Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 120
Bắt đầu từ buổi tối sáu giờ, phóng viên truyền thông và người bình luận điện ảnh dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, lục tục tiến vào rạp hát lớn thành phố S. Khán giả may mắn thì từ bảy giờ chính thức vào rạp, đến tám giờ đúng, toàn bộ nhân viên đoàn phim «Không tiếng động» đến hiện trường, gặp mặt khán giả.
«Không tiếng động» từ tháng năm chính thức quay phim, cho tới bây giờ, bất quá chỉ mới qua nửa năm.
Bộ phim này là một bộ điện ảnh thanh xuân chi phí thấp, không có cảnh hành động gì, cũng không có quá nhiều cảnh hiệu ứng, đa số tài chính đều dùng cho việc xử lý hình ảnh.
Bắt đầu nghi thức lễ công chiếu, đầu tiên là vài nhân viên chủ chốt của «Không tiếng động» ngồi ở trên sân khấu, giao lưu với mọi người. Bởi vì nữ số 2 Lưu Tuệ Chân còn đang lên tòa án với Lô Tường Bác, cho nên lần này cô cũng không có đến hiện trường lễ công chiếu.
Trước đêm nay, Dung Hủ chưa từng nghĩ rằng, Hứa đạo lại là một người không quá thích nói chuyện. Khi MC ném đề tài cho Hứa đạo, ông cụ chỉ đơn giản trả lời một chút, rất ít khi tiếp tục triển khai đề tài.
Kỳ thật rất nhiều người trong giới đều biết tính cách Hứa đạo, chầm chậm, MC kia đã dẫn đề tài lên trên người Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng và Lâm Huyên. Hành động này, khiến không khí toàn trường nhanh chóng tăng vọt. Ba diễn viên chính trêu chọc nhau, gây ra không ít trò cười, dẫn tới khán giả cười ha ha.
Qua một giờ, giai đoạn giao lưu liền coi như chấm dứt, kế tiếp là thời gian các phóng viên đặt câu hỏi.
Dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, cười nhạt nhìn về phía dưới sân khấu. Ánh mắt cậu lướt qua cameras của các phóng viên, cuối cùng dừng ở trên người khán giả hàng ghế sau.
Chỉ thấy dưới khán đài tối mờ, rất nhiều fan ôm một đám bảng đèn, nghiêm nghiêm túc túc nhìn sân khấu.
Không gian của rạp hát lớn thành phố S cực lớn, sân khấu cách hàng ghế cuối cùng ít nhất ba mươi mét, có thể chứa mấy trăm khán giả. Ngồi ở hàng ghế phía sau, kỳ thật rất nhiều người đều thấy không rõ khuôn mặt của diễn viên trên đài, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đại khái, nhưng họ vẫn ôm đám bảng đèn kia, theo tiết tấu của MC, hoan hô vỗ tay.
Trong những bảng đèn đó, chữ nhiều nhất chính là “Dung”.
Bọn họ cách quá xa, Dung Hủ thấy không rõ diện mạo, lại có thể nhìn thấy một cái lại một cái bảng đèn. Thật lâu sau, cậu nở nụ cười, phất phất tay với nhóm fan ở xa xa, nhất thời, lại là một trận tiếng hoan hô vang lên.
Đoàn phim mời phóng viên truyền thông đến hiện trường, tự nhiên đã sớm nói trước với bọn họ. Phân đoạn đặt câu hỏi bắt đầu, tất cả phóng viên đều hỏi về phương diện điện ảnh. Có phóng viên hỏi vì sao Hứa đạo quyết định quay một bộ phim thanh xuân như vậy, cũng có phóng viên hỏi Hứa đạo cố ý chọn ngày 30 thành 11 để ra rạp, có phải có nguyên nhân đặc biệt gì hay không.
Nghe vậy, Hứa đạo cười ha ha, không e dè nói rằng: “Đương nhiên là có nguyên nhân, giải Kim Phượng, giải Kim Lăng, ngày hết hạn của vài giải thưởng điện ảnh đều ở cuối tháng mười một. Bạn nói xem, vì sao tôi phải chọn chiếu phim ngay lúc này?”
Các phóng viên nhanh chóng ghi chép lại câu trả lời của Hứa đạo, đây chính là một tin tức.
Sau khi hỏi một vòng về vấn đề liên quan đến phim, rốt cuộc, các phóng viên đặt ánh mắt trên người diễn viên minh tinh.
Đại khái là bởi vì concert ngày hôm qua, rất nhiều phóng viên không ngừng tiến hành hỏi đáp với Dung Hủ và Lâm Huyên, hỏi thăm bọn họ tin tức về concert hôm qua, cũng hỏi Dung Hủ: “Cậu có muốn tiến quân giới ca hát không?”
Đối với vấn đề này, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp chỉ mỉm cười, giống như lúc biểu diễn đêm qua, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Hiện nay tôi tạm thời không có tính toán tiến quân giới ca hát, dù về sau thật sự muốn vào giới, cũng không có khả năng hoàn toàn trở thành ca sĩ. Concert ngày hôm qua khiến tôi được lợi rất nhiều, Lâm Huyên khiến tôi nhìn thấy một thế giới thuộc về ca sĩ, khiến tôi cảm nhận được sự rung động.”
Câu trả lời vạn năng khiến các phóng viên vô phương, nhưng rất nhanh, lại có phóng viên bắt đầu hỏi các diễn viên về vấn đề tình cảm.
Chỉ cần là minh tinh, liền không tránh khỏi bị hỏi mấy vấn đề này. Bất luận là Dung Hủ hay là Tiêu Tử Đồng, ngay cả Lâm Huyên mỗi tháng đều tạo scandal một lần, cũng bị phóng viên hỏi đến dốc ngược cả đáy.
Sau khi kết thúc vấn đề tình cảm của nhóm minh tinh, rốt cuộc các phóng viên lộ ra ánh mắt sắc bén, trực tiếp chỉ micro về hướng Hứa đạo, lớn tiếng hỏi: “Gần đây Lô Tường Bác và Lưu Tuệ Chân còn đang lên tòa án, hiện nay kết quả là Lô Tường Bác thua kiện. Xin hỏi Hứa đạo, chuyện xảy ra ở đoàn phim «Không tiếng động» lúc trước, ngài có thể nói kỹ càng tỉ mỉ với chúng tôi một câu hay không? Với lại, bao giờ đoàn phim sẽ giống Lưu Tuệ Chân, khởi kiện Lô Tường Bác?”
Không khí hiện trường có một tích tắc cương cứng, khán giả rất tức giận sao các phóng viên chỉ biết hỏi mấy vấn đề ngoài lề đó, làm người khác khó xử, nhưng đồng thời cơn nhiều chuyện của bọn họ cũng bắt đầu rục rịch.
Đúng vậy, mấy tháng gần đây thường xuyên có thể nhìn thấy tin tức về Lưu Tuệ Chân và Lô Tường Bác, nhưng mà lúc trước đoàn phim «Không tiếng động» đã từng nói cũng muốn dùng luật pháp để giải quyết sự kiện Lô Tường Bác, sao đến hiện tại cũng không có động tĩnh?
Nghe xong lời phóng viên đó nói, nụ cười trên mặt Hứa đạo cũng không có một chút giảm bớt. Vị đại đạo diễn nổi tiếng Hoa Hạ này trấn tĩnh nhìn phóng viên, sau một lúc lâu, ông mới hòa ái cười nói: “Chuyện ban đầu, chúng tôi đã thông báo rõ ràng. Về phần khởi kiện, chuyện này Hứa Sanh tôi cam đoan, sẽ không chấm dứt như vậy.” Thoáng khựng lại, Hứa đạo nhìn về phía phóng viên kia, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, bạn còn có cái gì muốn hỏi không? Về bộ phim.”
Bị một đại đạo diễn địa vị hiển hách như vậy thẳng tắp nhìn gần, trên trán phóng viên đó dần dần bịt kín một lớp mồ hôi.
Kế tiếp, cũng không có phóng viên nào hỏi vấn đề về Lô Tường Bác nữa, không khí lại chậm rãi dịu đi. Trên thực tế trước khi lễ công chiếu khởi động máy, Hứa đạo đã từng nói với Dung Hủ, tuy rằng ông cũng hy vọng phim được nổi tiếng, nhưng không hy vọng là thông qua tiểu nhân vô sỉ Lô Tường Bác.
“«Không tiếng động» không muốn có quan hệ với loại người đó, tôi nghĩ trên điểm này, Viên Khắc hẳn là cũng cùng ý kiến với tôi.”
Viên đạo chú trọng lợi nhuận thương nghiệp, nhưng lại không muốn «Mê thành» dính líu tới scandal của Nhâm Thư Chỉ; Hứa đạo hy vọng bộ phim càng nổi tiếng, lại hoàn toàn không muốn có liên hệ với Lô Tường Bác.
Đây là sự kiên trì của hai vị đạo diễn, cũng là thái độ chân chính của bọn họ đối với tác phẩm của mình.
Sau chuyện này, lễ công chiếu tiếp tục cử hành. Chờ sau khi một phóng viên cuối cùng hỏi Hứa đạo, mong muốn phòng bán vé «Không tiếng động» được bao nhiêu, thì nghi thức đêm nay liền triệt để kết thúc.
Đối mặt với vấn đề này, Hứa đạo vô cùng tự tin dựng lên ba ngón tay, bình tĩnh nói: “Con số này.”
Phóng viên kia mãnh liệt sửng sốt: “Ba trăm triệu?”
Hứa đạo cười rộ nói: “Ba tỷ!”
Toàn trường ồ lên, nhưng mà đoàn phim đã không cho bọn họ cơ hội đặt vấn đề nữa.
Gần 0h, nhân viên hiện trường có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, theo sát mà đến chính là lần đầu công chiếu.
Thừa dịp thời gian trống này, nhân viên đoàn phim trở lại hậu trường. Thợ trang điểm bổ trang cho Tiêu Tử Đồng, Hứa đạo và người sản xuất trò chuyện về vấn đề suất chiếu phim, Lâm Huyên thì quấn lấy Dung Hủ, cười tủm tỉm hỏi cậu: “Dung Dung, cậu thật sự từng có mối tình đầu hả? Đó là kiểu con gái gì, nói với tôi đi, tôi tò mò lắm nè.”
Vừa rồi khi phóng viên hỏi Dung Hủ, đã từng hỏi cậu có mối tình đầu hay không. Dung Hủ thực trấn định trả lời vấn đề này, tỏ vẻ mình có mối tình đầu, nhưng mà kế tiếp khi phóng viên hỏi thêm, cậu lại mỉm cười hỏi ngược lại: “Tôi nhớ rõ, bộ phim này tên là «Không tiếng động», không phải «Mối tình đầu», hơn nữa cũng không phải… «Mối tình đầu của Dung Hủ»?”
