Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 87
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đài trao giải Phi Thiên, Dung Hủ đứng ở trước micro, cười phát biểu cảm nghĩ nhận giải.
Vào lúc này trước đây, rất nhiều khách quý trao giải đều sẽ trực tiếp đi xuống, hoàn toàn dành lại sân khấu cho người nhận giải. Nhưng có vài người trao giải sẽ chờ người nhận giải phát biểu cảm nghĩ xong, lại cùng xuống sân khấu. Hiện giờ, Tần Trình chính là loại sau.
Ngọn đèn sáng chói mắt chiếu trên thân hai người, giống như phủ thêm một tầng sáng nhàn nhạt. Người đàn ông tuấn mỹ thanh lãnh mặc một bộ tây trang màu đen đơn giản, bình tĩnh đứng ở bên cạnh thiếu niên, mà người sau thì đầy mặt ý cười, lễ phục màu nâu đỏ càng phụ trợ cho làn da cậu trắng nõn, dung nhan tinh xảo.
Cảnh tượng này, bị rất nhiều khán giả xem ở trong mắt, dù không phải là fan CP, cũng không thể không nói một câu: “Thật là đẹp.”
Con người đều là động vật thị giác, sự vật tốt đẹp mọi người đều thích, mọi người đều tình nguyện theo đuổi. Ngay cả người qua đường cũng mang cái nhìn này, thì fan CP lại càng náo loạn đến tận trời, bọn họ điên cuồng phát biểu ý kiến trên weibo của mình, cũng không ngừng đăng bài post trên diễn đàn fan CP tư nhân của Dung Hủ, chiếm lấy trang đầu diễn đàn!
[#Trình Dung# ai cũng đừng cản yêm, yêm muốn chèo thuyền Trình Dung cả đời! Cả đời!!! ]
[wuli Tần thần thế mà lại trao giải cho Dung Dung! Đường này quá ngọt, thiệt ngọt thiệt ngọt, Tần thần nhất định là cố ý tới trao giải cho Dung Dung, bằng không vì sao hắn lại tới một giải phim truyền hình chứ! Tôi mặc kệ, cục đường này tôi muốn ăn! ]
[ Tôi yêu Trình Dung, Trình Dung khiến tôi thiệt sung sướng ~]
Nhóm fan kích động nhìn chằm chằm TV, ngay cả một giây đồng hồ cũng không bằng lòng bỏ qua. Nhưng mà, thời gian chung quy luôn qua rất nhanh, hai phút sau, Dung Hủ liền kết thúc bài phát biểu ngắn ngủi, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Trình, Tần Trình cũng hạ mắt nhìn cậu. Hai người cùng rời khỏi sân khấu, sân khấu giải Phi Thiên có thể trực tiếp đi xuống, bọn họ không đi về hậu trường, mà lập tức đi xuống đài, ngồi ở chỗ của mình.
Trong lúc đó, hai người cũng không có quá nhiều giao lưu, giống như Tần Trình thật sự chỉ là đến trao giải, Dung Hủ cũng thật sự chỉ đến nhận giải.
Nhưng mà, ngay khi Tần Trình sắp đi đến chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, cười nhẹ, không biết nói câu gì. Màn ảnh ngay giây phút đó, dời khỏi chỗ hai người, chuyển đến người dẫn chương trình.
Khán giả: “…”
Có lầm hay không! Bọn họ vừa mới nhìn thấy Tần thần và Dung Dung nói chuyện, mấy người liền chuyển màn ảnh!
Thợ camera là ai, có còn muốn chân gà không?!!!
Lời khán giả nói tự nhiên không có khả năng bị tổ đạo diễn nghe vào trong tai, giải Phi Thiên trên màn hình TV đã tiến hành công bố một giải thưởng khác. Đó là giải nam phụ xuất sắc nhất, không liên quan gì đến Dung Hủ, hành trình giải Phi Thiên hôm nay của cậu đã hoàn toàn chấm dứt, còn lại chính là ngồi ở trên ghế, vỗ tay cho những người nhận giải khác.
Kỳ thật vừa rồi Tần Trình nói với Dung Hủ, chỉ là một câu hỏi han đơn giản, dù sao thì bọn họ đã xuống sân khấu, trước mặt nhiều minh tinh nghệ nhân như vậy, không dễ nói chuyện lắm. Nhưng cho dù là vậy, chờ Dung Hủ ngồi trở lại đoàn phim «Mai phục», Trịnh đạo cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, chăm chú nhìn một hồi lâu, mới như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Phản ứng của Trịnh đạo bị Dung Hủ xem ở trong mắt, làm cậu không khỏi mỉm cười: “Trịnh đạo, ngài đang nhìn cái gì đấy?”
