Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 136
Lời nói của Huyền Lực vừa kiên định lại hữu lực, tư thế mời cũng cực kỳ rõ ràng lưu loát.
Trên mặt hắn không hề tỏ ra bất cứ biểu tình lo lắng hay nghi hoặc đám người Kim Dư có đồng ý đi cùng hay không, hắn chỉ gắt gao nhìn mấy người Kim Dư, không nói thêm lời nào nữa.
Kỳ thật lúc mọi người nghe lời của Huyền Lực tướng quân, ngược lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Chỉ riêng sự tồn tại của người này thôi, đã đủ để đám người thất kinh an tĩnh lại. Mỗi một người trong đó đều là một truyền thuyết, là hình mẫu để mọi người noi theo, hiện tại những người này tụ tập cùng nhau, dĩ nhiên càng thêm vững chắc.
Nhưng mà…. Hình như có gì đó dư dư? Ông chủ Kim – Kim Dư là vị nào a? Có giá tới mức để Huyền Lực tướng quân phải tự thân đến mời sao?! Hơn nữa thân phận của vị này ngang bằng với địa vị người nối nghiệp của thập đại gia tộc khi nào vậy? Phản khoa học quá!
Đối với chuyện này, không chỉ đại đa số người trên sân cảm thấy khó hiểu, ngay cả chính bạn cá voi cũng cực độ không thể hiểu nổi a.
Hình như đây là lần đầu tiên y tham gia đại hội giao dịch Nam Bộ mà phải không? Hình như trước kia y đâu có danh tiếng gì đâu phải không? Mẹ nó cho dù có làm bà xã của Kỳ Thanh Lân thì cũng đâu cần tới mức ngay cả nguyên soái lẫn tổng thống đều biết luôn a? Đang chiếu phim kinh dị đó hả.
Nhưng mà, mặc kệ Kim Dư có hiểu hay không, hiện tại đừng nói y không có quyền cự tuyệt trước mắt bao người, phỏng chừng chỉ cần y có dấu hiệu muốn đào tẩu thôi, liền sẽ bị đám binh nhất này bắn thành cái sàng.
Yên lặng nhìn boss, người kia bình tĩnh xoa xoa đầu bạn cá: “Yên tâm, cả nhà nguyên soái và tổng thống đều đánh không lại anh.”
......
Một đám bao gồm Kim Dư, Huyền Lực và Phi Ngọc Thịnh, Trương Lương Sơn nghe thế liền trầm mặc tập thể. Đờ mờ mày có thể bá đạo kiêu ngạo hơn chút nữa được không hả?! Bộ tộc Kỳ Lâm hàm súc ôn hòa bao nhiêu thì mẹ nó sao mày không được di truyền cho tẹo nào vậy?!
Kim Dư đưa tay lau mặt, gật đầu: “Ừ, hơn nữa, chúng ta chính là Kim Kỳ hiệp lữ, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.”
“...... Mời ! ! !”
Tay Huyền Lực càng thẳng, thiếu chút nữa đã chọt trúng mũi Kim Dư.
“Ặc, gì đó trước khi đi cho tôi hỏi cái, tốt xấu gì thì tôi cũng là chủ tiệm dị thú, không nói tới việc đám người các người sẽ dàn xếp tốt đám dị thú ở đây, nhưng còn những nhóm dị thú lưu lại tại địa phương khác thì sao, mấy người định làm như thế nào? Tôi thấy dựa theo chỉ số thông minh của nguyên soái và tổng thống, hẳn là sẽ không thấp đến mức đuổi cả đám dị thú đang lưu lại đến địa bàn của mãnh thú hết đâu phải không? Nếu mà như vậy thì đám người có dị năng bị phế mất phân nửa rồi.”
Lời nói của Kim Dư vừa ngoan độc vừa chuẩn xác đánh trúng trọng tâm. Huyền Lực vừa nghe thấy, ánh mắt liền khựng lại một chút, cứ như là lần đầu tiên chú ý tới thằng nhóc thoạt nhìn không đáng tin này, một lúc lâu sau mới nói: “Trấn an là chính, giám thị là phụ. Ở đây ngoại lệ.”
