Công Tử Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 16
Quang minh chính đại đi ra từ Vô Mặc sơn trang, ánh mặt trời hơi chói mắt, Lâm Trì có loại cảm giác dường như đang mơ.
Sư phụ và Tác Đồng ngồi trong xe ngựa chờ ở bên ngoài, Lâm Trì nhảy lên xe ngựa, trực tiếp tìm một chỗ tiếp tục ngủ để bổ sung thể lực.
Nàng là bị đói mà tỉnh.
Trong xe ngựa lan tràn mùi đồ ăn thơm ngon, sư phụ áo xám đang mở nắp của một cái nồi đất ra, thấy nàng tỉnh lại, vẻ mặt mong đợi trên mặt thu lại vài phần: “Tiểu Trì, tỉnh rồi à? Ách, đây là do tổng quản kia bảo ta đưa cho ngươi, vi sư trước giúp ngươi thử xem, mùi vị ngon lắm......”
Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến cho người ta hoàn toàn buông lỏng.
Lâm Trì túm được một ít tóc của tên kia, tiến tới, dùng mũi ngửi ngửi.
Canh hầm đương quy táo đỏ.
Vật liệu rất bình thường canh cũng rất bình thường, nhưng có thể làm ra mùi vị đậm đà như vậy thì chỉ có một người.
Lâm Trì trầm mặc một chút.
Sư phụ đã không kịp chờ đợi uống hai hớp canh, cảm giác ngon miệng khiến cho hắn hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình...... Không ngờ Vô Mặc sơn trang lại có đồ ăn ngon như vậy! Tuy không nỡ ăn nhưng nếu sau này không ăn được nữa...... Không được, vẫn nên uống mau lên, nếu không chờ tiểu Trì phản ứng kịp sợ rằng một hớp cũng không uống được......
Ngoài dự đoán, Lâm Trì không giành với hắn, chỉ hỏi hắn: “Sư phụ, trước đó người nói có phát hiện khác phải nói cho ta biết là gì vậy?”
Lại nuốt xuống một cái xương sườn, sư phụ thoáng chốc bình tĩnh mới vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Trì như đang vuốt tiểu cẩu nói: “Cái này...... Trước đó không phải ngươi nói đã lục soát qua tất cả hồ sơ ở Hình bộ nhưng không tìm được vụ án của gia đình ngươi sao? Sư phụ đã giúp ngươi tra xét về tri phủ Lưu thành thẩm án năm đó, hiện tại hắn sắp đi Vân quận nhậm chức, một vụ án lớn như vậy hắn không thể nào không nhớ, đến lúc đó chúng ta đến Vân quận hỏi hắn xem sao...... Dĩ nhiên, quan trọng hơn là, phong cảnh Vân quận không tệ lắm, du sơn ngoạn thủy gì đó......”
Lâm Trì: “......” Mấy tháng trước hình như sư tỷ có gửi thư nói nàng đang muốn khởi hành đến Vân quận......
Nhìn bộ dạng mê mẩn của sư phụ, không nói thì tốt hơn......
Tóc bị vò rối triệt để, sư phụ lại dùng lực vê mặt Lâm Trì, cười đến mặt vô lại: “Tốt lắm, tiểu Trì, đừng lo lắng, chuyện báo thù có thể bàn bạc kỹ hơn, những ngày sau này vui vẻ là quan trọng nhất mà! Hơn nữa ngươi xem đây là cái gì?” Hắn cười híp mắt móc ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng, “Sư phụ bảo đảm ngươi có thể thoải mái mà đến Vân quận.”
Tác Đồng từ ngoài xe ngựa thò đầu vào, mắt lạnh nói: “Ngươi lấy tiền của bọn họ!”
Sư phụ yếu ớt té trong xe ngựa, mặt không sao cả nói: “Có gì không thể sao? Chỉ là vị hoàng hậu nương nương này thật không ngờ dễ nói chuyện như thế, rõ ràng là tiểu Trì ngươi hạ độc nhưng không chạy trốn được, nàng lại ôn tồn chiêu đãi chúng ta, còn cho chúng ta xe ngựa với bạc...... Được rồi, đừng hỏi, mau cút ra ngoài đánh xe cho lão tử......”
Canh trong nồi đất đã bị ăn sạch sẽ.
Lâm Trì lấy ra lương khô từ trong bao quần áo của sư phụ, uống một nửa nước trong bình để lấp đầy bụng rồi chuẩn bị bò về ngủ.
Sư phụ gọi nàng lại: “Tiểu Trì, sao ngươi không nói chuyện?”
Lâm Trì cũng không quay đầu lại: “Không có gì, chỉ là ngủ lâu quá nên đầu óc có chút không tỉnh táo, sư phụ ngươi cho liều lượng thuốc quá nặng.”
Sư phụ cười hả hê: “Đó là tự nhiên, liều lượng không nặng thì sao có thể hạ độc Mạch Khinh Trần được!” Giọng nói của hắn càng thêm vui vẻ, “Chỉ là trong cái rủi có cái may, có hoàng hậu nương nương ở đây, sự truy nã của người kia không đáng kể chút nào......”
