Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 116
La Thiến chủ động đưa điện thoại tới, một tấm ảnh chụp nhạt màu liền rơi vào trong mắt Dung Hủ.
Ánh sáng trong tấm ảnh rất mờ, thực rõ ràng là chụp trong phòng. Loáng thoáng có thể nhìn ra, bối cảnh là một tấm thảm trải sàn lông dê màu trắng, một bàn tay thon dài tùy ý đặt ở trước màn ảnh, chụp lại.
Tấm ảnh này thật sự là làm mờ quá mức, còn đánh thêm mấy tầng mosaic, lúc nhìn tấm ảnh này Dung Hủ nhịn không được mà phì cười ra tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía La Thiến, hỏi: “Tôi nhớ hoạt động này không phải nói muốn chụp tay mình sao? Cô ta chụp tay bạn trai thì thôi đi, sao còn chụp thành như vậy?”
Lúc nói lời này, giọng điệu Dung Hủ thực tùy ý, giống như trực tiếp xem Liên Dung Tranh Tử Hãm là bạn.
Kỳ thật minh tinh cũng chỉ là người thường, công việc của bọn họ có lẽ khác người bình thường một chút, yêu cầu bọn họ thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng mà minh tinh cũng sẽ thường xuyên tiến hành giao lưu với fan, đa số minh tinh sẽ không cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc.
La Thiến đã sớm vô cùng quen thuộc bạn fan đó, cô gật gật đầu: “Kỳ thật cũng chưa nói không thể chụp thành như vậy, nhưng mà tiểu Hủ, nào có ai dám chụp giống cô ta đâu. Chụp như vậy khẳng định không ai chia sẻ bình luận like, sao có thể được thứ hạng gì. Cũng chỉ vì cô ta là Liên Dung Tranh Tử Hãm, đổi thành những người khác mới không dám làm như thế đâu.”
Hai người trò chuyện chốc lát, La Thiến liền cầm di động về.
Nhưng mà ngay tích tắc khi cô sắp cất di động, Dung Hủ cúi đầu nhìn tấm ảnh đó, đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”
La Thiến phút chốc sửng sốt, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng ngời, thiếu niên tuấn tú trong sáng hơi hơi nhăn mày, cẩn thận xem lại tấm ảnh.
Dung Hủ vươn tay, La Thiến liền đưa điện thoại di động của mình tới tay cậu. Cậu cúi đầu, an an tĩnh tĩnh nhìn tấm ảnh đó, lại nhìn hơn một phút, mới trả di động cho La Thiến.
Hoang mang nhăn chặt mày, La Thiến suy nghĩ chốc lát, nhịn không được hỏi: “Tiểu Hủ, cậu đang nhìn cái gì đấy?”
Sau một lúc lâu, không được đáp lại.
La Thiến lại hỏi một lần.
Một lát sau, lần này Dung Hủ nhẹ nhàng cong khóe môi, cười nhìn cô: “Luôn cảm thấy tấm ảnh kia có chút kỳ quái, cho nên tôi nhìn lại.”
La Thiến cười cười: “Còn không phải sao, tấm ảnh này rất kỳ quái. Cô ta đánh mosaic kiểu này, tôi mới nhìn, thiếu chút nữa không nhận ra đây là bàn tay luôn.”
Lúc này Dung Hủ không trả lời, chỉ nói với La Thiến vài câu về những đề tài khác.
Hai người nhanh chóng bận chuyện của mỗi người, La Thiến vội vàng liên lạc với admin nhóm fan, thương lượng một ít hạng mục tiếp ứng kế tiếp, liên hợp làm tốt hoạt động của In your heart lần này; mà Dung Hủ thì lại quay về trước máy tính, nhưng cậu vừa mới đeo tai nghe lên, lại yên lặng lấy xuống.
La Thiến vẫn luôn cúi đầu nói chuyện phiếm với fan, cũng không có chú ý tới hành vi của Dung Hủ.
Trong mắt thiếu niên lóe ra tia sáng phức tạp quái dị, tầm mắt không có tiêu cự mà ngưng tụ tại một điểm trên không trung, chần chờ hồi lâu, Dung Hủ lấy điện thoại của mình ra, nhấn vào mục “lặng lẽ follow”.
Trong mục này, chỉ follow ba người, toàn bộ đều là fan của Dung Hủ. Hai fan trong đó là fan lớn trong nhóm fan, lần trước đến đoàn phim «Không tiếng động» tiến hành tiếp ứng, chính là do hai fan này tổ chức. Mà một fan cuối cùng, tự nhiên là Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Nhấn vào weibo mới nhất của Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhìn tấm ảnh mơ hồ đến độ gần như khiến người ta nhìn không ra là bàn tay kia, hai mắt trong suốt của thiếu niên hơi híp lại, cẩn thận đánh giá năm phút đồng hồ, rốt cuộc mới dời đi tầm mắt.
Dung Hủ cất điện thoại về trong túi, tiếp tục nghe nhạc của Lâm Huyên. Nhưng mà lúc nghe nhạc, cậu vẫn luôn mím chặt môi, nhăn chặt mày, giống như đang tự hỏi chuyện gì đó, lại không chiếm được giải đáp.
Một giờ sau, hai người đăng ký, máy bay vững vàng cất cánh, hướng về bên kia bờ đại dương.
Mấy ngày này vì tuyên truyền phim, Dung Hủ và La Thiến đều vô cùng mệt mỏi. La Thiến đã sớm ngủ say sau khi máy bay vững vàng, nhưng Dung Hủ lại nhắm mắt, hàng mi mấp máy. Khi tiếp viên đi ngang qua bên cạnh cậu, cậu trực tiếp đưa tay nhờ đối phương giúp mình rót một ly nước, trong mắt không hề có vẻ buồn ngủ.
“Liên dung… tranh tử hãm?”
Thiếu niên nhẹ nhàng đọc ra cái tên này, âm thanh mỏng manh bị bao phủ trong tiếng tạp âm động cơ máy bay thật lớn.
Nhớ lại thật lâu, lại ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng Dung Hủ vẫn thở dài, đem nghi hoặc chôn ở đáy lòng, cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Trước đó lúc ở trong phòng chờ, Dung Hủ nói là cảm thấy tấm ảnh này rất kỳ quái, La Thiến tưởng là vì tấm ảnh đánh mosaic quá khoa trương, nhưng cô không biết, là do Dung Hủ cảm thấy… tấm ảnh này có chút quen thuộc kỳ dị.
Khi mới nhìn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà nhìn thêm mấy lần, lại cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Rõ ràng không thấy rõ dáng vẻ cánh tay kia, rõ ràng không nhìn thấy một chút đặc thù nào, nhưng có lẽ là một tư thế mà đối phương tùy tiện bày ra, hoặc có lẽ là động tác theo thói quen bé nhỏ không đáng kể khi mở năm ngón tay ra, lại có loại quen thuộc quỷ dị, khiến Dung Hủ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, lại không thể có được đáp án.
Đương nhiên, Dung Hủ cũng không biết, trong hơn hai mươi mấy tiếng cậu và La Thiến bay về Hoa Hạ, một ít bình luận lặng lẽ truyền lưu trong weibo của Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Đêm qua sau khi Liên Dung Tranh Tử Hãm không cẩn thận đăng tấm ảnh có bóng người lên, tuy rằng trong hai phút liền xóa bỏ, nhưng vẫn là có người nhanh tay lưu lại. Chỉ cần có một người có ảnh, vậy tất nhiên sẽ có đại thần xuất hiện, chỉnh cao độ sáng, độ bão hòa của tấm ảnh này, để nhìn xem người phản chiếu trên thủy tinh rốt cuộc có bộ dạng gì.
Rất nhiều người tha thiết chờ đợi kết quả PS của đại thần, mà khi Liên Dung Tranh Tử Hãm vừa mới đến sân bay thủ đô Hoa Hạ, mở di động lên, tức khắc nhận được hàng trăm bình luận.
[QAQ tuy rằng đại thần cũng nói nhìn không thấy mặt, nhưng vẫn cảm thấy Liên Dung khẳng định rất đẹp trai! Thật muốn nhìn! ]
[ Sao lại vừa vặn có một đốm sáng ngăn cản phần mặt chứ, oa oa oa, tôi chỉ muốn nhìn xem bạn trai của nữ thần quả cam rốt cuộc có bộ dạng gì thôi mà _(:з” ∠)_]
[ Há há há, thôi, không nhìn thấy thì không nhìn thấy, nói không chừng Liên Dung cũng không đẹp thì sao? Không phải là có loại người bóng dáng đẹp sao, bóng dáng nhìn qua thì siêu đẹp, kết quả vừa nhìn chính diện, cả người liền héo. Chúng ta giữ cái niệm tưởng tốt, lỡ như mặt Liên Dung… khụ khụ, có lỗi với khí chất của hắn, vậy thì rất không tốt ~ bảo trì cảm giác thần bí 23333]
Trong sân bay sáng ngời rộng mở, người đàn ông đột nhiên dừng bước chân, kinh ngạc nhìn ảnh chụp.
Từ Tấn lập tức quay đầu nhìn hắn: “Tần Trình?”
Môi chậm rãi hé ra, Tần Trình suy tư một khắc, vừa nâng bước đi về phía trước, vừa bắt đầu liên hệ “đại thần” mà mấy người kia nói.
Vị đại thần này kỳ thật cũng chỉ là một dân mạng bình thường, có điều bạn của cô ta vừa vặn có lưu tấm ảnh Liên Dung Tranh Tử Hãm đăng trước đó, mà bản thân cô ta lại tương đối am hiểu PS, có thể chỉnh sửa ảnh chụp, cho nên mọi người mới hiếu kì chờ đợi thành quả PS của cô như vậy.
Khi Liên Dung Tranh Tử Hãm tìm được cô, giọng điệu nghiêm túc mong cô đừng truyền bá ảnh chụp bạn trai mình, cô bạn ấy cũng thấy vô cùng có lỗi, liên tục nói thực xin lỗi. Cô tỏ vẻ về sau mình tuyệt đối sẽ không xâm phạm riêng tư của Liên Dung Tranh Tử Hãm, cũng sẽ lập tức liên hệ bạn mình xóa ảnh đi.
Làm xong hết thảy, ánh mắt Tần Trình bình tĩnh nhìn màn hình di động của mình, qua chốc lát, lại mở inbox weibo ra. Tìm được bạn admin đã từng giao lưu với mình, hắn trực tiếp mở miệng, mong đối phương giúp đỡ, bảo fan đừng truyền bá ảnh chụp.
Admin kia nhìn thấy tin nhắn của Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh cô cũng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô lập tức cam đoan với Liên Dung Tranh Tử Hãm, sẽ lên diễn đàn nói với fan một tiếng, không lưu lại ảnh, đồng thời nếu trong diễn đàn fan Dung Hủ xuất hiện ảnh chụp cá nhân của bạn trai Liên Dung Tranh Tử Hãm, bọn họ cũng sẽ lập tức xóa bỏ.
