Công Tước
Chương 85: Tim đập thình thịch 3
Nhạc Mỹ Giảo đi ra khỏi đám đông, có một người mặc quần áo phục vụ chạy đến nói nhỏ vào tai bà: “Bà Nhạc, trong phòng nghỉ của khách của người tìm bà, mời bà qua đó.”
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Ở đâu?”
“Mời bà đi theo tôi.” Phục vụ dẫn bà đến trước cửa phòng KTV, “Chính là ở đây.”
Phục vụ rời đi, Nhạc Mỹ Giảo gõ cửa: “Xin chào!”
Cửa phòng được mở ra, Bộ Sinh kéo bà vào trong, đóng cửa lại, đè bà vào sau cửa, “Mỹ Giảo đừng sợ, là anh.”
Tiếng hét của Nhạc Mỹ Giảo lập tức bị nuốt xuống, bà trừng mắt: “Cậu có chuyện gì?”
Bộ Sinh không nói gì mà cúi đầu hôn lên vai bà, rồi ôm chặt bà vào lòng, nói: “Em và Cung Truyền Thế không phải là vợ chồng nữa, tại sao còn đứng bên cạnh ông ta? Thật không công bằng... ”
Biểu cảm của Nhạc Mỹ Giảo có chút mất kiên nhẫn, “Nói chuyện chính đi.”
Bà muốn đẩy vai anh ra nhưng không đẩy được, hơi tức giận: “Bộ Sinh!”
“Em để anh ôm một lát, nếu không anh sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.” Bộ Sinh ngập ngừng rồi nói: “Sau khi tiệc kết thúc, sẽ có chuyện khác xảy ra.” Anh do dự một hồi rồi nói: “Là chuyện có liên quan đến phụ nữ, nhưng anh đảm bảo đó không phải là sự thật. Mỹ Giảo, người khác tin hay không anh không quan tâm, anh có nói với Tiểu Ngũ rồi, nhưng anh hi vọng em tin anh, anh đã hứa với em là anh sẽ không đụng vào cô gái nào khác.”
Nhạc Mỹ Giảo trả lời, “Tôi nghe thấy rồi, cậu buông ra đi.”
“Hứa với anh không được nổi giận.” Bộ Sinh vẫn không buông tay.
Nhạc Mỹ Giảo bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ, tôi hứa. Giờ có thể buông tay rồi chứ?”
Bộ Sinh vẫn chưa buông tay, anh nói: “Thấy em và Cung Truyền Thế đứng cạnh nhau, anh rất đố kỵ. Trong mắt bọn họ hai người mới là một cặp, nhưng rõ ràng hai người đã ly hôn rất lâu rồi. Anh hi vọng người đó là anh... ”
Nhạc Mỹ Giảo ấn huyệt thái dương: “Bộ Sinh, nếu cậu còn như vậy, sau này tôi sẽ không gặp cậu nữa.”
“Rõ ràng biết anh sợ nhất là em không chịu gặp anh, vậy mà em còn uy hiếp anh như vậy... ” Bộ Sinh trả lời, buông một tay ra, ôm lấy sau lưng bà, cúi đầu hôn lên môi bà.
Trong phòng KTV rộng rãi vang lên tiếng miệng lưỡi chạm vào nhau, Nhạc Mỹ Giảo chống cự, nhiều lần bị dồn đến giới hạn, trước khi bà bùng phát một giây, Bộ Sinh cuối cùng cũng buông tay. Nhạc Mỹ Giảo tát Bộ Sinh một cái thật mạnh.
Bà thở hồng hộc, biểu cảm tức giận, “Bộ Sinh!”
Bộ Sinh đưa tay lau khóe môi, mỉm cười, “Được rồi, không chọc em giận nữa, đừng để người khác nhìn ra.” Anh nhìn đôi môi hơi đỏ của bà, ngón tay vội vàng lau đi: “Có cần thoa chút son để che lại không?”
