Công Tước Của Riêng Em
Chương 30
Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner.
Ngày 23 tháng 06 năm 1784
“Tôi không thể đánh nhau với anh”, Leopold nói thẳng thừng. Mặt trời mới ló dạng trên đường chân trời và không khí vẫn còn lạnh giá.
“Tôi đâu có cho anh lựa chọn”, Astley nói. Anh ta đang đi tới đi lui trên bãi cỏ ướt, kiếm đã sẵn sàng ngoài bao.
“Tôi là một người cha.”
“Đáng nhẽ anh phải nghĩ tới điều đó trước khi cảm dỗ Eleanor. Trước khi làm cô ấy yêu anh rồi lại chọn một người điên loạn trí chứ không phải cô ấy”
“Tôi có thể giết anh đấy. Tôi hiếm khi thua”
Astley bắt đầu đi về hướng ngược lại, ước lượng khoảnh đất. “Ada đã chết. Cái chết không làm tôi sợ hãi đâu”
“Tôi tưởng anh yêu Eleanor”
Mặt Astley rúm ró lại một lúc. “Đúng vậy. Nhưng cũng yêu Ada. Eleanor đã đúng về điều đó. Nó quá phức tạp….” anh ta lắc người và liên tục đi đi lại lại.
“Nếu giết anh thì tôi sẽ phải rời đất nước. Nhưng bọn trẻ….”
“Hãy mang chúng theo cùng anh. Anh không thể bảo tôi là sẽ có người quan tâm đến việc anh rời đi chứ chưa nói là đến chúng. Anh ư? Công tước Villiers? Anh không có người thân nào ngoài đám con hoang đó. Mọi người sẽ vui mừng khi thấy anh mang chúng rời đi xa khỏi xã hội đứng đắn này”
“Anh sẵn sàng đánh nhau chưa?”, Villiers nói, một con sóng băng giá tràn vào khắp huyết quản của anh. Astley nói đúng. À cũng gần đúng. Eljah và Jemma sẽ quan tâm nếu anh phải rời khỏi Anh Quốc vĩnh viễn. Nhưng không còn ai khác nữa.
Thật ra thì có thể sẽ tốt hơn cho Eleanor. Cô thậm chí còn không phải gặp anh. Anh đã không thể ngủ nổi, dần dần lĩnh hội được sự ngu ngốc thê thảm của mình. Anh đã hắt hủi Eleanor vì nghĩ rằng Lisette sẽ trở thành một người mẹ tốt hơn cho bọn trẻ. Nhưng Lisette, giờ anh đã hiểu, xem trẻ con như thể chúng là bạn chơi – hoặc tệ hơn là đồ chơi.
Suốt thời gian đó, Eleanor chính là người mẹ chúng cần: Một người phụ nữ nhìn thẳng vào rắc rối, thậm chí là không nói dối hay giả vờ. Tobias cũng biết điều đó. Khỉ thật, thậm chí đến Hàu cũng biết cô hoàn hảo đến mức nào.
Vậy vì sao anh lại ngu ngốc đến thế? Vì sao anh lại là người duy nhất không biết một người mẹ là người như thế nào?
Nhưng đó cũng chỉ là một câu hỏi lạc đề, câu hỏi thật sự là vì sao anh lại là người duy nhất không biết tình yêu là như thế nào. Người không nhận ra rằng trái tim này, cái bộ phận bướng bỉnh mà anh luôn lờ đi, sẽ khô héo vì đau đớn trước ý nghĩ không bao giờ gặp lại Eleanor nữa?
Vì sao anh không thể biết từ trước rằng đó là tình yêu thật sự, Tình yêu thật sự. Thứ tình yêu sẽ không bao giờ biến mất.
“Bắt đầu đi”, Astley kêu lên.
Leopold nâng kiếm, vẫn trầm tư
“Tôi hoàn toàn có ý định giết anh đấy”, Astlet nói một cách phấn khởi “Có lẽ anh nên tập trung vào.”
Leopold nhìn vào mắt Astley và thấy quyết tâm của anh ta. “Nếu sự kiện đó xảy ra thì anh sẽ là người rời khỏi đất nước.”
“Không ai quan tâm tôi làm gì đâu”, Astley nói. “Mẹ tôi đã mất. Cha tôi đã mất. Eleanor không còn yêu tôi nữa. Tôi không muốn tỏ ra giống một thằng bé hay rên rỉ nhưng tôi không có chút hứng thú nào với việc nhìn thấy ngày mai nữa rồi. Và nếu tình cờ mà tôi còn sống để nhìn thấy nó thì việc tôi ở Anh hay ở Ấn Độ đều không quan trọng.”