“À, tôi biết rồi.” Cũng đúng, dị thú ở đây bởi vì trực tiếp nhìn thấy mãnh thú giết người sau đó bị xử oan lại nhìn thấy toàn bộ quá trình bị ngược đãi, tâm lý dao động quá lớn, y có thể hiểu, ngay cả Đại Bạch và Vượng Vượng có định lực lớn nhất cũng có chút nóng nảy. “Được rồi. Vậy liền đi thôi. Gì đó, phi thuyền từ trường kia có thể mở cửa sổ không? Trước kia có nếp, ngồi một chút liền choáng.”
……Tốt nhất là choáng chết luôn đi!
“Mời ! ! !”
Vì thế, Kim Dư đồng ý lên phi thuyền, nhìn vẻ mặt hình như có chút co giật của Huyền Lực, con trai lẫn con dâu của Huyền Lực đều bị dọa sửng sốt. Thẳng đến khi một đám người bị điểm danh đã rời đi hết, Huyền Hải mới kéo Bạch Lăng lại: “Thằng nhóc kia vẫn luôn bưu hãn vậy sao?”
Bạch Lăng nghe thấy liền co rút khóe miệng, nhìn em gái nhà mình và bộ ngực đột nhiên dư ra một cục, khóe mắt giật giật: “Tin tưởng ta, y chưa từng bưu hãn qua lần nào.” Em gái, ngươi cho rằng nhét Hắc Đoàn vào ngực thì mấy người đó không nhìn ra hả?! Mẹ nó, có thấy người chung quanh đều nhìn chằm chằm vào đâu không hả!! Ngươi là thật lòng muốn để cho người ta rà soát ngực ngươi phải không?!
“Mau về thôi, dị thú trong lãnh địa gia tộc không biết có bị bạo động không nữa.” Bạch Lăng nói với em gái, cũng chính là đang nhắc nhở những người còn lại. Quả nhiên mấy người bị thương nhẹ và không bị thương lập tức nhảy dựng lên, trong nhà còn có một đám dị thú a!! Không biết tụi nó có giận dữ tới mức phóng hỏa đốt nhà không đây nữa?!
Bạch Toa và Bạch Lăng, Huyền Hải thong dong rời đi, ngược lại Dạ Hoàng thì lại dùng vẻ mặt có chút kỳ dị nhìn ngực Bạch Toa, rước lấy hai đạo ánh nhìn giận dữ của Huyền Hải và Bạch Lăng, sau đó cười nói: “Ta chỉ là kinh ngạc Hắc Đoàn lại không có bạo động thôi.”
Đây là câu nói rất chính xác, Hắc Đoàn là dị thú đại biểu cho sự nguyền rủa, nhưng dưới cơn kích động kia, nó lại không rủa chết toàn bộ loài người, thật sự là... dạy quá tốt.
Bạch Toa khẽ sửng sốt, sau đó rất nghiêm túc mà quay đầu nhìn Dạ Hoàng: “Ta tin Đoàn Đoàn. Bản thân nó phân biệt được tốt xấu. Không phải tất cả mọi người đều là người tốt, dĩ nhiên cũng không phải tất cả mãnh thú đều hung tàn như nhau. Là đúng hay sai, chung quy đều cần tự bản thân chúng ta đến thể nghiệm và cảm thụ, cuối cùng mới có thể tiến hành phán quyết.”
Nói xong, Bạch Toa liền cùng chị gái và anh rể rời đi, để lại Dạ Hoàng và Linh Sùng còn có Sơn Bạch Lộc cười cứng ngắc.
“Ha ha, bị khinh bỉ rồi.” Linh Sùng vui a.
“Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi không bị khinh bỉ sao?” Dạ Hoàng đánh trả.
“Kỳ thật ta cảm thấy ba người chúng ta đều bị khinh bỉ, lại còn bị ngó lơ.” Sơn Bạch Lộc nói ra một câu khiến hai người kia đau trứng đến không nói nên lời. Mẹ nó ông mới không có bị ngó lơ! Bọn ta chính là nhị thế tổ của thập đại gia tộc!!
“Dạ thiếu gia.” Bỗng nhiên có một nhân viên lặng yên không tiếng động xuất hiện, mắt Dạ Hoàng nhíu lại, đây là dị năng không gian của gia tộc bọn họ.
