Cự Phách
Chương 54: Kỳ quái
Thẩm Viễn lập tức ồn ào rót thêm cho hai người, rượu không còn thì gọi phục vụ lấy thêm mấy chai Louis XIII đến, cái kiểu uống rượu như trâu ấy chỉ có bọn họ mới không đau lòng, hai người liều mạng hết năm chai, kết quả hai bên không có dấu hiệu nào là say cả, lập tức thấy không được rồi, liền gọi phục vụ lấy một chai Vodka đến, nồng độ cồn vượt quá 90 độ, trừ khi là người có thể chất đặc biệt, nếu không uống xong một ly này chắc chắn sẽ say.
Vương Thành nhìn chằm chằm Thẩm Viễn rót Vodka, cậu đã từng uống loại rượu hơn 85 độ rồi, đó chính là lần duy nhất mà cậu say, về sau lão hòa thượng liền không chịu để cậu uống vò rượu kia nữa, cậu không biết mình có biết phẩm rượu hay không, nhưng lời lão hòa thượng nói không thể không tin hoàn toàn được.
"Không dám sao?" Thẩm Viễn thấy cậu do dự, lập tức cười lên, lần này nếu hai người không ai uống rượu thì tên anh sẽ đảo ngược lại.
"Đừng có dùng phép khích tướng, uống thì uống." Vương Thành cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Viễn định nhắc cậu loại rượu này tác dụng chậm, uống cạn một hơi dễ say lắm, nhưng chưa kịp nói thì ly rượu trong tay Vương Thành đã thấy đáy.
"Tôi uống xong." Vương Thành đắc ý nhìn anh.
Thẩm Viễn giơ hai ngón ra, "Đây là mấy?"
"Anh xem tôi là đồ ngốc đấy à, trẻ con ba tuổi cũng biết." Vương Thành cười khẩy, đang lúc mọi người ở đây cho là cậu không say, thì cậu lại đúng lý hợp tình bổ sung thêm một câu, "Tất nhiên là ba rồi!"
"Phụt ha ha." Thẩm Viễn cười lớn, "Cừ thật, chẳng có vẻ gì là say cả, suýt nữa tôi đã bị cậu lừa rồi."
"Tôi đưa cậu ấy về trước, mấy người tự chơi đi." Chử Diệc Phong đứng lên, kéo Vương Thành nhìn như không say nhưng thật ra đã say đến nỗi không phân biệt được một hai ba, không đợi Thẩm Viễn đáp lại đã mang người rời khỏi phòng, để lại hai người, một người thì có vẻ như đang nghĩ gì đó, một người thì thích thú.
Chử Diệc Phong mang Vương Thành đi ra Red Sun, phục vụ đã lái xe đến đây, cung kính đưa chìa khóa cho anh, mở cửa xe ném người vào trong, Chử Diệc Phong ngồi vào ghế lái, dưới cái nhìn chăm chú của phục vụ nhanh chóng lái xe rời khỏi Red Sun.
"Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?" Vương Thành nắm lưng ghế lái, đầu thò ra ở chính giữa nhìn Chử Diệc Phong đang lái xe, bộ dạng nhìn rất bình thường, nhưng vừa mở miệng đã để lộ cậu không bình thường.
"Về nhà." Chử Diệc Phong không quay đầu lại.
"A, vậy anh lái chậm một chút, tôi sợ lát nữa tôi sẽ nôn."
"Vậy lùi đầu về đi."
Vương Thành nghe lời rụt đầu về, nhưng một lát sau đã thò đầu ra, "Ông chủ, thật ra tôi có câu muốn nói với anh."
"Có gì về nhà rồi nói."
"Vì sao không thể nói bây giờ?"
"Bởi vì tôi đang lái xe."
Vương Thành không nói gì nữa, im lặng thật lâu, đến khi Chử Diệc Phong cho là cậu đang ngủ, thì cậu bỗng kêu lên, "Ông chủ."
