Công Tước
Chương 71: Thuyền tình bạn có lỗ thủng. 4
Trong đại sảnh, Lam Anh đã đến, đang ngồi cạnh An Hổ Phách, Yến Đại Bảo đang nói chuyện với bọn họ, cô gái nhỏ chau mày mặt đầy uất ức, “Cậu nói Tiểu Ngũ đi vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh không có ai cả!”
An Hổ Phách khó xử: “Tớ cũng không biết, hay là cậu ấy tìm không ra chỗ đó?” Vừa nói xong thì nhìn thấy Cung Ngũ chạy ra, An Hổ Phách vội vàng nói: “Yến Đại Bảo, đó không phải là Tiểu Ngũ sao?”
Yến Đại Bảo vội vàng đứng dậy, vẫy tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đứng sững lại, trong đầu cảm thấy vô cùng xung đột, phải tìm lý do gì để về nhà mà không khiến người khác nghi ngờ đây?
“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo cười khì khì, kéo lấy tay Cung Ngũ, “Tớ tìm cậu khắp nơi, cậu đi đâu thế? Hổ Phách nói cậu đi vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh không có ai cả. Mắt cậu hơi đỏ, có phải cậu khóc nhè không?”
Cung Ngũ cười gượng, cẩn thận rút tay của mình lại, “Yến Đại Bảo, nhà tớ vừa đột nhiên gọi đến, nói có chuyện gấp bảo tớ về nhà…”
Mắt của Yến Đại Bảo lập tức trừng to lên: “Có phải bọn họ lại muốn ức hiếp cậu không? Tiểu Ngũ đừng sợ, tớ bảo vệ cậu! Tớ sẽ đánh bọn họ!”
Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Không phải không phải, thật ra ba và mọi người trong nhà đối với tớ rất tốt. Người lớn thỉnh thoảng nổi giận với trẻ con cũng rất bình thường. Thật sự tớ có việc phải trở về ngay, cậu có thể nhờ tài xế nhà cậu đưa tớ về không?”
Yến Đại Bảo sững sờ, “Nhưng vũ hội vừa bắt đầu, lúc nãy tớ còn bảo anh tớ khiêu vũ với cậu, không phải chúng ta đã hứa rồi sao?”
Cung Ngũ khó xử, “Cái đó thôi đi, sau này tớ học nhảy rồi hãy tính. Hơn nữa tớ cũng không muốn học cho lắm. Nhà tớ thật sự có việc, nếu không thì tớ cũng sẽ không ra về lúc này, thật sự rất xin lỗi, làm cậu mất hứng rồi.”
Yến Đại Bảo suýt nữa thì bật khóc, “Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Người nhà cậu phiền quá đi!”
Cung Ngũ cười gượng: “Tớ cũng không biết, họ không nói rõ. Nhà cậu có rất nhiều khách, cậu tiếp khách đi, tớ thật sự phải trở về.”
“Nhưng tài xế đưa về tớ không yên tâm!” Yến Đại Bảo uất ức nói: “Tớ đã hứa sẽ để cậu sờ tay anh tớ rồi.”
Cung Ngũ đành nói: “Đợi cơ hội lần sau đi. Cậu cứ tìm đại một tài xế cũng được, tớ rất lợi hại, dù có chuyện tớ cũng không sợ. Cảm ơn cậu.”
Yến Đại Bảo bĩu môi, trên mặt hiện rõ hai chữ không đồng ý, đang giằng co thì sau lưng có một giọng nói chen vào, “Đại Bảo không yên tâm, vậy để anh đưa cô Cung Ngũ về, có được không?”
Cung Ngũ nhìn thấy Công tước đại nhân đứng sau lưng Yến Đại Bảo, tay vịn vào vai cô ấy, “Để anh đưa cô ấy về, vừa hay có thể yên tĩnh một chút.”
Ánh mắt Yến Đại Bảo sáng lên, lập tức vui vẻ nói: “Được đó!” Sau đó thì nở nụ cười mờ ám với Cung Ngũ, nở nụ cười mờ ám, vừa nhìn đã biết là đang cố gắng tạo cơ hội cho cô.
Cung Ngũ có chút không vui, không muốn mình gặp thêm phiền phức nên vội xua tay: “Không cần đâu, mọi người tìm đại một tài xế đưa tớ về là được, tớ không sợ đâu.”
