Công Tước Của Riêng Em
Chương 9
Villiers bước lên cầu thang và đi vào phòng, cảm giác giận dữ tràn ngập cơ thể. Anh không thể tin là mình từng cân nhắc đến việc cưới Eleanor. Cô đã cười nhạo anh vì không nhận ra rằng lũ trẻ đó là trẻ mồ côi, cười nhạo anh vì một vấn đề nhạy cảm là con cái.
Một giây sau khi bị cô chế nhạo, anh đã nhận ra rằng không đứa trẻ mồ côi nào ở đó có thể là con anh. Hai đứa con sinh đôi của anh mới năm tuổi và mọi đứa trẻ anh vừa thấy đều bảy tuổi là ít nhất. Nhưng có thật là anh biết rõ sự khác biệt về độ lớn giữa những đứa trẻ năm và bảy tuổi hay không?
Có thứ gì đó trong bụng anh quặn thắt lại. Thật ngu ngốc, ô nhục và ngớ ngẩn. Anh chẳng thèm bận tâm đến sự tồn tại của các con mình trong suốt ba lăm năm cuộc đời. Và bây giờ, bất thình lình, anh bị chúng chiếm hết tâm trí sao?
Nó khiến anh cảm thấy như mình nên chặt quách đầu đi cho xong chuyện.
Tobias đang cuộn tròn trên một cái ghế trong phòng anh. “Phòng trẻ hết sức vớ vẩn”, cậu nhóc nói, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt. “Ở đó có một bà vú già trước kia đã chăm tiểu thư Lisette. Bà ấy đã cố bắt con ăn bột, nên con đã bỏ đi.”
“Con có cho bà ta biết mình đi đâu không?”
“Không”, Tobias nói với vẻ hờ hững thấy rõ.
Thật lòng mà nói, Villiers nghĩ, không phải điều đó chính là việc mà bản thân anh sẽ làm sao? Anh chẳng bao giờ cho người hầu hay bất kỳ ai biết mình sẽ đi đâu và lý do vì sao.
Dù phải nói rằng anh luôn xem đó là đặc quyền của một công tước mà Tobias chẳng phải là công tước gì hết.
“Con đang đọc gì đấy?”
“Một quyển sách về Cosmo Gordon, thấy không? Ông ta đã giết một ai đó.”
“Trong một vụ đấu súng. Ta biết. Năm ngoái ông ta đã giết Frederick Thomas trong công viên Hyde Park. Con đọc bằng cách nào vậy?”
“Bà Jobber dạy bọn con. Con cũng biết viết.”
“Ta đã định kiếm cho con một gia sư nhưng lại quên mất”, Villiers nói, cảm giác giận dữ lại lờn vờn quanh anh. Cho đến giờ anh có vẻ liên tục thất bại trong vai trò làm cha. “Người hầu của ta đâu?”
“Popper thống khổ về chuyện con chó của tiểu thư Eleanor đến mức mà Finchley đã an ủi ông ấy”.
“Lố bịch. Con vật đó nhỏ đến mức nó còn chẳng thể được gọi là một con chó. Nó giống một con mèo nhồi bông hơn.”
“Con ước mình được thấy nó dọa tiểu thư Lisette”, Tobias nói với vẻ thèm muốn. “Nhìn này cha”, cậu giơ ra một con ngựa đồng nhỏ với cái đuôi vẫy vẫy trong không khí.
Villiers kéo mạnh dây chuông, mong rằng Finchley sẽ ngừng lo việc của người khác và ở đúng nơi anh ta phải có mặt. “Con nhặt nó ở đâu?”
“Lúc nãy nó nằm trong phòng trẻ”, Tobias nói. “Lâu rồi họ không có đứa trẻ nào. Mọi người đều biết rằng Lisette sẽ không có con.”
“Con phải gọi là tiểu thư Lisette”, Villiers chỉ ra. “Vì sao lại không?”
