Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 56
Lại một lần nữa được triệt để chiêm ngưỡng bộ mặt điên cuồng của loài người. Nổi giận xong, Kim Dư chỉ có thể cười khổ cùng với một tiếng thở dài.
Phất tay bảo đám dị thú tản ra một chút, Kim Dư bảo Nhị Hắc cùng vài đứa nữa đè con Tạng Ngao lông vàng đang run lẩy bẩy thần trí mơ hồ kia lại, sau đó ngồi xuống trước mặt nó, tỉ mỉ quan sát tình trạng trong cơ thể Tạng Ngao lông vàng, một hồi lâu sau, lại phải hút một ngụm khí lạnh.
“…..Thật phiền phức.” Sắc mặt của Kim Dư cực kỳ không tốt. Ngoại trừ trong nội tạng Tạng Ngao lông vàng này có gắn vài vi mạch và thiết bị thu nhỏ ra, còn có một loại dụng cụ nho nhỏ gì đó được gắn ở bên ngoài, khiến Kim Dư không thể chịu được nhưng cũng không dám trực tiếp động thủ, bởi vì kinh mạch trong cơ thể con Tạng Ngao này bị vây kín đủ loại dây nhỏ có màu sắc bất đồng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đám dây nhỏ màu sắc bất đồng kia kỳ thật được cấu tạo từ một đám hạt nhỏ. Hạt này chảy từ trong tim trong máu của Tạng Ngao lông vàng, sau đó hình thành một cái lưới thật lớn bên trong thân thể của nó. Cái lưới quỷ dị này hình như đã cắn nuốt hoặc tách tất cả năng lượng bình thường trong cơ thể Tạng Ngao, sau đó lại chuyển hóa thành một loại năng lượng mới cực kỳ mạnh mẽ.
“Tiểu Tuyết, mày nhanh quắp cái tên Kim Tiễn lại đây!” Nói xong, Kim Dư liền ấn cái vòng đeo trên cổ tay. Ngay sau đó, một tên đeo kính cầm kim tiêm cười dâm dãng xuất hiện ngay trên màn hình ảo.
“….Anh mỗi ngày đều dùng cái vẻ mặt này đi đùa giỡn với đám dị thú đàng hoàng vô tội sao?” Giọng nói của Kim Dư vang lên khiến Kim Khiêm có chút bất ngờ. Bất quá, người này hoàn toàn không có một chút bộ dáng tốt đẹp nào, bình tĩnh buông ống tiêm trên tay xuống, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, nói: “Tôi cho tới bây giờ vẫn là một bác sĩ thú y cực kỳ đứng đắn, vừa nãy là do mắt của cậu bị khúc xạ rồi. Sao hả? Đột nhiên tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn kiện người làm nhà cậu? Ân? Không nên a, tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà.”
Kim Dư co rút khóe miệng nhìn Sơn Bạch Lộc, vẻ mặt tên này hiện tại y chang như gan heo, hét lớn: “Mau cút cho ông! Bổn thiếu gia đã nói sẽ giữ lời, chỉ có cái cái tên xấu xa từ trong xương cốt xấu ra như anh mới có thể nói mấy câu không giữ lời!”
Kim Khiêm bên kia nghe vậy rất là vừa lòng mỉm cười: “Ha hả, quả nhiên tam thiếu gia của chúng ta thực nghe lời, cái này tốt~ cái này tốt~ nếu không, cậu sẽ chịu không nổi hậu quả đâu… Nếu Tiểu Tam không có gì, vậy cậu gọi tôi là vì có tai nạn đổ máu sao?”
Lười cùng cái tên biến thái này nói mấy thứ vô nghĩa, Kim Dư trực tiếp nói: “Chỗ của tôi có một con dị thú lạ trốn từ Sở nghiên cứu ra, anh xem thử bộ dáng của nó, suy đó nghĩ xem có thuốc nào thay đổi trạng thái gen biến dị không?”