Yến Đại Bảo bước đến trước một bước, vỗ vai cô, mặt nghiêm túc: “Tiểu Ngũ, thục nữ nên để quý ông có cơ hội biểu hiện, đây là phép lịch sự!”
“Vậy… vậy cũng được… làm phiền anh Phí rồi, thật sự rất cảm ơn!”
Công tước đại nhân chỉ nhìn cô một cái rồi giơ tay ra: “Bên này.”
Cung Ngũ chào tạm biệt Yến Đại Bảo và những người khác: “Tớ đi trước đây, mọi người chơi vui vẻ nhé!”
Nói xong thì vội vàng tránh xa khỏi Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo thật sự là một cô gái tốt, nhưng ba cô ấy quá đáng sợ! Cung Ngũ không muốn vì tình bạn mà khiến bản thân chìm trong sợ hãi, càng không muốn vì tình bạn mà bản thân trở nên tàn phế, nơi nguy hiểm này quả nhiên không hợp với cô.
Xe của Công tước được tài xế chạy đến, có người bước tới mở cửa xe ra, “Ngài Phí, cô Cung, mời lên xe.”
Cung Ngũ ngồi vào xe, cẩn thận chào hỏi Công tước đại nhân: “Cảm ơn.”
Cô ngồi trên ghế, mắt nhìn về phía trước, không cử động. Cô ngồi một bên, Công tước đại nhân ngồi một bên, ở giữa cách một khoảng rất lớn.
“Ngài Phí, chúng ta đi đâu?” Giọng của tài xế phát ra từ loa, cho thấy phần trước và sau xe được tách biệt, hiệu quả cách âm khá tốt, phải dùng cách này mới có thể nghe thấy.
Công tước hơi nghiêng đầu nhìn sang Cung Ngũ, ánh mắt Cung Ngũ vẫn nhìn về phía trước, tiến gần đến chỗ tại xế ngồi, hỏi: “Anh có biết núi Cung Thành không?”
Tài xế không phản ứng, rõ ràng nói thế này anh ta không nghe được. Cung Ngũ mím môi, tìm trên dưới trái phải một vòng, muốn tìm nút mở, sau đó nhìn thấy Công tước đại nhân giơ tay ra phía trước, ấn nhẹ vào một cái nút màu xanh rồi nói: “Đi núi Cung Thành.”
“Vâng, ngài Phí.” Tài xế trả lời.
Anh lại giơ tay ấn nút đó lần nữa, rồi từ từ rút tay về.
Ánh mắt của Cung Ngũ không kiềm được mà liếc nhìn cánh tay anh, cô nghĩ gì đó rồi vội vàng thu ánh mắt lại, vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.
“Tôi rất xin lỗi.” Anh đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết cô đã hoảng sợ rồi, nhưng đó không phải là chuyện tôi muốn. Là do tôi nhất thời sơ suất.”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, “Không sao, là do tôi không nhận thức rõ tình hình, xin lỗi!” Cô ngập ngừng, có chút buồn bã nói: “Thật ra tôi biết người giàu có kết bạn cũng phân đẳng cấp, kết bạn với người thấp kém sẽ mất thân phận.”
Anh lại mỉm cười: “Kết bạn không hề phân biệt đẳng cấp.”
“Có mà!” Cung Ngũ thành thật nói: “Mọi người đều bình đẳng chỉ là trên sách vở, nói ra chỉ nghe cho vui thôi. Trên thực tế vẫn có phân biệt.”
“Người ta thường nói con người có năm bảy loại, nhưng đó chỉ là nhận định của mỗi cá nhân mà thôi. Cô Cung Ngũ cảm thấy bản thân mình thuộc tầng lớp nào?”
“Trung lưu. Tôi cảm thấy anh Phí ở tầng lớp thượng lưu, khiến tôi phải ngước mắt lên nhìn.”
Công tước đại nhân chỉ khẽ cười nói: “Tôi thấy cô Cung Ngũ cũng không khác gì tôi. Đẳng cấp của một người là do tự chúng ta quyết định.”
Cung Ngũ cảm thấy anh nói có lý nhưng lại thấy không đúng. Cô suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra được lí do phản bác, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại, tùy tiện nói gì cũng được.