“Lão gia có lời muốn truyền cho ngài.”
“…..Nói.” Dạ Hoàng lùi về sau một bước, cảm giác có chút không được hay ho cho lắm.
“Ừm.”
“Ừm ???”
“Ngươi con mẹ nó thằng nhãi ranh, mau lăn lại đây giải thích cho ông, vì sao đại hội giao dịch tốt đẹp lại được mày bảo vệ tới thành ra như vậy hả, mày muốn ông tức chết hay là muốn ông chết luôn hả, mày mau lăn về đây cho ông!!”
............
“Phốc!!! Ha ha ha, con bà mẹ nó, con cú ngươi thật bi kịch,”
“Tiểu thiếu gia.”
Ngay lúc Linh Sùng nhịn không được phải cười nhạo sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Dạ Hoàng, bên cạnh hắn cũng xuất hiện một nhân viên.
“!! Ngươi muốn gì?!” Mức độ cảnh giác của Linh Sùng nháy mắt tăng vọt.
“Ặc, không có gì, chỉ là lão gia bảo ta truyền lời….”
......
Nhìn hai vị nhị thế tổ ủ rũ rời đi, Sơn Bạch Lộc tự tát một cái lên mặt, cũng may nhà hắn nuôi theo chế độ nuôi thả sao, nếu không thì không biết thảm tới cỡ nào a.
“Thiếu gia! Tam thiếu gia!! Lão gia và đại thiếu gia bảo ta truyền lời cho ngài, a?!”
Nhân viên thở hổn hển co rút khóe miệng nhìn tam thiếu gia nhà mình chạy trốn cứ như chạy nạn, mặt mày khó hiểu. “Di, lão gia không phải nói tam thiếu gia thích nhất là ăn bánh tôm cay sao.... Hôm nay còn cố ý làm cho tam thiếu gia mà, sao ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có?”
Cho nên nói.
Đôi khi, chạy quá nhanh hoặc chạy quá chậm điều là chuyện tình rất bi đát---/
Ở bên này toàn bộ tinh cầu đang trong tình trạng hỗn loạn, thì ở bên kia, đám người Kim Dư đang ngồi trước một cánh cửa sổ mở hết mức có thể, gió lớn tới độ có thể thổi hết mấy kiểu tóc đẹp đẽ trong khoang thuyền bay tán loạn, cả đám mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Không khí ở trong phi thuyền, nếu dùng một chữ để hình dung thì nhất định là ‘lạnh’.
Nếu là hai chữ, chính là ‘rất lạnh’.
Còn ba chữ thì sao? Cậu cho là ‘cực kỳ lạnh’ hả? Ngu quá đi. Chính là ‘gió lớn quá’ a! Mẹ nó!! Đang ở độ cao mấy ngàn thước mà mở cửa sổ ra, quả thực chính là tự nhét bản thân vào giữa cơn lốc xoáy siêu cấp đó! Nếu công nghệ kỹ thuật hiện nay không trâu bò tới mức mở cửa sổ ra vẫn có thể cố định phương hướng phi thuyền và lực hút của vật thể bên trong, như vậy cậu sẽ nhìn thấy môt đám người đang đứng trước gió chơi trò diều hâu bắt gà con rồi!!
Nói a, Huyền Lực tướng quân ngài thật sự muốn để tóc của tụi tôi điên cuồng lắc lư vận động bốn phương tám hướng như vậy sao? Này có biết là vô nhân đạo lắm không hả?! Nhất là phụ nữ…. Giờ có cây kéo nào tiễn tóc đi một đọan không?!
Chỉ là, dù trình độ oán niệm trong phi thuyền đã đạt tới điểm cực hạn, nhưng mọi người lại ngại lời tuyên ngôn vũ lực của boss và lời đáp ứng của Huyền Lực dành cho Kim Dư, cho nên, nếu muốn đóng cửa sổ thì phải là do người nào đó tự thân mở miệng mới được. Bất quá, lúc này bạn cá đang cười tới độ cả người cứ như ngồi trên cái sàng run rẩy không ngừng, vừa cười vừa vỗ bả vai Long Trường Tiêu, Kim Khiêm và boss nhà mình.
