Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
Chương 3
CHƯƠNG 3
“Cái kia… Kỳ thật tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, vừa rồi cái gì cũng đều không thấy.”
Nói xong lời này Lạc Khâu Bạch hận không thể cắn rụng đầu lưỡi, giấu đầu lòi đuôi ai mà tin chứ.
Kỳ Phong nhướng mày liếc hắn một không nói lời nào, hai người cứng ngắc nhìn nhau.
Lạc Khâu Bạch chỉ cảm thấy bị nam nhân ánh mắt lạnh lùng này liếc mắt một cái không thể hô hấp, nghiêng thân mình cầm lấy áo khoác cùng di động, cố gắng làm bộ như vừa rồi cái gì đều không có thấy, kéo kéo khóe miệng, “Tiên sinh, anh xem, tôi thật không biết phòng này có người, không cẩn thận xông tới thật sự xin lỗi, nếu không có việc gì tôi đi trước.”
Bình ổn nói xong, động tác lại nhanh nhẹn, hận không thể biến mất ngay, xoay người ra khỏi cửa.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào hắn, hô hấp ồ ồ dồn dập, thân thể cao lớn tinh tráng căng thẳng, ngược lại không có ngăn cản hắn.
Lạc Khâu Bạch thấy thế thở phào một hơi, học Lý Kim Hâm niệm một câu “A di đà phật”, sau đó nghiêng người đi qua bên hông nam nhân ra ngoài.
Lúc bả vai hai người chạm nhau, Lạc Khâu Bạch nghĩ rằng mình rốt cục được giải thoátrồi, một bàn tay hữu lực cực nóng đột nhiên một phen nắm lấy cổ tay của hắn, đem hắn ép lên bình phong.
Bình phong thật lớn rơi xuống đất “Phanh” một tiếng rồi lắc lư hai cái.
Kỳ Phong thuận thế đem người đè lên trên Lạc Khâu Bạch, hùng vĩ như núibao phủ cả người hắn, “Cậunghĩ rằng nói như thế tôi sẽ tin sao?”
Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, phía sau lưng bị bình phong gập ghềnh hoa văn làm đau, vừa nhấc đầu liền đã chạm phải ánh mắt của nam nhân.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là: Lão hổ không thể đụng đến, nam nhân có bệnh không tiện nói ra không thể chọc đến!
“Tiên sinh, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói, tôi không cố ý.”
Nam nhân vừa nghe thanh âm của hắn, hô hấp càng thêm ồ ồ, căn bản không nghe hắn giải thích, một bàn tay đột nhiên trụ nắm lấy hắn, buộc hắn ngửa đầu đối diện mình.
Đôi mắt dài nhỏ, diện mạo ôn thuận, khuôn mặt bình phàm trong trẻo như nước, duy chỉ có đôi mắt phượng có thần, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta kinh diễm, sao có thể dễ dàng khiến cho mình nổi lên dục vọng? Chẳng lẽ người này có yêu pháp gì hayhắn đã hạ dược y?
Kỳ Phong vẻ mặt nghi hoặc, ngón tay không ngừng run rẩy, lông mày anh tuấn nhíu lại, như đang giải quyết một đề toán khó, chóp mũi tiến đến chiếc cổ của Lạc Khâu Bạch.
Rất thơm, không phải mùi nước hoa haybất cứ hương tinh dầu nào, chỉ là mùi thơm của cơ thể… Thực câu nhân.
Lạc Khâu Bạch bị hành động của hắn làm hoảng sợ, hắn tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, hạng người gì cũng đều thấy qua.
Nam nhân trước mắt này đang dán trên người mình, hắn không rõ nam nhân này muốn gì, quả nhiên trên thế giới này người có quyền thế đều như vậy, đều là lưu manh.
Trong lòngkhông biết tại sao lại dâng lên một cỗ hỏa khí, hắn nhấc chân lênvề đỉnh đầu của Kỳ Phong, mặt lạnh nói, “Tiên sinh, xin anh tự trọng một chút, nếu vừa rồi người kia chưa thỏa mãn anh, xin anhđi tìm người khác, đừng ở chỗ này trêu chọc một người qua đường.”
