Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn
Chương 18 18 Cậu Làm Cấn Eo Tôi!
Editor: Nơ
Fan CP:!!!
Ai nói thanh mai trúc mã không đánh lại người đến sau?
Ai nói Hình U vô tâm với Minh Trầm?
Ai nói muốn lật thuyền CP! Tất cả đứng hết ra đây vả mặt cho tôi.
Trước mắt bao nhiêu người mà dám giúp người ta gian lận, điều này còn chưa đủ chân thành hơn hai cái icon mặt cười kia sao?
Minh Trầm là người cuối cùng giao ra lọ phát sáng, NPC ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cầm bút lật sang trang khác, ghi chú vào sổ: "Minh Trầm 6 cái, rất tốt."
Nghe được con số, Phó Diệc Bạch vội vàng bấm ngón tay tính toán.
Vừa rồi rõ ràng cậu ta nhìn thấy trong tay Minh Trầm chỉ có 5 cái, sao lại đột nhiên biến thành 6 cái?
Ấy! Hình U thiếu mất 1 cái.
Phó Diệc Bạch mở miệng vạch trần: "Không phải, anh ấy gian lận."
NPC vẫn không thay đổi sắc mặt: "Tôi đã nói rồi, không cần biết trên đường các bạn lấy được nhiều hay ít, đưa cho tôi mấy cái thì chính là mấy cái."
Đây là tận dụng kẻ hở trong quy tắc của tổ tiết mục, nhưng lại rất hợp lý.
Con trai muốn có quyền lựa chọn, con gái muốn có thêm điểm, ai mà biết được Hình U lại ngang nhiên đưa lọ của mình cho Minh Trầm.
Khi Minh Trầm xoay người, khóe miệng đong đầy ý cười.
Từ tối qua đến tối nay, đây chính là nụ cười chân thật nhất, đắc ý nhất.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Tiểu Khổng Tước như bị người ta túm nhẹ lông chim, khẽ dậm chân rồi ngoảnh đầu sang một bên.
Ngạo kiều vô cùng.
[Hu hu hu em là con nhà quê, em chỉ thích xem mấy thứ này thôi]
*Ý của thím này là thích xem mấy kiểu thể hiện tình cảm sến súa ấy
[Vậy là, hai người đang hướng tới nhau đúng không?]
[Mau chọn em ấy cho tôi! Mau phát sóng thế giới của hai người cho tôiiii!]
Khi kết quả thi đấu được đưa ra, mọi người đều rất tò mò, không biết lựa chọn của ngày hôm nay rốt cuộc là gì?
Nhân viên công tác của tổ tiết mục bình tĩnh đứng dậy, lấy ra một hộp đạo cụ ở sau cái bàn: "Mời bốn khách mời nam rút ra từ lỗ chính giữa theo thứ tự, đây là một trong những nơi hẹn hò của bạn tối nay."
Một trong những nơi hẹn hò?
Đó có nghĩa là, nơi hẹn hò đêm nay không chỉ có một cái.
Minh Trầm là người đầu tiên bước lên, đưa tay vào thăm dò, đầu ngón tay chạm vào một số vật không bằng phẳng.
Hình như bên trong là chìa khóa, có tổng cộng bốn cái.
Minh Trầm thuận tay lấy ra một cái, quả nhiên là một chiếc chìa khóa màu bạc.
Ở trên chìa khóa có một sợi dây cao su đàn hồi có dán nhãn giấy, bên trên ghi số 3.
Ba người còn lại lần lượt chọn, Ôn Tuấn lấy được số 1, Hứa Hàn Thiên số 2 và Phó Diệc Bạch số 4.
Tổ tiết mục đã ghi chú cẩn thận các lựa chọn của họ, sau đó tiếp tục nói: "Bây giờ, xin mời các bạn mời một bạn nữ cùng đi ăn tối theo thứ tự lúc nãy, nếu hai khách mời nam mời cùng một người, người xếp sau vừa rồi sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách cạnh tranh."
"Đương nhiên, khách mời nữ có thể từ chối đi ăn tối cùng."
Tổ tiết mục tạo cơ hội cho khách mời nam chủ động, đồng thời cung cấp quyền tự do lựa chọn cho khách mời nữ.
Cùng nhau ăn tối cũng là cơ hội thích hợp để tăng cảm tình, điều này cho thấy rõ mục tiêu yêu thích của khách mời nam hơn là gửi tin nhắn.
Hướng mũi tên của Minh Trầm và Phó Diệc Bạch đã chỉ rõ ràng, mọi người tự hỏi liệu Phó Diệc Bạch có nhất quyết mời Hình U dù biết rằng mình không thể so với Minh Trầm hay không.
*Nghĩa là lúc nãy anh Trầm 6 lọ, anh Bạch 5 lọ, nếu chọn cùng một người thì rõ ràng anh Bạch xếp sau nên chẳng có cơ hội cạnh tranh.
Hoặc là cậu ta sẽ đổi mục tiêu mời những người khác, như vậy có thể trực tiếp đánh bại đối thủ.