Trịnh đạo cười cười, nói thẳng: “Quan hệ giữa cậu và Tần Trình dường như không tồi, tôi nhớ rõ lúc quay phim, hắn cũng từng tới đoàn phim tham ban cậu.” Dừng một chút, ông lại cảm khái một câu: “Thật sự rất tốt nha…”
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, chỉ cong môi cười khẽ.
Mà cậu tự nhiên không biết, lời cảm khái của Trịnh đạo không chỉ nhằm vào việc Tần Trình tham ban hoặc là trao giải, còn có mấy tháng trước, người đại diện kim bài nổi tiếng trong giới đặc biệt tìm tới ông, bảo ông nói chuyện giúp Dung Hủ, triệt triệt để để đánh Hàn Dương Hạo vào ngõ cụt, không thể xoay người.
Lúc trước khi Tần Trình đến tham ban, Dung Hủ còn chưa quay phim «Tầng mây màu đen», hai người cũng không có hợp tác, theo lý thuyết, bọn họ không nên quen biết. Nhưng mà cái thứ như giao tình ai cũng nói không rõ, Trịnh đạo biết kỳ thật Dung Hủ là tiểu thiếu gia thành phố B, cho nên cậu và Tần Trình quen biết trước, cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là… quan hệ cũng không tránh khỏi quá tốt rồi, tốt đến độ đặc biệt đến trao giải cho người ta.
Người có cùng suy nghĩ với Trịnh đạo không phải số ít, cái gọi là “hội viên vinh dự” lừa người ngoài giới không hiểu biết có lẽ còn được, nhưng đối với những người thông suốt thấu đáo trong giới, bọn họ lập tức hiểu rõ: hội viên vinh dự chỉ là ngụy trang.
Ai cũng biết, trong những người được đề cử người mới xuất sắc nhất giải Phi Thiên năm nay, khả năng Dung Hủ nhận giải cao hơn chín phần, gần như là ván đã đóng thuyền. Tần Trình nói là tới trao giải người mới xuất sắc nhất, nhưng trên thực tế chính là tới trao giải cho Dung Hủ.
Trong lúc nhất thời, một ít ánh mắt đảo quanh trên thân hai người. Có điều bọn họ biết không nhiều lắm, chỉ cho rằng sau khi hợp tác «Tầng mây màu đen», Dung Hủ và Tần Trình quen thuộc, quan hệ tốt, nhưng không biết rằng, trước đó bọn họ đã quen biết.
Không ngoài dự kiến, trên giải Phi Thiên, «Tranh giành» cũng thành người thắng lớn cuối cùng.
Phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất trong năm đều thuộc về «Tranh giành», thị hậu vẫn là Đường Mộng Lam, nhưng mà đáng tiếc, Đổng Tranh không có được thị đế nữa, thị đế đêm nay là Lý Nghiêu.
So với giải thưởng Mẫu Đơn, đêm nay «Mai phục» chỉ lấy được giải đạo cụ tốt nhất và người mới xuất sắc nhất. Có điều dưới thế mạnh của «Tranh giành», thành tích này đã khiến Trịnh đạo vô cùng vừa lòng, cười đến toe toét.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, khán giả không còn tiết mục để xem nữa, nhưng tiệc chúc mừng của nhóm diễn viên chỉ vừa mới bắt đầu.
Tổ ủy đặc biệt mở một buổi tiệc tối, mỗi khách quý đều có thể tham dự. Tại loại tiệc tối này, diễn viên có thể đi kết bạn với đạo diễn, đạo diễn cũng có thể đi mời diễn viên, rất nhiều minh tinh đạo diễn chưa từng hợp tác chính là quen biết trên những trường hợp này. Hơn nữa có một vài giao dịch ngầm trong giới, thường thường cũng sẽ phát sinh ở loại địa phương này.
Dung Hủ uyển chuyển cự tuyệt lời mời, không tham gia buổi tiệc tối đó. Đối phương cũng hiểu rõ, gần đây Dung Hủ đang quay phim «Mê thành», ngày mai liền phải ngồi máy bay rời thành phố B, quả thật không có thời gian chúc mừng, cho nên không có giữ lại.
Vì thế đêm đó, Dung Hủ ở trong số một ít diễn viên, đạo diễn rời khỏi hội trường trước, nhưng đa số người đều bị giữ lại. Tần Trình chính là một trong số đó, hắn bị Tào lão tiên sinh lôi kéo vào hiện trường tiệc tối, căn bản không cách nào cự tuyệt.
Chiếc xe màu đen lướt qua thành thị phồn hoa, Dung Hủ chậm rãi kéo cửa sổ xe xuống, gió đêm tháng năm hơi lạnh liền thổi vào, thổi phất lọn tóc mỏng trên trán cậu. Bên cạnh Dung Hủ là một cái cúp, tượng hình người thủy tinh lấy tư thế Đôn Hoàng phi thiên* nhảy nhót, tinh xảo loá mắt.
