Couple 50
Chương 14
Chương I (tiếp): Ký tích – Câu lạc bộ Tình Yêu
Ting ting ting ting ting ting ting ting…
Chuông đồng hồ gõ 8 nhịp.
Phòng ăn của trường Đại học Tinh Hoa đã được thay mới, trên mỗi chiếc bàn dài hình chữ nhật lại được phủ lên một lớp vải trắng tinh, từng chiếc ghế cao được xếp đặt ngay ngắn, từng đôi mắt chăm chú nhìn lên sir Chung trên sân khấu, chờ thời khắc quan trọng nhất tới gần.
- Các em thân mến, chắc rằng mọi người đều đã biết, mỗi lần học sinh trao đổi tới trường ta đều phải xác định một chủ đề hoạt động! Tất cả các học sinh trao đổi buộc phải hoàn thành chủ đề này theo suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa người được điểm cao nhất sẽ giành được một phần thưởng bất ngờ. Từ trước tới nay, đây luôn là phần thưởng cao quý nhất của Đại học Tinh Hoa.
Giọng nói của sir Chung vang lên trong loa, cuối cùng thầy trịnh trọng nói:
- Tôi tuyên bố, chủ đề đặc biệt của kỳ này là: Kỳ tích!
Kỳ tích?
Tất cả các học sinh trao đổi đều cúi đầu bàn tán, sau đó rơi vào im lặng.
Lúc này, những lời nói của giáo viên chủ nhiệm ở Học viện Thời trang Thiên Trạch lại vang lên bên tai tôi. Xem ra muốn yên phận sống hết 100 ngày ở đây không phải việc đơn giản.
- Thưa các bạn, tiếp theo đây sẽ là một tiết mục – buổi họp giao lưu kỳ tích của học sinh trao đổi.
- Thưa các bạn, thời gian của cuộc trao đổi lần này là hơn ba tháng, tổng cộng là 100 ngày, trong 100 ngày này, các bạn hy vọng bản thân mình có thể hoàn thành được kỳ tích gì?
Sir Chung nâng cao âm lượng của giọng nói:
- Hy vọng mọi người đều có thể mở rộng tư duy của mình, không cần quá câu nệ. Bởi vì chủ đề của chúng ta là “kỳ tích”, do đó, tôi hy vọng mỗi người các em ngồi ở đây đều có thể tạo ra một kỳ tích!
Giọng nói của sir Chung vừa dứt… Xoẹt…
Một cô gái cao ráo, ánh mắt sắc sảo đứng lên, nói rõ ràng từng tiếng:
- Tôi là Dương Vân tới từ Đại học Tụ Mỹ, tôi muốn thực hiện một bài diễn thuyết xuất sắc tại Đại học Tinh Hoa để nói với tất cả mọi người rằng thế nào mới là nghệ thuật chân chính.
- Chào mọi người, tôi là Tô Tiểu Lệ, tôi rất thích quay phim, 100 ngày sau, tôi sẽ tổ chức một triển lãm cá nhân nho nhỏ.
…
Từng người trong phòng ăn lần lượt đứng lên, xem ra mọi người đều rất nhiệt tình với hoạt động lần này.
Tôi cau mày, vừa phân tích kỹ càng trí sáng tạo của các bạn, vừa không ngừng suy nghĩ về bản thân mình.
Hơn ba tháng…
Trong 100 ngày này có bao nhiêu chuyện thú vị nhỉ?
Bạch Tô Cơ tôi nếu đã làm thì phải làm một việc mà người khác không nghĩ ra, khiến họ phải sửng sốt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Bỗng dưng trong đầu tôi vang lên tiếng “ting”, mắt tôi sáng lên.
- Mình nghĩ ra rồi, - tôi vỗ tay Kỷ Minh, - mình quyết định thành lập một câu lạc bộ tình yêu.
- Câu lạc bộ tình yêu? – Kỷ Minh kinh ngạc hỏi tôi, trong mắt anh thoáng chút nghi hoặc. – Đó là cái gì?
