Cứ Quyết Định Vậy Nhé
Chương 4: Anh lại rất nghiêm túc nói cho cô biết, “Nhưng tôi muốn ăn bánh kẹp Tay của cô.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Blue
“Khâu Thiên?” Kim Đa Bảo cũng bị người bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ, đêm tối luôn khiến người ta tự sinh ra rất nhiều cảm giác khẩn trương.
Suýt chút nữa Khâu Thiên đã thốt ra “Là bố cô đây”, nhưng nghẹn trở lại, nên đáp, “Là tôi.”
“Bị cúp điện.” Kim Đa Bảo giải thích.
Đứng trong bóng tối nên Khâu Thiên không nhìn thấy biểu cảm phì cười của cô. Vừa rồi nghe giọng nói anh ta rất buồn cười, giống như là bị dọa sợ.
“Ừm, cúp điện rồi.” Khâu Thiên chiếu ánh sáng lên phía trước Kim Đa Bảo, “Đi thôi, tôi chiếu đèn cho cô.”
“Cảm ơn.” Có thêm người đi cùng làm cô yên tâm hơn rất nhiều, không chỉ yên tâm về ánh sáng lúc đi cầu thang, những chuyện ma quỷ sinh ra trong đầu cũng bị bóp chết sạch sẽ.
“Cô chưa ăn cơm hả?” Mùi thơm của bánh kẹp Tay truyền tới mũi Khâu Thiên, có cảm giác rất ngon miệng.
Kim Đa Bảo vẫn còn nhớ tiền sự lúc trước của anh chàng này, chỉ nói “Vừa tan ca”, chứ không hỏi anh ta đã ăn cơm chưa.
Kết quả Khâu Thiên lại tự trả lời, “Tôi cũng chưa ăn.”
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn, anh đứng cách cô khoảng bảy tám bậc thang, cũng dừng lại, hai người không nhìn rõ mặt đối phương, Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, “Chắc chắn ba mẹ cậu đã chừa cơm rồi.”
Anh lại rất nghiêm túc nói cho cô biết, “Nhưng tôi muốn ăn bánh kẹp Tay của cô.”
Chuyện quái gì thế?
Kim Đa Bảo đối diện với ánh mắt gần như muốn cướp đoạt trắng trợn của anh ta, cảm thấy anh ta không nói lý như vậy cũng có chút dao động… dao động cái con quỷ, dựa vào cái gì mà anh ta muốn thì sẽ cho anh ta? Trong lòng cô nghĩ như vậy, nên lời không khách sáo liền buột miệng chạy ra ngoài: “Cậu muốn ăn thì tôi phải cho cậu sao?”
“Lần trước tôi đền đồ uống cho cô rồi.”
“Cậu nói đó là phí trả công tôi nhặt banh cực khổ.”
“Nhưng cô nói là nhặt banh không cực khổ.”
“…”
Kim Đa Bảo chưa bao giờ cãi tay đôi với người khác, nghĩ tới chỉ vì một cái bánh, cô buồn bực, còn có chút tức giận đưa cái bánh đựng trong túi ny lon cho anh ta, “Vậy cậu ăn đi.”
“Tôi ăn một miếng là được.”
Ăn một miếng? Anh ăn rồi tôi còn có thể ăn tiếp sao? Lẽ nào tôi một miếng rồi anh một miếng? Anh với tôi thân thiết đến vậy à?
Kim Đa Bảo yên lặng nhổ một ngụm, nghĩ anh ta cắn rồi sẽ cho anh ta luôn, ai lại thích ăn đồ thừa của người khác chứ.
Khâu Thiên bước lên bậc thang, lúc bước tới cách cô ba bậc thì tầm mắt hai người ngang nhau, anh ta nhận lấy cái túi, dùng tay xé một góc bánh kẹp Tay, ngẩng đầu cắn một miếng, sau đó lại cắn từng chút từng chút.