Hai mắt Kim Khiêm lập tức nhíu lại, cười khẽ, “Tôi đã nói số lần tai nạn đổ máu bên cửa hàng cậu tiếp nhận so với tổng số dị thú nhập viện trong bệnh viện của tôi chỉ có hơn chứ không kém mà~ Tôi ở bệnh viện ngây người hết mười năm, chưa từng đụng tới dị thú trốn từ Sở nghiên cứu, ngược lại cậu mới tới đây chưa tới một tháng đã gặp rồi. Chậc chậc~ Tiểu Tuyết đang tới đón tôi phải không? Tôi đi mượn một ít đồ đã. Bất quá, cậu cũng đừng ôm hy vọng lớn làm gì. Tuy rằng tôi từng có nghiên cứu thuốc làm thay đổi gien năng lượng một thời gian, nhưng kết quả không được mong đợi lắm… Tôi nghiên cứu mấy cái đó tám năm, cuối cùng cho ra một kết luận, thiếu chút nữa đã khiến ông già và bà chị nhà tôi vứt toàn độ đồ nghề của tôi rồi.”
Kim Dư nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhìn Kim Khiêm một lát lại căm hận nói: “Sao cũng được, anh tới đây trước đi. Cho dù anh không thể giải quyết được, nhưng học được thêm kiến thức thì sau này cũng có ích hơn!”
Lời vừa nói ra đã khiến bác sĩ Kim hung hăng cho cái xem thường, nóng nảy nói: “Cái gì nói sau này cũng có ích hơn?! Con bà nó, ông đây kế thừa y bác của tổ tông truyền lại, là bác sĩ thú y trẻ tuổi đầy triển vọng nhất trên toàn bộ tinh cầu!! Bảo tôi vô dụng?! Đồ con cá chết tiệt mi có biết mỗi lần ông khám cho một con dị thú thì thu được bao nhiêu tiền không hả?! Ông cho mi mặt mũi như thế mi còn dám nói ông vô dụng, dùng ống tiêm chọt một cú chết toi bây giờ!!”
Kim Dư cũng quăng cho cái xem thường, trực tiếp tắt luôn màn hình. Kích động cái rắm á, cái loại danh hiệu bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng gì gì đó, nếu không trị được cho con dị thú kia thì khoe ra làm cái rắm gì.
Trong lúc chờ Kim Khiêm đến, Kim Dư nhìn qua boss nhà mình, người kỉa không nói gì chỉ lắc đầu. Hắn không phải là bạch kỳ lân thánh mẫu nhân thú truyền thuyết chỉ mới xuất hiện một lần duy nhất, hắn không biết chữa bệnh cho dị thú. Hắn là huyết mạch của hắc kỳ lân lợi hại nhất, so với cái loại chỉ có sức chiến đấu ở giá trị âm kia, một chân san bằng một tòa thành mới là phong cách của hắn!
“Kỳ thật, ngược lại cậu rất giống thánh mẫu thú trong bộ tộc của chúng tôi.” Kỳ Thanh Lân nhìn Kim Dư đột nhiên thốt lên một câu như vậy, sau đó bị con cá voi thời tiền sử dùng ánh mắt cực khinh bỉ quăng vào mặt: “Anh mới là thánh mẫu thụ! Cả nhà anh mới là thánh mẫu thụ!! Ông là người! Là loài người có tám kinh mạch, là nhân loại có huyết thống cực kỳ tinh khiết! Không phải là Tân nhân loại hỗn huyết biến dị, cũng không phải là Á nhân loại bị thoái hóa. Không có việc gì thì đừng có loạn đi chụp mũ người khác. Cẩn thận tôi bảo Bánh Bao cắn anh a.”
Câu nói của Kim Dư khiến Kỳ Thanh Lân phải nhướn mày. Hắn cũng chỉ là nói thôi mà. Dù sao, nếu Kim Dư thật sự có huyết mạch kỳ lân, hắn sẽ cảm nhận được ngay lập tức. Bất quá, vừa rồi hắn hình như mới vừa nghe thấy cụm từ gì đó rất đáng giá. Cái gì gọi là nhân loại có huyết thống tinh khiết nhất? Hiện tại, trong gien người ít nhiều gì cũng đều bị biến dị hoặc thoái hóa, bà xã của hắn, hình như đang che dấu chuyện gì đó cực kỳ trọng yếu thì phải?