"Lời mời sẽ được đưa ra theo thứ tự từ thấp đến cao."
Theo cách này, tránh để sau khi người đạt điểm cao chọn người, thì người thấp điểm sẽ trực tiếp từ bỏ hoặc chuyển mục tiêu.
"Vậy thì bây giờ, các bạn hãy đưa chìa khóa trong tay cho khách mời nữ mà bạn muốn cùng ăn tối."
Tổ tiết mục cố tình gây khó dễ, không chút kiêng dè mà trực tiếp yêu cầu hai nhóm nam nữ đối mặt với nhau, tiến hành mời ở trước ống kính.
Ôn Tuấn chọn Hạ Úy Lam, người mà anh ta đã để ý ngay từ đầu, Hứa Hàn Thiên vân vê chìa khóa do dự một lúc, sau đó đi đến trước mặt Tô Mông Mông.
Phó Diệc Bạch vẫn kiên trì đi về phía Hình U, đưa chìa khóa ra: "Tiểu U U, vốn dĩ hôm nay là ngày hẹn hò của đôi ta."
Mọi người: "..."
Lời này của cậu cũng hay quá nhể.
Hình U: "..."
Ngay tại thời điểm bị người biến dị truy đuổi, toàn bộ quá trình Phó Diệc Bạch đều ôm đùi người khác, có chỗ nào lo lắng cho cô?
Người lựa chọn cuối cùng là Minh Trầm.
[Tới rồi tới rồi, khoảnh khắc kích động lòng người nhất đã tới rồi]
[Minh Trầm Trầm nhất định sẽ chọn Hình U U!]
[Minh cẩu cẩu xông lên đi, Tiểu Khổng Tước đang đợi cậu!]
Hình U cầm chìa khóa của Phó Diệc Bạch trong tay, đôi mắt nhìn về phía trước.
Đèn trong phòng sáng ngời lộng lẫy, người đàn ông bước từng bước về phía cô, trong lòng chợt hốt hoảng, dường như nhìn thấy cậu thiếu niên ăn mặc rực rỡ đứng trước mặt cô trong trí nhớ.
Chiếc chìa khóa được móc ở giữa ngón tay của Minh Trầm, anh không nói không rằng nắm lấy ngón tay Hình U, sau đó tròng dây cao su trên chìa khóa vào cổ tay cô, một dáng vẻ không thể từ chối: "Đeo cho tốt vào, đừng làm mất."
Hình U cụp mắt, hơi mím môi, tay phải đặt lên cổ tay trái, che đi sợi dây chun màu vàng của chìa khóa.
Đôi mắt của những người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy những điều này như muốn rớt ra ngoài.
Đây là thao tác gì vậy!
Còn có thể chơi như vậy sao?
"Đạo diễn, anh ấy làm thế này có phải là phạm quy không?" Phó Diệc Bạch không phục.
"Khụ." Tổ tiết mục lên tiếng cắt ngang, "Bây giờ yêu cầu bốn khách mời nam ra khỏi phòng, chờ khách mời nữ đưa ra lựa chọn."
Nhân viên công tác dẫn các chàng trai ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, bên ngoài có ba chiếc xe hơi khác màu, và một xe chuyên dụng màu trắng đã đưa họ đến đây lúc chiều.
Theo thứ tự chìa khóa, lần lượt Ôn Tuấn, Hứa Hàn Thiên và Minh Trầm lên xe, Phó Diệc Bạch lên chiếc xe chuyên dụng cuối cùng.
Nếu cô gái không chọn họ, cô ấy sẽ lên xe cuối cùng về thẳng biệt thự.
Trong thời gian ba cô gái suy nghĩ, màn hình chuyển sang phòng quan sát.
Nhiếp Kiều Kiều lấy tay che miệng, sợ tiếng kêu của mình bật ra trước ống kính: "Đây là lần đầu tiên em thấy thanh mai trúc mã tham gia show tình yêu cùng nhau, từ trường giữa họ khác hẳn với những người khác."
"Những người ở bên cạnh nhau trong một khoảng thời gian dài, bất kể là có tình cảm hay không thì trên thực tế bọn họ vẫn hợp nhau ở một khía cạnh nào đó.
Giống như sự ăn ý và thân thiết ngầm giữa Minh Trầm và Hình U từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành đều nằm ngoài tầm với của những người khác." Thích Hồng Ngọc bốn mươi tuổi nhìn mấy cô cậu thanh niên ở độ tuổi đôi mươi, là một loại tâm lý của người lớn khi nhìn vào thế hệ trẻ.
Vạn Gia Lỗi tươi cười giơ bảng câu hỏi: "Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đoán xem tối nay có bao nhiêu cặp đôi thành công."
Lần này Nhiếp Kiều Kiều viết rất nhanh, đầu tiên là viết ra tên của Minh Trầm và Hình U, sau đó đánh dấu tích ở phía sau.
Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên, trước mắt xem ra tỷ lệ thành công là chín mươi phần trăm.