“Cậu có bệnh à?” Nhạc Mỹ Giảo nổi trận mắng một câu rồi mở cửa, đùng đùng bước ra ngoài, đi tìm nhà vệ sinh để trang điểm lại.
Sau khi bà đi, Bộ Sinh vẫn đứng trong phòng một hồi rồi mới ra ngoài.
Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, Cung Ngũ sau khi xuất đầu lộ diện thì lại chạy đến chỗ Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh. An Hổ Phách không quen biết ai, gan lại nhỏ, chỉ có thể đi cùng Lam Anh. Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang cùng hai mỹ nhân này nói cười vui vẻ. Cung Ngũ đi tới, không khí càng náo nhiệt.
Yến Đại Bảo bị lạnh nhạt đến đau lòng, cô tìm một vòng thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang bị hai người khác vây quanh. Yến Đại Bảo đứng im lặng bên cạnh, Công tước đại nhân nói lời xin lỗi hai người đó rồi dẫn cô qua một bên: “Đại Bảo, sao thế? Vẫn thấy không vui sao?”
Yến Đại Bảo kéo tay Công tước đại nhân, đáng thương nói: “Anh, có phải em rất khó ưa không? Anh xem bọn họ chơi với nhau nhưng không có phần em.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Không phải.”
Yến Đại Bảo nhìn Công tước đại nhân, nói tiếp: “Anh cũng chỉ có một mình ở đây, anh chơi với Đại Bảo.”
Lý Tư Không không biết từ đâu nhảy ra, còn cố ý đụng vào Công tước đại nhân một cái, “Này, hai anh em sao lại đứng ngây ra ở đây? Bảo này, không ngờ cậu cũng có lúc bị người khác bỏ rơi.”
Nhạc hai bên sân khấu lại trở về giai điệu nhẹ nhàng, khách khứa cũng nói chuyện vui vẻ với nhau, khiến mọi người vô cùng thoải mái.
Công tước đại nhân liếc nhìn Lý Tư Không rồi nhìn về phía sân khấu, chậm rãi hỏi: “Đại Bảo, có muốn vui vẻ hơn không?”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn anh: “Tiểu Ngũ lại bỏ mặc em rồi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, kéo tay Yến Đại Bảo đi về phía dàn nhạc.
Cung Ngũ đang chém gió với Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, An Hổ Phách và Lam Anh ngồi bên cạnh lắng nghe, đôi lúc sẽ chen vào. Bỗng nghe bên phía sân khấu có người cầm micro nói chuyện, giọng nói rất hoạt bát và trong trẻo, mang chút phấn khích: “... Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngũ bạn tốt của tôi, tôi chỉ chuẩn bị một bao lì xì, không có quà tặng nên tôi muốn biểu diễn một tiết mục để Tiểu Ngũ cảm thấy vui. Hi vọng tình bạn của tôi và Tiểu Ngũ sẽ mãi mãi bền vững.”
“Yến Đại Bảo?”
Mọi người xung quanh liền tụ tập lại. Nói xong, Yến Đại Bảo khom lưng cúi chào mọi người, sau đó trả micro lại cho MC, cầm lấy một cây đàn violin từ trên tay một cô gái trong dàn nhạc cổ điển rồi bước lên sân khấu, khom lưng chào lần nữa, rồi đứng theo tư thế giống như lúc biểu diễn.
Cô đứng ở giữa sân khấu, sau đó đặt đàn violin vào cổ rồi bắt đầu kéo đàn.
Cung Ngũ không hề biết Yến Đại Bảo còn biết chơi nhạc cụ, nhìn dáng vẻ của cô rất thuần thục, cơ thể nhẹ nhàng lướt theo động tác kéo đàn, âm thanh cực kỳ êm tai cứ thế truyền ra.
Cung Ngũ há hốc mồm, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng không kiềm được mà ngừng nói chuyện, ngước cổ nhìn sang. Yến Đại Bảo một mình đứng giữ sân khấu, hiên ngang tự tin chơi đàn, dường như tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của cô thu hút.