- Câu lạc bộ tình yêu của mình thực chất có thể gọi là một câu lạc bộ bồi dưỡng khí chất cho mọi người! Đặc biệt là dành cho những bạn nữ tưởng chừng như đã có tình yêu trong tay nhưng lại để cho tình yêu tuột mất! Mình thề rằng phải giúp cho tất cả các cô gái đều được chìm đắm trong vị ngọt của tình yêu.
Tôi càng nói càng hưng phấn, hai tay chống hông, mỉm cười đắc ý với Kỷ Minh.
- Bồi dưỡng khí chất?
Mắt Kỷ Minh sáng lên, mỉm cười hiền lành.
- Mình không nói chơi đâu. – Tôi ra sức lắc đầu. Tang tang tang, bỗng dưng trong đầu tôi như có một luồng điện chạy ngang qua. – Đúng rồi, câu lạc bộ của mình sẽ có tên là “Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch”.
- Bạn gà chay và bạn gà gáy, cuộc đối thoại của hai bạn quả là khác thường.
Đúng vào lúc tôi đang vô cùng hào hứng thì một giọng nói khó chịu từ đâu vang tới.
- Là anh sao?
Không biết từ lúc nào, An Vũ Phong đã đứng bên cạnh tôi.
Mái tóc dài của hắn khẽ bay nhẹ, đôi mắt trong vắt lúc này càng thêm sâu, nhìn tôi chằm chằm.
- Sao, không thể là tôi sao?
An Vũ Phong hơi xòe ngón trỏ tay trái ra, cố ý làm ra vẻ tao nhã.
- Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch… Quả nhiên là một câu lạc bộ đặc biệt và có tình thương. Làm như vậy vừa có thể giúp các bạn nữ giải quyết những vấn đề hóc búa trong chuyện tình cảm, hơn nữa chủ yếu nhất là chủ tịch câu lạc bộ còn có thể truyền thụ kinh nghiệm của mình, tôi tin rằng hiệu quả sẽ rất bất ngờ.
- Cảm ơn.
Ting ting ting ting ting ting ting ting…
Chuông đồng hồ gõ 8 nhịp.
Phòng ăn của trường Đại học Tinh Hoa đã được thay mới, trên mỗi chiếc bàn dài hình chữ nhật lại được phủ lên một lớp vải trắng tinh, từng chiếc ghế cao được xếp đặt ngay ngắn, từng đôi mắt chăm chú nhìn lên sir Chung trên sân khấu, chờ thời khắc quan trọng nhất tới gần.
- Các em thân mến, chắc rằng mọi người đều đã biết, mỗi lần học sinh trao đổi tới trường ta đều phải xác định một chủ đề hoạt động! Tất cả các học sinh trao đổi buộc phải hoàn thành chủ đề này theo suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa người được điểm cao nhất sẽ giành được một phần thưởng bất ngờ. Từ trước tới nay, đây luôn là phần thưởng cao quý nhất của Đại học Tinh Hoa.
Giọng nói của sir Chung vang lên trong loa, cuối cùng thầy trịnh trọng nói:
- Tôi tuyên bố, chủ đề đặc biệt của kỳ này là: Kỳ tích!
Kỳ tích?
Tất cả các học sinh trao đổi đều cúi đầu bàn tán, sau đó rơi vào im lặng.
Lúc này, những lời nói của giáo viên chủ nhiệm ở Học viện Thời trang Thiên Trạch lại vang lên bên tai tôi. Xem ra muốn yên phận sống hết 100 ngày ở đây không phải việc đơn giản.
- Thưa các bạn, tiếp theo đây sẽ là một tiết mục – buổi họp giao lưu kỳ tích của học sinh trao đổi.
- Thưa các bạn, thời gian của cuộc trao đổi lần này là hơn ba tháng, tổng cộng là 100 ngày, trong 100 ngày này, các bạn hy vọng bản thân mình có thể hoàn thành được kỳ tích gì?