“A ha ha ha ha, mấy người xem tóc bọn họ có giống ổ chim bay bay không chứ hả? Cười chết tôi rồi, chưa thấy tổ chim nào đẹp như vậy đâu a!!”
“A ha ha ha ha, ai ai, còn có người kia, bị hói sao? Sao lại rụng ngay chính giữa thế kia! Nhất định là dùng loại dầu gội đầu không tốt rồi!!”
“A ha ha ha,”
“Đủ rồi!! Thanh Lân, ngươi còn không quản y sao!! Bảo y đóng cửa sổ lại?!”
Rốt cục chịu không nổi sự giễu cợt của đứa con dâu (?!) ở đối diện, Kỳ Vân Khiếu rống giận. Tiếng rống của ông khiến Kim Dư khựng lại đột ngột mém chút sặc chết, Kỳ Thanh Lân vừa thấy liền vội vàng vỗ lưng cho y, đang muốn chống lại lão cha nhà mình, lại nghe vài thanh âm vang lên.
“...... A ha ha ha ha......”
“Phốc ! oa ha ha ha ha !” an~quy~lau
“A, ha ha ha ha cáp ! !”
......
“Kim lão?! Linh lão còn có lão Dạ! Các ngươi,”
“Ta nói mẹ nó lão Kỳ a, ngươi từ lúc nào lộ đỉnh đầu vậy a?! Bà mẹ nó, này chắc là mua nhầm hàng giả rồi phải không! A ha ha ha cười chết ta, má nó a, đầu năm nay còn có người mua nhầm thuốc mọc tóc giả sao?! Ta, ta tuyệt đối phải nhớ ghi vào danh sách những chuyện khó tin thế giới a, ặc! A! Ô! Khụ khụ!! Hô hô…. Nguy hiểm quá, thiếu nữa đã cười tới mức động kinh luôn rồi, ông vừa mới động kinh xong nha.”
......
[Mẹ nó cứu mạng a ông sắp nhịn không được muốn cười đến điên rồi!! Ông chú này rất là có ý tứ a!!]
Trên mặt hắn không hề tỏ ra bất cứ biểu tình lo lắng hay nghi hoặc đám người Kim Dư có đồng ý đi cùng hay không, hắn chỉ gắt gao nhìn mấy người Kim Dư, không nói thêm lời nào nữa.
Kỳ thật lúc mọi người nghe lời của Huyền Lực tướng quân, ngược lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Chỉ riêng sự tồn tại của người này thôi, đã đủ để đám người thất kinh an tĩnh lại. Mỗi một người trong đó đều là một truyền thuyết, là hình mẫu để mọi người noi theo, hiện tại những người này tụ tập cùng nhau, dĩ nhiên càng thêm vững chắc.
Nhưng mà…. Hình như có gì đó dư dư? Ông chủ Kim – Kim Dư là vị nào a? Có giá tới mức để Huyền Lực tướng quân phải tự thân đến mời sao?! Hơn nữa thân phận của vị này ngang bằng với địa vị người nối nghiệp của thập đại gia tộc khi nào vậy? Phản khoa học quá!
Đối với chuyện này, không chỉ đại đa số người trên sân cảm thấy khó hiểu, ngay cả chính bạn cá voi cũng cực độ không thể hiểu nổi a.
Hình như đây là lần đầu tiên y tham gia đại hội giao dịch Nam Bộ mà phải không? Hình như trước kia y đâu có danh tiếng gì đâu phải không? Mẹ nó cho dù có làm bà xã của Kỳ Thanh Lân thì cũng đâu cần tới mức ngay cả nguyên soái lẫn tổng thống đều biết luôn a? Đang chiếu phim kinh dị đó hả.
Nhưng mà, mặc kệ Kim Dư có hiểu hay không, hiện tại đừng nói y không có quyền cự tuyệt trước mắt bao người, phỏng chừng chỉ cần y có dấu hiệu muốn đào tẩu thôi, liền sẽ bị đám binh nhất này bắn thành cái sàng.
