Công Tử Vô Sỉ
Quyển 4 - Chương 2: Phải từ biệt rồi sao?
Tổng bộ Thập Nhị Dạ đặt ở Tề Châu, Hồi Xuân cốc vừa khéo cũng giáp bên Tề Châu.
Đồng hành cả đường, đến cuối cũng phải từ biệt.
Lúc nói ra lời này, Thẩm Tri Ly thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất rõ ràng, có một số người hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật.
Đoàn xe dừng lại, Lôi Ảnh cùng đoàn xe đi theo phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp.
Diệp Thiển Thiển hình như có việc đã quay về Ma giáo, chỉ còn lại một mình Lôi Ảnh đối mặt Tô Trầm Triệt với áp lực cực lớn.
… Đánh luân phiên bắt Tô Trầm Triệt quay về thì không khó, khó là làm sao để hắn từ bỏ ý định chạy trốn hết lần này đến lần khác…
Cảnh tượng bị mấy vạn cấm vệ quân bao vây mà vẫn thoát ra được vẫn còn hiển hiện trước mắt, cái tên này một khi đã quyết định thì chẳng có gì ngăn cản được.
Lôi Ảnh nghĩ nát cả óc, mới thương lượng với Thẩm Tri Ly để nàng cùng Thanh Hạnh đưa Tô Trầm Triệt về Hồi Xuân cốc, đợi thu thập xong nguyên liệu chế thuốc giải Thất tình đơn, hắn sẽ lập tức cho người mang đến.
Đợi tới khi Tô Trầm Triệt uống thuốc giải, quên tình, tự nhiên sẽ tự từ bỏ việc theo đuổi Thẩm Tri Ly, một lòng quay trở về làm Thập Nhị Dạ công tử.
Thẩm Tri Ly chẳng biết làm thế nào, đành nhận lời.
Thế là, sau khi trở về Hồi Xuân cốc, Thẩm Tri Ly phát hiện…
Sao lại có cảm giác đi hết một vòng lại trở về chỗ cũ vậy nhỉ?
Khác biệt duy nhất có lẽ là…
“Thập Nhị Dạ công tử, sao ngươi còn chưa đi?”
Tô Trầm Triệt mím môi cười: “Sao ta phải đi?”.
Hoa Cửu Dạ liếm môi: “Ngươi không cảm thấy mình vừa gian manh vừa đáng ghét sao? Ngươi có biết ta vừa nhìn thấy ngươi, nhất là lúc ngươi làm cái bộ dạng giả vờ đáng thương buồn nôn đó, là lại muốn vặn gãy cổ ngươi, sau đó mổ bụng ngươi, moi ruột ngươi, băm vằm ngươi… bla bla bla…”.
Tô Trầm Triệt cười cười: “Thật ra ta cũng không khác mấy… Ngươi không cảm thấy vết sẹo như con giun xấu đau xấu đớn trên mặt ngươi rất thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ sao? Còn hơi chút là liếm môi, ngươi cho rằng hành động đó của ngươi đẹp lắm chắc, rõ ràng chẳng khác gì một tên đần độn bla bla bla…”.
Điệp Y kéo tay áo Thẩm Tri Ly, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn hai kẻ đang sẵn sàng tuốt gươm choảng nhau ngoài cửa sổ nói: “Tiểu thư, chuyện này…”.
Thẩm Tri Ly lật giở đống công văn sự vụ trong cốc chất cao như núi trên bàn, không ngẩng đầu lên: “Đừng để ý đến họ, đánh xong sẽ ngừng thôi…”.
Điệp Y xoắn xoắn khăn tay: “Nhưng… tiểu thư, Hoa công tử sẽ bị thương đó”.
Thẩm Tri Ly nhìn Điệp Y, ánh mắt có chút phức tạp, khẽ giọng lầm bầm: “… Thuật thôi miên vẫn chưa hết công hiệu sao?”.
“Hả, tiểu thư…”, Điệp Y không hiểu “Tiểu thư nói gì vậy?”.
Thẩm Tri Ly thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc: “Không có gì… Dù sao nếu bị thương, tất cả tiền thuốc thang điều trị muội cứ tính gấp mười lần rồi báo cho Thanh Hạnh Thanh đường chủ, ông ấy sẽ chịu trách nhiệm”.
Ngoài cửa sổ chẳng mấy chốc đã đánh nhau, tiếng kim loại đập vào nhau, bóng người phóng vun vút không ngừng vang lên bên tai.
Điệp Y cắn môi, chốc chốc lại hét lên: “Hoa công tử… á, đá hắn… đạp hắn đi! Như thế không được, hắn sẽ… lo quá lo quá lo quá đi…”.
Thẩm Tri Ly xoa xoa tai, dịch vào trong góc.
Bên ngoài không biết là ai đang chiếm thế thượng phong, Điệp Y nhấc đôi chân nhỏ, xách váy lên chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy bên ngoài lại vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn.
Cứ thế lặp đi lặp lại, điếc tai quá đi điếc tai quá đi…
Cây ngô đồng trong vườn bắt đầu khô héo, lá rơi đầy sân, đã gần vào tiết thu rồi.
Thẩm Tri Ly vận thêm quần áo, đạp lên đám lá khô nghe lạo xạo, âm thầm đến thạch động, ba tháng một lần, cuối cùng cũng sắp làm xong.
Lúc đi ra thì đụng phải Hoa Cửu Dạ.
Thẩm Tri Ly vờ như không: “Sư huynh, chào buổi sáng…”.
Hoa Cửu Dạ liếc mắt nhìn vào thạch động, trong giọng uể oải rõ ràng mang vài phần nghi hoặc: “Sư muội, bên trong có gì thú vị sao, muội đến đây làm gì vậy?”.
Thẩm Tri Ly chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Lần này là ai thắng vậy?”.
“Ai?”, Hoa Cửu Dạ nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: “Muội nghĩ sư huynh mà thua được sao?… Còn nữa, đừng có đánh trống lảng với ta!”.
Thẩm Tri Ly thở dài: “Mấy hôm nữa là ngày giỗ của sư phụ rồi, huynh không muốn đi thăm ông ấy sao…”.
Hoa Cửu Dạ ngớ ra, rồi lập tức cười gằn: “Muội muốn đích thân chỉ cho ta biết mộ phần ở đâu sao?”.
Thẩm Tri Ly: “Chuyện năm đó…”.
Hoa Cửu Dạ cắt ngang: “Không cần phải giải thích…”.
Dù nỗi khổ trong lòng có nhiều thế nào đi nữa cũng không thể che đậy được việc Thẩm Thiên Hành lừa dối hắn, từ đầu đến cuối ông ta đều là kẻ lừa đảo.
Hoa Cửu Dạ mãi mãi không thể nào quên cảm giác bị lừa dối ngày ấy. Vào cái giây phút biết được chân tướng sự việc đó, mọi niềm tin trong y sụp đổ hoàn toàn, lòng tôn kính, tin tưởng trong phút chốc bỗng tan thành mây khói, trước đây kính trọng bao nhiêu thì sau đó căm hận bấy nhiêu.
Kẻ đó đã nuôi dưỡng y, dạy dỗ y, chỉ là để đổi lấy một hạt giống.
Kẻ đó biết rõ mẹ y em gái y chịu đau đớn, khổ nhục ở Nam Cương, mà không hề nói cho y biết, càng không thèm bỏ một chút sức lực đi ứng cứu.
Kẻ đó…
Y thậm chí còn tin rằng Thẩm Thiên Hành biết y bị người Nam Cương bắt đi, thậm chí sợ rằng còn biết y bị đối xử như thế nào… Chỉ là, Thẩm Thiên Hành không chút bận tâm.
***
Hoa Cửu Dạ không muốn đi, Thẩm Tri Ly đành đi một mình.
Dù xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng quần áo mùa đông của bọn trẻ vẫn phải phát mỗi năm.
Xe ngựa dừng lại ở trấn nhỏ ngay cửa Hồi Xuân cốc, vừa đổ một trận mưa thu, đường đá xanh có vẻ như dễ đi hơn, ông chủ quán rượu buồn bã đưa vò rượu như thường lệ cho Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly ngửi mùi rượu, xe ngựa tiếp tục chạy đến tạp viện cũ nát.
Đám trẻ reo hò ùa ra.
Xuống xe, Thẩm Tri Ly xoa xoa tay, đứng từ xa nhìn lũ trẻ vô âu vô lo trong tạp viện.
Mấy chiếc xe ngựa nữa cũng dừng lại.
Một nam tử vận áo lụa trắng nho nhã bước xuống từ ngựa dẫn đầu, miệng nở nụ cười. Vén màn xe ngựa phía sau lên, trong xe chất đầy quần áo và đồ chơi mới, hơn nữa đươc gia công tinh xảo hơn xe của Thẩm Tri Ly rất nhiều.
Cái gã này lại đến phá đám đấy hả!
Không đợi Thẩm Tri Ly nghĩ xong, Tô Trầm Triệt đã nhanh chân bước tới trước mặt nàng, cẩn thận nâng tay nàng lên, từ phía sau lôi ra một vật bằng len bao ngoài bàn tay lạnh cóng của Thẩm Tri Ly, rồi không biết lấy ở đâu ra tấm áo choàng màu xanh đậm khoác lên người Thẩm Tri Ly.
Nheo nheo mắt, hắn cười: “Tri Ly, thấy ấm chưa?”.