Kim Đa Bảo nhìn anh ta ăn xong, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: Thì ra anh ta ăn như vậy, vậy phần còn dư cô vẫn muốn ăn tiếp. Bây giờ chỉ cần tìm đường về nhà, lấy lại phần còn dư là có thể vui vẻ ăn bánh kẹp. Nghĩ như vậy, cô định bụng tìm khăn giấy trong ba lô cho anh ta chùi tay.
Ba lô của cô là loại rút dây ở miệng túi, cởi gút ra, cô vươn tay vào tìm khăn giấy, nhưng tay kia cô vừa giữ ba lô vừa cầm bong bóng nên giữ không chặt lắm, ba lô trong tay ngọ ngoạy vài cái, sau đó đột nhiên tụt khỏi tay rơi thẳng xuống đất, còn có vài tiếng đinh đinh đang đang vang lên, dường như thứ gì đó trong ba lô đã rơi xuống cầu thang.
Cái này thật xấu hổ.
Đi bộ trên hành lang tối đen đã rất vất vả, bây giờ lại sinh thêm chuyện tìm kiếm vật nhỏ phiền phức như vậy.
Thật ra Khâu Thiên không cảm thấy phiền phức, anh cầm điện thoại di động, xoay người bước xuống cầu thang nhặt chiếc hộp nhỏ như hộp kẹo trái cây. Nhặt lên lại chiếu đèn vào nhìn, không chút xấu hổ hỏi một câu, “Cái này ăn ngon không?”
Kim Đa Bảo đỡ trán, “Cậu nếm thử đi.”
Sau đó Khâu Thiên thật sự mở hộp cầm một viên bỏ vào miệng, “Ngon lắm.”
Cũng may trong ba lô chỉ có vật đó ăn được.
Khâu Thiên nhặt đồ còn sót lại, gom thành một đống bỏ vào ba lô của cô, nhặt xong lại chiếu đèn nhìn xem còn sót lại vật gì không. Anh giúp cô gút miệng ba lô, nói với cô: “Duỗi tay ra.”
Kim Đa Bảo “Hả?” một tiếng, theo bản năng duỗi tay ra, Khâu Thiên cầm hai quai đeo giúp cô khoác lên người, sau đó lại tiếp tục chiếu sáng. Cô ngập ngừng một chút, nếu cảm ơn cũng không tiện lắm, cô cảm thấy cử chỉ vừa nãy rất thân mật, lúc ba lô được đeo lên vai, cô vẫn chưa phản ứng kịp.
“Đi thôi.” Khâu Thiên đứng cách cô rất gần, cô cảm thấy mình chỉ cần ngã ra sau một chút là sẽ tiến thẳng vào ngực anh ta.
Ai ai ai! Tại sao cô phải ngã ra sau một chút chứ?
Kim Đa Bảo chột dạ đi nhanh hơn, băng thật nhanh qua hai tầng lầu còn lại, sau đó đứng trước cửa nhà mình khẩn trương tìm chìa khóa.
“Thấy đường không?” Đại khái là cô đứng nửa ngày vẫn không tìm được chìa khóa nhà, nên làm Khâu Thiên chú ý. Anh ta đã mở cửa nhà mình, nhưng cũng chưa bước vào, xoay người lấy điện thoại chiếu sáng giúp cô.
“Ting” một tiếng, hành lang vốn tối đen như mực bỗng sáng lên, ánh sáng chói lóa làm mắt cô hơi đau. Nhà bên kia vang lên tiếng hỏi của mẹ Khâu, Khâu Thiên thu tay về, nhanh nhẹn trả lời “Là con”, anh nhìn lướt qua đầu thỏ vẫn đang bay kia, rồi nhìn sang Kim Đa Bảo cuối cùng cũng tìm được chìa khóa nhà, cười nói một tiếng: “Tạm biệt.”
Kim Đa Bảo vừa bước vào nhà đã bị bạn cùng phòng Tiểu Vân nhào vào lòng, từ sau khi cô nàng đi du lịch về, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn rất nhiều: “Hu hu hu, cuối cùng cậu cũng về rồi, ở nhà một mình làm tớ sợ gần chết, cúp điện hơn hai tiếng đồng hồ, trong nhà còn không có nến nữa!”