Bất quá không để cho Kỳ Thanh Lân nghĩ sâu hơn, đã có người bị ném vào rồi. Kim Khiêm mặc áo blouse lung lay lấy lại thăng bằng một lúc lập tức xoay người hung hăng chỉa ngón giữa với cái tên ở bên ngoài! Gã chỉ là lặng lẽ nhổ một cọng lông tuyết điêu thôi a! Có cần phải trở mặt từ trên không ném gã xuống như vậy không!!
“Tự làm bậy.” Kim Dư co rút khóe miệng, sau đó chỉ con Tạng Ngao lông vàng đang nằm dưới sàn nhà, “Mau nhìn xem, đừng lãng phí thời gian, hình như nó đang bị biến dị ở mức độ nguy hiểm.”
Kim Khiêm nghe vậy cũng không thèm chấp nữa, mau chóng tiến lên vài bước, tỉ mỉ dùng đủ loại dụng cụ công cụ giúp Tạng Ngao kiểm tra.
Ước chừng nửa giờ sau, Kim Khiêm đen mặt nói: “Không nói tới việc có mấy chục cái vi mạch và thiết bị nhỏ lớn khác nhau, mấu chốt nhất chính là thành phần thuốc mà cậu nói. Nó chắc là bị Sở nghiên cứu bắt từ nửa năm trước, sau đó lại bị tiêm đủ loại thuốc cường hóa gen dị năng. Hiện tại, thuốc và năng lượng trong cơ thể nó đã hình thành một loại bệnh thái cân bằng, nhưng lại khiến cho nó giảm tuổi thọ, hơn nữa loại bệnh thái này một khi đã hình thành, mỗi nửa tháng nó phải được tiêm thuốc một lần. Nếu không, hình thể khổng lồ kia sẽ teo tóp trở lại hình thể ban đầu vì thiếu thuốc, nhưng lại sản sinh là một loại chứng sốc phản vệ, chính là trạng thái co rút, thần trí không rõ mà cậu đã thấy.”
“Có cách chữa không?” Kim Dư càng nghe, sắc mặt càng khó nhìn.
“Nếu có, tôi đã trở thành người trẻ tuổi nhất được thưởng giải Cổ Hoa Đà dược học rồi.” Kim Khiêm vuốt tay, sau đó cười khổ một tiếng: “Nói thật, không phải tôi đã từng nghiên cứu loại dược vật này rồi sao? Tôi chưa nói kết quả đúng không? Dược tính của loại thuốc này chính là hủy diệt và không thể chống lại. Cho nên, một khi đã bị tiêm loại gien dị năng nhân tạo này vào người, thân thể và tuổi thọ thậm chí dị năng của nó xem như đã hoàn toàn bị hủy. Ba năm trước tôi báo cáo kết quả, vẫn chưa từng nghe nói có Sở nghiên cứu thành công. Hiện tại xem ra, con dị thú này chính là bán thành phẩm đầu tiên. Chậc chậc, may mắn gì đâu~
Kim Dư nghe Kim Khiêm nói nhưng không có lấy chút cảm giác cao hứng nào, ngược lại sắc mặt càng thêm âm trầm.
Dựa theo những gì mà Kim Khiêm vừa nói, con Tạng Ngao trước mắt này chỉ có thể tự sinh tự diệt, không có bất cứ phương pháp gì giúp nó được. Nhưng kết cục như vậy tuyệt đối không phải là kết cục Kim Dư muốn nhìn thấy. Y có thể không cảm không cam nhìn dị thú bởi vì bị trọng thương hoặc vì quá già mà chết, nhưng y tuyệt đối không thể chịu đựng nổi bởi vì ham muốn cá nhân của loài người mà dị thú phải chịu thương tổn thậm chí tử vong.
Trong lòng không cam cùng phẫn nộ kêu gào cuồn cuộn, lại không thể phát tiết cảm xúc khiến hai mắt Kim Dư dần dần đỏ lên. Ngay lúc đó, chung quanh Kim Dư dần dần xuất hiện một tầng hơi nước màu lam nhạt, khí tức càng lúc càng không ổn, thân thể kịch liệt run rẩy, hơi nước màu lam nhạt kia cũng càng ngày càng đậm hơn. Đợi đến lúc Kỳ Thanh Lân cảm thấy không đúng chợt đề phòng muốn túm lấy thân mình Kim Dư, tầng hơi nước kia đã bao trọn lấy người!