Phóng viên: “…”
Lúc ấy Dung Hủ dễ dàng chẹn họng phóng viên, không để lộ ra mối tình đầu của mình, cũng không nói một chút nào về chuyện tình cảm nữa. Nhưng hiện giờ, Lâm Huyên lại quấn lấy cậu không ngừng dò hỏi.
Mắt thấy tiểu thiên vương kia còn không dứt, thiếu niên mỉm cười, trấn định nói: “Muốn tôi nói cũng được, vậy anh cũng phải nói với tôi, mối tình đầu của anh là dạng gì? Anh nói trước đi, nói xong… hừm, tôi suy xét một chút.”
Lâm Huyên: “…”
Một lát sau, hắn xoay người bước đi: “Dung Dung lại ức hiếp người khác!”
Dung Hủ vô tội chớp mắt.
Anh cứ nói trước đi, rồi tôi lại suy xét có nên nói hay không, đây không phải là trao đổi đồng giá hả? Chỗ nào ăn hiếp người khác đâu.
Nửa tiếng sau, kim đồng hồ lặng lẽ chỉ hướng 0h, buổi công chiếu «Không tiếng động» cũng chính thức bắt đầu.
Ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên trong thính phòng chính là đại biểu bên đầu tư, Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng ngồi ở ghế phía bên trái, Hứa đạo và Lâm Huyên thì ngồi phía bên phải, giữa hai bên cách bốn người đầu tư và người sản xuất.
Sau khi Dung Hủ ngồi xuống, trong khóe mắt còn thoáng thấy Lâm Huyên làm cho mình một thủ thế “cậu ức hiếp người khác”, cậu dở khóc dở cười nhún nhún vai, không để ý đến tiểu thiên vương không đứng đắn đó nữa. Trước khi phim bắt đầu, cậu cúi đầu gửi một cái tin nhắn cho người đàn ông nào đó.
[ Dung Hủ: bên anh ổn không? ]
Cũng không lâu lắm, đối phương liền hồi âm lại.
[ Tần Trình: ừm, trong rạp chiếu phim đại khái có 70% người ngồi, tỷ lệ ghế coi như không tồi. ]
Dung Hủ bất đắc dĩ nở nụ cười: [ ý em là, anh không bị người ta phát hiện chứ? ]
Ngay sau đó, Dung Hủ nhìn chữ trên màn hình di động, nhịn không được mà nhướn mi.
[ Tần Trình: anh sẽ bị người ta phát hiện à? ]
Loại đắc ý tràn đầy cách màn hình cũng có thể cảm nhận được như này…
Ý cười bên môi thiếu niên càng thêm xán lạn vài phần. Xuyên thấu qua tám chữ này, Dung Hủ dường như thấy được cảnh tượng trong một rạp chiếu phim tối đen an tĩnh, người đàn ông nào đó đeo khẩu trang cùng kính râm, lén lút ngồi ở hàng cuối cùng, chờ đợi phim chiếu.
Rõ ràng có thể qua mấy ngày rồi lại xem, rõ ràng đến lúc đó khả năng bị nhận ra càng nhỏ, nhưng người đàn ông này cố tình muốn chọn suất chiếu đầu, còn chọn rạp phim nhỏ cách rạp hát lớn thành phố S không xa nữa… cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.
Suy nghĩ của Tần Trình, hiện tại tự nhiên là Dung Hủ đoán không ra. Mà cậu đương nhiên cũng không biết, rạp chiếu phim nhỏ trong miệng Tần Trình, chỉ một sảnh chiếu phim, đã có hơn hai trăm chỗ ngồi. Về phần cái gọi là tỷ lệ 70% kia, là tùy tiện thoáng nhìn, trực tiếp suy đoán!
Trong phòng chiếu phim này, ngồi không dưới một trăm tám mươi khán giả.
Rất nhiều fan điện ảnh sở dĩ lựa chọn rạp chiếu phim này để xem «Không tiếng động», tự nhiên là vì nó cách rạp hát lớn thành phố S tổ chức lễ công chiếu khá gần. Trong những khán giả đó, có fan Hứa đạo, có fan Tiêu Tử Đồng, có fan Lâm Huyên, đa phần vẫn là fan Dung Hủ.
Giờ phút này, ngồi ở hai bên Tần Trình, chính là hai nhóm fan Dung không quen biết nhau.
Bên trái là ba nữ sinh, dường như là bạn cùng một ký túc xá. Bên phải lại là hai người đã đi làm, rõ ràng ngày hôm sau còn phải đi làm, thế mà hai người này lại hơn nửa đêm đi ra xem suất đầu, không thể nói không điên cuồng.
Phim còn chưa bắt đầu, hai nhóm đã ở ngay hai bên Tần Trình buôn chuyện. Buôn chuyện chốc lát, các cô kinh ngạc nhìn về phía đối phương, bỗng nhiên…
“Chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu?!”
“Cuộc đời này không hối hận yêu Dung Dung!”
“Đồng chí!”
“Đồng chí!”
“Cuối cùng cũng tìm được tổ chức, hai bạn cũng đến xem phim mới của Dung Dung à? Vé suất chiếu đầu của rạp chiếu phim này thật sự rất khó đoạt, tôi đoạt thật lâu, mới cướp được vị trí như vậy.”
“Y vậy đó, mọi người đều muốn cách Dung Dung gần một chút. A đúng, các bạn cũng là fan Dung thành phố S à? Tôi có vào nhóm fan thành phố S, bạn có trong đó không? Bạn tên gì?”
“Có có, tôi tên…”
Người đàn ông bị vây vào giữa yên lặng nâng tay phải, che sườn mặt mình: “…”
Nhóm fan Dung hưng phấn giao lưu, tận đến khi phim mở màn, các cô lập tức quay đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình. Theo tiếng nhạc chậm rãi du dương, phim chậm rãi mở màn, giống như mỗi một bộ phim tình yêu tươi mát, bộ phim điện ảnh này vừa mở đầu liền tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Vườn trường thanh xuân đẹp đẽ, sân thể dục đầy mồ hôi rơi, đạo diễn xử lý hình ảnh thành sắc điệu thanh mát trong sáng, nhìn qua hết sức thoải mái.
Khi tên Dung Hủ xuất hiện trong danh sách diễn viên, năm fan Dung ở hai bên đồng loạt hô nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại. Sinh viên ngồi ở bên trái Tần Trình lập tức quay đầu, nhẹ nhàng nói với hắn rằng: “Xin lỗi, vừa rồi nhịn không được.” Nói xong, sinh viên đó liền chuẩn bị ngẩng đầu.
Tần Trình lập tức giơ tay lên che khuôn mặt: “… Ừm, không có việc gì.”
Sinh viên đó kinh ngạc nhìn khán giả bên cạnh một cái, xoay người, nhỏ giọng nói với bạn: “Người bên cạnh tao thật kỳ quái, hắn xem phim còn đeo khẩu trang.”
Người bạn cười nói: “Cái này cũng thường mà, có thể là người ta bị bệnh. May mắn hắn không đeo kính râm, bằng không tao còn tưởng rằng hắn là minh tinh gì chứ ha ha.”
Nghe xong lời này, nữ sinh viên theo bản năng quay đầu nhìn về phía khán giả nam ở bên phải, nhưng cô còn chưa kịp thấy rõ sườn mặt của đối phương, đột nhiên tay đã bị bạn nắm lấy: “Dung Dung!”
Lại nhìn lên màn hình lớn, quả nhiên! Là Dung Dung!!!
Giờ còn ai có tâm tình đi để ý tới quái nhân trong rạp chiếu phim nữa, mọi người đều cẩn thận nghiêm túc xem phim.
Mở đầu của «Không tiếng động» không có khác biệt quá lớn với những phim điện ảnh thanh xuân bình thường khác, loại hình điện ảnh này phần lớn là nắm chắc đoạn hồi ức ngây ngô nhất ở sâu trong nội tâm khán giả. Bất luận đã trải qua bao nhiêu mưa gió, bất luận có bao nhiêu kiên cường trưởng thành, mỗi người nhớ lại kiếp sống học sinh của mình, đều sẽ không tự chủ được mà cảm thấy, lúc ấy thật sự vô cùng tốt đẹp.
Đạo diễn đã bắt lấy loại tâm lý này của người xem, miêu tả ra một bức tranh vườn trường thuần khiết ngây thơ.
Nếu được xưng là “mối tình đầu quốc dân”, vậy khuôn mặt và khí chất của Tiêu Tử Đồng tự nhiên là chống đỡ được khảo nghiệm. Không liên quan tới diễn xuất, cô chỉ cần đứng ở nơi đó, đã là thiếu nữ áo trắng trong ảo tưởng tượng của rất nhiều người đàn ông. Mà bên kia, hấp dẫn khán giả nữ tự nhiên là hai diễn viên nam: Dung Hủ và Lâm Huyên.
Bởi vì cảnh diễn cắt giảm, Lâm Huyên ở trong phim lên sân khấu rất ít, khán giả nhìn thấy đa phần là Dung Hủ.
Họ nhìn thấy Dung Hủ nắm tay Tiêu Tử Đồng, chạy trên sân thể dục đêm khuya không người; họ nhìn thấy Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng ngồi trên sân thượng khu dạy học, cùng ngẩng đầu ngắm sao, nghe Tiêu Tử Đồng kể từng tí về cuộc sống trong trường học.
Rất nhanh liền có khán giả phát hiện, từ đầu tới đuôi, Dung Hủ chưa từng nói một câu nào. Cậu chỉ mỉm cười nhìn thiếu nữ tùy hứng kiên cường kia, mặt mày hơi cong. Khi Tiêu Tử Đồng quay đầu lại, mỗi lần cô đều sẽ phát hiện, Dung Hủ đứng ngay sau cô, an an tĩnh tĩnh nhìn cô.
Đối với Triệu Nhạc Lăng mà nói, thiếu niên xa lạ này vĩnh viễn đều ở nơi đó. Cậu ấy không nói, không biểu đạt tình cảm của mình, nhưng khi cô cần phát tiết, cậu ấy sẽ chạy cùng cô; khi cô cần khóc lóc kể lể, cậu ấy sẽ cho cô một bờ vai.
Cô bị người ta ăn hiếp, cậu ấy đứng ra, dẫn cô rời đi.
Đây đại khái chính là tình yêu.
Trên màn ảnh, làn da thiếu niên tái nhợt đến gần như trong suốt, nhìn qua thật lạnh mỏng, nhưng cậu mỉm cười lại rất ấm.
Bất cứ một khán giả nào cũng không ngăn cản nổi trái tim thiếu nữ như vậy, «Không tiếng động» chủ yếu là đánh vào khán giả nữ, tiếp theo mới là khán giả nam. Đương nhiên, Hứa đạo cũng không có buông tha thị trường phái nam.