Kim Đa Bảo lại cảm thấy may mắn vì trong nhà không có nến, nếu bạn cùng phòng của cô bị dọa sợ đến mức xúc động, nói không chừng có thể đốt cả tòa nhà này cũng nên, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Tiểu Vân nhìn lướt qua chiếc túi trong tay Kim Đa Bảo, “Tớ ăn mất trái xoài cuối cùng rồi, ngọt lắm. Hồi nãy bên ngoài cậu nói chuyện với ai vậy?”
Đứa con trai tham ăn ở cửa nhà đối diện.
Kim Đa Bảo bĩu môi, “Chạm mặt con trai của thầy sống nhà đối diện.”
“À, siêu sao bóng đá đó hả?” Tiểu Vân có chút nghi ngờ, “Sao cậu quen cậu ta?”
“Cậu biết hả? Siêu sao bóng đá?” Kim Đa Bảo còn thấy nghi ngờ hơn cô.
“Không biết, nghe dì Thẩm nhà đối diện nói. Hôm nay tan ca về dì ấy tới đây phát bảng khảo sát, về tình yêu tổ quốc yêu đồng bào gì đó, dì ấy là tổ trưởng, nên đến đưa bảng bảo tớ điền vào. Nhưng tớ không biết rõ lắm, nên phải lên mạng tra cứu, còn dì ngồi trên ghế sa lon chờ, trò chuyện với tớ một lúc. Con trai dì ấy là siêu sao bóng đá, trước trận thi đấu nào cũng kiếm được hai trăm vạn…” Kim Đa Bảo nghe Tiểu Vân nói không dứt miệng, chỉ cảm thấy so với cô, cô nàng này còn giống con gái của mẹ cô hơn, chỉ điền một bảng khảo sát mà đã có thể nghe ngóng toàn bộ tình hình gia đình người ta.
“À, dì ấy ngồi khoảng mười lăm phút, tớ cắt mâm xoài trên bàn cho dì ấy ăn, dì nói quê dì cũng có đặc sản là xoài, còn nói xoài nhà chúng ta là hàng xuất khẩu đặc biệt ở quê dì.”
Đây là xoài của nhà dì ấy… chờ một chút? Không phải Khâu Thiên nói mẹ anh ta biếu cô sao, vậy tại sao mẹ anh ta lại nói như thể không biết chuyện gì thế?
Nói chuyện với Tiểu Vân một lúc, bánh kẹp Tay của Kim Đa Bảo đã lạnh ngắt, cô bỏ vào lò vi sóng hâm lại, lúc đứng đợi lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vừa nãy sao ba lô cô lại rơi xuống nhỉ? Hình như là để tìm khăn giấy? Cho nên cuối cùng không tìm được khăn giấy, Khâu Thiên cũng chưa lau sạch tay?
Cô chạy vào phòng cầm ba lô lên xem, phía dưới bên phải chiếc ba lô bằng vải bố màu nâu nhạt, bỗng xuất hiện một dấu tay mờ mờ bóng nhẵn.
Tại sao! Anh ta cố ý đúng không!
Ba Khâu mẹ Khâu biết con trai quay về nên đã mua rất nhiều món ăn, nhưng không mua nhiều món mặn lắm, vì sợ Khâu Thiên ăn nhiều dầu mỡ sẽ tiêu chảy, ảnh hưởng đến thi đấu, nhưng thức ăn khá phong phú, được bày sẵn trên dĩa. Nhưng anh về quá trễ, nên ba mẹ Khâu đành phải bỏ lại vào nồi đun.
“Ba mẹ ăn thêm chút nữa không?”
“Ăn rồi, con ăn đi.” Ba Khâu tự rót một li rượu trắng, ngồi cạnh bàn bóc đậu phộng, “Uống không?”
“Dạ.” Khâu Thiên cầm bình rượu rót cho mình nửa li, mời ba Khâu một li rồi bắt đầu dùng bữa, cường độ huấn luyện hôm nay rất lớn, anh thật sự rất đói bụng, có thể nuốt sống cả một con bò.
