Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 147: Em chọn anh!
Doãn Thiên có chút rung động, có chút mê mang, có chút giãy giụa, có chút cảm động, quá nhiều loại cảm giác đồng thời nổi lên trong lòng, làm cho nói không nên lời, chỉ có thể ôm chặt cô gái nhỏ ở trong lòng, Bảo Nhi… Anh thật sự mệt mỏi, Bảo Nhi. . . . . . Em cũng đã biết kể từ sau khi làm tổn thương em, anh liền không còn kế hoạch muốn trả thù Long gia, Bảo Nhi… Anh nguyện ý quên thù hận, buông tha cho chính mình… Nhưng em có thể buông ta cho anh sao… Có thể đưa thuốc giải của em cho anh sao… có thể sao… có thể làm cho anh không còn nóng ruột nóng gan, nhớ thương em da diết sao…
"Bảo Nhi, chúng ta chỉ có thể là tình anh em thôi sao… em nói cho anh biết, em có từng hối hận vì lựa chọn lúc trước hay không ?"
Long Tịch Bảo ngẩn người, nhẹ nhàng nói : "Đối với bọn họ, em không oán không hối… anh Thiên, anh vĩnh viễn là người anh trai tuyệt nhất của em, hơn nữa chốn trở về của anh không phải là em, anh có thiên sứ bảo vệ anh, một ngày nào đó anh sẽ thấy được cô ấy, tất cả dịu dàng của cô ấy đều chỉ vì một mình anh, cô ấy sẽ làm cho anh cả đời cũng không hề nuối tiếc, bởi vì cô ấy dùng linh hồn của mình để yêu anh."
Doãn Thiên ngẩn người, trong đầu hiện lên dung nhan khi ngủ của Mông Nguyệt, còn có một tiếng gọi khẽ mang theo ý cười... Thiên… Lắc đầu một cái, kéo ra khoảng cách giữa mình và Long Tịch Bảo, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô : "Nếu như có một ngày, anh cùng bọn họ đều lâm vào hiểm cảnh, em sẽ cứu người nào?"
Long Tịch Bảo nhìn hắn một chút, cười khẽ, tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc vang vọng ở trong phòng.
Doãn Thiên nhíu mày kiếm, không vui nói : "Anh là nghiêm túc."
Long Tịch Bảo vẫn cười thật lâu, một lúc sau, mang theo nụ cười nhìn về phía hắn : "Ba người các anh, em đều phải cứu."
"Chỉ có thể cứu một người." Doãn Thiên kiên trì nói.
"Như vậy… Em lựa chọn cứu anh." Long Tịch Bảo không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Doãn Thiên sửng sốt : "Cứu anh?"
"Đúng, cứu anh." Long Tịch Bảo gật đầu một cái.
"Vậy bọn họ…."
"Em đi cùng với bọn họ, họa phúc đều ở bên nhau, đau khổ hay vui vẻ đều đi cùng nhau, bọn họ chết, em chết, bọn họ sống, em sống."
Doãn Thiên lẳng lặng nhìn cô… Không biết nên nói gì…
"Vậy tại sao không chọn cứu bọn họ ; cứu bọn họ, ba người vẫn có thể thật vui vẻ ở bên nhau."
"Không, nếu như em cứu bọn họ mà trơ mắt nhìn anh chết, vậy cả đời này em đều sẽ sống ở trong ám ảnh, nhìn thấy bọn họ sẽ nhớ tới anh, sao có thể hạnh phúc đây." Long Tịch Bảo khẽ cười lắc đầu một cái.
"Vậy em có nghĩ tới anh hay không? Em chỉ suy nghĩ cho mình và bọn họ, em có nghĩ tới hay không anh còn sống sót sẽ đau khổ cỡ nào!" Doãn Thiên tức giận rống to… Thì ra là hắn đến cuối cùng vẫn chỉ có một mình… chỉ có một mình…
Long Tịch Bảo bị cơn tức giận đột ngột của hắn dọa sợ hết hồn, một lúc sau : "Anh Thiên, yêu là ích kỷ, anh tại sao không hỏi Mông Nguyệt câu hỏi giống như vậy, chị ấy sẽ cho anh một đáp án khác, khi đó anh có thể hiểu rõ… yêu một người sẽ ích kỷ cỡ nào."
