Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 233: Tâm loạn (2)
Mộ Thanh Yên cúi đầu, yên lặng không nói.
Quả thực ngẫm lại việc hôm nay đều thấy hoang đường, nàng dám cùng một đứa nhóc mười hai tuổi đánh nhau.
“Tư Mệnh, ngươi chỉ đầu thai thôi, tự đem tâm mình đầu thai luôn sao?”
Chân mày Mạch Lưu Thương hơi cau lại, trong giọng nói mang theo trách cứ và lo lắng.
“Ta không có ”
” Có phải ngươi thích Thương Lăng rồi không?”
“Làm sao có thể!”
“Vậy Hề Minh Húc thì sao?”
Tim Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đau đớn, trong đầu hiện ra cảnh hắn ôm nàng gào khóc trong chiến trường thây phơi khắp nơi.
Khung cảnh kia, cảm giác kia, phần cảm tình kia, nàng giấu ở vị trí sâu nhất trong tim, lặng yên không một tiếng động, không động không chạm vào.
Nhưng một khi chạm vào, nhớ tới vẫn sẽ đau đớn.
“Hề Minh Húc chết rồi.”
Giọng Mộ Thanh Yên rất thấp.
“Nhưng hắn còn sống ở trong lòng ngươi.”
Mạch Lưu Thương thất vọng thở dài.
“Hắn chết rồi, thế nhưng ký ức của hắn không biến mất, vẫn còn ở chỗ Thương Lăng. Nếu có một ngày ngươi không giữ được mình, đi đào hắn ra thì làm sao bây giờ?”
“Sao lại như vậy được? Thương Lăng không phải, cũng sẽ không để Hề Minh Húc chiếm giữ tâm hắn, ta hy vọng xa vời cũng vô ích, không có chính là không có.”
“Thật sao? Thật không có sao? Nếu như vậy, vì sao ngươi phải phân cao thấp khắp nơi với Quân Bắc Hàn?”
Mạch Lưu Thương vươn ngón tay chỉ vào ngực Mộ Thanh Yên.
“Tư Mệnh, ngươi rõ ràng là hy vọng xa vời hắn vẫn còn, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu cắn môi, im lặng không lên tiếng.
“Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu chuyện, không nghĩ tới một thời gian không thấy ngươi, ngươi liền vứt tim mình rồi.”
Mạch Lưu Thương nhíu chặt mày, trong giọng nói tràn đầy sự đau lòng cùng thất vọng.
“Ngươi quên trước đây ta đã nói gì với ngươi sao?”
“Bảo ngươi rời xa Thương Lăng, bảo ngươi đừng dây dưa không rõ với hắn, ngươi cũng quên luôn rồi?”
“Giúp ngươi miễn Mạnh bà thang là để ngươi thanh tỉnh thấy rõ ràng hết thảy, đừng để mình ngã vào, không phải để ngươi giao trái tim ra.”
“Phát sinh nhiều chuyện như vậy, lẽ nào ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?”
“Ngươi có thật sự muốn đi theo Thương Lăng không? Để cho hắn thích ngươi, sau đó các ngươi ở bên nhau?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, rất khó chịu.
“Không có, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ trở về làm Tư Mệnh.”
“Nhưng những việc ngươi làm hoàn toàn đi ngược lại! Nếu ngươi muốn đi đường này ta sẽ không ngăn cản, chỉ là về sau nếu ngươi thất bại, tổn thương, vạn kiếp bất phục, đừng tới tìm ta.”
“Hồ ly, ngươi đừng thế này... Ta sai rồi... Ta sẽ không bao giờ mặc kệ mình xằng bậy nữa.”
Chóp mũi Mộ Thanh Yên có chút chua xót, giống như là phải vứt bỏ thứ gì rất quan trọng, khổ sở, bất cam, rồi lại không có lựa chọn nào khác.
“Ta sẽ buông bỏ hắn.”