Mẹ Khâu hâm nóng món ăn cuối cùng xong cũng ngồi xuống, trách móc chuyện ba Khâu cho con trai uống rượu. Bà bảo con ăn nhiều một chút, sau đó thử thăm dò, “Khâu Thiên, gần đây con có người yêu đúng không?”
“Khụ khụ.” Khâu Thiên bị sặc, vội bưng li rượu nốc hết một hơi, vị cay nóng xộc thẳng lên đầu, nhưng cuối cùng cũng dừng ho khan, “Mẹ, mẹ nghĩ thế nào mà lại hỏi vậy?”
Mẹ Khâu bĩu môi, hôm đó bà thấy con trai cười tủm tỉm bước ra từ cửa nhà đối diện đã cảm thấy kì quái, hôm nay bà sang đó phát bảng khảo sát, lúc cô bé kia bưng xoài ra mời, mùi vị kia rất quen, rõ ràng là từ hộp xoài đã biến mất của nhà mình, lúc đó Khâu Thiên còn nói là ba mang đi mất.
Mẹ Khâu vạch trần anh, nhìn bộ dạng không chịu thừa nhận của anh, bà chỉ đành nói bóng nói gió: “Mẹ nghĩ tìm bạn gái thì nên tìm một người biết săn sóc, yên tĩnh, đừng ồn ào ầm ĩ quá.”
Cô bé nhà đối diện hình như nói rất nhiều, hơn nữa việc nhà cũng không thành thạo, nhìn cô bé cắt xoài mà chân tay lóng ngóng, làm bà cứ sợ nó sẽ cắt đứt tay.
Nghe bà nói vậy, quả thật trong đầu Khâu Thiên liền hiện lên một bóng người, dù là nghi ngờ, sợ sệt, hay đối với anh có thành kiến, cô cũng không nói ra, hình như tức giận cũng chỉ trừng mắt lườm một cái, cô không phải là loại người mỏng manh yếu ớt, nhưng anh chưa bao giờ nghe cô nói lớn tiếng cả.
Không ồn ào, cho người ta cảm thấy… rất thoải mái.
Ăn cơm xong cũng không còn sớm, Khâu Thiên tắm rửa rồi lên giường nằm, nghĩ đến Kim Đa Bảo, không biết bây giờ cô có đang giặt ba lô hay không. Đương nhiên anh biết trên tay mình có dầu, lỡ làm dơ ba lô của cô, không biết giặt sạch được không nhỉ? Nếu giặt không sạch… có phải mỗi lần nhìn thấy dấu tay kia, cô sẽ thầm mắng anh không?
Không biết tại sao, nghĩ đến chuyện này lại khiến anh có chút vui vẻ. Anh tự khinh bỉ mình một câu, nhưng trở mình, lại nhịn không được cười khẽ. Một li rượu trắng cay nóng làm cả người cảm thấy rất ấm áp, nhất là phần đầu, có phần mơ hồ, cũng có phần tỉnh táo. Anh nhớ rất lâu trước kia đã nhìn thấy bóng dáng cô, nhưng lại nhớ không rõ, có lẽ là có chút ấn tượng mờ mờ. Nhưng cô nàng kia lại hoàn toàn không nhớ ra anh, thật là không có lương tâm.
Anh lại nhớ về chuyện lúc nãy, cô tỏ vẻ không cam tâm, đưa túi bánh kẹp Tay cho anh ăn. Đúng là anh điên rồi, sao lại nghiện bắt nạt người khác như thế chứ?
…
Để tránh giờ cao điểm, từ trước đến nay Kim Đa Bảo đều dậy rất sớm, sau đó đến quán ăn bên cạnh công ty dùng cơm. Cô xoa mắt, mở cửa ra, lúc nhìn qua lớp cửa sắt bên ngoài, đã thấy một người đang đứng đóng cửa ở đối diện, giày thể thao trên chân vẫn chưa buộc dây.