Giống như đang nhớ tới việc gì, Lâm Trì nhỏ giọng: “Đỗ Nhược......”
Sư phụ: “Hắn đã sớm trở về Dương Minh rồi, nhưng mà chúng ta sớm muộn cũng đi Dương Minh thôi.”
Lâm Trì “À” một tiếng, lại ngủ thiếp đi.
Sư phụ nàng có một thói quen thật không tốt, chính là không giữ được tiền.
Có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, hơn nữa còn xa xỉ thành tính.
Lâm Trì đi theo sư phụ vào tửu lâu tốt nhất ăn món ăn đắt tiền nhất, ở khách điếm đắt tiền nhất, nhất thời vui mừng sư phụ lại mua hai con hãn huyết bảo mã tới kéo xe ngựa, sấp ngân phiếu rất nhanh sẽ giảm đi...... Cho đến một vài ngày sau, sư phụ vuốt sống mũi chê cười nói: “A ha ha, sư phụ thấy bạc ít quá nên muốn đi kiếm thêm, kết quả vận khí không tốt nên bỏ lại ở sòng bạc rồi......”
Lâm Trì tập mãi thành thói quen: “Vậy chúng ta về nhà trước, ngày mai lại đi kiếm lộ phí.”
Nói là nhà thật ra chính là nhà gỗ nhỏ đơn sơ đang xây ở ngoại thành, chung quanh có hàng rào vây quanh, ẩn giấu địa phương cỏ cây tươi tốt, bình thường khó tìm. Mặc dù lưu lạc khắp nơi nhưng có lúc hầu như còn cần chỗ đặt chân, vì vậy nên sư tỷ bức bách sư phụ xây ba bốn nhà gỗ, đều xưng là nhà.
Tìm được gian nhà kia, đẩy cửa gỗ ra trước mắt đã cảm thấy một trận tro bụi xông vào mặt, tiếp theo đập vào mắt là giường lớn dường như rất thoải mái.
Cả căn nhà đáng giá nhất chỉ sợ là cái giường mà sư phụ đặc biệt bố trí dưới sự yêu cầu......
Lâm Trì yên lặng nghĩ, không bị mang đi thì thật là không có thiên lý.
Bụi bậm quá nhiều, Tác Đồng liếc mắt nhìn, yên lặng cầm cái chổi với đồ lau đặt ở góc lên quét dọn.
Sư phụ phủi sơ bụi trên giường rồi thoải mái nằm lên, vui mừng nhìn bóng dáng Tác Đồng đang bận rộn ở ngoài phòng: “Tiểu Trì, ngươi thật sự là nhặt được đồ tốt!”
Lâm Trì: “Sư phụ, có muốn theo ta không......”
Lật người, sư phụ móc ra một quyển thoại bản từ dưới gầm giường, say sưa nhìn lại: “Hừm, lần trước đọc tới chỗ nào nhỉ, à, đúng rồi, là lời thoại thứ bốn trăm ba mươi lăm......”
Lâm Trì: “......”
Thôi, nàng vẫn nên tự mình đi thôi.
Ra cửa, Tác Đồng: “Tiểu thư, ngài muốn đi ra ngoài kiếm lộ phí sao?”
Lâm Trì gật đầu.
Tác Đồng để cái chổi xuống: “Loại chuyện như vậy nên để cho ta đi, tiểu thư người cứ ở lại......”
Lâm Trì kiên định: “Không, ta không muốn quét dọn!”
Loại chuyện này phiền phức chết đi được.
Tác Đồng: “Ta có thể trở về làm tiếp.”
Lâm Trì: “...... Đợi đến khi ngươi trở về, nơi này đoán chừng đã có thể nuôi mấy ổ gián ổ rệp rồi.”
Tác Đồng: “......”
Loại chuyện kiếm lộ phí này Lâm Trì làm nhiều rồi, mặc quần áo cũ để kiểu tóc lưu hải rồi làm cho mình dính bụi bẩn, thoạt nhìn không khác thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lắm.
Phương pháp kiếm tiền nhanh nhất là gì?
Đi ăn trộm? Chém giết?...... Không không, thứ nhất phạm pháp, thứ hai quá nguy hiểm.
Cách làm của Lâm Trì chính là, đen ăn đen.
Ở địa phương nhiều người lưu ý đến chuyện có người ăn cắp hay không, sau đó lựa ra những kẻ bộ dáng hèn mọn nhìn như tái phạm nhiều lần lại dễ giải quyết, theo đuôi kẻ ăn cắp rẽ vào hẻm, đánh đối phương ngất xỉu rồi thuận theo đó ăn cắp bạc của đối phương. (Bỉ ổi, thật là quá bỉ ổi…)
Bởi vì bộ dáng nàng thật sự tầm thường, lại không phải người địa phương nên không thể tra, vì vậy nên lần nào cũng đắc thủ.