Chử Diệc Phong hơi nghiêng đầu, mặt Vương Thành phóng lớn trong mắt anh, sau đó anh bị hôn, kẻ đầu têu thậm chí còn chép chép miệng, nói một câu ăn ngon lại hôn Chử Diệc Phong vài lần nữa, chờ đến lúc anh kịp phản ứng lại thì cậu đã nhắm mắt, cằm dựa vào lưng ghế mà ngủ.
Đây là lý do vì sao lão hòa thượng không để Vương Thành uống say trước mặt ông, bởi vì Vương Thành có chút nghiện hôn môi, chỉ cần cậu không say ngửa, vậy thì lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng cậu nắm được cơ hội mà hôn, lão hòa thượng không nói sau khi cậu say sẽ thế nào, nhưng Vương Thành biết nếu có thể khiến lão hòa thượng ân cần dạy bảo lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần, vậy chắc chắn là không tốt, cho nên cậu không tùy tiện uống rượu trước mặt người ngoài, may mà tửu lượng của cậu cũng lớn, nên lão hòa thượng không lo lắm.
Hôm sau, Vương Thành tỉnh lại trong một căn phòng sáng sủa, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, say rượu quả nhiên chẳng tốt đẹp gì, đã lâu rồi cậu không cảm nhận được, giây tiếp theo cậu liền phát hiện chỗ không bình thường, trang trí trong phòng và giường ở phía dưới không phải là trong phòng cậu.
Vương Thành bật dậy, cửa phòng ngủ bỗng mở ra.
Chử Diệc Phong đứng ở cửa, "Tỉnh rồi thì đi ra."
"Ầy, tối qua tôi uống rượu không làm ra chuyện gì thất lễ chứ?" Vương Thành xấu hổ đi đến trước mặt anh, không thấy khác gì lúc bình thường cả, nhưng để chắc chắn, cậu vẫn hỏi một câu, đề phòng có chuyện lỡ như.
"Muốn biết sao?" Chử Diệc Phong trêu đùa nhìn cậu.
Vương Thành gật đầu, vẻ mặt chờ mong.
Chử Diệc Phong nhếch miệng, "Tối hôm qua cậu cứ hôn trộm tôi mãi."
"..." Sớm biết thế thì đừng có hỏi.
Vương Thành nhìn chằm chằm Thẩm Viễn rót Vodka, cậu đã từng uống loại rượu hơn 85 độ rồi, đó chính là lần duy nhất mà cậu say, về sau lão hòa thượng liền không chịu để cậu uống vò rượu kia nữa, cậu không biết mình có biết phẩm rượu hay không, nhưng lời lão hòa thượng nói không thể không tin hoàn toàn được.
"Không dám sao?" Thẩm Viễn thấy cậu do dự, lập tức cười lên, lần này nếu hai người không ai uống rượu thì tên anh sẽ đảo ngược lại.
"Đừng có dùng phép khích tướng, uống thì uống." Vương Thành cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa đầu uống cạn.
Thẩm Viễn định nhắc cậu loại rượu này tác dụng chậm, uống cạn một hơi dễ say lắm, nhưng chưa kịp nói thì ly rượu trong tay Vương Thành đã thấy đáy.
"Tôi uống xong." Vương Thành đắc ý nhìn anh.
Thẩm Viễn giơ hai ngón ra, "Đây là mấy?"
"Anh xem tôi là đồ ngốc đấy à, trẻ con ba tuổi cũng biết." Vương Thành cười khẩy, đang lúc mọi người ở đây cho là cậu không say, thì cậu lại đúng lý hợp tình bổ sung thêm một câu, "Tất nhiên là ba rồi!"
"Phụt ha ha." Thẩm Viễn cười lớn, "Cừ thật, chẳng có vẻ gì là say cả, suýt nữa tôi đã bị cậu lừa rồi."