Doãn Thiên nhìn cô, day mi tâm, nhẹ giọng nói : "Bảo Nhi, thật xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em."
"Không sao, anh là anh của em mà, đừng nói hung dữ với em… em có làm sai chỗ nào, anh cũng có thể đánh em, bởi vì anh là anh trai của em a." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn hắn.
Doãn Thiên nhìn cô một chút, vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt, sau đó giơ tay lên ‘gõ đầu’ cô một cái.
"A… Anh làm gì thế? Đột nhiên đánh người." Long Tịch Bảo kêu nhỏ ra tiếng, che đầu, không vui nhìn hắn.
"Là em nói, em có làm sai chỗ nào, anh có thể đánh em." Doãn Thiên nhàn nhạt nói.
Bảo Nhi, anh trai cũng tốt, chỉ cần có thể cho anh gặp em, bảo vệ em, anh trai thì anh trai đi…
"Em làm sai chỗ nào?" Long Tịch Bảo cong đôi môi đỏ mọng meo meo kêu.
"Tạm thời còn chưa có, chỉ là về sau nhất định sẽ có, đánh trước cũng không sai." Doãn Thiên bày ra vẻ mặt ‘em là ngôi sao gây rối’ nhìn anh.
"Anh đi chết đi!" Long Tịch Bảo tức giận đưa tay liền muốn chụp lấy hắn.
Doãn Thiên bắt được tay của cô, khẽ cười nói: "Đánh đàn cho anh nghe được không?"
"Được." Long Tịch Bảo rút bàn tay nhỏ bé về, còn dùng sức đánh lên người hắn, mới hả giận hướng tới cái đàn tranh bên cạnh, bắt đầu mang móng tay giả, điều âm, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tay nhỏ bé linh hoạt nhảy múa trên dây đàn, tay cô gảy xuống, dây đàn phát ra những âm thanh tuyệt vời, cùng cô cộng hưởng…
Doãn Thiên lẳng lặng nhìn dáng vẻ dịu dàng tao nhã của cô, trước mắt hiện ra hình dáng của một người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, đôi mắt phượng, cái mũi thanh tú, đôi môi trái tim, biểu tình trên mặt luôn là lộ ra nhàn nhạt đau thương… Mẹ, nếu như lúc trước người mẹ yêu không phải là Long Phi Tịch, mà là ba, thì bi kịch có lẽ cũng sẽ không tạo thành…
"Bảo Nhi, chúng ta chỉ có thể là tình anh em thôi sao… em nói cho anh biết, em có từng hối hận vì lựa chọn lúc trước hay không ?"
Long Tịch Bảo ngẩn người, nhẹ nhàng nói : "Đối với bọn họ, em không oán không hối… anh Thiên, anh vĩnh viễn là người anh trai tuyệt nhất của em, hơn nữa chốn trở về của anh không phải là em, anh có thiên sứ bảo vệ anh, một ngày nào đó anh sẽ thấy được cô ấy, tất cả dịu dàng của cô ấy đều chỉ vì một mình anh, cô ấy sẽ làm cho anh cả đời cũng không hề nuối tiếc, bởi vì cô ấy dùng linh hồn của mình để yêu anh."
Doãn Thiên ngẩn người, trong đầu hiện lên dung nhan khi ngủ của Mông Nguyệt, còn có một tiếng gọi khẽ mang theo ý cười... Thiên… Lắc đầu một cái, kéo ra khoảng cách giữa mình và Long Tịch Bảo, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô : "Nếu như có một ngày, anh cùng bọn họ đều lâm vào hiểm cảnh, em sẽ cứu người nào?"
Long Tịch Bảo nhìn hắn một chút, cười khẽ, tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông bạc vang vọng ở trong phòng.
Doãn Thiên nhíu mày kiếm, không vui nói : "Anh là nghiêm túc."
Long Tịch Bảo vẫn cười thật lâu, một lúc sau, mang theo nụ cười nhìn về phía hắn : "Ba người các anh, em đều phải cứu."
"Chỉ có thể cứu một người." Doãn Thiên kiên trì nói.
"Như vậy… Em lựa chọn cứu anh." Long Tịch Bảo không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Doãn Thiên sửng sốt : "Cứu anh?"
