Công Tử Vô Sỉ
Quyển 5 - Chương 15: NT – Chương 3 : Độc thoại của họ Tô
1.
Ăn ngon mặc đẹp, nô bộc đầy nhà, môi trường tốt nhất, gia sư tốt nhất.
Dù không có phụ mẫu, phải sống cùng cô gia cô mẫu, thì những thứ hắn có đều là những thứ tốt nhất.
Tô Trầm Triệt nghe không ít những chuyện liên quan đến phụ mẫu hắn, Tô tướng trưởng tử quá cố từ bỏ thân phận trọng thần khi đang ở đỉnh cao vinh quang chuyển sang kinh doanh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành thương nhân hoàng tộc giàu có nhất xuất sắc nhất trên toàn Bắc Chu, ông ta đã để lại cho hắn khối tài sản mà cho dù mấy đời phung phí cũng xài không hết.
Nhưng nhắc đến phụ thân hắn, tất cả mọi người đều dùng thái độ kín như bưng trước mặt hắn, ngược lại một vị đại thúc thuộc hạ của cha hắn lại cặn kẽ nói cho hắn biết, kẻ thù của hắn là giáo chủ Ma giáo, giáo chủ Ma giáo đã sát hại mẫu thân hắn, cũng gián tiếp hại chết cha hắn.
Hắn thật ra không để tâm.
Phụ thân có sống hay không, có tồn tại hay không, hoặc giả có cần phải báo thù hay không đối với hắn mà nói, là những việc không đáng để bận tâm.
Hắn chỉ sống vì mình, cuộc đời hắn là để tìm niềm vui mới.
Nếu miễn cưỡng nói bận tâm, chắc cũng chỉ có bức họa của mẹ hắn mới đủ để khiến hắn khơi dậy chút tinh thần.
Sau khi trêu chọc hết các vị thị vệ đại thúc có thể trêu chọc, cô gia không thể kiên nhẫn nữa tìm cho hắn một người bằng tuổi để hắn tiêu khiển, Lôi Ảnh.
Đây là một thiếu niên tuổi tác ngang bằng với hắn, ý chí kiên định cũng có chút thú vị, nhưng… chẳng mấy chốc cũng chơi chán.
Lúc mọi người đều tránh hắn như tránh hủi, Tô Trầm Triệt mới nhận ra, làm như thế là không đúng.
Cá tính hung hăng nếu bộc lộ ra ngoài quá nhiều thì chơi không được lâu, phải làm sao để vừa có thể trêu chọc họ vừa khiến họ cảm thấy hắn là một chính nhân quân tử mới là thượng sách.
Ấp ủ suy nghĩ như thế, chủ nhân Thập Nhị Dạ, Tô Trầm Triệt lần đầu tiên bước chân ra ngoài giang hồ.
Năm đó, hắn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Nhưng từ lúc vừa gia nhập giang hồ đến lúc có tiếng tăm vang dội, hắn chỉ cần có vỏn vẹn vài năm.
Hắn rất thông minh, võ công hắn không tồi, lại thêm hắn có rất nhiều tiền, cũng rất biết chơi, đối với hắn mà nói lăn lộn trong giang hồ giống như cá gặp nước hoàn toàn không thành vấn đề.
Đúng lúc đó, thuộc hạ của phụ thân hắn nói với hắn, đã tìm thấy tung tích của Thập Nhị Dạ Hoa rồi.
Lời đồn đại về Thập Nhị Dạ Hoa Tô Trầm Triệt cũng từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ tin, vì đó là chuyện quá vô căn cứ.
Nhưng… đã có chút chán ghét những lời dối trá, lừa lọc, thêu dệt, hắn nghĩ đây có lẽ cũng là một trải nghiệm không tồi.
Nói với bên ngoài mình bế quan, Tô Trầm Triệt đổi họ đổi tên lén gia nhập vào Hồi Xuân cốc.