Yên lặng nhìn boss, người kia bình tĩnh xoa xoa đầu bạn cá: “Yên tâm, cả nhà nguyên soái và tổng thống đều đánh không lại anh.”
......
Một đám bao gồm Kim Dư, Huyền Lực và Phi Ngọc Thịnh, Trương Lương Sơn nghe thế liền trầm mặc tập thể. Đờ mờ mày có thể bá đạo kiêu ngạo hơn chút nữa được không hả?! Bộ tộc Kỳ Lâm hàm súc ôn hòa bao nhiêu thì mẹ nó sao mày không được di truyền cho tẹo nào vậy?!
Kim Dư đưa tay lau mặt, gật đầu: “Ừ, hơn nữa, chúng ta chính là Kim Kỳ hiệp lữ, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.”
“...... Mời ! ! !”
Tay Huyền Lực càng thẳng, thiếu chút nữa đã chọt trúng mũi Kim Dư.
“Ặc, gì đó trước khi đi cho tôi hỏi cái, tốt xấu gì thì tôi cũng là chủ tiệm dị thú, không nói tới việc đám người các người sẽ dàn xếp tốt đám dị thú ở đây, nhưng còn những nhóm dị thú lưu lại tại địa phương khác thì sao, mấy người định làm như thế nào? Tôi thấy dựa theo chỉ số thông minh của nguyên soái và tổng thống, hẳn là sẽ không thấp đến mức đuổi cả đám dị thú đang lưu lại đến địa bàn của mãnh thú hết đâu phải không? Nếu mà như vậy thì đám người có dị năng bị phế mất phân nửa rồi.”
Lời nói của Kim Dư vừa ngoan độc vừa chuẩn xác đánh trúng trọng tâm. Huyền Lực vừa nghe thấy, ánh mắt liền khựng lại một chút, cứ như là lần đầu tiên chú ý tới thằng nhóc thoạt nhìn không đáng tin này, một lúc lâu sau mới nói: “Trấn an là chính, giám thị là phụ. Ở đây ngoại lệ.”
“À, tôi biết rồi.” Cũng đúng, dị thú ở đây bởi vì trực tiếp nhìn thấy mãnh thú giết người sau đó bị xử oan lại nhìn thấy toàn bộ quá trình bị ngược đãi, tâm lý dao động quá lớn, y có thể hiểu, ngay cả Đại Bạch và Vượng Vượng có định lực lớn nhất cũng có chút nóng nảy. “Được rồi. Vậy liền đi thôi. Gì đó, phi thuyền từ trường kia có thể mở cửa sổ không? Trước kia có nếp, ngồi một chút liền choáng.”
……Tốt nhất là choáng chết luôn đi!
“Mời ! ! !”
Vì thế, Kim Dư đồng ý lên phi thuyền, nhìn vẻ mặt hình như có chút co giật của Huyền Lực, con trai lẫn con dâu của Huyền Lực đều bị dọa sửng sốt. Thẳng đến khi một đám người bị điểm danh đã rời đi hết, Huyền Hải mới kéo Bạch Lăng lại: “Thằng nhóc kia vẫn luôn bưu hãn vậy sao?”
Bạch Lăng nghe thấy liền co rút khóe miệng, nhìn em gái nhà mình và bộ ngực đột nhiên dư ra một cục, khóe mắt giật giật: “Tin tưởng ta, y chưa từng bưu hãn qua lần nào.” Em gái, ngươi cho rằng nhét Hắc Đoàn vào ngực thì mấy người đó không nhìn ra hả?! Mẹ nó, có thấy người chung quanh đều nhìn chằm chằm vào đâu không hả!! Ngươi là thật lòng muốn để cho người ta rà soát ngực ngươi phải không?!
“Mau về thôi, dị thú trong lãnh địa gia tộc không biết có bị bạo động không nữa.” Bạch Lăng nói với em gái, cũng chính là đang nhắc nhở những người còn lại. Quả nhiên mấy người bị thương nhẹ và không bị thương lập tức nhảy dựng lên, trong nhà còn có một đám dị thú a!! Không biết tụi nó có giận dữ tới mức phóng hỏa đốt nhà không đây nữa?!