Trong vật bằng len đặt một lò sưởi nhỏ, cái lạnh nhanh chóng bị xua tan.
Thẩm Tri Ly bối rối hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”.
Tô Trầm Triệt lại quay đầu nhìn lũ trẻ đang phấn khích, nở nụ cười dịu dàng: “Tri Ly, nàng thích trẻ con không?”.
Thẩm Tri Ly quả quyết đáp: “Không thích”.
Tô Trầm Triệt: “Vì sao?”.
Vì ta biết ngươi định nói cái gì.
Thẩm Tri Ly hung dữ: “Nhất là không thích sinh cho ngươi!”.
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, cười mỉm, mắt hơi cụp xuống vì ngại ngùng: “Tri Ly… thì ra nàng đã nghĩ đến việc sinh cho ta một đứa con rồi đấy. Tiểu Tô nghe không hay lắm, hay là, nàng đặt tên khác đi…”.
… Ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu, đánh ngươi một trận rồi mà ngươi vẫn chứng nào tật đó!
Thở dài không thành tiếng, ngày giỗ của sư phụ, Thẩm Tri Ly chẳng buồn đấu võ miệng với Tô Trầm Triệt.
Thấy Thẩm Tri Ly không thèm đôi co với mình, Tô Trầm Triệt đành đứng bên cạnh nàng, ánh mắt trân trọng, lưu luyến nhìn Thẩm Tri Ly từ đầu xuống chân từ chân lên đầu mấy chục bận, mức độ nóng bỏng khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy như mình đang ở trong chảo dầu sôi.
Thẩm Tri Ly chịu đựng một hồi, đến lúc thật sự chịu không nổi nữa đành thất thểu chui vào trong xe ngựa trốn.
Cuối cùng, phân phát hết đồ đạc xong, Thẩm Tri Ly mới từ trong xe ngựa thò đầu ra.
Vừa thò ra thì thấy ngay Tô Trầm Triệt đang đứng giữa đám đông, nụ cười dịu dàng, ấm áp như ngọn gió xuân, lũ trẻ ôm quần áo, đồ chơi miệng cười rạng rỡ bên cạnh hướng về phía Thẩm Tri Ly đồng thanh kêu to: “Thẩm cốc chủ, Tô công tử nói huynh ấy thích tỷ…”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
… Điệp Y, muội sao còn đứng đó làm gì? Còn chưa đủ mất mặt sao hả?
“Xoạt!”
Thẩm Tri Ly kéo mạnh rèm xe, hét cụt lủn: “Đi!”.
Trước đình tránh nắng ngoài cửa thành, Thẩm Tri Ly đặt vò rượu xuống đất, những lằn gân xanh trên mặt khẽ giật giật: “Rốt cuộc là ngươi còn đi theo ta đến lúc nào nữa?”.
Tô Trầm Triệt từ phía sau cây cột trong đình thò một con mắt màu hổ phách ra: “Tri Ly, cổ độc trong người nàng còn chưa giải xong, ta không yên tâm…”.
… Cổ độc.
Mặt Thẩm Tri Ly hơi đỏ lên, dứt khoát không thèm để ý đến Tô Trầm Triệt, rót đầy rượu, rồi lần lượt uống cạn.
Chếnh choáng say, Thẩm Tri Ly tựa lưng vào cột đình, khe khẽ nói: “Lão đầu tử, huynh ấy đã trở về rồi, nhưng vẫn còn hận người lắm, bây giờ mà dẫn huynh ấy đến đây huynh ấy nhất định sẽ quật mộ người lên… hức, hay là sang năm… Thôi, cũng không biết năm sau tình hình sẽ ra sao… Những gì hứa với người con đã sắp làm xong rồi, người ở dưới cửu tuyền đã có thể nhắm mắt, hức…”.
Thẩm Tri Ly vừa định uống rượu trong chung, thì bị Tô Trầm Triệt đoạt lấy, một hơi uống cạn.
Nàng khì mũi, bất mãn nói: “Dám cướp rượu của ta, đồ chết tiệt!”.
Tô Trầm Triệt rót một chung nữa, chạm nhẹ vào cốc của Thẩm Tri Ly rồi lẠđè nén᩠uống cạn.
Thẩm Tri Ly thò tay ra giựt lại: “Chết tiệt… Rượu này đắt lắm đấy, muốn uống thì tự đi mà mua, hức…”.
Trời bắt đầu tối dần, mắt Tô Trầm Triệt sáng như sao khuya: “Tri Ly, nàng say chưa?”.
Thẩm Tri Ly: “Say cái đầu ngươi, lão nương còn tỉnh táo lắm! Mau trả cho ta!”.
Tô Trầm Triệt giấu vò rượu ra sau lưng, Thẩm Tri Ly chồm tới giựt lấy, tay không ngừng sờ soạng trên người Tô Trầm Triệt, nét mặt Tô Trầm Triệt khổ não: “Tri Ly… nếu thừa nước đục thả câu, có phải là sẽ bị ghét không…”.
Thẩm Tri Ly híp mắt lại, tát vào mặt Tô Trầm Triệt một cái: “Thừa cái đầu ngươi, mau đưa cho ta…”.
Tô Trầm Triệt day day sống mũi, chẳng biết làm thế nào đành đẩy vò rượu sang.
Thẩm Tri Ly nở nụ cười đắc thắng, ôm vò rượu uống ừng ực mấy ngụm liền, sau đó chẳng chút e dè đưa tay áo lên quẹt miệng, rồi xoa xoa đầu Tô Trầm Triệt: “Ngoan lắm, về nhà tỷ tỷ thưởng cho ngươi”.
Coi bộ say thật rồi… Tửu lượng thế này thật chẳng dám khen.
Thừa nước đục thả câu cũng không phải là chưa từng làm, chỉ là…
Tô Trầm Triệt im lặng nhìn xuống đất, ra tay với đệ tử bảo bối trước mặt sư phụ người ta có cảm giác như bị trưởng bối nhìn trộm.
Hơn nữa Điệp Y hình như cũng đang ở cách đây không xa… nếu không đã dứt khoát bắt cóc Thẩm Tri Ly đi ngay.
Làm quân tử hay làm tiểu nhân…
Tô Trầm Triệt chìm trong suy tư.
Thẩm Tri Ly lắc lư, rồi lại cúi thấp đầu xuống, lảo đảo đứng dậy, từ từ lấy lại thăng bằng.
“Phù…”, nàng thở hắt ra, dường như đã tỉnh táo lên rất nhiều, “Lão đầu tử, con về đây”.
Vịn vào cột đình, Thẩm Tri Ly chầm chậm đi về.
Sau khi đấu tranh tư tưởng dữ dội, Tô Trầm Triệt lần đầu tiên vì tiết tháo này của mình mà cảm thấy kinh ngạc.
Hắn níu vai Thẩm Tri Ly lại, ôn tồn nói: “Tri Ly, ta đưa nàng về”.
Thẩm Tri Ly nheo mắt nhìn hắn, lạnh lùng ngoặt tay rút ra một cây ngân châm đâm vào người Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt né sang một bên, giữ chặt tay Thẩm Tri Ly, cười nhẹ, cúi đầu khẽ giọng nói: “Sư phụ tại thượng, Tri Ly con xin nhận trước, sau này con sẽ thay người chăm sóc nàng…”.
Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “Này này, ai cần ngươi chăm sóc, ngươi là ai thế hả…”.
Tô Trầm Triệt chăm chăm nhìn nàng, môi vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Ta là Tô Trầm Triệt”.
Không ngờ Thẩm Tri Ly càng vùng vẫy dữ dội: “Tô Trầm Triệt… Ta ghét nhất là Tô Trầm Triệt!”.
Tô Trầm Triệt khựng lại, như bị đả kích: “Sao lại ghét Tô Trầm Triệt?”.
Thẩm Tri Ly ợ một cái, mùi rượu tỏa ra nồng nặc: “Lời nói ra chẳng có câu nào đáng tin, thường lợi dụng ta, hiếp đáp ta… Ợ, rõ ràng có hồng nhan tri kỷ Diệp Thiển Thiển đẹp hơn ta rất nhiều, không đúng, đẹp hơn một chút, sao còn giả vờ mất trí đến làm phiền ta, còn nói là uống nhầm thuốc, ta không tin đâu… Ợ, trước đây rõ ràng là thích Diệp Thiển Thiển, giang hồ ai cũng biết, nói không thích là không thích ngay, ai tin cho được… Ghét chết đi được ghét chết đi được… Ợ, quan trọng là hắn chưa tắm đã muốn lôi ta lên giường, ai muốn lên giường với hắn chứ, dơ chết được, đáng ghét…”.
Tô Trầm Triệt: “…”.
Trong chớp mắt có cảm giác bị đánh trúng rồi.
Bỗng nhiên tâm trạng hắn vô cùng nặng nề.
Thẩm Tri Ly vẫn lải nhải trách móc.
… Như thế cũng tốt, coi như đã trút giận.
Tô Trầm Triệt âm thầm nghĩ.
Hắn nâng cằm Thẩm Tri Ly lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng lạ thường vì hơi men, sau đó mới rời ra mặc dù độ nóng bỏng hay mùi hương đều khiến hắn lưu luyến không nỡ buông.
Vuốt ve gương mặt nhỏ ửng hồng của Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt nhấc bổng nàng lên.