“Cô ấy yêu trẻ con. Nhưng cha cô ấy nói rằng cô ấy không cần cưới cho tới khi ông ta chết. Không phải cha đang nghĩ tới việc cưới cô ấy đấy chứ? Cô ấy là người đó à?”
“Phải”, Villiers nói quả quyết, gạt Eleanor ra khỏi đầu. “Đúng vậy”
“Cô ấy mất trí”, Tobias nói. “Điên loạn. Ai cũng bảo thế”.
“Ai nói vậy?”
“Vú em cũ của cô ấy. Các cô hầu cũng nói hệt như vậy. Và Popper nói một khi cô ấy bắt đầu la hét thì chẳng ai có thể cản lại được. Trừ cha, con đoán thế. Ông ấy nói cha đã bế cô ấy lên và rồi cô ấy bình tĩnh lại như một đứa bé cần một cha gin(1).”
1(Gin: Một loại rượu nhẹ, đóng thành chai nhỏ có thể mang trong túi.)
“Trẻ con không uống gin”, Villiers nói, khá chắc chắn là mình đúng về vấn đề đó.
Tobias nhún vai. Rõ ràng cậu cũng chẳng có hứng thú với chuyện chăm sóc trẻ con hơn Villiers.
Lisette đã ngồi giữa lũ trẻ từ trại mồ côi. Rõ ràng là cô ấy ngưỡng mộ trẻ con, và quan trọng hơn thế là dòng dõi bất hợp pháp của các con anh sẽ không khiến cô ấy bận tâm. Vì thật ra, khó có khả năng là dòng dõi của bất kỳ đứa bé nào trong số đám trẻ mồ côi đó có thể được định nghĩa là bình thường.
Đến lúc này Finchley đã xuất hiện lại. “Ngài có muốn đưa cậu chủ về với phòng trẻ không?”, anh ta hỏi khi kéo bốt của Villiers ra.
Villiers liếc nhìn Tobias. Cậu nhóc đang lắng nghe, rõ ràng là thế, dù cậu đang giả vờ đọc sách. “Nó trông không có vẻ là sẽ thấy sốc trước cậu nhỏ của ta.”
Mặt Tobias thậm chí còn không giần giật. Đã qua bài kiểm tra mặt dửng dưng, Villiers nghĩ với chút hài lòng. Và không nói thêm gì anh thả quần xuống và bước vào bồn tắm.
“Lisette không bị điên”, Villiers nói một cách nóng nảy. “Cô ấy chỉ sợ hãi con chó pug xấu xí của tiểu thư Eleanor thôi. Khi còn bé cô ấy đã bị một con chó tấn công.”
“Cô hầu đã kể chuyện đó cho con”, Tobias nói. “Nó xảy ra cách đây chưa lâu lắm”
“Vậy thì càng dễ hiểu”, Villiers nói. “Nỗi sợ vẫn còn mới.”
“Cô hầu đã nói rằng Lisette khăng khăng giằng một con chó con ra khỏi mẹ của nó mà nó vẫn còn đang bú sữa. Nên con chó mẹ đã cắn cô ấy. Rồi cô hầu – không phải người vừa kể chuyện cho con mà là một người khác đã cố kéo Lisette ra và cô ấy cũng bị cắn. Và cô hầu ấy đã bị mất một ngón tay. Hoặc có lẽ là hai ngón. Bà vú nói bây giờ tay cô ấy trống phát tởm”, Tobias nói với vẻ thích thú. “Người ấy giờ làm việc trong bếp bởi vì Lisette buồn nôn khi thấy cô ta.”
“Quay lại sau mười phút nữa nhé”, Villiers bảo Finchley. Thường thì anh chẳng bao giờ bận tâm đến việc trò chuyện trước mặt người hầu. Trên thực tế, công tước từng có lần khoác lác rằng người hầu của mình được đào tạo kỹ càng đến mức anh có thể quan hệ với một phụ nữ trên bàn ăn mà họ chẳng động đậy đến một sợi tóc.
Nhưng trò chuyện về nữ công tước trong tương lai lại là một vấn đề khác.