Sau đó, hắn lần đầu tiên gặp Thẩm Tri Ly.
2.
Năm đó trăm hoa đua nở, xuân sắc tưng bừng.
“Thiếu cốc chủ, tôi là gia đinh mới, tôi có thể bừng trà đưa nước, còn có thể… làm ấm giường”.
Hắn hơi nghiêng đầu, cười rất dịu dàng.
Thẩm Tri Ly vội vàng bước vào, cách mấy hàng liễu rủ, đưa mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng, nhưng vừa nghe lời hắn nói bỗng nhướng khóe miệng.
Giống như muốn cười, nàng lại không dám bật cười thành tiếng.
Vài phần đáng thương, vài phần khiến người ta xót xa.
… Khoảnh khắc đó, Tô Trầm Triệt bỗng nảy ra một ý niệm, nếu người này mà cười thật thì sẽ như thế nào nhỉ?
Ý niệm này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.
Ban đầu trong mắt hắn không có Thẩm Tri Ly, chỉ là vì Thẩm Tri Ly là cầu nối để hắn có thể tiếp cận Thập Nhị Dạ Hoa, cho nên mới trêu ghẹo nàng theo thói quen.
Nhưng lừa đến cuối cùng, đến bản thân hắn cũng quên luôn ý định ban đầu.
Thẩm Tri Ly nói chuyện có gai, lạnh nhạt thành thói quen, đối với người khác lúc nào cũng giữ khoảng cách, và rất hiếm khi cười.
Qua vài ngày mới biết vốn dĩ Thẩm Tri Ly có một sư huynh rất thân thiết, vì phạm phải lỗi lớn mới rời khỏi Hồi Xuân cốc, cũng từ đó, nàng rất ít cười.
Nhưng Tô Trầm Triệt rất tự tin vào bản thân mình.
Chẳng qua chỉ là thân mật thôi mà, hắn có gì mà không làm được.
Vì Thẩm Tri Ly rất ít khi rời cốc, nên hắn mang tới cho nàng rất nhiều trò chơi ít thấy trong cốc, kể cho nàng nghe thế giới giang hồ mà nàng chưa từng tưởng tượng tới.
Lúc nàng buồn, hắn yên lặng ở bên cạnh nàng, nói những lời nói dối chẳng làm hại đến ai.
Hoặc là nhân lúc Thẩm Thiên Hành bế quan, hắn xúi giục Thẩm Tri Ly lén trốn ra khỏi cốc tham gia hội đèn lồng.
Tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng nếu quen thuộc rồi sẽ phát hiện, nàng thật ra không biết cách từ chối, hắn nói đưa nàng đi xem náo nhiệt, nàng bèn thay y phục tiểu đinh mặt lấm la lấm lét theo hắn ra khỏi cốc.
Hội đèn lồng đó thật ra không lớn lắm, không hoành tráng xa hoa như hội đèn lồng mỗi năm một lần ở Minh Đô, thậm chí đến hội đèn lồng trong quận Tề Châu cũng không bằng.
Nhưng Thẩm Tri Ly lại xem rất vui vẻ, nàng trong mắt nhìn bốn phía đến chớp mắt cũng không nỡ chớp, Tô Trầm Triệt rất muốn cười nhưng chỉ ôn tồn nói: “Tiểu thư nếu muốn xem tỉ mỉ, ta có thể đợi nàng từ từ xem mà”.
Thẩm Tri Ly cụp mắt, lắc đầu: “Không đâu, không cần đợi ta”.
… Gan nàng rất nhỏ, hơn nữa không biết làm phiền người khác.
Hội đèn lồng dù có nhỏ đến đâu cũng có trò giải câu đố thưởng đèn.