Thẩm Tri Ly lúc đầu còn níu vạt áo hắn vùng vẫy, nhưng rất nhanh sau đó không động đậy gì nữa.
Cúi đầu nhìn xuống, Thẩm Tri Ly đã ngủ ngon lành trong vòng tay hắn, đầu tóc hơi rối vùi vào ngực hắn, hai mắt nhắm nhẹ, thần sắc bình thản an nhiên.
… Thật chẳng có chút ý thức phòng vệ.
… Hoặc là nói, vì là hắn nên Thẩm Tri Ly mới không chút phòng vệ như thế.
Ý nghĩ này khiến khóe miệng Tô Trầm Triệt không nén được nụ cười, cúi xuống hôn vào má Thẩm Tri Ly, bấy giờ mới sải bước đi về phía Điệp Y.
Ngủ đi, Tri Ly của ta.
***
Thẩm Tri Ly lại trở mình, dụi dụi mắt, nhìn trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ.
Một vệt sáng dát vàng chiếu trên má chàng trai thành một quầng sáng đẹp mắt, mắt hắn nhắm nhẹ, hàng lông mi cong dài, phủ bóng xuống làn da trắng mịn, khẽ lay động.
Tô Trầm Triệt anh tuấn… lúc này, đang nằm cạnh nàng.
Nói chính xác hơn là trong cùng một chiếc chăn.
Thẩm Tri Ly đau khổ bóp bóp trán, âm thầm nhớ lại.
Tối qua…
Một âm thanh nhẹ như tiếng muỗi vo ve vang lên, chàng trai đổi tư thế, cánh tay tự nhiên thoải mái như mây bay nước chảy, gác lên người nàng.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Sao hắn lại lão luyện như thế nhỉ?
Không đúng, trọng điểm không phải là cái này!
Thẩm Tri Ly vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay Tô Trầm Triệt, tay Tô Trầm Triệt lại ôm chặt không buông.
Vùng vẫy vô hiệu, Thẩm Tri Ly chụp lấy chiếc gối bên đánh mạnh vào Tô Trầm Triệt.
Cuối cùng…
Ôm đầu tóc rối bù vì bị đánh, Tô Trầm Triệt dụi mắt ngái ngủ ngồi dậy, đôi mắt màu hổ phách mơ mơ màng màng chớp chớp vô tội: “Tri Ly, chào…”.
Chiếc chăn điều đắp ngang bờ vai trần của Tô Trầm Triệt tuột xuống để lộ làn da trắng ngần và hốc cổ đẹp mê hồn, lại được tô điểm bởi chiếc chăn màu sắc sặc sỡ càng làm nổi bật vẻ quyến rũ chết người.
Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt.
Lúc Thẩm Tri Ly còn đang ngẩn ra, Tô Trầm Triệt với nét mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ chồm qua đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Tri Ly, còn chưa thỏa thuê tiếp tục liếm liếm môi nàng, rồi chồm ngã vào người nàng như còn đang say ngủ…
Thẩm Tri Ly: “…”.
Tỉnh dậy đi đồ chết tiệt, ai cho phép ngươi hn ta!!!
Tô Trầm Triệt đang sướng rơn người dụi dụi đầu vào vai nàng, một lọn tóc rơi xuống sau gáy Tô Trầm Triệt, nhìn rất dễ thương.
Thẩm Tri Ly hít một hơi thật sâu, im lặng siết chặt nắm đấm.
Bên ngoài phòng.
Điệp Y nghe thất tiếng bùm bùm bốp bốp bên trong, định đẩy cửa bước vào thì bị Thanh Hạnh ngăn lại.
Thanh Hạnh gõ gõ bút phán quan, mặt đầy vẻ trầm trọng: “Đừng bận tâm, cứ để mặc bọn họ…”.
Điệp Y lo lắng: “Sao có thể như thế được, hôm qua không phải chỉ nói công tử nhà các ông đưa tiểu thư về phòng thôi, sao bây giờ lại… Á, nhỡ đâu tiểu thư chịu thiệt gì rồi…”, nói đoạn cô lại định đẩy cửa xông vào.
Kéo tay Điệp Y lại, Thanh Hạnh than thở: “Ngươi vào cũng chẳng giải quyết được gì”.
Điệp Y vò vò khăn tay, nhấp nhổm nghe ngóng động tĩnh trong phòng: “Thanh đường chủ, công tử nhà các ông rốt cuộc có thật lòng thích tiểu thư nhà chúng tôi không?”.
Thanh Hạnh ngớ ra: “Ngươi cũng không tin?”. Hình như nhận ra cách hỏi của mình không đúng, Thanh Hạnh lại sửa lại, “Sao ngươi không tin?”.
Điệp Y ôm đầu suy nghĩ một lát, nói: “Mỗi lần thấy công tử nhà ông cười, đều có cảm giác bị hắn bán đi mà còn giúp hắn đếm tiền… Ồ, nhất là nếu so với Hoa công tử…”, nói chưa hết câu Điệp Y đã cúi đầu thẹn thùng.
“Cạch.”
Cánh cửa bị đẩy ra, Thẩm Tri Ly ăn vận chỉnh tề bước ra ngoài, nói với Điệp Y: “Điệp Y, nước nóng, ta muốn rửa mặt súc miệng”.
Điệp Y nghe lời, vội vàng chạy đi lo việc.
Thanh Hạnh xuyên qua vai Thẩm Tri Ly nhìn vào trong phòng, chỉ thấy chủ thượng đại nhân anh minh thần vũ thâm hiểm giảo hoạt nhà ông đang nằm ngắc ngoải trong một đống quần áo, chăn gối hỗn độn, đôi mắt đờ đẫn mỗi bên một vết xanh lè, nửa thân trên để trần lộ ra ngoài, bộ dạng thê thảm như vừa bị làm nhục.
Tuy có chút có lỗi với chủ thượng đại nhân, nhưng… lại có chút cảm giác… sảng khoái…
Haizzz, mình nhất định là bị chủ thượng đại nhân làm hư mất rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, Thẩm Tri Ly vừa định đến đại tạp viện thăm bọn trẻ thì bỗng nhiên nhìn thấy một gã vận áo choàng đen hộc tốc chạy tới, đưa cho Thanh Hạnh một phong thư.
Nét mặt vốn dĩ rất thư thái của Thanh Hạnh bỗng trở nên nặng nề.
Thẩm Tri Ly bất giác hỏi: “Thanh đường chủ, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Thanh Hạnh thở dài: “Phái Kim Thành bị Ma giáo tiêu diệt rồi. Trưởng lão Hoa Sơn dẫn đệ tử đến Hành Sơn dự thọ yến bị Ma giáo mai phục, thương vong vô kể. Hai vụ này là lớn nhất ngoài ra còn vô số vụ nhỏ khác, võ lâm chính đạo bây giờ không thể khoanh tay đứng nhìn, nói sẽ mở một cuộc vây quét lớn… e rằng muốn tuyên chiến với Ma giáo”.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng: “Thế Tô Trầm Triệt cũng phải đi?”.
Thanh Hạnh: “Chiếu theo lệ cũ thì nhất định phải đi… Chưa nói đến địa vị trong giang hồ của Thập Nhị Dạ công tử, chỉ riêng tư thù thôi đã không thể buông tha cho Ma giáo rồi”.
Nói đoạn, Thanh Hạnh vào phòng đưa lá thư cho Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt chỉnh lại quần áo xộc xệch cầm lấy phong thư, xem xong đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt màu hổ phách sầm xuống, không biết đang có suy nghĩ gì.
Tuy miệng vẫn cười nhưng Tô Trầm Triệt trầm lặng trong thoáng chốc vừa rồi có chút gì đó xa lạ.
Tâm trạng Thẩm Tri Ly bỗng xấu đi.
Điệp Y cũng mang tin tức đến, nói Hoa Sơn đưa một đoàn người đến nhờ chữa bệnh, Thẩm Tri Ly gật đầu tỏ ý biết rồi, cũng không còn tâm trạng đi thăm bọn trẻ ở đại tạp viện nữa, vội vàng trở về Hồi Xuân cốc.
Lần trước đại hội võ lâm cũng đã gặp rồi, Thẩm Tri Ly chỉ đưa ra giá rất phải chăng.
Đối phương vừa nghe xong, vội hỏi gần đây có thần y nào không.
Thẩm Tri Ly quả quyết lắc đầu, hơn nữa còn tỏ ý có nhiều người nếu không chữa ngay e rằng không cầm cự nổi nữa, đối phương trầm ngâm hồi lâu, nuốt lệ gật đầu.
Vì phí khám chữa bệnh nên Hồi Xuân cốc bình thường khá vắng vẻ, lần này bệnh nhân nhiều như thế khiến mọi người trong Hồi Xuân cốc bận rộn luôn chân luôn tay.
May mà trong Hồi Xuân cốc ngoài Thẩm Tri Ly ra còn có mấy đại phu khác, chia ra cũng bớt việc phần nào, nhưng số bệnh nhân nhiều như thế, dù nhiều người thì vẫn bận liên tục mười canh giờ liền mới xử lý xong hết. Thẩm Tri Ly mệt bơ phờ, vừa ngả người xuống giường là ngủ say như chết.
Lúc tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài đang có tranh chấp.