“Tôi nghe Đại Bảo nói tuần sau là sinh nhật 18 tuổi của cô Cung Ngũ. Hôm nay là tiệc của tôi nhưng lại khiến cô Cung Ngũ không vui mà ra về, không biết cô Cung Ngũ có cho tôi cơ hội lấy công chuộc tội, góp một phần sức mọn vào tiệc sinh nhật của cô không?”
Cung Ngũ hơi chau mày, Yến Đại Bảo đúng là trái bom nhỏ, đã nói với anh cậu ấy rồi sao? Nhưng cô thật sự sợ cặp anh em này, dường như sau khi gặp họ, tất cả xui xẻo trong đời của cô đều ập xuống trong một tháng. Bây giờ cô còn đang nghi ngờ bát tự của mình xung khắc với hai anh em họ.
Nghĩ đến chuyện này, cô ậm ừ nói: “Cái đó… thật ra… tôi vẫn chưa quyết định. Tiệc sinh nhật gì chứ, tôi không xem trọng lắm…”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Xin lỗi. Tôi mạo muội rồi.”
Cung Ngũ mím môi không nói gì.
Công tước đại nhân cũng trầm tư.
Khi Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng anh đã ngừng lại thì đột nhiên nghe anh nói: “Là do tôi không xứng đáng có cơ hội đền bù cho cô Cung Ngũ, phải không?”
Cung Ngũ “hả” một tiếng, vội vàng xua tay: “Không phải không phải, anh Phí thật biết nói đùa. Cái đó… thật ra tôi không tổ chức sinh nhật…”
“Tôi biết. Ngài Bộ cũng nói cô Cung Ngũ sợ phiền phức, không muốn ứng phó với những chuyện này. Nhưng anh ấy nói đây là lễ trưởng thành của cô nên không thể làm qua loa được.”
Cung Ngũ: “…”
Cô có cảm giác giống như mình bị dính keo 502 rồi, gỡ mãi không ra. Cô thật sự rất sợ, cô thích bàn tay đẹp của đàn ông, nhưng vì đàn ông mà khiến cô trở nên tàn phế thì cả đời này cô sẽ không tìm người đàn ông nào cả, tiếp tục yêu tiền vẫn tốt hơn.
Một lúc lâu sau, Công tước đại nhân vẫn nói ra mục đích cuối cùng: “Lúc ở nước ngoài tôi có học qua vài nhạc cụ, tự thấy mình có thể lên sân khấu biểu diễn. Cô Cung Ngũ có cần người chơi nhạc vào ngày đó không?”
Cung Ngũ: “…”
Công tước đại nhân vẫn nở nụ cười ấm áp và ôn hòa, “Xin lỗi, tôi lại mạo muội rồi.”
Cung Ngũ lại mím môi im lặng, cầu mong cho mau đến núi Cung Thành, kết thúc cuộc trò chuyện khó chịu này.
Không khí lần nữa trở nên nặng nề, Cung Ngũ ngồi không hề thoải mái.
Công tước đại nhân lại mở miệng lần nữa: “Cô Cung Ngũ…”
Cung Ngũ nghe thấy liền quay đầu nhìn qua, cô há nửa miệng nhìn anh, biểu cảm có chút sợ hãi.
“Cô Cung Ngũ không muốn gặp tôi nữa phải không?”
Cung Ngũ bối rối lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó? Có duyên sẽ gặp lại.”
Xe lắc lư, thân xe hơi nghiêng, Cung Ngũ biết đang chạy vòng lên núi Cung Thành, sắp đến nơi rồi.
Công tước đại nhân nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Lúc xuống xe, Cung Ngũ cuống cuồng muốn bỏ chạy, cô không đợi tài xế xuống mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra, lùi vài bước ra ngoài, cúi đầu nặng nề chào, “Rất cảm ơn anh Phí, tạm biệt!”
Người trong xe chỉ nhìn theo hướng cô bước đi chứ không xuống xe. Cách một lớp kính, Cung Ngũ chỉ thấy một bóng đen chứ không rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Xe khởi động, men theo con đường chạy xuống núi. Bóng dáng nhỏ nhắn đứng yên sau kính chiếu hậu lướt qua, cô giống như một con hươu vừa trốn khỏi nanh vuốt của dã thú, lo lắng bất an, ánh mắt hoảng sợ, dưới bầu trời mùa hạ đầy sao, cô đứng ngây ra đó, nhỏ bé và yếu đuối.