Thẩm Tri Ly muốn có đèn hoa, có mù cũng nhìn ra, Tô Trầm Triệt không mù, hắn dẫn Thẩm Tri Ly đi tìm nơi có đèn hoa đẹp nhất và cũng khó giải nhất, trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người hắn giải câu đố trên đèn, rồi đưa đèn cho Thẩm Tri Ly – phàm là nữ đều không thể từ chối sự ân cần mang chút hư vinh này.
Lại chẳng ngờ đi đến nửa đường thì có một người xen vào: “Này, tiểu nha đầu, chiếc đèn hoa này đại gia rất thích, đại gia bỏ tiền, ngươi bán cho ta thế nào?”.
Tô Trầm Triệt cười: “Xin lỗi, cái này không bán”.
“Tiểu tử nhà ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?”, người đó nạt nộ, “Không bán? Thế thì ông đây cướp!”.
Có hai tên xông tới chụp lấy vai Tô Trầm Triệt.
… Luận võ công Tô Trầm Triệt mà nói, đám người này quả thật không đáng bận tâm.
Nhưng không đợi hắn ra tay, Thẩm Tri Ly đã nhanh hơn một bước đưa đèn lồng ra: “Đèn cho ngươi là được rồi, thả hắn ra!”.
Gã đó cười phất tay ra hiệu buông ra.
Biến cố bỗng phát sinh.
Thẩm Tri Ly đập mạnh đèn lồng lên đầu đối phương, sau đó kéo Tô Trầm Triệt bỏ chạy.
Đối với chuyện bất ngờ này, không chỉ có kẻ bị đập không kịp phản ứng, mà đến Tô Trầm Triệt cũng bất ngờ, bị loạng choạng kéo đ
… Đây là lần đầu tiên hắn được bảo vệ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Dĩ nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là hành động của Thẩm Tri Ly, một Thẩm Tri Ly vừa ghét phiền phức vừa không thích gây chuyện lại có thể làm ra chuyện nguy hiểm bất chấp hậu quả như thế…
Hắn nghĩ thế bèn nói ngay.
Thẩm Tri Ly trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Bọn chúng chụp vai ngươi, ta đánh vào đầu chúng không phải là chuyện nên làm sao?”.
Là bởi vì người bị thương là hắn sao? Cho nên, đã xem hắn là người rất thân thiết rồi ư?
Tô Trầm Triệt nghĩ.
Cách nghĩ này khiến hắn rất vui.
Lúc Thẩm Tri Ly đập đèn lồng lên đầu kẻ kia tay bị cứa rách, kéo thành một vết máu mờ mờ.
Thể chất nàng rất đặc biệt, chỉ cần chảy máu sẽ rất khó cầm, cho nên bình thường vô cùng chú ý, bị Thẩm Thiên Hành nhìn thấy nổi giận trách mắng, nàng chỉ nói là do mình không cẩn thận làm bị thương.
Thật là… lương thiện đến mức ngốc nghếch.
Nhưng… niềm vui cứ lớn dần lên trong lòng Tô Trầm Triệt, không cách nào kiềm chế được.
Hắn mỉm cười, mỉm cười hoài không dứt.
Thẩm Tri Ly không nhận ra, nhưng bản thân hắn biết, nụ cười này không giống lúc trước, hoàn toàn không giống.
Thế nhưng ngày nối ngày qua đi, Tô Trầm Triệt phát hiện đến cả Thập Nhị Dạ Hoa hắn cũng lười đi tìm.
Trêu ghẹo Thẩm Tri Ly, làm sao để nàng không tuân thủ các nguyên tắc trong Hồi Xuân cốc là thú vui mới của hắn, hắn cưng chiều nàng, bất luận Thẩm Tri Ly gây ra chuyện gì hắn cũng đều mỉm cười nói với nàng không sao.
Mãi đến khi Thẩm Thiên Hành trở về.
Tô Trầm Triệt mười bảy tuổi không thể là đối thủ của Thẩm Thiên Hành.