Thẩm Tri Ly chạy ra thì nhìn thấy một đám đệ tử Hoa Sơn bị thương nhẹ đang vây quanh Hoa Cửu Dạ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Cửu Dạ tựa nghiêng vào cửa, áo choàng lông đỏ điểm mây bay chấp chới theo gió, mái tóc đen dài cột bằng dây vàng rủ xuống vai, ngón tay thon dài vuốt ve đầu rắn, nở nụ cười chế nhạo, vết sẹo ở đuôi mắt hằn lên, toàn thân toát ra vẻ vừa lả lơi vừa tà ma.
Thấy Thẩm Tri Ly đi đến, đệ tử lớn nhất trong đó nói: “Thẩm cốc chủ, xin hỏi vị này có phải người của Ma giáo không?”.
Không đợi Thẩm Tri Ly trả lời, lại một đệ tử khác nói: “Nhìn hắn là biết rồi! Người trong chính đạo không ai có bộ dạng như hắn, rõ ràng là còn ma giáo hơn cả Ma giáo!”.
Hoa Cửu Dạ liếm liếm môi, rất hứng thú hỏi: “Sư muội, ta có thể lấy danh nghĩa Ma giáo giết bọn chúng không? Gần đây trong cốc không ít người đến, đột nhiên có chút phấn khích…”.
Thẩm Tri Ly ôm đầu giận dữ nói: “Không được!”, rồi quay sang giải thích với đám đệ tử nọ, “Đây là sư huynh của ta, không phải là người trong Ma giáo gì hết, chỉ là bề ngoài nhìn khá giống người xấu, thật ra huynh ấy…”.
Thẩm Tri Ly còn chưa nói dứt, chỉ thấy nét mặt đám đệ tử vô cùng kinh hoàng, hét toáng lên rồi chạy mất.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Hoa Cửu Dạ nhún vai, đi vào trong: “Thật vô vị… đánh nhau với tên họ Tô còn thích hơn”.
***
Tô Trầm Triệt…
Hình như mấy ngày rồi không thấy hắn… Dĩ nhiên cũng vì nàng quá bận chăm sóc bệnh nhân.
Chỉ là… Thẩm Tri Ly day ấn đường suy tư, cuối cùng đi tìm Thanh Hạnh.
Thanh Hạnh đang ở trong phòng thu xếp đồ đạc.
Ông ta phải đi rồi, vậy còn Tô Trầm Triệt… Một nỗi buồn trào dâng.
Thẩm Tri Ly chớp mắt, bình thản nhìn Thanh Hạnh: “Thanh đường chủ”.
Thanh Hạnh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn Thẩm Tri Ly cười: “Thẩm cốc chủ, mấy ngày qua thật phiền quá, tại hạ e rằng phải rời khỏi đây trước…”.
Thẩm Tri Ly hơi do dự, cũng cười đáp lại: “Không có gì, ta phải cảm ơn Thanh đường chủ mấy ngày qua đã rất tốn kém”.
Thanh Hạnh cười đau khổ: “Tôi thì không sao, dù gì người xuất ngân lượng cũng là chủ thượng”.
Nhắc đến Tô Trầm Triệt, cuối cùng nàng cũng có cớ để tiếp tục câu chuyện.
Thẩm Tri Ly: “Thanh đường chủ, ta nghĩ sự việc Thất tình đơn chắc ông cũng biết…”.
Nhìn Thẩm Tri Ly, nét mặt Thanh Hạnh cũng thay đổi, như có chút xót xa: “Lôi thống lĩnh cũng có nói với chúng tôi, lần này làm phiền Thẩm cốc chủ rồi, thật là ngại quá… Chủ thượng…”.
Thẩm Tri Ly bỗng cười: “Có gì đâu mà ngại… vốn dĩ ta cũng cảm thấy tình cảm của chủ thượng nhà ông rất kỳ, không cần giải thích với ta đâu. Đợi dược liệu mang đến đủ, ta sẽ nhanh chóng bào chế thuốc rồi cho người mang tới cho các ông hoặc các ông đến lấy đều được”. Nàng dừng một lát, “Có duyên quen biết, giờ cũng phải từ biệt, còn không biết khi nào mới gặp lại”.
Thanh Hạnh thấy Thẩm Tri Ly không có gì bất thường, bèn thở dài: “Thật ra… chuyện của Ma giáo, Thập Nhị Dạ không thể không bận tâm”.
Thẩm Tri Ly lúc này mới nhớ lại những lời đồn trong giang hồ khi trước, Thập Nhị Dạ công tử có mối thâm thù như biển cả với Ma giáo, không đội trời chung.
Lúc này nàng buột miệng hỏi: “Thập Nhị Dạ công tử và Ma giáo rốt cuộc là có thù oán gì?”.
Thanh Hạnh: “Thập Nhị Dạ là do phụ thân của chủ thượng sáng lập…”.
Thẩm Tri Ly không nén nổi: “Thật ra ta luôn muốn hỏi, các người vì sao lại gọi là Thập Nhị Dạ?”.
Thanh Hạnh ngẩn ra rồi nói: “Không biết Thẩm cốc chủ có nghe qua Thập Nhị Dạ Hoa?”.
Thấy Thẩm Tri Ly còn chưa kịp phản ứng lại thì Thanh Hạnh đã nói tiếp: “Thập Nhị Dạ Hoa là thần hoa trong truyền thuyết có thể cải tử hoàn sinh, tuy tất cả đều được ghi chép trong sách nhưng chưa từng nghe có người nào nhìn thấy loại hoa này. Có điều lão chúa thượng luôn muốn đi tìm nó, không, đó là một sự ký thác thì đúng hơn… Lão chúa thượng đối với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, người hy vọng phu nhân có thể sống lại, nhưng đến cuối đời người vẫn chưa làm được…”, nói đến đây, nét mặt Thanh Hạnh có chút buồn bã.
Lão chúa thượng, đó chắc là Tô Thận Ngôn mà Kỷ Minh Nguyệt từng nhắc đến…
Thanh Hạnh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tri Ly im lặng không nói, mới như nhớ ra điều gì: “Còn mối thù giữa Thập Nhị Dạ và Ma giáo, tôi nói đến đây cô cũng đã đoán ra rồi chứ… Mẫu thân của chủ thượng bị bọn Ma giáo giết hại, nên lập ra Thập Nhị Dạ thật ra là để trợ giúp chủ thượng tiêu diệt Ma giáo”.
Thẩm Tri Ly cúi đầu trầm ngâm rất lâu, sau mới hỏi: “Thế Diệp Thiển Thiển…”.
Thanh Hạnh lắc đầu nói: “Chuyện Diệp Thiển Thiển tôi cũng không rõ. Thật ra lúc đầu chủ thượng và ả quấn quýt với nhau tôi cũng rất ngạc nhiên, chủ thượng tính cách rất giống lão chúa thượng, tôi vốn cho rằng người sẽ tìm nữ tử tương tự như mẫu thân mình… Nói ra, Thẩm cốc chủ có chút tương đồng với mẫu thân chủ thượng đấy, tôi có bức họa của mẫu thân người ở đây, Thẩm cốc chủ có muốn xem không?”.
Thẩm Tri Ly gật đầu.
Thanh Hạnh lục tìm hồi lâu, đưa cho Thẩm Tri Ly một bức tranh cuộn: “Chủ thượng chào đời không bao lâu thì phu nhân qua đời, nên luôn tìm lại ký ức về mẹ qua bức tranh này, sau đó người cũng lười giở ra xem, tôi bèn cất giúp”.
Trong lúc Thanh Hạnh nói, Thẩm Tri Ly đã mở bức tranh ra.
Bức họa vẽ chân dung một nữ tử đang say rượu dưới trăng.
Chiếc váy dài quét đất lấp lánh ánh bạc như dòng nước chảy, trong tay nàng cầm một chiếc chung bằng ngọc trắng, tay còn lại chống cằm, ống tay áo dát bạc rơi xuống khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng ngần, quyến rũ, mắt hơi lờ đờ say, thần sắc mơ màng, còn khuôn mặt đó…
Khuôn mặt đó…
Đẹp khiến người ta gần như nín thở.
Bạn có thể dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất thuần khiết nhất để miêu tả người con gái trong bức họa, nàng trong trẻo, long lanh như pha lê.
Chỉ cần nhìn một cái là chẳng muốn rời mắt đi…
Thẩm Tri Ly mặt không cảm xúc: “Bà ấy giống ta chỗ nào đâu…”.
Thanh Hạnh: “Ấy… tôi không nói bề ngoài, đại khái là cảm giác mà… Nghe nói năm đó sở thích lớn nhất của bà là cứ năm ba hôm lại đánh lão chủ thượng một lần, còn nữa chưa bao giờ nương tay…”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Thẩm Tri Ly lại ngắm bức họa, mắt hơi lóe lên tựa như đã hiểu ra được điều gì, rồi giống như đang thở dài cuộn bức họa lại đưa cho Thanh Hạnh: “Ta biết rồi… Thanh đường chủ, giúp ta nói lời từ biệt với chủ thượng nhà ông, ta… không đi gặp hắn nữa”.
Thanh Hạnh cầm lấy bức họa, nhìn Thẩm Tri Ly quay người đi ra.
“Đợi đã.”
Thẩm Tri Ly dừng lại: “Có chuyện gì?”.
Thanh Hạnh nói: “Chuyện là… tôi về Thập Nhị Dạ một mình, chủ thượng… có chết cũng không chịu theo tôi về”.