Ngay khoảnh khắc Finchley đóng của, anh nói. “Lại đây, củ cải, để ta nhìn thấy con khi chúng ta nói chuyện.”
Tobias đi tới. “Con không phải là củ cải”, cậu nói. “Tên con là Juby”
“Juby, Juicy (2), nghe giống rau trong vườn quá. Tên con là Tobias.”
2(Juicy ‘Tiếng anh’: Mọng nước)
“Trong trí nhớ của mình con vẫn luôn là Juby. Bây giờ quá muộn để đổi lại rồi.”
“Chẳng có cái gì là quá muộn hết”, Villiers nói. “Quan trọng hơn, ta nghĩ mình sẽ cưới Lisette, nên con phải ngừng đi buôn chuyện về cô ấy, đặc biệt là những chuyện rõ ràng là sai sự thật.” Anh giơ một bàn tay lên khi Tobias mở miệng “Và nếu không phải nó sai sự thật thì rõ ràng cũng không tử tế gì. Ta chắc chắn là Lisette không hề biết con chó mẹ có thể tấn công cô ấy.”
“Đến cả đứa đần độn nhất cũng biết điều đó”, Tobias nói khinh miệt.
“Chào mừng tới thế giới của những quý cô gia giáo”, Villiers nói, dìm người xuống nước thêm một chút. “Những điều họ biết và không biết sẽ không bao giờ hết làm con ngạc nhiên.”
“Con không thích các quý cô”, Tobias nói.
“Ta cũng vậy”, Villiers đồng ý.
“Vậy thì quá tệ khi phải cưới một người như thế.”
“Đó là một phần của việc làm một công tước.”
“Kết hôn sao?”
“Phải.”
“Mừng là con không phải là một công tước”, Villiers thấy vui một các lạ lùng khi thấy mắt Tobias trông thật trong sáng khi cậu nói điều đó. “Con sẽ không bao giờ kết hôn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cha phải cưới một tiểu thư điên rồ chẳng biết cái quái gì hết”, Tobias tiếp tục.
“Lisette rất đẹp”
Tobias cong môi. Villiers giật mình vì anh đã từng bắt gặp chính động tác đó trên mặt mình một hai lần gì đấy trong những năm qua. “Con không thích những quý cô xinh đẹp sao?”
“Cha nên cưới cô có con chó ấy”, Tobias nói quả quyết.
“Vì sao?”
“Vì cô ấy có một con chó. Và cô ấy cũng không quá xinh đẹp”
“Thật ra thì, cô ấy đẹp, theo cách riêng của mình.”
“Tiểu thư Lisette trông như một trong những quý cô trong hội truyền giáo. Sáng bóng và vàng ươm. Cha sẽ chẳng bao giờ biết được mình đang ở đâu với cô ấy bởi vì không ai có thể thật sự trong sáng như vậy. Không phải trong tâm hồn.”
“Ta sẽ không sao”, Villiers đang cảm thấy bị mê hoặc khủng khiếp. Dù cho nước đang lạnh đi và anh biết mình nên cắt đứt tràng khuyên bảo tự nguyện này nhưng anh lại không thể làm thế. “Sao lại không?”
“Có khả năng cô ấy không tốt đẹp như vẻ ngoài”, Tobias kết luận. “Cha không chán ngồi trong cái bồn nước bẩn đó à?”
Sự thật là anh đã quen có Finchley đưa cho anh một cái khăn tắm. Anh đứng dậy và rút nó ra khỏi thành ghế. “Nó không bẩn. Nó là nước tắm sạch”
“Một khi cha đã vào trong thì nó sẽ bẩn. Tốt hơn hết là vào rồi ra thật nhanh.” Cậu nói bằng tông giọng của một cậu nhóc chẳng bao giờ tắm hơn một lần trong tháng trước khi về nhà Villiers và phải tiếp nhận thói quen tắm táp một cách miễn cưỡng.