Bộ phim mở màn một giờ, liền xuất hiện vô số hình ảnh mộng ảo thoát tục. Hứa đạo dùng kỹ thuật xử lý hậu kỳ đem một đám cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ bày ra trước mặt người xem.
Nếu như nói, nội dung «Không tiếng động» hấp dẫn rất nhiều fan nữ, vậy thì hiệu quả hình ảnh của bộ phim này lại hấp dẫn rất nhiều fan nam.
Hoặc có lẽ là bởi vì từng xem rất nhiều phim điện ảnh, từng đóng rất nhiều phim, khi toàn bộ rạp chiếu phim đều từ từ rơi vào bầu không khí mối tình đầu mà bộ phim này xây dựng ra, người đàn ông nào đó ngồi ở hàng cuối cùng lại luôn lãnh tĩnh rũ mắt, cẩn thận xem xét bộ phim này.
Từ nội dung mà nói, Hứa Sanh xử lý vô cùng lưu loát, cứ cách năm phút đồng hồ liền mai phục một tình tiết trọng điểm, khiến cả bộ phim không có vẻ quá mức văn nghệ, khiến khán giả cảm thấy nhàm chán; trên việc biểu hiện hình ảnh, bộ phim này lại càng ưu tú, có thể sử dụng ba tháng ngắn ngủi tạo ra thành quả như vậy, tuyệt đối kinh diễm.
Mà phương diện diễn viên…
“Ánh trăng hôm nay thật sáng.”
Thiếu nữ trẻ tuổi hồn nhiên ngồi ở bên cạnh sân thể dục, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra những lời này.
Suy nghĩ của Tần Trình đột nhiên dừng lại, hắn nhíu mày, nhìn màn hình. Giây tiếp theo sau đó, hai mắt hắn phút chốc mở to, môi khẽ mở, sững sờ nhìn màn hình. Chậm rãi, hắn nở nụ cười.
Chỉ thấy dưới ánh trăng điềm tĩnh nhu hòa, một thiếu niên trắng nõn thanh nhuận cười nhạt, ánh mắt ôn hòa nhìn mỗi người ngoài màn ảnh. Trong mắt cậu giống như cất chứa toàn bộ sao trời, ngân hà rực rỡ lắng đọng trong mắt cậu, theo khóe môi hơi hơi nâng lên, có một làn gió xuân nhu hòa thổi qua mặt.
Người lạnh lùng thế nào nữa, lòng dạ bức bối thế nào nữa, khi nhìn thấy thiếu niên an tĩnh này, đều biến thành một sự dịu dàng không tiếng động.
Bạn sẽ không nỡ đề xuất bất cứ yêu cầu gì quá đáng với một thiếu niên như vậy, không nỡ chỉ trích cậu ấy, bởi vì khi cậu ấy cười nhìn về phía bạn, cùng với đầy trời tràn ngập ánh trăng kia, hung hăng đánh trúng tim bạn.
Đối với «Không tiếng động», Tần Trình đã không có bất cứ chỗ nào để soi mói.
Trong bộ phim này, thiếu niên của hắn giấu đi ánh sáng xinh đẹp, không còn sắc bén bức người, trở thành một hồ nước trong suốt sáng tỏ.
Dung Hủ trong bộ phim này, không phải là Mặc Sĩ Diêu, không phải là Hoắc Hi, không phải là Lăng Tiêu, không phải là Tiết Gia Triết.
Cậu là Đỗ Nhiên.
Mỗi một nhân vật đều hoàn toàn khác biệt, hình tượng mỗi nhân vật đều cực kỳ rõ nét, diễn xuất như vậy khiến độ cong ở khóe môi Tần Trình càng cong hơn vài phần. Nửa đoạn sau của bộ phim, hắn cũng bắt đầu triệt để hòa vào bầu không khí phim, không còn tận lực xem mình thành người ngoài cuộc nữa.
Trong bất cứ một tác phẩm nào, kiêng kị nhất chính là xem khán giả như đồ ngốc.
Dựa theo chỉ số thông minh của người bình thường, khẳng định sẽ phát hiện Đỗ Nhiên là quỷ.
Cho nên trong phim, Triệu Nhạc Lăng điều tra ra thiếu niên xa lạ này không phải là học sinh trong trường, cô cũng dần dần cảm giác được, người này có lẽ là quỷ. Có một lần Triệu Nhạc Lăng không cẩn thận phát hiện vết thương trên cánh tay Đỗ Nhiên trong một ngày liền biến mất, cô im lặng cắn chặt môi, không nói gì.
Nửa tiếng cuối cùng của bộ phim, là tình cảnh sau khi nữ chính lớn lên.
Nữ chính khẳng định sẽ lớn lên, cô tốt nghiệp trung học, lên đại học, cuối cùng trở lại thành phố nhỏ này. Ngày cô tốt nghiệp trung học, cô đi tới trường, tạm biệt thiếu niên xa lạ ấy. Đứng ở trước cánh cửa lớn rỉ sắt của trường học, cô che miệng, nén nước mắt, rốt cuộc vẫn hỏi ra câu kia: “Bạn là… quỷ sao?”
Lúc hai người mới vừa gặp mặt không lâu, Triệu Nhạc Lăng đã hỏi ra những lời này, lại nhận được cái ôm ấm áp của thiếu niên.
Lúc ấy Đỗ Nhiên phủ định, nhưng hiện giờ Triệu Nhạc Lăng lại hỏi ra vấn đề đó. Lúc này, Đỗ Nhiên không có cho cô cái ôm, chỉ đứng ở góc trong cửa, nhìn thiếu nữ ngoài cửa. Sau một hồi, cậu nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt vẫn là tươi cười dịu dàng.
Triệu Nhạc Lăng không ngừng lắc đầu: “Mình mặc kệ bạn là người hay quỷ, bạn đi với mình đi.” Nói xong, cô liền muốn giữ chặt đối phương, lại bị Đỗ Nhiên tránh đi.
Triệu Nhạc Lăng không dám tin mà nhìn thiếu niên trong cửa, kết quả cuối cùng là cánh cửa lớn rỉ sắt chầm chậm đóng lại. Một người đứng ở ngoài cửa, một người đứng ở trong cửa. Triệu Nhạc Lăng vừa khóc, vừa tức giận xoay người bước đi, nhưng khi cô quay đầu lại, người kia vẫn đứng phía sau cửa, mỉm cười nhìn cô.
Sau đó lên đại học, Triệu Nhạc Lăng trở lại quê hương, ở trong trường học gặp lại Đỗ Nhiên. Cô thường xuyên đến thăm cậu, cô không biết đối phương tên là gì, trong trường học cũng chưa bao giờ có ghi chép học sinh nào ngoài ý muốn bỏ mình trong trường.
Nhưng mà theo năm tháng trôi qua, khi Triệu Nhạc Lăng từ đô thị lớn trở lại quê hương, cô mang giày cao gót, trang điểm tinh xảo, trong ánh mắt không còn hồn nhiên lúc trước, đã hiện ra sự mỏi mệt.
Nhưng khi cô về trường học, từ rất xa liền nhìn thấy thiếu niên áo trắng kia vẫn đứng ở cửa trường học chờ cô, vẫn trẻ tuổi như vậy.
Giống như đứa trẻ.
Đúng thế, đối với cô mà nói, giờ phút này thiếu niên đã là đứa trẻ. Yêu thích trước đây, hiện tại nhìn thấy đối phương, đã không còn nồng nhiệt, nhưng ký ức nói với cô rằng, cô rất thích người này, nhưng thời gian đã cọ rửa hết thảy.
Cô không có khả năng ở bên một con quỷ, cậu ấy vĩnh viễn lớn không nổi, nhưng cô lại chậm rãi già đi.
Trường học đã sắp huỷ bỏ, gần đây đang giải tỏa. Trên sân thể dục hoang phế không có học sinh khác, người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành ngồi bên cạnh cột cờ, cười nói chuyện với thiếu niên áo trắng bên cạnh. Cô nói những chuyện mình gặp phải lúc đi làm, đôi khi còn nói, hot boy hồi đó năm trước đã kết hôn, là cưới hoa hậu giảng đường.
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô bắt đầu nghẹn ngào, cô không biết nên nói cái gì, khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của thiếu niên, hệt như mười mấy năm trước, chưa bao giờ thay đổi.
Tích tắc ấy, ấm ức và phẫn nộ mười mấy năm qua đều bộc phát ra, cô đứng lên, căm tức thiếu niên câm, từng chữ từng chữ nói rằng: “Tôi có thể làm thế nào, cậu nói tôi có thể làm thế nào? Lúc trước vì sao cậu tìm tới tôi, cậu tìm ai không tốt, vì sao cố tình là tôi?”
Ý cười bên môi thiếu niên có chút dừng lại, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Triệu Nhạc Lăng.
“Vì sao lúc tôi cái gì cũng không hiểu, cậu lại khiến tôi thích cậu? Hiện tại tính là cái gì? Tôi thích một con quỷ, tôi thích một con quỷ độ tuổi nhìn qua chỉ như học sinh trung học? Tôi đã ba mươi tuổi, tôi ba mươi tuổi! Con quỷ này chưa bao giờ nói chuyện với tôi, chưa bao giờ nói cho tôi biết cậu ta tên gì, thậm chí ngay cả cậu ta có thích tôi hay không tôi cũng không biết!”
Ráng màu xán lạn tràn đầy khắp không trung, như mực đậm lan ra, xinh đẹp duy mỹ.
Dưới bầu trời này, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi khóc lớn gào thét, trang điểm đều bị nước mắt làm nhòe đi, có vẻ không còn xinh đẹp như thế nữa. Mà trước mặt cô, là một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã đang ngồi, cậu hơi hơi sững sờ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ khóc rống, nhìn nhìn, giống như thấy được rất nhiều năm trước, thiếu nữ tùy hứng kiêu ngạo kia.
Thật lâu sau, dường như cậu phát ra một tiếng than nhẹ, cậu đứng lên, vươn hai tay ra, ôm lấy người phụ nữ khóc đến không hề có hình tượng ấy.
Trong tức khắc, thân thể Triệu Nhạc Lăng cứng lại.
Một câu nói nhẹ nhàng theo gió xuân nhu hòa, rơi vào tai cô, làm cho cô run rẩy con ngươi, kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mắt.
Cậu ấy nói ——
『 Lăng Lăng, mình thích bạn. 』
Âm thanh này trải qua xử lý hậu kỳ, mỏng manh đến độ không thể nghe thấy, theo tiếng nhạc bỗng nhiên vang lên, truyền vào tai mỗi khán giả hiện trường. Rất nhiều người xem giống như ý thức được sắp phát sinh cái gì, bọn họ chặt chẽ nhìn chằm chằm màn hình lớn, trong đại sảnh chiếu phim vang lên tiếng khóc nhỏ giọng.