Hiển nhiên người nọ cũng nghe thấy tiếng động bên này, quay đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chào buổi sáng.”
Edit: Blue
“Khâu Thiên?” Kim Đa Bảo cũng bị người bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ, đêm tối luôn khiến người ta tự sinh ra rất nhiều cảm giác khẩn trương.
Suýt chút nữa Khâu Thiên đã thốt ra “Là bố cô đây”, nhưng nghẹn trở lại, nên đáp, “Là tôi.”
“Bị cúp điện.” Kim Đa Bảo giải thích.
Đứng trong bóng tối nên Khâu Thiên không nhìn thấy biểu cảm phì cười của cô. Vừa rồi nghe giọng nói anh ta rất buồn cười, giống như là bị dọa sợ.
“Ừm, cúp điện rồi.” Khâu Thiên chiếu ánh sáng lên phía trước Kim Đa Bảo, “Đi thôi, tôi chiếu đèn cho cô.”
“Cảm ơn.” Có thêm người đi cùng làm cô yên tâm hơn rất nhiều, không chỉ yên tâm về ánh sáng lúc đi cầu thang, những chuyện ma quỷ sinh ra trong đầu cũng bị bóp chết sạch sẽ.
“Cô chưa ăn cơm hả?” Mùi thơm của bánh kẹp Tay truyền tới mũi Khâu Thiên, có cảm giác rất ngon miệng.
Kim Đa Bảo vẫn còn nhớ tiền sự lúc trước của anh chàng này, chỉ nói “Vừa tan ca”, chứ không hỏi anh ta đã ăn cơm chưa.
Kết quả Khâu Thiên lại tự trả lời, “Tôi cũng chưa ăn.”
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn, anh đứng cách cô khoảng bảy tám bậc thang, cũng dừng lại, hai người không nhìn rõ mặt đối phương, Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, “Chắc chắn ba mẹ cậu đã chừa cơm rồi.”
Anh lại rất nghiêm túc nói cho cô biết, “Nhưng tôi muốn ăn bánh kẹp Tay của cô.”
Chuyện quái gì thế?
Kim Đa Bảo đối diện với ánh mắt gần như muốn cướp đoạt trắng trợn của anh ta, cảm thấy anh ta không nói lý như vậy cũng có chút dao động… dao động cái con quỷ, dựa vào cái gì mà anh ta muốn thì sẽ cho anh ta? Trong lòng cô nghĩ như vậy, nên lời không khách sáo liền buột miệng chạy ra ngoài: “Cậu muốn ăn thì tôi phải cho cậu sao?”
“Lần trước tôi đền đồ uống cho cô rồi.”
“Cậu nói đó là phí trả công tôi nhặt banh cực khổ.”
“Nhưng cô nói là nhặt banh không cực khổ.”
“…”
Kim Đa Bảo chưa bao giờ cãi tay đôi với người khác, nghĩ tới chỉ vì một cái bánh, cô buồn bực, còn có chút tức giận đưa cái bánh đựng trong túi ny lon cho anh ta, “Vậy cậu ăn đi.”
“Tôi ăn một miếng là được.”
Ăn một miếng? Anh ăn rồi tôi còn có thể ăn tiếp sao? Lẽ nào tôi một miếng rồi anh một miếng? Anh với tôi thân thiết đến vậy à?
Kim Đa Bảo yên lặng nhổ một ngụm, nghĩ anh ta cắn rồi sẽ cho anh ta luôn, ai lại thích ăn đồ thừa của người khác chứ.
Khâu Thiên bước lên bậc thang, lúc bước tới cách cô ba bậc thì tầm mắt hai người ngang nhau, anh ta nhận lấy cái túi, dùng tay xé một góc bánh kẹp Tay, ngẩng đầu cắn một miếng, sau đó lại cắn từng chút từng chút.
Kim Đa Bảo nhìn anh ta ăn xong, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: Thì ra anh ta ăn như vậy, vậy phần còn dư cô vẫn muốn ăn tiếp. Bây giờ chỉ cần tìm đường về nhà, lấy lại phần còn dư là có thể vui vẻ ăn bánh kẹp. Nghĩ như vậy, cô định bụng tìm khăn giấy trong ba lô cho anh ta chùi tay.