Finchley lách vào cửa với vẻ tổn thương của một người bị cấm cửa không được vào nhà trong buổi sáng Giáng sinh. “Đến lúc mặc đồ rồi, thưa đức ngài. Màu hồng nhạt hay nhung đen ạ?”
“Hồng”, Villiers nói cùng lúc Tobias nói, “Đen!”
“Sao lại là đen?”, Villiers hỏi.
“Bởi vì cha trông như quỷ dạ xoa trong mấy cái áo hoa hoét đó”, Tobias nói. “Thậm chí nếu cha quyết định chọn Lisette và con không nói là cha nên làm thế nhé thì cô ấy cũng sẽ chẳng bao giờ cưới cha với vẻ ngoài như vậy.”
“Như thế nào?”
“Như một bó hoa. Trông cha như một bó hoa đang nở rộ. Như thể cha không thèm quen tâm đến bi của mình.”
“Cái gì của ta cơ?”
“Thằng bé của cha, chim của cha!”
Villiers nhận thấy rằng Finchley không còn thấy sỉ nhục nữa mà đang cố nén cười. Finchley chẳng bao giờ cười. “Nếu ta hiểu ý con thì con đang nói cậu nhóc của ta không thể hiện được ưu điểm trong áo khoác hồng.”
“Không, nếu cha đang nói đến cái áo hồng đó, không”, Tobias chỉ vào cái áo bị chê bai. “Chỉ một người đàn ông có cái ấy teo quắt mới mặc nó.”
Finchley khịt mũi và Villiers liếc nhìn ông ta. “Ta không có gì teo quắt hết”, anh nói, mặc cái áo khoác màu hồng lên cái quần ống tím bó chặt của mình.
“Con không phải là người cha cần thuyết phục để tin vào điều đó”, Tobias nói, lại ngồi phịch xuống ghế. “Vợ của cha mới là người băn khoăn không biết cha có phải đồ đàn bà hay không”. Cậu quay lại đọc sách.
Villiers cảm thấy môi mình giật giật. Chưa một ai gọi anh là đồ đàn bà hết. Cũng như ám chỉ thằng bé của anh mềm oặt.
Finchley nhìn anh thông cảm và khá khôn ngoan, ngậm chặt miệng.
Một giây sau khi bị cô chế nhạo, anh đã nhận ra rằng không đứa trẻ mồ côi nào ở đó có thể là con anh. Hai đứa con sinh đôi của anh mới năm tuổi và mọi đứa trẻ anh vừa thấy đều bảy tuổi là ít nhất. Nhưng có thật là anh biết rõ sự khác biệt về độ lớn giữa những đứa trẻ năm và bảy tuổi hay không?
Có thứ gì đó trong bụng anh quặn thắt lại. Thật ngu ngốc, ô nhục và ngớ ngẩn. Anh chẳng thèm bận tâm đến sự tồn tại của các con mình trong suốt ba lăm năm cuộc đời. Và bây giờ, bất thình lình, anh bị chúng chiếm hết tâm trí sao?
Nó khiến anh cảm thấy như mình nên chặt quách đầu đi cho xong chuyện.
Tobias đang cuộn tròn trên một cái ghế trong phòng anh. “Phòng trẻ hết sức vớ vẩn”, cậu nhóc nói, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt. “Ở đó có một bà vú già trước kia đã chăm tiểu thư Lisette. Bà ấy đã cố bắt con ăn bột, nên con đã bỏ đi.”
“Con có cho bà ta biết mình đi đâu không?”
“Không”, Tobias nói với vẻ hờ hững thấy rõ.
Thật lòng mà nói, Villiers nghĩ, không phải điều đó chính là việc mà bản thân anh sẽ làm sao? Anh chẳng bao giờ cho người hầu hay bất kỳ ai biết mình sẽ đi đâu và lý do vì sao.
Dù phải nói rằng anh luôn xem đó là đặc quyền của một công tước mà Tobias chẳng phải là công tước gì hết.
“Con đang đọc gì đấy?”