Hành động đó có lẽ không cách nào khiến cho mỗi người đều xóa ảnh mình đã lưu, nhưng trên cơ bản đã có thể khiến tấm ảnh đó không tiếp tục truyền lưu trên internet.
Dù sao thì Liên Dung Tranh Tử Hãm cũng không phải minh tinh gì, chỉ là một fan đại gia bình thường, rất nhiều fan Dung nghe admin nói Liên Dung Tranh Tử Hãm rất để ý chuyện này, cũng không nghĩ quá nhiều, tùy tùy tiện tiện xóa sạch ảnh chụp.
Vì thế chờ đến hai mươi mấy giờ sau, khi Dung Hủ bước trên mảnh đất Hoa Hạ, tấm ảnh đó đã biến mất trên weibo và diễn đàn.
La Chấn Đào tự mình đến sân bay đón Dung Hủ, ở trên xe, La Thiến báo cáo với La Chấn Đào về hành trình của Dung Hủ trong khoảng thời gian này. Nghe xong những chuyện đó, La Chấn Đào lại bảo Dung Hủ chuẩn bị tốt, ba ngày sau đến thành phố S tham gia tập luyện concert.
“Concert của Lâm Huyên lần này dù sao cũng có ba vạn fan âm nhạc tới tham gia, tiểu Hủ, cậu là lần đầu tiên tham gia concert, có lẽ sẽ có chút khẩn trương. Chờ lúc tập luyện cậu giao lưu với Lâm Huyên một chút, bảo hắn nói kinh nghiệm của hắn cho cậu, như vậy hẳn là sẽ tốt hơn.”
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp đang cúi đầu nhìn di động, chưa có hồi đáp.
La Chấn Đào hỏi: “Tiểu Hủ?”
Trong lòng phút chốc khựng lại, Dung Hủ tắt điện thoại di động, ngẩng đầu cười nói: “Anh La, em biết rồi.”
La Chấn Đào vẫn có chút không yên lòng, lại tiếp tục dặn dò: “Lần này anh cùng đến thành phố S với các cậu, dù sao cũng là lần đầu tiên tiểu Hủ tham gia concert, cho dù về sau chúng ta không đi theo con đường ca hát, cũng không thể hoàn toàn đánh mất con đường này. Người đại diện của Lâm Huyên kỳ thật anh cũng coi như quen biết, trước kia đã từng ăn cơm chung mấy lần, chờ chúng ta đến thành phố S…”
Trong đầu hiện lên tấm ảnh kia, Dung Hủ nở nụ cười, vứt mọi chuyện ra sau đầu. Nghe La Chấn Đào nói xong, cậu bất đắc dĩ mỉm cười, hỏi: “Anh La, có phải anh có chút khẩn trương không?”
La Chấn Đào lập tức sửng sốt: “A?”
Ý cười bên môi thiếu niên càng thêm xán lạn hơn vài phần: “Đừng khẩn trương, chỉ là một buổi concert mà thôi. Em chỉ hát có ba bài, Lâm Huyên kinh nghiệm phong phú, sẽ không xảy ra vấn đề.”
La Chấn Đào ấp úng lên tiếng, Dung Hủ lại bình tĩnh trấn định cười cười. Nhìn dáng vẻ hai người này, La Thiến chớp chớp mắt, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Tiểu Hủ, anh La, hai người như vậy khiến tôi nghĩ đến một câu.”
Dung Hủ nhướn mi: “Câu gì?”
La Thiến không chút suy nghĩ, thốt ra: “Chính là hoàng đế không vội, thái giám…” Âm thanh im bặt, rốt cuộc La Thiến ý thức được mình nói cái gì.
La Chấn Đào co rút khóe miệng: “La Thiến!”
Trên xe nhất thời quanh quẩn tiếng cầu xin tha thứ của La Thiến.
Nhìn hai người đó một người tức giận, một người xin lỗi, Dung Hủ không tự chủ được mà cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ấm áp.
Cậu và La Chấn Đào quen biết cũng đã hơn một năm, lúc trước La Chấn Đào chỉ là một người đại diện hạng hai bình thường của Hoa Hạ Entertainment, hiện tại đã trở thành người đại diện hạng một, cũng ổn định địa vị của mình.
La Chấn Đào không hề ngu ngốc, hiện tại có được càng nhiều tài nguyên, hắn càng lợi dụng quan hệ nhân mạch trong tay rộng khắp. Không chỉ giúp Dung Hủ tìm được rất nhiều tài nguyên tốt, giúp cậu từng bước một tuyên truyền PR, mở rộng ảnh hưởng, về phương diện khác, hắn cũng giúp đỡ vài tiểu minh tinh khác dưới tay mình chọn được kịch bản không tồi.
Một năm trước, minh tinh hạng một duy nhất dưới tay La Chấn Đào đổi nghề rời khỏi Hoa Hạ Entertainment, làm hắn đại thương nguyên khí; một năm sau, hắn trở thành người đại diện của Dung Hủ, địa vị trong giới càng tăng lên, ngoại trừ Dung Hủ, trong tay còn có ba bốn nghệ nhân nhỏ đang vững bước từ hạng hai tiến lên hạng một.
Lúc này La Chấn Đào hoàn toàn có thể nói là xuân phong đắc ý vó ngựa chạy nhanh, vô cùng nổi bật.
Đồng dạng, hiện giờ Dung Hủ cũng đang ở giai đoạn mãnh liệt phát triển. «Mê thành» bây giờ còn đang chiếu, tích lũy phòng bán vé cao tới sáu phẩy chín tỷ; bốn ngày sau «Không tiếng động» cũng chiếu, đến lúc đó không chỉ là phòng bán vé, còn mang đến đề cử giải thưởng cho Dung Hủ.
Mỗi một bước của Dung Hủ đều đi vô cùng ổn, nhưng việc này cũng không có nghĩa là La Chấn Đào không cần lo lắng. Phải biết, đây là lần đầu tiên Dung Hủ tham gia concert, hơn nữa lại là concert ba mươi ngàn người.
Cho dù những fan âm nhạc đó không phải vì Dung Hủ mà đến, nhưng nếu Dung Hủ xuất hiện sự cố trên concert, vậy đối với cậu mà nói, tuyệt đối là đả kích trầm trọng.
Điều này bảo La Chấn Đào có thể nào không khẩn trương lo lắng? Có thể nào không cẩn cẩn thận thận? Thậm chí lo lắng đến độ quyết định đi cùng Dung Hủ, tới thành phố S tham gia concert, vì thế liền có cách nói “hoàng đế không vội thái giám gấp” của La Thiến.
Nghe La Chấn Đào và La Thiến nói chuyện, thiếu niên chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cao ốc tầng tầng cao ngất chọc trời, cậu hơi hơi cong môi, nhớ tới chuyện rất nhiều năm trước.
Đời trước, Dung Hủ từng mở concert, còn mở không chỉ một lần.
Lần đầu tiên trước khi cậu bắt đầu concert, cũng giống như La Chấn Đào hiện tại, thấp thỏm sợ hãi, lo lắng mình sai sót gì đó, dẫn đến buổi biểu diễn phát sinh sai lầm. Tuy rằng lần biểu diễn đó viên mãn thành công, nhưng Dung Hủ vĩnh viễn không thể quên được, khi cậu đứng trên sân khấu, nhìn thấy mười ngàn fan quơ gậy huỳnh quang, nghe được bọn họ lớn tiếng kêu tên mình, có loại cảm giác máu cả người đều phải sôi trào lên.
Lúc đó, cậu khẩn trương đến độ thiếu chút nữa hát sai lời, may mắn có người xử lý hiện trường nhanh chóng giúp cậu sửa đúng lại, nếu không không biết sẽ xảy ra dạng chê cười gì.
Nhưng đó đã là chuyện rất nhiều năm trước.
Xe nhanh chóng chạy đến dưới lầu căn hộ. Lần này Dung Hủ ở bên ngoài tuyên truyền một tháng, mang rất nhiều hành lý, La Thiến vốn định giúp cậu xách lên lầu, ai ngờ cô vừa mới kéo một cái rương hành lý, đã bị La Chấn Đào cản động tác.
La Chấn Đào quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, hỏi: “Tiểu Hủ, cậu bây giờ là… một mình à?”
Dung Hủ lập tức hiểu rõ ý đối phương, ánh mắt cậu sâu thẳm quay đầu nhìn La Thiến một cái, chỉ thấy người kia mặt mũi mờ mịt, hoàn toàn không hiểu ý của La Chấn Đào.
Thiếu niên cười khẽ lắc đầu: “Dựa theo thời gian mà tính, hẳn không phải là một mình.”
La Chấn Đào lập tức hiểu rõ: “Anh giúp cậu cầm lên. Tiểu La, ở dưới chờ nhé, anh xuống rất nhanh.”
La Thiến vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng La Chấn Đào đã xách theo rương hành lý vào thang máy. Năm phút đồng hồ sau, hắn từ cửa nhà đi ra, lái xe đưa La Thiến về nhà.
Ở trên xe, tiểu trợ lý vẫn không hay biết gì ấy nhịn không được hỏi: “Anh La, rốt cuộc anh đang nói cái gì bí hiểm vậy? Tiểu Hủ có bao giờ không một mình, chẳng lẽ… cậu ấy còn có bí mật nhỏ gì, mà em không biết sao?”
La Chấn Đào nhướn mày, nhẹ nhàng quét nhìn tiểu trợ lý một cái, nói: “Đây là chuyện của tiểu Hủ, em gấp cái gì.”
La Thiến lập tức trừng lớn mắt: “Em là trợ lý của cậu ấy, phải quan tâm sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy, cậu ấy có vấn đề gì em không biết, em đương nhiên gấp rồi.”
La Chấn Đào nhẹ nhàng gật đầu: “À, hoàng đế không vội thái giám gấp.”
La Thiến: “…” Đừng có mang thù như vậy chứ!!!
Có điều lúc nãy sau khi lên lầu, La Chấn Đào cũng không có nhìn thấy Tần Trình. Trong căn phòng trống rỗng chiếu đầy ánh nắng sau giờ ngọ, La Chấn Đào giúp Dung Hủ buông hành lý xuống, liền rời đi, trong lòng còn nghĩ: chẳng lẽ Tần Trình còn ở nước ngoài, chưa trở về?
Mà La Chấn Đào đương nhiên không chú ý tới một cánh cửa phòng đóng chặt, sau khi Dung Hủ tiễn La Chấn Đào đi, rón ra rón rén thay dép lê, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Tần Trình. Động tác cậu cẩn thận mở cánh cửa kia ra, theo một tiếng “két”, cửa chậm rãi đẩy vào trong, đem ánh nắng sáng ngời chiếu vào căn phòng tối mờ này.
Phòng Tần Trình hệt như con người hắn, vô cùng lạnh nhạt.
Thiết kế hai màu trắng đen và đường cong hình giọt nước, khiến căn phòng này tràn ngập phong cách chủ nghĩa hiện đại. Gia cụ trong phòng rất ít, ngoại trừ hai cây đèn đặt dưới đất, thì chính là một cái giường rộng lớn. Giờ phút này, người đàn ông ngủ ở trên đó, bị cái chăn màu xám sẫm nhẹ nhàng che phủ.