Chỉ thấy trong ánh hoàng hôn nhu hòa mờ nhạt, thiếu niên cong môi, lộ ra một nụ cười thanh nhuận bình thản. Cậu dịu dàng nhìn người phụ nữ vẻ mặt kinh ngạc, giơ tay lên, lau đi nước mắt bên mặt cô.
Sau đó trong ánh sáng mờ vạn trượng, cậu lặp lại ba chữ kia một lần, bỗng nhiên thân thể cậu tan thành ngàn vạn đốm sáng.
Triệu Nhạc Lăng mở to hai mắt, muốn kéo tay cậu. Cậu cũng vươn tay, nhưng mà lúc này, Triệu Nhạc Lăng lại không bắt được thật thể. Cô trợn to hai mắt, mắt không hề chớp nhìn thiếu niên ở trước mặt, nhìn cậu cười ấm áp, nhìn cậu theo ánh sáng mờ, đồng thời tiêu tán trong đất trời.
“Không!!!”
Cô bỗng nhiên sụp đổ, điên cuồng hô to.
Lúc này, trong rạp chiếu phim, rốt cuộc vang lên từng đợt nức nở. Rất nhiều fan nữ cảm tính đã sớm khống chế không được mà bật khóc, một ít fan nam thì sờ sờ đôi mắt chua xót, nhịn được nước mắt.
Âm nhạc ngay lúc này đến đoạn cao trào, chỉ có nhạc đệm, không có tiếng ca, nhưng mà loại nhạc không lời này lại càng giục nước mắt, phối hợp với Triệu Nhạc Lăng sụp đổ ngã ngồi trên sân thể dục, kích phát bi thương sâu nhất của khán giả.
Nhưng mà phim còn chưa có chấm dứt.
Trên màn hình lớn hiện ra bốn chữ ——
Một tháng sau.
Khán giả vừa dịu đi cảm xúc, vừa xem nội dung kế tiếp.
Trên màn hình, Triệu Nhạc Lăng đang thu dọn đồ đạc. Trong nhà tổng vệ sinh, cô vừa vặn được nghỉ, liền giúp đỡ thu dọn. Cô gái khóc rống không ngừng một tháng trước hệt như không phải là cô, trên mặt cô lại có thêm tươi cười, dường như đã quên mất thiếu niên làm bạn với mình mười mấy năm.
Nhưng mà ngay khi mẹ của cô muốn cô ra ngoài đổ rác, cô vừa mở cửa ra, liền thấy được một đôi vợ chồng, với con của bọn họ. Nhìn cặp vợ chồng xa lạ này, Triệu Nhạc Lăng hơi hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Xin hỏi, mọi người là ai?”
Người phụ nữ dịu dàng cười nói: “Dì là mẹ Đỗ Nhiên.”
Kế tiếp, Triệu Nhạc Lăng nhìn mẹ mình thuần thục hô tên cặp vợ chồng ấy, nhiệt tình bảo họ vào nhà. Hết thảy khiến Triệu Nhạc Lăng vô cùng xa lạ, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, mà mẹ của cô suy tư một chốc, giận dữ nói: “Thôi, đã qua bao lâu rồi, nói cho con biết cũng không sao.”
Sau đó, Triệu Nhạc Lăng nghe được một câu chuyện, một câu chuyện cô cũng không nhớ rõ.
Mười sáu năm trước, cô thích một nam sinh, tên là Đỗ Nhiên. Sau hôm cô tốt nghiệp, sáng sớm cô chạy tới cửa trường học, không biết muốn làm cái gì, nhưng mà cô chờ đến đêm khuya, chờ đến 0h, cũng không chờ được người cô muốn chờ.
Ngày hôm sau, cô tức giận chạy đến nhà đối phương, còn chưa kịp chỉ trích, đã phát hiện người cô chờ không phải không muốn đi gặp cô, mà là thật sự vĩnh viễn không gặp được cô.
Trên lễ tang của Đỗ Nhiên, Triệu Nhạc Lăng cũng đi lên dâng một đóa hoa.
Không bao lâu, cô bệnh nặng một hồi, khi tỉnh lại, đã không nhớ về Đỗ Nhiên.
Mẹ cô trách cứ nói rằng: “Khi đó con mới bao lớn, đã biết yêu sớm.” Triệu Nhạc Lăng ngơ ngác nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ xoay người, hỏi cha mẹ Đỗ Nhiên: “Ngần ấy năm cũng không có liên hệ, không biết hôm nay hai người tới, là có chuyện gì vậy?”
Mẹ Đỗ lấy từ trong túi ra một tờ giấy viết thư ố vàng, tự tay giao cho Triệu Nhạc Lăng.
“Mấy ngày gần đây, chúng tôi có cảm giác giống như có cái gì đó khác biệt, đại khái… cũng có thể rời khỏi thành phố này rồi. Tiểu Nhiên đi sớm, chúng tôi luyến tiếc nó, ở lại thành phố này mấy năm nay. Hai ngày nữa chúng tôi tính toán chuyển nhà, cùng với em trai tiểu Nhiên, tìm một thành phố mới sống qua ngày, bắt đầu lại lần nữa. Trước kia đã từng muốn đem số thư này giao cho con, nhưng mà lúc ấy con đã quên, cho nên chúng tôi liền thương lượng một chút, không có đưa con. Hiện tại chúng tôi sắp đi rồi, số thư tình lúc trước tiểu Nhiên đã từng muốn viết cho con, cũng nên giao đến tay con.”
Ngón tay Triệu Nhạc Lăng run rẩy mở giấy viết thư ố vàng ra, mỗi một tờ giấy chỉ viết đến một nửa, liền không có viết tiếp.
Chữ viết trên giấy sâu sắc thanh tú, mỗi khi viết đến “mình thích bạn”, lại viết phá lệ không được tự nhiên.
Mẹ Đỗ cười nói: “Số thư tình đó đều bị tiểu Nhiên nhét trong ngăn kéo, không viết xong. Dì nghĩ, đại khái là nó muốn gặp mặt con, chính miệng nói với con một câu, là nó thích con đi?”
Một giọt nước mắt phút chốc rơi xuống, rơi trên giấy viết thư ố vàng, rơi trên câu “mình thích bạn” kia.
Theo nước mắt lan ra, ba chữ ấy chậm rãi nhòe đi, giống như là chấp niệm của một người, khi cậu ấy nói xong câu đó, cậu ấy liền không còn bất cứ nguyện vọng gì, có thể bình yên mà rời đi.
Tiếng nhạc bình tĩnh ôn hòa vang lên ngay lúc này, bộ phim dừng hình ảnh ngay trên ba chữ “mình thích bạn” đã nhòe đi, toàn bộ chấm dứt.
Trong rạp chiếu phim đầy tiếng khóc, trên màn ảnh còn đang chiếu phụ đề, nhưng không có một ai đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện trước mắt Tần Trình, hắn theo bản năng đội mũ lên, che khuất hai mắt mình, ai ngờ lại nghe cô gái bên cạnh vừa nức nở, vừa nói: “Anh… anh cần giấy không? Chỗ tôi có dư nè.”
Im lặng một chốc, Tần Trình nhận lấy tờ giấy, nhẹ giọng cảm ơn.
Khi rất nhiều người xem còn ngồi ở tại chỗ đợi phiên ngoại, hắn đã đứng dậy rời đi, rời khỏi rạp chiếu phim đầu tiên.
Hắn không thể xem phiên ngoại phim, bởi vì hắn cần tránh khỏi giờ ra về cao điểm, rời đi trước, miễn cho bị người khác gặp được.
Tần Trình cũng không có khóc, chỉ là hốc mắt có chút ướt át.
Hứa Sanh chôn xuống ba điểm giục nước mắt trong bộ phim điện ảnh này, thứ nhất là Tiêu Tử Đồng lớn lên và Dung Hủ không thay đổi, loại đối lập này quá mức hiện thực, khiến người ta cảm thấy một loại thê lương không tiếng động, cũng có thể nhận thấy được hai người kia tuyệt đối không có kết cục tốt.
Cái thứ hai chính là câu mình thích bạn mà Dung Hủ nói, cùng với sau đó biến mất.
Điểm giục nước mắt này không quá tốt để truy cứu, chỉ là đơn thuần dùng bi kịch để giục nước mắt.
Mà điểm giục nước mắt thứ ba chính là cuối cùng chân tướng vạch trần, để Triệu Nhạc Lăng biết, thiếu niên ngay cả tên mà cô cũng không biết, là người đã từng làm cho cô thích đến bằng lòng chủ động quên đi. Người kia không thể rời khỏi trường, cũng không thể nói với cô, bởi vì chỉ cần cậu chính miệng nói với cô một câu “mình thích bạn”, liền không còn chấp niệm nữa.
Ba cao trào này luân phiên oanh tạc, tạo ra tình cảnh nhiều người khóc không thành tiếng như vậy. Nhưng đối với Tần Trình mà nói, thứ khiến hắn chân chính rung động không phải là chân tướng cuối cùng, mà là khi Dung Hủ biến mất, nụ cười tiêu tan bao dung kia.
Cha mẹ cậu đã có đứa con mới, bọn họ cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Đối với Đỗ Nhiên mà nói, cậu chỉ còn lại có Triệu Nhạc Lăng, nhưng Triệu Nhạc Lăng của cậu cũng đã không còn cần cậu.
Cho nên cậu không còn vướng bận mà nói xong câu mình thích bạn, sau đó chân chính bước vào cuộc đời mới.
Sau khi đi ra rạp chiếu phim, Tần Trình đem hai tay cắm trong túi áo khoác, cất bước đi đến rạp hát lớn thành phố S. Dần dần, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất trong bóng đêm nồng đậm.
Mà giờ phút này, suất chiếu đầu của «Không tiếng động» trên toàn quốc đồng bộ chấm dứt. Bộ phim này lần đầu tiên bày ra trước mặt người đời, bày ra trước mặt hơn mười người bình luận điện ảnh và ngàn vạn fan điện ảnh bình thường.
Phòng bán vé suất chiếu đầu toàn quốc, hai mươi sáu triệu!
Ngồi trong rạp chiếu phim, rất nhiều khán giả xem phiên ngoại khôi hài, hoàn toàn cười không nổi, vẫn không ngừng lau nước mắt, hút nước mũi.
Khi họ đi ra khỏi rạp chiếu phim, một phần khán giả rất phản cảm phim văn nghệ trực tiếp đánh một sao, hai sao trên trang web bình luận điện ảnh, đồng thời đánh giá: [ quá văn nghệ, xem đến đoạn sau đều là ngủ, đương nhiên sắc đẹp và hình ảnh cũng không tệ lắm. ]
Nhưng mà lại có càng nhiều khán giả cho bộ phim điện ảnh này thành tích năm sao, còn bình luận: [ không chỉ thích Đỗ Nhiên, càng thích tình yêu thuần khiết nhất ấy. ]
«Không tiếng động» từ tháng năm chính thức quay phim, cho tới bây giờ, bất quá chỉ mới qua nửa năm.