Đồng hành cả đường, đến cuối cũng phải từ biệt.
Lúc nói ra lời này, Thẩm Tri Ly thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất rõ ràng, có một số người hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật.
Đoàn xe dừng lại, Lôi Ảnh cùng đoàn xe đi theo phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp.
Diệp Thiển Thiển hình như có việc đã quay về Ma giáo, chỉ còn lại một mình Lôi Ảnh đối mặt Tô Trầm Triệt với áp lực cực lớn.
… Đánh luân phiên bắt Tô Trầm Triệt quay về thì không khó, khó là làm sao để hắn từ bỏ ý định chạy trốn hết lần này đến lần khác…
Cảnh tượng bị mấy vạn cấm vệ quân bao vây mà vẫn thoát ra được vẫn còn hiển hiện trước mắt, cái tên này một khi đã quyết định thì chẳng có gì ngăn cản được.
Lôi Ảnh nghĩ nát cả óc, mới thương lượng với Thẩm Tri Ly để nàng cùng Thanh Hạnh đưa Tô Trầm Triệt về Hồi Xuân cốc, đợi thu thập xong nguyên liệu chế thuốc giải Thất tình đơn, hắn sẽ lập tức cho người mang đến.
Đợi tới khi Tô Trầm Triệt uống thuốc giải, quên tình, tự nhiên sẽ tự từ bỏ việc theo đuổi Thẩm Tri Ly, một lòng quay trở về làm Thập Nhị Dạ công tử.
Thẩm Tri Ly chẳng biết làm thế nào, đành nhận lời.
Thế là, sau khi trở về Hồi Xuân cốc, Thẩm Tri Ly phát hiện…
Sao lại có cảm giác đi hết một vòng lại trở về chỗ cũ vậy nhỉ?
Khác biệt duy nhất có lẽ là…
“Thập Nhị Dạ công tử, sao ngươi còn chưa đi?”
Tô Trầm Triệt mím môi cười: “Sao ta phải đi?”.
Hoa Cửu Dạ liếm môi: “Ngươi không cảm thấy mình vừa gian manh vừa đáng ghét sao? Ngươi có biết ta vừa nhìn thấy ngươi, nhất là lúc ngươi làm cái bộ dạng giả vờ đáng thương buồn nôn đó, là lại muốn vặn gãy cổ ngươi, sau đó mổ bụng ngươi, moi ruột ngươi, băm vằm ngươi… bla bla bla…”.
Tô Trầm Triệt cười cười: “Thật ra ta cũng không khác mấy… Ngươi không cảm thấy vết sẹo như con giun xấu đau xấu đớn trên mặt ngươi rất thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ sao? Còn hơi chút là liếm môi, ngươi cho rằng hành động đó của ngươi đẹp lắm chắc, rõ ràng chẳng khác gì một tên đần độn bla bla bla…”.
Điệp Y kéo tay áo Thẩm Tri Ly, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn hai kẻ đang sẵn sàng tuốt gươm choảng nhau ngoài cửa sổ nói: “Tiểu thư, chuyện này…”.
Thẩm Tri Ly lật giở đống công văn sự vụ trong cốc chất cao như núi trên bàn, không ngẩng đầu lên: “Đừng để ý đến họ, đánh xong sẽ ngừng thôi…”.
Điệp Y xoắn xoắn khăn tay: “Nhưng… tiểu thư, Hoa công tử sẽ bị thương đó”.
Thẩm Tri Ly nhìn Điệp Y, ánh mắt có chút phức tạp, khẽ giọng lầm bầm: “… Thuật thôi miên vẫn chưa hết công hiệu sao?”.
“Hả, tiểu thư…”, Điệp Y không hiểu “Tiểu thư nói gì vậy?”.
Thẩm Tri Ly thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc: “Không có gì… Dù sao nếu bị thương, tất cả tiền thuốc thang điều trị muội cứ tính gấp mười lần rồi báo cho Thanh Hạnh Thanh đường chủ, ông ấy sẽ chịu trách nhiệm”.
Ngoài cửa sổ chẳng mấy chốc đã đánh nhau, tiếng kim loại đập vào nhau, bóng người phóng vun vút không ngừng vang lên bên tai.
Điệp Y cắn môi, chốc chốc lại hét lên: “Hoa công tử… á, đá hắn… đạp hắn đi! Như thế không được, hắn sẽ… lo quá lo quá lo quá đi…”.
Thẩm Tri Ly xoa xoa tai, dịch vào trong góc.
Bên ngoài không biết là ai đang chiếm thế thượng phong, Điệp Y nhấc đôi chân nhỏ, xách váy lên chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy bên ngoài lại vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn.
Cứ thế lặp đi lặp lại, điếc tai quá đi điếc tai quá đi…
Cây ngô đồng trong vườn bắt đầu khô héo, lá rơi đầy sân, đã gần vào tiết thu rồi.
Thẩm Tri Ly vận thêm quần áo, đạp lên đám lá khô nghe lạo xạo, âm thầm đến thạch động, ba tháng một lần, cuối cùng cũng sắp làm xong.
Lúc đi ra thì đụng phải Hoa Cửu Dạ.
Thẩm Tri Ly vờ như không: “Sư huynh, chào buổi sáng…”.
Hoa Cửu Dạ liếc mắt nhìn vào thạch động, trong giọng uể oải rõ ràng mang vài phần nghi hoặc: “Sư muội, bên trong có gì thú vị sao, muội đến đây làm gì vậy?”.
Thẩm Tri Ly chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Lần này là ai thắng vậy?”.
“Ai?”, Hoa Cửu Dạ nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: “Muội nghĩ sư huynh mà thua được sao?… Còn nữa, đừng có đánh trống lảng với ta!”.
Thẩm Tri Ly thở dài: “Mấy hôm nữa là ngày giỗ của sư phụ rồi, huynh không muốn đi thăm ông ấy sao…”.
Hoa Cửu Dạ ngớ ra, rồi lập tức cười gằn: “Muội muốn đích thân chỉ cho ta biết mộ phần ở đâu sao?”.
Thẩm Tri Ly: “Chuyện năm đó…”.
Hoa Cửu Dạ cắt ngang: “Không cần phải giải thích…”.
Dù nỗi khổ trong lòng có nhiều thế nào đi nữa cũng không thể che đậy được việc Thẩm Thiên Hành lừa dối hắn, từ đầu đến cuối ông ta đều là kẻ lừa đảo.
Hoa Cửu Dạ mãi mãi không thể nào quên cảm giác bị lừa dối ngày ấy. Vào cái giây phút biết được chân tướng sự việc đó, mọi niềm tin trong y sụp đổ hoàn toàn, lòng tôn kính, tin tưởng trong phút chốc bỗng tan thành mây khói, trước đây kính trọng bao nhiêu thì sau đó căm hận bấy nhiêu.
Kẻ đó đã nuôi dưỡng y, dạy dỗ y, chỉ là để đổi lấy một hạt giống.
Kẻ đó biết rõ mẹ y em gái y chịu đau đớn, khổ nhục ở Nam Cương, mà không hề nói cho y biết, càng không thèm bỏ một chút sức lực đi ứng cứu.
Kẻ đó…
Y thậm chí còn tin rằng Thẩm Thiên Hành biết y bị người Nam Cương bắt đi, thậm chí sợ rằng còn biết y bị đối xử như thế nào… Chỉ là, Thẩm Thiên Hành không chút bận tâm.
***
Hoa Cửu Dạ không muốn đi, Thẩm Tri Ly đành đi một mình.
Dù xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng quần áo mùa đông của bọn trẻ vẫn phải phát mỗi năm.
Xe ngựa dừng lại ở trấn nhỏ ngay cửa Hồi Xuân cốc, vừa đổ một trận mưa thu, đường đá xanh có vẻ như dễ đi hơn, ông chủ quán rượu buồn bã đưa vò rượu như thường lệ cho Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly ngửi mùi rượu, xe ngựa tiếp tục chạy đến tạp viện cũ nát.
Đám trẻ reo hò ùa ra.
Xuống xe, Thẩm Tri Ly xoa xoa tay, đứng từ xa nhìn lũ trẻ vô âu vô lo trong tạp viện.
Mấy chiếc xe ngựa nữa cũng dừng lại.
Một nam tử vận áo lụa trắng nho nhã bước xuống từ ngựa dẫn đầu, miệng nở nụ cười. Vén màn xe ngựa phía sau lên, trong xe chất đầy quần áo và đồ chơi mới, hơn nữa đươc gia công tinh xảo hơn xe của Thẩm Tri Ly rất nhiều.
Cái gã này lại đến phá đám đấy hả!
Không đợi Thẩm Tri Ly nghĩ xong, Tô Trầm Triệt đã nhanh chân bước tới trước mặt nàng, cẩn thận nâng tay nàng lên, từ phía sau lôi ra một vật bằng len bao ngoài bàn tay lạnh cóng của Thẩm Tri Ly, rồi không biết lấy ở đâu ra tấm áo choàng màu xanh đậm khoác lên người Thẩm Tri Ly.
Nheo nheo mắt, hắn cười: “Tri Ly, thấy ấm chưa?”.
Trong vật bằng len đặt một lò sưởi nhỏ, cái lạnh nhanh chóng bị xua tan.
Thẩm Tri Ly bối rối hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”.