Mà bản thân Lâm Trì cảm thấy, ăn cắp là chuyện ác, đánh ngất tội phạm là trừng ác dương thiện, về phần bạc là trời cao thưởng cho người trừng ác dương thiện, vì vậy việc cầm bạc đi là lẽ thẳng khí hùng......
Trừng ác dương thiện xong, Lâm Trì đến quán nhỏ chuẩn bị mua chút bánh bao màn thầu trở về lại nghe thấy cách đó không xa có người nghị luận trong quán rượu.
Một người nói: “...... Ngươi tận mắt nhìn thấy ư, người nọ...... Không phải hàng năm đều ở Vô Mặc sơn trang đóng cửa không ra sao, sao lần này lại......”
Người còn lại nói: “Đúng vậy, ai biết lần này hắn sao lại đột nhiên ra ngoài, còn đi dạo khắp nơi, ai, thật là làm cho người người cảm thấy lo lắng...... Nếu hắn thật sự đại khai sát giới, chỉ sợ không có người nào ngăn được, võ lâm lâm nguy......”
Một người nói: “Nói vậy thì chính là Mạch......”
“Hư!” Tên còn lại đột nhiên cuống quít ngăn cản hắn nói, giống như chỉ sợ nói ra tên là có thể khiến người kia tới.
Thì ra Mạch Khinh Trần đã đáng sợ đến trình độ này rồi sao?
Lâm Trì cầm bánh bao lên xoay người, nhớ tới Mạch Khinh Trần làm món ăn để lấy lòng nàng, cẩn thận bôi thuốc cho nàng sợ nàng chảy máu, đột nhiên phát hiện mình không có oán hận Mạch Khinh Trần tới vậy, chỉ là sau loại chuyện kia cũng không có khả năng lớn có thể thích hắn.
******************************************************************************
Nửa tháng sau.
Trong thuyền ô bồng đong đưa.
Sư phụ duỗi cái lưng mệt mỏi, dùng chân chọc chọc Lâm Trì: “Tiểu Trì, cái đuôi phía sau ngươi định lúc nào thì giải quyết.”
Lâm Trì nói thật: “Không biết.”
Đại khái chính nàng cũng không dự liệu được, Mạch Khinh Trần vậy mà lại một đường đi theo họ như vậy.
Bởi vì có Mạch Khinh Trần ở phía sau, ngày tháng nhàn nhã của bọn họ không thể không kết thúc mà bước lên con đường chạy trốn, trên đường chạy gấp chạy chậm ngồi lên thuyền mới có thể thở dài một hơi.
Chỉ là thiệt thòi Mạch Khinh Trần, trên đường tới đây bình an thuận lợi, bởi vì phần lớn mọi người đều vội vàng chạy nạn rồi......
“Tiểu thư......” Tác Đồng để mái chèo xuống vừa định nói chuyện, nhìn về phía xa xa thì vẻ mặt biến đổi.
Lâm Trì và sư phụ vội vàng quay đầu lại, mặt sông sau lưng gợn sóng lớn, một chiếc thuyền lớn cao trăm thước đang lấy tốc độ đều đều đi đến.
Ba người lập tức luống cuống tay chân chèo thuyền.
Sư phụ vô cùng đau đớn chèo mái chèo nói: “Tiểu Trì...... Chuyện đó, ngươi vẫn nên nói rõ ràng với hắn, hắn thật muốn tiếp tục đuổi theo chúng ta tới chân trời góc biển thì quá đòi mạng đi!”
Tìm Mạch Khinh Trần nói rõ ràng, Lâm Trì tạm thời không dám làm.
Nhưng nhìn xem hắn rốt cuộc có ý định gì thì lại có thể, tốc độ của Mạch Khinh Trần nhanh hơn bọn họ nhiều, thật ra thì muốn đuổi theo đã sớm có thể đuổi kịp, chỉ là không biết tại sao hắn chỉ đi theo sau lưng......
Sau khi cập bến, Lâm Trì quyết định tối mai lẻn đi xem một chút.
Ba người tìm khách điếm, sư phụ với Tác Đồng ở một gian, Lâm Trì ở một gian.
Một đường chèo thuyền đã sớm mỏi tay, Lâm Trì ăn cơm xong, vừa định ngủ, lại cảm thấy y phục trên người bị ướt mồ hôi dinh dính khó chịu nên gọi tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước nóng, chậm rãi cởi quần áo đi tắm.
Dòng nước nóng ấm áp bao quanh thân thể khiến cho tính cảnh giác của nàng buông xuống đến thấp nhất, thậm chí ngay cả ngói trên nóc phòng bị mở ra một khối cũng không phát hiện.
Trên nóc phòng có hai nam nhân đang đứng.
Nam tử mặc áo trắng nhẹ nhàng linh hoạt làm cho mảnh ngói thành phấn vụn, lại nhìn xuống dưới, không hề có nửa điểm cảm giác đang rình coi.
Nhìn hắn rất nghiêm túc, giống như đang quan sát chuyện gì rất thú vị rất kỳ diệu......