*Cúp Phi Thiên
Ngưng mắt nhìn cảnh đêm xa hoa lãng phí náo nhiệt, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, sau một lúc lâu, di động của cậu đột nhiên rung lên.
[ Tần Trình: anh sẽ về rất nhanh. ]
Nhìn hàng chữ này, Dung Hủ khẽ kinh ngạc, lát sau nhịn không được mà cười nhẹ.
[ Dung Hủ: tốt. ]
Sau khi về nhà, Dung Hủ thu dọn hành lý một chút, chuẩn bị ngày mai rời đi. Cậu cởi lễ phục xuống, thay áo ngủ bình thường, trước hết tẩy đi trang điểm trên mặt, lại quét tước phòng một chút. Làm xong hết thảy, đã là buổi tối mười một giờ, nhưng Tần Trình vẫn chưa về.
Dung Hủ nghĩ nghĩ, ngồi ở trên sofa bắt đầu xem TV. Trên TV vẫn luôn chiếu những tin tức liên quan tới giải Phi Thiên tối hôm nay, bất luận là tiết mục giải trí gì, đều có thể nhìn thấy đoạn video của cậu và Tần Trình.
Minh tinh nhỏ mới ra mắt có khả năng còn không thể thích ứng việc nhìn thấy mình trên TV, nhưng Dung Hủ nhìn TV, trên mặt lại không có một chút dao động. Xem chốc lát, cậu chỉnh kênh, tùy tiện tìm một bộ phim xem.
Bộ phim này là tác phẩm điện ảnh đầu tiên của một tiểu hoa đán phim điện ảnh đang hot, chỉ là phim cho nữ sinh bình thuòng, nói chuyện yêu đương, thoải mái khôi hài. Bộ phim này phòng bán vé rất cao, tự nhiên cũng có cái hay của nó, Dung Hủ xem xem cũng không khỏi cười theo, chờ xem đến lúc cuối cùng nam chính dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái bong bóng cầu hôn với nữ chính, Dung Hủ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV, ấn nút tạm dừng.
Cậu đi đến trước TV, bắt đầu đếm bong bóng. Đếm được đại khái một phần mười, cậu liền lắc đầu, giận dữ nói: “Làm sao có thể có chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái… đạo diễn bây giờ, thật sự là rất không thành thật, có thể có hai ngàn cái đã không tồi rồi.”
Bạn đạo diễn khó hiểu mà trúng đạn: “…”
Nói đạo lý, ai sẽ thật sự dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái bong bóng đến đóng phim đâu!!!
Xem xong bộ phim này, đã gần rạng sáng một giờ, Tần Trình vẫn chưa trở về. Thiếu niên mỏng manh gầy gò ôm hai chân, cuộn mình trên sofa, an an tĩnh tĩnh xem một bộ phim truyền hình. Xem xem, ánh mắt cậu liền có chút mê man, chờ thêm mấy phút đồng hồ, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh trong TV đang không ngừng vang lên.
Chờ rạng sáng ba giờ Tần Trình trở về, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Thiếu niên trắng nõn xinh đẹp mặc một thân áo ngủ nhạt màu, ôm hai đầu gối, tựa vào trên sofa ngủ say. Cậu ngủ nhu thuận an tĩnh, hàng mi nhẹ nhàng đổ xuống một cái bóng trên đôi mắt hẹp dài, môi phấn hồng, làn da trắng nõn, ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi trên người cậu, khiến người ta nhịn không được mà nín thở ngưng thần, chỉ sợ quấy rầy hình ảnh tuyệt đẹp này.
Khuôn mặt Dung Hủ rất thích hợp trang điểm, mũi cao thẳng tinh xảo, mắt thực to, ngũ quan lập thể. Cậu thích hợp với bất cứ kiểu make up nào, nhưng khi mặt mộc, lại có vẻ ngoan ngoãn, lẳng lặng, phù hợp với tuổi cậu hiện giờ.
Tần Trình chân tay khẽ khàng cởi áo khoác, hắn đi đến trước sofa, theo bản năng muốn vươn tay ôm thiếu niên lên, mang vào phòng ngủ. Nhưng mà tay hắn vừa mới đụng tới áo ngủ Dung Hủ, lại đột nhiên dừng lại.
Giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt người đàn ông càng thêm thâm trầm, hắn yên lặng chốc lát, dường như là đã có kinh nghiệm, lần này hoàn toàn không do dự, trực tiếp cúi người xuống, chuẩn bị hôn lên đôi môi thoạt nhìn rất mềm mại kia.
Nhưng ngay tích tắc đôi môi sắp chạm nhau!
