Couple 50
Chương 6
Tay tôi khẽ buông ra, đồ trong túi rơi hết xuống đất! Tôi vội vã cúi người xuống nhặt, bỗng bên tai vang lên giọng nói vừa rõ ràng vừa dịu dàng:
- Này, vòng tay của bạn rơi rồi…
Tôi quay đầu sang, nhìn thấy chiếc vòng tay mà tôi vừa “chôm” được đang nằm gọn trên bàn tay trắng trẻo của chàng trai, chìa ra trước mặt tôi!
- Cảm ơn bạn!
Hu hu! Chuyện gì thế? Sao vòng tay rơi dưới đất mà tôi cũng không biết! Tôi nhận cái vòng tay, cảm ơn anh ta, nhưng anh ta chỉ mỉm cười, tiếp tục giúp tôi thu dọn đạc.
Khi anh ta cầm tờ giấy chứng minh học sinh trao đổi của tôi lên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi lẩm bẩm:
- Đại học Tinh Hoa…
- Ồ…
Ánh mắt màu cà phê của chàng trai sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nụ cười hiền hòa nở trên môi, nhìn anh còn dịu dàng hơn Lý Triết Vũ gấp nhiều lần.
- Chuyện gì thế? – Thấy anh ta cứ nhìn chăm chăm vào cái vòng tay của tôi, tôi không nén nổi tò mò, bật hỏi.
- À, không có gì.
Chàng trai khẽ lắc đầu, một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng mỉm cười, hàng lông mi dài để lại một cái bóng mờ trên khuôn mặt trắng trẻo, đẹp trai.
- Sao không đeo vòng tay vào? Nó cũng đẹp như bạn vậy!
Một câu nói như có như không lọt vào tai tôi.
Đẹp…
Có phải anh ta đang khen ngợi tôi không?
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
*
* *
Đường phố náo nhiệt, không khí ấm áp, vạn vật mới mẻ, wa…
Tinh Hoa, tôi tới rồi!
Xe taxi chạy như bay trên đường, tôi giống như một đứa trẻ đi du lịch lâu ngày, áp mặt vào cửa sổ, thích thú nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường lướt qua trong chớp mắt.
Từ xa, trong mắt tôi xuất hiện một dãy nhà bằng gạch đỏ, cao thấp nhấp nhô như một rặng núi, vô cùng hoành tráng.
Cánh cửa điêu khắc hình chim nhạn màu đen nằm phía trước, những hòn đá Đại Lý vuông vức bề thế yên lặng nằm hai bên.
“Thưa quý khách, bạn đã tới nơi cần tới, xin thanh toán tiền theo số hiển thị trên đồng hồ…”.
Hây ya…
Chiếc xe taxi vòng một vòng thật đẹp rồi dừng lại trước cổng chính.
Bốn chữ Đại học Tinh Hoa màu vàng tỏa sáng lấp lánh khiến tôi phải nhắm mắt lại vì chói.
- Này, vòng tay của bạn rơi rồi…
Tôi quay đầu sang, nhìn thấy chiếc vòng tay mà tôi vừa “chôm” được đang nằm gọn trên bàn tay trắng trẻo của chàng trai, chìa ra trước mặt tôi!
- Cảm ơn bạn!
Hu hu! Chuyện gì thế? Sao vòng tay rơi dưới đất mà tôi cũng không biết! Tôi nhận cái vòng tay, cảm ơn anh ta, nhưng anh ta chỉ mỉm cười, tiếp tục giúp tôi thu dọn đạc.
Khi anh ta cầm tờ giấy chứng minh học sinh trao đổi của tôi lên, bất giác ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi lẩm bẩm:
- Đại học Tinh Hoa…
- Ồ…
Ánh mắt màu cà phê của chàng trai sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nụ cười hiền hòa nở trên môi, nhìn anh còn dịu dàng hơn Lý Triết Vũ gấp nhiều lần.
- Chuyện gì thế? – Thấy anh ta cứ nhìn chăm chăm vào cái vòng tay của tôi, tôi không nén nổi tò mò, bật hỏi.
- À, không có gì.
Chàng trai khẽ lắc đầu, một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng mỉm cười, hàng lông mi dài để lại một cái bóng mờ trên khuôn mặt trắng trẻo, đẹp trai.
- Sao không đeo vòng tay vào? Nó cũng đẹp như bạn vậy!
Một câu nói như có như không lọt vào tai tôi.
Đẹp…
Có phải anh ta đang khen ngợi tôi không?
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
*
* *
Đường phố náo nhiệt, không khí ấm áp, vạn vật mới mẻ, wa…
Tinh Hoa, tôi tới rồi!
Xe taxi chạy như bay trên đường, tôi giống như một đứa trẻ đi du lịch lâu ngày, áp mặt vào cửa sổ, thích thú nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường lướt qua trong chớp mắt.
Từ xa, trong mắt tôi xuất hiện một dãy nhà bằng gạch đỏ, cao thấp nhấp nhô như một rặng núi, vô cùng hoành tráng.
Cánh cửa điêu khắc hình chim nhạn màu đen nằm phía trước, những hòn đá Đại Lý vuông vức bề thế yên lặng nằm hai bên.
“Thưa quý khách, bạn đã tới nơi cần tới, xin thanh toán tiền theo số hiển thị trên đồng hồ…”.
Hây ya…
Chiếc xe taxi vòng một vòng thật đẹp rồi dừng lại trước cổng chính.
Bốn chữ Đại học Tinh Hoa màu vàng tỏa sáng lấp lánh khiến tôi phải nhắm mắt lại vì chói.
Tác giả :
Quách Ni