Bị mất trí nhớ, hắn quên đi Hồi Xuân cốc, quên đi Thẩm Tri Ly, quên đi tất cả những chuyện hắn đã từng trải qua, hắn vẫn là Tô Trầm Triệt.
Chỉ là, không bao giờ nhận ra thiếu nữ lương thiện đến ngốc nghếch đó nữa.
3.
Diệp Thiển Thiển là một điều bất ngờ.
Từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy ả, Tô Trầm Triệt đã biết ả là người của Ma giáo, ả cũng chưa bao giờ che giấu điều này, Diệp Thiển Thiển rất đặc biệt, thông minh, xinh đẹp, độc lập, võ công cao cường, lại không thèm bận tâm đến ánh mắt của thế nhân.
Tô Trầm Triệt rất ngưỡng mộ tính cách này của ả.
“Chúng ta hợp tác nhé, ta biết nàng không hề thích Ma giáo hiện tại”.
“HỰ tác vui vẻ”.
Diệp Thiển Thiển gia nhập giang hồ không phải vì Ma giáo, Tô Trầm Triệt nhìn ra ngay, ả chỉ là muốn chơi cho vui mà thôi.
Trong một lần uống say, Diệp Thiển Thiển nói với hắn.
Ả ghét những gã đàn ông theo đuổi, cung phụng ả chỉ vì dung mạo của ả, một khi nhìn thấy sự lạnh lùng của ả là đều bỏ chạy hết thậm chí còn quay sang dùng thủ đoạn bỉ ổi, ả cần một người mà bất luận thế nào cũng đối xử tốt với ả.
Tô Trầm Triệt quyết định thỏa mãn nguyện vọng của ả.
Yêu chiều, yêu chiều hết mức có thể, đồng ý làm mọi việc vì ả, bao dung, dịu dàng, nồng ấm.
Thứ này rất thú vị.
Cảm giác yêu chiều một người.
Người trong giang hồ đều cảm thấy hắn yêu chiều ả hết mực, tình thâm như biển cả, nhưng Diệp Thiển Thiển vẫn không nhận tình cảm đó…
Chỉ đến ngày Diệp Thiển Thiển thật sự thích hắn thì hắn lại cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.
Nói cho cùng, vẫn là mình quá tẻ nhạt.
Tô Trầm Triệt nghĩ.
Không biết sống để làm gì, không biết chờ đợi gì ở tương lai, muốn thứ gì chỉ cần với tay là có, cũng không biết còn gì có thể khơi dậy hứng thú trong hắn nữa hay không.
Để hắn thích mình, Diệp Thiển Thiển đã chuẩn bị cho hắn một viên Thất tình đơn, lừa hắn uống.
Nhưng Tô Trầm Triệt lại không có gì là không biết.
Lôi Ảnh nói ngắn gọn với hắn: “Chủ thượng, là ta và Diệp Thiển Thiển hợp lực lừa ngươi, nhưng ngươi không cảm thấy thích một người chí ít sẽ làm cho ngươi không còn cảm thấy vô vị nữa sao?”.
Người hiểu hắn như Lôi Ảnh sao không nhận ra biểu hiện tiêu cực của Tô Trầm Triệt trong thời gian này chứ.
Tô Trầm Triệt nắm chặt viên đơn dược rất lâu.
Thích một người?
Hình như có chút khác biệt, nuốt rồi cũng chưa chắc không thể…
Nhưng tận sâu trong đáy lòng loáng thoáng có thứ gì đó nói với hắn, không được nuốt, tim hắn hình như đã có một người trú ngụ, không thể dung nạp thêm người thứ hai…
Cuối cùng, hắn vẫn không uống.
Diệp Thiển Thiển và hắn đánh nhau một trận, hắn cố ý đánh thua, bị Diệp Thiển Thiển đẩy xuống vực sâu.
Sống vô vị, sống vô vị…
Chi bằng chết đi.