Dung Hủ phút chốc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tần Trình.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Khoảng cách quá gần, khiến hô hấp hai người đều phất lên mặt đối phương, nong nóng, ngưa ngứa.
Chăm chú nhìn hồi lâu, Dung Hủ mới xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “… sau khi anh vào cửa đã thức rồi, chỉ là quá mệt, nên chưa nói gì.”
Phải, lúc Tần Trình mở cửa, kỳ thật Dung Hủ cũng đã dậy. Nhưng mà con người rất nhiều lúc tuy rằng đã dậy, nhưng thật sự là không muốn nhúc nhích, mí mắt vừa mệt vừa nặng, ngay cả sức lực nói một câu cũng không có. Nếu không phải Dung Hủ bỗng nhiên nhận thấy có chút không đúng, chỉ sợ cậu sẽ tùy ý Tần Trình ôm mình vào phòng ngủ.
Nhưng mà hiện tại…
Tần Trình yên lặng một lát, cuối cùng thấp giọng nói: “Anh ôm em đến phòng ngủ.”
Lời vừa nói ra, người đàn ông liền vươn tay, tính toán ôm lấy thiếu niên. Nhưng ngay khi hắn vừa mới đụng tới cánh tay Dung Hủ, phần eo lại đột nhiên bị người kéo về phía trước, Tần Trình kinh ngạc mở to hai mắt, ngay sau đó, nhiệt độ cực nóng mãnh liệt dán lên bờ môi hắn!
Mắt phượng chậm rãi trợn to, trên người Tần Trình còn mang theo một chút mùi rượu và hương nước hoa nhàn nhạt, đó là lúc tiệc tối do một đống nữ diễn viên chẳng hiểu ra sao mà sáp lại, bị dính vào. Nhưng hiện giờ, giữa mũi hắn chỉ có hương trái cây tươi mát của thiếu niên.
… Em ấy dùng kem đánh răng hương trái cây ư?
Trong đầu tích tắc hiện ra những lời này.
Giây tiếp theo, ánh mắt Tần Trình tối sầm lại, đột nhiên xoay người đặt thiếu niên ở dưới thân, lôi kéo tay phải Dung Hủ, đè cậu ở trên sofa.
Cánh môi ấy mềm mại giống như tưởng tượng của người đàn ông, chỉ hôn như thế này, cũng đã làm nhiệt độ cơ thể người ta bay lên. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cạy mở kẽ răng buông lỏng, Dung Hủ phút chốc kinh sợ, kinh ngạc mở mắt nhìn về phía Tần Trình, nhưng mà đầu lưỡi mang theo mùi rượu vang kia đã chui vào trong khoang miệng cậu, điên cuồng cướp lấy nước bọt ngọt ngào trong đó.
“Hưm Tần Trình…”
Âm thanh vụn vặt vang lên trong căn phòng khách yên lặng, hai tay người đàn ông ngăn chặn hai tay thiếu niên, nhiệt độ dần dần tăng lên, hơi thở mờ ám dâm mỹ tỏa khắp căn phòng.
Dần dần, Dung Hủ cũng nhắm hai mắt, đắm chìm trong cái hôn này. Đời trước cậu còn chưa kịp yêu đương, đã gặp phải tai nạn trên không.
Cảnh hôn đúng là từng quay, nhưng cái đó nếu không phải là động tác giả, thì chính là lướt qua liền ngừng, trước kia cậu không hiểu tại sao mình không có hứng thú gì với những nữ diễn viên xinh đẹp kia, còn cho là mình trời sinh lãnh đạm. Nhưng hiện tại cảm nhận được nhiệt độ chậm rãi dâng lên từ hạ thân, trong lỗ mũi Dung Hủ phát ra tiếng nỉ non dễ nghe, cũng nhiệt tình đáp lại.
Nhưng dù cậu có đáp lại như thế nào nữa, thì vẫn có chút trúc trắc. Người đàn ông cắn xé đôi môi đỏ tươi, đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc da thịt trong khoang miệng thiếu niên, mút vào liếm cắn, gần như hôn đến da đầu Dung Hủ run lên, khoái cảm tê dại truyền lên đại não, chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.
Khi cái hôn này chấm dứt, môi thiếu niên đã sưng đỏ không chịu nổi, cặp mắt trong suốt lóe một tầng ánh nước, loang loáng sáng ngời. Dung Hủ thô thô thở dốc, trên môi cũng có một lớp nước nhàn nhạt, cậu chỉ biết thở dốc, nhưng không biết, dáng vẻ của mình ở trong mắt người đàn ông, là mê người như thế nào.
Ánh mắt Tần Trình càng thêm thâm trầm, hắn hơi hơi mím môi, ngay sau đó, rốt cuộc chịu đựng không nổi mà hôn lên lần thứ hai.
