên, nhấp một ngụm trà, trong giọng nói có sự dịu dàng hiếm thấy.
"Ý của chúng con là giữa con và Bác sẽ có một người tham gia hôn lễ, người kia cả đời không kết hôn." Long Tịch Hiên cười khẽ giải thích.
Hai đôi vợ chồng liếc nhau một cái, không biết nên nói gì. . . . . .
Một lúc sau, Long Phi Tịch lên tiếng: "Như vậy đứa nào sẽ kết hôn?"
"Rút thăm quyết định đi, ai kết hôn đều như nhau." Long Tịch Bác nhẹ nhàng nói.
15 phút sau, kết quả được xác định, cô dâu: Long Tịch Bảo. Chú rể: Long Tịch Hiên. Người cả đời không cưới: Long Tịch Bác.
"Các con đã quyết định, thì đi nói cho Bảo Bảo biết đi, để con bé chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp nhất." Nam Cung Viễn lộ ra nụ cười bí ẩn, nhẹ nhàng nói.
Vì vậy, cặp sinh đôi trở về phòng.
Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi ở thư phòng, Phượng Vũ Mặc không nhịn được nói: "Như vậy thật sự tốt sao? Bác thật đáng thương."
"Đúng a, nếu như là tôi, nhìn người mình yêu cùng người khác đi vào lễ đường, hứa hẹn lời hứa cả đời, mà trong lời hứa đó không có mình, tôi nhất định sẽ rất khổ sở." Tiêu Lộ Trúc nhỏ giọng phụ họa.
"Bảo Bảo còn chưa tỏ thái độ, chuyện này vẫn chưa biết được." Long Phi Tịch nhìn Nam Cung Viễn khoan thai tự đắc, kéo Phượng Vũ Mặc vào trong ngực.
"Heo nhỏ, chúng ta phải chuẩn bị của hồi môn rồi." Nam Cung Viễn cười khẽ ôm Tiêu Lộ Trúc đang nhíu mày vào trong ngực, không coi ai ra gì giúp vợ yêu vén tóc ra sau tai.
Hai người phụ nữ khó hiểu nhìn ông xã của mình, nhưng dù sao kết hôn là chuyện vui, rất nhanh họ liền quên chuyện mới vừa rồi, bắt đầu hưng phấn thảo luận chi tiết hôn lễ. . . . . .
----- ta là đường phân cách tuyến chuyện vui -----
Trong phòng…
"Em không muốn." Một câu cự tuyệt nhàn nhạt từ trong miệng Long Tịch Bảo phun ra.
"Không muốn cũng phải làm." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Em chính là không muốn, các anh nếu ép em, em liền rời nhà trốn đi." Long Tịch Bảo tức giận ngồi xuống giường lớn.
"Em dám, em hãy thử xem." Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng, kéo người nào đó đang có ý nghĩ muốn chạy loạn vào trong ngực.
"Em chính là không muốn… không muốn… không muốn." Long Tịch Bảo giãy giụa vỗ nhẹ vào ngực anh, hết sức không vui.
"Em…" Long Tịch Bác bị cô cự tuyệt làm cho cơn tức xông lên, vừa muốn bộc phát, liền bị Long Tịch Hiên cắt đứt.
"Bảo Bảo, tại sao không muốn?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng hỏi.
"Chính là không muốn!" Long Tịch Bảo vểnh đôi môi trái tim, vành mắt hồng hồng.
"Em cứ như vậy không muốn gả cho tụi anh sao?" Long Tịch Bác ẩn nhẫn cơn tức giận, có chút lạnh nhạt hỏi.
"Em đây là gả cho các anh sao? Em đây là gả cho anh Hiên!" Long Tịch Bảo uất ức hít mũi một cái.
Cặp sinh đôi ngẩn người, có chút không rõ chân tướng…
"Có phải các anh sợ chuyện của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến Long Vũ hay không?" Long Tịch Bảo buồn bã hỏi, vật thể bằng nước trong đôi mắt đã vận sức chờ phát động.
"Nói cái gì đó… Có liên quan gì tới Long Vũ chứ?" Long Tịch Bác ôm chặt cô, không hiểu cô rốt cuộc khó chịu chuyện gì.
"Các anh từng nói em là quan trọng nhất, các anh gạt người." Long Tịch Bảo uất ức nói, nước mắt rất phối hợp với biểu tình của cô, trực tiếp nhỏ giọt … rơi xuống tay Long Tịch Bác, đây gọi là điềm đạm đáng yêu. . . . . .
"Em khóc cái gì…" Long Tịch Bác nhíu mày, lau nước cho mắt cô.
"Tụi anh lừa gạt em lúc nào? Đừng khóc, có lời gì nói rõ ràng." Long Tịch Hiên bị bộ dáng đáng thương của cô kích thích, trái tim cũng thắt lại.