Tô Trầm Triệt lại quay đầu nhìn lũ trẻ đang phấn khích, nở nụ cười dịu dàng: “Tri Ly, nàng thích trẻ con không?”.
Thẩm Tri Ly quả quyết đáp: “Không thích”.
Tô Trầm Triệt: “Vì sao?”.
Vì ta biết ngươi định nói cái gì.
Thẩm Tri Ly hung dữ: “Nhất là không thích sinh cho ngươi!”.
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, cười mỉm, mắt hơi cụp xuống vì ngại ngùng: “Tri Ly… thì ra nàng đã nghĩ đến việc sinh cho ta một đứa con rồi đấy. Tiểu Tô nghe không hay lắm, hay là, nàng đặt tên khác đi…”.
… Ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu, đánh ngươi một trận rồi mà ngươi vẫn chứng nào tật đó!
Thở dài không thành tiếng, ngày giỗ của sư phụ, Thẩm Tri Ly chẳng buồn đấu võ miệng với Tô Trầm Triệt.
Thấy Thẩm Tri Ly không thèm đôi co với mình, Tô Trầm Triệt đành đứng bên cạnh nàng, ánh mắt trân trọng, lưu luyến nhìn Thẩm Tri Ly từ đầu xuống chân từ chân lên đầu mấy chục bận, mức độ nóng bỏng khiến Thẩm Tri Ly cảm thấy như mình đang ở trong chảo dầu sôi.
Thẩm Tri Ly chịu đựng một hồi, đến lúc thật sự chịu không nổi nữa đành thất thểu chui vào trong xe ngựa trốn.
Cuối cùng, phân phát hết đồ đạc xong, Thẩm Tri Ly mới từ trong xe ngựa thò đầu ra.
Vừa thò ra thì thấy ngay Tô Trầm Triệt đang đứng giữa đám đông, nụ cười dịu dàng, ấm áp như ngọn gió xuân, lũ trẻ ôm quần áo, đồ chơi miệng cười rạng rỡ bên cạnh hướng về phía Thẩm Tri Ly đồng thanh kêu to: “Thẩm cốc chủ, Tô công tử nói huynh ấy thích tỷ…”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
… Điệp Y, muội sao còn đứng đó làm gì? Còn chưa đủ mất mặt sao hả?
“Xoạt!”
Thẩm Tri Ly kéo mạnh rèm xe, hét cụt lủn: “Đi!”.
Trước đình tránh nắng ngoài cửa thành, Thẩm Tri Ly đặt vò rượu xuống đất, những lằn gân xanh trên mặt khẽ giật giật: “Rốt cuộc là ngươi còn đi theo ta đến lúc nào nữa?”.
Tô Trầm Triệt từ phía sau cây cột trong đình thò một con mắt màu hổ phách ra: “Tri Ly, cổ độc trong người nàng còn chưa giải xong, ta không yên tâm…”.
… Cổ độc.
Mặt Thẩm Tri Ly hơi đỏ lên, dứt khoát không thèm để ý đến Tô Trầm Triệt, rót đầy rượu, rồi lần lượt uống cạn.
Chếnh choáng say, Thẩm Tri Ly tựa lưng vào cột đình, khe khẽ nói: “Lão đầu tử, huynh ấy đã trở về rồi, nhưng vẫn còn hận người lắm, bây giờ mà dẫn huynh ấy đến đây huynh ấy nhất định sẽ quật mộ người lên… hức, hay là sang năm… Thôi, cũng không biết năm sau tình hình sẽ ra sao… Những gì hứa với người con đã sắp làm xong rồi, người ở dưới cửu tuyền đã có thể nhắm mắt, hức…”.
Thẩm Tri Ly vừa định uống rượu trong chung, thì bị Tô Trầm Triệt đoạt lấy, một hơi uống cạn.
Nàng khì mũi, bất mãn nói: “Dám cướp rượu của ta, đồ chết tiệt!”.
Tô Trầm Triệt rót một chung nữa, chạm nhẹ vào cốc của Thẩm Tri Ly rồi lẠđè nén᩠uống cạn.
Thẩm Tri Ly thò tay ra giựt lại: “Chết tiệt… Rượu này đắt lắm đấy, muốn uống thì tự đi mà mua, hức…”.
Trời bắt đầu tối dần, mắt Tô Trầm Triệt sáng như sao khuya: “Tri Ly, nàng say chưa?”.
Thẩm Tri Ly: “Say cái đầu ngươi, lão nương còn tỉnh táo lắm! Mau trả cho ta!”.
Tô Trầm Triệt giấu vò rượu ra sau lưng, Thẩm Tri Ly chồm tới giựt lấy, tay không ngừng sờ soạng trên người Tô Trầm Triệt, nét mặt Tô Trầm Triệt khổ não: “Tri Ly… nếu thừa nước đục thả câu, có phải là sẽ bị ghét không…”.
Thẩm Tri Ly híp mắt lại, tát vào mặt Tô Trầm Triệt một cái: “Thừa cái đầu ngươi, mau đưa cho ta…”.
Tô Trầm Triệt day day sống mũi, chẳng biết làm thế nào đành đẩy vò rượu sang.
Thẩm Tri Ly nở nụ cười đắc thắng, ôm vò rượu uống ừng ực mấy ngụm liền, sau đó chẳng chút e dè đưa tay áo lên quẹt miệng, rồi xoa xoa đầu Tô Trầm Triệt: “Ngoan lắm, về nhà tỷ tỷ thưởng cho ngươi”.
Coi bộ say thật rồi… Tửu lượng thế này thật chẳng dám khen.
Thừa nước đục thả câu cũng không phải là chưa từng làm, chỉ là…
Tô Trầm Triệt im lặng nhìn xuống đất, ra tay với đệ tử bảo bối trước mặt sư phụ người ta có cảm giác như bị trưởng bối nhìn trộm.
Hơn nữa Điệp Y hình như cũng đang ở cách đây không xa… nếu không đã dứt khoát bắt cóc Thẩm Tri Ly đi ngay.
Làm quân tử hay làm tiểu nhân…
Tô Trầm Triệt chìm trong suy tư.
Thẩm Tri Ly lắc lư, rồi lại cúi thấp đầu xuống, lảo đảo đứng dậy, từ từ lấy lại thăng bằng.
“Phù…”, nàng thở hắt ra, dường như đã tỉnh táo lên rất nhiều, “Lão đầu tử, con về đây”.
Vịn vào cột đình, Thẩm Tri Ly chầm chậm đi về.
Sau khi đấu tranh tư tưởng dữ dội, Tô Trầm Triệt lần đầu tiên vì tiết tháo này của mình mà cảm thấy kinh ngạc.
Hắn níu vai Thẩm Tri Ly lại, ôn tồn nói: “Tri Ly, ta đưa nàng về”.
Thẩm Tri Ly nheo mắt nhìn hắn, lạnh lùng ngoặt tay rút ra một cây ngân châm đâm vào người Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt né sang một bên, giữ chặt tay Thẩm Tri Ly, cười nhẹ, cúi đầu khẽ giọng nói: “Sư phụ tại thượng, Tri Ly con xin nhận trước, sau này con sẽ thay người chăm sóc nàng…”.
Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “Này này, ai cần ngươi chăm sóc, ngươi là ai thế hả…”.
Tô Trầm Triệt chăm chăm nhìn nàng, môi vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Ta là Tô Trầm Triệt”.
Không ngờ Thẩm Tri Ly càng vùng vẫy dữ dội: “Tô Trầm Triệt… Ta ghét nhất là Tô Trầm Triệt!”.
Tô Trầm Triệt khựng lại, như bị đả kích: “Sao lại ghét Tô Trầm Triệt?”.
Thẩm Tri Ly ợ một cái, mùi rượu tỏa ra nồng nặc: “Lời nói ra chẳng có câu nào đáng tin, thường lợi dụng ta, hiếp đáp ta… Ợ, rõ ràng có hồng nhan tri kỷ Diệp Thiển Thiển đẹp hơn ta rất nhiều, không đúng, đẹp hơn một chút, sao còn giả vờ mất trí đến làm phiền ta, còn nói là uống nhầm thuốc, ta không tin đâu… Ợ, trước đây rõ ràng là thích Diệp Thiển Thiển, giang hồ ai cũng biết, nói không thích là không thích ngay, ai tin cho được… Ghét chết đi được ghét chết đi được… Ợ, quan trọng là hắn chưa tắm đã muốn lôi ta lên giường, ai muốn lên giường với hắn chứ, dơ chết được, đáng ghét…”.
Tô Trầm Triệt: “…”.
Trong chớp mắt có cảm giác bị đánh trúng rồi.
Bỗng nhiên tâm trạng hắn vô cùng nặng nề.
Thẩm Tri Ly vẫn lải nhải trách móc.
… Như thế cũng tốt, coi như đã trút giận.
Tô Trầm Triệt âm thầm nghĩ.
Hắn nâng cằm Thẩm Tri Ly lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng lạ thường vì hơi men, sau đó mới rời ra mặc dù độ nóng bỏng hay mùi hương đều khiến hắn lưu luyến không nỡ buông.
Vuốt ve gương mặt nhỏ ửng hồng của Thẩm Tri Ly, Tô Trầm Triệt nhấc bổng nàng lên.
Thẩm Tri Ly lúc đầu còn níu vạt áo hắn vùng vẫy, nhưng rất nhanh sau đó không động đậy gì nữa.