“Một quyển sách về Cosmo Gordon, thấy không? Ông ta đã giết một ai đó.”
“Trong một vụ đấu súng. Ta biết. Năm ngoái ông ta đã giết Frederick Thomas trong công viên Hyde Park. Con đọc bằng cách nào vậy?”
“Bà Jobber dạy bọn con. Con cũng biết viết.”
“Ta đã định kiếm cho con một gia sư nhưng lại quên mất”, Villiers nói, cảm giác giận dữ lại lờn vờn quanh anh. Cho đến giờ anh có vẻ liên tục thất bại trong vai trò làm cha. “Người hầu của ta đâu?”
“Popper thống khổ về chuyện con chó của tiểu thư Eleanor đến mức mà Finchley đã an ủi ông ấy”.
“Lố bịch. Con vật đó nhỏ đến mức nó còn chẳng thể được gọi là một con chó. Nó giống một con mèo nhồi bông hơn.”
“Con ước mình được thấy nó dọa tiểu thư Lisette”, Tobias nói với vẻ thèm muốn. “Nhìn này cha”, cậu giơ ra một con ngựa đồng nhỏ với cái đuôi vẫy vẫy trong không khí.
Villiers kéo mạnh dây chuông, mong rằng Finchley sẽ ngừng lo việc của người khác và ở đúng nơi anh ta phải có mặt. “Con nhặt nó ở đâu?”
“Lúc nãy nó nằm trong phòng trẻ”, Tobias nói. “Lâu rồi họ không có đứa trẻ nào. Mọi người đều biết rằng Lisette sẽ không có con.”
“Con phải gọi là tiểu thư Lisette”, Villiers chỉ ra. “Vì sao lại không?”
“Cô ấy yêu trẻ con. Nhưng cha cô ấy nói rằng cô ấy không cần cưới cho tới khi ông ta chết. Không phải cha đang nghĩ tới việc cưới cô ấy đấy chứ? Cô ấy là người đó à?”
“Phải”, Villiers nói quả quyết, gạt Eleanor ra khỏi đầu. “Đúng vậy”
“Cô ấy mất trí”, Tobias nói. “Điên loạn. Ai cũng bảo thế”.
“Ai nói vậy?”
“Vú em cũ của cô ấy. Các cô hầu cũng nói hệt như vậy. Và Popper nói một khi cô ấy bắt đầu la hét thì chẳng ai có thể cản lại được. Trừ cha, con đoán thế. Ông ấy nói cha đã bế cô ấy lên và rồi cô ấy bình tĩnh lại như một đứa bé cần một cha gin(1).”
1(Gin: Một loại rượu nhẹ, đóng thành chai nhỏ có thể mang trong túi.)
“Trẻ con không uống gin”, Villiers nói, khá chắc chắn là mình đúng về vấn đề đó.
Tobias nhún vai. Rõ ràng cậu cũng chẳng có hứng thú với chuyện chăm sóc trẻ con hơn Villiers.
Lisette đã ngồi giữa lũ trẻ từ trại mồ côi. Rõ ràng là cô ấy ngưỡng mộ trẻ con, và quan trọng hơn thế là dòng dõi bất hợp pháp của các con anh sẽ không khiến cô ấy bận tâm. Vì thật ra, khó có khả năng là dòng dõi của bất kỳ đứa bé nào trong số đám trẻ mồ côi đó có thể được định nghĩa là bình thường.
Đến lúc này Finchley đã xuất hiện lại. “Ngài có muốn đưa cậu chủ về với phòng trẻ không?”, anh ta hỏi khi kéo bốt của Villiers ra.
Villiers liếc nhìn Tobias. Cậu nhóc đang lắng nghe, rõ ràng là thế, dù cậu đang giả vờ đọc sách. “Nó trông không có vẻ là sẽ thấy sốc trước cậu nhỏ của ta.”
Mặt Tobias thậm chí còn không giần giật. Đã qua bài kiểm tra mặt dửng dưng, Villiers nghĩ với chút hài lòng. Và không nói thêm gì anh thả quần xuống và bước vào bồn tắm.