"Hu hu… em không gả, hôn lễ như vậy em không muốn, các anh nếu sợ quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến Long Vũ, vậy thì đừng công khai là được, dù sao ở trong mắt các anh, công ty quan trọng hơn em." Long Tịch Bảo khóc thét lên.
"Em đang nói bậy bạ gì đó…" Long Tịch Hiên nghe được sửng sốt một chút, không hiểu ý của cô.
Long Tịch Bác không chịu được rống to: "Im miệng! Không cho phép khóc."
Long Tịch Bảo bị anh dọa giật mình, sững sờ nhìn anh… Một lúc sau, tiếp tục khóc, chỉ là không phát ra âm thanh.
"Còn khóc nữa hả?" Long Tịch Bác không vui nhíu mày kiếm, lạnh lùng uy hiếp.
Long Tịch Bảo cắn môi dưới, lau nước mắt của mình, được rồi… cô sợ kẻ ác.
"Nói, em rốt cuộc muốn thế nào?" Long Tịch Bác hài lòng nhìn cô thức thời, trầm giọng hỏi.
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, meo meo nói : "Nếu gả, em chỉ gả cho các anh, hoặc là em liền không lấy chồng."
"Em bây giờ không phải là gả cho tụi anh sao?" Long Tịch Hiên vuốt ve mái tóc của cô, đối với cô cũng không có biện pháp nào.
"Là các anh, không phải là anh, có thêm chữ CÁC, xin chú ý nghe rõ từng chữ phát âm." Long Tịch Bảo không vui né tránh tay của anh, buồn buồn nói.
Cặp sinh đôi ngẩn người, giống như đã hiểu ý của cô…
"Em bây giờ biết rồi, Long Vũ quan trọng hơn em, như vậy các anh ôm Long Vũ đi ngủ là được, em không phục vụ." Long Tịch Bảo không vui muốn chạy, lại bị Long Tịch Bác giữ chặt eo thon nhỏ, nhúc nhích cũng không được, cô chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái mông đau xót, bị đánh lén rồi…
"A, anh còn đánh người!" Long Tịch Bảo che cái mông của mình, uất ức nhìn về phía Long Tịch Bác, lập tức nước mắt lại muốn tuôn ra.
"Chính là đánh con sói mắt trắng như em đó, dám nói loại lời nói khốn kiếp này." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Dạ, em là con sói mắt trắng đó, em về nhà với ba Viễn là được, các anh lại tìm một đứa bé khác về mà nuôi!" Long Tịch Bảo bốc đồng giãy giụa, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.
"Bảo Bảo, tụi anh cũng là vì em a." Long Tịch Hiên đè lại tay chân lộn xộn của cô, dịu dàng nói.
"Vì em?" Long Tịch Bảo không tin tặng anh một cái liếc mắt xem thường.
"Đương nhiên là vì em, tụi anh đương nhiên muốn đường đường chính chính kết hôn với em, nhưng dư luận xã hội khủng bố đến mức nào, em không phải không biết, tụi anh thì không sao cả, nhưng em có thể chịu đựng sao? Khi người khác dùng những từ ngữ bẩn thỉu khinh bỉ để miêu tả em, em có thể chịu đựng sao? Chuyện này không có một chút liên quan nào với Long Vũ." Long Tịch Hiên thở dài, nhẹ giọng nói.
Long Tịch Bảo ngẩn người, ngay sau đó chăm chú nhìn anh: "Anh vì sao cho rằng em không thể chịu đựng được? Làm sao anh biết em không thể chịu đựng? Em ở trong lòng các anh yếu ớt không chịu nổi như thế sao? Yếu ớt đến mức không gánh vác được tình yêu mà mình đã chọn sao? Yếu ớt đến mức cần hy sinh một trong hai người để bảo hộ danh dự của chính mình sao? Anh Hiên, có lẽ trước kia em không đủ kiên cường, nhưng bây giờ em cực kì mạnh mẽ đến độ có thể bảo vệ hạnh phúc của chính mình, nếu như em ngay cả điểm này cũng làm không được, như vậy em liền không xứng làm Bảo Bảo của anh, không xứng làm Tịch Nhi của anh Bác, càng không đáng để Hồ Hồ cùng Ly Ly dùng tính mạng đổi lấy kiếp này cho em. Tóm lại, em muốn làm chính là làm cô dâu của Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên, ngược lại, em thà rằng vĩnh viễn độc thân, trên giấy chứng nhận kết hôn hoặc là có tên của ba người hoặc là ngay cả một người cũng không có." Đúng, cô Long Tịch Bảo, muốn đường đường chính chính gả cho hai người đàn ông mà cô yêu nhất cõi đời này, ngẩng đầu ưỡn ngực bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
Tác giả :
Bàng Đô Đô