Giống như là một trận ma pháp cực lớn, chỉ trong một khoảnh khắc, toàn bộ cửa hàng dị thú đã bị một tầng nước biển xanh thẫm bao bọc. Mà bên trong gợn nước kia, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy thân mình Kim Dư đang tỏa ra rất nhiều điểm sáng nhỏ màu lục nhạt, dần dần hòa tan vào nước, biến mất!!!
“Trả người lại đây!!” Nháy mắt, Kỳ Thanh Lân trở nên dữ tợn dị thường, đôi mắt kim sắc cũng biến thành màu đỏ tươi, thẳng tắp nhào tới ngay chỗ Kim Dư vừa biến mất, trong tích tắc trước khi biến mất, thân người hắn bởi vì năng lượng tăng vọt mà hóa thành thú.
“Hóa ra là hắc kỳ lân!!” Kim Khiêm kinh ngạc nhìn Kỳ Thanh Lân biến mất. Bất quá, hiện tại Kim Khiêm đang ngâm mình trong nước vẫn là càng thêm để ý cái chỗ Kim Dư đột nhiên biến mất kia.
Dòng nước bao bọc chung quanh này vừa tinh thuần vừa lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, không phải là nước ấm, mà là cảm giác dòng nước mang lại cho người ta. Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đám dị thú trong phòng đều lộ ra thần sắc thoải mái luyến tiếc, con kim sư hống vừa mới không ngừng run rẩy cũng dần yên tĩnh trở lại.
“…. Ông không tin thần thánh gì gì đó…. Bất quá, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?!” Nhìn chỗ Kim Dư biến mất xuất hiện hư ảnh của một viên tinh cầu xinh đẹp màu lam nhạt, trái tim Kim Khiêm chợt nhảy dựng lên.
Mặc dù hiện tại đã không còn nhìn thấy thực thể của khối tinh cầu này nữa, nhưng bộ dáng của nó đã khắc rất sâu vào tận cốt nhục của loài người. Bọn họ, bởi vì sinh tồn mà bị bức phải rời khỏi nó, rời khỏi tinh cầu lam nhạt xinh đẹp này.
Phất tay bảo đám dị thú tản ra một chút, Kim Dư bảo Nhị Hắc cùng vài đứa nữa đè con Tạng Ngao lông vàng đang run lẩy bẩy thần trí mơ hồ kia lại, sau đó ngồi xuống trước mặt nó, tỉ mỉ quan sát tình trạng trong cơ thể Tạng Ngao lông vàng, một hồi lâu sau, lại phải hút một ngụm khí lạnh.
“…..Thật phiền phức.” Sắc mặt của Kim Dư cực kỳ không tốt. Ngoại trừ trong nội tạng Tạng Ngao lông vàng này có gắn vài vi mạch và thiết bị thu nhỏ ra, còn có một loại dụng cụ nho nhỏ gì đó được gắn ở bên ngoài, khiến Kim Dư không thể chịu được nhưng cũng không dám trực tiếp động thủ, bởi vì kinh mạch trong cơ thể con Tạng Ngao này bị vây kín đủ loại dây nhỏ có màu sắc bất đồng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đám dây nhỏ màu sắc bất đồng kia kỳ thật được cấu tạo từ một đám hạt nhỏ. Hạt này chảy từ trong tim trong máu của Tạng Ngao lông vàng, sau đó hình thành một cái lưới thật lớn bên trong thân thể của nó. Cái lưới quỷ dị này hình như đã cắn nuốt hoặc tách tất cả năng lượng bình thường trong cơ thể Tạng Ngao, sau đó lại chuyển hóa thành một loại năng lượng mới cực kỳ mạnh mẽ.
“Tiểu Tuyết, mày nhanh quắp cái tên Kim Tiễn lại đây!” Nói xong, Kim Dư liền ấn cái vòng đeo trên cổ tay. Ngay sau đó, một tên đeo kính cầm kim tiêm cười dâm dãng xuất hiện ngay trên màn hình ảo.