“Lisette không bị điên”, Villiers nói một cách nóng nảy. “Cô ấy chỉ sợ hãi con chó pug xấu xí của tiểu thư Eleanor thôi. Khi còn bé cô ấy đã bị một con chó tấn công.”
“Cô hầu đã kể chuyện đó cho con”, Tobias nói. “Nó xảy ra cách đây chưa lâu lắm”
“Vậy thì càng dễ hiểu”, Villiers nói. “Nỗi sợ vẫn còn mới.”
“Cô hầu đã nói rằng Lisette khăng khăng giằng một con chó con ra khỏi mẹ của nó mà nó vẫn còn đang bú sữa. Nên con chó mẹ đã cắn cô ấy. Rồi cô hầu – không phải người vừa kể chuyện cho con mà là một người khác đã cố kéo Lisette ra và cô ấy cũng bị cắn. Và cô hầu ấy đã bị mất một ngón tay. Hoặc có lẽ là hai ngón. Bà vú nói bây giờ tay cô ấy trống phát tởm”, Tobias nói với vẻ thích thú. “Người ấy giờ làm việc trong bếp bởi vì Lisette buồn nôn khi thấy cô ta.”
“Quay lại sau mười phút nữa nhé”, Villiers bảo Finchley. Thường thì anh chẳng bao giờ bận tâm đến việc trò chuyện trước mặt người hầu. Trên thực tế, công tước từng có lần khoác lác rằng người hầu của mình được đào tạo kỹ càng đến mức anh có thể quan hệ với một phụ nữ trên bàn ăn mà họ chẳng động đậy đến một sợi tóc.
Nhưng trò chuyện về nữ công tước trong tương lai lại là một vấn đề khác.
Ngay khoảnh khắc Finchley đóng của, anh nói. “Lại đây, củ cải, để ta nhìn thấy con khi chúng ta nói chuyện.”
Tobias đi tới. “Con không phải là củ cải”, cậu nói. “Tên con là Juby”
“Juby, Juicy (2), nghe giống rau trong vườn quá. Tên con là Tobias.”
2(Juicy ‘Tiếng anh’: Mọng nước)
“Trong trí nhớ của mình con vẫn luôn là Juby. Bây giờ quá muộn để đổi lại rồi.”
“Chẳng có cái gì là quá muộn hết”, Villiers nói. “Quan trọng hơn, ta nghĩ mình sẽ cưới Lisette, nên con phải ngừng đi buôn chuyện về cô ấy, đặc biệt là những chuyện rõ ràng là sai sự thật.” Anh giơ một bàn tay lên khi Tobias mở miệng “Và nếu không phải nó sai sự thật thì rõ ràng cũng không tử tế gì. Ta chắc chắn là Lisette không hề biết con chó mẹ có thể tấn công cô ấy.”
“Đến cả đứa đần độn nhất cũng biết điều đó”, Tobias nói khinh miệt.
“Chào mừng tới thế giới của những quý cô gia giáo”, Villiers nói, dìm người xuống nước thêm một chút. “Những điều họ biết và không biết sẽ không bao giờ hết làm con ngạc nhiên.”
“Con không thích các quý cô”, Tobias nói.
“Ta cũng vậy”, Villiers đồng ý.
“Vậy thì quá tệ khi phải cưới một người như thế.”
“Đó là một phần của việc làm một công tước.”
“Kết hôn sao?”
“Phải.”
“Mừng là con không phải là một công tước”, Villiers thấy vui một các lạ lùng khi thấy mắt Tobias trông thật trong sáng khi cậu nói điều đó. “Con sẽ không bao giờ kết hôn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cha phải cưới một tiểu thư điên rồ chẳng biết cái quái gì hết”, Tobias tiếp tục.
“Lisette rất đẹp”
Tobias cong môi. Villiers giật mình vì anh đã từng bắt gặp chính động tác đó trên mặt mình một hai lần gì đấy trong những năm qua. “Con không thích những quý cô xinh đẹp sao?”