Trên đài trao giải Phi Thiên, Dung Hủ đứng ở trước micro, cười phát biểu cảm nghĩ nhận giải.
Vào lúc này trước đây, rất nhiều khách quý trao giải đều sẽ trực tiếp đi xuống, hoàn toàn dành lại sân khấu cho người nhận giải. Nhưng có vài người trao giải sẽ chờ người nhận giải phát biểu cảm nghĩ xong, lại cùng xuống sân khấu. Hiện giờ, Tần Trình chính là loại sau.
Ngọn đèn sáng chói mắt chiếu trên thân hai người, giống như phủ thêm một tầng sáng nhàn nhạt. Người đàn ông tuấn mỹ thanh lãnh mặc một bộ tây trang màu đen đơn giản, bình tĩnh đứng ở bên cạnh thiếu niên, mà người sau thì đầy mặt ý cười, lễ phục màu nâu đỏ càng phụ trợ cho làn da cậu trắng nõn, dung nhan tinh xảo.
Cảnh tượng này, bị rất nhiều khán giả xem ở trong mắt, dù không phải là fan CP, cũng không thể không nói một câu: “Thật là đẹp.”
Con người đều là động vật thị giác, sự vật tốt đẹp mọi người đều thích, mọi người đều tình nguyện theo đuổi. Ngay cả người qua đường cũng mang cái nhìn này, thì fan CP lại càng náo loạn đến tận trời, bọn họ điên cuồng phát biểu ý kiến trên weibo của mình, cũng không ngừng đăng bài post trên diễn đàn fan CP tư nhân của Dung Hủ, chiếm lấy trang đầu diễn đàn!
[#Trình Dung# ai cũng đừng cản yêm, yêm muốn chèo thuyền Trình Dung cả đời! Cả đời!!! ]
[wuli Tần thần thế mà lại trao giải cho Dung Dung! Đường này quá ngọt, thiệt ngọt thiệt ngọt, Tần thần nhất định là cố ý tới trao giải cho Dung Dung, bằng không vì sao hắn lại tới một giải phim truyền hình chứ! Tôi mặc kệ, cục đường này tôi muốn ăn! ]
[ Tôi yêu Trình Dung, Trình Dung khiến tôi thiệt sung sướng ~]
Nhóm fan kích động nhìn chằm chằm TV, ngay cả một giây đồng hồ cũng không bằng lòng bỏ qua. Nhưng mà, thời gian chung quy luôn qua rất nhanh, hai phút sau, Dung Hủ liền kết thúc bài phát biểu ngắn ngủi, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Trình, Tần Trình cũng hạ mắt nhìn cậu. Hai người cùng rời khỏi sân khấu, sân khấu giải Phi Thiên có thể trực tiếp đi xuống, bọn họ không đi về hậu trường, mà lập tức đi xuống đài, ngồi ở chỗ của mình.
Trong lúc đó, hai người cũng không có quá nhiều giao lưu, giống như Tần Trình thật sự chỉ là đến trao giải, Dung Hủ cũng thật sự chỉ đến nhận giải.
Nhưng mà, ngay khi Tần Trình sắp đi đến chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, cười nhẹ, không biết nói câu gì. Màn ảnh ngay giây phút đó, dời khỏi chỗ hai người, chuyển đến người dẫn chương trình.
Khán giả: “…”
Có lầm hay không! Bọn họ vừa mới nhìn thấy Tần thần và Dung Dung nói chuyện, mấy người liền chuyển màn ảnh!
Thợ camera là ai, có còn muốn chân gà không?!!!
Lời khán giả nói tự nhiên không có khả năng bị tổ đạo diễn nghe vào trong tai, giải Phi Thiên trên màn hình TV đã tiến hành công bố một giải thưởng khác. Đó là giải nam phụ xuất sắc nhất, không liên quan gì đến Dung Hủ, hành trình giải Phi Thiên hôm nay của cậu đã hoàn toàn chấm dứt, còn lại chính là ngồi ở trên ghế, vỗ tay cho những người nhận giải khác.
Kỳ thật vừa rồi Tần Trình nói với Dung Hủ, chỉ là một câu hỏi han đơn giản, dù sao thì bọn họ đã xuống sân khấu, trước mặt nhiều minh tinh nghệ nhân như vậy, không dễ nói chuyện lắm. Nhưng cho dù là vậy, chờ Dung Hủ ngồi trở lại đoàn phim «Mai phục», Trịnh đạo cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, chăm chú nhìn một hồi lâu, mới như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Phản ứng của Trịnh đạo bị Dung Hủ xem ở trong mắt, làm cậu không khỏi mỉm cười: “Trịnh đạo, ngài đang nhìn cái gì đấy?”