Về phần Ôn Tuấn đưa chìa khóa cho Hạ Úy Lam...
Nhiếp Kiều Kiều do dự, cho đến khi Vạn Gia Lỗi thúc giục cô ấy giơ bảng lên, cuối cùng Nhiếp Kiều Kiều vẫn cầm bút đánh dấu tích ở phía sau.
Vạn Gia Lỗi quay đầu nhìn bảng của cô ấy: "Kiều Kiều, vậy là em cho rằng đêm nay cả ba nhóm đều thành đôi sao?"
"Đúng vậy." Nhiếp Kiều Kiều gật đầu, "Em tin Hạ Úy Lam sẽ đồng ý, bởi vì em hy vọng Ôn Tuấn có thể có kết cục tốt đẹp."
Từ đầu chương trình đến giờ, việc Ôn Tuấn bị bỏ lại phía sau và không được chọn khiến khán giả nhìn vào đều đau lòng.
Bên ngoài tòa nhà, Tô Mông Mông tràn đầy năng lượng chạy lon ton đến xe của Hứa Hàn Thiên.
Một lát sau, bóng dáng của Hạ Úy Lam xuất hiện.
Khán giả vì anh Tuấn đáng thương mà đổ mồ hôi hột, cho đến khi Hạ Úy Lam chậm rãi đi về phía chiếc xe đầu tiên.
Cô ấy đáp ứng lời mời của Ôn Tuấn rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại một người là Hình U.
Cô đứng ở cửa, duỗi ngón tay ra đếm từ xe đầu tiên đến xe cuối cùng, miệng lẩm bẩm, người xem ở trước màn hình cười như được mùa.
[Tiểu Khổng Tước sợ mình lên sai xe sao?]
[Hình U U, em mau cúi đầu nhìn xuống cái nhãn trên chìa khóa đi, Minh Trầm đang ở xe thứ ba]
[Móa nó, đáng yêu chết đi được]
Ngay khi mọi người cho rằng Hình U sẽ đi về phía của Minh Trầm, thì cô chợt dừng lại ở xe cuối cùng, sau đó đưa tay gõ lên kính xe.
[Đcm đcm, sao lại thế nàyyyy?]
[Con gái ơi con gõ sai cửa xe rồi!]
[Chẳng lẽ Hình U muốn trở về biệt thự với Phó Diệc Bạch?]
Trong lúc nhất thời không thể hiểu được mục đích hành động của Hình U.
Chỉ thấy kính xe chậm rãi hạ xuống, Phó Diệc Bạch ngồi bên trong ló đầu ra: "Hình U?"
Hình U chìa tay, trả vật về với chủ: "Cái này trả lại cho cậu."
Mở bàn tay ra, là chìa khóa.
"À." Phó Diệc Bạch nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa bạc trong tay cô, chậm chạp không nhận lấy, ánh mắt rơi vào cổ tay trái của cô, "Sớm biết như thế thì em đã đeo trực tiếp chìa khóa lên tay chị rồi."
"Thật sự xin lỗi, tin nhắn không phải là chủ ý của tôi." Đoạn đối thoại này không được ống kính ghi lại, Hình U đẩy chìa khóa trên tay về phía trước.
Phó Diệc Bạch quay đầu nhìn camera được lắp sẵn trong xe, sau đó cầm lấy chìa khóa từ tay cô: "Em sẽ không từ bỏ, lần này hai người gian lận."
Kính xe từ từ đóng lại, cửa xe của chiếc xe phía trước đã được mở ra.
Hình U xoay người đi đến bên cạnh chiếc xe thứ ba, nhìn cửa xe rộng mở, cô cười hừ một tiếng.
Người đàn ông này vừa tự luyến lại thêm cái bệnh tự tin, giống như chắc chắn cô sẽ đến.
Hình U đứng bất động vài giây, người xem trước màn hình cũng biến thành người gỗ theo cô, sợ cô đổi ý muốn trở về biệt thự.
Minh Trầm khoanh tay dựa vào ghế, tầm mắt nhìn thoáng qua đôi chân thẳng tắp ngoài xe.
Có người khom lưng, gõ cửa xe của anh: "Này, cậu chiếm nhiều chỗ quá rồi đấy, dịch vào trong chút đi."
"Được thôi," Giọng nói lười biếng rơi xuống, mang theo vài phần ý cười.
Minh Trầm thu chân lại, nhường một bên ghế cho cô.
Bên trong xe có chút yên tĩnh, Minh Trầm bỗng mở miệng: "Sao lại đưa cái lọ cho tôi?"
Hình U chần chừ vài giây, vuốt chìa khóa trên cổ tay trái: "Năm điểm thôi mà, tôi cũng chả quan tâm."
Một dáng vẻ không sao cả.
Minh Trầm cười khẽ, không tìm hiểu đến cùng.
Địa điểm ăn tối là nơi mà tổ tiết mục đã sắp xếp từ trước, cách bài trí ấm cúng, lãng mạn, bầu không khí tình cảm vô cùng mãnh liệt.