Đây là lần đầu tiên Dung Hủ nhìn thấy dáng vẻ Tần Trình ngủ. Trước kia mỗi lần cậu cùng giường với đối phương, bất luận là lúc hai người còn chưa ở bên nhau, hay là sau đó thổ lộ với nhau, chính thức bắt đầu yêu đương, mỗi một lần cậu tỉnh dậy, Tần Trình đều đã sớm dậy rồi, thậm chí còn có thể bưng đồ ăn sáng tới cho cậu.
Thật cẩn thận đi đến bên giường, thiếu niên xấu xa nhếch khóe môi, vươn tay, chuẩn bị nắm mũi người đàn ông nào đó.
Nhưng mà cậu vừa mới đi tới đầu giường, liền kinh ngạc phát hiện, người đàn ông đó kéo chăn qua khỏi mũi, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài. Khi đôi mắt kia nhắm chặt lại, đuôi mắt có vẻ dài hơn vài phần, cũng không có loại khí thế mạnh mẽ lạnh lùng như ngày thường.
Thiếu niên nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc quyết định lén kéo chăn xuống, rồi lại nắm mũi.
Động tác của Dung Hủ vô cùng nhẹ, nhẹ đến độ ngay cả tiếng sột sột soạt soạt của chăn cũng không nghe được, toàn bộ căn phòng quanh quẩn tiếng hít thở của cậu.
Hàng mi dài anh tuấn, mắt hẹp dài, lông mi nhẹ nhàng bởi vì động tác nhắm mắt của người đàn ông mà đổ xuống trước mắt, lại bởi vì động tác kéo chăn của thiếu niên mà nhẹ nhàng rung động. Khi mà cái khí tràng cường thịnh đến độ gần như có chút bá đạo lúc tỉnh táo đã tiêu tán, bạn mới có thể chú ý tới, kỳ thật bộ dạng người đàn ông này tương đối xinh đẹp.
Dung Hủ mềm nhẹ lôi kéo chăn, nhìn thấy cái mũi cao thẳng xinh đẹp kia chậm rãi lộ ra. Cậu chỉ kéo đến một nửa, liền có chút nhịn không được, nhanh chóng vươn tay phải đi nắm mũi người đàn ông.
Nắm mũi của một người đang ngủ, sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Đương nhiên sẽ làm cho đối phương nhanh chóng há miệng hô hấp.
Giống như đã nghĩ tới dáng vẻ người đàn ông kia hốt hoảng luống cuống tỉnh lại, thiếu niên không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, kiên nhẫn chờ đợi. Ngay lúc này! Dung Hủ bỗng nhiên cảm giác tay trái mình bị người giật mạnh, cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông còn nhắm mắt ở trước mặt, nhưng đối phương lại đột nhiên có động tác, dùng sức kéo cậu lên trên giường, sau đó, môi kề sát.
“Hưm Tần… ưm…”
Đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông nhanh chóng cạy mở kẽ răng thiếu niên, cướp lấy nước bọt ngọt ngào trong đó. Rõ ràng là bị người đàn ông đó kéo lên trên giường, đặt ở trên người hắn, nhưng Dung Hủ lại cảm thấy lúc mình ngồi trên người đối phương, vẫn luôn là địa vị bị áp chế.
Người nọ điên cuồng mút bờ môi cậu, từng đợt khoái cảm tê dại nhanh chóng xông lên đại não, làm cậu phát ra âm thanh ngọt ngấy dễ nghe. Không khí trong cổ họng bị đối phương thô bạo cướp đi, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến khoái cảm càng thêm phóng đại, Dung Hủ dùng sức hôn trả người đàn ông dưới thân, đại não bị khoái cảm hít thở không thông tràn ngập.
Tận đến khi hai người buông ra, Dung Hủ không ngừng thở dốc, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Cậu cúi đầu, trong mắt mang chút ánh nước, liếc người đàn ông nào đó một cái: “Anh dậy hồi nào? Hửm?”
Ngay cả chính Dung Hủ cũng không phát hiện, trong giọng cậu mang theo một chút xuân ý hấp dẫn, âm cuối dịu dàng nâng lên. Âm thanh dụ người như vậy lại phối với hai mắt đẫm nước và đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, khiến Tần Trình không tiếng động mà mím chặt môi, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Tận lực ngăn chặn dục vọng muốn đặt thiếu niên ở dưới thân ngay bây giờ, vẻ mặt Tần Trình bình tĩnh nói rằng: “Lúc em mở cửa.”
Dung Hủ hơi kinh ngạc: “Mở cửa phòng anh, hay là cửa ngoài?”
Tần Trình cong môi: “Anh nghe được giọng La Chấn Đào.”
Dung Hủ: “…”
Một lát sau, cậu cạn lời nện một quyền trên ngực Tần Trình —— trên thực tế là nện ở trên chăn.
Thiếu niên bất mãn bĩu môi, giọng điệu chính trực trách cứ: “Anh đã biết em về, thế mà còn dám giả bộ ngủ? Mệt em còn tưởng rằng lần này anh trở về bị lệch múi giờ nghiêm trọng, cho nên không dám ồn đến anh, động tác vẫn luôn rất nhẹ. Rõ ràng là anh dậy rồi!”
Nghe vậy, Tần Trình lại hơi nhướn mi, lạnh nhạt hỏi lại: “Cho nên, động tác rất nhẹ của em, chính là muốn lén lút kéo chăn của anh xuống, bịt mũi anh… không cho anh hô hấp à?”
Từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, thiếu niên xoay người, tính toán bò xuống giường, mang giày, không để ý tới đối phương. Nhưng cậu vừa mới đi đến một nửa, tay phải lại bị người đàn ông kia giữ chặt, lúc này quay đầu, Dung Hủ trực tiếp chủ động ngăn chặn Tần Trình, điên cuồng hôn xuống.
Hô hấp nóng bỏng tràn ngập giữa mũi hai người, cái hôn này tùy ý vong tình, chỉ có tiếng nước bọt chậc chậc quanh quẩn ở trong phòng. Thiếu niên chủ động vươn ra đầu lưỡi, quấn lấy người đàn ông, hai người cách một cái chăn ôm nhau, chờ càng về sau, Dung Hủ nhanh chóng chui vào chăn, trực tiếp ôm lấy người đàn ông đó, nghiêm túc mà hôn.
Bọn họ đã có hơn một tháng chưa gặp mặt, từ lần trước chia lìa, hai người chỉ có thể giao lưu trong điện thoại.
Một tháng nói thì rất ngắn, nhưng đối với hai người mà nói, thật sự dài đến độ làm người ta không thể nhẫn nại.
Quần áo nhanh chóng từ trong chăn rơi xuống, cũng không biết là ai bắt đầu cởi quần áo trước, chờ đến khi hai người đã hôn đến tình dục dâng lên, định trùm chăn làm một ít chuyện xấu hổ, đột nhiên!
“Ọt —— ”
Cái chăn không ngừng mấp máy đột nhiên ngừng lại.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Một lát sau.
Tần Trình: “… Bụng em vang kìa, tiểu Hủ.”
Dung Hủ: “… Là bụng anh.”
Tần Trình lãnh tĩnh nói: “Anh đã ăn trên máy bay rồi.”
Dung Hủ nghĩa chính ngôn từ: “Em cũng ăn trên máy bay rồi.”
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Ngay lúc hai người cứng đờ, liền nghe, lại là một tiếng “ọt ọt ——”.
Dung Hủ cong khóe miệng: “Anh nghe, rõ ràng chính là bụng anh đang kêu!”
Tần Trình lần đầu tiên gặp gỡ trường hợp xấu hổ như vậy: “…”
Nhưng mà cũng không lâu lắm, lại là một âm thanh vang lên: “Ọt —— ”
Lần này đến phiên Dung Hủ: “…”
Tình dục có mãnh liệt hơn nữa đụng trúng lúc đói bụng, cũng phải nhường sang bên cạnh. Hai người nhanh chóng mặt xong áo ngủ, cùng đi đến phòng bếp. Khi đi được một nửa, Tần Trình phút chốc dừng bước, chọc cho Dung Hủ kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt mông lung, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của người đàn ông hệt như tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, trong đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng kỳ dị, sau khi im lặng thật lâu, Tần Trình kéo tay thiếu niên nhà mình lại, nghiêm túc nói: “Anh nhớ, ngày hôm qua… hình như mẹ gọi điện thoại, nói hôm nay có khả năng bà ấy đến thành phố B công tác.”
Dung Hủ lập tức: “!!!”
Nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái, thiếu niên gật đầu thật mạnh: “May mắn, may mắn chúng ta không làm thật…”
Nếu không, vậy chỉ có nước thật sự bắt gian tại trận!
Dung Hủ nghiêm túc gật đầu: “Kế hoạch mua nhà nhất định phải đưa lên lịch trình.”
Tần Trình cũng hết sức trịnh trọng gật đầu.
Nếu lúc làm chuyện đó thật sự bị dì Tần thấy được, đừng nói là ở giai đoạn gì, đừng nói hai người có nâng súng làm hay chưa, dù còn chưa tới phân đoạn kia, Dung Hủ cũng thấy, cậu tuyệt đối là sẽ héo. Đổi vị trí tự hỏi, cậu cảm thấy có khả năng Tần Trình còn héo lợi hại hơn một chút…
Nhanh chóng vứt bỏ cơn ác mộng này, phòng ngừa dì Tần đột nhiên đến thăm, hai người ăn mặc chỉnh tề, ở trong phòng bếp nấu cơm.
Làm xong bàn đồ ăn, dì Tần vẫn không đến. Dung Hủ kinh ngạc nhìn Tần Trình, người kia cũng nhướn mi, nhìn về phía cậu.
Không bao lâu, Dung Hủ gọi một cú điện thoại cho dì Tần. Điện thoại mới vừa được nhận, liền nghe bên kia truyền đến một giọng nói vui sướng: “Dung Dung sweetheart thế mà lại gọi điện thoại cho dì! Dì thật là vui mừng!… A, con nói đến nhà Tần Trình hả? Không mà, dì chỉ đến thành phố B công tác, chạng vạng liền trở về rồi… ý, hóa ra sweetheart cũng về nhà hả? Sớm biết vậy tối nay dì liền không về, bằng không còn có thể đi thăm con…”
Dung Hủ: “…”
Tuy nói Dung Hủ cũng thấy không thể gặp dì Tần, quả thật có vài phần tiếc nuối. Nhưng vậy cũng có nghĩa, tối hôm nay, căn hộ này chỉ thuộc về hai người họ.
Bữa tối này ăn vô cùng không tận hứng, đồ ăn trên bàn mới ăn đến một nửa, hai chủ nhân đã hôn nhau. Thiếu niên khóa hai chân, ngồi ở trên đùi Tần Trình, cúi đầu hôn người dưới thân.
Không khí kiều diễm lãng mạn trong phòng ăn tràn ngập ra ngoài, từ phòng ăn một đường đến phòng ngủ, quần áo rơi rụng đầy đất.