Cung Ngũ chưa từng học qua lớp năng khiếu nào, hoặc có thể nói cô không có hứng thú với bất cứ năng khiếu nào. Nhạc Mỹ Giảo từng cho cô đi học nhảy, kết quả cô lấy lại tiền học phí từ chỗ thầy giáo, vì thế mà cô bị đánh một trận. Sau đó thì Nhạc Mỹ Giảo không còn cho cô học thêm lớp nào nữa.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Yến Đại Bảo, Cung Ngũ đột nhiên hối hận, trước kia cô không nên vì tiết kiệm tiền mà không học bất cứ lớp năng khiêu nào.
Cô nặng nề nuốt xuống, bước về trước.
Cô không biết Yến Đại Bảo đang chơi bản nhạc gì, nhưng cô cảm thấy rất hay, giống như những bài hát cô từng nghe ở nơi khác hoặc trên truyền hình.
Đến đoạn cao trào, trán và mũi Yến Đại Bảo đều đổ mồ hôi. Cung Ngũ thẫn thờ nhìn, trong tai toàn là tiếng đàn violin mạnh mẽ. Cảm xúc từ bình ổn tăng lên quá độ rồi sục sôi xong lại trở về bình lặng. Khi nốt nhạc cuối kết thúc, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, sau đó là những tràng pháo tay giòn giã vang lên, không kém gì khi vị minh tinh xuất hiện trước đó.
Yến Đại Bảo biểu diễn xong thì để đàn xuống, khom lưng cúi chào mọi người lần nữa. Cô đem đàn trả lại cho dàn nhạc, nói cảm ơn mọi người rồi cầm lấy micro, trở lại trung tâm sân khấu, “Bài diễn tấu lúc nãy tôi tặng cho Tiểu Ngũ. Tiếp theo, anh trai tôi sẽ tặng một món quà cho Tiểu Ngũ. Anh ấy đã phạm một lỗi rất nghiêm trọng nhưng Tiểu Ngũ vẫn không so đo mà tha thứ cho anh ấy, vì thế anh tôi muốn tặng muốn quà này để cảm ơn cô ấy.”
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Ở đâu?”
“Mời bà đi theo tôi.” Phục vụ dẫn bà đến trước cửa phòng KTV, “Chính là ở đây.”
Phục vụ rời đi, Nhạc Mỹ Giảo gõ cửa: “Xin chào!”
Cửa phòng được mở ra, Bộ Sinh kéo bà vào trong, đóng cửa lại, đè bà vào sau cửa, “Mỹ Giảo đừng sợ, là anh.”
Tiếng hét của Nhạc Mỹ Giảo lập tức bị nuốt xuống, bà trừng mắt: “Cậu có chuyện gì?”
Bộ Sinh không nói gì mà cúi đầu hôn lên vai bà, rồi ôm chặt bà vào lòng, nói: “Em và Cung Truyền Thế không phải là vợ chồng nữa, tại sao còn đứng bên cạnh ông ta? Thật không công bằng... ”
Biểu cảm của Nhạc Mỹ Giảo có chút mất kiên nhẫn, “Nói chuyện chính đi.”
Bà muốn đẩy vai anh ra nhưng không đẩy được, hơi tức giận: “Bộ Sinh!”
“Em để anh ôm một lát, nếu không anh sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.” Bộ Sinh ngập ngừng rồi nói: “Sau khi tiệc kết thúc, sẽ có chuyện khác xảy ra.” Anh do dự một hồi rồi nói: “Là chuyện có liên quan đến phụ nữ, nhưng anh đảm bảo đó không phải là sự thật. Mỹ Giảo, người khác tin hay không anh không quan tâm, anh có nói với Tiểu Ngũ rồi, nhưng anh hi vọng em tin anh, anh đã hứa với em là anh sẽ không đụng vào cô gái nào khác.”
Nhạc Mỹ Giảo trả lời, “Tôi nghe thấy rồi, cậu buông ra đi.”