Mạch Lưu Thương thở dài, hắn nói: “Tư Mệnh, ta sẽ không hại ngươi.”
“Ta biết ”
“Việc trước đây ngươi cũng không nhớ rõ, lỡ như dẫm lên thứ gì không nên đụng vào khiến mình rơi vào nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộ Thanh Yên cúi đầu giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Hồ ly nói không sai, nàng xuyên không đến, việc trước đây của thân thể này, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Có thể xuất hiện ở chỗ kỳ quái như thế, phát sinh chuyện kỳ quái như thế, khiến mình chật vật như vậy, nhất định không đơn giản.
Nàng không muốn nhảy vào vũng nước đục kia, nàng chỉ muốn trải qua ngày tháng thật tốt đẹp giống như trước, an an phận phận, vô cùng đơn giản ở Thiên Phủ Cung.
Đây mới là ước nguyện ban đầu của nàng.
Hồ ly không nói thì suýt chút nàng đã quên.
“Hồ ly, ngươi đừng tức giận, ta sẽ không tới gần hắn nữa.”
Góc lảm nhảm của Nhi: hôm nay 5 chương là cực hạn sức lực của editor rồi nhé, chúc cả nhà đọc vui <3 Dạo này mình bận hơi nhiều việc mà hố chỉ có 1 mình ôm nên các bạn thông cảm đừng hối chương nhé, mình đủ nhiều áp lực rồi, con tim mong manh chịu không nổi đâu:v Nếu mình edit mà đẻ ra được đồng nào nuôi thân thì mình cũng cố 1 ngày 20 chương cho cả nhà luôn, mong mọi người hiểu nhé ^^! Thân ái! Yêu thương <3
Lảm nhảm câu cuối: ông hồ ly bay ra để chia uyên rẽ thúy hả? Thôi huynh cứ chia đi, ed ủng hộ anh giật Tư Mệnh về:v ( Lăng thượng thần đừng truy sát ed nhé –>.–>)
Quả thực ngẫm lại việc hôm nay đều thấy hoang đường, nàng dám cùng một đứa nhóc mười hai tuổi đánh nhau.
“Tư Mệnh, ngươi chỉ đầu thai thôi, tự đem tâm mình đầu thai luôn sao?”
Chân mày Mạch Lưu Thương hơi cau lại, trong giọng nói mang theo trách cứ và lo lắng.
“Ta không có ”
” Có phải ngươi thích Thương Lăng rồi không?”
“Làm sao có thể!”
“Vậy Hề Minh Húc thì sao?”
Tim Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đau đớn, trong đầu hiện ra cảnh hắn ôm nàng gào khóc trong chiến trường thây phơi khắp nơi.
Khung cảnh kia, cảm giác kia, phần cảm tình kia, nàng giấu ở vị trí sâu nhất trong tim, lặng yên không một tiếng động, không động không chạm vào.
Nhưng một khi chạm vào, nhớ tới vẫn sẽ đau đớn.
“Hề Minh Húc chết rồi.”
Giọng Mộ Thanh Yên rất thấp.
“Nhưng hắn còn sống ở trong lòng ngươi.”
Mạch Lưu Thương thất vọng thở dài.
“Hắn chết rồi, thế nhưng ký ức của hắn không biến mất, vẫn còn ở chỗ Thương Lăng. Nếu có một ngày ngươi không giữ được mình, đi đào hắn ra thì làm sao bây giờ?”
“Sao lại như vậy được? Thương Lăng không phải, cũng sẽ không để Hề Minh Húc chiếm giữ tâm hắn, ta hy vọng xa vời cũng vô ích, không có chính là không có.”
“Thật sao? Thật không có sao? Nếu như vậy, vì sao ngươi phải phân cao thấp khắp nơi với Quân Bắc Hàn?”
Mạch Lưu Thương vươn ngón tay chỉ vào ngực Mộ Thanh Yên.