Trịnh đạo cười cười, nói thẳng: “Quan hệ giữa cậu và Tần Trình dường như không tồi, tôi nhớ rõ lúc quay phim, hắn cũng từng tới đoàn phim tham ban cậu.” Dừng một chút, ông lại cảm khái một câu: “Thật sự rất tốt nha…”
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, chỉ cong môi cười khẽ.
Mà cậu tự nhiên không biết, lời cảm khái của Trịnh đạo không chỉ nhằm vào việc Tần Trình tham ban hoặc là trao giải, còn có mấy tháng trước, người đại diện kim bài nổi tiếng trong giới đặc biệt tìm tới ông, bảo ông nói chuyện giúp Dung Hủ, triệt triệt để để đánh Hàn Dương Hạo vào ngõ cụt, không thể xoay người.
Lúc trước khi Tần Trình đến tham ban, Dung Hủ còn chưa quay phim «Tầng mây màu đen», hai người cũng không có hợp tác, theo lý thuyết, bọn họ không nên quen biết. Nhưng mà cái thứ như giao tình ai cũng nói không rõ, Trịnh đạo biết kỳ thật Dung Hủ là tiểu thiếu gia thành phố B, cho nên cậu và Tần Trình quen biết trước, cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là… quan hệ cũng không tránh khỏi quá tốt rồi, tốt đến độ đặc biệt đến trao giải cho người ta.
Người có cùng suy nghĩ với Trịnh đạo không phải số ít, cái gọi là “hội viên vinh dự” lừa người ngoài giới không hiểu biết có lẽ còn được, nhưng đối với những người thông suốt thấu đáo trong giới, bọn họ lập tức hiểu rõ: hội viên vinh dự chỉ là ngụy trang.
Ai cũng biết, trong những người được đề cử người mới xuất sắc nhất giải Phi Thiên năm nay, khả năng Dung Hủ nhận giải cao hơn chín phần, gần như là ván đã đóng thuyền. Tần Trình nói là tới trao giải người mới xuất sắc nhất, nhưng trên thực tế chính là tới trao giải cho Dung Hủ.
Trong lúc nhất thời, một ít ánh mắt đảo quanh trên thân hai người. Có điều bọn họ biết không nhiều lắm, chỉ cho rằng sau khi hợp tác «Tầng mây màu đen», Dung Hủ và Tần Trình quen thuộc, quan hệ tốt, nhưng không biết rằng, trước đó bọn họ đã quen biết.
Không ngoài dự kiến, trên giải Phi Thiên, «Tranh giành» cũng thành người thắng lớn cuối cùng.
Phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất trong năm đều thuộc về «Tranh giành», thị hậu vẫn là Đường Mộng Lam, nhưng mà đáng tiếc, Đổng Tranh không có được thị đế nữa, thị đế đêm nay là Lý Nghiêu.
So với giải thưởng Mẫu Đơn, đêm nay «Mai phục» chỉ lấy được giải đạo cụ tốt nhất và người mới xuất sắc nhất. Có điều dưới thế mạnh của «Tranh giành», thành tích này đã khiến Trịnh đạo vô cùng vừa lòng, cười đến toe toét.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, khán giả không còn tiết mục để xem nữa, nhưng tiệc chúc mừng của nhóm diễn viên chỉ vừa mới bắt đầu.
Tổ ủy đặc biệt mở một buổi tiệc tối, mỗi khách quý đều có thể tham dự. Tại loại tiệc tối này, diễn viên có thể đi kết bạn với đạo diễn, đạo diễn cũng có thể đi mời diễn viên, rất nhiều minh tinh đạo diễn chưa từng hợp tác chính là quen biết trên những trường hợp này. Hơn nữa có một vài giao dịch ngầm trong giới, thường thường cũng sẽ phát sinh ở loại địa phương này.
Dung Hủ uyển chuyển cự tuyệt lời mời, không tham gia buổi tiệc tối đó. Đối phương cũng hiểu rõ, gần đây Dung Hủ đang quay phim «Mê thành», ngày mai liền phải ngồi máy bay rời thành phố B, quả thật không có thời gian chúc mừng, cho nên không có giữ lại.
Vì thế đêm đó, Dung Hủ ở trong số một ít diễn viên, đạo diễn rời khỏi hội trường trước, nhưng đa số người đều bị giữ lại. Tần Trình chính là một trong số đó, hắn bị Tào lão tiên sinh lôi kéo vào hiện trường tiệc tối, căn bản không cách nào cự tuyệt.
Chiếc xe màu đen lướt qua thành thị phồn hoa, Dung Hủ chậm rãi kéo cửa sổ xe xuống, gió đêm tháng năm hơi lạnh liền thổi vào, thổi phất lọn tóc mỏng trên trán cậu. Bên cạnh Dung Hủ là một cái cúp, tượng hình người thủy tinh lấy tư thế Đôn Hoàng phi thiên* nhảy nhót, tinh xảo loá mắt.