Một câu nói có khí phách, Kỳ Phong nhíu mày, trong ánh mắt mang lên ý cười hiếm thấy, “Xem ra, vừa rồi cậu thật sự cái gì cũng đều nhìn thấy rồi?”
Thân thể y vẫn cứ run rẩy không thể khống chế, giống như bị áp lực gì, nam căn phía dưới càng ngạnh, mồ hôi đều theo thái dương chảy xuống dưới, nhưng y phát hiện ra một việc, chỉ cần y thượng cậu nam nhân trước mắt này, chỗ nóng nảy không thể phát tiết trên người y sẽ thư thái đi rất nhiều, vừa nghe hắn nói chuyện, xương sống liền trở nên tê dại khoái cảm dâng lên.
Hắn càng ép càng chặt, không cho Lạc Khâu Bạch bất cứ đường lui nào, giống như đang nghiên cứu một món đồ chơi mới lạ, bên này sờ sờ, bên kia vuốt vuốt.
Lạc Khâu Bạch trong cơn giận dữ, bộ dáng đẹp trai cũng trở nên xấu hổ.
Một phen đẩy ra y, cảnh giác hướng về phía cửa, “Đương nhiên, tôi không có phát hiện anh từ bên đó đi ra?”
Nam nhân nháy mắt cứng đờ, một phen đẩy hắn ra, “Cậu mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
“Tôi nói anh buông ra, lần này nghe rõ ràng chưa, muốn tôi đuổi anh ra sao?”
Lạc Khâu Bạch bắt được điểm yếu, vui sướng khi người ta gặp họa cười nói, “Tôi nóinày Kỳ công tử, tuy rằng tôi không biết anh đến đây làm gì, bất quá anh cũng quá biến thái, anh nên có ý tứ một chút, nếu không đừng trách tôi đem chuyện này nói ra.”
Hắn nói nhiều lời như thế, Kỳ Phong mày nhăn càng chặt, không phải bởi vì sinh khí, mà là cái căn bệnh chết tiệt kia lại phát tác .
Toàn thân máu điên cuồng sôi trào, dục vọngbị đánh úp lại, y hận không thể đem cậu nam nhân trước mắt này nuốt vào trong thân thể.
Lạc Khâu Bạch nhìn y cúi thấp đầu, như dã thú đói khát thở hổn hển, bắt lấy cơ hội đẩy y ra, hướng về phía cửa bỏ chạy.
Nói giỡn, hắn cũng không có hứng thú bồi vị “Kỳ công tử” đấu võ mồm làm gì, lúc này không chạy thật sự là ngốc!
Hắn lúc này cũng không có cố không giữ hình tượng, tóc tai bù xùchạy ra cửa, ngón tay vừa mới đụng tới nắm cửa, đã bị cánh tay mãnh liệt từ phía sau kéo về.
Lạc Khâu Bạch cổ áo lập tức bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh hẹp dài, dã thú Kỳ Phong gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nhưtia X quang nhất làm da đầu hắn run lên.
Y nghiến răng hỏi một câu, “Nói cho tôi biết, cậu tên gì.”
Lạc Khâu Bạch trong đầu nháy mắt hiện ra mấy lần trước nhiều tiểu minh tinh bị phú hào đùa chết, nếu như y biết tên mình, có thể bị giết không, cho dù là ngày mai không thể nhìn thấy ánh mắt trời?
Lòng bàn tay run run, hắn mãnh liệt lấy điện thoại di độnggiơ lên trước mặt Kỳ Phong, “Tôinói cho anh biết… Nói cho anh biết! Anh đừng ép tôi, chuyện vừa rồi anh cùng Lý Thiên Kỳ tôi đã dùng di động chụp được hết, anh mà không tha cho tôi, ta sẽ lập tức up lên mạng những tấm hình này.”
“Câm miệng!” Kỳ Phong vừa nghe thanh âm của hắn liền tim đập cấp tốc, xương cốt như nhũn ra, mãnh liệt che miệng của hắn, “Tên! Đừng nói lời vô nghĩa.”
“Anh thật không sợ? Đường đường là công tử Kỳ gia, dĩ nhiên là phải giữ thể diện, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ thân bại danh liệt.”