Bạch Toa và Bạch Lăng, Huyền Hải thong dong rời đi, ngược lại Dạ Hoàng thì lại dùng vẻ mặt có chút kỳ dị nhìn ngực Bạch Toa, rước lấy hai đạo ánh nhìn giận dữ của Huyền Hải và Bạch Lăng, sau đó cười nói: “Ta chỉ là kinh ngạc Hắc Đoàn lại không có bạo động thôi.”
Đây là câu nói rất chính xác, Hắc Đoàn là dị thú đại biểu cho sự nguyền rủa, nhưng dưới cơn kích động kia, nó lại không rủa chết toàn bộ loài người, thật sự là... dạy quá tốt.
Bạch Toa khẽ sửng sốt, sau đó rất nghiêm túc mà quay đầu nhìn Dạ Hoàng: “Ta tin Đoàn Đoàn. Bản thân nó phân biệt được tốt xấu. Không phải tất cả mọi người đều là người tốt, dĩ nhiên cũng không phải tất cả mãnh thú đều hung tàn như nhau. Là đúng hay sai, chung quy đều cần tự bản thân chúng ta đến thể nghiệm và cảm thụ, cuối cùng mới có thể tiến hành phán quyết.”
Nói xong, Bạch Toa liền cùng chị gái và anh rể rời đi, để lại Dạ Hoàng và Linh Sùng còn có Sơn Bạch Lộc cười cứng ngắc.
“Ha ha, bị khinh bỉ rồi.” Linh Sùng vui a.
“Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi không bị khinh bỉ sao?” Dạ Hoàng đánh trả.
“Kỳ thật ta cảm thấy ba người chúng ta đều bị khinh bỉ, lại còn bị ngó lơ.” Sơn Bạch Lộc nói ra một câu khiến hai người kia đau trứng đến không nói nên lời. Mẹ nó ông mới không có bị ngó lơ! Bọn ta chính là nhị thế tổ của thập đại gia tộc!!
“Dạ thiếu gia.” Bỗng nhiên có một nhân viên lặng yên không tiếng động xuất hiện, mắt Dạ Hoàng nhíu lại, đây là dị năng không gian của gia tộc bọn họ.
“Lão gia có lời muốn truyền cho ngài.”
“…..Nói.” Dạ Hoàng lùi về sau một bước, cảm giác có chút không được hay ho cho lắm.
“Ừm.”
“Ừm ???”
“Ngươi con mẹ nó thằng nhãi ranh, mau lăn lại đây giải thích cho ông, vì sao đại hội giao dịch tốt đẹp lại được mày bảo vệ tới thành ra như vậy hả, mày muốn ông tức chết hay là muốn ông chết luôn hả, mày mau lăn về đây cho ông!!”
............
“Phốc!!! Ha ha ha, con bà mẹ nó, con cú ngươi thật bi kịch,”
“Tiểu thiếu gia.”
Ngay lúc Linh Sùng nhịn không được phải cười nhạo sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Dạ Hoàng, bên cạnh hắn cũng xuất hiện một nhân viên.
“!! Ngươi muốn gì?!” Mức độ cảnh giác của Linh Sùng nháy mắt tăng vọt.
“Ặc, không có gì, chỉ là lão gia bảo ta truyền lời….”
......
Nhìn hai vị nhị thế tổ ủ rũ rời đi, Sơn Bạch Lộc tự tát một cái lên mặt, cũng may nhà hắn nuôi theo chế độ nuôi thả sao, nếu không thì không biết thảm tới cỡ nào a.
“Thiếu gia! Tam thiếu gia!! Lão gia và đại thiếu gia bảo ta truyền lời cho ngài, a?!”
Nhân viên thở hổn hển co rút khóe miệng nhìn tam thiếu gia nhà mình chạy trốn cứ như chạy nạn, mặt mày khó hiểu. “Di, lão gia không phải nói tam thiếu gia thích nhất là ăn bánh tôm cay sao.... Hôm nay còn cố ý làm cho tam thiếu gia mà, sao ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có?”
Cho nên nói.