Sir Chung nâng cao âm lượng của giọng nói:
- Hy vọng mọi người đều có thể mở rộng tư duy của mình, không cần quá câu nệ. Bởi vì chủ đề của chúng ta là “kỳ tích”, do đó, tôi hy vọng mỗi người các em ngồi ở đây đều có thể tạo ra một kỳ tích!
Giọng nói của sir Chung vừa dứt… Xoẹt…
Một cô gái cao ráo, ánh mắt sắc sảo đứng lên, nói rõ ràng từng tiếng:
- Tôi là Dương Vân tới từ Đại học Tụ Mỹ, tôi muốn thực hiện một bài diễn thuyết xuất sắc tại Đại học Tinh Hoa để nói với tất cả mọi người rằng thế nào mới là nghệ thuật chân chính.
- Chào mọi người, tôi là Tô Tiểu Lệ, tôi rất thích quay phim, 100 ngày sau, tôi sẽ tổ chức một triển lãm cá nhân nho nhỏ.
…
Từng người trong phòng ăn lần lượt đứng lên, xem ra mọi người đều rất nhiệt tình với hoạt động lần này.
Tôi cau mày, vừa phân tích kỹ càng trí sáng tạo của các bạn, vừa không ngừng suy nghĩ về bản thân mình.
Hơn ba tháng…
Trong 100 ngày này có bao nhiêu chuyện thú vị nhỉ?
Bạch Tô Cơ tôi nếu đã làm thì phải làm một việc mà người khác không nghĩ ra, khiến họ phải sửng sốt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Bỗng dưng trong đầu tôi vang lên tiếng “ting”, mắt tôi sáng lên.
- Mình nghĩ ra rồi, - tôi vỗ tay Kỷ Minh, - mình quyết định thành lập một câu lạc bộ tình yêu.
- Câu lạc bộ tình yêu? – Kỷ Minh kinh ngạc hỏi tôi, trong mắt anh thoáng chút nghi hoặc. – Đó là cái gì?
- Câu lạc bộ tình yêu của mình thực chất có thể gọi là một câu lạc bộ bồi dưỡng khí chất cho mọi người! Đặc biệt là dành cho những bạn nữ tưởng chừng như đã có tình yêu trong tay nhưng lại để cho tình yêu tuột mất! Mình thề rằng phải giúp cho tất cả các cô gái đều được chìm đắm trong vị ngọt của tình yêu.
Tôi càng nói càng hưng phấn, hai tay chống hông, mỉm cười đắc ý với Kỷ Minh.
- Bồi dưỡng khí chất?
Mắt Kỷ Minh sáng lên, mỉm cười hiền lành.
- Mình không nói chơi đâu. – Tôi ra sức lắc đầu. Tang tang tang, bỗng dưng trong đầu tôi như có một luồng điện chạy ngang qua. – Đúng rồi, câu lạc bộ của mình sẽ có tên là “Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch”.
- Bạn gà chay và bạn gà gáy, cuộc đối thoại của hai bạn quả là khác thường.
Đúng vào lúc tôi đang vô cùng hào hứng thì một giọng nói khó chịu từ đâu vang tới.
- Là anh sao?
Không biết từ lúc nào, An Vũ Phong đã đứng bên cạnh tôi.
Mái tóc dài của hắn khẽ bay nhẹ, đôi mắt trong vắt lúc này càng thêm sâu, nhìn tôi chằm chằm.
- Sao, không thể là tôi sao?
An Vũ Phong hơi xòe ngón trỏ tay trái ra, cố ý làm ra vẻ tao nhã.
- Câu lạc bộ tình yêu Tiểu Bạch… Quả nhiên là một câu lạc bộ đặc biệt và có tình thương. Làm như vậy vừa có thể giúp các bạn nữ giải quyết những vấn đề hóc búa trong chuyện tình cảm, hơn nữa chủ yếu nhất là chủ tịch câu lạc bộ còn có thể truyền thụ kinh nghiệm của mình, tôi tin rằng hiệu quả sẽ rất bất ngờ.
- Cảm ơn.
Tác giả :
Quách Ni