Cửa phòng ngủ của Tần Trình đóng chặt, chắn hết tiếng rên rỉ mờ ám hấp dẫn kia ở trong cửa, cũng giấu kín toàn bộ nhớ nhung nồng đậm đến độ sắp lên men, tiểu biệt thắng tân hôn của hai người.
Tuy nói tương đối thoáng trên việc này, nhưng nói thế nào thì, đêm qua cũng chỉ là lần thứ ba của Dung Hủ. Thân thể cậu rất tốt, nhưng mà vừa mới trải qua lặn lội đường xa, lại đột nhiên đến một hồi tình sự kịch liệt như vậy, Dung Hủ ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau, mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Sau khi thức dậy, cậu xoa cái eo có hơi đau nhức, nâng bước vào phòng ngủ của mình, vào phòng rửa mặt bắt đầu đánh răng. Vừa đánh răng, Dung Hủ vừa âm thầm nghĩ: về sau phải bỏ hết bàn chải đánh răng vào trong phòng Tần Trình, bằng không đi tới đi lui rất phiền toái.
Sau khi đánh răng rửa mặt, thiếu niên tìm tìm xung quanh, rất nhanh nghe được tiếng nấu ăn ở phòng bếp.
Mặc áo ngủ màu trắng đơn giản, Dung Hủ nhẹ nhàng nắm nắm thịt mềm bên hông, giảm bớt cơ bắp đau nhức, nâng bước đến phòng bếp. Khi cậu nhìn thấy người đàn ông ở phòng bếp, sắp thốt ra “Tần Trình”, lại bị cậu nuốt vào trong cổ họng.
Ánh nắng xán lạn rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sạch sẽ cực lớn, chiếu vào phòng bếp rộng mở.
Một người đàn ông cao ngất mặc áo ngủ tơ lụa màu đen, lạnh nhạt rũ mắt, nghiêm túc… xào rau. Tay phải cầm chảo, tay trái múc một muỗng muối, rào một tiếng trực tiếp vẩy vào trong chảo, tay lại nhanh chóng trộn đều.
Chỉ sợ tất cả fan Tần Trình đều không nghĩ ra được, dáng vẻ người đàn ông này lúc xào rau.
Cho dù là Tần Trình, lúc xào rau cũng chỉ là một người bình thường. Trán hắn che kín mồ hôi, hiển nhiên là bị hơi nóng ở phòng bếp làm nóng, mà trên mu bàn tay trái của hắn cũng có vài điểm đỏ, có lẽ là lúc xào rau, không cẩn thận bị dầu bắn phải.
Mặc áo ngủ ở nhà, Tần Trình xắn cổ tay áo lên trên, cứ như vậy mà xào rau.
Ý cười trên khóe môi thiếu niên càng đậm, một loại cảm giác ấm áp rong chơi trong lòng. Dung Hủ nói không rõ bây giờ mình có cảm giác gì, nhưng mà khi cậu mặc áo ngủ, nhìn thấy người đàn ông đó đứng ở phòng bếp, nghiêm nghiêm túc túc nấu cơm cho mình… Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật bọn họ cứ bình thường như vậy mà sống qua ngày, cũng thật sự rất tốt.
Lúc này, cậu chỉ là Dung Hủ, hắn cũng chỉ là Tần Trình.
Bọn họ chỉ là một đôi chồng chồng hết sức bình thường, nấu bữa cơm, xem điện ảnh, chỉ chú tâm nghĩ đến người trước mắt.
Một lát sau, Tần Trình múc cà chua xào trứng vào trong đĩa, quay đầu liền gặp được Dung Hủ. Chỉ thấy thiếu niên đang tựa nghiêng vào khung cửa, nghiêng đầu, cười khẽ nhìn mình.
Không biết thiếu niên đã nhìn bao lâu, nhưng mà nhìn cặp mắt ấm áp kia, Tần Trình ném cái chảo nóng có cán vào bồn nước, thản nhiên cong môi: “Anh cảm thấy, tiểu Hủ… hiện tại dường như em rất muốn làm một chuyện.”
Dung Hủ tao nhã nhíu mày: “Hửm?”
Người đàn ông trấn định lãnh tĩnh nói rằng: “Em muốn hôn anh.”
Dung Hủ: “…”
Ngay sau đó, xoay người bước đi, còn thuận tiện bỏ lại một câu: “Không biết xấu hổ.”
Nhưng mà lúc này, Dung Hủ mới đi hai bước, liền bị Tần Trình một phen giữ chặt. Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng đậu ở trên môi cậu, khiến Dung Hủ kinh ngạc mở to hai mắt, con ngươi khẽ run, thật lâu sau, mới hừ nhẹ một tiếng: “Tần tiên sinh, vừa rồi là có ý gì?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không có một chút biểu tình, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm tối đen lại lắng đọng một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu hắn bình tĩnh nói rằng: “Em không muốn hôn anh, cho nên, anh đến hôn em là được.”
Sau xin nói vài câu tâm tình ngọt ngào, Dung Hủ giúp đỡ bưng thức ăn lên bàn.
Ăn một miếng cà chua xào trứng gà, Dung Hủ kinh ngạc nói: “Đồ ăn anh làm sao có vẻ như ngon hơn một chút vậy?”
Tần Trình hết sức bình tĩnh gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong bát thiếu niên, không để bụng nói rằng: “Thường xuyên nấu ăn, chung quy phải có tiến bộ.”
Dung Hủ nghĩ nghĩ, tràn đầy lĩnh hội mà gật đầu: “Cũng đúng, em nấu ăn cũng ngon hơn trước kia một xíu.”
Dung Hủ và Tần Trình cũng không phải dốt nát trong mặt nấu ăn, trước kia chỉ là hai người rất ít khi nấu, cho nên đối với phương diện này không quá quen thuộc, đồ ăn nấu ra chỉ tàm tạm.
Đối với Dung Hủ mà nói, đời trước cậu chỉ ở có một mình. Nấu ăn là một chuyện rất phiền phức, không bằng trực tiếp kêu đồ bên ngoài, đỡ phải lãng phí thời gian. Còn đối với Tần Trình, có lẽ Dung Hủ vĩnh viễn không biết, trước khi cậu đi vào nơi này, trong căn nhà này, thật ra có một người giúp việc theo thời gian.
Tần Trình rất ít khi về nhà, lúc không quay phim hắn thích đi du lịch ở khắp nơi trên toàn cầu, có biệt thự nghỉ phép ở rất nhiều thành phố lớn. Nếu về nơi này, thì sẽ để người giúp việc theo thời gian hỗ trợ quét tước một chút, thuận tiện mỗi ngày đến làm cơm. Tận đến khi Dung Hủ vào ở, Tần Trình mới bỏ đi người giúp việc, để tránh đối phương quấy rầy thời gian ở riêng của hắn và thiếu niên.
Trước kia số lần hai người vào bếp đều ít đến đáng thương, bởi vì không có người cần bọn họ vào bếp.
Nhưng hiện tại, người này xuất hiện, cho nên bọn họ lần lượt nấu ăn cho đối phương, tay nghề cũng theo lẽ đương nhiên mà tiến bộ.
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng đến phòng chiếu phim, chuẩn bị tùy tiện tìm một bộ phim xem.
Dung Hủ đứng ở trước kệ DVD thật lâu, cậu nhìn kỹ mỗi một bộ phim nơi này, tận đến khi Tần Trình thu dọn xong hết bát đũa, bỏ vào máy rửa bát tự động, cậu mới chọn xong.
“Tần Trình, giúp em lấy một chút, cái bộ «Tòa thành ánh trăng» trên cùng kệ kìa. Bộ phim đó là Clemens đạo diễn, chúng ta xem nó đi, vừa lúc để em hiểu biết một chút về phong cách của hắn.”
Cái kệ này cao cỡ hai mét, tuy Dung Hủ có chiều cao 1m85, nhưng hôm nay eo cậu còn có một ít đau nhức. Đêm qua cậu vẫn luôn vươn tay bám bả vai người đàn ông, cánh tay nâng lên cũng có chút nhức mỏi, lúc này liền phải “tận dụng mọi thứ”, để người cao đi làm việc.
Tần Trình giơ tay lên, rút ra một bản DVD mỏng manh từ trong kệ.
DVD «Tòa thành ánh trăng» bị chen giữa rất nhiều DVD, lúc người đàn ông muốn vươn tay rút ra, còn phế đi một phen sức lực. Khi hắn rút cái DVD đó ra xong, hắn cúi đầu đưa cho thiếu niên nhà mình, lại không ngờ rằng Dung Hủ hơi hơi mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn… và tay hắn.
Tần Trình nhíu mày lại: “Tiểu Hủ?”
Dung Hủ lập tức phục hồi lại tinh thần, cầm cái DVD kia: “Không có gì, vừa rồi hình như nhìn lầm. Anh có từng xem bộ phim này chưa…”
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh bị hai người vứt ra sau đầu, ngồi ở trên sofa mềm mại, hai người an tĩnh thưởng thức «Tòa thành ánh trăng». Mà phim kết thúc, tự nhiên là bữa tối, tùy tiện ăn một chút, lại rửa mặt một phen, chính là bữa tiệc lớn buổi tối.
Người đàn ông không chút lưu tình ăn thiếu niên vào bụng, có điều nếu thật sự muốn lấy tư thế thực tế để so sánh, thì cũng nói không rõ rốt cuộc là ai “ăn” ai vào trong thân thể.
Hai ngày này, Dung Hủ vẫn luôn lười biếng ở nhà, cùng hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có với người đàn ông nào đó.
Chủ nhật thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không mây, ánh nắng xán lạn chiếu xuống mặt đất, nghênh đón ngày mùa thu cuối cùng trong sáng ấm áp của thành phố B.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất cực lớn, ánh mắt Dung Hủ nhu hòa nhìn thành phố đắm chìm trong nắng vàng ngoài cửa sổ, nhưng nhìn trong chốc lát, lại xoay người, mở miệng nói: “Em nói, em không muốn ăn rau chân vịt, thật sự một chút cũng không muốn ăn…”
Thời tiết tốt đẹp như vậy, ngày chủ nhật tốt đẹp như vậy, cậu và người đàn ông đó chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra cửa.
Trong lòng có lẽ có một ít tiếc nuối, nhưng mà phần tiếc nuối đó lúc hôn đối phương, đều đã hóa thành hư vô.
Ba ngày sau, La Chấn Đào lái xe đến dưới lầu đón Dung Hủ đến sân bay, chuẩn bị bay đến thành phố S, tham gia tập luyện concert.
Ở cửa lớn, hai người nhẹ nhàng tiến hành nụ hôn tạm biệt. Thiếu niên cúi đầu chỉnh sửa giày, vừa muốn mở cửa, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Concert hình như là buổi tối bảy giờ rưỡi ngày kia nhỉ?”
Dung Hủ hơi kinh ngạc, xoay người nói: “Đúng, làm sao vậy?”
Người đàn ông cười nhạt cong môi: “Ừm, không có gì. Tiểu Hủ… concert, nhất định sẽ thành công.”
