Cửa Cung Hoan
Chương 193 Đệ đang nói bậy bạ cái gì đó!
Sắc mặt Hứa phi có chút cứng đờ.
''Công công, Hoàng thượng có xem thật không? Chữ của Diên nhi bổn cung thấy không khác lắm so với trước kia, đứa nhỏ này luôn nôn nóng, thái phó nói tính tình nó hiếu động không ngồi yên, một lòng một dạ muốn ra ngoài''
Hứa phi dường như có chút rầu rĩ.
Phùng An Hoài thì cười: ''Nương nương quá lo lắng rồi, Điện hạ vẫn còn là trẻ con, lại đang ở tuổi hiếu động, viết như vậy đã là không tệ''
Hứa phi cuối cùng từ bán tín bán nghi biến thành tươi cười rạng rỡ.
''Nếu Hoàng thượng luôn để trong lòng, vậy bổn cung yên tâm, Thược Dược, còn không mau tiễn công công''
Thược Dược mỉm cười lấy ra hầu bao đã chuẩn bị sẵn, cung kính đưa Phùng An Hoài ra ngoài.
Hứa phi nhìn bóng lưng bọn họ biến mất ở cửa Tây Hà Cung, nàng đắc ý tiếp tục đung đưa quạt tròn.
''Diệp phi...''
Được sủng ái thì sao, tương lai chưa biết ai sẽ thắng ai đâu.
...
Xuân qua hạ đến, bầu không khí trong cung đều nhẹ nhàng vui vẻ.
Diệp Tư Nhàn mặc kệ ánh mắt của người khác, chỉ thanh thản ổn định trải qua cuộc sống của mình, chế giễu cũng được, châm chọc cũng được, tóm lại đừng ai đến gây sự với nàng là được.
Ra tháng, đúng lúc là tháng bốn tháng năm thời tiết không nóng không lạnh.
Nàng thường xuyên ôm nữ nhi chơi đùa dưới hiên.
Tố phi tới càng nhiều hơn so với trước, nàng thích ôm bé con vào trong lòng, dùng mặt dán lên trán của đứa nhỏ.
Nàng thích nói chuyện i i a a với Cảnh Châu, nàng thích vuốt ve bàn chân nhỏ như châu như ngọc của Cảnh Châu.
''Nhàn nhi, trước kia sao ta không biết bé con mới sinh lại dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy, nó quá đáng yêu'' tim Tố phi như muốn tan ra.
''Ta làm nghĩa mẫu của nó được không? Ta rất thích nó'' Tố phí yêu thích không buông tay.
''Được chứ'' Diệp Tư Nhàn cười đến mặt mày cong cong.
Nàng ôm Đại công chúa vào lòng, vuốt vuốt mái tóc nhuyễn của hài tử.
''Nếu con có thân muội muội, con có vui không?''
Đại công chúa hiếu kỳ nhìn đứa bé trong tã lót, tròng mắt cũng không chịu xê dịch chút nào, mềm mại nói.
''Con vốn là thân tỷ tỷ của muội ấy, Diệp nương nương, muội ấy lúc nào cũng có thể mở miệng gọi con là tỷ tỷ, con thích muội ấy''
Diệp Tư Nhàn cười đến không ngậm được miệng.
''Nếu con bé thông minh, ngày này sang năm đã có thể gọi tỷ tỷ rồi''
''A?Phải chờ lâu vậy hả!''
Khuôn mặt nhỏ của Đại công chúa có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lên tinh thần, nhẹ nhàng vỗ vỗ bé gái trắng trẻo nhỏ xíu như viên phấn.
''Không sao, tỷ tỷ bằng lòng chờ, muội muội, chúng ta là thân tỷ muội''
Đại công chúa chẳng những không ghen tỵ, trái lại còn hào phóng nâng muội muội ở trong lòng, điều này khiến lòng của hai người lớn đều an ủi.
Hai người liếc nhìn nhau, bật cười.
Đang lúc cao hứng, có cung nhân đến báo, nói Thuần Tiểu Vương gia ở bên ngoài cầu kiến.
Diệp Tư Nhàn thành chủ vị một cung, lại là ban ngày ban mặt, nàng đương nhiên có thể tiếp đãi y.
''Mời ngài ấy vào đi''
''Dạ!'' tiểu thái giám rời đi.
Đảo mắt, Triệu Nguyên Thuần đã sải bước đi tới, hài tử tám tuổi thần sắc lạnh lùng tính tình ngang ngược trước kia, nay đã trưởng thành trở thành thiếu niên sắp hai mươi tuổi.
Y mặc y phục màu đen, đầu đeo mặc ngọc, trên y phục và giày đều thêu hoa văn đám mây tinh xảo bằng tơ vàng, nhưng dính chút bụi đất, giống như mới về từ võ đài.
''Diệp tẩu tẩu'' y tùy tiện cung tay thi lễ, thấy Tố phi và Đại công chúa cũng ở đây, cũng cười tiến tới chào hỏi.
''Hôm nay không ngừng nghỉ, sao người lại tới đây?'' Diệp Tư Nhàn cười cho y đứng dậy.
''Ta mới trở về từ trường đua ngựa ở ngoài cung, có vài món đồ muốn tặng cho Cảnh Châu''
''Tặng cho Cảnh Châu?'' Diệp Tư Nhàn kinh ngạc mở to mắt, nhìn qua tiểu khuê nữ trong tã lót còn chưa tròn trăm ngày.
