Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 238: Hoá trang lên sân khấu (4)
Thân ảnh Mạch Lưu Thương lóe lên, trực tiếp biến mất tăm.
Lúc Tử Tô và một đám cung nhân xông vào liền nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Mộ Thanh Yên xốc xếch đứng ở một bên, trên cánh tay còn bị xước một mảng, máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Đồng thời, giường phía sau nàng bị hủy tan nát làm hai mảnh.
“Thái hậu, người không sao chứ!”
Tử Tô bị dọa sợ.
“Có thích khách ”
Tử Tô sợ hãi vội quay đầu nói với cung nhân sau lưng: “Có thích khách, mau đuổi theo!”
Cung nhân phía sau vội ra ngoài thông báo.
Mộ Thanh Yên ngồi xuống bên cạnh bàn, Tử Tô cẩn thận từng li từng tí kiểm tra vết thương cho nàng.
“Thái hậu, người điều bọn họ đi là có chuyện cần nói với nô tỳ phải không?”
“Thông minh, không uổng công ta bồi dưỡng ngươi.”
” Xin thái hậu phân phó.”
“Phái người ngầm điều tra hoàng thượng, không được rút dây động rừng.”
Tử Tô sợ hãi: “Thái hậu, người hoài nghi hoàng thượng?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Cứ điều tra đi, tra được cái gì cũng không được bứt dây động rừng, báo cáo ta là được.”
“Vâng, thái hậu nương nương ”
Tử Tô cúi đầu đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi tới cửa đã kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế...”
Tử Tô lời còn dứt lời, Quân Bắc Hàn đã vội vã đi vào trong tẩm điện của Mộ Thanh Yên.
Thấy Mộ Thanh Yên ngồi cạnh bàn, giường tan nát, sắc mặt hắn âm trầm xuống.
Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Mộ Thanh Yên, cầm lấy cánh tay nàng.
“Là ai? Đêm khuya dám tới ám sát thái hậu?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Ta cũng không biết, không thấy rõ dáng vẻ.”
Mộ Thanh Yên nói xong vô thức rụt tay về, nhưng chưa kéo về được đã bị Quân Bắc Hàn nắm chặt hơn.
Lúc này, Mộ Thanh Yên mới ngẩng đầu nhìn Quân Bắc Hàn.
Ba năm, nàng vẫn luôn không gặp chính diện hắn, hôm nay gặp lại phát hiện hắn đã trưởng thành.
Mặt mũi giảm đi phần non nớt, trở nên càng thêm thành thục, trên người tản ra một cỗ khí thế đế vương bá đạo.
So với thằng ranh con ba năm trước đây, Quân Bắc Hàn đã thay đổi.
Trên người Quân Bắc Hàn, Mộ Thanh Yên càng cảm nhận được sự tàn nhẫn và thâm trầm nhà đế vương.
Không giống Hề Minh Húc đời trước nhứ nắng ấm tươi sáng.
Tim Mộ Thanh Yên đập mạnh, so với Hề Minh Húc, Quân Bắc Hàn càng giống như Thương Lăng hơn.
“Sao lại như vậy? Ngươi ở Mộ phủ chịu mười hai năm huấn luyện không tốt sao?”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, nàng không muốn nhìn đôi mắt càng lúc càng giống Thương Lăng của Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn đang giám thị nàng sao? Mới gặp chuyện không may là đến ngay.
“Một tên thích khách nhỏ có thể làm ngươi bị thương? Sao không cẩn thận như vậy?”
Quân Bắc Hàn cầm lấy tay Mộ Thanh Yên, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cực nóng.
Nóng đến mức Mộ Thanh Yên muốn tránh ra.
“Rương thuốc đâu? Tiểu Linh Tử, mang rương thuốc tới.”
Tiểu Linh Tử vội đi tìm rương thuốc, đem đến trước mặt Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn buông tay ra, lấy thuốc, vải băng từ trong rương ra.
Mộ Thanh Yên đã thu tay lại, nàng cúi đầu, im lặng không nói.
“Tay, đưa qua đây.”
“Ai gia để cho cung nhân bôi thuốc được rồi, không làm phiền hoàng thượng.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, tâm phiền ý loạn, nàng đã an tĩnh ba năm, lại không nghĩ rằng Quân Bắc Hàn vừa xuất hiện lại đánh loạn nội tâm của nàng.
” Phượng thể của thái hậu liên quan đến xã tắc Thanh quốc, trẫm há có thể mặc kệ.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, hoàng thượng vẫn nên về trước đi.”
“Trẫm bôi thuốc cho mẫu hậu mình thì có vấn đề gì sao?”