“….Anh mỗi ngày đều dùng cái vẻ mặt này đi đùa giỡn với đám dị thú đàng hoàng vô tội sao?” Giọng nói của Kim Dư vang lên khiến Kim Khiêm có chút bất ngờ. Bất quá, người này hoàn toàn không có một chút bộ dáng tốt đẹp nào, bình tĩnh buông ống tiêm trên tay xuống, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, nói: “Tôi cho tới bây giờ vẫn là một bác sĩ thú y cực kỳ đứng đắn, vừa nãy là do mắt của cậu bị khúc xạ rồi. Sao hả? Đột nhiên tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn kiện người làm nhà cậu? Ân? Không nên a, tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà.”
Kim Dư co rút khóe miệng nhìn Sơn Bạch Lộc, vẻ mặt tên này hiện tại y chang như gan heo, hét lớn: “Mau cút cho ông! Bổn thiếu gia đã nói sẽ giữ lời, chỉ có cái cái tên xấu xa từ trong xương cốt xấu ra như anh mới có thể nói mấy câu không giữ lời!”
Kim Khiêm bên kia nghe vậy rất là vừa lòng mỉm cười: “Ha hả, quả nhiên tam thiếu gia của chúng ta thực nghe lời, cái này tốt~ cái này tốt~ nếu không, cậu sẽ chịu không nổi hậu quả đâu… Nếu Tiểu Tam không có gì, vậy cậu gọi tôi là vì có tai nạn đổ máu sao?”
Lười cùng cái tên biến thái này nói mấy thứ vô nghĩa, Kim Dư trực tiếp nói: “Chỗ của tôi có một con dị thú lạ trốn từ Sở nghiên cứu ra, anh xem thử bộ dáng của nó, suy đó nghĩ xem có thuốc nào thay đổi trạng thái gen biến dị không?”
Hai mắt Kim Khiêm lập tức nhíu lại, cười khẽ, “Tôi đã nói số lần tai nạn đổ máu bên cửa hàng cậu tiếp nhận so với tổng số dị thú nhập viện trong bệnh viện của tôi chỉ có hơn chứ không kém mà~ Tôi ở bệnh viện ngây người hết mười năm, chưa từng đụng tới dị thú trốn từ Sở nghiên cứu, ngược lại cậu mới tới đây chưa tới một tháng đã gặp rồi. Chậc chậc~ Tiểu Tuyết đang tới đón tôi phải không? Tôi đi mượn một ít đồ đã. Bất quá, cậu cũng đừng ôm hy vọng lớn làm gì. Tuy rằng tôi từng có nghiên cứu thuốc làm thay đổi gien năng lượng một thời gian, nhưng kết quả không được mong đợi lắm… Tôi nghiên cứu mấy cái đó tám năm, cuối cùng cho ra một kết luận, thiếu chút nữa đã khiến ông già và bà chị nhà tôi vứt toàn độ đồ nghề của tôi rồi.”
Kim Dư nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhìn Kim Khiêm một lát lại căm hận nói: “Sao cũng được, anh tới đây trước đi. Cho dù anh không thể giải quyết được, nhưng học được thêm kiến thức thì sau này cũng có ích hơn!”
Lời vừa nói ra đã khiến bác sĩ Kim hung hăng cho cái xem thường, nóng nảy nói: “Cái gì nói sau này cũng có ích hơn?! Con bà nó, ông đây kế thừa y bác của tổ tông truyền lại, là bác sĩ thú y trẻ tuổi đầy triển vọng nhất trên toàn bộ tinh cầu!! Bảo tôi vô dụng?! Đồ con cá chết tiệt mi có biết mỗi lần ông khám cho một con dị thú thì thu được bao nhiêu tiền không hả?! Ông cho mi mặt mũi như thế mi còn dám nói ông vô dụng, dùng ống tiêm chọt một cú chết toi bây giờ!!”
Kim Dư cũng quăng cho cái xem thường, trực tiếp tắt luôn màn hình. Kích động cái rắm á, cái loại danh hiệu bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng gì gì đó, nếu không trị được cho con dị thú kia thì khoe ra làm cái rắm gì.