Đứng kế bên là nam tử áo vàng, hắn vuốt vuốt cái chân nhức mỏi, dùng nội lực truyền âm: “Công tử, người muốn nhìn trực tiếp thì nên xuống đi chứ, sao phải làm vậy......”
Nam tử mặc áo trắng dùng nội lực truyền âm lại: “Kỳ Mặc nói nàng sẽ chán ghét ta.”
Lăng Thư ở trong lòng yên lặng nói, ngài căn bản là đã bị ghét triệt để có được không?!
Thiếu phu...... Lâm cô nương lúc đi biết rõ ngài đang ở ngoài cửa, nhưng ngay cả nhìn cũng lười nhìn ngài, thậm chí ngay cả nói cũng không nói với ngài một câu......
Còn nữa, ngài mỗi đêm lại chạy tới rình coi ban ngày lại gấp rút chạy về như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
Ngài không mệt, nhưng mà ta lại rất mệt đấy! Cho dù liều chết chống đỡ mỗi ngày cũng là một bộ dạng thiếu ngủ, ta đã bị Lăng Họa nữ nhân chết tiệt kia cười nhạo do túng dục quá độ, còn có đám nhóc trong phòng ăn kia dám hỏi bản đại gia có muốn tráng dương tẩm bổ hay không......
“...... Ta làm vậy rất quá đáng?”
Nghe Mạch Khinh Trần nói, Lăng Thư vội vàng gật đầu: “Vô cùng quá đáng! Lâm cô nương coi như tốt, nữ tử bình thường đại khái đã đi tự sát, hơn nữ tử một chút đại khái trước hết sẽ giết ngài rồi tự sát!”
Mạch Khinh Trần rơi vào trầm tư.
Cơ hội mất đi là không thể trở lại, Lăng Thư vội vàng nói: “Hơn nữa chuyện rình coi như vậy nếu bị phát hiện, Lâm cô nương sợ rằng sẽ càng thêm...... Cho nên......”
Chúng ta trở về ngủ đi công tử!
Mạch Khinh Trần lại trầm mặc một lát, đột nhiên từ trên không điểm huyệt ngủ của Lâm Trì, sau đó thong dong trở mình xuống nóc nhà, từ cửa sổ nhảy vào.
Lăng Thư: công tử, ngài không phải là hiểu lầm cái gì chứ!
Vẻ mặt khổ bức, Lăng Thư cũng chuẩn bị trở mình. Còn chưa vào bên trong đã thấy Mạch Khinh Trần đang ôm lấy Lâm Trì trong nước, phương hướng của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ trên lưng trần trơn bóng trắng nõn của Lâm Trì...... Không đợi Lăng Thư nhìn kỹ một cỗ nội lực khổng lồ đã mãnh liệt kéo đến.
“Không cho phép tới đây.”
Tiếp theo chớp mắt một cái, Lăng Thư đã từ phòng trên lầu ba té xuống.
Ô ô ô, công tử, thật ra ta chẳng thấy rõ cái gì cả......
Đóng cửa sổ, Mạch Khinh Trần cẩn thận đặt Lâm Trì lên giường, đắp chăn.
Thật ra hắn không có dục vọng gì, nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt bàn tay chạm qua da thịt Lâm Trì, tâm bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Ấm á, bóng loáng, nhẵn nhụi, giống như trước đây, lại giống như có cái gì không giống.
Hơn nữa, lúc Lăng Thư tiến vào, sẽ có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái vô cùng bài xích.
Không muốn để cho người thứ hai nhìn thấy, không muốn để cho người thứ hai chạm vào.
Loại tâm tình này, hình như là từ đêm kia mới dần dần mãnh liệt.
Một đêm kia Mạch Khinh Trần thật sự không nhớ rõ ràng cho lắm, cồn rượu tê dại khiến thần trí trở nên rất mơ hồ, chỉ mơ hồ nhớ hình như mình đã làm tổn thương Lâm Trì, nhưng ký ức mãnh liệt hơn là tư vị dục vọng, tác động người chưa từng có tình cảm như hắn, không cách nào khống chế mình, thậm chí trầm mê trong đó...... Trong cảm giác tiêu - hồn thực cốt......
Trong ký ức của hắn, đây là lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc chập chờn mãnh liệt như vậy.
Đây là...... Tình dục sao?
Vuốt gò má Lâm Trì, Mạch Khinh Trần yên lặng nghĩ.
Thật ra thì còn muốn thử lần nữa, nhưng...... Nàng sẽ không nguyện ý đi......
Vậy hay là thôi......
Vào lúc trời sáng, Lâm Trì ấn cái cổ bị sái của mình một chút, cảm giác thời gian mình ngủ dường như hơi dài.
Lúc đưa tay ngăn lại ánh mặt trời, Lâm Trì mới phát hiện...... Á, giống như không có mặc áo lót đã đi ngủ......
Quả nhiên là quá mệt nhọc, đại khái là từ trong thùng gỗ bò ra nàng liền trực tiếp ngủ đi.
Mặc quần áo xong, Lâm Trì vừa xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm vừa suy nghĩ làm sao lẻn vào chỗ của Mạch Khinh Trần xem bọn họ rốt cuộc là ý gì......