Đáng tiếc là hai người nào đó chỉ lo tranh giành đồ ăn, hoàn toàn không có ý định lợi dụng bầu không khí để tạo cảm giác ái muội.
Người xem ở trước màn hình đứng ngồi không yên.
[Đừng chỉ lo ăn cơm mà, hai người tâm sự không được sao?]
[Còn tưởng rằng có thể thấy được bữa tối lãng mạn dưới ánh nến...!Là tôi suy nghĩ nhiều rồi]
[Giản tán đi bà con, hai người này đã quá quen thuộc nhau rồi, loại cảnh tượng này chắc ngày nào cũng lén xảy ra]
Trong bữa ăn, chiếc chìa khóa bạc vẫn luôn ở trên tay Hình U không có cởi ra, không biết nó sẽ mở ra cánh cửa nào.
Tổ tiết mục không có sắp thể thời gian ăn cơm cụ thể, nhưng thời gian kết thúc bữa ăn của ba CP tạm thời đều khá giống nhau, chiếc xe vừa rồi đưa bọn họ đến sẽ chở họ về biệt thự.
Hình U tò mò hỏi: "Không phải nói rằng đây chỉ là một trong những điểm hẹn hò thôi sao?"
Minh Trầm lười biếng đáp: "Nếu cậu cảm thấy không đủ thì bây giờ xuống xe vẫn còn kịp."
"Không thèm nhé." Tiểu Khổng Tước lườm anh một cái rồi quay đầu sang hướng khác.
Lúc trở về biệt thự, Hình U thấy dép lê mà mọi người thay khi đi ra ngoài vẫn còn nằm trong tủ giày: "Hình như những người khác vẫn chưa trở về."
Phòng khách im ắng, quả nhiên không một bóng người.
Cô đi lại tủ lạnh lấy một hộp kem, sau đó mở nắp, kem vừa lấy ra rất cứng, Hình U dùng thìa cào lên bề mặt hai lần, miễng cưỡng cạo được một lớp rồi cho vào miệng.
Minh Trầm đi nhanh hơn một bước, ngồi ở bên cạnh cô, bất thình lình mở miệng: "Hơn nửa đêm mà vẫn ăn kem à."
Hình U giơ thìa lên: "Bây giờ mới chín giờ tối thôi mà?"
Làm sao lại hơn nửa đêm được chứ?
Minh Trầm: "À, đến lúc đó đau bụng thì đừng có ôm tôi khóc."
Hình U suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ai ôm cậu khóc lúc đau bụng hả!"
Tên này nói chuyện đúng là không biết giữ kẻ, thế mà dám vạch trần sự việc xấu hổ của cô trong biệt thự.
Lúc ấy khoảng mười mấy tuổi, độ tuổi háu ăn háu uống, rất thích ăn kem vào mùa hè, có một lần không may đến kỳ kinh nguyệt, sau khi ăn xong liền phải trả giá, cả ngày bụng dạ đều không thỏa mái.
Buổi tối ông nội về nhà hỏi nguyên do, không những không dỗ dành cháu gái mà còn dạy dỗ cô một trận.
Một già một trẻ đều mang tính khí bướng bỉnh, thế nên có chút quá lời.
Tâm trạng của Hình U vốn dĩ đã không tốt vì bị đau bụng, cộng thêm bị ông nghiêm khắc quát to, khi ấy cô đã ấm ức đến mức không chịu nổi.
Lúc này Minh Trầm đi tới, cô cố tình kéo Minh Trầm không cho anh đi, ôm lấy cánh tay anh rồi gân cổ hét lên hai tiếng.
Miệng hùm gan sứa, chủ yếu là mượn cớ để khóc lóc kể lể rằng mình tủi thân trước mặt ông nội, để khỏi bị dạy dỗ.
Ai mà biết được Minh Trầm sẽ nhớ đến tận bây giờ.
Phòng khách tối nay trở thành không gian riêng của hai người, trong căn biệt thự to lớn dường như chỉ còn lại hai người họ.
Hình U yên lặng ăn kem, Minh Trầm ngồi bên cạnh cầm remote chuẩn bị mở TV.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Hình U quay đầu theo bản năng, Minh Trầm đặt remote xuống, đứng dậy: "Để tôi đi xem."
"Ừm." Cô yên tâm ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu món kem vị cam.
Minh Trầm rời khỏi cô, một phút trôi qua, hai phút trôi qua mà vẫn chưa quay lại.
Hình U nhìn về phía cửa, nhíu mày: "Minh Trầm?"
Cô thử gọi một tiếng, không có ai đáp lại.
Nhìn khung cảnh vắng tanh xung quanh, cô chợt cảm thấy kem trên tay không còn ngon nữa.
Cô là một người nhát gan, thời điểm sống ở nước ngoài thì việc tất yếu nhất là tìm bạn cùng phòng, cô không dám ở một mình trong một ngôi nhà trống trải rộng lớn.