Tô Trầm Triệt dang rộng hai tay, cười với Diệp Thiển Thiển rơi xuống vực sâu…
Không oán, không hận…
Ăn ngon mặc đẹp, nô bộc đầy nhà, môi trường tốt nhất, gia sư tốt nhất.
Dù không có phụ mẫu, phải sống cùng cô gia cô mẫu, thì những thứ hắn có đều là những thứ tốt nhất.
Tô Trầm Triệt nghe không ít những chuyện liên quan đến phụ mẫu hắn, Tô tướng trưởng tử quá cố từ bỏ thân phận trọng thần khi đang ở đỉnh cao vinh quang chuyển sang kinh doanh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành thương nhân hoàng tộc giàu có nhất xuất sắc nhất trên toàn Bắc Chu, ông ta đã để lại cho hắn khối tài sản mà cho dù mấy đời phung phí cũng xài không hết.
Nhưng nhắc đến phụ thân hắn, tất cả mọi người đều dùng thái độ kín như bưng trước mặt hắn, ngược lại một vị đại thúc thuộc hạ của cha hắn lại cặn kẽ nói cho hắn biết, kẻ thù của hắn là giáo chủ Ma giáo, giáo chủ Ma giáo đã sát hại mẫu thân hắn, cũng gián tiếp hại chết cha hắn.
Hắn thật ra không để tâm.
Phụ thân có sống hay không, có tồn tại hay không, hoặc giả có cần phải báo thù hay không đối với hắn mà nói, là những việc không đáng để bận tâm.
Hắn chỉ sống vì mình, cuộc đời hắn là để tìm niềm vui mới.
Nếu miễn cưỡng nói bận tâm, chắc cũng chỉ có bức họa của mẹ hắn mới đủ để khiến hắn khơi dậy chút tinh thần.
Sau khi trêu chọc hết các vị thị vệ đại thúc có thể trêu chọc, cô gia không thể kiên nhẫn nữa tìm cho hắn một người bằng tuổi để hắn tiêu khiển, Lôi Ảnh.
Đây là một thiếu niên tuổi tác ngang bằng với hắn, ý chí kiên định cũng có chút thú vị, nhưng… chẳng mấy chốc cũng chơi chán.
Lúc mọi người đều tránh hắn như tránh hủi, Tô Trầm Triệt mới nhận ra, làm như thế là không đúng.
Cá tính hung hăng nếu bộc lộ ra ngoài quá nhiều thì chơi không được lâu, phải làm sao để vừa có thể trêu chọc họ vừa khiến họ cảm thấy hắn là một chính nhân quân tử mới là thượng sách.
Ấp ủ suy nghĩ như thế, chủ nhân Thập Nhị Dạ, Tô Trầm Triệt lần đầu tiên bước chân ra ngoài giang hồ.
Năm đó, hắn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Nhưng từ lúc vừa gia nhập giang hồ đến lúc có tiếng tăm vang dội, hắn chỉ cần có vỏn vẹn vài năm.
Hắn rất thông minh, võ công hắn không tồi, lại thêm hắn có rất nhiều tiền, cũng rất biết chơi, đối với hắn mà nói lăn lộn trong giang hồ giống như cá gặp nước hoàn toàn không thành vấn đề.
Đúng lúc đó, thuộc hạ của phụ thân hắn nói với hắn, đã tìm thấy tung tích của Thập Nhị Dạ Hoa rồi.
Lời đồn đại về Thập Nhị Dạ Hoa Tô Trầm Triệt cũng từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ tin, vì đó là chuyện quá vô căn cứ.
Nhưng… đã có chút chán ghét những lời dối trá, lừa lọc, thêu dệt, hắn nghĩ đây có lẽ cũng là một trải nghiệm không tồi.
Nói với bên ngoài mình bế quan, Tô Trầm Triệt đổi họ đổi tên lén gia nhập vào Hồi Xuân cốc.
Sau đó, hắn lần đầu tiên gặp Thẩm Tri Ly.
2.