An Hổ Phách khó xử: “Tớ cũng không biết, hay là cậu ấy tìm không ra chỗ đó?” Vừa nói xong thì nhìn thấy Cung Ngũ chạy ra, An Hổ Phách vội vàng nói: “Yến Đại Bảo, đó không phải là Tiểu Ngũ sao?”
Yến Đại Bảo vội vàng đứng dậy, vẫy tay với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đứng sững lại, trong đầu cảm thấy vô cùng xung đột, phải tìm lý do gì để về nhà mà không khiến người khác nghi ngờ đây?
“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo cười khì khì, kéo lấy tay Cung Ngũ, “Tớ tìm cậu khắp nơi, cậu đi đâu thế? Hổ Phách nói cậu đi vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh không có ai cả. Mắt cậu hơi đỏ, có phải cậu khóc nhè không?”
Cung Ngũ cười gượng, cẩn thận rút tay của mình lại, “Yến Đại Bảo, nhà tớ vừa đột nhiên gọi đến, nói có chuyện gấp bảo tớ về nhà…”
Mắt của Yến Đại Bảo lập tức trừng to lên: “Có phải bọn họ lại muốn ức hiếp cậu không? Tiểu Ngũ đừng sợ, tớ bảo vệ cậu! Tớ sẽ đánh bọn họ!”
Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Không phải không phải, thật ra ba và mọi người trong nhà đối với tớ rất tốt. Người lớn thỉnh thoảng nổi giận với trẻ con cũng rất bình thường. Thật sự tớ có việc phải trở về ngay, cậu có thể nhờ tài xế nhà cậu đưa tớ về không?”
Yến Đại Bảo sững sờ, “Nhưng vũ hội vừa bắt đầu, lúc nãy tớ còn bảo anh tớ khiêu vũ với cậu, không phải chúng ta đã hứa rồi sao?”
Cung Ngũ khó xử, “Cái đó thôi đi, sau này tớ học nhảy rồi hãy tính. Hơn nữa tớ cũng không muốn học cho lắm. Nhà tớ thật sự có việc, nếu không thì tớ cũng sẽ không ra về lúc này, thật sự rất xin lỗi, làm cậu mất hứng rồi.”
Yến Đại Bảo suýt nữa thì bật khóc, “Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Người nhà cậu phiền quá đi!”
Cung Ngũ cười gượng: “Tớ cũng không biết, họ không nói rõ. Nhà cậu có rất nhiều khách, cậu tiếp khách đi, tớ thật sự phải trở về.”
“Nhưng tài xế đưa về tớ không yên tâm!” Yến Đại Bảo uất ức nói: “Tớ đã hứa sẽ để cậu sờ tay anh tớ rồi.”
Cung Ngũ đành nói: “Đợi cơ hội lần sau đi. Cậu cứ tìm đại một tài xế cũng được, tớ rất lợi hại, dù có chuyện tớ cũng không sợ. Cảm ơn cậu.”
Yến Đại Bảo bĩu môi, trên mặt hiện rõ hai chữ không đồng ý, đang giằng co thì sau lưng có một giọng nói chen vào, “Đại Bảo không yên tâm, vậy để anh đưa cô Cung Ngũ về, có được không?”
Cung Ngũ nhìn thấy Công tước đại nhân đứng sau lưng Yến Đại Bảo, tay vịn vào vai cô ấy, “Để anh đưa cô ấy về, vừa hay có thể yên tĩnh một chút.”
Ánh mắt Yến Đại Bảo sáng lên, lập tức vui vẻ nói: “Được đó!” Sau đó thì nở nụ cười mờ ám với Cung Ngũ, nở nụ cười mờ ám, vừa nhìn đã biết là đang cố gắng tạo cơ hội cho cô.
Cung Ngũ có chút không vui, không muốn mình gặp thêm phiền phức nên vội xua tay: “Không cần đâu, mọi người tìm đại một tài xế đưa tớ về là được, tớ không sợ đâu.”
Yến Đại Bảo bước đến trước một bước, vỗ vai cô, mặt nghiêm túc: “Tiểu Ngũ, thục nữ nên để quý ông có cơ hội biểu hiện, đây là phép lịch sự!”