Sư phụ và Tác Đồng ngồi trong xe ngựa chờ ở bên ngoài, Lâm Trì nhảy lên xe ngựa, trực tiếp tìm một chỗ tiếp tục ngủ để bổ sung thể lực.
Nàng là bị đói mà tỉnh.
Trong xe ngựa lan tràn mùi đồ ăn thơm ngon, sư phụ áo xám đang mở nắp của một cái nồi đất ra, thấy nàng tỉnh lại, vẻ mặt mong đợi trên mặt thu lại vài phần: “Tiểu Trì, tỉnh rồi à? Ách, đây là do tổng quản kia bảo ta đưa cho ngươi, vi sư trước giúp ngươi thử xem, mùi vị ngon lắm......”
Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến cho người ta hoàn toàn buông lỏng.
Lâm Trì túm được một ít tóc của tên kia, tiến tới, dùng mũi ngửi ngửi.
Canh hầm đương quy táo đỏ.
Vật liệu rất bình thường canh cũng rất bình thường, nhưng có thể làm ra mùi vị đậm đà như vậy thì chỉ có một người.
Lâm Trì trầm mặc một chút.
Sư phụ đã không kịp chờ đợi uống hai hớp canh, cảm giác ngon miệng khiến cho hắn hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình...... Không ngờ Vô Mặc sơn trang lại có đồ ăn ngon như vậy! Tuy không nỡ ăn nhưng nếu sau này không ăn được nữa...... Không được, vẫn nên uống mau lên, nếu không chờ tiểu Trì phản ứng kịp sợ rằng một hớp cũng không uống được......
Ngoài dự đoán, Lâm Trì không giành với hắn, chỉ hỏi hắn: “Sư phụ, trước đó người nói có phát hiện khác phải nói cho ta biết là gì vậy?”
Lại nuốt xuống một cái xương sườn, sư phụ thoáng chốc bình tĩnh mới vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Trì như đang vuốt tiểu cẩu nói: “Cái này...... Trước đó không phải ngươi nói đã lục soát qua tất cả hồ sơ ở Hình bộ nhưng không tìm được vụ án của gia đình ngươi sao? Sư phụ đã giúp ngươi tra xét về tri phủ Lưu thành thẩm án năm đó, hiện tại hắn sắp đi Vân quận nhậm chức, một vụ án lớn như vậy hắn không thể nào không nhớ, đến lúc đó chúng ta đến Vân quận hỏi hắn xem sao...... Dĩ nhiên, quan trọng hơn là, phong cảnh Vân quận không tệ lắm, du sơn ngoạn thủy gì đó......”
Lâm Trì: “......” Mấy tháng trước hình như sư tỷ có gửi thư nói nàng đang muốn khởi hành đến Vân quận......
Nhìn bộ dạng mê mẩn của sư phụ, không nói thì tốt hơn......
Tóc bị vò rối triệt để, sư phụ lại dùng lực vê mặt Lâm Trì, cười đến mặt vô lại: “Tốt lắm, tiểu Trì, đừng lo lắng, chuyện báo thù có thể bàn bạc kỹ hơn, những ngày sau này vui vẻ là quan trọng nhất mà! Hơn nữa ngươi xem đây là cái gì?” Hắn cười híp mắt móc ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng, “Sư phụ bảo đảm ngươi có thể thoải mái mà đến Vân quận.”
Tác Đồng từ ngoài xe ngựa thò đầu vào, mắt lạnh nói: “Ngươi lấy tiền của bọn họ!”
Sư phụ yếu ớt té trong xe ngựa, mặt không sao cả nói: “Có gì không thể sao? Chỉ là vị hoàng hậu nương nương này thật không ngờ dễ nói chuyện như thế, rõ ràng là tiểu Trì ngươi hạ độc nhưng không chạy trốn được, nàng lại ôn tồn chiêu đãi chúng ta, còn cho chúng ta xe ngựa với bạc...... Được rồi, đừng hỏi, mau cút ra ngoài đánh xe cho lão tử......”
Canh trong nồi đất đã bị ăn sạch sẽ.
Lâm Trì lấy ra lương khô từ trong bao quần áo của sư phụ, uống một nửa nước trong bình để lấp đầy bụng rồi chuẩn bị bò về ngủ.
Sư phụ gọi nàng lại: “Tiểu Trì, sao ngươi không nói chuyện?”
Lâm Trì cũng không quay đầu lại: “Không có gì, chỉ là ngủ lâu quá nên đầu óc có chút không tỉnh táo, sư phụ ngươi cho liều lượng thuốc quá nặng.”
Sư phụ cười hả hê: “Đó là tự nhiên, liều lượng không nặng thì sao có thể hạ độc Mạch Khinh Trần được!” Giọng nói của hắn càng thêm vui vẻ, “Chỉ là trong cái rủi có cái may, có hoàng hậu nương nương ở đây, sự truy nã của người kia không đáng kể chút nào......”