Năm đó trăm hoa đua nở, xuân sắc tưng bừng.
“Thiếu cốc chủ, tôi là gia đinh mới, tôi có thể bừng trà đưa nước, còn có thể… làm ấm giường”.
Hắn hơi nghiêng đầu, cười rất dịu dàng.
Thẩm Tri Ly vội vàng bước vào, cách mấy hàng liễu rủ, đưa mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng, nhưng vừa nghe lời hắn nói bỗng nhướng khóe miệng.
Giống như muốn cười, nàng lại không dám bật cười thành tiếng.
Vài phần đáng thương, vài phần khiến người ta xót xa.
… Khoảnh khắc đó, Tô Trầm Triệt bỗng nảy ra một ý niệm, nếu người này mà cười thật thì sẽ như thế nào nhỉ?
Ý niệm này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.
Ban đầu trong mắt hắn không có Thẩm Tri Ly, chỉ là vì Thẩm Tri Ly là cầu nối để hắn có thể tiếp cận Thập Nhị Dạ Hoa, cho nên mới trêu ghẹo nàng theo thói quen.
Nhưng lừa đến cuối cùng, đến bản thân hắn cũng quên luôn ý định ban đầu.
Thẩm Tri Ly nói chuyện có gai, lạnh nhạt thành thói quen, đối với người khác lúc nào cũng giữ khoảng cách, và rất hiếm khi cười.
Qua vài ngày mới biết vốn dĩ Thẩm Tri Ly có một sư huynh rất thân thiết, vì phạm phải lỗi lớn mới rời khỏi Hồi Xuân cốc, cũng từ đó, nàng rất ít cười.
Nhưng Tô Trầm Triệt rất tự tin vào bản thân mình.
Chẳng qua chỉ là thân mật thôi mà, hắn có gì mà không làm được.
Vì Thẩm Tri Ly rất ít khi rời cốc, nên hắn mang tới cho nàng rất nhiều trò chơi ít thấy trong cốc, kể cho nàng nghe thế giới giang hồ mà nàng chưa từng tưởng tượng tới.
Lúc nàng buồn, hắn yên lặng ở bên cạnh nàng, nói những lời nói dối chẳng làm hại đến ai.
Hoặc là nhân lúc Thẩm Thiên Hành bế quan, hắn xúi giục Thẩm Tri Ly lén trốn ra khỏi cốc tham gia hội đèn lồng.
Tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng nếu quen thuộc rồi sẽ phát hiện, nàng thật ra không biết cách từ chối, hắn nói đưa nàng đi xem náo nhiệt, nàng bèn thay y phục tiểu đinh mặt lấm la lấm lét theo hắn ra khỏi cốc.
Hội đèn lồng đó thật ra không lớn lắm, không hoành tráng xa hoa như hội đèn lồng mỗi năm một lần ở Minh Đô, thậm chí đến hội đèn lồng trong quận Tề Châu cũng không bằng.
Nhưng Thẩm Tri Ly lại xem rất vui vẻ, nàng trong mắt nhìn bốn phía đến chớp mắt cũng không nỡ chớp, Tô Trầm Triệt rất muốn cười nhưng chỉ ôn tồn nói: “Tiểu thư nếu muốn xem tỉ mỉ, ta có thể đợi nàng từ từ xem mà”.
Thẩm Tri Ly cụp mắt, lắc đầu: “Không đâu, không cần đợi ta”.
… Gan nàng rất nhỏ, hơn nữa không biết làm phiền người khác.
Hội đèn lồng dù có nhỏ đến đâu cũng có trò giải câu đố thưởng đèn.
Thẩm Tri Ly muốn có đèn hoa, có mù cũng nhìn ra, Tô Trầm Triệt không mù, hắn dẫn Thẩm Tri Ly đi tìm nơi có đèn hoa đẹp nhất và cũng khó giải nhất, trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người hắn giải câu đố trên đèn, rồi đưa đèn cho Thẩm Tri Ly – phàm là nữ đều không thể từ chối sự ân cần mang chút hư vinh này.