“Hứa với anh không được nổi giận.” Bộ Sinh vẫn không buông tay.
Nhạc Mỹ Giảo bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ, tôi hứa. Giờ có thể buông tay rồi chứ?”
Bộ Sinh vẫn chưa buông tay, anh nói: “Thấy em và Cung Truyền Thế đứng cạnh nhau, anh rất đố kỵ. Trong mắt bọn họ hai người mới là một cặp, nhưng rõ ràng hai người đã ly hôn rất lâu rồi. Anh hi vọng người đó là anh... ”
Nhạc Mỹ Giảo ấn huyệt thái dương: “Bộ Sinh, nếu cậu còn như vậy, sau này tôi sẽ không gặp cậu nữa.”
“Rõ ràng biết anh sợ nhất là em không chịu gặp anh, vậy mà em còn uy hiếp anh như vậy... ” Bộ Sinh trả lời, buông một tay ra, ôm lấy sau lưng bà, cúi đầu hôn lên môi bà.
Trong phòng KTV rộng rãi vang lên tiếng miệng lưỡi chạm vào nhau, Nhạc Mỹ Giảo chống cự, nhiều lần bị dồn đến giới hạn, trước khi bà bùng phát một giây, Bộ Sinh cuối cùng cũng buông tay. Nhạc Mỹ Giảo tát Bộ Sinh một cái thật mạnh.
Bà thở hồng hộc, biểu cảm tức giận, “Bộ Sinh!”
Bộ Sinh đưa tay lau khóe môi, mỉm cười, “Được rồi, không chọc em giận nữa, đừng để người khác nhìn ra.” Anh nhìn đôi môi hơi đỏ của bà, ngón tay vội vàng lau đi: “Có cần thoa chút son để che lại không?”
“Cậu có bệnh à?” Nhạc Mỹ Giảo nổi trận mắng một câu rồi mở cửa, đùng đùng bước ra ngoài, đi tìm nhà vệ sinh để trang điểm lại.
Sau khi bà đi, Bộ Sinh vẫn đứng trong phòng một hồi rồi mới ra ngoài.
Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, Cung Ngũ sau khi xuất đầu lộ diện thì lại chạy đến chỗ Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh. An Hổ Phách không quen biết ai, gan lại nhỏ, chỉ có thể đi cùng Lam Anh. Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang cùng hai mỹ nhân này nói cười vui vẻ. Cung Ngũ đi tới, không khí càng náo nhiệt.
Yến Đại Bảo bị lạnh nhạt đến đau lòng, cô tìm một vòng thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang bị hai người khác vây quanh. Yến Đại Bảo đứng im lặng bên cạnh, Công tước đại nhân nói lời xin lỗi hai người đó rồi dẫn cô qua một bên: “Đại Bảo, sao thế? Vẫn thấy không vui sao?”
Yến Đại Bảo kéo tay Công tước đại nhân, đáng thương nói: “Anh, có phải em rất khó ưa không? Anh xem bọn họ chơi với nhau nhưng không có phần em.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Không phải.”
Yến Đại Bảo nhìn Công tước đại nhân, nói tiếp: “Anh cũng chỉ có một mình ở đây, anh chơi với Đại Bảo.”
Lý Tư Không không biết từ đâu nhảy ra, còn cố ý đụng vào Công tước đại nhân một cái, “Này, hai anh em sao lại đứng ngây ra ở đây? Bảo này, không ngờ cậu cũng có lúc bị người khác bỏ rơi.”
Nhạc hai bên sân khấu lại trở về giai điệu nhẹ nhàng, khách khứa cũng nói chuyện vui vẻ với nhau, khiến mọi người vô cùng thoải mái.
Công tước đại nhân liếc nhìn Lý Tư Không rồi nhìn về phía sân khấu, chậm rãi hỏi: “Đại Bảo, có muốn vui vẻ hơn không?”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn anh: “Tiểu Ngũ lại bỏ mặc em rồi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, kéo tay Yến Đại Bảo đi về phía dàn nhạc.