Giống như đang nhớ tới việc gì, Lâm Trì nhỏ giọng: “Đỗ Nhược......”
Sư phụ: “Hắn đã sớm trở về Dương Minh rồi, nhưng mà chúng ta sớm muộn cũng đi Dương Minh thôi.”
Lâm Trì “À” một tiếng, lại ngủ thiếp đi.
Sư phụ nàng có một thói quen thật không tốt, chính là không giữ được tiền.
Có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, hơn nữa còn xa xỉ thành tính.
Lâm Trì đi theo sư phụ vào tửu lâu tốt nhất ăn món ăn đắt tiền nhất, ở khách điếm đắt tiền nhất, nhất thời vui mừng sư phụ lại mua hai con hãn huyết bảo mã tới kéo xe ngựa, sấp ngân phiếu rất nhanh sẽ giảm đi...... Cho đến một vài ngày sau, sư phụ vuốt sống mũi chê cười nói: “A ha ha, sư phụ thấy bạc ít quá nên muốn đi kiếm thêm, kết quả vận khí không tốt nên bỏ lại ở sòng bạc rồi......”
Lâm Trì tập mãi thành thói quen: “Vậy chúng ta về nhà trước, ngày mai lại đi kiếm lộ phí.”
Nói là nhà thật ra chính là nhà gỗ nhỏ đơn sơ đang xây ở ngoại thành, chung quanh có hàng rào vây quanh, ẩn giấu địa phương cỏ cây tươi tốt, bình thường khó tìm. Mặc dù lưu lạc khắp nơi nhưng có lúc hầu như còn cần chỗ đặt chân, vì vậy nên sư tỷ bức bách sư phụ xây ba bốn nhà gỗ, đều xưng là nhà.
Tìm được gian nhà kia, đẩy cửa gỗ ra trước mắt đã cảm thấy một trận tro bụi xông vào mặt, tiếp theo đập vào mắt là giường lớn dường như rất thoải mái.
Cả căn nhà đáng giá nhất chỉ sợ là cái giường mà sư phụ đặc biệt bố trí dưới sự yêu cầu......
Lâm Trì yên lặng nghĩ, không bị mang đi thì thật là không có thiên lý.
Bụi bậm quá nhiều, Tác Đồng liếc mắt nhìn, yên lặng cầm cái chổi với đồ lau đặt ở góc lên quét dọn.
Sư phụ phủi sơ bụi trên giường rồi thoải mái nằm lên, vui mừng nhìn bóng dáng Tác Đồng đang bận rộn ở ngoài phòng: “Tiểu Trì, ngươi thật sự là nhặt được đồ tốt!”
Lâm Trì: “Sư phụ, có muốn theo ta không......”
Lật người, sư phụ móc ra một quyển thoại bản từ dưới gầm giường, say sưa nhìn lại: “Hừm, lần trước đọc tới chỗ nào nhỉ, à, đúng rồi, là lời thoại thứ bốn trăm ba mươi lăm......”
Lâm Trì: “......”
Thôi, nàng vẫn nên tự mình đi thôi.
Ra cửa, Tác Đồng: “Tiểu thư, ngài muốn đi ra ngoài kiếm lộ phí sao?”
Lâm Trì gật đầu.
Tác Đồng để cái chổi xuống: “Loại chuyện như vậy nên để cho ta đi, tiểu thư người cứ ở lại......”
Lâm Trì kiên định: “Không, ta không muốn quét dọn!”
Loại chuyện này phiền phức chết đi được.
Tác Đồng: “Ta có thể trở về làm tiếp.”
Lâm Trì: “...... Đợi đến khi ngươi trở về, nơi này đoán chừng đã có thể nuôi mấy ổ gián ổ rệp rồi.”
Tác Đồng: “......”
Loại chuyện kiếm lộ phí này Lâm Trì làm nhiều rồi, mặc quần áo cũ để kiểu tóc lưu hải rồi làm cho mình dính bụi bẩn, thoạt nhìn không khác thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lắm.
Phương pháp kiếm tiền nhanh nhất là gì?
Đi ăn trộm? Chém giết?...... Không không, thứ nhất phạm pháp, thứ hai quá nguy hiểm.
Cách làm của Lâm Trì chính là, đen ăn đen.
Ở địa phương nhiều người lưu ý đến chuyện có người ăn cắp hay không, sau đó lựa ra những kẻ bộ dáng hèn mọn nhìn như tái phạm nhiều lần lại dễ giải quyết, theo đuôi kẻ ăn cắp rẽ vào hẻm, đánh đối phương ngất xỉu rồi thuận theo đó ăn cắp bạc của đối phương. (Bỉ ổi, thật là quá bỉ ổi…)
Bởi vì bộ dáng nàng thật sự tầm thường, lại không phải người địa phương nên không thể tra, vì vậy nên lần nào cũng đắc thủ.
Mà bản thân Lâm Trì cảm thấy, ăn cắp là chuyện ác, đánh ngất tội phạm là trừng ác dương thiện, về phần bạc là trời cao thưởng cho người trừng ác dương thiện, vì vậy việc cầm bạc đi là lẽ thẳng khí hùng......