Tố phi cũng cười: ''Cửu Vương gia đúng là có lòng đối với Cảnh Châu''
Nàng kìm lòng không được điểm lên bé con một cái: ''Con đúng là có phúc khí nha''
Đồ mà Triệu Nguyên Thuần tặng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ tìm được từ ngoài cung, vì Di An cũng ở đây, y cũng đưa cho Di An một cái túi thơm tinh xảo.
''Trong này chứa lá ngải cứu, tập tục tiết Đoan Ngọ ở dân gian, để ngải cứu trong túi thơm mang trên người, nói là có thể trừ tà''
Di An cầm túi thơm xem tới xem lui, bỗng nhiên mặt mày hớn hở.
''Cửu thúc thúc, Di An cũng muốn những cái khác, lần sau người cũng mang chút lễ vật cho Di An được không?''
Tiểu cô nương mặc hoa Hồ Điệp, ngửa đầu non nớt nói, đôi mắt đen lúng liếng ngập nước nhìn chằm chằm y.
Sắc mặt Triệu Nguyên Thuần nhanh chóng trở nên lúng túng, cười sờ lên gáy nàng: ''Được, Di An, lần này thúc thúc không đúng, lần sau đem món ngon cho con nha''
Di An hài lòng, lại chơi thêm một chút mới lưu luyến đi theo mẫu phi rời đi.
Triệu Nguyên Thuần cũng không nên ngồi thêm nữa, ôm lấy bé con mềm mại trắng nõn trong lã tót, đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, y bỗng nhiên nói một câu.
''Lần trước đến thăm Lục ca, huynh ấy lại còn nói muốn đi tây bắc, tháng sau sẽ lên đường''
''À''
Diệp Tư Nhàn một lòng hướng về nữ nhi, cũng không thèm để ý chuyện ngoài cung, cũng không nói gì.
Mãi đến mấy ngày sau, Triệu Nguyên Cấp lo lắng đi vào Trữ Tú Cung, cau mày nói với nàng.
''Lục đệ thế mà dâng tấu chương, muốn trẫm hủy bỏ tước vị của đệ ấy, giáng đệ ấy thành thứ dân''
Đế vương trẻ tuổi chưa từng gặp chuyện như vậy, thậm chí nhìn trong lịch sử các triều đại, gần như cũng không có yêu cầu nào như vậy.
''Tại sao?''
Diệp Tư Nhàn nhíu mày, Triệu Nguyên Cấp cũng là trăm bề không hiểu nổi.
...
Một ngày cuối tháng tư, bận rộn triều chính qua đi, Triệu Nguyên Cấp đổi thường phục, xuất cung yên lặng không một tiếng động.
Trong Hà Phong Viên, Triệu Nguyên Triệt đã thay đổi tất cả những vật nhận dạng Thân vương.
Bao gồm y phục, bài trí, thậm chí là xe ngựa trong phủ, đều đổi thành xe ngựa vải xanh phổ thông.
Lúc Triệu Nguyên Cấp xuất hiện trước mặt, y giống như một bách tính quỳ xuống dập đầu.
''Thảo dân...''
''Thảo cái gì mà dân!'' Triệu Nguyên Cấp tức giận cắt lời y.
''Lục đệ? Rốt cuộc là đệ làm sao? Sao lại nhắc tới yêu cầu kỳ quái như vậy'' hắn nghĩ mãi bất kể nghĩ thế nào cũng không hiểu, mày kiếm cùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm y.
''Là vì Thái hậu? Hay là vì trẫm?''
Triệu Nguyên Triệt lắc đầu: ''Đều không phải''
Y thở dài chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt u buồn đứng trong đình, hồ nước ngập đầy lá sen ở đối diện, gió hè thổi qua, thỉnh thoảng bay tới một mùi thơm.
Viên trang này đã từng là nơi mà y hướng tới nhất.
Y làm một Vương gia nhàn hạ, kết giao văn nhân nhã sĩ trong thiên hạ, ở đây uống rượu làm thơ, phẩm tửu ngắm hoa.
Thế nhưng bây giờ y không phải là Vương gia, mà là nghiệt chủng mà Huệ Vương và Thái hậu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sinh ra, y là nghiệt chủng.
Mỗi một ngày y ở Kinh thành, đều nhắc nhở y về sự thật này.
Mỗi một âm thanh mà kẻ hầu người hạ gọi Vương gia, y đều cảm thấy là một loại sỉ nhục, cuộc sống như vậy, một ngày y cũng không muốn sống.
Ngay cả danh tự của mình y cũng không muốn, không muốn bất kể thân phận gì, chỉ muốn làm chính mình một người tinh khiết thuần túy.
''Hoàng huynh, thần đệ có chuyện phải bẩm báo'' Triệu Nguyên Triệt nhấc áo bào lên quỳ hai gối xuống đất.
''Nói đi'' lần này Triệu Nguyên Cấp không ngăn y lại.
Thế là Triệu Nguyên Triệt kể lại từng câu từng chữ về bí mật thân thế của mình.
Vẻ mặt y u buồn đắng chát khó tả, giọng nói lạnh lẽo, ngay cả cái nóng bỏng của gió hè cũng không sưởi ấm nổi.
Gió thổi qua lá sen vang lên tiếng xào xạc, xa xa tiếng ve tiếp tục kêu vang, nhưng không khí trong đình này như đang giằng co, ngay cả thời gian cũng dừng lại.
''Đệ đang nói bậy bạ cái gì đó?!'' Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên thần tình kích động.