Ngày thường thì không sao, nhưng chủ yếu vừa trải qua một buổi trốn chạy kinh hoàng cách đây vài giờ, những cảnh tượng đó vẫn còn lởn vởn trong tâm trí cô.
Căn biệt thự sáng sủa và tòa nhà bỏ hoang đổ nát tối tăm hiển nhiên không liên quan gì đến nhau, nhưng lúc này cô không có cách nào bình tĩnh được.
Những người khác đều chưa trở về, một căn biệt thự lớn như vậy há chẳng phải chỉ còn một mình cô?
Ngón tay cầm hộp kem khẽ run lên, Hình U cầm điện thoại chuẩn bị liên lạc với người khác, vừa mở khóa thì nhìn thấy không có tín hiệu.
Hàm răng lạnh buốt.
Hình U đặt hộp kem xuống, cầm cái gối trên ghế sô pha ôm vào lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Dường như có một chiếc đồng hồ quả lắc trong đầu cô, nhắc nhở cô rằng thời gian đang trôi qua.
Rốt cuộc! Cánh cửa cũng có động tĩnh.
Hình U vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng về phía cánh cửa.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Cô không có bỏ mặc hình tượng mà chạy ù tới, nhưng động tác nới lỏng gối theo bản năng đã cho thấy toàn thân cô đã thả lỏng.
"Cậu đi đâu vậy?" Hình U mở to đôi mắt đen láy.
Minh Trầm trả lời: "Lấy một ít đồ."
Hình U ngồi dậy, thấy Minh Trầm đang xách một cái túi trên tay.
Cô "À" một tiếng, sau đó cầm lấy hộp kem trên bàn trà một lần nữa, giả vờ bình tĩnh.
Đang định hỏi đó là cái gì thì cánh cửa lại được mở ra, người bên ngoài lần lượt đi vào.
Bao gồm cả Phó Diệc Bạch trở về biệt thự một mình.
Tối nay ba cặp hẹn hò đều ăn uống no nê, duy chỉ có Phó Diệc Bạch là nói mình ra ngoài cho thoải mái: "Ở một mình trong biệt thự quá nhàm chán nên em đi dạo loanh quanh gần đây."
Tổ tiết mục: "..."
Thật sự xin lỗi khi phải vạch trần trước mặt mọi người, có người nào đó trở về biệt thự liền nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng trong tòa nhà bỏ hoang, nên cố tình kiếm cớ chạy theo nhân viên công tác đến tận bây giờ.
Chính vì Minh Trầm và Hình U trở về biệt thự nên họ mới thông báo cho cậu ta quay lại.
Ôn Tuấn xách túi mua sắm trên tay, có vẻ là của Hạ Úy Lam.
"Vẫn là biệt thự mát mẻ, đi tới đi lui bên ngoài đều là một bầu không khí nóng bức." Tô Mông Mông lấy tay quạt quạt, chợt nhìn thấy thứ trên tay Hình U, "A, suýt nữa thì quên mất còn có thứ này."
Kem đã được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh từ lâu, hai ngày nay hoặc là đơn độc đi ra ngoài, hoặc là cùng nhau ngồi tán gẫu, thật sự không có ai nhớ tới nó.
Tô Mông Mông cũng cầm một hộp đi qua.
Mọi người trò chuyện đôi ba câu, đúng lúc này, màn hình chiếu trong phòng khách đột nhiên sáng lên.
Âm thanh quen thuộc của loa thông báo từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Chào mừng trở lại biệt thự "tình yêu", hai người hẹn hò thành công đêm nay mời đi thang máy lên tầng tương ứng với chìa khóa, nơi hẹn hò thứ hai của hai người sẽ sớm được mở ra."
Mọi người phát hiện, thang máy hai ngày trước không được dùng nay đã sáng đèn.
Biệt thự có tổng cộng sáu bảy tầng, mà bọn họ chỉ được phép ở tầng hai, đột nhiên có một loại cảm giác thành tựu như đánh quái vật sang level mới.
"Một mình tôi phải làm sao?" Phó Diệc Bạch vốn dĩ có một chìa khóa, nhưng đã bị tổ tiết mục lấy lại.
Loa thông báo đáp: "Khách mời không có đối tượng hẹn hò xin mời về phòng ngủ tập thể, chờ cơ hội tiếp theo."
Lần sau, lần sau cũng không biết là khi nào.
Sự việc đã thành, kết cục đã định, Phó Diệc Bạch chỉ có thể thở dài, vẫy tay tạm biệt mọi người, sau đó một mình về phòng.
Loa thông báo lại vang lên lần nữa: "Vui lòng đọc kỹ quy tắc trên màn hình."
Mọi người đồng thời nhìn lại, một đoạn văn vản xuất hiện trên màn hình.
Không biết ai đặt câu hỏi: "Đây là có ý gì?"
Loa thông báo gian xảo giải thích: "Căn phòng nhỏ bố trí cho các cặp đôi đã được lắp camera, nam nữ sẽ ở trong đó một đêm, trong phòng chỉ có một giường."