Ba lô của cô là loại rút dây ở miệng túi, cởi gút ra, cô vươn tay vào tìm khăn giấy, nhưng tay kia cô vừa giữ ba lô vừa cầm bong bóng nên giữ không chặt lắm, ba lô trong tay ngọ ngoạy vài cái, sau đó đột nhiên tụt khỏi tay rơi thẳng xuống đất, còn có vài tiếng đinh đinh đang đang vang lên, dường như thứ gì đó trong ba lô đã rơi xuống cầu thang.
Cái này thật xấu hổ.
Đi bộ trên hành lang tối đen đã rất vất vả, bây giờ lại sinh thêm chuyện tìm kiếm vật nhỏ phiền phức như vậy.
Thật ra Khâu Thiên không cảm thấy phiền phức, anh cầm điện thoại di động, xoay người bước xuống cầu thang nhặt chiếc hộp nhỏ như hộp kẹo trái cây. Nhặt lên lại chiếu đèn vào nhìn, không chút xấu hổ hỏi một câu, “Cái này ăn ngon không?”
Kim Đa Bảo đỡ trán, “Cậu nếm thử đi.”
Sau đó Khâu Thiên thật sự mở hộp cầm một viên bỏ vào miệng, “Ngon lắm.”
Cũng may trong ba lô chỉ có vật đó ăn được.
Khâu Thiên nhặt đồ còn sót lại, gom thành một đống bỏ vào ba lô của cô, nhặt xong lại chiếu đèn nhìn xem còn sót lại vật gì không. Anh giúp cô gút miệng ba lô, nói với cô: “Duỗi tay ra.”
Kim Đa Bảo “Hả?” một tiếng, theo bản năng duỗi tay ra, Khâu Thiên cầm hai quai đeo giúp cô khoác lên người, sau đó lại tiếp tục chiếu sáng. Cô ngập ngừng một chút, nếu cảm ơn cũng không tiện lắm, cô cảm thấy cử chỉ vừa nãy rất thân mật, lúc ba lô được đeo lên vai, cô vẫn chưa phản ứng kịp.
“Đi thôi.” Khâu Thiên đứng cách cô rất gần, cô cảm thấy mình chỉ cần ngã ra sau một chút là sẽ tiến thẳng vào ngực anh ta.
Ai ai ai! Tại sao cô phải ngã ra sau một chút chứ?
Kim Đa Bảo chột dạ đi nhanh hơn, băng thật nhanh qua hai tầng lầu còn lại, sau đó đứng trước cửa nhà mình khẩn trương tìm chìa khóa.
“Thấy đường không?” Đại khái là cô đứng nửa ngày vẫn không tìm được chìa khóa nhà, nên làm Khâu Thiên chú ý. Anh ta đã mở cửa nhà mình, nhưng cũng chưa bước vào, xoay người lấy điện thoại chiếu sáng giúp cô.
“Ting” một tiếng, hành lang vốn tối đen như mực bỗng sáng lên, ánh sáng chói lóa làm mắt cô hơi đau. Nhà bên kia vang lên tiếng hỏi của mẹ Khâu, Khâu Thiên thu tay về, nhanh nhẹn trả lời “Là con”, anh nhìn lướt qua đầu thỏ vẫn đang bay kia, rồi nhìn sang Kim Đa Bảo cuối cùng cũng tìm được chìa khóa nhà, cười nói một tiếng: “Tạm biệt.”
Kim Đa Bảo vừa bước vào nhà đã bị bạn cùng phòng Tiểu Vân nhào vào lòng, từ sau khi cô nàng đi du lịch về, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn rất nhiều: “Hu hu hu, cuối cùng cậu cũng về rồi, ở nhà một mình làm tớ sợ gần chết, cúp điện hơn hai tiếng đồng hồ, trong nhà còn không có nến nữa!”