Ánh sáng trong tấm ảnh rất mờ, thực rõ ràng là chụp trong phòng. Loáng thoáng có thể nhìn ra, bối cảnh là một tấm thảm trải sàn lông dê màu trắng, một bàn tay thon dài tùy ý đặt ở trước màn ảnh, chụp lại.
Tấm ảnh này thật sự là làm mờ quá mức, còn đánh thêm mấy tầng mosaic, lúc nhìn tấm ảnh này Dung Hủ nhịn không được mà phì cười ra tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía La Thiến, hỏi: “Tôi nhớ hoạt động này không phải nói muốn chụp tay mình sao? Cô ta chụp tay bạn trai thì thôi đi, sao còn chụp thành như vậy?”
Lúc nói lời này, giọng điệu Dung Hủ thực tùy ý, giống như trực tiếp xem Liên Dung Tranh Tử Hãm là bạn.
Kỳ thật minh tinh cũng chỉ là người thường, công việc của bọn họ có lẽ khác người bình thường một chút, yêu cầu bọn họ thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng mà minh tinh cũng sẽ thường xuyên tiến hành giao lưu với fan, đa số minh tinh sẽ không cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc.
La Thiến đã sớm vô cùng quen thuộc bạn fan đó, cô gật gật đầu: “Kỳ thật cũng chưa nói không thể chụp thành như vậy, nhưng mà tiểu Hủ, nào có ai dám chụp giống cô ta đâu. Chụp như vậy khẳng định không ai chia sẻ bình luận like, sao có thể được thứ hạng gì. Cũng chỉ vì cô ta là Liên Dung Tranh Tử Hãm, đổi thành những người khác mới không dám làm như thế đâu.”
Hai người trò chuyện chốc lát, La Thiến liền cầm di động về.
Nhưng mà ngay tích tắc khi cô sắp cất di động, Dung Hủ cúi đầu nhìn tấm ảnh đó, đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”
La Thiến phút chốc sửng sốt, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng ngời, thiếu niên tuấn tú trong sáng hơi hơi nhăn mày, cẩn thận xem lại tấm ảnh.
Dung Hủ vươn tay, La Thiến liền đưa điện thoại di động của mình tới tay cậu. Cậu cúi đầu, an an tĩnh tĩnh nhìn tấm ảnh đó, lại nhìn hơn một phút, mới trả di động cho La Thiến.
Hoang mang nhăn chặt mày, La Thiến suy nghĩ chốc lát, nhịn không được hỏi: “Tiểu Hủ, cậu đang nhìn cái gì đấy?”
Sau một lúc lâu, không được đáp lại.
La Thiến lại hỏi một lần.
Một lát sau, lần này Dung Hủ nhẹ nhàng cong khóe môi, cười nhìn cô: “Luôn cảm thấy tấm ảnh kia có chút kỳ quái, cho nên tôi nhìn lại.”
La Thiến cười cười: “Còn không phải sao, tấm ảnh này rất kỳ quái. Cô ta đánh mosaic kiểu này, tôi mới nhìn, thiếu chút nữa không nhận ra đây là bàn tay luôn.”
Lúc này Dung Hủ không trả lời, chỉ nói với La Thiến vài câu về những đề tài khác.
Hai người nhanh chóng bận chuyện của mỗi người, La Thiến vội vàng liên lạc với admin nhóm fan, thương lượng một ít hạng mục tiếp ứng kế tiếp, liên hợp làm tốt hoạt động của In your heart lần này; mà Dung Hủ thì lại quay về trước máy tính, nhưng cậu vừa mới đeo tai nghe lên, lại yên lặng lấy xuống.
La Thiến vẫn luôn cúi đầu nói chuyện phiếm với fan, cũng không có chú ý tới hành vi của Dung Hủ.
Trong mắt thiếu niên lóe ra tia sáng phức tạp quái dị, tầm mắt không có tiêu cự mà ngưng tụ tại một điểm trên không trung, chần chờ hồi lâu, Dung Hủ lấy điện thoại của mình ra, nhấn vào mục “lặng lẽ follow”.
Trong mục này, chỉ follow ba người, toàn bộ đều là fan của Dung Hủ. Hai fan trong đó là fan lớn trong nhóm fan, lần trước đến đoàn phim «Không tiếng động» tiến hành tiếp ứng, chính là do hai fan này tổ chức. Mà một fan cuối cùng, tự nhiên là Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Nhấn vào weibo mới nhất của Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhìn tấm ảnh mơ hồ đến độ gần như khiến người ta nhìn không ra là bàn tay kia, hai mắt trong suốt của thiếu niên hơi híp lại, cẩn thận đánh giá năm phút đồng hồ, rốt cuộc mới dời đi tầm mắt.
Dung Hủ cất điện thoại về trong túi, tiếp tục nghe nhạc của Lâm Huyên. Nhưng mà lúc nghe nhạc, cậu vẫn luôn mím chặt môi, nhăn chặt mày, giống như đang tự hỏi chuyện gì đó, lại không chiếm được giải đáp.
Một giờ sau, hai người đăng ký, máy bay vững vàng cất cánh, hướng về bên kia bờ đại dương.
Mấy ngày này vì tuyên truyền phim, Dung Hủ và La Thiến đều vô cùng mệt mỏi. La Thiến đã sớm ngủ say sau khi máy bay vững vàng, nhưng Dung Hủ lại nhắm mắt, hàng mi mấp máy. Khi tiếp viên đi ngang qua bên cạnh cậu, cậu trực tiếp đưa tay nhờ đối phương giúp mình rót một ly nước, trong mắt không hề có vẻ buồn ngủ.
“Liên dung… tranh tử hãm?”
Thiếu niên nhẹ nhàng đọc ra cái tên này, âm thanh mỏng manh bị bao phủ trong tiếng tạp âm động cơ máy bay thật lớn.
Nhớ lại thật lâu, lại ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng Dung Hủ vẫn thở dài, đem nghi hoặc chôn ở đáy lòng, cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Trước đó lúc ở trong phòng chờ, Dung Hủ nói là cảm thấy tấm ảnh này rất kỳ quái, La Thiến tưởng là vì tấm ảnh đánh mosaic quá khoa trương, nhưng cô không biết, là do Dung Hủ cảm thấy… tấm ảnh này có chút quen thuộc kỳ dị.
Khi mới nhìn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà nhìn thêm mấy lần, lại cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Rõ ràng không thấy rõ dáng vẻ cánh tay kia, rõ ràng không nhìn thấy một chút đặc thù nào, nhưng có lẽ là một tư thế mà đối phương tùy tiện bày ra, hoặc có lẽ là động tác theo thói quen bé nhỏ không đáng kể khi mở năm ngón tay ra, lại có loại quen thuộc quỷ dị, khiến Dung Hủ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, lại không thể có được đáp án.
Đương nhiên, Dung Hủ cũng không biết, trong hơn hai mươi mấy tiếng cậu và La Thiến bay về Hoa Hạ, một ít bình luận lặng lẽ truyền lưu trong weibo của Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Đêm qua sau khi Liên Dung Tranh Tử Hãm không cẩn thận đăng tấm ảnh có bóng người lên, tuy rằng trong hai phút liền xóa bỏ, nhưng vẫn là có người nhanh tay lưu lại. Chỉ cần có một người có ảnh, vậy tất nhiên sẽ có đại thần xuất hiện, chỉnh cao độ sáng, độ bão hòa của tấm ảnh này, để nhìn xem người phản chiếu trên thủy tinh rốt cuộc có bộ dạng gì.
Rất nhiều người tha thiết chờ đợi kết quả PS của đại thần, mà khi Liên Dung Tranh Tử Hãm vừa mới đến sân bay thủ đô Hoa Hạ, mở di động lên, tức khắc nhận được hàng trăm bình luận.
[QAQ tuy rằng đại thần cũng nói nhìn không thấy mặt, nhưng vẫn cảm thấy Liên Dung khẳng định rất đẹp trai! Thật muốn nhìn! ]
[ Sao lại vừa vặn có một đốm sáng ngăn cản phần mặt chứ, oa oa oa, tôi chỉ muốn nhìn xem bạn trai của nữ thần quả cam rốt cuộc có bộ dạng gì thôi mà _(:з” ∠)_]
[ Há há há, thôi, không nhìn thấy thì không nhìn thấy, nói không chừng Liên Dung cũng không đẹp thì sao? Không phải là có loại người bóng dáng đẹp sao, bóng dáng nhìn qua thì siêu đẹp, kết quả vừa nhìn chính diện, cả người liền héo. Chúng ta giữ cái niệm tưởng tốt, lỡ như mặt Liên Dung… khụ khụ, có lỗi với khí chất của hắn, vậy thì rất không tốt ~ bảo trì cảm giác thần bí 23333]
Trong sân bay sáng ngời rộng mở, người đàn ông đột nhiên dừng bước chân, kinh ngạc nhìn ảnh chụp.
Từ Tấn lập tức quay đầu nhìn hắn: “Tần Trình?”
Môi chậm rãi hé ra, Tần Trình suy tư một khắc, vừa nâng bước đi về phía trước, vừa bắt đầu liên hệ “đại thần” mà mấy người kia nói.
Vị đại thần này kỳ thật cũng chỉ là một dân mạng bình thường, có điều bạn của cô ta vừa vặn có lưu tấm ảnh Liên Dung Tranh Tử Hãm đăng trước đó, mà bản thân cô ta lại tương đối am hiểu PS, có thể chỉnh sửa ảnh chụp, cho nên mọi người mới hiếu kì chờ đợi thành quả PS của cô như vậy.
Khi Liên Dung Tranh Tử Hãm tìm được cô, giọng điệu nghiêm túc mong cô đừng truyền bá ảnh chụp bạn trai mình, cô bạn ấy cũng thấy vô cùng có lỗi, liên tục nói thực xin lỗi. Cô tỏ vẻ về sau mình tuyệt đối sẽ không xâm phạm riêng tư của Liên Dung Tranh Tử Hãm, cũng sẽ lập tức liên hệ bạn mình xóa ảnh đi.
Làm xong hết thảy, ánh mắt Tần Trình bình tĩnh nhìn màn hình di động của mình, qua chốc lát, lại mở inbox weibo ra. Tìm được bạn admin đã từng giao lưu với mình, hắn trực tiếp mở miệng, mong đối phương giúp đỡ, bảo fan đừng truyền bá ảnh chụp.
Admin kia nhìn thấy tin nhắn của Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh cô cũng nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua. Cô lập tức cam đoan với Liên Dung Tranh Tử Hãm, sẽ lên diễn đàn nói với fan một tiếng, không lưu lại ảnh, đồng thời nếu trong diễn đàn fan Dung Hủ xuất hiện ảnh chụp cá nhân của bạn trai Liên Dung Tranh Tử Hãm, bọn họ cũng sẽ lập tức xóa bỏ.
Hành động đó có lẽ không cách nào khiến cho mỗi người đều xóa ảnh mình đã lưu, nhưng trên cơ bản đã có thể khiến tấm ảnh đó không tiếp tục truyền lưu trên internet.