Lạc Khâu Bạch trên mặt vẫn lộ ra tư thái uy hiếp, cố gắng bảo trì trấn định, trên thực tế đã khẩn trương đến mức tim đập thình thịch rồi, có trời biết công tử Kỳ gia là thứ chó má gì, hắn đều chưa nghe nói qua, hắn nói như vậy để hù y thôi.
“Có giỏi thì cậu thử xem.”
Kỳ Phong lần này rõ ràng không cùng hắn nhiều lời, một tay ấn hắn xuống ghế sôpha, vươn tay mà bắt đầu sờ phía trong quần áo hắn, nhất định phải làm rõ ràng người này rốt cuộc là ai.
Lạc Khâu Bạch kêu thất thanh một tiếng, dục vọng của Kỳ Phong liên tục trào dâng, y chịu không nổi tra tấn, theo bản năng cúi đầu, Lạc Khâu Bạch cả kinh hô to một tiếng, “Anh còn như thế tôi liền lập tức ấn nút gửi!”
Kỳ Phong dừng lại động tác, đúng lúc này, chông báo thức trên điện thoại của Lạc Khâu Bạch đột nhiên vang lên, hắn như thấy cứu tinh, cầm lấy di động sắc bén nói, “Vừa rồi tôi đã đem hình của anh gửi cho bạn tôi, hiện tại cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, nếu tôi không nghe, một lát sau anh không buông rachúng sẽ lập tức truyền khắp internet, nếu anh không tin thì thử xem!”
Kỳ Phong lười phản ứng, thấy hắn không ngừng giãy dụa lộ ra chiếc cổ thon dài, không chút do dự cắn xuống, hắn muốn xem xem trong cổ họng người này rốt cuộc chứa cái gì lại câu nhân mê người đến thế.
“Đau!” Không buông ra thì thôi, còn cắn con mẹ nó y là chó sao!
Thanh âm mềm dẻo uyển chuyển vang lên, trong trẻo như nốt nhạc, nháy mắt làm eo Kỳ Phong mềm nhũn, căn bệnhlại triệt để tái phát, tứ chi không có một tia khí lực.
Lạc Khâu Bạch nắm lấy cơ hội, mãnh liệt đẩy y ra, ngay cả áo khoác cũng không kịp lấy, luống cuống tay chân chạy ra bên ngoài.
“Không được… Đi, tên của cậu!”
Kỳ Phong vươn tay bắt hắn, thần sắc đau đớn, sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như sốt, không đơn giản chỉ là trúng xuân dược.
Lạc Khâu Bạch dừng bước lại, chần chờ một chút, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa đông đông.
“Thiếu gia, ngài xảy ra chuyện gì? Sao có tiếng động lớn như vậy?”
Lạc Khâu Bạch tay chân luống cuống, người này lại còn có vệ sĩ, vậy nếu hắn ra ngoài chẳng khác nào đụng phải họng súng, vạn nhất bị những người này bắt trở về tiếp tục làm ấm giường cho thiếu gia của họ thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, hắn thầm mắng một tiếng, đem áo khoác đặt trên lưng, theo cửa sổ nhảy xuống.
Bên ngoài vẫn cònmưa, hắn sợ run cả người, lúc Kỳ Phong lảo đảo đuổi tới cửa sổ, hắn đã ôm một cái ống từ lầu hai trượt xuống hoa viên.
Ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Kỳ Phong, hắn làm mặt quỷ, vui sướng hô to một tiếng, “Không tiễn, tái kiến!”
“Thiếu gia, muốn đuổi theo không?”
Vệ sĩ lúc này đã xông tới, Kỳ Phong đầu choáng váng tựa vào tường, hai mắt đỏ sẫm, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Khâu Bạch, lắc lắc, “Không cần.”
“Trước đưa tôi trở về, căn bệnh chết tiệt lại phát tác.”
Nói xong câu đó hắn đã dốc hết toàn bộ khí lực, che tim quặn đau, nhắm mắt lại chậm rãi hạ lệnh, “Còn có, người kia, điều tra cho tôi đó là ai.”
Lời của editor: Hai bạn gặp nhau rồi! Anh Kỳ Phong để ý rồi!