Trừng ác dương thiện xong, Lâm Trì đến quán nhỏ chuẩn bị mua chút bánh bao màn thầu trở về lại nghe thấy cách đó không xa có người nghị luận trong quán rượu.
Một người nói: “...... Ngươi tận mắt nhìn thấy ư, người nọ...... Không phải hàng năm đều ở Vô Mặc sơn trang đóng cửa không ra sao, sao lần này lại......”
Người còn lại nói: “Đúng vậy, ai biết lần này hắn sao lại đột nhiên ra ngoài, còn đi dạo khắp nơi, ai, thật là làm cho người người cảm thấy lo lắng...... Nếu hắn thật sự đại khai sát giới, chỉ sợ không có người nào ngăn được, võ lâm lâm nguy......”
Một người nói: “Nói vậy thì chính là Mạch......”
“Hư!” Tên còn lại đột nhiên cuống quít ngăn cản hắn nói, giống như chỉ sợ nói ra tên là có thể khiến người kia tới.
Thì ra Mạch Khinh Trần đã đáng sợ đến trình độ này rồi sao?
Lâm Trì cầm bánh bao lên xoay người, nhớ tới Mạch Khinh Trần làm món ăn để lấy lòng nàng, cẩn thận bôi thuốc cho nàng sợ nàng chảy máu, đột nhiên phát hiện mình không có oán hận Mạch Khinh Trần tới vậy, chỉ là sau loại chuyện kia cũng không có khả năng lớn có thể thích hắn.
******************************************************************************
Nửa tháng sau.
Trong thuyền ô bồng đong đưa.
Sư phụ duỗi cái lưng mệt mỏi, dùng chân chọc chọc Lâm Trì: “Tiểu Trì, cái đuôi phía sau ngươi định lúc nào thì giải quyết.”
Lâm Trì nói thật: “Không biết.”
Đại khái chính nàng cũng không dự liệu được, Mạch Khinh Trần vậy mà lại một đường đi theo họ như vậy.
Bởi vì có Mạch Khinh Trần ở phía sau, ngày tháng nhàn nhã của bọn họ không thể không kết thúc mà bước lên con đường chạy trốn, trên đường chạy gấp chạy chậm ngồi lên thuyền mới có thể thở dài một hơi.
Chỉ là thiệt thòi Mạch Khinh Trần, trên đường tới đây bình an thuận lợi, bởi vì phần lớn mọi người đều vội vàng chạy nạn rồi......
“Tiểu thư......” Tác Đồng để mái chèo xuống vừa định nói chuyện, nhìn về phía xa xa thì vẻ mặt biến đổi.
Lâm Trì và sư phụ vội vàng quay đầu lại, mặt sông sau lưng gợn sóng lớn, một chiếc thuyền lớn cao trăm thước đang lấy tốc độ đều đều đi đến.
Ba người lập tức luống cuống tay chân chèo thuyền.
Sư phụ vô cùng đau đớn chèo mái chèo nói: “Tiểu Trì...... Chuyện đó, ngươi vẫn nên nói rõ ràng với hắn, hắn thật muốn tiếp tục đuổi theo chúng ta tới chân trời góc biển thì quá đòi mạng đi!”
Tìm Mạch Khinh Trần nói rõ ràng, Lâm Trì tạm thời không dám làm.
Nhưng nhìn xem hắn rốt cuộc có ý định gì thì lại có thể, tốc độ của Mạch Khinh Trần nhanh hơn bọn họ nhiều, thật ra thì muốn đuổi theo đã sớm có thể đuổi kịp, chỉ là không biết tại sao hắn chỉ đi theo sau lưng......
Sau khi cập bến, Lâm Trì quyết định tối mai lẻn đi xem một chút.
Ba người tìm khách điếm, sư phụ với Tác Đồng ở một gian, Lâm Trì ở một gian.
Một đường chèo thuyền đã sớm mỏi tay, Lâm Trì ăn cơm xong, vừa định ngủ, lại cảm thấy y phục trên người bị ướt mồ hôi dinh dính khó chịu nên gọi tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước nóng, chậm rãi cởi quần áo đi tắm.
Dòng nước nóng ấm áp bao quanh thân thể khiến cho tính cảnh giác của nàng buông xuống đến thấp nhất, thậm chí ngay cả ngói trên nóc phòng bị mở ra một khối cũng không phát hiện.
Trên nóc phòng có hai nam nhân đang đứng.
Nam tử mặc áo trắng nhẹ nhàng linh hoạt làm cho mảnh ngói thành phấn vụn, lại nhìn xuống dưới, không hề có nửa điểm cảm giác đang rình coi.
Nhìn hắn rất nghiêm túc, giống như đang quan sát chuyện gì rất thú vị rất kỳ diệu......
Đứng kế bên là nam tử áo vàng, hắn vuốt vuốt cái chân nhức mỏi, dùng nội lực truyền âm: “Công tử, người muốn nhìn trực tiếp thì nên xuống đi chứ, sao phải làm vậy......”