Bộ phim này là một bộ điện ảnh thanh xuân chi phí thấp, không có cảnh hành động gì, cũng không có quá nhiều cảnh hiệu ứng, đa số tài chính đều dùng cho việc xử lý hình ảnh.
Bắt đầu nghi thức lễ công chiếu, đầu tiên là vài nhân viên chủ chốt của «Không tiếng động» ngồi ở trên sân khấu, giao lưu với mọi người. Bởi vì nữ số 2 Lưu Tuệ Chân còn đang lên tòa án với Lô Tường Bác, cho nên lần này cô cũng không có đến hiện trường lễ công chiếu.
Trước đêm nay, Dung Hủ chưa từng nghĩ rằng, Hứa đạo lại là một người không quá thích nói chuyện. Khi MC ném đề tài cho Hứa đạo, ông cụ chỉ đơn giản trả lời một chút, rất ít khi tiếp tục triển khai đề tài.
Kỳ thật rất nhiều người trong giới đều biết tính cách Hứa đạo, chầm chậm, MC kia đã dẫn đề tài lên trên người Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng và Lâm Huyên. Hành động này, khiến không khí toàn trường nhanh chóng tăng vọt. Ba diễn viên chính trêu chọc nhau, gây ra không ít trò cười, dẫn tới khán giả cười ha ha.
Qua một giờ, giai đoạn giao lưu liền coi như chấm dứt, kế tiếp là thời gian các phóng viên đặt câu hỏi.
Dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, cười nhạt nhìn về phía dưới sân khấu. Ánh mắt cậu lướt qua cameras của các phóng viên, cuối cùng dừng ở trên người khán giả hàng ghế sau.
Chỉ thấy dưới khán đài tối mờ, rất nhiều fan ôm một đám bảng đèn, nghiêm nghiêm túc túc nhìn sân khấu.
Không gian của rạp hát lớn thành phố S cực lớn, sân khấu cách hàng ghế cuối cùng ít nhất ba mươi mét, có thể chứa mấy trăm khán giả. Ngồi ở hàng ghế phía sau, kỳ thật rất nhiều người đều thấy không rõ khuôn mặt của diễn viên trên đài, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đại khái, nhưng họ vẫn ôm đám bảng đèn kia, theo tiết tấu của MC, hoan hô vỗ tay.
Trong những bảng đèn đó, chữ nhiều nhất chính là “Dung”.
Bọn họ cách quá xa, Dung Hủ thấy không rõ diện mạo, lại có thể nhìn thấy một cái lại một cái bảng đèn. Thật lâu sau, cậu nở nụ cười, phất phất tay với nhóm fan ở xa xa, nhất thời, lại là một trận tiếng hoan hô vang lên.
Đoàn phim mời phóng viên truyền thông đến hiện trường, tự nhiên đã sớm nói trước với bọn họ. Phân đoạn đặt câu hỏi bắt đầu, tất cả phóng viên đều hỏi về phương diện điện ảnh. Có phóng viên hỏi vì sao Hứa đạo quyết định quay một bộ phim thanh xuân như vậy, cũng có phóng viên hỏi Hứa đạo cố ý chọn ngày 30 thành 11 để ra rạp, có phải có nguyên nhân đặc biệt gì hay không.
Nghe vậy, Hứa đạo cười ha ha, không e dè nói rằng: “Đương nhiên là có nguyên nhân, giải Kim Phượng, giải Kim Lăng, ngày hết hạn của vài giải thưởng điện ảnh đều ở cuối tháng mười một. Bạn nói xem, vì sao tôi phải chọn chiếu phim ngay lúc này?”
Các phóng viên nhanh chóng ghi chép lại câu trả lời của Hứa đạo, đây chính là một tin tức.
Sau khi hỏi một vòng về vấn đề liên quan đến phim, rốt cuộc, các phóng viên đặt ánh mắt trên người diễn viên minh tinh.
Đại khái là bởi vì concert ngày hôm qua, rất nhiều phóng viên không ngừng tiến hành hỏi đáp với Dung Hủ và Lâm Huyên, hỏi thăm bọn họ tin tức về concert hôm qua, cũng hỏi Dung Hủ: “Cậu có muốn tiến quân giới ca hát không?”
Đối với vấn đề này, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp chỉ mỉm cười, giống như lúc biểu diễn đêm qua, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Hiện nay tôi tạm thời không có tính toán tiến quân giới ca hát, dù về sau thật sự muốn vào giới, cũng không có khả năng hoàn toàn trở thành ca sĩ. Concert ngày hôm qua khiến tôi được lợi rất nhiều, Lâm Huyên khiến tôi nhìn thấy một thế giới thuộc về ca sĩ, khiến tôi cảm nhận được sự rung động.”
Câu trả lời vạn năng khiến các phóng viên vô phương, nhưng rất nhanh, lại có phóng viên bắt đầu hỏi các diễn viên về vấn đề tình cảm.
Chỉ cần là minh tinh, liền không tránh khỏi bị hỏi mấy vấn đề này. Bất luận là Dung Hủ hay là Tiêu Tử Đồng, ngay cả Lâm Huyên mỗi tháng đều tạo scandal một lần, cũng bị phóng viên hỏi đến dốc ngược cả đáy.
Sau khi kết thúc vấn đề tình cảm của nhóm minh tinh, rốt cuộc các phóng viên lộ ra ánh mắt sắc bén, trực tiếp chỉ micro về hướng Hứa đạo, lớn tiếng hỏi: “Gần đây Lô Tường Bác và Lưu Tuệ Chân còn đang lên tòa án, hiện nay kết quả là Lô Tường Bác thua kiện. Xin hỏi Hứa đạo, chuyện xảy ra ở đoàn phim «Không tiếng động» lúc trước, ngài có thể nói kỹ càng tỉ mỉ với chúng tôi một câu hay không? Với lại, bao giờ đoàn phim sẽ giống Lưu Tuệ Chân, khởi kiện Lô Tường Bác?”
Không khí hiện trường có một tích tắc cương cứng, khán giả rất tức giận sao các phóng viên chỉ biết hỏi mấy vấn đề ngoài lề đó, làm người khác khó xử, nhưng đồng thời cơn nhiều chuyện của bọn họ cũng bắt đầu rục rịch.
Đúng vậy, mấy tháng gần đây thường xuyên có thể nhìn thấy tin tức về Lưu Tuệ Chân và Lô Tường Bác, nhưng mà lúc trước đoàn phim «Không tiếng động» đã từng nói cũng muốn dùng luật pháp để giải quyết sự kiện Lô Tường Bác, sao đến hiện tại cũng không có động tĩnh?
Nghe xong lời phóng viên đó nói, nụ cười trên mặt Hứa đạo cũng không có một chút giảm bớt. Vị đại đạo diễn nổi tiếng Hoa Hạ này trấn tĩnh nhìn phóng viên, sau một lúc lâu, ông mới hòa ái cười nói: “Chuyện ban đầu, chúng tôi đã thông báo rõ ràng. Về phần khởi kiện, chuyện này Hứa Sanh tôi cam đoan, sẽ không chấm dứt như vậy.” Thoáng khựng lại, Hứa đạo nhìn về phía phóng viên kia, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, bạn còn có cái gì muốn hỏi không? Về bộ phim.”
Bị một đại đạo diễn địa vị hiển hách như vậy thẳng tắp nhìn gần, trên trán phóng viên đó dần dần bịt kín một lớp mồ hôi.
Kế tiếp, cũng không có phóng viên nào hỏi vấn đề về Lô Tường Bác nữa, không khí lại chậm rãi dịu đi. Trên thực tế trước khi lễ công chiếu khởi động máy, Hứa đạo đã từng nói với Dung Hủ, tuy rằng ông cũng hy vọng phim được nổi tiếng, nhưng không hy vọng là thông qua tiểu nhân vô sỉ Lô Tường Bác.
“«Không tiếng động» không muốn có quan hệ với loại người đó, tôi nghĩ trên điểm này, Viên Khắc hẳn là cũng cùng ý kiến với tôi.”
Viên đạo chú trọng lợi nhuận thương nghiệp, nhưng lại không muốn «Mê thành» dính líu tới scandal của Nhâm Thư Chỉ; Hứa đạo hy vọng bộ phim càng nổi tiếng, lại hoàn toàn không muốn có liên hệ với Lô Tường Bác.
Đây là sự kiên trì của hai vị đạo diễn, cũng là thái độ chân chính của bọn họ đối với tác phẩm của mình.
Sau chuyện này, lễ công chiếu tiếp tục cử hành. Chờ sau khi một phóng viên cuối cùng hỏi Hứa đạo, mong muốn phòng bán vé «Không tiếng động» được bao nhiêu, thì nghi thức đêm nay liền triệt để kết thúc.
Đối mặt với vấn đề này, Hứa đạo vô cùng tự tin dựng lên ba ngón tay, bình tĩnh nói: “Con số này.”
Phóng viên kia mãnh liệt sửng sốt: “Ba trăm triệu?”
Hứa đạo cười rộ nói: “Ba tỷ!”
Toàn trường ồ lên, nhưng mà đoàn phim đã không cho bọn họ cơ hội đặt vấn đề nữa.
Gần 0h, nhân viên hiện trường có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, theo sát mà đến chính là lần đầu công chiếu.
Thừa dịp thời gian trống này, nhân viên đoàn phim trở lại hậu trường. Thợ trang điểm bổ trang cho Tiêu Tử Đồng, Hứa đạo và người sản xuất trò chuyện về vấn đề suất chiếu phim, Lâm Huyên thì quấn lấy Dung Hủ, cười tủm tỉm hỏi cậu: “Dung Dung, cậu thật sự từng có mối tình đầu hả? Đó là kiểu con gái gì, nói với tôi đi, tôi tò mò lắm nè.”
Vừa rồi khi phóng viên hỏi Dung Hủ, đã từng hỏi cậu có mối tình đầu hay không. Dung Hủ thực trấn định trả lời vấn đề này, tỏ vẻ mình có mối tình đầu, nhưng mà kế tiếp khi phóng viên hỏi thêm, cậu lại mỉm cười hỏi ngược lại: “Tôi nhớ rõ, bộ phim này tên là «Không tiếng động», không phải «Mối tình đầu», hơn nữa cũng không phải… «Mối tình đầu của Dung Hủ»?”
Phóng viên: “…”
Lúc ấy Dung Hủ dễ dàng chẹn họng phóng viên, không để lộ ra mối tình đầu của mình, cũng không nói một chút nào về chuyện tình cảm nữa. Nhưng hiện giờ, Lâm Huyên lại quấn lấy cậu không ngừng dò hỏi.