“Khỉ thật”, Leopold lầm bầm. Người đàn ông này đang phát điên vì đau khổ. Anh đã từng nhìn thấy vẻ mặt đó trước đây, trên mặt cô anh – trong đám tang đứa cháu trai năm tuổi của anh.
Anh vào thế.
Rõ ràng là Astley chẳng mấy khi luyện tập. Và anh ta đánh cũng không giỏi lắm. Trong những tình huống khác, Leopold có thể chọn một điểm để đâm kiếm vào và làm vị công tước này bị thương trong chưa đầy một phút. Nhưng sự đam mê, có vẻ như thế đã thay đổi mọi thứ.
Anh thấy mình phòng thủ là chính, tránh những cú đâm non nớt của Astley. Nó khó khăn một cách đáng ngạc nhiên, có lẽ là vì Astley không phải một kiếm thủ giàu kinh nghiệm. Anh ta chỉ gạt kiếm đi như thể Leopold là một hàng giậu mà mình đã quyết định tỉa bớt.
Trong vòng mười phút cả hai đều đổ mồ hôi trong luồng không khí vẫn còn lạnh lẽo. Nhưng Leopold không thể để tâm vào cuộc đấu bất kể anh có cố gắng thế nào. Anh liên tục nghĩ ngợi về sự ngu ngốc của bản thân. Dường như anh không có khả năng tin tưởng vào bản năng của mình.
Trái tim của mình.
Anh lùi lại một bước. Astley lao bổ vào anh, kiếm nâng lên như một thiên thần báo thù.
Leopold ném kiếm của mình xuống.
Astley cố dừng lại nhưng bị trượt đi trên nền cỏ ướt rồi ngã vật xuống, kiếm chĩa lên trời. Leopold chìa tay ra cho anh ta. Astley lờ nó đi và nhỏm dậy, thở hổn hển. “Anh đang làm cái quái gì đấy?”, anh ta hỏi.
“Tôi từ chối đánh nhau”, Leopold nói, chắc chắn về sự đúng đắn tuyệt đối của quyết định đó.
“Tôi có phải tát anh thêm một lần nữa không?”
“Anh có thể thử. Nhưng tôi sẽ không đánh nhau với anh. Thách đấu là để bảo vệ danh dự của bản thân”, anh nói một cách khó nhọc.
“Anh không nghĩ là mình cần bảo vệ danh dự của bản thân sau việc đã làm ư?”
“Tôi không nghĩ là mình có danh dự”
Anh nhấc kiếm lên và kéo áo ra khỏi quần để lau sương trên lưỡi kiếm.
Một khoảng im lặng kỳ cục ngắn ngủi xuất hiện trong bãi cỏ, chỉ chấm dứt bởi tiếng ca của một con chim chiền chiện từ bờ sông.
“Anh có thể giết tôi nếu muốn”, Leopold nói thêm.
“Ôi, vì Chúa”, Astley ngồi xuống một tảng đá bên bờ sông, rồi nói, “Cánh tay tôi nhức quá”
“Anh nên tìm thầy dạy đấu kiếm”, Leopold nói. “Anh không kém đâu”
“Để làm gì? Phòng trường hợp tôi tìm được một danh dự của bản thân ở chỗ khác ư?”
Mặt họ cùng chứa một cảm nhận – hối tiếc. Cả hai đều là những người đàn ông may mắn nhất, ngu ngốc nhất vương quốc.
“Cô ấy yêu anh. Anh có thể giành lại cô ấy”. Astley khuyên Villiers.
Leopold lắc đầu. “Giờ Eleanor sẽ không bao giờ tin rằng tôi yêu cô ấy. Cô ấy nghĩ rằng mình chẳng hơn gì một bà mẹ về nhì, rằng tôi sẽ không bao giờ muốn cưới cô ấy cho tới khi thấy Tobias quý cô ấy đến thế nào.”
“Còn tệ hơn, nhiều khả năng là Eleanor nghĩ giờ anh chỉ muốn cô ấy vì Lisette đã chứng minh rằng cô ta điên rồ thế nào”
“Tôi không biết phải làm gì nữa”
Astley đứng dậy với một tiếng rên nhỏ. “Lưng tôi!”
“Tìm thầy đi”, Leopold nói, ngẩng lên. “Không phải để bảo vệ danh dự của anh mà vì đó là một môn thể thao tốt”
“Tôi biết rồi”, Astley nói, chậm chạp đi về phía ngôi nhà.
Anh ta dừng bước rồi ngoái lại nhìn. “Nếu tôi là ngài, công tước, tôi sẽ đấu tranh vì cô ấy”
Mắt Leopold nhìn xuống lưỡi kiếm của mình.
“Không phải bằng cách đó”, Astley nói với vẻ chán ghét.
Và rồi anh ta bỏ đi.