“Cái kia… Kỳ thật tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, vừa rồi cái gì cũng đều không thấy.”
Nói xong lời này Lạc Khâu Bạch hận không thể cắn rụng đầu lưỡi, giấu đầu lòi đuôi ai mà tin chứ.
Kỳ Phong nhướng mày liếc hắn một không nói lời nào, hai người cứng ngắc nhìn nhau.
Lạc Khâu Bạch chỉ cảm thấy bị nam nhân ánh mắt lạnh lùng này liếc mắt một cái không thể hô hấp, nghiêng thân mình cầm lấy áo khoác cùng di động, cố gắng làm bộ như vừa rồi cái gì đều không có thấy, kéo kéo khóe miệng, “Tiên sinh, anh xem, tôi thật không biết phòng này có người, không cẩn thận xông tới thật sự xin lỗi, nếu không có việc gì tôi đi trước.”
Bình ổn nói xong, động tác lại nhanh nhẹn, hận không thể biến mất ngay, xoay người ra khỏi cửa.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào hắn, hô hấp ồ ồ dồn dập, thân thể cao lớn tinh tráng căng thẳng, ngược lại không có ngăn cản hắn.
Lạc Khâu Bạch thấy thế thở phào một hơi, học Lý Kim Hâm niệm một câu “A di đà phật”, sau đó nghiêng người đi qua bên hông nam nhân ra ngoài.
Lúc bả vai hai người chạm nhau, Lạc Khâu Bạch nghĩ rằng mình rốt cục được giải thoátrồi, một bàn tay hữu lực cực nóng đột nhiên một phen nắm lấy cổ tay của hắn, đem hắn ép lên bình phong.
Bình phong thật lớn rơi xuống đất “Phanh” một tiếng rồi lắc lư hai cái.
Kỳ Phong thuận thế đem người đè lên trên Lạc Khâu Bạch, hùng vĩ như núibao phủ cả người hắn, “Cậunghĩ rằng nói như thế tôi sẽ tin sao?”
Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, phía sau lưng bị bình phong gập ghềnh hoa văn làm đau, vừa nhấc đầu liền đã chạm phải ánh mắt của nam nhân.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là: Lão hổ không thể đụng đến, nam nhân có bệnh không tiện nói ra không thể chọc đến!
“Tiên sinh, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã nói, tôi không cố ý.”
Nam nhân vừa nghe thanh âm của hắn, hô hấp càng thêm ồ ồ, căn bản không nghe hắn giải thích, một bàn tay đột nhiên trụ nắm lấy hắn, buộc hắn ngửa đầu đối diện mình.
Đôi mắt dài nhỏ, diện mạo ôn thuận, khuôn mặt bình phàm trong trẻo như nước, duy chỉ có đôi mắt phượng có thần, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta kinh diễm, sao có thể dễ dàng khiến cho mình nổi lên dục vọng? Chẳng lẽ người này có yêu pháp gì hayhắn đã hạ dược y?
Kỳ Phong vẻ mặt nghi hoặc, ngón tay không ngừng run rẩy, lông mày anh tuấn nhíu lại, như đang giải quyết một đề toán khó, chóp mũi tiến đến chiếc cổ của Lạc Khâu Bạch.
Rất thơm, không phải mùi nước hoa haybất cứ hương tinh dầu nào, chỉ là mùi thơm của cơ thể… Thực câu nhân.
Lạc Khâu Bạch bị hành động của hắn làm hoảng sợ, hắn tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, hạng người gì cũng đều thấy qua.
Nam nhân trước mắt này đang dán trên người mình, hắn không rõ nam nhân này muốn gì, quả nhiên trên thế giới này người có quyền thế đều như vậy, đều là lưu manh.
Trong lòngkhông biết tại sao lại dâng lên một cỗ hỏa khí, hắn nhấc chân lênvề đỉnh đầu của Kỳ Phong, mặt lạnh nói, “Tiên sinh, xin anh tự trọng một chút, nếu vừa rồi người kia chưa thỏa mãn anh, xin anhđi tìm người khác, đừng ở chỗ này trêu chọc một người qua đường.”