Nam tử mặc áo trắng dùng nội lực truyền âm lại: “Kỳ Mặc nói nàng sẽ chán ghét ta.”
Lăng Thư ở trong lòng yên lặng nói, ngài căn bản là đã bị ghét triệt để có được không?!
Thiếu phu...... Lâm cô nương lúc đi biết rõ ngài đang ở ngoài cửa, nhưng ngay cả nhìn cũng lười nhìn ngài, thậm chí ngay cả nói cũng không nói với ngài một câu......
Còn nữa, ngài mỗi đêm lại chạy tới rình coi ban ngày lại gấp rút chạy về như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
Ngài không mệt, nhưng mà ta lại rất mệt đấy! Cho dù liều chết chống đỡ mỗi ngày cũng là một bộ dạng thiếu ngủ, ta đã bị Lăng Họa nữ nhân chết tiệt kia cười nhạo do túng dục quá độ, còn có đám nhóc trong phòng ăn kia dám hỏi bản đại gia có muốn tráng dương tẩm bổ hay không......
“...... Ta làm vậy rất quá đáng?”
Nghe Mạch Khinh Trần nói, Lăng Thư vội vàng gật đầu: “Vô cùng quá đáng! Lâm cô nương coi như tốt, nữ tử bình thường đại khái đã đi tự sát, hơn nữ tử một chút đại khái trước hết sẽ giết ngài rồi tự sát!”
Mạch Khinh Trần rơi vào trầm tư.
Cơ hội mất đi là không thể trở lại, Lăng Thư vội vàng nói: “Hơn nữa chuyện rình coi như vậy nếu bị phát hiện, Lâm cô nương sợ rằng sẽ càng thêm...... Cho nên......”
Chúng ta trở về ngủ đi công tử!
Mạch Khinh Trần lại trầm mặc một lát, đột nhiên từ trên không điểm huyệt ngủ của Lâm Trì, sau đó thong dong trở mình xuống nóc nhà, từ cửa sổ nhảy vào.
Lăng Thư: công tử, ngài không phải là hiểu lầm cái gì chứ!
Vẻ mặt khổ bức, Lăng Thư cũng chuẩn bị trở mình. Còn chưa vào bên trong đã thấy Mạch Khinh Trần đang ôm lấy Lâm Trì trong nước, phương hướng của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ trên lưng trần trơn bóng trắng nõn của Lâm Trì...... Không đợi Lăng Thư nhìn kỹ một cỗ nội lực khổng lồ đã mãnh liệt kéo đến.
“Không cho phép tới đây.”
Tiếp theo chớp mắt một cái, Lăng Thư đã từ phòng trên lầu ba té xuống.
Ô ô ô, công tử, thật ra ta chẳng thấy rõ cái gì cả......
Đóng cửa sổ, Mạch Khinh Trần cẩn thận đặt Lâm Trì lên giường, đắp chăn.
Thật ra hắn không có dục vọng gì, nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt bàn tay chạm qua da thịt Lâm Trì, tâm bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Ấm á, bóng loáng, nhẵn nhụi, giống như trước đây, lại giống như có cái gì không giống.
Hơn nữa, lúc Lăng Thư tiến vào, sẽ có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái vô cùng bài xích.
Không muốn để cho người thứ hai nhìn thấy, không muốn để cho người thứ hai chạm vào.
Loại tâm tình này, hình như là từ đêm kia mới dần dần mãnh liệt.
Một đêm kia Mạch Khinh Trần thật sự không nhớ rõ ràng cho lắm, cồn rượu tê dại khiến thần trí trở nên rất mơ hồ, chỉ mơ hồ nhớ hình như mình đã làm tổn thương Lâm Trì, nhưng ký ức mãnh liệt hơn là tư vị dục vọng, tác động người chưa từng có tình cảm như hắn, không cách nào khống chế mình, thậm chí trầm mê trong đó...... Trong cảm giác tiêu - hồn thực cốt......
Trong ký ức của hắn, đây là lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc chập chờn mãnh liệt như vậy.
Đây là...... Tình dục sao?
Vuốt gò má Lâm Trì, Mạch Khinh Trần yên lặng nghĩ.
Thật ra thì còn muốn thử lần nữa, nhưng...... Nàng sẽ không nguyện ý đi......
Vậy hay là thôi......
Vào lúc trời sáng, Lâm Trì ấn cái cổ bị sái của mình một chút, cảm giác thời gian mình ngủ dường như hơi dài.
Lúc đưa tay ngăn lại ánh mặt trời, Lâm Trì mới phát hiện...... Á, giống như không có mặc áo lót đã đi ngủ......
Quả nhiên là quá mệt nhọc, đại khái là từ trong thùng gỗ bò ra nàng liền trực tiếp ngủ đi.
Mặc quần áo xong, Lâm Trì vừa xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm vừa suy nghĩ làm sao lẻn vào chỗ của Mạch Khinh Trần xem bọn họ rốt cuộc là ý gì......
Tác giả :
Duy Hòa Tống Tử