Cung Ngũ đang chém gió với Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh, An Hổ Phách và Lam Anh ngồi bên cạnh lắng nghe, đôi lúc sẽ chen vào. Bỗng nghe bên phía sân khấu có người cầm micro nói chuyện, giọng nói rất hoạt bát và trong trẻo, mang chút phấn khích: “... Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngũ bạn tốt của tôi, tôi chỉ chuẩn bị một bao lì xì, không có quà tặng nên tôi muốn biểu diễn một tiết mục để Tiểu Ngũ cảm thấy vui. Hi vọng tình bạn của tôi và Tiểu Ngũ sẽ mãi mãi bền vững.”
“Yến Đại Bảo?”
Mọi người xung quanh liền tụ tập lại. Nói xong, Yến Đại Bảo khom lưng cúi chào mọi người, sau đó trả micro lại cho MC, cầm lấy một cây đàn violin từ trên tay một cô gái trong dàn nhạc cổ điển rồi bước lên sân khấu, khom lưng chào lần nữa, rồi đứng theo tư thế giống như lúc biểu diễn.
Cô đứng ở giữa sân khấu, sau đó đặt đàn violin vào cổ rồi bắt đầu kéo đàn.
Cung Ngũ không hề biết Yến Đại Bảo còn biết chơi nhạc cụ, nhìn dáng vẻ của cô rất thuần thục, cơ thể nhẹ nhàng lướt theo động tác kéo đàn, âm thanh cực kỳ êm tai cứ thế truyền ra.
Cung Ngũ há hốc mồm, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng không kiềm được mà ngừng nói chuyện, ngước cổ nhìn sang. Yến Đại Bảo một mình đứng giữ sân khấu, hiên ngang tự tin chơi đàn, dường như tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của cô thu hút.
Cung Ngũ chưa từng học qua lớp năng khiếu nào, hoặc có thể nói cô không có hứng thú với bất cứ năng khiếu nào. Nhạc Mỹ Giảo từng cho cô đi học nhảy, kết quả cô lấy lại tiền học phí từ chỗ thầy giáo, vì thế mà cô bị đánh một trận. Sau đó thì Nhạc Mỹ Giảo không còn cho cô học thêm lớp nào nữa.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Yến Đại Bảo, Cung Ngũ đột nhiên hối hận, trước kia cô không nên vì tiết kiệm tiền mà không học bất cứ lớp năng khiêu nào.
Cô nặng nề nuốt xuống, bước về trước.
Cô không biết Yến Đại Bảo đang chơi bản nhạc gì, nhưng cô cảm thấy rất hay, giống như những bài hát cô từng nghe ở nơi khác hoặc trên truyền hình.
Đến đoạn cao trào, trán và mũi Yến Đại Bảo đều đổ mồ hôi. Cung Ngũ thẫn thờ nhìn, trong tai toàn là tiếng đàn violin mạnh mẽ. Cảm xúc từ bình ổn tăng lên quá độ rồi sục sôi xong lại trở về bình lặng. Khi nốt nhạc cuối kết thúc, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, sau đó là những tràng pháo tay giòn giã vang lên, không kém gì khi vị minh tinh xuất hiện trước đó.
Yến Đại Bảo biểu diễn xong thì để đàn xuống, khom lưng cúi chào mọi người lần nữa. Cô đem đàn trả lại cho dàn nhạc, nói cảm ơn mọi người rồi cầm lấy micro, trở lại trung tâm sân khấu, “Bài diễn tấu lúc nãy tôi tặng cho Tiểu Ngũ. Tiếp theo, anh trai tôi sẽ tặng một món quà cho Tiểu Ngũ. Anh ấy đã phạm một lỗi rất nghiêm trọng nhưng Tiểu Ngũ vẫn không so đo mà tha thứ cho anh ấy, vì thế anh tôi muốn tặng muốn quà này để cảm ơn cô ấy.”
Tác giả :
Yến Tử Hồi Thời