Đôi khi, chạy quá nhanh hoặc chạy quá chậm điều là chuyện tình rất bi đát---/
Ở bên này toàn bộ tinh cầu đang trong tình trạng hỗn loạn, thì ở bên kia, đám người Kim Dư đang ngồi trước một cánh cửa sổ mở hết mức có thể, gió lớn tới độ có thể thổi hết mấy kiểu tóc đẹp đẽ trong khoang thuyền bay tán loạn, cả đám mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Không khí ở trong phi thuyền, nếu dùng một chữ để hình dung thì nhất định là ‘lạnh’.
Nếu là hai chữ, chính là ‘rất lạnh’.
Còn ba chữ thì sao? Cậu cho là ‘cực kỳ lạnh’ hả? Ngu quá đi. Chính là ‘gió lớn quá’ a! Mẹ nó!! Đang ở độ cao mấy ngàn thước mà mở cửa sổ ra, quả thực chính là tự nhét bản thân vào giữa cơn lốc xoáy siêu cấp đó! Nếu công nghệ kỹ thuật hiện nay không trâu bò tới mức mở cửa sổ ra vẫn có thể cố định phương hướng phi thuyền và lực hút của vật thể bên trong, như vậy cậu sẽ nhìn thấy môt đám người đang đứng trước gió chơi trò diều hâu bắt gà con rồi!!
Nói a, Huyền Lực tướng quân ngài thật sự muốn để tóc của tụi tôi điên cuồng lắc lư vận động bốn phương tám hướng như vậy sao? Này có biết là vô nhân đạo lắm không hả?! Nhất là phụ nữ…. Giờ có cây kéo nào tiễn tóc đi một đọan không?!
Chỉ là, dù trình độ oán niệm trong phi thuyền đã đạt tới điểm cực hạn, nhưng mọi người lại ngại lời tuyên ngôn vũ lực của boss và lời đáp ứng của Huyền Lực dành cho Kim Dư, cho nên, nếu muốn đóng cửa sổ thì phải là do người nào đó tự thân mở miệng mới được. Bất quá, lúc này bạn cá đang cười tới độ cả người cứ như ngồi trên cái sàng run rẩy không ngừng, vừa cười vừa vỗ bả vai Long Trường Tiêu, Kim Khiêm và boss nhà mình.
“A ha ha ha ha, mấy người xem tóc bọn họ có giống ổ chim bay bay không chứ hả? Cười chết tôi rồi, chưa thấy tổ chim nào đẹp như vậy đâu a!!”
“A ha ha ha ha, ai ai, còn có người kia, bị hói sao? Sao lại rụng ngay chính giữa thế kia! Nhất định là dùng loại dầu gội đầu không tốt rồi!!”
“A ha ha ha,”
“Đủ rồi!! Thanh Lân, ngươi còn không quản y sao!! Bảo y đóng cửa sổ lại?!”
Rốt cục chịu không nổi sự giễu cợt của đứa con dâu (?!) ở đối diện, Kỳ Vân Khiếu rống giận. Tiếng rống của ông khiến Kim Dư khựng lại đột ngột mém chút sặc chết, Kỳ Thanh Lân vừa thấy liền vội vàng vỗ lưng cho y, đang muốn chống lại lão cha nhà mình, lại nghe vài thanh âm vang lên.
“...... A ha ha ha ha......”
“Phốc ! oa ha ha ha ha !” an~quy~lau
“A, ha ha ha ha cáp ! !”
......
“Kim lão?! Linh lão còn có lão Dạ! Các ngươi,”
“Ta nói mẹ nó lão Kỳ a, ngươi từ lúc nào lộ đỉnh đầu vậy a?! Bà mẹ nó, này chắc là mua nhầm hàng giả rồi phải không! A ha ha ha cười chết ta, má nó a, đầu năm nay còn có người mua nhầm thuốc mọc tóc giả sao?! Ta, ta tuyệt đối phải nhớ ghi vào danh sách những chuyện khó tin thế giới a, ặc! A! Ô! Khụ khụ!! Hô hô…. Nguy hiểm quá, thiếu nữa đã cười tới mức động kinh luôn rồi, ông vừa mới động kinh xong nha.”
......
[Mẹ nó cứu mạng a ông sắp nhịn không được muốn cười đến điên rồi!! Ông chú này rất là có ý tứ a!!]
Tác giả :
Đả Cương Thi