Mắt thấy tiểu thiên vương kia còn không dứt, thiếu niên mỉm cười, trấn định nói: “Muốn tôi nói cũng được, vậy anh cũng phải nói với tôi, mối tình đầu của anh là dạng gì? Anh nói trước đi, nói xong… hừm, tôi suy xét một chút.”
Lâm Huyên: “…”
Một lát sau, hắn xoay người bước đi: “Dung Dung lại ức hiếp người khác!”
Dung Hủ vô tội chớp mắt.
Anh cứ nói trước đi, rồi tôi lại suy xét có nên nói hay không, đây không phải là trao đổi đồng giá hả? Chỗ nào ăn hiếp người khác đâu.
Nửa tiếng sau, kim đồng hồ lặng lẽ chỉ hướng 0h, buổi công chiếu «Không tiếng động» cũng chính thức bắt đầu.
Ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên trong thính phòng chính là đại biểu bên đầu tư, Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng ngồi ở ghế phía bên trái, Hứa đạo và Lâm Huyên thì ngồi phía bên phải, giữa hai bên cách bốn người đầu tư và người sản xuất.
Sau khi Dung Hủ ngồi xuống, trong khóe mắt còn thoáng thấy Lâm Huyên làm cho mình một thủ thế “cậu ức hiếp người khác”, cậu dở khóc dở cười nhún nhún vai, không để ý đến tiểu thiên vương không đứng đắn đó nữa. Trước khi phim bắt đầu, cậu cúi đầu gửi một cái tin nhắn cho người đàn ông nào đó.
[ Dung Hủ: bên anh ổn không? ]
Cũng không lâu lắm, đối phương liền hồi âm lại.
[ Tần Trình: ừm, trong rạp chiếu phim đại khái có 70% người ngồi, tỷ lệ ghế coi như không tồi. ]
Dung Hủ bất đắc dĩ nở nụ cười: [ ý em là, anh không bị người ta phát hiện chứ? ]
Ngay sau đó, Dung Hủ nhìn chữ trên màn hình di động, nhịn không được mà nhướn mi.
[ Tần Trình: anh sẽ bị người ta phát hiện à? ]
Loại đắc ý tràn đầy cách màn hình cũng có thể cảm nhận được như này…
Ý cười bên môi thiếu niên càng thêm xán lạn vài phần. Xuyên thấu qua tám chữ này, Dung Hủ dường như thấy được cảnh tượng trong một rạp chiếu phim tối đen an tĩnh, người đàn ông nào đó đeo khẩu trang cùng kính râm, lén lút ngồi ở hàng cuối cùng, chờ đợi phim chiếu.
Rõ ràng có thể qua mấy ngày rồi lại xem, rõ ràng đến lúc đó khả năng bị nhận ra càng nhỏ, nhưng người đàn ông này cố tình muốn chọn suất chiếu đầu, còn chọn rạp phim nhỏ cách rạp hát lớn thành phố S không xa nữa… cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.
Suy nghĩ của Tần Trình, hiện tại tự nhiên là Dung Hủ đoán không ra. Mà cậu đương nhiên cũng không biết, rạp chiếu phim nhỏ trong miệng Tần Trình, chỉ một sảnh chiếu phim, đã có hơn hai trăm chỗ ngồi. Về phần cái gọi là tỷ lệ 70% kia, là tùy tiện thoáng nhìn, trực tiếp suy đoán!
Trong phòng chiếu phim này, ngồi không dưới một trăm tám mươi khán giả.
Rất nhiều fan điện ảnh sở dĩ lựa chọn rạp chiếu phim này để xem «Không tiếng động», tự nhiên là vì nó cách rạp hát lớn thành phố S tổ chức lễ công chiếu khá gần. Trong những khán giả đó, có fan Hứa đạo, có fan Tiêu Tử Đồng, có fan Lâm Huyên, đa phần vẫn là fan Dung Hủ.
Giờ phút này, ngồi ở hai bên Tần Trình, chính là hai nhóm fan Dung không quen biết nhau.
Bên trái là ba nữ sinh, dường như là bạn cùng một ký túc xá. Bên phải lại là hai người đã đi làm, rõ ràng ngày hôm sau còn phải đi làm, thế mà hai người này lại hơn nửa đêm đi ra xem suất đầu, không thể nói không điên cuồng.
Phim còn chưa bắt đầu, hai nhóm đã ở ngay hai bên Tần Trình buôn chuyện. Buôn chuyện chốc lát, các cô kinh ngạc nhìn về phía đối phương, bỗng nhiên…
“Chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu?!”
“Cuộc đời này không hối hận yêu Dung Dung!”
“Đồng chí!”
“Đồng chí!”
“Cuối cùng cũng tìm được tổ chức, hai bạn cũng đến xem phim mới của Dung Dung à? Vé suất chiếu đầu của rạp chiếu phim này thật sự rất khó đoạt, tôi đoạt thật lâu, mới cướp được vị trí như vậy.”
“Y vậy đó, mọi người đều muốn cách Dung Dung gần một chút. A đúng, các bạn cũng là fan Dung thành phố S à? Tôi có vào nhóm fan thành phố S, bạn có trong đó không? Bạn tên gì?”
“Có có, tôi tên…”
Người đàn ông bị vây vào giữa yên lặng nâng tay phải, che sườn mặt mình: “…”
Nhóm fan Dung hưng phấn giao lưu, tận đến khi phim mở màn, các cô lập tức quay đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình. Theo tiếng nhạc chậm rãi du dương, phim chậm rãi mở màn, giống như mỗi một bộ phim tình yêu tươi mát, bộ phim điện ảnh này vừa mở đầu liền tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Vườn trường thanh xuân đẹp đẽ, sân thể dục đầy mồ hôi rơi, đạo diễn xử lý hình ảnh thành sắc điệu thanh mát trong sáng, nhìn qua hết sức thoải mái.
Khi tên Dung Hủ xuất hiện trong danh sách diễn viên, năm fan Dung ở hai bên đồng loạt hô nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại. Sinh viên ngồi ở bên trái Tần Trình lập tức quay đầu, nhẹ nhàng nói với hắn rằng: “Xin lỗi, vừa rồi nhịn không được.” Nói xong, sinh viên đó liền chuẩn bị ngẩng đầu.
Tần Trình lập tức giơ tay lên che khuôn mặt: “… Ừm, không có việc gì.”
Sinh viên đó kinh ngạc nhìn khán giả bên cạnh một cái, xoay người, nhỏ giọng nói với bạn: “Người bên cạnh tao thật kỳ quái, hắn xem phim còn đeo khẩu trang.”
Người bạn cười nói: “Cái này cũng thường mà, có thể là người ta bị bệnh. May mắn hắn không đeo kính râm, bằng không tao còn tưởng rằng hắn là minh tinh gì chứ ha ha.”
Nghe xong lời này, nữ sinh viên theo bản năng quay đầu nhìn về phía khán giả nam ở bên phải, nhưng cô còn chưa kịp thấy rõ sườn mặt của đối phương, đột nhiên tay đã bị bạn nắm lấy: “Dung Dung!”
Lại nhìn lên màn hình lớn, quả nhiên! Là Dung Dung!!!
Giờ còn ai có tâm tình đi để ý tới quái nhân trong rạp chiếu phim nữa, mọi người đều cẩn thận nghiêm túc xem phim.
Mở đầu của «Không tiếng động» không có khác biệt quá lớn với những phim điện ảnh thanh xuân bình thường khác, loại hình điện ảnh này phần lớn là nắm chắc đoạn hồi ức ngây ngô nhất ở sâu trong nội tâm khán giả. Bất luận đã trải qua bao nhiêu mưa gió, bất luận có bao nhiêu kiên cường trưởng thành, mỗi người nhớ lại kiếp sống học sinh của mình, đều sẽ không tự chủ được mà cảm thấy, lúc ấy thật sự vô cùng tốt đẹp.
Đạo diễn đã bắt lấy loại tâm lý này của người xem, miêu tả ra một bức tranh vườn trường thuần khiết ngây thơ.
Nếu được xưng là “mối tình đầu quốc dân”, vậy khuôn mặt và khí chất của Tiêu Tử Đồng tự nhiên là chống đỡ được khảo nghiệm. Không liên quan tới diễn xuất, cô chỉ cần đứng ở nơi đó, đã là thiếu nữ áo trắng trong ảo tưởng tượng của rất nhiều người đàn ông. Mà bên kia, hấp dẫn khán giả nữ tự nhiên là hai diễn viên nam: Dung Hủ và Lâm Huyên.
Bởi vì cảnh diễn cắt giảm, Lâm Huyên ở trong phim lên sân khấu rất ít, khán giả nhìn thấy đa phần là Dung Hủ.
Họ nhìn thấy Dung Hủ nắm tay Tiêu Tử Đồng, chạy trên sân thể dục đêm khuya không người; họ nhìn thấy Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng ngồi trên sân thượng khu dạy học, cùng ngẩng đầu ngắm sao, nghe Tiêu Tử Đồng kể từng tí về cuộc sống trong trường học.
Rất nhanh liền có khán giả phát hiện, từ đầu tới đuôi, Dung Hủ chưa từng nói một câu nào. Cậu chỉ mỉm cười nhìn thiếu nữ tùy hứng kiên cường kia, mặt mày hơi cong. Khi Tiêu Tử Đồng quay đầu lại, mỗi lần cô đều sẽ phát hiện, Dung Hủ đứng ngay sau cô, an an tĩnh tĩnh nhìn cô.
Đối với Triệu Nhạc Lăng mà nói, thiếu niên xa lạ này vĩnh viễn đều ở nơi đó. Cậu ấy không nói, không biểu đạt tình cảm của mình, nhưng khi cô cần phát tiết, cậu ấy sẽ chạy cùng cô; khi cô cần khóc lóc kể lể, cậu ấy sẽ cho cô một bờ vai.
Cô bị người ta ăn hiếp, cậu ấy đứng ra, dẫn cô rời đi.
Đây đại khái chính là tình yêu.
Trên màn ảnh, làn da thiếu niên tái nhợt đến gần như trong suốt, nhìn qua thật lạnh mỏng, nhưng cậu mỉm cười lại rất ấm.
Bất cứ một khán giả nào cũng không ngăn cản nổi trái tim thiếu nữ như vậy, «Không tiếng động» chủ yếu là đánh vào khán giả nữ, tiếp theo mới là khán giả nam. Đương nhiên, Hứa đạo cũng không có buông tha thị trường phái nam.
Bộ phim mở màn một giờ, liền xuất hiện vô số hình ảnh mộng ảo thoát tục. Hứa đạo dùng kỹ thuật xử lý hậu kỳ đem một đám cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ bày ra trước mặt người xem.