Một câu nói có khí phách, Kỳ Phong nhíu mày, trong ánh mắt mang lên ý cười hiếm thấy, “Xem ra, vừa rồi cậu thật sự cái gì cũng đều nhìn thấy rồi?”
Thân thể y vẫn cứ run rẩy không thể khống chế, giống như bị áp lực gì, nam căn phía dưới càng ngạnh, mồ hôi đều theo thái dương chảy xuống dưới, nhưng y phát hiện ra một việc, chỉ cần y thượng cậu nam nhân trước mắt này, chỗ nóng nảy không thể phát tiết trên người y sẽ thư thái đi rất nhiều, vừa nghe hắn nói chuyện, xương sống liền trở nên tê dại khoái cảm dâng lên.
Hắn càng ép càng chặt, không cho Lạc Khâu Bạch bất cứ đường lui nào, giống như đang nghiên cứu một món đồ chơi mới lạ, bên này sờ sờ, bên kia vuốt vuốt.
Lạc Khâu Bạch trong cơn giận dữ, bộ dáng đẹp trai cũng trở nên xấu hổ.
Một phen đẩy ra y, cảnh giác hướng về phía cửa, “Đương nhiên, tôi không có phát hiện anh từ bên đó đi ra?”
Nam nhân nháy mắt cứng đờ, một phen đẩy hắn ra, “Cậu mới vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
“Tôi nói anh buông ra, lần này nghe rõ ràng chưa, muốn tôi đuổi anh ra sao?”
Lạc Khâu Bạch bắt được điểm yếu, vui sướng khi người ta gặp họa cười nói, “Tôi nóinày Kỳ công tử, tuy rằng tôi không biết anh đến đây làm gì, bất quá anh cũng quá biến thái, anh nên có ý tứ một chút, nếu không đừng trách tôi đem chuyện này nói ra.”
Hắn nói nhiều lời như thế, Kỳ Phong mày nhăn càng chặt, không phải bởi vì sinh khí, mà là cái căn bệnh chết tiệt kia lại phát tác .
Toàn thân máu điên cuồng sôi trào, dục vọngbị đánh úp lại, y hận không thể đem cậu nam nhân trước mắt này nuốt vào trong thân thể.
Lạc Khâu Bạch nhìn y cúi thấp đầu, như dã thú đói khát thở hổn hển, bắt lấy cơ hội đẩy y ra, hướng về phía cửa bỏ chạy.
Nói giỡn, hắn cũng không có hứng thú bồi vị “Kỳ công tử” đấu võ mồm làm gì, lúc này không chạy thật sự là ngốc!
Hắn lúc này cũng không có cố không giữ hình tượng, tóc tai bù xùchạy ra cửa, ngón tay vừa mới đụng tới nắm cửa, đã bị cánh tay mãnh liệt từ phía sau kéo về.
Lạc Khâu Bạch cổ áo lập tức bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh hẹp dài, dã thú Kỳ Phong gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nhưtia X quang nhất làm da đầu hắn run lên.
Y nghiến răng hỏi một câu, “Nói cho tôi biết, cậu tên gì.”
Lạc Khâu Bạch trong đầu nháy mắt hiện ra mấy lần trước nhiều tiểu minh tinh bị phú hào đùa chết, nếu như y biết tên mình, có thể bị giết không, cho dù là ngày mai không thể nhìn thấy ánh mắt trời?
Lòng bàn tay run run, hắn mãnh liệt lấy điện thoại di độnggiơ lên trước mặt Kỳ Phong, “Tôinói cho anh biết… Nói cho anh biết! Anh đừng ép tôi, chuyện vừa rồi anh cùng Lý Thiên Kỳ tôi đã dùng di động chụp được hết, anh mà không tha cho tôi, ta sẽ lập tức up lên mạng những tấm hình này.”
“Câm miệng!” Kỳ Phong vừa nghe thanh âm của hắn liền tim đập cấp tốc, xương cốt như nhũn ra, mãnh liệt che miệng của hắn, “Tên! Đừng nói lời vô nghĩa.”
“Anh thật không sợ? Đường đường là công tử Kỳ gia, dĩ nhiên là phải giữ thể diện, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ thân bại danh liệt.”