“Tư Mệnh, ngươi rõ ràng là hy vọng xa vời hắn vẫn còn, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận.”
Mộ Thanh Yên cúi đầu cắn môi, im lặng không lên tiếng.
“Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu chuyện, không nghĩ tới một thời gian không thấy ngươi, ngươi liền vứt tim mình rồi.”
Mạch Lưu Thương nhíu chặt mày, trong giọng nói tràn đầy sự đau lòng cùng thất vọng.
“Ngươi quên trước đây ta đã nói gì với ngươi sao?”
“Bảo ngươi rời xa Thương Lăng, bảo ngươi đừng dây dưa không rõ với hắn, ngươi cũng quên luôn rồi?”
“Giúp ngươi miễn Mạnh bà thang là để ngươi thanh tỉnh thấy rõ ràng hết thảy, đừng để mình ngã vào, không phải để ngươi giao trái tim ra.”
“Phát sinh nhiều chuyện như vậy, lẽ nào ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?”
“Ngươi có thật sự muốn đi theo Thương Lăng không? Để cho hắn thích ngươi, sau đó các ngươi ở bên nhau?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, rất khó chịu.
“Không có, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ trở về làm Tư Mệnh.”
“Nhưng những việc ngươi làm hoàn toàn đi ngược lại! Nếu ngươi muốn đi đường này ta sẽ không ngăn cản, chỉ là về sau nếu ngươi thất bại, tổn thương, vạn kiếp bất phục, đừng tới tìm ta.”
“Hồ ly, ngươi đừng thế này... Ta sai rồi... Ta sẽ không bao giờ mặc kệ mình xằng bậy nữa.”
Chóp mũi Mộ Thanh Yên có chút chua xót, giống như là phải vứt bỏ thứ gì rất quan trọng, khổ sở, bất cam, rồi lại không có lựa chọn nào khác.
“Ta sẽ buông bỏ hắn.”
Mạch Lưu Thương thở dài, hắn nói: “Tư Mệnh, ta sẽ không hại ngươi.”
“Ta biết ”
“Việc trước đây ngươi cũng không nhớ rõ, lỡ như dẫm lên thứ gì không nên đụng vào khiến mình rơi vào nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộ Thanh Yên cúi đầu giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Hồ ly nói không sai, nàng xuyên không đến, việc trước đây của thân thể này, nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Có thể xuất hiện ở chỗ kỳ quái như thế, phát sinh chuyện kỳ quái như thế, khiến mình chật vật như vậy, nhất định không đơn giản.
Nàng không muốn nhảy vào vũng nước đục kia, nàng chỉ muốn trải qua ngày tháng thật tốt đẹp giống như trước, an an phận phận, vô cùng đơn giản ở Thiên Phủ Cung.
Đây mới là ước nguyện ban đầu của nàng.
Hồ ly không nói thì suýt chút nàng đã quên.
“Hồ ly, ngươi đừng tức giận, ta sẽ không tới gần hắn nữa.”
Góc lảm nhảm của Nhi: hôm nay 5 chương là cực hạn sức lực của editor rồi nhé, chúc cả nhà đọc vui <3 Dạo này mình bận hơi nhiều việc mà hố chỉ có 1 mình ôm nên các bạn thông cảm đừng hối chương nhé, mình đủ nhiều áp lực rồi, con tim mong manh chịu không nổi đâu:v Nếu mình edit mà đẻ ra được đồng nào nuôi thân thì mình cũng cố 1 ngày 20 chương cho cả nhà luôn, mong mọi người hiểu nhé ^^! Thân ái! Yêu thương <3
Lảm nhảm câu cuối: ông hồ ly bay ra để chia uyên rẽ thúy hả? Thôi huynh cứ chia đi, ed ủng hộ anh giật Tư Mệnh về:v ( Lăng thượng thần đừng truy sát ed nhé –>.–>)
Tác giả :
Vị Hi Sơ Hiểu