“Vậy… vậy cũng được… làm phiền anh Phí rồi, thật sự rất cảm ơn!”
Công tước đại nhân chỉ nhìn cô một cái rồi giơ tay ra: “Bên này.”
Cung Ngũ chào tạm biệt Yến Đại Bảo và những người khác: “Tớ đi trước đây, mọi người chơi vui vẻ nhé!”
Nói xong thì vội vàng tránh xa khỏi Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo thật sự là một cô gái tốt, nhưng ba cô ấy quá đáng sợ! Cung Ngũ không muốn vì tình bạn mà khiến bản thân chìm trong sợ hãi, càng không muốn vì tình bạn mà bản thân trở nên tàn phế, nơi nguy hiểm này quả nhiên không hợp với cô.
Xe của Công tước được tài xế chạy đến, có người bước tới mở cửa xe ra, “Ngài Phí, cô Cung, mời lên xe.”
Cung Ngũ ngồi vào xe, cẩn thận chào hỏi Công tước đại nhân: “Cảm ơn.”
Cô ngồi trên ghế, mắt nhìn về phía trước, không cử động. Cô ngồi một bên, Công tước đại nhân ngồi một bên, ở giữa cách một khoảng rất lớn.
“Ngài Phí, chúng ta đi đâu?” Giọng của tài xế phát ra từ loa, cho thấy phần trước và sau xe được tách biệt, hiệu quả cách âm khá tốt, phải dùng cách này mới có thể nghe thấy.
Công tước hơi nghiêng đầu nhìn sang Cung Ngũ, ánh mắt Cung Ngũ vẫn nhìn về phía trước, tiến gần đến chỗ tại xế ngồi, hỏi: “Anh có biết núi Cung Thành không?”
Tài xế không phản ứng, rõ ràng nói thế này anh ta không nghe được. Cung Ngũ mím môi, tìm trên dưới trái phải một vòng, muốn tìm nút mở, sau đó nhìn thấy Công tước đại nhân giơ tay ra phía trước, ấn nhẹ vào một cái nút màu xanh rồi nói: “Đi núi Cung Thành.”
“Vâng, ngài Phí.” Tài xế trả lời.
Anh lại giơ tay ấn nút đó lần nữa, rồi từ từ rút tay về.
Ánh mắt của Cung Ngũ không kiềm được mà liếc nhìn cánh tay anh, cô nghĩ gì đó rồi vội vàng thu ánh mắt lại, vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.
“Tôi rất xin lỗi.” Anh đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết cô đã hoảng sợ rồi, nhưng đó không phải là chuyện tôi muốn. Là do tôi nhất thời sơ suất.”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh, “Không sao, là do tôi không nhận thức rõ tình hình, xin lỗi!” Cô ngập ngừng, có chút buồn bã nói: “Thật ra tôi biết người giàu có kết bạn cũng phân đẳng cấp, kết bạn với người thấp kém sẽ mất thân phận.”
Anh lại mỉm cười: “Kết bạn không hề phân biệt đẳng cấp.”
“Có mà!” Cung Ngũ thành thật nói: “Mọi người đều bình đẳng chỉ là trên sách vở, nói ra chỉ nghe cho vui thôi. Trên thực tế vẫn có phân biệt.”
“Người ta thường nói con người có năm bảy loại, nhưng đó chỉ là nhận định của mỗi cá nhân mà thôi. Cô Cung Ngũ cảm thấy bản thân mình thuộc tầng lớp nào?”
“Trung lưu. Tôi cảm thấy anh Phí ở tầng lớp thượng lưu, khiến tôi phải ngước mắt lên nhìn.”
Công tước đại nhân chỉ khẽ cười nói: “Tôi thấy cô Cung Ngũ cũng không khác gì tôi. Đẳng cấp của một người là do tự chúng ta quyết định.”
Cung Ngũ cảm thấy anh nói có lý nhưng lại thấy không đúng. Cô suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra được lí do phản bác, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại, tùy tiện nói gì cũng được.
“Tôi nghe Đại Bảo nói tuần sau là sinh nhật 18 tuổi của cô Cung Ngũ. Hôm nay là tiệc của tôi nhưng lại khiến cô Cung Ngũ không vui mà ra về, không biết cô Cung Ngũ có cho tôi cơ hội lấy công chuộc tội, góp một phần sức mọn vào tiệc sinh nhật của cô không?”