Trong lúc chờ Kim Khiêm đến, Kim Dư nhìn qua boss nhà mình, người kỉa không nói gì chỉ lắc đầu. Hắn không phải là bạch kỳ lân thánh mẫu nhân thú truyền thuyết chỉ mới xuất hiện một lần duy nhất, hắn không biết chữa bệnh cho dị thú. Hắn là huyết mạch của hắc kỳ lân lợi hại nhất, so với cái loại chỉ có sức chiến đấu ở giá trị âm kia, một chân san bằng một tòa thành mới là phong cách của hắn!
“Kỳ thật, ngược lại cậu rất giống thánh mẫu thú trong bộ tộc của chúng tôi.” Kỳ Thanh Lân nhìn Kim Dư đột nhiên thốt lên một câu như vậy, sau đó bị con cá voi thời tiền sử dùng ánh mắt cực khinh bỉ quăng vào mặt: “Anh mới là thánh mẫu thụ! Cả nhà anh mới là thánh mẫu thụ!! Ông là người! Là loài người có tám kinh mạch, là nhân loại có huyết thống cực kỳ tinh khiết! Không phải là Tân nhân loại hỗn huyết biến dị, cũng không phải là Á nhân loại bị thoái hóa. Không có việc gì thì đừng có loạn đi chụp mũ người khác. Cẩn thận tôi bảo Bánh Bao cắn anh a.”
Câu nói của Kim Dư khiến Kỳ Thanh Lân phải nhướn mày. Hắn cũng chỉ là nói thôi mà. Dù sao, nếu Kim Dư thật sự có huyết mạch kỳ lân, hắn sẽ cảm nhận được ngay lập tức. Bất quá, vừa rồi hắn hình như mới vừa nghe thấy cụm từ gì đó rất đáng giá. Cái gì gọi là nhân loại có huyết thống tinh khiết nhất? Hiện tại, trong gien người ít nhiều gì cũng đều bị biến dị hoặc thoái hóa, bà xã của hắn, hình như đang che dấu chuyện gì đó cực kỳ trọng yếu thì phải?
Bất quá không để cho Kỳ Thanh Lân nghĩ sâu hơn, đã có người bị ném vào rồi. Kim Khiêm mặc áo blouse lung lay lấy lại thăng bằng một lúc lập tức xoay người hung hăng chỉa ngón giữa với cái tên ở bên ngoài! Gã chỉ là lặng lẽ nhổ một cọng lông tuyết điêu thôi a! Có cần phải trở mặt từ trên không ném gã xuống như vậy không!!
“Tự làm bậy.” Kim Dư co rút khóe miệng, sau đó chỉ con Tạng Ngao lông vàng đang nằm dưới sàn nhà, “Mau nhìn xem, đừng lãng phí thời gian, hình như nó đang bị biến dị ở mức độ nguy hiểm.”
Kim Khiêm nghe vậy cũng không thèm chấp nữa, mau chóng tiến lên vài bước, tỉ mỉ dùng đủ loại dụng cụ công cụ giúp Tạng Ngao kiểm tra.
Ước chừng nửa giờ sau, Kim Khiêm đen mặt nói: “Không nói tới việc có mấy chục cái vi mạch và thiết bị nhỏ lớn khác nhau, mấu chốt nhất chính là thành phần thuốc mà cậu nói. Nó chắc là bị Sở nghiên cứu bắt từ nửa năm trước, sau đó lại bị tiêm đủ loại thuốc cường hóa gen dị năng. Hiện tại, thuốc và năng lượng trong cơ thể nó đã hình thành một loại bệnh thái cân bằng, nhưng lại khiến cho nó giảm tuổi thọ, hơn nữa loại bệnh thái này một khi đã hình thành, mỗi nửa tháng nó phải được tiêm thuốc một lần. Nếu không, hình thể khổng lồ kia sẽ teo tóp trở lại hình thể ban đầu vì thiếu thuốc, nhưng lại sản sinh là một loại chứng sốc phản vệ, chính là trạng thái co rút, thần trí không rõ mà cậu đã thấy.”
“Có cách chữa không?” Kim Dư càng nghe, sắc mặt càng khó nhìn.