Dù sao thì Liên Dung Tranh Tử Hãm cũng không phải minh tinh gì, chỉ là một fan đại gia bình thường, rất nhiều fan Dung nghe admin nói Liên Dung Tranh Tử Hãm rất để ý chuyện này, cũng không nghĩ quá nhiều, tùy tùy tiện tiện xóa sạch ảnh chụp.
Vì thế chờ đến hai mươi mấy giờ sau, khi Dung Hủ bước trên mảnh đất Hoa Hạ, tấm ảnh đó đã biến mất trên weibo và diễn đàn.
La Chấn Đào tự mình đến sân bay đón Dung Hủ, ở trên xe, La Thiến báo cáo với La Chấn Đào về hành trình của Dung Hủ trong khoảng thời gian này. Nghe xong những chuyện đó, La Chấn Đào lại bảo Dung Hủ chuẩn bị tốt, ba ngày sau đến thành phố S tham gia tập luyện concert.
“Concert của Lâm Huyên lần này dù sao cũng có ba vạn fan âm nhạc tới tham gia, tiểu Hủ, cậu là lần đầu tiên tham gia concert, có lẽ sẽ có chút khẩn trương. Chờ lúc tập luyện cậu giao lưu với Lâm Huyên một chút, bảo hắn nói kinh nghiệm của hắn cho cậu, như vậy hẳn là sẽ tốt hơn.”
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp đang cúi đầu nhìn di động, chưa có hồi đáp.
La Chấn Đào hỏi: “Tiểu Hủ?”
Trong lòng phút chốc khựng lại, Dung Hủ tắt điện thoại di động, ngẩng đầu cười nói: “Anh La, em biết rồi.”
La Chấn Đào vẫn có chút không yên lòng, lại tiếp tục dặn dò: “Lần này anh cùng đến thành phố S với các cậu, dù sao cũng là lần đầu tiên tiểu Hủ tham gia concert, cho dù về sau chúng ta không đi theo con đường ca hát, cũng không thể hoàn toàn đánh mất con đường này. Người đại diện của Lâm Huyên kỳ thật anh cũng coi như quen biết, trước kia đã từng ăn cơm chung mấy lần, chờ chúng ta đến thành phố S…”
Trong đầu hiện lên tấm ảnh kia, Dung Hủ nở nụ cười, vứt mọi chuyện ra sau đầu. Nghe La Chấn Đào nói xong, cậu bất đắc dĩ mỉm cười, hỏi: “Anh La, có phải anh có chút khẩn trương không?”
La Chấn Đào lập tức sửng sốt: “A?”
Ý cười bên môi thiếu niên càng thêm xán lạn hơn vài phần: “Đừng khẩn trương, chỉ là một buổi concert mà thôi. Em chỉ hát có ba bài, Lâm Huyên kinh nghiệm phong phú, sẽ không xảy ra vấn đề.”
La Chấn Đào ấp úng lên tiếng, Dung Hủ lại bình tĩnh trấn định cười cười. Nhìn dáng vẻ hai người này, La Thiến chớp chớp mắt, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Tiểu Hủ, anh La, hai người như vậy khiến tôi nghĩ đến một câu.”
Dung Hủ nhướn mi: “Câu gì?”
La Thiến không chút suy nghĩ, thốt ra: “Chính là hoàng đế không vội, thái giám…” Âm thanh im bặt, rốt cuộc La Thiến ý thức được mình nói cái gì.
La Chấn Đào co rút khóe miệng: “La Thiến!”
Trên xe nhất thời quanh quẩn tiếng cầu xin tha thứ của La Thiến.
Nhìn hai người đó một người tức giận, một người xin lỗi, Dung Hủ không tự chủ được mà cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ấm áp.
Cậu và La Chấn Đào quen biết cũng đã hơn một năm, lúc trước La Chấn Đào chỉ là một người đại diện hạng hai bình thường của Hoa Hạ Entertainment, hiện tại đã trở thành người đại diện hạng một, cũng ổn định địa vị của mình.
La Chấn Đào không hề ngu ngốc, hiện tại có được càng nhiều tài nguyên, hắn càng lợi dụng quan hệ nhân mạch trong tay rộng khắp. Không chỉ giúp Dung Hủ tìm được rất nhiều tài nguyên tốt, giúp cậu từng bước một tuyên truyền PR, mở rộng ảnh hưởng, về phương diện khác, hắn cũng giúp đỡ vài tiểu minh tinh khác dưới tay mình chọn được kịch bản không tồi.
Một năm trước, minh tinh hạng một duy nhất dưới tay La Chấn Đào đổi nghề rời khỏi Hoa Hạ Entertainment, làm hắn đại thương nguyên khí; một năm sau, hắn trở thành người đại diện của Dung Hủ, địa vị trong giới càng tăng lên, ngoại trừ Dung Hủ, trong tay còn có ba bốn nghệ nhân nhỏ đang vững bước từ hạng hai tiến lên hạng một.
Lúc này La Chấn Đào hoàn toàn có thể nói là xuân phong đắc ý vó ngựa chạy nhanh, vô cùng nổi bật.
Đồng dạng, hiện giờ Dung Hủ cũng đang ở giai đoạn mãnh liệt phát triển. «Mê thành» bây giờ còn đang chiếu, tích lũy phòng bán vé cao tới sáu phẩy chín tỷ; bốn ngày sau «Không tiếng động» cũng chiếu, đến lúc đó không chỉ là phòng bán vé, còn mang đến đề cử giải thưởng cho Dung Hủ.
Mỗi một bước của Dung Hủ đều đi vô cùng ổn, nhưng việc này cũng không có nghĩa là La Chấn Đào không cần lo lắng. Phải biết, đây là lần đầu tiên Dung Hủ tham gia concert, hơn nữa lại là concert ba mươi ngàn người.
Cho dù những fan âm nhạc đó không phải vì Dung Hủ mà đến, nhưng nếu Dung Hủ xuất hiện sự cố trên concert, vậy đối với cậu mà nói, tuyệt đối là đả kích trầm trọng.
Điều này bảo La Chấn Đào có thể nào không khẩn trương lo lắng? Có thể nào không cẩn cẩn thận thận? Thậm chí lo lắng đến độ quyết định đi cùng Dung Hủ, tới thành phố S tham gia concert, vì thế liền có cách nói “hoàng đế không vội thái giám gấp” của La Thiến.
Nghe La Chấn Đào và La Thiến nói chuyện, thiếu niên chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cao ốc tầng tầng cao ngất chọc trời, cậu hơi hơi cong môi, nhớ tới chuyện rất nhiều năm trước.
Đời trước, Dung Hủ từng mở concert, còn mở không chỉ một lần.
Lần đầu tiên trước khi cậu bắt đầu concert, cũng giống như La Chấn Đào hiện tại, thấp thỏm sợ hãi, lo lắng mình sai sót gì đó, dẫn đến buổi biểu diễn phát sinh sai lầm. Tuy rằng lần biểu diễn đó viên mãn thành công, nhưng Dung Hủ vĩnh viễn không thể quên được, khi cậu đứng trên sân khấu, nhìn thấy mười ngàn fan quơ gậy huỳnh quang, nghe được bọn họ lớn tiếng kêu tên mình, có loại cảm giác máu cả người đều phải sôi trào lên.
Lúc đó, cậu khẩn trương đến độ thiếu chút nữa hát sai lời, may mắn có người xử lý hiện trường nhanh chóng giúp cậu sửa đúng lại, nếu không không biết sẽ xảy ra dạng chê cười gì.
Nhưng đó đã là chuyện rất nhiều năm trước.
Xe nhanh chóng chạy đến dưới lầu căn hộ. Lần này Dung Hủ ở bên ngoài tuyên truyền một tháng, mang rất nhiều hành lý, La Thiến vốn định giúp cậu xách lên lầu, ai ngờ cô vừa mới kéo một cái rương hành lý, đã bị La Chấn Đào cản động tác.
La Chấn Đào quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, hỏi: “Tiểu Hủ, cậu bây giờ là… một mình à?”
Dung Hủ lập tức hiểu rõ ý đối phương, ánh mắt cậu sâu thẳm quay đầu nhìn La Thiến một cái, chỉ thấy người kia mặt mũi mờ mịt, hoàn toàn không hiểu ý của La Chấn Đào.
Thiếu niên cười khẽ lắc đầu: “Dựa theo thời gian mà tính, hẳn không phải là một mình.”
La Chấn Đào lập tức hiểu rõ: “Anh giúp cậu cầm lên. Tiểu La, ở dưới chờ nhé, anh xuống rất nhanh.”
La Thiến vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng La Chấn Đào đã xách theo rương hành lý vào thang máy. Năm phút đồng hồ sau, hắn từ cửa nhà đi ra, lái xe đưa La Thiến về nhà.
Ở trên xe, tiểu trợ lý vẫn không hay biết gì ấy nhịn không được hỏi: “Anh La, rốt cuộc anh đang nói cái gì bí hiểm vậy? Tiểu Hủ có bao giờ không một mình, chẳng lẽ… cậu ấy còn có bí mật nhỏ gì, mà em không biết sao?”
La Chấn Đào nhướn mày, nhẹ nhàng quét nhìn tiểu trợ lý một cái, nói: “Đây là chuyện của tiểu Hủ, em gấp cái gì.”
La Thiến lập tức trừng lớn mắt: “Em là trợ lý của cậu ấy, phải quan tâm sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy, cậu ấy có vấn đề gì em không biết, em đương nhiên gấp rồi.”
La Chấn Đào nhẹ nhàng gật đầu: “À, hoàng đế không vội thái giám gấp.”
La Thiến: “…” Đừng có mang thù như vậy chứ!!!
Có điều lúc nãy sau khi lên lầu, La Chấn Đào cũng không có nhìn thấy Tần Trình. Trong căn phòng trống rỗng chiếu đầy ánh nắng sau giờ ngọ, La Chấn Đào giúp Dung Hủ buông hành lý xuống, liền rời đi, trong lòng còn nghĩ: chẳng lẽ Tần Trình còn ở nước ngoài, chưa trở về?
Mà La Chấn Đào đương nhiên không chú ý tới một cánh cửa phòng đóng chặt, sau khi Dung Hủ tiễn La Chấn Đào đi, rón ra rón rén thay dép lê, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Tần Trình. Động tác cậu cẩn thận mở cánh cửa kia ra, theo một tiếng “két”, cửa chậm rãi đẩy vào trong, đem ánh nắng sáng ngời chiếu vào căn phòng tối mờ này.
Phòng Tần Trình hệt như con người hắn, vô cùng lạnh nhạt.
Thiết kế hai màu trắng đen và đường cong hình giọt nước, khiến căn phòng này tràn ngập phong cách chủ nghĩa hiện đại. Gia cụ trong phòng rất ít, ngoại trừ hai cây đèn đặt dưới đất, thì chính là một cái giường rộng lớn. Giờ phút này, người đàn ông ngủ ở trên đó, bị cái chăn màu xám sẫm nhẹ nhàng che phủ.