Chiếc thìa mà Hình U vừa đút vào miệng rơi bộp xuống bàn, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Tầng lầu tối nay có liên quan đến chìa khóa mà họ rút ra, trong tay Minh Trầm là số 3, vậy 3 cộng 2, là tầng năm.
Thang máy đi thẳng đến tầng chỉ định, Hình U cởi chìa khóa trên cổ tay rồi đút vào lỗ khóa, cánh cửa "cạch" một tiếng rồi mở ra.
Đây là một căn phòng nhỏ mang tông màu ấm, phòng khách nằm ngang, cửa phòng đối diện ban công, tầm nhìn rộng lớn.
Hình U thản nhiên "Quao" một tiếng.
Chẳng trách cô ngạc nhiên, so với phòng ngủ tập thể của nam và nữ dưới lầu thì nó tinh tế hơn nhiều.
Đi vào phòng, trên bàn trà đối diện có một cái thẻ.
Cô cầm lên xem, trên thẻ có viết: "Hoan nghênh các bạn đến với căn phòng nhỏ của cặp đôi, chúc hai bạn có một đêm ngọt ngào tại đây."
"..."
Những lời này rất dễ hiểu sai.
Ở chung một phòng không phải là muốn làm chuyện gì xấu, mà là muốn thông qua ống kính để nhìn xem phản ứng của người khác giới trong hoàn cảnh đó.
Không thể không nói, tổ tiết mục thật sự sẽ làm chuyện như vậy.
Ngoại trừ bọn họ, hai người ở tầng khác cũng vô cùng xấu hổ.
Tô Mông Mông đẩy cửa ra, nhìn giường đôi ngăn nắp trong phòng, vỗ trán liên tục: "Làm sao bây giờ?"
"Quy tắc chỉ nói ở đây một đêm, cũng không yêu cầu phải ngủ chung một giường." Hứa Hàn Thiên phân tích một cách lý trí, nhanh chóng đưa ra biện pháp đối phó: "Em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa."
"Được ạ!" Tô Mông Mông tỉnh táo ngay lập tức, vô cùng vui vẻ mà phối hợp với quyết định của Hứa Hàn Thiên.
Hai người xuống lầu lấy quần áo tắm rửa, sau đó đóng cửa phòng ngủ, một trong một ngoài, không quấy rầy lẫn nhau.
Màn ảnh chuyển sang phòng quan sát.
Nhiếp Kiều Kiều hỏi theo kịch bản: "Bọn họ làm như vậy vẫn được sao?"
Vạn Gia Lỗi mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, tổ tiết mục không ép buộc mà chỉ đưa ra một số thông tin, còn về làm cách nào để ở chung thì vẫn tùy thuộc vào bọn họ."
Thích Hồng Ngọc hỏi: "Vậy lỡ như không nghĩ ra được cách này, không thể chấp nhận sự sắp xếp của tổ tiết mục thì sao?"
Người trong nước vốn kín đáo (trong suy nghĩ), không dễ chấp nhận việc nằm chung một giường với người khác giới.
Ngôn Tình Hay
Vạn Gia Lỗi đáp: "Tình huống này cũng đã được cân nhắc qua, nếu thực sự không thể chấp nhận được sự sắp xếp như vậy, bọn họ có thể trở về phòng ngủ tập thể của mình, coi như từ bỏ nhiệm vụ, trừ 10 điểm."
Ví dụ như sau khi Hạ Úy Lam và Ông Tuấn vào phòng, họ đã lúng túng một lúc lâu, gần như không giao tiếp trong suốt quá trình, cuối cùng không còn cách nào khác, cả hai liên hệ tổ tiết mục.
Tổ tiết mục cho biết bỏ nhiệm vụ sẽ bị trừ 10 điểm, cũng hỏi thêm: "Chắc chắn trở về phòng ngủ tập thể?"
Ôn Tuấn nhìn Hạ Úy Lam một cái, gật đầu: "Chắn chắn."
Hạ Úy Lam cũng thế.
Sau khi xem xong cách làm của họ, khán giả ở trước màn hình như được khai sáng.
[Phải rồi ha, tổ tiết mục chỉ nhấn mạnh một phòng chỉ có một giường, chứ không có nói hai người phải nằm cùng nhau]
[Cách làm của Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên rất nice luôn ấy, vừa không xấu hổ, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ để lấy điểm]
[Ơ, vậy thì chẳng phải tôi sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Khổng Tước và Đại cẩu cẩu cùng chung chăn gối sao?]
Một số fan CP thanh mai trúc mã đã bị lung lay, đoán rằng Minh Trầm và Hình U có thể sẽ giống với những người khác.
Nào ngờ toàn bộ màn hình đều là...
Trên chiếc giường đôi trong căn phòng ngủ, giọng kể chuyện của Minh Trầm bay bổng.
"Mấy người biến dị đứng sau lưng cậu chiều nay, theo luật chơi thì họ sẽ không thực sự tấn công cậu, nên cậu cũng không cần sợ hãi như vậy."