Cúi đầu nhìn xuống, Thẩm Tri Ly đã ngủ ngon lành trong vòng tay hắn, đầu tóc hơi rối vùi vào ngực hắn, hai mắt nhắm nhẹ, thần sắc bình thản an nhiên.
… Thật chẳng có chút ý thức phòng vệ.
… Hoặc là nói, vì là hắn nên Thẩm Tri Ly mới không chút phòng vệ như thế.
Ý nghĩ này khiến khóe miệng Tô Trầm Triệt không nén được nụ cười, cúi xuống hôn vào má Thẩm Tri Ly, bấy giờ mới sải bước đi về phía Điệp Y.
Ngủ đi, Tri Ly của ta.
***
Thẩm Tri Ly lại trở mình, dụi dụi mắt, nhìn trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ.
Một vệt sáng dát vàng chiếu trên má chàng trai thành một quầng sáng đẹp mắt, mắt hắn nhắm nhẹ, hàng lông mi cong dài, phủ bóng xuống làn da trắng mịn, khẽ lay động.
Tô Trầm Triệt anh tuấn… lúc này, đang nằm cạnh nàng.
Nói chính xác hơn là trong cùng một chiếc chăn.
Thẩm Tri Ly đau khổ bóp bóp trán, âm thầm nhớ lại.
Tối qua…
Một âm thanh nhẹ như tiếng muỗi vo ve vang lên, chàng trai đổi tư thế, cánh tay tự nhiên thoải mái như mây bay nước chảy, gác lên người nàng.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Sao hắn lại lão luyện như thế nhỉ?
Không đúng, trọng điểm không phải là cái này!
Thẩm Tri Ly vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay Tô Trầm Triệt, tay Tô Trầm Triệt lại ôm chặt không buông.
Vùng vẫy vô hiệu, Thẩm Tri Ly chụp lấy chiếc gối bên đánh mạnh vào Tô Trầm Triệt.
Cuối cùng…
Ôm đầu tóc rối bù vì bị đánh, Tô Trầm Triệt dụi mắt ngái ngủ ngồi dậy, đôi mắt màu hổ phách mơ mơ màng màng chớp chớp vô tội: “Tri Ly, chào…”.
Chiếc chăn điều đắp ngang bờ vai trần của Tô Trầm Triệt tuột xuống để lộ làn da trắng ngần và hốc cổ đẹp mê hồn, lại được tô điểm bởi chiếc chăn màu sắc sặc sỡ càng làm nổi bật vẻ quyến rũ chết người.
Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt.
Lúc Thẩm Tri Ly còn đang ngẩn ra, Tô Trầm Triệt với nét mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ chồm qua đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Tri Ly, còn chưa thỏa thuê tiếp tục liếm liếm môi nàng, rồi chồm ngã vào người nàng như còn đang say ngủ…
Thẩm Tri Ly: “…”.
Tỉnh dậy đi đồ chết tiệt, ai cho phép ngươi hn ta!!!
Tô Trầm Triệt đang sướng rơn người dụi dụi đầu vào vai nàng, một lọn tóc rơi xuống sau gáy Tô Trầm Triệt, nhìn rất dễ thương.
Thẩm Tri Ly hít một hơi thật sâu, im lặng siết chặt nắm đấm.
Bên ngoài phòng.
Điệp Y nghe thất tiếng bùm bùm bốp bốp bên trong, định đẩy cửa bước vào thì bị Thanh Hạnh ngăn lại.
Thanh Hạnh gõ gõ bút phán quan, mặt đầy vẻ trầm trọng: “Đừng bận tâm, cứ để mặc bọn họ…”.
Điệp Y lo lắng: “Sao có thể như thế được, hôm qua không phải chỉ nói công tử nhà các ông đưa tiểu thư về phòng thôi, sao bây giờ lại… Á, nhỡ đâu tiểu thư chịu thiệt gì rồi…”, nói đoạn cô lại định đẩy cửa xông vào.
Kéo tay Điệp Y lại, Thanh Hạnh than thở: “Ngươi vào cũng chẳng giải quyết được gì”.
Điệp Y vò vò khăn tay, nhấp nhổm nghe ngóng động tĩnh trong phòng: “Thanh đường chủ, công tử nhà các ông rốt cuộc có thật lòng thích tiểu thư nhà chúng tôi không?”.
Thanh Hạnh ngớ ra: “Ngươi cũng không tin?”. Hình như nhận ra cách hỏi của mình không đúng, Thanh Hạnh lại sửa lại, “Sao ngươi không tin?”.
Điệp Y ôm đầu suy nghĩ một lát, nói: “Mỗi lần thấy công tử nhà ông cười, đều có cảm giác bị hắn bán đi mà còn giúp hắn đếm tiền… Ồ, nhất là nếu so với Hoa công tử…”, nói chưa hết câu Điệp Y đã cúi đầu thẹn thùng.
“Cạch.”
Cánh cửa bị đẩy ra, Thẩm Tri Ly ăn vận chỉnh tề bước ra ngoài, nói với Điệp Y: “Điệp Y, nước nóng, ta muốn rửa mặt súc miệng”.
Điệp Y nghe lời, vội vàng chạy đi lo việc.
Thanh Hạnh xuyên qua vai Thẩm Tri Ly nhìn vào trong phòng, chỉ thấy chủ thượng đại nhân anh minh thần vũ thâm hiểm giảo hoạt nhà ông đang nằm ngắc ngoải trong một đống quần áo, chăn gối hỗn độn, đôi mắt đờ đẫn mỗi bên một vết xanh lè, nửa thân trên để trần lộ ra ngoài, bộ dạng thê thảm như vừa bị làm nhục.
Tuy có chút có lỗi với chủ thượng đại nhân, nhưng… lại có chút cảm giác… sảng khoái…
Haizzz, mình nhất định là bị chủ thượng đại nhân làm hư mất rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, Thẩm Tri Ly vừa định đến đại tạp viện thăm bọn trẻ thì bỗng nhiên nhìn thấy một gã vận áo choàng đen hộc tốc chạy tới, đưa cho Thanh Hạnh một phong thư.
Nét mặt vốn dĩ rất thư thái của Thanh Hạnh bỗng trở nên nặng nề.
Thẩm Tri Ly bất giác hỏi: “Thanh đường chủ, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Thanh Hạnh thở dài: “Phái Kim Thành bị Ma giáo tiêu diệt rồi. Trưởng lão Hoa Sơn dẫn đệ tử đến Hành Sơn dự thọ yến bị Ma giáo mai phục, thương vong vô kể. Hai vụ này là lớn nhất ngoài ra còn vô số vụ nhỏ khác, võ lâm chính đạo bây giờ không thể khoanh tay đứng nhìn, nói sẽ mở một cuộc vây quét lớn… e rằng muốn tuyên chiến với Ma giáo”.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng: “Thế Tô Trầm Triệt cũng phải đi?”.
Thanh Hạnh: “Chiếu theo lệ cũ thì nhất định phải đi… Chưa nói đến địa vị trong giang hồ của Thập Nhị Dạ công tử, chỉ riêng tư thù thôi đã không thể buông tha cho Ma giáo rồi”.
Nói đoạn, Thanh Hạnh vào phòng đưa lá thư cho Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt chỉnh lại quần áo xộc xệch cầm lấy phong thư, xem xong đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt màu hổ phách sầm xuống, không biết đang có suy nghĩ gì.
Tuy miệng vẫn cười nhưng Tô Trầm Triệt trầm lặng trong thoáng chốc vừa rồi có chút gì đó xa lạ.
Tâm trạng Thẩm Tri Ly bỗng xấu đi.
Điệp Y cũng mang tin tức đến, nói Hoa Sơn đưa một đoàn người đến nhờ chữa bệnh, Thẩm Tri Ly gật đầu tỏ ý biết rồi, cũng không còn tâm trạng đi thăm bọn trẻ ở đại tạp viện nữa, vội vàng trở về Hồi Xuân cốc.
Lần trước đại hội võ lâm cũng đã gặp rồi, Thẩm Tri Ly chỉ đưa ra giá rất phải chăng.
Đối phương vừa nghe xong, vội hỏi gần đây có thần y nào không.
Thẩm Tri Ly quả quyết lắc đầu, hơn nữa còn tỏ ý có nhiều người nếu không chữa ngay e rằng không cầm cự nổi nữa, đối phương trầm ngâm hồi lâu, nuốt lệ gật đầu.
Vì phí khám chữa bệnh nên Hồi Xuân cốc bình thường khá vắng vẻ, lần này bệnh nhân nhiều như thế khiến mọi người trong Hồi Xuân cốc bận rộn luôn chân luôn tay.
May mà trong Hồi Xuân cốc ngoài Thẩm Tri Ly ra còn có mấy đại phu khác, chia ra cũng bớt việc phần nào, nhưng số bệnh nhân nhiều như thế, dù nhiều người thì vẫn bận liên tục mười canh giờ liền mới xử lý xong hết. Thẩm Tri Ly mệt bơ phờ, vừa ngả người xuống giường là ngủ say như chết.
Lúc tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài đang có tranh chấp.