--- ------ ------ ----
Ngày 23 tháng 06 năm 1784
“Tôi không thể đánh nhau với anh”, Leopold nói thẳng thừng. Mặt trời mới ló dạng trên đường chân trời và không khí vẫn còn lạnh giá.
“Tôi đâu có cho anh lựa chọn”, Astley nói. Anh ta đang đi tới đi lui trên bãi cỏ ướt, kiếm đã sẵn sàng ngoài bao.
“Tôi là một người cha.”
“Đáng nhẽ anh phải nghĩ tới điều đó trước khi cảm dỗ Eleanor. Trước khi làm cô ấy yêu anh rồi lại chọn một người điên loạn trí chứ không phải cô ấy”
“Tôi có thể giết anh đấy. Tôi hiếm khi thua”
Astley bắt đầu đi về hướng ngược lại, ước lượng khoảnh đất. “Ada đã chết. Cái chết không làm tôi sợ hãi đâu”
“Tôi tưởng anh yêu Eleanor”
Mặt Astley rúm ró lại một lúc. “Đúng vậy. Nhưng cũng yêu Ada. Eleanor đã đúng về điều đó. Nó quá phức tạp….” anh ta lắc người và liên tục đi đi lại lại.
“Nếu giết anh thì tôi sẽ phải rời đất nước. Nhưng bọn trẻ….”
“Hãy mang chúng theo cùng anh. Anh không thể bảo tôi là sẽ có người quan tâm đến việc anh rời đi chứ chưa nói là đến chúng. Anh ư? Công tước Villiers? Anh không có người thân nào ngoài đám con hoang đó. Mọi người sẽ vui mừng khi thấy anh mang chúng rời đi xa khỏi xã hội đứng đắn này”
“Anh sẵn sàng đánh nhau chưa?”, Villiers nói, một con sóng băng giá tràn vào khắp huyết quản của anh. Astley nói đúng. À cũng gần đúng. Eljah và Jemma sẽ quan tâm nếu anh phải rời khỏi Anh Quốc vĩnh viễn. Nhưng không còn ai khác nữa.
Thật ra thì có thể sẽ tốt hơn cho Eleanor. Cô thậm chí còn không phải gặp anh. Anh đã không thể ngủ nổi, dần dần lĩnh hội được sự ngu ngốc thê thảm của mình. Anh đã hắt hủi Eleanor vì nghĩ rằng Lisette sẽ trở thành một người mẹ tốt hơn cho bọn trẻ. Nhưng Lisette, giờ anh đã hiểu, xem trẻ con như thể chúng là bạn chơi – hoặc tệ hơn là đồ chơi.
Suốt thời gian đó, Eleanor chính là người mẹ chúng cần: Một người phụ nữ nhìn thẳng vào rắc rối, thậm chí là không nói dối hay giả vờ. Tobias cũng biết điều đó. Khỉ thật, thậm chí đến Hàu cũng biết cô hoàn hảo đến mức nào.
Vậy vì sao anh lại ngu ngốc đến thế? Vì sao anh lại là người duy nhất không biết một người mẹ là người như thế nào?
Nhưng đó cũng chỉ là một câu hỏi lạc đề, câu hỏi thật sự là vì sao anh lại là người duy nhất không biết tình yêu là như thế nào. Người không nhận ra rằng trái tim này, cái bộ phận bướng bỉnh mà anh luôn lờ đi, sẽ khô héo vì đau đớn trước ý nghĩ không bao giờ gặp lại Eleanor nữa?
Vì sao anh không thể biết từ trước rằng đó là tình yêu thật sự, Tình yêu thật sự. Thứ tình yêu sẽ không bao giờ biến mất.
“Bắt đầu đi”, Astley kêu lên.
Leopold nâng kiếm, vẫn trầm tư
“Tôi hoàn toàn có ý định giết anh đấy”, Astlet nói một cách phấn khởi “Có lẽ anh nên tập trung vào.”
Leopold nhìn vào mắt Astley và thấy quyết tâm của anh ta. “Nếu sự kiện đó xảy ra thì anh sẽ là người rời khỏi đất nước.”
“Không ai quan tâm tôi làm gì đâu”, Astley nói. “Mẹ tôi đã mất. Cha tôi đã mất. Eleanor không còn yêu tôi nữa. Tôi không muốn tỏ ra giống một thằng bé hay rên rỉ nhưng tôi không có chút hứng thú nào với việc nhìn thấy ngày mai nữa rồi. Và nếu tình cờ mà tôi còn sống để nhìn thấy nó thì việc tôi ở Anh hay ở Ấn Độ đều không quan trọng.”