"Còn con ma nữ áo trắng kia, đầu tóc rũ rượi, trên mặt đầy giọt máu, còn chân thật hơn cả NPC mà cậu gặp trong mật thất năm đó."
"Cậu có nhìn thấy nóc nhà đó không? Ngẩng đầu một cái là thấy toàn đầu lâu."
"Còn có..."
Hình U ôm gối ngồi ở mép giường, Minh Trầm kéo ghế ngồi ở đối diện, giúp cô nhớ lại vụ trốn thoát mật hồi chiều một cách sinh động và chân thật nhất.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa." Hình U cắt ngang, khuôn mặt nhỏ căng ra, vòng tay ôm gối chặt thêm một chút.
"Chậc." Minh Trầm liếc mắt, cong môi cười cợt, "Lá gan nhỏ như vậy, đêm nay cậu ngủ thế nào đây?"
"Cậu lại đây." Hình U ngoắc ngoắc ngón tay với anh, sau đó chỉ vào mép giường, "Ngồi xổm xuống."
"Hửm?" Minh Trầm nhìn từ trên cao xuống, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, vẫn không nhúc nhích.
"Cậu ngồi xổm xuống đi mà." Hình U kéo cánh tay của anh lay nhẹ hai cái, giọng điệu cũng mang theo vài phần làm nũng.
Dường như Minh Trầm không có cách nào với cô, đành quỳ một chân xuống.
[Con mẹ nó! Từ trước đến nay, anh trai tôi chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai]
[Nếu đây không phải là chân ái, bà đây sẽ livestream gội đầu trong tư thế trồng cây chuối]
[Ngọt ngào quá! Cưng chiều quá]
Mọi người đều đang chờ đợi phản ứng tiếp theo của Hình U, nào ngờ cô lại đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Minh Trầm một cái: "Đợi tôi ngủ rồi thì cậu cứ việc đi ra ngoài nhé."
[Công cụ người* mang tên Minh Trầm: Bị người ta sắp xếp một cách trơn tru]
*Công cụ người: dùng để chỉ một người giúp đỡ người khác mà không cần biết lý do hoặc tự nguyện, không phàn nàn, không yêu cầu đáp lại.
[He he he tui là tui đoán Minh Trầm cố ý hù dọa Hình U đấy nhá, muốn làm em ấy sợ hãi đây mà]
[Tâm cơ quá nha]
Thanh mai trúc mã đúng là khác bọt, đến phong cách ở chung cũng khác người thường.
Minh Trầm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy muốn đi.
Tiểu Khổng Tước nhanh tay lẹ mắt tóm chặt ngón tay anh, thỏa thuận liền đạt được một cách khó hiểu.
Nếu hai người đi vào giấc ngủ, camera sẽ bị tắt, hiện tại Minh Trầm còn ở đây, việc ghi hình vẫn được tiếp tục.
Hình U nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai anh.
"Ừ." Minh Trầm thấp giọng đáp.
Khu bình luận cào xé tim gan muốn biết nội dung cụ thể.
Đương nhiên Minh Trầm sẽ không thực sự ngồi xổm ở đó chờ cô ngủ, mà là ngồi ở trên ghế trông cô, cũng không khác nhau lắm.
Vừa mới bắt đầu, Minh Trầm ngồi ở đó nghịch điện thoại, Hình U không ngủ được, mở to mắt rất nhiều lần.
Sau đó, cô thực sự buồn ngủ, nhắm mắt lại, hô hấp dần đều đều.
Minh Trầm cầm điện thoại suốt cả quá trình, nhưng một số người xem đã phát hiện ra rằng, Hình U đi vào giấc ngủ bao lâu thì Minh Trầm ngồi ở đó quan sát cô bấy lâu.
Sau đó, anh đứng dậy đi đến mép giường, từ từ ngồi xổm xuống.
Người xem ngủ gà ngủ ngay lập tức gào khóc ầm ĩ: "Đạo diễn đâu tắt đèn, bây giờ tôi không cần camera gì hết, các người cứ tùy ý!"
Giây tiếp theo, ống kính quả nhiên bị tắt.
Vài phút sau, Minh Trầm xuất hiện trong camera ở phòng khách, sofa trở thành giường của anh.
*
Hôm qua ngủ quá muộn, Hình U cài báo thức trên điện thoại, ngủ đến bảy giờ sáng hôm sau.
Ra khỏi phòng ngủ, bóng dáng phập phồng trên ghế sofa hiện rõ trước mắt, Hình U rón rén chuồn ra khỏi cửa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, camera trong phòng ngủ và phòng khách đều đang ở chế độ tắt.
Cô sợ đánh thức Minh Trầm nên tính xuống lầu rửa mặt, nào ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị tổ tiết mục ôm cây đợi thỏ chặn lại: "Xin chúc mừng, khách mời hoàn thành nhiệm vụ "Sống chung" sẽ có cơ hội mở đạo cụ của chương trình, bạn chọn mở ngay hay để dành cơ hội?"