"Đúng, cứu anh." Long Tịch Bảo gật đầu một cái.
"Vậy bọn họ…."
"Em đi cùng với bọn họ, họa phúc đều ở bên nhau, đau khổ hay vui vẻ đều đi cùng nhau, bọn họ chết, em chết, bọn họ sống, em sống."
Doãn Thiên lẳng lặng nhìn cô… Không biết nên nói gì…
"Vậy tại sao không chọn cứu bọn họ ; cứu bọn họ, ba người vẫn có thể thật vui vẻ ở bên nhau."
"Không, nếu như em cứu bọn họ mà trơ mắt nhìn anh chết, vậy cả đời này em đều sẽ sống ở trong ám ảnh, nhìn thấy bọn họ sẽ nhớ tới anh, sao có thể hạnh phúc đây." Long Tịch Bảo khẽ cười lắc đầu một cái.
"Vậy em có nghĩ tới anh hay không? Em chỉ suy nghĩ cho mình và bọn họ, em có nghĩ tới hay không anh còn sống sót sẽ đau khổ cỡ nào!" Doãn Thiên tức giận rống to… Thì ra là hắn đến cuối cùng vẫn chỉ có một mình… chỉ có một mình…
Long Tịch Bảo bị cơn tức giận đột ngột của hắn dọa sợ hết hồn, một lúc sau : "Anh Thiên, yêu là ích kỷ, anh tại sao không hỏi Mông Nguyệt câu hỏi giống như vậy, chị ấy sẽ cho anh một đáp án khác, khi đó anh có thể hiểu rõ… yêu một người sẽ ích kỷ cỡ nào."
Doãn Thiên nhìn cô, day mi tâm, nhẹ giọng nói : "Bảo Nhi, thật xin lỗi, anh không phải cố ý hung dữ với em."
"Không sao, anh là anh của em mà, đừng nói hung dữ với em… em có làm sai chỗ nào, anh cũng có thể đánh em, bởi vì anh là anh trai của em a." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn hắn.
Doãn Thiên nhìn cô một chút, vẻ phức tạp thoáng qua trong mắt, sau đó giơ tay lên ‘gõ đầu’ cô một cái.
"A… Anh làm gì thế? Đột nhiên đánh người." Long Tịch Bảo kêu nhỏ ra tiếng, che đầu, không vui nhìn hắn.
"Là em nói, em có làm sai chỗ nào, anh có thể đánh em." Doãn Thiên nhàn nhạt nói.
Bảo Nhi, anh trai cũng tốt, chỉ cần có thể cho anh gặp em, bảo vệ em, anh trai thì anh trai đi…
"Em làm sai chỗ nào?" Long Tịch Bảo cong đôi môi đỏ mọng meo meo kêu.
"Tạm thời còn chưa có, chỉ là về sau nhất định sẽ có, đánh trước cũng không sai." Doãn Thiên bày ra vẻ mặt ‘em là ngôi sao gây rối’ nhìn anh.
"Anh đi chết đi!" Long Tịch Bảo tức giận đưa tay liền muốn chụp lấy hắn.
Doãn Thiên bắt được tay của cô, khẽ cười nói: "Đánh đàn cho anh nghe được không?"
"Được." Long Tịch Bảo rút bàn tay nhỏ bé về, còn dùng sức đánh lên người hắn, mới hả giận hướng tới cái đàn tranh bên cạnh, bắt đầu mang móng tay giả, điều âm, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tay nhỏ bé linh hoạt nhảy múa trên dây đàn, tay cô gảy xuống, dây đàn phát ra những âm thanh tuyệt vời, cùng cô cộng hưởng…
Doãn Thiên lẳng lặng nhìn dáng vẻ dịu dàng tao nhã của cô, trước mắt hiện ra hình dáng của một người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, đôi mắt phượng, cái mũi thanh tú, đôi môi trái tim, biểu tình trên mặt luôn là lộ ra nhàn nhạt đau thương… Mẹ, nếu như lúc trước người mẹ yêu không phải là Long Phi Tịch, mà là ba, thì bi kịch có lẽ cũng sẽ không tạo thành…
Tác giả :
Bàng Đô Đô