Đây là lần đầu tiên Dung Hủ nhìn thấy dáng vẻ Tần Trình ngủ. Trước kia mỗi lần cậu cùng giường với đối phương, bất luận là lúc hai người còn chưa ở bên nhau, hay là sau đó thổ lộ với nhau, chính thức bắt đầu yêu đương, mỗi một lần cậu tỉnh dậy, Tần Trình đều đã sớm dậy rồi, thậm chí còn có thể bưng đồ ăn sáng tới cho cậu.
Thật cẩn thận đi đến bên giường, thiếu niên xấu xa nhếch khóe môi, vươn tay, chuẩn bị nắm mũi người đàn ông nào đó.
Nhưng mà cậu vừa mới đi tới đầu giường, liền kinh ngạc phát hiện, người đàn ông đó kéo chăn qua khỏi mũi, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài. Khi đôi mắt kia nhắm chặt lại, đuôi mắt có vẻ dài hơn vài phần, cũng không có loại khí thế mạnh mẽ lạnh lùng như ngày thường.
Thiếu niên nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc quyết định lén kéo chăn xuống, rồi lại nắm mũi.
Động tác của Dung Hủ vô cùng nhẹ, nhẹ đến độ ngay cả tiếng sột sột soạt soạt của chăn cũng không nghe được, toàn bộ căn phòng quanh quẩn tiếng hít thở của cậu.
Hàng mi dài anh tuấn, mắt hẹp dài, lông mi nhẹ nhàng bởi vì động tác nhắm mắt của người đàn ông mà đổ xuống trước mắt, lại bởi vì động tác kéo chăn của thiếu niên mà nhẹ nhàng rung động. Khi mà cái khí tràng cường thịnh đến độ gần như có chút bá đạo lúc tỉnh táo đã tiêu tán, bạn mới có thể chú ý tới, kỳ thật bộ dạng người đàn ông này tương đối xinh đẹp.
Dung Hủ mềm nhẹ lôi kéo chăn, nhìn thấy cái mũi cao thẳng xinh đẹp kia chậm rãi lộ ra. Cậu chỉ kéo đến một nửa, liền có chút nhịn không được, nhanh chóng vươn tay phải đi nắm mũi người đàn ông.
Nắm mũi của một người đang ngủ, sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Đương nhiên sẽ làm cho đối phương nhanh chóng há miệng hô hấp.
Giống như đã nghĩ tới dáng vẻ người đàn ông kia hốt hoảng luống cuống tỉnh lại, thiếu niên không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, kiên nhẫn chờ đợi. Ngay lúc này! Dung Hủ bỗng nhiên cảm giác tay trái mình bị người giật mạnh, cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông còn nhắm mắt ở trước mặt, nhưng đối phương lại đột nhiên có động tác, dùng sức kéo cậu lên trên giường, sau đó, môi kề sát.
“Hưm Tần… ưm…”
Đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông nhanh chóng cạy mở kẽ răng thiếu niên, cướp lấy nước bọt ngọt ngào trong đó. Rõ ràng là bị người đàn ông đó kéo lên trên giường, đặt ở trên người hắn, nhưng Dung Hủ lại cảm thấy lúc mình ngồi trên người đối phương, vẫn luôn là địa vị bị áp chế.
Người nọ điên cuồng mút bờ môi cậu, từng đợt khoái cảm tê dại nhanh chóng xông lên đại não, làm cậu phát ra âm thanh ngọt ngấy dễ nghe. Không khí trong cổ họng bị đối phương thô bạo cướp đi, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến khoái cảm càng thêm phóng đại, Dung Hủ dùng sức hôn trả người đàn ông dưới thân, đại não bị khoái cảm hít thở không thông tràn ngập.
Tận đến khi hai người buông ra, Dung Hủ không ngừng thở dốc, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Cậu cúi đầu, trong mắt mang chút ánh nước, liếc người đàn ông nào đó một cái: “Anh dậy hồi nào? Hửm?”
Ngay cả chính Dung Hủ cũng không phát hiện, trong giọng cậu mang theo một chút xuân ý hấp dẫn, âm cuối dịu dàng nâng lên. Âm thanh dụ người như vậy lại phối với hai mắt đẫm nước và đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, khiến Tần Trình không tiếng động mà mím chặt môi, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Tận lực ngăn chặn dục vọng muốn đặt thiếu niên ở dưới thân ngay bây giờ, vẻ mặt Tần Trình bình tĩnh nói rằng: “Lúc em mở cửa.”
Dung Hủ hơi kinh ngạc: “Mở cửa phòng anh, hay là cửa ngoài?”
Tần Trình cong môi: “Anh nghe được giọng La Chấn Đào.”
Dung Hủ: “…”
Một lát sau, cậu cạn lời nện một quyền trên ngực Tần Trình —— trên thực tế là nện ở trên chăn.
Thiếu niên bất mãn bĩu môi, giọng điệu chính trực trách cứ: “Anh đã biết em về, thế mà còn dám giả bộ ngủ? Mệt em còn tưởng rằng lần này anh trở về bị lệch múi giờ nghiêm trọng, cho nên không dám ồn đến anh, động tác vẫn luôn rất nhẹ. Rõ ràng là anh dậy rồi!”
Nghe vậy, Tần Trình lại hơi nhướn mi, lạnh nhạt hỏi lại: “Cho nên, động tác rất nhẹ của em, chính là muốn lén lút kéo chăn của anh xuống, bịt mũi anh… không cho anh hô hấp à?”
Từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, thiếu niên xoay người, tính toán bò xuống giường, mang giày, không để ý tới đối phương. Nhưng cậu vừa mới đi đến một nửa, tay phải lại bị người đàn ông kia giữ chặt, lúc này quay đầu, Dung Hủ trực tiếp chủ động ngăn chặn Tần Trình, điên cuồng hôn xuống.
Hô hấp nóng bỏng tràn ngập giữa mũi hai người, cái hôn này tùy ý vong tình, chỉ có tiếng nước bọt chậc chậc quanh quẩn ở trong phòng. Thiếu niên chủ động vươn ra đầu lưỡi, quấn lấy người đàn ông, hai người cách một cái chăn ôm nhau, chờ càng về sau, Dung Hủ nhanh chóng chui vào chăn, trực tiếp ôm lấy người đàn ông đó, nghiêm túc mà hôn.
Bọn họ đã có hơn một tháng chưa gặp mặt, từ lần trước chia lìa, hai người chỉ có thể giao lưu trong điện thoại.
Một tháng nói thì rất ngắn, nhưng đối với hai người mà nói, thật sự dài đến độ làm người ta không thể nhẫn nại.
Quần áo nhanh chóng từ trong chăn rơi xuống, cũng không biết là ai bắt đầu cởi quần áo trước, chờ đến khi hai người đã hôn đến tình dục dâng lên, định trùm chăn làm một ít chuyện xấu hổ, đột nhiên!
“Ọt —— ”
Cái chăn không ngừng mấp máy đột nhiên ngừng lại.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Một lát sau.
Tần Trình: “… Bụng em vang kìa, tiểu Hủ.”
Dung Hủ: “… Là bụng anh.”
Tần Trình lãnh tĩnh nói: “Anh đã ăn trên máy bay rồi.”
Dung Hủ nghĩa chính ngôn từ: “Em cũng ăn trên máy bay rồi.”
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Ngay lúc hai người cứng đờ, liền nghe, lại là một tiếng “ọt ọt ——”.
Dung Hủ cong khóe miệng: “Anh nghe, rõ ràng chính là bụng anh đang kêu!”
Tần Trình lần đầu tiên gặp gỡ trường hợp xấu hổ như vậy: “…”
Nhưng mà cũng không lâu lắm, lại là một âm thanh vang lên: “Ọt —— ”
Lần này đến phiên Dung Hủ: “…”
Tình dục có mãnh liệt hơn nữa đụng trúng lúc đói bụng, cũng phải nhường sang bên cạnh. Hai người nhanh chóng mặt xong áo ngủ, cùng đi đến phòng bếp. Khi đi được một nửa, Tần Trình phút chốc dừng bước, chọc cho Dung Hủ kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt mông lung, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của người đàn ông hệt như tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, trong đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng kỳ dị, sau khi im lặng thật lâu, Tần Trình kéo tay thiếu niên nhà mình lại, nghiêm túc nói: “Anh nhớ, ngày hôm qua… hình như mẹ gọi điện thoại, nói hôm nay có khả năng bà ấy đến thành phố B công tác.”
Dung Hủ lập tức: “!!!”
Nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái, thiếu niên gật đầu thật mạnh: “May mắn, may mắn chúng ta không làm thật…”
Nếu không, vậy chỉ có nước thật sự bắt gian tại trận!
Dung Hủ nghiêm túc gật đầu: “Kế hoạch mua nhà nhất định phải đưa lên lịch trình.”
Tần Trình cũng hết sức trịnh trọng gật đầu.
Nếu lúc làm chuyện đó thật sự bị dì Tần thấy được, đừng nói là ở giai đoạn gì, đừng nói hai người có nâng súng làm hay chưa, dù còn chưa tới phân đoạn kia, Dung Hủ cũng thấy, cậu tuyệt đối là sẽ héo. Đổi vị trí tự hỏi, cậu cảm thấy có khả năng Tần Trình còn héo lợi hại hơn một chút…
Nhanh chóng vứt bỏ cơn ác mộng này, phòng ngừa dì Tần đột nhiên đến thăm, hai người ăn mặc chỉnh tề, ở trong phòng bếp nấu cơm.
Làm xong bàn đồ ăn, dì Tần vẫn không đến. Dung Hủ kinh ngạc nhìn Tần Trình, người kia cũng nhướn mi, nhìn về phía cậu.
Không bao lâu, Dung Hủ gọi một cú điện thoại cho dì Tần. Điện thoại mới vừa được nhận, liền nghe bên kia truyền đến một giọng nói vui sướng: “Dung Dung sweetheart thế mà lại gọi điện thoại cho dì! Dì thật là vui mừng!… A, con nói đến nhà Tần Trình hả? Không mà, dì chỉ đến thành phố B công tác, chạng vạng liền trở về rồi… ý, hóa ra sweetheart cũng về nhà hả? Sớm biết vậy tối nay dì liền không về, bằng không còn có thể đi thăm con…”
Dung Hủ: “…”
Tuy nói Dung Hủ cũng thấy không thể gặp dì Tần, quả thật có vài phần tiếc nuối. Nhưng vậy cũng có nghĩa, tối hôm nay, căn hộ này chỉ thuộc về hai người họ.
Bữa tối này ăn vô cùng không tận hứng, đồ ăn trên bàn mới ăn đến một nửa, hai chủ nhân đã hôn nhau. Thiếu niên khóa hai chân, ngồi ở trên đùi Tần Trình, cúi đầu hôn người dưới thân.
Không khí kiều diễm lãng mạn trong phòng ăn tràn ngập ra ngoài, từ phòng ăn một đường đến phòng ngủ, quần áo rơi rụng đầy đất.