Lúc Tử Tô và một đám cung nhân xông vào liền nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Mộ Thanh Yên xốc xếch đứng ở một bên, trên cánh tay còn bị xước một mảng, máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Đồng thời, giường phía sau nàng bị hủy tan nát làm hai mảnh.
“Thái hậu, người không sao chứ!”
Tử Tô bị dọa sợ.
“Có thích khách ”
Tử Tô sợ hãi vội quay đầu nói với cung nhân sau lưng: “Có thích khách, mau đuổi theo!”
Cung nhân phía sau vội ra ngoài thông báo.
Mộ Thanh Yên ngồi xuống bên cạnh bàn, Tử Tô cẩn thận từng li từng tí kiểm tra vết thương cho nàng.
“Thái hậu, người điều bọn họ đi là có chuyện cần nói với nô tỳ phải không?”
“Thông minh, không uổng công ta bồi dưỡng ngươi.”
” Xin thái hậu phân phó.”
“Phái người ngầm điều tra hoàng thượng, không được rút dây động rừng.”
Tử Tô sợ hãi: “Thái hậu, người hoài nghi hoàng thượng?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Cứ điều tra đi, tra được cái gì cũng không được bứt dây động rừng, báo cáo ta là được.”
“Vâng, thái hậu nương nương ”
Tử Tô cúi đầu đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi tới cửa đã kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế...”
Tử Tô lời còn dứt lời, Quân Bắc Hàn đã vội vã đi vào trong tẩm điện của Mộ Thanh Yên.
Thấy Mộ Thanh Yên ngồi cạnh bàn, giường tan nát, sắc mặt hắn âm trầm xuống.
Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Mộ Thanh Yên, cầm lấy cánh tay nàng.
“Là ai? Đêm khuya dám tới ám sát thái hậu?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Ta cũng không biết, không thấy rõ dáng vẻ.”
Mộ Thanh Yên nói xong vô thức rụt tay về, nhưng chưa kéo về được đã bị Quân Bắc Hàn nắm chặt hơn.
Lúc này, Mộ Thanh Yên mới ngẩng đầu nhìn Quân Bắc Hàn.
Ba năm, nàng vẫn luôn không gặp chính diện hắn, hôm nay gặp lại phát hiện hắn đã trưởng thành.
Mặt mũi giảm đi phần non nớt, trở nên càng thêm thành thục, trên người tản ra một cỗ khí thế đế vương bá đạo.
So với thằng ranh con ba năm trước đây, Quân Bắc Hàn đã thay đổi.
Trên người Quân Bắc Hàn, Mộ Thanh Yên càng cảm nhận được sự tàn nhẫn và thâm trầm nhà đế vương.
Không giống Hề Minh Húc đời trước nhứ nắng ấm tươi sáng.
Tim Mộ Thanh Yên đập mạnh, so với Hề Minh Húc, Quân Bắc Hàn càng giống như Thương Lăng hơn.
“Sao lại như vậy? Ngươi ở Mộ phủ chịu mười hai năm huấn luyện không tốt sao?”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, nàng không muốn nhìn đôi mắt càng lúc càng giống Thương Lăng của Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn đang giám thị nàng sao? Mới gặp chuyện không may là đến ngay.
“Một tên thích khách nhỏ có thể làm ngươi bị thương? Sao không cẩn thận như vậy?”
Quân Bắc Hàn cầm lấy tay Mộ Thanh Yên, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cực nóng.
Nóng đến mức Mộ Thanh Yên muốn tránh ra.
“Rương thuốc đâu? Tiểu Linh Tử, mang rương thuốc tới.”
Tiểu Linh Tử vội đi tìm rương thuốc, đem đến trước mặt Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn buông tay ra, lấy thuốc, vải băng từ trong rương ra.
Mộ Thanh Yên đã thu tay lại, nàng cúi đầu, im lặng không nói.
“Tay, đưa qua đây.”
“Ai gia để cho cung nhân bôi thuốc được rồi, không làm phiền hoàng thượng.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, tâm phiền ý loạn, nàng đã an tĩnh ba năm, lại không nghĩ rằng Quân Bắc Hàn vừa xuất hiện lại đánh loạn nội tâm của nàng.
” Phượng thể của thái hậu liên quan đến xã tắc Thanh quốc, trẫm há có thể mặc kệ.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, hoàng thượng vẫn nên về trước đi.”
“Trẫm bôi thuốc cho mẫu hậu mình thì có vấn đề gì sao?”
Tác giả :
Vị Hi Sơ Hiểu