*Cúp Phi Thiên
Ngưng mắt nhìn cảnh đêm xa hoa lãng phí náo nhiệt, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, sau một lúc lâu, di động của cậu đột nhiên rung lên.
[ Tần Trình: anh sẽ về rất nhanh. ]
Nhìn hàng chữ này, Dung Hủ khẽ kinh ngạc, lát sau nhịn không được mà cười nhẹ.
[ Dung Hủ: tốt. ]
Sau khi về nhà, Dung Hủ thu dọn hành lý một chút, chuẩn bị ngày mai rời đi. Cậu cởi lễ phục xuống, thay áo ngủ bình thường, trước hết tẩy đi trang điểm trên mặt, lại quét tước phòng một chút. Làm xong hết thảy, đã là buổi tối mười một giờ, nhưng Tần Trình vẫn chưa về.
Dung Hủ nghĩ nghĩ, ngồi ở trên sofa bắt đầu xem TV. Trên TV vẫn luôn chiếu những tin tức liên quan tới giải Phi Thiên tối hôm nay, bất luận là tiết mục giải trí gì, đều có thể nhìn thấy đoạn video của cậu và Tần Trình.
Minh tinh nhỏ mới ra mắt có khả năng còn không thể thích ứng việc nhìn thấy mình trên TV, nhưng Dung Hủ nhìn TV, trên mặt lại không có một chút dao động. Xem chốc lát, cậu chỉnh kênh, tùy tiện tìm một bộ phim xem.
Bộ phim này là tác phẩm điện ảnh đầu tiên của một tiểu hoa đán phim điện ảnh đang hot, chỉ là phim cho nữ sinh bình thuòng, nói chuyện yêu đương, thoải mái khôi hài. Bộ phim này phòng bán vé rất cao, tự nhiên cũng có cái hay của nó, Dung Hủ xem xem cũng không khỏi cười theo, chờ xem đến lúc cuối cùng nam chính dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái bong bóng cầu hôn với nữ chính, Dung Hủ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV, ấn nút tạm dừng.
Cậu đi đến trước TV, bắt đầu đếm bong bóng. Đếm được đại khái một phần mười, cậu liền lắc đầu, giận dữ nói: “Làm sao có thể có chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái… đạo diễn bây giờ, thật sự là rất không thành thật, có thể có hai ngàn cái đã không tồi rồi.”
Bạn đạo diễn khó hiểu mà trúng đạn: “…”
Nói đạo lý, ai sẽ thật sự dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái bong bóng đến đóng phim đâu!!!
Xem xong bộ phim này, đã gần rạng sáng một giờ, Tần Trình vẫn chưa trở về. Thiếu niên mỏng manh gầy gò ôm hai chân, cuộn mình trên sofa, an an tĩnh tĩnh xem một bộ phim truyền hình. Xem xem, ánh mắt cậu liền có chút mê man, chờ thêm mấy phút đồng hồ, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh trong TV đang không ngừng vang lên.
Chờ rạng sáng ba giờ Tần Trình trở về, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Thiếu niên trắng nõn xinh đẹp mặc một thân áo ngủ nhạt màu, ôm hai đầu gối, tựa vào trên sofa ngủ say. Cậu ngủ nhu thuận an tĩnh, hàng mi nhẹ nhàng đổ xuống một cái bóng trên đôi mắt hẹp dài, môi phấn hồng, làn da trắng nõn, ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi trên người cậu, khiến người ta nhịn không được mà nín thở ngưng thần, chỉ sợ quấy rầy hình ảnh tuyệt đẹp này.
Khuôn mặt Dung Hủ rất thích hợp trang điểm, mũi cao thẳng tinh xảo, mắt thực to, ngũ quan lập thể. Cậu thích hợp với bất cứ kiểu make up nào, nhưng khi mặt mộc, lại có vẻ ngoan ngoãn, lẳng lặng, phù hợp với tuổi cậu hiện giờ.
Tần Trình chân tay khẽ khàng cởi áo khoác, hắn đi đến trước sofa, theo bản năng muốn vươn tay ôm thiếu niên lên, mang vào phòng ngủ. Nhưng mà tay hắn vừa mới đụng tới áo ngủ Dung Hủ, lại đột nhiên dừng lại.
Giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt người đàn ông càng thêm thâm trầm, hắn yên lặng chốc lát, dường như là đã có kinh nghiệm, lần này hoàn toàn không do dự, trực tiếp cúi người xuống, chuẩn bị hôn lên đôi môi thoạt nhìn rất mềm mại kia.
Nhưng ngay tích tắc đôi môi sắp chạm nhau!
Dung Hủ phút chốc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tần Trình.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Khoảng cách quá gần, khiến hô hấp hai người đều phất lên mặt đối phương, nong nóng, ngưa ngứa.