Nếu như nói, nội dung «Không tiếng động» hấp dẫn rất nhiều fan nữ, vậy thì hiệu quả hình ảnh của bộ phim này lại hấp dẫn rất nhiều fan nam.
Hoặc có lẽ là bởi vì từng xem rất nhiều phim điện ảnh, từng đóng rất nhiều phim, khi toàn bộ rạp chiếu phim đều từ từ rơi vào bầu không khí mối tình đầu mà bộ phim này xây dựng ra, người đàn ông nào đó ngồi ở hàng cuối cùng lại luôn lãnh tĩnh rũ mắt, cẩn thận xem xét bộ phim này.
Từ nội dung mà nói, Hứa Sanh xử lý vô cùng lưu loát, cứ cách năm phút đồng hồ liền mai phục một tình tiết trọng điểm, khiến cả bộ phim không có vẻ quá mức văn nghệ, khiến khán giả cảm thấy nhàm chán; trên việc biểu hiện hình ảnh, bộ phim này lại càng ưu tú, có thể sử dụng ba tháng ngắn ngủi tạo ra thành quả như vậy, tuyệt đối kinh diễm.
Mà phương diện diễn viên…
“Ánh trăng hôm nay thật sáng.”
Thiếu nữ trẻ tuổi hồn nhiên ngồi ở bên cạnh sân thể dục, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra những lời này.
Suy nghĩ của Tần Trình đột nhiên dừng lại, hắn nhíu mày, nhìn màn hình. Giây tiếp theo sau đó, hai mắt hắn phút chốc mở to, môi khẽ mở, sững sờ nhìn màn hình. Chậm rãi, hắn nở nụ cười.
Chỉ thấy dưới ánh trăng điềm tĩnh nhu hòa, một thiếu niên trắng nõn thanh nhuận cười nhạt, ánh mắt ôn hòa nhìn mỗi người ngoài màn ảnh. Trong mắt cậu giống như cất chứa toàn bộ sao trời, ngân hà rực rỡ lắng đọng trong mắt cậu, theo khóe môi hơi hơi nâng lên, có một làn gió xuân nhu hòa thổi qua mặt.
Người lạnh lùng thế nào nữa, lòng dạ bức bối thế nào nữa, khi nhìn thấy thiếu niên an tĩnh này, đều biến thành một sự dịu dàng không tiếng động.
Bạn sẽ không nỡ đề xuất bất cứ yêu cầu gì quá đáng với một thiếu niên như vậy, không nỡ chỉ trích cậu ấy, bởi vì khi cậu ấy cười nhìn về phía bạn, cùng với đầy trời tràn ngập ánh trăng kia, hung hăng đánh trúng tim bạn.
Đối với «Không tiếng động», Tần Trình đã không có bất cứ chỗ nào để soi mói.
Trong bộ phim này, thiếu niên của hắn giấu đi ánh sáng xinh đẹp, không còn sắc bén bức người, trở thành một hồ nước trong suốt sáng tỏ.
Dung Hủ trong bộ phim này, không phải là Mặc Sĩ Diêu, không phải là Hoắc Hi, không phải là Lăng Tiêu, không phải là Tiết Gia Triết.
Cậu là Đỗ Nhiên.
Mỗi một nhân vật đều hoàn toàn khác biệt, hình tượng mỗi nhân vật đều cực kỳ rõ nét, diễn xuất như vậy khiến độ cong ở khóe môi Tần Trình càng cong hơn vài phần. Nửa đoạn sau của bộ phim, hắn cũng bắt đầu triệt để hòa vào bầu không khí phim, không còn tận lực xem mình thành người ngoài cuộc nữa.
Trong bất cứ một tác phẩm nào, kiêng kị nhất chính là xem khán giả như đồ ngốc.
Dựa theo chỉ số thông minh của người bình thường, khẳng định sẽ phát hiện Đỗ Nhiên là quỷ.
Cho nên trong phim, Triệu Nhạc Lăng điều tra ra thiếu niên xa lạ này không phải là học sinh trong trường, cô cũng dần dần cảm giác được, người này có lẽ là quỷ. Có một lần Triệu Nhạc Lăng không cẩn thận phát hiện vết thương trên cánh tay Đỗ Nhiên trong một ngày liền biến mất, cô im lặng cắn chặt môi, không nói gì.
Nửa tiếng cuối cùng của bộ phim, là tình cảnh sau khi nữ chính lớn lên.
Nữ chính khẳng định sẽ lớn lên, cô tốt nghiệp trung học, lên đại học, cuối cùng trở lại thành phố nhỏ này. Ngày cô tốt nghiệp trung học, cô đi tới trường, tạm biệt thiếu niên xa lạ ấy. Đứng ở trước cánh cửa lớn rỉ sắt của trường học, cô che miệng, nén nước mắt, rốt cuộc vẫn hỏi ra câu kia: “Bạn là… quỷ sao?”
Lúc hai người mới vừa gặp mặt không lâu, Triệu Nhạc Lăng đã hỏi ra những lời này, lại nhận được cái ôm ấm áp của thiếu niên.
Lúc ấy Đỗ Nhiên phủ định, nhưng hiện giờ Triệu Nhạc Lăng lại hỏi ra vấn đề đó. Lúc này, Đỗ Nhiên không có cho cô cái ôm, chỉ đứng ở góc trong cửa, nhìn thiếu nữ ngoài cửa. Sau một hồi, cậu nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt vẫn là tươi cười dịu dàng.
Triệu Nhạc Lăng không ngừng lắc đầu: “Mình mặc kệ bạn là người hay quỷ, bạn đi với mình đi.” Nói xong, cô liền muốn giữ chặt đối phương, lại bị Đỗ Nhiên tránh đi.
Triệu Nhạc Lăng không dám tin mà nhìn thiếu niên trong cửa, kết quả cuối cùng là cánh cửa lớn rỉ sắt chầm chậm đóng lại. Một người đứng ở ngoài cửa, một người đứng ở trong cửa. Triệu Nhạc Lăng vừa khóc, vừa tức giận xoay người bước đi, nhưng khi cô quay đầu lại, người kia vẫn đứng phía sau cửa, mỉm cười nhìn cô.
Sau đó lên đại học, Triệu Nhạc Lăng trở lại quê hương, ở trong trường học gặp lại Đỗ Nhiên. Cô thường xuyên đến thăm cậu, cô không biết đối phương tên là gì, trong trường học cũng chưa bao giờ có ghi chép học sinh nào ngoài ý muốn bỏ mình trong trường.
Nhưng mà theo năm tháng trôi qua, khi Triệu Nhạc Lăng từ đô thị lớn trở lại quê hương, cô mang giày cao gót, trang điểm tinh xảo, trong ánh mắt không còn hồn nhiên lúc trước, đã hiện ra sự mỏi mệt.
Nhưng khi cô về trường học, từ rất xa liền nhìn thấy thiếu niên áo trắng kia vẫn đứng ở cửa trường học chờ cô, vẫn trẻ tuổi như vậy.
Giống như đứa trẻ.
Đúng thế, đối với cô mà nói, giờ phút này thiếu niên đã là đứa trẻ. Yêu thích trước đây, hiện tại nhìn thấy đối phương, đã không còn nồng nhiệt, nhưng ký ức nói với cô rằng, cô rất thích người này, nhưng thời gian đã cọ rửa hết thảy.
Cô không có khả năng ở bên một con quỷ, cậu ấy vĩnh viễn lớn không nổi, nhưng cô lại chậm rãi già đi.
Trường học đã sắp huỷ bỏ, gần đây đang giải tỏa. Trên sân thể dục hoang phế không có học sinh khác, người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành ngồi bên cạnh cột cờ, cười nói chuyện với thiếu niên áo trắng bên cạnh. Cô nói những chuyện mình gặp phải lúc đi làm, đôi khi còn nói, hot boy hồi đó năm trước đã kết hôn, là cưới hoa hậu giảng đường.
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô bắt đầu nghẹn ngào, cô không biết nên nói cái gì, khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của thiếu niên, hệt như mười mấy năm trước, chưa bao giờ thay đổi.
Tích tắc ấy, ấm ức và phẫn nộ mười mấy năm qua đều bộc phát ra, cô đứng lên, căm tức thiếu niên câm, từng chữ từng chữ nói rằng: “Tôi có thể làm thế nào, cậu nói tôi có thể làm thế nào? Lúc trước vì sao cậu tìm tới tôi, cậu tìm ai không tốt, vì sao cố tình là tôi?”
Ý cười bên môi thiếu niên có chút dừng lại, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Triệu Nhạc Lăng.
“Vì sao lúc tôi cái gì cũng không hiểu, cậu lại khiến tôi thích cậu? Hiện tại tính là cái gì? Tôi thích một con quỷ, tôi thích một con quỷ độ tuổi nhìn qua chỉ như học sinh trung học? Tôi đã ba mươi tuổi, tôi ba mươi tuổi! Con quỷ này chưa bao giờ nói chuyện với tôi, chưa bao giờ nói cho tôi biết cậu ta tên gì, thậm chí ngay cả cậu ta có thích tôi hay không tôi cũng không biết!”
Ráng màu xán lạn tràn đầy khắp không trung, như mực đậm lan ra, xinh đẹp duy mỹ.
Dưới bầu trời này, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi khóc lớn gào thét, trang điểm đều bị nước mắt làm nhòe đi, có vẻ không còn xinh đẹp như thế nữa. Mà trước mặt cô, là một thiếu niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã đang ngồi, cậu hơi hơi sững sờ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ khóc rống, nhìn nhìn, giống như thấy được rất nhiều năm trước, thiếu nữ tùy hứng kiêu ngạo kia.
Thật lâu sau, dường như cậu phát ra một tiếng than nhẹ, cậu đứng lên, vươn hai tay ra, ôm lấy người phụ nữ khóc đến không hề có hình tượng ấy.
Trong tức khắc, thân thể Triệu Nhạc Lăng cứng lại.
Một câu nói nhẹ nhàng theo gió xuân nhu hòa, rơi vào tai cô, làm cho cô run rẩy con ngươi, kinh ngạc nhìn thiếu niên ở trước mắt.
Cậu ấy nói ——
『 Lăng Lăng, mình thích bạn. 』
Âm thanh này trải qua xử lý hậu kỳ, mỏng manh đến độ không thể nghe thấy, theo tiếng nhạc bỗng nhiên vang lên, truyền vào tai mỗi khán giả hiện trường. Rất nhiều người xem giống như ý thức được sắp phát sinh cái gì, bọn họ chặt chẽ nhìn chằm chằm màn hình lớn, trong đại sảnh chiếu phim vang lên tiếng khóc nhỏ giọng.