Lạc Khâu Bạch trên mặt vẫn lộ ra tư thái uy hiếp, cố gắng bảo trì trấn định, trên thực tế đã khẩn trương đến mức tim đập thình thịch rồi, có trời biết công tử Kỳ gia là thứ chó má gì, hắn đều chưa nghe nói qua, hắn nói như vậy để hù y thôi.
“Có giỏi thì cậu thử xem.”
Kỳ Phong lần này rõ ràng không cùng hắn nhiều lời, một tay ấn hắn xuống ghế sôpha, vươn tay mà bắt đầu sờ phía trong quần áo hắn, nhất định phải làm rõ ràng người này rốt cuộc là ai.
Lạc Khâu Bạch kêu thất thanh một tiếng, dục vọng của Kỳ Phong liên tục trào dâng, y chịu không nổi tra tấn, theo bản năng cúi đầu, Lạc Khâu Bạch cả kinh hô to một tiếng, “Anh còn như thế tôi liền lập tức ấn nút gửi!”
Kỳ Phong dừng lại động tác, đúng lúc này, chông báo thức trên điện thoại của Lạc Khâu Bạch đột nhiên vang lên, hắn như thấy cứu tinh, cầm lấy di động sắc bén nói, “Vừa rồi tôi đã đem hình của anh gửi cho bạn tôi, hiện tại cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, nếu tôi không nghe, một lát sau anh không buông rachúng sẽ lập tức truyền khắp internet, nếu anh không tin thì thử xem!”
Kỳ Phong lười phản ứng, thấy hắn không ngừng giãy dụa lộ ra chiếc cổ thon dài, không chút do dự cắn xuống, hắn muốn xem xem trong cổ họng người này rốt cuộc chứa cái gì lại câu nhân mê người đến thế.
“Đau!” Không buông ra thì thôi, còn cắn con mẹ nó y là chó sao!
Thanh âm mềm dẻo uyển chuyển vang lên, trong trẻo như nốt nhạc, nháy mắt làm eo Kỳ Phong mềm nhũn, căn bệnhlại triệt để tái phát, tứ chi không có một tia khí lực.
Lạc Khâu Bạch nắm lấy cơ hội, mãnh liệt đẩy y ra, ngay cả áo khoác cũng không kịp lấy, luống cuống tay chân chạy ra bên ngoài.
“Không được… Đi, tên của cậu!”
Kỳ Phong vươn tay bắt hắn, thần sắc đau đớn, sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như sốt, không đơn giản chỉ là trúng xuân dược.
Lạc Khâu Bạch dừng bước lại, chần chờ một chút, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa đông đông.
“Thiếu gia, ngài xảy ra chuyện gì? Sao có tiếng động lớn như vậy?”
Lạc Khâu Bạch tay chân luống cuống, người này lại còn có vệ sĩ, vậy nếu hắn ra ngoài chẳng khác nào đụng phải họng súng, vạn nhất bị những người này bắt trở về tiếp tục làm ấm giường cho thiếu gia của họ thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, hắn thầm mắng một tiếng, đem áo khoác đặt trên lưng, theo cửa sổ nhảy xuống.
Bên ngoài vẫn cònmưa, hắn sợ run cả người, lúc Kỳ Phong lảo đảo đuổi tới cửa sổ, hắn đã ôm một cái ống từ lầu hai trượt xuống hoa viên.
Ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Kỳ Phong, hắn làm mặt quỷ, vui sướng hô to một tiếng, “Không tiễn, tái kiến!”
“Thiếu gia, muốn đuổi theo không?”
Vệ sĩ lúc này đã xông tới, Kỳ Phong đầu choáng váng tựa vào tường, hai mắt đỏ sẫm, nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Khâu Bạch, lắc lắc, “Không cần.”
“Trước đưa tôi trở về, căn bệnh chết tiệt lại phát tác.”
Nói xong câu đó hắn đã dốc hết toàn bộ khí lực, che tim quặn đau, nhắm mắt lại chậm rãi hạ lệnh, “Còn có, người kia, điều tra cho tôi đó là ai.”
Lời của editor: Hai bạn gặp nhau rồi! Anh Kỳ Phong để ý rồi!
Tác giả :
Doanh Triệt Thệ Tuyết