"Tôi đưa cậu ấy về trước, mấy người tự chơi đi." Chử Diệc Phong đứng lên, kéo Vương Thành nhìn như không say nhưng thật ra đã say đến nỗi không phân biệt được một hai ba, không đợi Thẩm Viễn đáp lại đã mang người rời khỏi phòng, để lại hai người, một người thì có vẻ như đang nghĩ gì đó, một người thì thích thú.
Chử Diệc Phong mang Vương Thành đi ra Red Sun, phục vụ đã lái xe đến đây, cung kính đưa chìa khóa cho anh, mở cửa xe ném người vào trong, Chử Diệc Phong ngồi vào ghế lái, dưới cái nhìn chăm chú của phục vụ nhanh chóng lái xe rời khỏi Red Sun.
"Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?" Vương Thành nắm lưng ghế lái, đầu thò ra ở chính giữa nhìn Chử Diệc Phong đang lái xe, bộ dạng nhìn rất bình thường, nhưng vừa mở miệng đã để lộ cậu không bình thường.
"Về nhà." Chử Diệc Phong không quay đầu lại.
"A, vậy anh lái chậm một chút, tôi sợ lát nữa tôi sẽ nôn."
"Vậy lùi đầu về đi."
Vương Thành nghe lời rụt đầu về, nhưng một lát sau đã thò đầu ra, "Ông chủ, thật ra tôi có câu muốn nói với anh."
"Có gì về nhà rồi nói."
"Vì sao không thể nói bây giờ?"
"Bởi vì tôi đang lái xe."
Vương Thành không nói gì nữa, im lặng thật lâu, đến khi Chử Diệc Phong cho là cậu đang ngủ, thì cậu bỗng kêu lên, "Ông chủ."
Chử Diệc Phong hơi nghiêng đầu, mặt Vương Thành phóng lớn trong mắt anh, sau đó anh bị hôn, kẻ đầu têu thậm chí còn chép chép miệng, nói một câu ăn ngon lại hôn Chử Diệc Phong vài lần nữa, chờ đến lúc anh kịp phản ứng lại thì cậu đã nhắm mắt, cằm dựa vào lưng ghế mà ngủ.
Đây là lý do vì sao lão hòa thượng không để Vương Thành uống say trước mặt ông, bởi vì Vương Thành có chút nghiện hôn môi, chỉ cần cậu không say ngửa, vậy thì lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng cậu nắm được cơ hội mà hôn, lão hòa thượng không nói sau khi cậu say sẽ thế nào, nhưng Vương Thành biết nếu có thể khiến lão hòa thượng ân cần dạy bảo lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần, vậy chắc chắn là không tốt, cho nên cậu không tùy tiện uống rượu trước mặt người ngoài, may mà tửu lượng của cậu cũng lớn, nên lão hòa thượng không lo lắm.
Hôm sau, Vương Thành tỉnh lại trong một căn phòng sáng sủa, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, say rượu quả nhiên chẳng tốt đẹp gì, đã lâu rồi cậu không cảm nhận được, giây tiếp theo cậu liền phát hiện chỗ không bình thường, trang trí trong phòng và giường ở phía dưới không phải là trong phòng cậu.
Vương Thành bật dậy, cửa phòng ngủ bỗng mở ra.
Chử Diệc Phong đứng ở cửa, "Tỉnh rồi thì đi ra."
"Ầy, tối qua tôi uống rượu không làm ra chuyện gì thất lễ chứ?" Vương Thành xấu hổ đi đến trước mặt anh, không thấy khác gì lúc bình thường cả, nhưng để chắc chắn, cậu vẫn hỏi một câu, đề phòng có chuyện lỡ như.
"Muốn biết sao?" Chử Diệc Phong trêu đùa nhìn cậu.
Vương Thành gật đầu, vẻ mặt chờ mong.
Chử Diệc Phong nhếch miệng, "Tối hôm qua cậu cứ hôn trộm tôi mãi."
"..." Sớm biết thế thì đừng có hỏi.
Tác giả :
Doãn Gia