Lại chẳng ngờ đi đến nửa đường thì có một người xen vào: “Này, tiểu nha đầu, chiếc đèn hoa này đại gia rất thích, đại gia bỏ tiền, ngươi bán cho ta thế nào?”.
Tô Trầm Triệt cười: “Xin lỗi, cái này không bán”.
“Tiểu tử nhà ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?”, người đó nạt nộ, “Không bán? Thế thì ông đây cướp!”.
Có hai tên xông tới chụp lấy vai Tô Trầm Triệt.
… Luận võ công Tô Trầm Triệt mà nói, đám người này quả thật không đáng bận tâm.
Nhưng không đợi hắn ra tay, Thẩm Tri Ly đã nhanh hơn một bước đưa đèn lồng ra: “Đèn cho ngươi là được rồi, thả hắn ra!”.
Gã đó cười phất tay ra hiệu buông ra.
Biến cố bỗng phát sinh.
Thẩm Tri Ly đập mạnh đèn lồng lên đầu đối phương, sau đó kéo Tô Trầm Triệt bỏ chạy.
Đối với chuyện bất ngờ này, không chỉ có kẻ bị đập không kịp phản ứng, mà đến Tô Trầm Triệt cũng bất ngờ, bị loạng choạng kéo đ
… Đây là lần đầu tiên hắn được bảo vệ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Dĩ nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là hành động của Thẩm Tri Ly, một Thẩm Tri Ly vừa ghét phiền phức vừa không thích gây chuyện lại có thể làm ra chuyện nguy hiểm bất chấp hậu quả như thế…
Hắn nghĩ thế bèn nói ngay.
Thẩm Tri Ly trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Bọn chúng chụp vai ngươi, ta đánh vào đầu chúng không phải là chuyện nên làm sao?”.
Là bởi vì người bị thương là hắn sao? Cho nên, đã xem hắn là người rất thân thiết rồi ư?
Tô Trầm Triệt nghĩ.
Cách nghĩ này khiến hắn rất vui.
Lúc Thẩm Tri Ly đập đèn lồng lên đầu kẻ kia tay bị cứa rách, kéo thành một vết máu mờ mờ.
Thể chất nàng rất đặc biệt, chỉ cần chảy máu sẽ rất khó cầm, cho nên bình thường vô cùng chú ý, bị Thẩm Thiên Hành nhìn thấy nổi giận trách mắng, nàng chỉ nói là do mình không cẩn thận làm bị thương.
Thật là… lương thiện đến mức ngốc nghếch.
Nhưng… niềm vui cứ lớn dần lên trong lòng Tô Trầm Triệt, không cách nào kiềm chế được.
Hắn mỉm cười, mỉm cười hoài không dứt.
Thẩm Tri Ly không nhận ra, nhưng bản thân hắn biết, nụ cười này không giống lúc trước, hoàn toàn không giống.
Thế nhưng ngày nối ngày qua đi, Tô Trầm Triệt phát hiện đến cả Thập Nhị Dạ Hoa hắn cũng lười đi tìm.
Trêu ghẹo Thẩm Tri Ly, làm sao để nàng không tuân thủ các nguyên tắc trong Hồi Xuân cốc là thú vui mới của hắn, hắn cưng chiều nàng, bất luận Thẩm Tri Ly gây ra chuyện gì hắn cũng đều mỉm cười nói với nàng không sao.
Mãi đến khi Thẩm Thiên Hành trở về.
Tô Trầm Triệt mười bảy tuổi không thể là đối thủ của Thẩm Thiên Hành.
Bị mất trí nhớ, hắn quên đi Hồi Xuân cốc, quên đi Thẩm Tri Ly, quên đi tất cả những chuyện hắn đã từng trải qua, hắn vẫn là Tô Trầm Triệt.