"Hả?" Đột nhiên cảm thấy như mình trúng phải quả trứng phục sinh*.
*Đã giải thích ở chương 15, ở đây có thể hiểu là gặp phải tình tiết bất ngờ, thú vị
Cái này đúng thật là trứng phục sinh, tối qua tổ tiết mục đã bày tỏ công khai trên website chính thức: Nếu hoàn thành nhiệm vụ "Sống chung", cả hai có thể mở khóa đạo cụ đặc biệt.
Bọn họ cố ý không nói cho khách mời, có thể bắt được những phản ứng chân thật nhất thì càng dễ tạo điểm nhấn cho chương trình.
Hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không thể đoán được kịch bản của tổ tiết mục.
Sau khi nghe xong giải thích, Hình U: "Đạo cụ gì thế?"
Nhân viên công tác mở hộp ra.
Có năm đạo cụ khác nhau bên trong, có nhãn dán bên cạnh cho biết công dụng của chúng.
Chẳng hạn như:
Quả cầu tình yêu, có thể trao cho người mà bạn mến mộ để đổi lấy một cuộc hẹn hò.
Vòng đeo tay, có thể trao đổi CP một lần.
Còng tay, có thể hạn chế hoạt động của khách mời, thời hạn là một ngày.
Hình U ra ngoài không bao lâu, camera trong phòng khách lại được bật lên một lần nữa, nhóm "học giả" dậy sớm đang gào khóc đòi ăn ở trước màn hình.
Chỉ thấy Hình U mở khóa còng tay trên hành lang, rồi xoay người trở lại phòng.
[Hiện tại đã mở đạo cụ rồi sao? Tiểu Khổng Tước muốn làm gì đây!]
[Đừng nói là khóa Minh Trầm nhe]
[Nhìn vẻ mặt của em ấy, tui có cảm giác ẻm muốn bày trò chơi khăm]
Quả nhiên, Hình U cầm còng tay đi đến bên cạnh ghế sofa.
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú đang yên lặng nằm ở đó, lông mi đen dài rậm rạp, nhớ tới con ngươi màu nâu thâm thúy của anh khi mở mắt ra, quả thực là khiến người ta ghen tị.
Trong một giây ngắn ngủi như vậy, Hình U nhìn đến mê mẩn.
Chiếc còng tay mát lạnh giúp cô lấy lại tinh thần, cẩn thận tiến đến gần.
Ai bảo tối qua cố ý dọa cô sợ, mối thù này không thể không trả.
Hình U nhân cơ hội đeo còng tay lên.
Vẫn chưa đủ, cô thử vén chăn lên để kéo bàn tay còn lại của Minh Trầm.
Hình U nghĩ rất hay, chỉ cần đeo vào một bên, bên kia có thể tùy cơ ứng biến, cho dù anh có tỉnh lại thì cũng không phản ứng kịp.
Hình U nín thở xốc chăn lên, lặng lẽ tiến lại gần anh, cách màn hình có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô.
Trong lúc nhất thời, fan hâm mộ cũng không biết nên chúc cô thành công hay là thất bại.
Sau đó, chỉ một giây trước khi Hình U chạm vào cổ tay bên kia, người đàn ông vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, đôi mắt khóa chặt gương mặt cô.
Anh trở tay, còng tay khóa vào cổ tay phải của Hình U.
Hình U không kịp phản ứng, theo bản năng muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng ngặt nỗi độ dài của còng tay có hạn, đột ngột kéo cô trở về.
Hai chân không đứng vững, ngã nhào lên người Minh Trầm.
[Tư thế này không ổn rồi, đáng ghét, thế mà tôi lại rung động mới chết]
[Aisss cái không khí mờ ám chít tiệt này]
[Khóa cửa lại cho ông đây, hôm nay ai cũng dừng mong xuống xe*]
*Nó xuất phát từ "开车 – Lái xe": Là chỉ cảnh H, hoặc phân cảnh mập mờ sắc tình.
(Đang lái xe thì sao mà xuống được:)))))
"Định khóa tôi sao?" Vì mới tỉnh ngủ nên giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhưng lại quyến rũ hơn cả ngày thường.
Tập kích bị phát hiện, Hình U vốn đã căng thẳng, nay lại bị anh nhìn như thế nên có chút chột dạ, tim đập thình thịch.
"Buông tôi ra." Cô cố gắng giãy dụa, dùng sức đứng dậy nhưng vẫn không thắng được, còn bị Minh Trầm kéo ngược trở về.
"Có phải muốn khóa tôi không, hửm?" Dường như ý thức của Minh Trầm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bám riết lấy cô tìm câu trả lời.
Hình U mặt đỏ như gấc: "Cậu làm cấn eo tôi!"
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Khóa cửa lại cho tôi, hôm nay ai cũng đừng mong xuống xe!
Còn một chi tiết khác, sau khi Minh Trầm tắt camera trong phòng ngủ, qua vài phút sau ẻm mới ra ngoài ^ – ^.