Thẩm Tri Ly chạy ra thì nhìn thấy một đám đệ tử Hoa Sơn bị thương nhẹ đang vây quanh Hoa Cửu Dạ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Cửu Dạ tựa nghiêng vào cửa, áo choàng lông đỏ điểm mây bay chấp chới theo gió, mái tóc đen dài cột bằng dây vàng rủ xuống vai, ngón tay thon dài vuốt ve đầu rắn, nở nụ cười chế nhạo, vết sẹo ở đuôi mắt hằn lên, toàn thân toát ra vẻ vừa lả lơi vừa tà ma.
Thấy Thẩm Tri Ly đi đến, đệ tử lớn nhất trong đó nói: “Thẩm cốc chủ, xin hỏi vị này có phải người của Ma giáo không?”.
Không đợi Thẩm Tri Ly trả lời, lại một đệ tử khác nói: “Nhìn hắn là biết rồi! Người trong chính đạo không ai có bộ dạng như hắn, rõ ràng là còn ma giáo hơn cả Ma giáo!”.
Hoa Cửu Dạ liếm liếm môi, rất hứng thú hỏi: “Sư muội, ta có thể lấy danh nghĩa Ma giáo giết bọn chúng không? Gần đây trong cốc không ít người đến, đột nhiên có chút phấn khích…”.
Thẩm Tri Ly ôm đầu giận dữ nói: “Không được!”, rồi quay sang giải thích với đám đệ tử nọ, “Đây là sư huynh của ta, không phải là người trong Ma giáo gì hết, chỉ là bề ngoài nhìn khá giống người xấu, thật ra huynh ấy…”.
Thẩm Tri Ly còn chưa nói dứt, chỉ thấy nét mặt đám đệ tử vô cùng kinh hoàng, hét toáng lên rồi chạy mất.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Hoa Cửu Dạ nhún vai, đi vào trong: “Thật vô vị… đánh nhau với tên họ Tô còn thích hơn”.
***
Tô Trầm Triệt…
Hình như mấy ngày rồi không thấy hắn… Dĩ nhiên cũng vì nàng quá bận chăm sóc bệnh nhân.
Chỉ là… Thẩm Tri Ly day ấn đường suy tư, cuối cùng đi tìm Thanh Hạnh.
Thanh Hạnh đang ở trong phòng thu xếp đồ đạc.
Ông ta phải đi rồi, vậy còn Tô Trầm Triệt… Một nỗi buồn trào dâng.
Thẩm Tri Ly chớp mắt, bình thản nhìn Thanh Hạnh: “Thanh đường chủ”.
Thanh Hạnh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn Thẩm Tri Ly cười: “Thẩm cốc chủ, mấy ngày qua thật phiền quá, tại hạ e rằng phải rời khỏi đây trước…”.
Thẩm Tri Ly hơi do dự, cũng cười đáp lại: “Không có gì, ta phải cảm ơn Thanh đường chủ mấy ngày qua đã rất tốn kém”.
Thanh Hạnh cười đau khổ: “Tôi thì không sao, dù gì người xuất ngân lượng cũng là chủ thượng”.
Nhắc đến Tô Trầm Triệt, cuối cùng nàng cũng có cớ để tiếp tục câu chuyện.
Thẩm Tri Ly: “Thanh đường chủ, ta nghĩ sự việc Thất tình đơn chắc ông cũng biết…”.
Nhìn Thẩm Tri Ly, nét mặt Thanh Hạnh cũng thay đổi, như có chút xót xa: “Lôi thống lĩnh cũng có nói với chúng tôi, lần này làm phiền Thẩm cốc chủ rồi, thật là ngại quá… Chủ thượng…”.
Thẩm Tri Ly bỗng cười: “Có gì đâu mà ngại… vốn dĩ ta cũng cảm thấy tình cảm của chủ thượng nhà ông rất kỳ, không cần giải thích với ta đâu. Đợi dược liệu mang đến đủ, ta sẽ nhanh chóng bào chế thuốc rồi cho người mang tới cho các ông hoặc các ông đến lấy đều được”. Nàng dừng một lát, “Có duyên quen biết, giờ cũng phải từ biệt, còn không biết khi nào mới gặp lại”.
Thanh Hạnh thấy Thẩm Tri Ly không có gì bất thường, bèn thở dài: “Thật ra… chuyện của Ma giáo, Thập Nhị Dạ không thể không bận tâm”.
Thẩm Tri Ly lúc này mới nhớ lại những lời đồn trong giang hồ khi trước, Thập Nhị Dạ công tử có mối thâm thù như biển cả với Ma giáo, không đội trời chung.
Lúc này nàng buột miệng hỏi: “Thập Nhị Dạ công tử và Ma giáo rốt cuộc là có thù oán gì?”.
Thanh Hạnh: “Thập Nhị Dạ là do phụ thân của chủ thượng sáng lập…”.
Thẩm Tri Ly không nén nổi: “Thật ra ta luôn muốn hỏi, các người vì sao lại gọi là Thập Nhị Dạ?”.
Thanh Hạnh ngẩn ra rồi nói: “Không biết Thẩm cốc chủ có nghe qua Thập Nhị Dạ Hoa?”.
Thấy Thẩm Tri Ly còn chưa kịp phản ứng lại thì Thanh Hạnh đã nói tiếp: “Thập Nhị Dạ Hoa là thần hoa trong truyền thuyết có thể cải tử hoàn sinh, tuy tất cả đều được ghi chép trong sách nhưng chưa từng nghe có người nào nhìn thấy loại hoa này. Có điều lão chúa thượng luôn muốn đi tìm nó, không, đó là một sự ký thác thì đúng hơn… Lão chúa thượng đối với phu nhân tình sâu nghĩa nặng, người hy vọng phu nhân có thể sống lại, nhưng đến cuối đời người vẫn chưa làm được…”, nói đến đây, nét mặt Thanh Hạnh có chút buồn bã.
Lão chúa thượng, đó chắc là Tô Thận Ngôn mà Kỷ Minh Nguyệt từng nhắc đến…
Thanh Hạnh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tri Ly im lặng không nói, mới như nhớ ra điều gì: “Còn mối thù giữa Thập Nhị Dạ và Ma giáo, tôi nói đến đây cô cũng đã đoán ra rồi chứ… Mẫu thân của chủ thượng bị bọn Ma giáo giết hại, nên lập ra Thập Nhị Dạ thật ra là để trợ giúp chủ thượng tiêu diệt Ma giáo”.
Thẩm Tri Ly cúi đầu trầm ngâm rất lâu, sau mới hỏi: “Thế Diệp Thiển Thiển…”.
Thanh Hạnh lắc đầu nói: “Chuyện Diệp Thiển Thiển tôi cũng không rõ. Thật ra lúc đầu chủ thượng và ả quấn quýt với nhau tôi cũng rất ngạc nhiên, chủ thượng tính cách rất giống lão chúa thượng, tôi vốn cho rằng người sẽ tìm nữ tử tương tự như mẫu thân mình… Nói ra, Thẩm cốc chủ có chút tương đồng với mẫu thân chủ thượng đấy, tôi có bức họa của mẫu thân người ở đây, Thẩm cốc chủ có muốn xem không?”.
Thẩm Tri Ly gật đầu.
Thanh Hạnh lục tìm hồi lâu, đưa cho Thẩm Tri Ly một bức tranh cuộn: “Chủ thượng chào đời không bao lâu thì phu nhân qua đời, nên luôn tìm lại ký ức về mẹ qua bức tranh này, sau đó người cũng lười giở ra xem, tôi bèn cất giúp”.
Trong lúc Thanh Hạnh nói, Thẩm Tri Ly đã mở bức tranh ra.
Bức họa vẽ chân dung một nữ tử đang say rượu dưới trăng.
Chiếc váy dài quét đất lấp lánh ánh bạc như dòng nước chảy, trong tay nàng cầm một chiếc chung bằng ngọc trắng, tay còn lại chống cằm, ống tay áo dát bạc rơi xuống khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng ngần, quyến rũ, mắt hơi lờ đờ say, thần sắc mơ màng, còn khuôn mặt đó…
Khuôn mặt đó…
Đẹp khiến người ta gần như nín thở.
Bạn có thể dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất thuần khiết nhất để miêu tả người con gái trong bức họa, nàng trong trẻo, long lanh như pha lê.
Chỉ cần nhìn một cái là chẳng muốn rời mắt đi…
Thẩm Tri Ly mặt không cảm xúc: “Bà ấy giống ta chỗ nào đâu…”.
Thanh Hạnh: “Ấy… tôi không nói bề ngoài, đại khái là cảm giác mà… Nghe nói năm đó sở thích lớn nhất của bà là cứ năm ba hôm lại đánh lão chủ thượng một lần, còn nữa chưa bao giờ nương tay…”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Thẩm Tri Ly lại ngắm bức họa, mắt hơi lóe lên tựa như đã hiểu ra được điều gì, rồi giống như đang thở dài cuộn bức họa lại đưa cho Thanh Hạnh: “Ta biết rồi… Thanh đường chủ, giúp ta nói lời từ biệt với chủ thượng nhà ông, ta… không đi gặp hắn nữa”.
Thanh Hạnh cầm lấy bức họa, nhìn Thẩm Tri Ly quay người đi ra.
“Đợi đã.”
Thẩm Tri Ly dừng lại: “Có chuyện gì?”.
Thanh Hạnh nói: “Chuyện là… tôi về Thập Nhị Dạ một mình, chủ thượng… có chết cũng không chịu theo tôi về”.
Tác giả :
Duy Hòa Tống Tử