Chỉ thấy trong ánh hoàng hôn nhu hòa mờ nhạt, thiếu niên cong môi, lộ ra một nụ cười thanh nhuận bình thản. Cậu dịu dàng nhìn người phụ nữ vẻ mặt kinh ngạc, giơ tay lên, lau đi nước mắt bên mặt cô.
Sau đó trong ánh sáng mờ vạn trượng, cậu lặp lại ba chữ kia một lần, bỗng nhiên thân thể cậu tan thành ngàn vạn đốm sáng.
Triệu Nhạc Lăng mở to hai mắt, muốn kéo tay cậu. Cậu cũng vươn tay, nhưng mà lúc này, Triệu Nhạc Lăng lại không bắt được thật thể. Cô trợn to hai mắt, mắt không hề chớp nhìn thiếu niên ở trước mặt, nhìn cậu cười ấm áp, nhìn cậu theo ánh sáng mờ, đồng thời tiêu tán trong đất trời.
“Không!!!”
Cô bỗng nhiên sụp đổ, điên cuồng hô to.
Lúc này, trong rạp chiếu phim, rốt cuộc vang lên từng đợt nức nở. Rất nhiều fan nữ cảm tính đã sớm khống chế không được mà bật khóc, một ít fan nam thì sờ sờ đôi mắt chua xót, nhịn được nước mắt.
Âm nhạc ngay lúc này đến đoạn cao trào, chỉ có nhạc đệm, không có tiếng ca, nhưng mà loại nhạc không lời này lại càng giục nước mắt, phối hợp với Triệu Nhạc Lăng sụp đổ ngã ngồi trên sân thể dục, kích phát bi thương sâu nhất của khán giả.
Nhưng mà phim còn chưa có chấm dứt.
Trên màn hình lớn hiện ra bốn chữ ——
Một tháng sau.
Khán giả vừa dịu đi cảm xúc, vừa xem nội dung kế tiếp.
Trên màn hình, Triệu Nhạc Lăng đang thu dọn đồ đạc. Trong nhà tổng vệ sinh, cô vừa vặn được nghỉ, liền giúp đỡ thu dọn. Cô gái khóc rống không ngừng một tháng trước hệt như không phải là cô, trên mặt cô lại có thêm tươi cười, dường như đã quên mất thiếu niên làm bạn với mình mười mấy năm.
Nhưng mà ngay khi mẹ của cô muốn cô ra ngoài đổ rác, cô vừa mở cửa ra, liền thấy được một đôi vợ chồng, với con của bọn họ. Nhìn cặp vợ chồng xa lạ này, Triệu Nhạc Lăng hơi hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Xin hỏi, mọi người là ai?”
Người phụ nữ dịu dàng cười nói: “Dì là mẹ Đỗ Nhiên.”
Kế tiếp, Triệu Nhạc Lăng nhìn mẹ mình thuần thục hô tên cặp vợ chồng ấy, nhiệt tình bảo họ vào nhà. Hết thảy khiến Triệu Nhạc Lăng vô cùng xa lạ, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, mà mẹ của cô suy tư một chốc, giận dữ nói: “Thôi, đã qua bao lâu rồi, nói cho con biết cũng không sao.”
Sau đó, Triệu Nhạc Lăng nghe được một câu chuyện, một câu chuyện cô cũng không nhớ rõ.
Mười sáu năm trước, cô thích một nam sinh, tên là Đỗ Nhiên. Sau hôm cô tốt nghiệp, sáng sớm cô chạy tới cửa trường học, không biết muốn làm cái gì, nhưng mà cô chờ đến đêm khuya, chờ đến 0h, cũng không chờ được người cô muốn chờ.
Ngày hôm sau, cô tức giận chạy đến nhà đối phương, còn chưa kịp chỉ trích, đã phát hiện người cô chờ không phải không muốn đi gặp cô, mà là thật sự vĩnh viễn không gặp được cô.
Trên lễ tang của Đỗ Nhiên, Triệu Nhạc Lăng cũng đi lên dâng một đóa hoa.
Không bao lâu, cô bệnh nặng một hồi, khi tỉnh lại, đã không nhớ về Đỗ Nhiên.
Mẹ cô trách cứ nói rằng: “Khi đó con mới bao lớn, đã biết yêu sớm.” Triệu Nhạc Lăng ngơ ngác nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ xoay người, hỏi cha mẹ Đỗ Nhiên: “Ngần ấy năm cũng không có liên hệ, không biết hôm nay hai người tới, là có chuyện gì vậy?”
Mẹ Đỗ lấy từ trong túi ra một tờ giấy viết thư ố vàng, tự tay giao cho Triệu Nhạc Lăng.
“Mấy ngày gần đây, chúng tôi có cảm giác giống như có cái gì đó khác biệt, đại khái… cũng có thể rời khỏi thành phố này rồi. Tiểu Nhiên đi sớm, chúng tôi luyến tiếc nó, ở lại thành phố này mấy năm nay. Hai ngày nữa chúng tôi tính toán chuyển nhà, cùng với em trai tiểu Nhiên, tìm một thành phố mới sống qua ngày, bắt đầu lại lần nữa. Trước kia đã từng muốn đem số thư này giao cho con, nhưng mà lúc ấy con đã quên, cho nên chúng tôi liền thương lượng một chút, không có đưa con. Hiện tại chúng tôi sắp đi rồi, số thư tình lúc trước tiểu Nhiên đã từng muốn viết cho con, cũng nên giao đến tay con.”
Ngón tay Triệu Nhạc Lăng run rẩy mở giấy viết thư ố vàng ra, mỗi một tờ giấy chỉ viết đến một nửa, liền không có viết tiếp.
Chữ viết trên giấy sâu sắc thanh tú, mỗi khi viết đến “mình thích bạn”, lại viết phá lệ không được tự nhiên.
Mẹ Đỗ cười nói: “Số thư tình đó đều bị tiểu Nhiên nhét trong ngăn kéo, không viết xong. Dì nghĩ, đại khái là nó muốn gặp mặt con, chính miệng nói với con một câu, là nó thích con đi?”
Một giọt nước mắt phút chốc rơi xuống, rơi trên giấy viết thư ố vàng, rơi trên câu “mình thích bạn” kia.
Theo nước mắt lan ra, ba chữ ấy chậm rãi nhòe đi, giống như là chấp niệm của một người, khi cậu ấy nói xong câu đó, cậu ấy liền không còn bất cứ nguyện vọng gì, có thể bình yên mà rời đi.
Tiếng nhạc bình tĩnh ôn hòa vang lên ngay lúc này, bộ phim dừng hình ảnh ngay trên ba chữ “mình thích bạn” đã nhòe đi, toàn bộ chấm dứt.
Trong rạp chiếu phim đầy tiếng khóc, trên màn ảnh còn đang chiếu phụ đề, nhưng không có một ai đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện trước mắt Tần Trình, hắn theo bản năng đội mũ lên, che khuất hai mắt mình, ai ngờ lại nghe cô gái bên cạnh vừa nức nở, vừa nói: “Anh… anh cần giấy không? Chỗ tôi có dư nè.”
Im lặng một chốc, Tần Trình nhận lấy tờ giấy, nhẹ giọng cảm ơn.
Khi rất nhiều người xem còn ngồi ở tại chỗ đợi phiên ngoại, hắn đã đứng dậy rời đi, rời khỏi rạp chiếu phim đầu tiên.
Hắn không thể xem phiên ngoại phim, bởi vì hắn cần tránh khỏi giờ ra về cao điểm, rời đi trước, miễn cho bị người khác gặp được.
Tần Trình cũng không có khóc, chỉ là hốc mắt có chút ướt át.
Hứa Sanh chôn xuống ba điểm giục nước mắt trong bộ phim điện ảnh này, thứ nhất là Tiêu Tử Đồng lớn lên và Dung Hủ không thay đổi, loại đối lập này quá mức hiện thực, khiến người ta cảm thấy một loại thê lương không tiếng động, cũng có thể nhận thấy được hai người kia tuyệt đối không có kết cục tốt.
Cái thứ hai chính là câu mình thích bạn mà Dung Hủ nói, cùng với sau đó biến mất.
Điểm giục nước mắt này không quá tốt để truy cứu, chỉ là đơn thuần dùng bi kịch để giục nước mắt.
Mà điểm giục nước mắt thứ ba chính là cuối cùng chân tướng vạch trần, để Triệu Nhạc Lăng biết, thiếu niên ngay cả tên mà cô cũng không biết, là người đã từng làm cho cô thích đến bằng lòng chủ động quên đi. Người kia không thể rời khỏi trường, cũng không thể nói với cô, bởi vì chỉ cần cậu chính miệng nói với cô một câu “mình thích bạn”, liền không còn chấp niệm nữa.
Ba cao trào này luân phiên oanh tạc, tạo ra tình cảnh nhiều người khóc không thành tiếng như vậy. Nhưng đối với Tần Trình mà nói, thứ khiến hắn chân chính rung động không phải là chân tướng cuối cùng, mà là khi Dung Hủ biến mất, nụ cười tiêu tan bao dung kia.
Cha mẹ cậu đã có đứa con mới, bọn họ cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Đối với Đỗ Nhiên mà nói, cậu chỉ còn lại có Triệu Nhạc Lăng, nhưng Triệu Nhạc Lăng của cậu cũng đã không còn cần cậu.
Cho nên cậu không còn vướng bận mà nói xong câu mình thích bạn, sau đó chân chính bước vào cuộc đời mới.
Sau khi đi ra rạp chiếu phim, Tần Trình đem hai tay cắm trong túi áo khoác, cất bước đi đến rạp hát lớn thành phố S. Dần dần, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất trong bóng đêm nồng đậm.
Mà giờ phút này, suất chiếu đầu của «Không tiếng động» trên toàn quốc đồng bộ chấm dứt. Bộ phim này lần đầu tiên bày ra trước mặt người đời, bày ra trước mặt hơn mười người bình luận điện ảnh và ngàn vạn fan điện ảnh bình thường.
Phòng bán vé suất chiếu đầu toàn quốc, hai mươi sáu triệu!
Ngồi trong rạp chiếu phim, rất nhiều khán giả xem phiên ngoại khôi hài, hoàn toàn cười không nổi, vẫn không ngừng lau nước mắt, hút nước mũi.
Khi họ đi ra khỏi rạp chiếu phim, một phần khán giả rất phản cảm phim văn nghệ trực tiếp đánh một sao, hai sao trên trang web bình luận điện ảnh, đồng thời đánh giá: [ quá văn nghệ, xem đến đoạn sau đều là ngủ, đương nhiên sắc đẹp và hình ảnh cũng không tệ lắm. ]
Nhưng mà lại có càng nhiều khán giả cho bộ phim điện ảnh này thành tích năm sao, còn bình luận: [ không chỉ thích Đỗ Nhiên, càng thích tình yêu thuần khiết nhất ấy. ]
Tác giả :
Mạc Thần Hoan