Cửa phòng ngủ của Tần Trình đóng chặt, chắn hết tiếng rên rỉ mờ ám hấp dẫn kia ở trong cửa, cũng giấu kín toàn bộ nhớ nhung nồng đậm đến độ sắp lên men, tiểu biệt thắng tân hôn của hai người.
Tuy nói tương đối thoáng trên việc này, nhưng nói thế nào thì, đêm qua cũng chỉ là lần thứ ba của Dung Hủ. Thân thể cậu rất tốt, nhưng mà vừa mới trải qua lặn lội đường xa, lại đột nhiên đến một hồi tình sự kịch liệt như vậy, Dung Hủ ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau, mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Sau khi thức dậy, cậu xoa cái eo có hơi đau nhức, nâng bước vào phòng ngủ của mình, vào phòng rửa mặt bắt đầu đánh răng. Vừa đánh răng, Dung Hủ vừa âm thầm nghĩ: về sau phải bỏ hết bàn chải đánh răng vào trong phòng Tần Trình, bằng không đi tới đi lui rất phiền toái.
Sau khi đánh răng rửa mặt, thiếu niên tìm tìm xung quanh, rất nhanh nghe được tiếng nấu ăn ở phòng bếp.
Mặc áo ngủ màu trắng đơn giản, Dung Hủ nhẹ nhàng nắm nắm thịt mềm bên hông, giảm bớt cơ bắp đau nhức, nâng bước đến phòng bếp. Khi cậu nhìn thấy người đàn ông ở phòng bếp, sắp thốt ra “Tần Trình”, lại bị cậu nuốt vào trong cổ họng.
Ánh nắng xán lạn rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sạch sẽ cực lớn, chiếu vào phòng bếp rộng mở.
Một người đàn ông cao ngất mặc áo ngủ tơ lụa màu đen, lạnh nhạt rũ mắt, nghiêm túc… xào rau. Tay phải cầm chảo, tay trái múc một muỗng muối, rào một tiếng trực tiếp vẩy vào trong chảo, tay lại nhanh chóng trộn đều.
Chỉ sợ tất cả fan Tần Trình đều không nghĩ ra được, dáng vẻ người đàn ông này lúc xào rau.
Cho dù là Tần Trình, lúc xào rau cũng chỉ là một người bình thường. Trán hắn che kín mồ hôi, hiển nhiên là bị hơi nóng ở phòng bếp làm nóng, mà trên mu bàn tay trái của hắn cũng có vài điểm đỏ, có lẽ là lúc xào rau, không cẩn thận bị dầu bắn phải.
Mặc áo ngủ ở nhà, Tần Trình xắn cổ tay áo lên trên, cứ như vậy mà xào rau.
Ý cười trên khóe môi thiếu niên càng đậm, một loại cảm giác ấm áp rong chơi trong lòng. Dung Hủ nói không rõ bây giờ mình có cảm giác gì, nhưng mà khi cậu mặc áo ngủ, nhìn thấy người đàn ông đó đứng ở phòng bếp, nghiêm nghiêm túc túc nấu cơm cho mình… Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật bọn họ cứ bình thường như vậy mà sống qua ngày, cũng thật sự rất tốt.
Lúc này, cậu chỉ là Dung Hủ, hắn cũng chỉ là Tần Trình.
Bọn họ chỉ là một đôi chồng chồng hết sức bình thường, nấu bữa cơm, xem điện ảnh, chỉ chú tâm nghĩ đến người trước mắt.
Một lát sau, Tần Trình múc cà chua xào trứng vào trong đĩa, quay đầu liền gặp được Dung Hủ. Chỉ thấy thiếu niên đang tựa nghiêng vào khung cửa, nghiêng đầu, cười khẽ nhìn mình.
Không biết thiếu niên đã nhìn bao lâu, nhưng mà nhìn cặp mắt ấm áp kia, Tần Trình ném cái chảo nóng có cán vào bồn nước, thản nhiên cong môi: “Anh cảm thấy, tiểu Hủ… hiện tại dường như em rất muốn làm một chuyện.”
Dung Hủ tao nhã nhíu mày: “Hửm?”
Người đàn ông trấn định lãnh tĩnh nói rằng: “Em muốn hôn anh.”
Dung Hủ: “…”
Ngay sau đó, xoay người bước đi, còn thuận tiện bỏ lại một câu: “Không biết xấu hổ.”
Nhưng mà lúc này, Dung Hủ mới đi hai bước, liền bị Tần Trình một phen giữ chặt. Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng đậu ở trên môi cậu, khiến Dung Hủ kinh ngạc mở to hai mắt, con ngươi khẽ run, thật lâu sau, mới hừ nhẹ một tiếng: “Tần tiên sinh, vừa rồi là có ý gì?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không có một chút biểu tình, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm tối đen lại lắng đọng một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu hắn bình tĩnh nói rằng: “Em không muốn hôn anh, cho nên, anh đến hôn em là được.”
Sau xin nói vài câu tâm tình ngọt ngào, Dung Hủ giúp đỡ bưng thức ăn lên bàn.
Ăn một miếng cà chua xào trứng gà, Dung Hủ kinh ngạc nói: “Đồ ăn anh làm sao có vẻ như ngon hơn một chút vậy?”
Tần Trình hết sức bình tĩnh gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong bát thiếu niên, không để bụng nói rằng: “Thường xuyên nấu ăn, chung quy phải có tiến bộ.”
Dung Hủ nghĩ nghĩ, tràn đầy lĩnh hội mà gật đầu: “Cũng đúng, em nấu ăn cũng ngon hơn trước kia một xíu.”
Dung Hủ và Tần Trình cũng không phải dốt nát trong mặt nấu ăn, trước kia chỉ là hai người rất ít khi nấu, cho nên đối với phương diện này không quá quen thuộc, đồ ăn nấu ra chỉ tàm tạm.
Đối với Dung Hủ mà nói, đời trước cậu chỉ ở có một mình. Nấu ăn là một chuyện rất phiền phức, không bằng trực tiếp kêu đồ bên ngoài, đỡ phải lãng phí thời gian. Còn đối với Tần Trình, có lẽ Dung Hủ vĩnh viễn không biết, trước khi cậu đi vào nơi này, trong căn nhà này, thật ra có một người giúp việc theo thời gian.
Tần Trình rất ít khi về nhà, lúc không quay phim hắn thích đi du lịch ở khắp nơi trên toàn cầu, có biệt thự nghỉ phép ở rất nhiều thành phố lớn. Nếu về nơi này, thì sẽ để người giúp việc theo thời gian hỗ trợ quét tước một chút, thuận tiện mỗi ngày đến làm cơm. Tận đến khi Dung Hủ vào ở, Tần Trình mới bỏ đi người giúp việc, để tránh đối phương quấy rầy thời gian ở riêng của hắn và thiếu niên.
Trước kia số lần hai người vào bếp đều ít đến đáng thương, bởi vì không có người cần bọn họ vào bếp.
Nhưng hiện tại, người này xuất hiện, cho nên bọn họ lần lượt nấu ăn cho đối phương, tay nghề cũng theo lẽ đương nhiên mà tiến bộ.
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng đến phòng chiếu phim, chuẩn bị tùy tiện tìm một bộ phim xem.
Dung Hủ đứng ở trước kệ DVD thật lâu, cậu nhìn kỹ mỗi một bộ phim nơi này, tận đến khi Tần Trình thu dọn xong hết bát đũa, bỏ vào máy rửa bát tự động, cậu mới chọn xong.
“Tần Trình, giúp em lấy một chút, cái bộ «Tòa thành ánh trăng» trên cùng kệ kìa. Bộ phim đó là Clemens đạo diễn, chúng ta xem nó đi, vừa lúc để em hiểu biết một chút về phong cách của hắn.”
Cái kệ này cao cỡ hai mét, tuy Dung Hủ có chiều cao 1m85, nhưng hôm nay eo cậu còn có một ít đau nhức. Đêm qua cậu vẫn luôn vươn tay bám bả vai người đàn ông, cánh tay nâng lên cũng có chút nhức mỏi, lúc này liền phải “tận dụng mọi thứ”, để người cao đi làm việc.
Tần Trình giơ tay lên, rút ra một bản DVD mỏng manh từ trong kệ.
DVD «Tòa thành ánh trăng» bị chen giữa rất nhiều DVD, lúc người đàn ông muốn vươn tay rút ra, còn phế đi một phen sức lực. Khi hắn rút cái DVD đó ra xong, hắn cúi đầu đưa cho thiếu niên nhà mình, lại không ngờ rằng Dung Hủ hơi hơi mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn… và tay hắn.
Tần Trình nhíu mày lại: “Tiểu Hủ?”
Dung Hủ lập tức phục hồi lại tinh thần, cầm cái DVD kia: “Không có gì, vừa rồi hình như nhìn lầm. Anh có từng xem bộ phim này chưa…”
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh bị hai người vứt ra sau đầu, ngồi ở trên sofa mềm mại, hai người an tĩnh thưởng thức «Tòa thành ánh trăng». Mà phim kết thúc, tự nhiên là bữa tối, tùy tiện ăn một chút, lại rửa mặt một phen, chính là bữa tiệc lớn buổi tối.
Người đàn ông không chút lưu tình ăn thiếu niên vào bụng, có điều nếu thật sự muốn lấy tư thế thực tế để so sánh, thì cũng nói không rõ rốt cuộc là ai “ăn” ai vào trong thân thể.
Hai ngày này, Dung Hủ vẫn luôn lười biếng ở nhà, cùng hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có với người đàn ông nào đó.
Chủ nhật thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không mây, ánh nắng xán lạn chiếu xuống mặt đất, nghênh đón ngày mùa thu cuối cùng trong sáng ấm áp của thành phố B.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất cực lớn, ánh mắt Dung Hủ nhu hòa nhìn thành phố đắm chìm trong nắng vàng ngoài cửa sổ, nhưng nhìn trong chốc lát, lại xoay người, mở miệng nói: “Em nói, em không muốn ăn rau chân vịt, thật sự một chút cũng không muốn ăn…”
Thời tiết tốt đẹp như vậy, ngày chủ nhật tốt đẹp như vậy, cậu và người đàn ông đó chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra cửa.
Trong lòng có lẽ có một ít tiếc nuối, nhưng mà phần tiếc nuối đó lúc hôn đối phương, đều đã hóa thành hư vô.
Ba ngày sau, La Chấn Đào lái xe đến dưới lầu đón Dung Hủ đến sân bay, chuẩn bị bay đến thành phố S, tham gia tập luyện concert.
Ở cửa lớn, hai người nhẹ nhàng tiến hành nụ hôn tạm biệt. Thiếu niên cúi đầu chỉnh sửa giày, vừa muốn mở cửa, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Concert hình như là buổi tối bảy giờ rưỡi ngày kia nhỉ?”
Dung Hủ hơi kinh ngạc, xoay người nói: “Đúng, làm sao vậy?”
Người đàn ông cười nhạt cong môi: “Ừm, không có gì. Tiểu Hủ… concert, nhất định sẽ thành công.”
Tác giả :
Mạc Thần Hoan