Kim Đa Bảo lại cảm thấy may mắn vì trong nhà không có nến, nếu bạn cùng phòng của cô bị dọa sợ đến mức xúc động, nói không chừng có thể đốt cả tòa nhà này cũng nên, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Tiểu Vân nhìn lướt qua chiếc túi trong tay Kim Đa Bảo, “Tớ ăn mất trái xoài cuối cùng rồi, ngọt lắm. Hồi nãy bên ngoài cậu nói chuyện với ai vậy?”
Đứa con trai tham ăn ở cửa nhà đối diện.
Kim Đa Bảo bĩu môi, “Chạm mặt con trai của thầy sống nhà đối diện.”
“À, siêu sao bóng đá đó hả?” Tiểu Vân có chút nghi ngờ, “Sao cậu quen cậu ta?”
“Cậu biết hả? Siêu sao bóng đá?” Kim Đa Bảo còn thấy nghi ngờ hơn cô.
“Không biết, nghe dì Thẩm nhà đối diện nói. Hôm nay tan ca về dì ấy tới đây phát bảng khảo sát, về tình yêu tổ quốc yêu đồng bào gì đó, dì ấy là tổ trưởng, nên đến đưa bảng bảo tớ điền vào. Nhưng tớ không biết rõ lắm, nên phải lên mạng tra cứu, còn dì ngồi trên ghế sa lon chờ, trò chuyện với tớ một lúc. Con trai dì ấy là siêu sao bóng đá, trước trận thi đấu nào cũng kiếm được hai trăm vạn…” Kim Đa Bảo nghe Tiểu Vân nói không dứt miệng, chỉ cảm thấy so với cô, cô nàng này còn giống con gái của mẹ cô hơn, chỉ điền một bảng khảo sát mà đã có thể nghe ngóng toàn bộ tình hình gia đình người ta.
“À, dì ấy ngồi khoảng mười lăm phút, tớ cắt mâm xoài trên bàn cho dì ấy ăn, dì nói quê dì cũng có đặc sản là xoài, còn nói xoài nhà chúng ta là hàng xuất khẩu đặc biệt ở quê dì.”
Đây là xoài của nhà dì ấy… chờ một chút? Không phải Khâu Thiên nói mẹ anh ta biếu cô sao, vậy tại sao mẹ anh ta lại nói như thể không biết chuyện gì thế?
Nói chuyện với Tiểu Vân một lúc, bánh kẹp Tay của Kim Đa Bảo đã lạnh ngắt, cô bỏ vào lò vi sóng hâm lại, lúc đứng đợi lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vừa nãy sao ba lô cô lại rơi xuống nhỉ? Hình như là để tìm khăn giấy? Cho nên cuối cùng không tìm được khăn giấy, Khâu Thiên cũng chưa lau sạch tay?
Cô chạy vào phòng cầm ba lô lên xem, phía dưới bên phải chiếc ba lô bằng vải bố màu nâu nhạt, bỗng xuất hiện một dấu tay mờ mờ bóng nhẵn.
Tại sao! Anh ta cố ý đúng không!
Ba Khâu mẹ Khâu biết con trai quay về nên đã mua rất nhiều món ăn, nhưng không mua nhiều món mặn lắm, vì sợ Khâu Thiên ăn nhiều dầu mỡ sẽ tiêu chảy, ảnh hưởng đến thi đấu, nhưng thức ăn khá phong phú, được bày sẵn trên dĩa. Nhưng anh về quá trễ, nên ba mẹ Khâu đành phải bỏ lại vào nồi đun.
“Ba mẹ ăn thêm chút nữa không?”
“Ăn rồi, con ăn đi.” Ba Khâu tự rót một li rượu trắng, ngồi cạnh bàn bóc đậu phộng, “Uống không?”
“Dạ.” Khâu Thiên cầm bình rượu rót cho mình nửa li, mời ba Khâu một li rồi bắt đầu dùng bữa, cường độ huấn luyện hôm nay rất lớn, anh thật sự rất đói bụng, có thể nuốt sống cả một con bò.