Cung Ngũ hơi chau mày, Yến Đại Bảo đúng là trái bom nhỏ, đã nói với anh cậu ấy rồi sao? Nhưng cô thật sự sợ cặp anh em này, dường như sau khi gặp họ, tất cả xui xẻo trong đời của cô đều ập xuống trong một tháng. Bây giờ cô còn đang nghi ngờ bát tự của mình xung khắc với hai anh em họ.
Nghĩ đến chuyện này, cô ậm ừ nói: “Cái đó… thật ra… tôi vẫn chưa quyết định. Tiệc sinh nhật gì chứ, tôi không xem trọng lắm…”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Xin lỗi. Tôi mạo muội rồi.”
Cung Ngũ mím môi không nói gì.
Công tước đại nhân cũng trầm tư.
Khi Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng anh đã ngừng lại thì đột nhiên nghe anh nói: “Là do tôi không xứng đáng có cơ hội đền bù cho cô Cung Ngũ, phải không?”
Cung Ngũ “hả” một tiếng, vội vàng xua tay: “Không phải không phải, anh Phí thật biết nói đùa. Cái đó… thật ra tôi không tổ chức sinh nhật…”
“Tôi biết. Ngài Bộ cũng nói cô Cung Ngũ sợ phiền phức, không muốn ứng phó với những chuyện này. Nhưng anh ấy nói đây là lễ trưởng thành của cô nên không thể làm qua loa được.”
Cung Ngũ: “…”
Cô có cảm giác giống như mình bị dính keo 502 rồi, gỡ mãi không ra. Cô thật sự rất sợ, cô thích bàn tay đẹp của đàn ông, nhưng vì đàn ông mà khiến cô trở nên tàn phế thì cả đời này cô sẽ không tìm người đàn ông nào cả, tiếp tục yêu tiền vẫn tốt hơn.
Một lúc lâu sau, Công tước đại nhân vẫn nói ra mục đích cuối cùng: “Lúc ở nước ngoài tôi có học qua vài nhạc cụ, tự thấy mình có thể lên sân khấu biểu diễn. Cô Cung Ngũ có cần người chơi nhạc vào ngày đó không?”
Cung Ngũ: “…”
Công tước đại nhân vẫn nở nụ cười ấm áp và ôn hòa, “Xin lỗi, tôi lại mạo muội rồi.”
Cung Ngũ lại mím môi im lặng, cầu mong cho mau đến núi Cung Thành, kết thúc cuộc trò chuyện khó chịu này.
Không khí lần nữa trở nên nặng nề, Cung Ngũ ngồi không hề thoải mái.
Công tước đại nhân lại mở miệng lần nữa: “Cô Cung Ngũ…”
Cung Ngũ nghe thấy liền quay đầu nhìn qua, cô há nửa miệng nhìn anh, biểu cảm có chút sợ hãi.
“Cô Cung Ngũ không muốn gặp tôi nữa phải không?”
Cung Ngũ bối rối lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó? Có duyên sẽ gặp lại.”
Xe lắc lư, thân xe hơi nghiêng, Cung Ngũ biết đang chạy vòng lên núi Cung Thành, sắp đến nơi rồi.
Công tước đại nhân nhìn biểu cảm của cô, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Lúc xuống xe, Cung Ngũ cuống cuồng muốn bỏ chạy, cô không đợi tài xế xuống mở cửa, tự mình đẩy cửa xe ra, lùi vài bước ra ngoài, cúi đầu nặng nề chào, “Rất cảm ơn anh Phí, tạm biệt!”
Người trong xe chỉ nhìn theo hướng cô bước đi chứ không xuống xe. Cách một lớp kính, Cung Ngũ chỉ thấy một bóng đen chứ không rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Xe khởi động, men theo con đường chạy xuống núi. Bóng dáng nhỏ nhắn đứng yên sau kính chiếu hậu lướt qua, cô giống như một con hươu vừa trốn khỏi nanh vuốt của dã thú, lo lắng bất an, ánh mắt hoảng sợ, dưới bầu trời mùa hạ đầy sao, cô đứng ngây ra đó, nhỏ bé và yếu đuối.
Tác giả :
Yến Tử Hồi Thời