“Cha nên cưới cô có con chó ấy”, Tobias nói quả quyết.
“Vì sao?”
“Vì cô ấy có một con chó. Và cô ấy cũng không quá xinh đẹp”
“Thật ra thì, cô ấy đẹp, theo cách riêng của mình.”
“Tiểu thư Lisette trông như một trong những quý cô trong hội truyền giáo. Sáng bóng và vàng ươm. Cha sẽ chẳng bao giờ biết được mình đang ở đâu với cô ấy bởi vì không ai có thể thật sự trong sáng như vậy. Không phải trong tâm hồn.”
“Ta sẽ không sao”, Villiers đang cảm thấy bị mê hoặc khủng khiếp. Dù cho nước đang lạnh đi và anh biết mình nên cắt đứt tràng khuyên bảo tự nguyện này nhưng anh lại không thể làm thế. “Sao lại không?”
“Có khả năng cô ấy không tốt đẹp như vẻ ngoài”, Tobias kết luận. “Cha không chán ngồi trong cái bồn nước bẩn đó à?”
Sự thật là anh đã quen có Finchley đưa cho anh một cái khăn tắm. Anh đứng dậy và rút nó ra khỏi thành ghế. “Nó không bẩn. Nó là nước tắm sạch”
“Một khi cha đã vào trong thì nó sẽ bẩn. Tốt hơn hết là vào rồi ra thật nhanh.” Cậu nói bằng tông giọng của một cậu nhóc chẳng bao giờ tắm hơn một lần trong tháng trước khi về nhà Villiers và phải tiếp nhận thói quen tắm táp một cách miễn cưỡng.
Finchley lách vào cửa với vẻ tổn thương của một người bị cấm cửa không được vào nhà trong buổi sáng Giáng sinh. “Đến lúc mặc đồ rồi, thưa đức ngài. Màu hồng nhạt hay nhung đen ạ?”
“Hồng”, Villiers nói cùng lúc Tobias nói, “Đen!”
“Sao lại là đen?”, Villiers hỏi.
“Bởi vì cha trông như quỷ dạ xoa trong mấy cái áo hoa hoét đó”, Tobias nói. “Thậm chí nếu cha quyết định chọn Lisette và con không nói là cha nên làm thế nhé thì cô ấy cũng sẽ chẳng bao giờ cưới cha với vẻ ngoài như vậy.”
“Như thế nào?”
“Như một bó hoa. Trông cha như một bó hoa đang nở rộ. Như thể cha không thèm quen tâm đến bi của mình.”
“Cái gì của ta cơ?”
“Thằng bé của cha, chim của cha!”
Villiers nhận thấy rằng Finchley không còn thấy sỉ nhục nữa mà đang cố nén cười. Finchley chẳng bao giờ cười. “Nếu ta hiểu ý con thì con đang nói cậu nhóc của ta không thể hiện được ưu điểm trong áo khoác hồng.”
“Không, nếu cha đang nói đến cái áo hồng đó, không”, Tobias chỉ vào cái áo bị chê bai. “Chỉ một người đàn ông có cái ấy teo quắt mới mặc nó.”
Finchley khịt mũi và Villiers liếc nhìn ông ta. “Ta không có gì teo quắt hết”, anh nói, mặc cái áo khoác màu hồng lên cái quần ống tím bó chặt của mình.
“Con không phải là người cha cần thuyết phục để tin vào điều đó”, Tobias nói, lại ngồi phịch xuống ghế. “Vợ của cha mới là người băn khoăn không biết cha có phải đồ đàn bà hay không”. Cậu quay lại đọc sách.
Villiers cảm thấy môi mình giật giật. Chưa một ai gọi anh là đồ đàn bà hết. Cũng như ám chỉ thằng bé của anh mềm oặt.
Finchley nhìn anh thông cảm và khá khôn ngoan, ngậm chặt miệng.
Tác giả :
Eloisa James