Mẹ Khâu hâm nóng món ăn cuối cùng xong cũng ngồi xuống, trách móc chuyện ba Khâu cho con trai uống rượu. Bà bảo con ăn nhiều một chút, sau đó thử thăm dò, “Khâu Thiên, gần đây con có người yêu đúng không?”
“Khụ khụ.” Khâu Thiên bị sặc, vội bưng li rượu nốc hết một hơi, vị cay nóng xộc thẳng lên đầu, nhưng cuối cùng cũng dừng ho khan, “Mẹ, mẹ nghĩ thế nào mà lại hỏi vậy?”
Mẹ Khâu bĩu môi, hôm đó bà thấy con trai cười tủm tỉm bước ra từ cửa nhà đối diện đã cảm thấy kì quái, hôm nay bà sang đó phát bảng khảo sát, lúc cô bé kia bưng xoài ra mời, mùi vị kia rất quen, rõ ràng là từ hộp xoài đã biến mất của nhà mình, lúc đó Khâu Thiên còn nói là ba mang đi mất.
Mẹ Khâu vạch trần anh, nhìn bộ dạng không chịu thừa nhận của anh, bà chỉ đành nói bóng nói gió: “Mẹ nghĩ tìm bạn gái thì nên tìm một người biết săn sóc, yên tĩnh, đừng ồn ào ầm ĩ quá.”
Cô bé nhà đối diện hình như nói rất nhiều, hơn nữa việc nhà cũng không thành thạo, nhìn cô bé cắt xoài mà chân tay lóng ngóng, làm bà cứ sợ nó sẽ cắt đứt tay.
Nghe bà nói vậy, quả thật trong đầu Khâu Thiên liền hiện lên một bóng người, dù là nghi ngờ, sợ sệt, hay đối với anh có thành kiến, cô cũng không nói ra, hình như tức giận cũng chỉ trừng mắt lườm một cái, cô không phải là loại người mỏng manh yếu ớt, nhưng anh chưa bao giờ nghe cô nói lớn tiếng cả.
Không ồn ào, cho người ta cảm thấy… rất thoải mái.
Ăn cơm xong cũng không còn sớm, Khâu Thiên tắm rửa rồi lên giường nằm, nghĩ đến Kim Đa Bảo, không biết bây giờ cô có đang giặt ba lô hay không. Đương nhiên anh biết trên tay mình có dầu, lỡ làm dơ ba lô của cô, không biết giặt sạch được không nhỉ? Nếu giặt không sạch… có phải mỗi lần nhìn thấy dấu tay kia, cô sẽ thầm mắng anh không?
Không biết tại sao, nghĩ đến chuyện này lại khiến anh có chút vui vẻ. Anh tự khinh bỉ mình một câu, nhưng trở mình, lại nhịn không được cười khẽ. Một li rượu trắng cay nóng làm cả người cảm thấy rất ấm áp, nhất là phần đầu, có phần mơ hồ, cũng có phần tỉnh táo. Anh nhớ rất lâu trước kia đã nhìn thấy bóng dáng cô, nhưng lại nhớ không rõ, có lẽ là có chút ấn tượng mờ mờ. Nhưng cô nàng kia lại hoàn toàn không nhớ ra anh, thật là không có lương tâm.
Anh lại nhớ về chuyện lúc nãy, cô tỏ vẻ không cam tâm, đưa túi bánh kẹp Tay cho anh ăn. Đúng là anh điên rồi, sao lại nghiện bắt nạt người khác như thế chứ?
…
Để tránh giờ cao điểm, từ trước đến nay Kim Đa Bảo đều dậy rất sớm, sau đó đến quán ăn bên cạnh công ty dùng cơm. Cô xoa mắt, mở cửa ra, lúc nhìn qua lớp cửa sắt bên ngoài, đã thấy một người đang đứng đóng cửa ở đối diện, giày thể thao trên chân vẫn chưa buộc dây.
Hiển nhiên người nọ cũng nghe thấy tiếng động bên này, quay đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chào buổi sáng.”
Tác giả :
Tiểu Bố thích ăn bánh trứng