Chỉ là, không bao giờ nhận ra thiếu nữ lương thiện đến ngốc nghếch đó nữa.
3.
Diệp Thiển Thiển là một điều bất ngờ.
Từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy ả, Tô Trầm Triệt đã biết ả là người của Ma giáo, ả cũng chưa bao giờ che giấu điều này, Diệp Thiển Thiển rất đặc biệt, thông minh, xinh đẹp, độc lập, võ công cao cường, lại không thèm bận tâm đến ánh mắt của thế nhân.
Tô Trầm Triệt rất ngưỡng mộ tính cách này của ả.
“Chúng ta hợp tác nhé, ta biết nàng không hề thích Ma giáo hiện tại”.
“HỰ tác vui vẻ”.
Diệp Thiển Thiển gia nhập giang hồ không phải vì Ma giáo, Tô Trầm Triệt nhìn ra ngay, ả chỉ là muốn chơi cho vui mà thôi.
Trong một lần uống say, Diệp Thiển Thiển nói với hắn.
Ả ghét những gã đàn ông theo đuổi, cung phụng ả chỉ vì dung mạo của ả, một khi nhìn thấy sự lạnh lùng của ả là đều bỏ chạy hết thậm chí còn quay sang dùng thủ đoạn bỉ ổi, ả cần một người mà bất luận thế nào cũng đối xử tốt với ả.
Tô Trầm Triệt quyết định thỏa mãn nguyện vọng của ả.
Yêu chiều, yêu chiều hết mức có thể, đồng ý làm mọi việc vì ả, bao dung, dịu dàng, nồng ấm.
Thứ này rất thú vị.
Cảm giác yêu chiều một người.
Người trong giang hồ đều cảm thấy hắn yêu chiều ả hết mực, tình thâm như biển cả, nhưng Diệp Thiển Thiển vẫn không nhận tình cảm đó…
Chỉ đến ngày Diệp Thiển Thiển thật sự thích hắn thì hắn lại cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.
Nói cho cùng, vẫn là mình quá tẻ nhạt.
Tô Trầm Triệt nghĩ.
Không biết sống để làm gì, không biết chờ đợi gì ở tương lai, muốn thứ gì chỉ cần với tay là có, cũng không biết còn gì có thể khơi dậy hứng thú trong hắn nữa hay không.
Để hắn thích mình, Diệp Thiển Thiển đã chuẩn bị cho hắn một viên Thất tình đơn, lừa hắn uống.
Nhưng Tô Trầm Triệt lại không có gì là không biết.
Lôi Ảnh nói ngắn gọn với hắn: “Chủ thượng, là ta và Diệp Thiển Thiển hợp lực lừa ngươi, nhưng ngươi không cảm thấy thích một người chí ít sẽ làm cho ngươi không còn cảm thấy vô vị nữa sao?”.
Người hiểu hắn như Lôi Ảnh sao không nhận ra biểu hiện tiêu cực của Tô Trầm Triệt trong thời gian này chứ.
Tô Trầm Triệt nắm chặt viên đơn dược rất lâu.
Thích một người?
Hình như có chút khác biệt, nuốt rồi cũng chưa chắc không thể…
Nhưng tận sâu trong đáy lòng loáng thoáng có thứ gì đó nói với hắn, không được nuốt, tim hắn hình như đã có một người trú ngụ, không thể dung nạp thêm người thứ hai…
Cuối cùng, hắn vẫn không uống.
Diệp Thiển Thiển và hắn đánh nhau một trận, hắn cố ý đánh thua, bị Diệp Thiển Thiển đẩy xuống vực sâu.
Sống vô vị, sống vô vị…
Chi bằng chết đi.
Tô Trầm Triệt dang rộng hai tay, cười với Diệp Thiển Thiển rơi xuống vực sâu…
Không oán, không hận…
Tác giả :
Duy Hòa Tống Tử