“Nếu có, tôi đã trở thành người trẻ tuổi nhất được thưởng giải Cổ Hoa Đà dược học rồi.” Kim Khiêm vuốt tay, sau đó cười khổ một tiếng: “Nói thật, không phải tôi đã từng nghiên cứu loại dược vật này rồi sao? Tôi chưa nói kết quả đúng không? Dược tính của loại thuốc này chính là hủy diệt và không thể chống lại. Cho nên, một khi đã bị tiêm loại gien dị năng nhân tạo này vào người, thân thể và tuổi thọ thậm chí dị năng của nó xem như đã hoàn toàn bị hủy. Ba năm trước tôi báo cáo kết quả, vẫn chưa từng nghe nói có Sở nghiên cứu thành công. Hiện tại xem ra, con dị thú này chính là bán thành phẩm đầu tiên. Chậc chậc, may mắn gì đâu~
Kim Dư nghe Kim Khiêm nói nhưng không có lấy chút cảm giác cao hứng nào, ngược lại sắc mặt càng thêm âm trầm.
Dựa theo những gì mà Kim Khiêm vừa nói, con Tạng Ngao trước mắt này chỉ có thể tự sinh tự diệt, không có bất cứ phương pháp gì giúp nó được. Nhưng kết cục như vậy tuyệt đối không phải là kết cục Kim Dư muốn nhìn thấy. Y có thể không cảm không cam nhìn dị thú bởi vì bị trọng thương hoặc vì quá già mà chết, nhưng y tuyệt đối không thể chịu đựng nổi bởi vì ham muốn cá nhân của loài người mà dị thú phải chịu thương tổn thậm chí tử vong.
Trong lòng không cam cùng phẫn nộ kêu gào cuồn cuộn, lại không thể phát tiết cảm xúc khiến hai mắt Kim Dư dần dần đỏ lên. Ngay lúc đó, chung quanh Kim Dư dần dần xuất hiện một tầng hơi nước màu lam nhạt, khí tức càng lúc càng không ổn, thân thể kịch liệt run rẩy, hơi nước màu lam nhạt kia cũng càng ngày càng đậm hơn. Đợi đến lúc Kỳ Thanh Lân cảm thấy không đúng chợt đề phòng muốn túm lấy thân mình Kim Dư, tầng hơi nước kia đã bao trọn lấy người!
Giống như là một trận ma pháp cực lớn, chỉ trong một khoảnh khắc, toàn bộ cửa hàng dị thú đã bị một tầng nước biển xanh thẫm bao bọc. Mà bên trong gợn nước kia, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy thân mình Kim Dư đang tỏa ra rất nhiều điểm sáng nhỏ màu lục nhạt, dần dần hòa tan vào nước, biến mất!!!
“Trả người lại đây!!” Nháy mắt, Kỳ Thanh Lân trở nên dữ tợn dị thường, đôi mắt kim sắc cũng biến thành màu đỏ tươi, thẳng tắp nhào tới ngay chỗ Kim Dư vừa biến mất, trong tích tắc trước khi biến mất, thân người hắn bởi vì năng lượng tăng vọt mà hóa thành thú.
“Hóa ra là hắc kỳ lân!!” Kim Khiêm kinh ngạc nhìn Kỳ Thanh Lân biến mất. Bất quá, hiện tại Kim Khiêm đang ngâm mình trong nước vẫn là càng thêm để ý cái chỗ Kim Dư đột nhiên biến mất kia.
Dòng nước bao bọc chung quanh này vừa tinh thuần vừa lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, không phải là nước ấm, mà là cảm giác dòng nước mang lại cho người ta. Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, đám dị thú trong phòng đều lộ ra thần sắc thoải mái luyến tiếc, con kim sư hống vừa mới không ngừng run rẩy cũng dần yên tĩnh trở lại.
“…. Ông không tin thần thánh gì gì đó…. Bất quá, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?!” Nhìn chỗ Kim Dư biến mất xuất hiện hư ảnh của một viên tinh cầu xinh đẹp màu lam nhạt, trái tim Kim Khiêm chợt nhảy dựng lên.
Mặc dù hiện tại đã không còn nhìn thấy thực thể của khối tinh cầu này nữa, nhưng bộ dáng của nó đã khắc rất sâu vào tận cốt nhục của loài người. Bọn họ, bởi vì sinh tồn mà bị bức phải rời khỏi nó, rời khỏi tinh cầu lam nhạt xinh đẹp này.
Tác giả :
Đả Cương Thi