“Khỉ thật”, Leopold lầm bầm. Người đàn ông này đang phát điên vì đau khổ. Anh đã từng nhìn thấy vẻ mặt đó trước đây, trên mặt cô anh – trong đám tang đứa cháu trai năm tuổi của anh.
Anh vào thế.
Rõ ràng là Astley chẳng mấy khi luyện tập. Và anh ta đánh cũng không giỏi lắm. Trong những tình huống khác, Leopold có thể chọn một điểm để đâm kiếm vào và làm vị công tước này bị thương trong chưa đầy một phút. Nhưng sự đam mê, có vẻ như thế đã thay đổi mọi thứ.
Anh thấy mình phòng thủ là chính, tránh những cú đâm non nớt của Astley. Nó khó khăn một cách đáng ngạc nhiên, có lẽ là vì Astley không phải một kiếm thủ giàu kinh nghiệm. Anh ta chỉ gạt kiếm đi như thể Leopold là một hàng giậu mà mình đã quyết định tỉa bớt.
Trong vòng mười phút cả hai đều đổ mồ hôi trong luồng không khí vẫn còn lạnh lẽo. Nhưng Leopold không thể để tâm vào cuộc đấu bất kể anh có cố gắng thế nào. Anh liên tục nghĩ ngợi về sự ngu ngốc của bản thân. Dường như anh không có khả năng tin tưởng vào bản năng của mình.
Trái tim của mình.
Anh lùi lại một bước. Astley lao bổ vào anh, kiếm nâng lên như một thiên thần báo thù.
Leopold ném kiếm của mình xuống.
Astley cố dừng lại nhưng bị trượt đi trên nền cỏ ướt rồi ngã vật xuống, kiếm chĩa lên trời. Leopold chìa tay ra cho anh ta. Astley lờ nó đi và nhỏm dậy, thở hổn hển. “Anh đang làm cái quái gì đấy?”, anh ta hỏi.
“Tôi từ chối đánh nhau”, Leopold nói, chắc chắn về sự đúng đắn tuyệt đối của quyết định đó.
“Tôi có phải tát anh thêm một lần nữa không?”
“Anh có thể thử. Nhưng tôi sẽ không đánh nhau với anh. Thách đấu là để bảo vệ danh dự của bản thân”, anh nói một cách khó nhọc.
“Anh không nghĩ là mình cần bảo vệ danh dự của bản thân sau việc đã làm ư?”
“Tôi không nghĩ là mình có danh dự”
Anh nhấc kiếm lên và kéo áo ra khỏi quần để lau sương trên lưỡi kiếm.
Một khoảng im lặng kỳ cục ngắn ngủi xuất hiện trong bãi cỏ, chỉ chấm dứt bởi tiếng ca của một con chim chiền chiện từ bờ sông.
“Anh có thể giết tôi nếu muốn”, Leopold nói thêm.
“Ôi, vì Chúa”, Astley ngồi xuống một tảng đá bên bờ sông, rồi nói, “Cánh tay tôi nhức quá”
“Anh nên tìm thầy dạy đấu kiếm”, Leopold nói. “Anh không kém đâu”
“Để làm gì? Phòng trường hợp tôi tìm được một danh dự của bản thân ở chỗ khác ư?”
Mặt họ cùng chứa một cảm nhận – hối tiếc. Cả hai đều là những người đàn ông may mắn nhất, ngu ngốc nhất vương quốc.
“Cô ấy yêu anh. Anh có thể giành lại cô ấy”. Astley khuyên Villiers.
Leopold lắc đầu. “Giờ Eleanor sẽ không bao giờ tin rằng tôi yêu cô ấy. Cô ấy nghĩ rằng mình chẳng hơn gì một bà mẹ về nhì, rằng tôi sẽ không bao giờ muốn cưới cô ấy cho tới khi thấy Tobias quý cô ấy đến thế nào.”
“Còn tệ hơn, nhiều khả năng là Eleanor nghĩ giờ anh chỉ muốn cô ấy vì Lisette đã chứng minh rằng cô ta điên rồ thế nào”
“Tôi không biết phải làm gì nữa”
Astley đứng dậy với một tiếng rên nhỏ. “Lưng tôi!”
“Tìm thầy đi”, Leopold nói, ngẩng lên. “Không phải để bảo vệ danh dự của anh mà vì đó là một môn thể thao tốt”
“Tôi biết rồi”, Astley nói, chậm chạp đi về phía ngôi nhà.
Anh ta dừng bước rồi ngoái lại nhìn. “Nếu tôi là ngài, công tước, tôi sẽ đấu tranh vì cô ấy”
Mắt Leopold nhìn xuống lưỡi kiếm của mình.
“Không phải bằng cách đó”, Astley nói với vẻ chán ghét.
Và rồi anh ta bỏ đi.
--- ------ ------ ----
Tác giả :
Eloisa James