Chăm chú nhìn hồi lâu, Dung Hủ mới xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “… sau khi anh vào cửa đã thức rồi, chỉ là quá mệt, nên chưa nói gì.”
Phải, lúc Tần Trình mở cửa, kỳ thật Dung Hủ cũng đã dậy. Nhưng mà con người rất nhiều lúc tuy rằng đã dậy, nhưng thật sự là không muốn nhúc nhích, mí mắt vừa mệt vừa nặng, ngay cả sức lực nói một câu cũng không có. Nếu không phải Dung Hủ bỗng nhiên nhận thấy có chút không đúng, chỉ sợ cậu sẽ tùy ý Tần Trình ôm mình vào phòng ngủ.
Nhưng mà hiện tại…
Tần Trình yên lặng một lát, cuối cùng thấp giọng nói: “Anh ôm em đến phòng ngủ.”
Lời vừa nói ra, người đàn ông liền vươn tay, tính toán ôm lấy thiếu niên. Nhưng ngay khi hắn vừa mới đụng tới cánh tay Dung Hủ, phần eo lại đột nhiên bị người kéo về phía trước, Tần Trình kinh ngạc mở to hai mắt, ngay sau đó, nhiệt độ cực nóng mãnh liệt dán lên bờ môi hắn!
Mắt phượng chậm rãi trợn to, trên người Tần Trình còn mang theo một chút mùi rượu và hương nước hoa nhàn nhạt, đó là lúc tiệc tối do một đống nữ diễn viên chẳng hiểu ra sao mà sáp lại, bị dính vào. Nhưng hiện giờ, giữa mũi hắn chỉ có hương trái cây tươi mát của thiếu niên.
… Em ấy dùng kem đánh răng hương trái cây ư?
Trong đầu tích tắc hiện ra những lời này.
Giây tiếp theo, ánh mắt Tần Trình tối sầm lại, đột nhiên xoay người đặt thiếu niên ở dưới thân, lôi kéo tay phải Dung Hủ, đè cậu ở trên sofa.
Cánh môi ấy mềm mại giống như tưởng tượng của người đàn ông, chỉ hôn như thế này, cũng đã làm nhiệt độ cơ thể người ta bay lên. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cạy mở kẽ răng buông lỏng, Dung Hủ phút chốc kinh sợ, kinh ngạc mở mắt nhìn về phía Tần Trình, nhưng mà đầu lưỡi mang theo mùi rượu vang kia đã chui vào trong khoang miệng cậu, điên cuồng cướp lấy nước bọt ngọt ngào trong đó.
“Hưm Tần Trình…”
Âm thanh vụn vặt vang lên trong căn phòng khách yên lặng, hai tay người đàn ông ngăn chặn hai tay thiếu niên, nhiệt độ dần dần tăng lên, hơi thở mờ ám dâm mỹ tỏa khắp căn phòng.
Dần dần, Dung Hủ cũng nhắm hai mắt, đắm chìm trong cái hôn này. Đời trước cậu còn chưa kịp yêu đương, đã gặp phải tai nạn trên không.
Cảnh hôn đúng là từng quay, nhưng cái đó nếu không phải là động tác giả, thì chính là lướt qua liền ngừng, trước kia cậu không hiểu tại sao mình không có hứng thú gì với những nữ diễn viên xinh đẹp kia, còn cho là mình trời sinh lãnh đạm. Nhưng hiện tại cảm nhận được nhiệt độ chậm rãi dâng lên từ hạ thân, trong lỗ mũi Dung Hủ phát ra tiếng nỉ non dễ nghe, cũng nhiệt tình đáp lại.
Nhưng dù cậu có đáp lại như thế nào nữa, thì vẫn có chút trúc trắc. Người đàn ông cắn xé đôi môi đỏ tươi, đầu lưỡi đảo qua mỗi một tấc da thịt trong khoang miệng thiếu niên, mút vào liếm cắn, gần như hôn đến da đầu Dung Hủ run lên, khoái cảm tê dại truyền lên đại não, chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.
Khi cái hôn này chấm dứt, môi thiếu niên đã sưng đỏ không chịu nổi, cặp mắt trong suốt lóe một tầng ánh nước, loang loáng sáng ngời. Dung Hủ thô thô thở dốc, trên môi cũng có một lớp nước nhàn nhạt, cậu chỉ biết thở dốc, nhưng không biết, dáng vẻ của mình ở trong mắt người đàn ông, là mê người như thế nào.
Ánh mắt Tần Trình càng thêm thâm trầm, hắn hơi hơi mím môi, ngay sau đó, rốt cuộc chịu đựng không nổi mà hôn lên lần thứ hai.
Tác giả :
Mạc Thần Hoan