Công Tử Điên Khùng
Chương 83: Chữa thương
Lâm Vân thấy Cam Dao đã đi ra ngoài, trong đầu lại có chút choáng váng, không dám chậm trễ nữa, vội vàng lấy một con dao nhỏ trong túi ba lô. Con dao này là hắn mang theo lúc rời khỏi sơn trang Tương Hồ. Cũng chính là con dao đã dùng để làm vòng cổ cho Hàn Vũ Tích.
Bỏ cái chăn mỏng trên người xuống, Lâm Vân để một cái áo vào trong miệng, cắn chặt lại. Dùng khí lực toàn thân phong bế mấy huyệt đạo xung quanh, rồi không chút do dự dùng con dao đâm vào bả vai để gỡ viên đạn.
Mặc dù đã phong bế mấy huyệt đạo, nhưng máu tươi vẫn bị bắn ra ngoài. Đau đớn kịch liệt, khiến cho Lâm Vân muốn hôn mê bất tỉnh. Lâm Vân biết hiện tại tuyệt đối không thể ngất đi. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không dám lấy viên đạn ở bên ngoài.
Một khi ở bên ngoài ngất đi. Lâm Vân chỉ có một con đường chết. Cho dù sau khi té xỉu, miệng vết thương sẽ tự động chữa trị, nhưng hắn có thể tùy lúc bị người khác phát hiện.
Trong nháy mắt máu tươi phun ra. Lâm Vân lại cử động con dao, một viên đạn bay ra từ bả vai, rơi xuống đất, vang lên một tiếng đinh. Lâm Vân tranh thủ thời gian vận chuyển lực lượng Tinh Vân, lần nữa tiến hành chữa thương.
Quả nhiên, sau khi lấy ra viên đạn, máu chảy ra đầy người, nhưng miệng vết thương cũng rất nhanh khép lại. Hơn nữa còn thong thả tự chữa trị. Lâm Vân tựa trên chăn, nhắm mắt lại, chậm rãi vận chuyển lực lượng Tinh Vân. Nhìn bề ngoài tưởng như hắn đang ngủ, nhưng chỉ có hắn biết, mình đã không việc gì rồi.
Tuy đã không sao, nhưng do mất máu quá nhiều, hắn vẫn rất chóng mặt. Hơn nữa. lại vừa mệt vừa đói, một chút khí lực cũng không có.
Lấy ra viên đạn. Lâm Vân khẳng định mình đã ổn. Hiện tại mình mới kết thành Tinh Vân, hậu quả nếu trúng đạn sẽ lớn hơn người bình thường rất nhiều. Nếu chậm trễ lấy ra viên đạn, thời gian càng dài càng nguy hiểm. Thậm chí có thể bị lực lượng Tinh Vân cắn trả, khiến cho đi đời nhà ma.
Chỉ cần mình tạo thành Tinh Hồn hoặc tiến lên một sao, viên đạn cho dù đánh trúng, cũng không ảnh hưởng gì. Huống chi, nếu tới lúc đó, người nào muốn dùng súng bắn trúng mình, cũng chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Tuy Cam Dao đã đi ra ngoài, nhưng vẫn vô cùng lo lắng. Một mực đợi hai tiếng, mắt thấy sắp 11h đêm, nhưng trong phòng của Lâm Vân vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cam Dao thật sự không nhịn được, đẩy cửa vào, muốn nhìn Lâm Vân có bị sao không. Chỉ thấy Lâm Vân tựa lên chăn, không chút nhúc nhích, cả người lại dính đầy máu.
- Lâm Vân, anh không sao chứ?
Cam Dao thấy thế, sợ tới mức trái tim như muốn rơi ra lồng ngực. Chẳng lẽ Lâm Vân không chịu được đã qua đời? Nước mắt lập tức rơi xuống, trong nội tâm thầm nói làm sao bây giờ?
Cũng không quan tâm Lâm Vân không mặc áo, trực tiếp đi tới vịn bả vai của Lâm Vân. Thân nhiệt vẫn còn ấm, còn có thể cứu. Cam Dao tranh thủ thời gian lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe cứu thương.
- Anh nói. Cam Dao muội muội à, em vịn anh làm gì? Có thể lấy chút nước và thức ăn cho anh ăn hay không?
Lâm Vân hữu khí vồ lực mở mắt, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Cam Dao, nói.
- A, anh không chết?
Cam Dao lại càng hoảng sợ, suýt nữa rơi điện thoại xuống đất.
- Em rất hy vọng anh chết à? Nếu anh chết trong này, không chừng em cũng bị hiềm nghi đấy.
Lâm Vân thực sự muốn nói nhiều một chút đề Cam Dao bình tĩnh lại. Nhưng hiện tại hắn rất khát, muốn nói cũng không nói nhiều được.
Cam Dao không so đo lời nói của Lâm Vân, vội vàng đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, đi tới bưng cho Lâm Vân uống. Lâm Vân môt hơi uống hết, nhìn xem Cam Dao tỏ ý hắn còn muốn uống tiếp.
Uống xong 6 cốc nước ấm. Lâm Vân mới bỏ cốc xuống, nói:
- Cảm ơn em, Cam Dao. Lần này em đã cứu tính mạng của anh, em đúng là một mỹ nữ đẹp từ bên trong lẫn bên ngoài.
Cam Dao liếc nhìn Lâm Vân, do hắn vẫn là người bệnh, nên nàng không muốn so đo với hắn. Tuy mình lớn lên không xấu, nhưng tuyệt đối không phải là mỹ nữ gì. Nàng vẫn có chút tự mình hiểu lấy. Nên dù Lâm Vân có khen nàng như vậy, nàng cũng không muốn thảo luận với hắn.
Cam Dao bưng một bát cháo đậu đỏ tới, Lâm Vân muốn trực tiếp cầm ăn, nhưng cánh tay của hắn hiện giờ thực sự không nhúc nhích được. Rơi vào đường cùng, đành phải nói:
- Nếu không, em cứ để ở đây, tí nữa anh đói bụng thì ăn.
Thấy trên cánh tay của Lâm Vân có quấn một cái khăn mặt. Cam Dao liền hiểu Lâm Vân không thế dùng tay ăn. Mới vừa rồi còn nói muốn ăn một chút gì đó, hiện tại lại nói tí nữa mới ăn.
Cũng may Cam Dao không muốn tranh luận với Lâm Vân, chỉ là bưng bát cháo, dùng muỗng bón cho hắn ăn. Tuy da mặt của Lâm Vân rât dày, nhưng lại sợ phá hỏng lòng tốt của Cam Dao, đành phải từng ngụm từng ngụm ăn hết bát cháo.
Cam Dao thấy Lâm Vân ăn rất ngon lành, cũng không hỏi hắn có ăn thêm không, trực tiếp đi ra bưng một bát nữa tới. Thẳng đến khi nồi cháo đã hết. Lâm Vân mới không ăn nữa.
Kỳ thực Lâm Vân còn chưa ăn no, nhưng nếu bảo Cam Dao nấu thêm cháo, thật sự có chút ngượng ngùng.
- Có cần em lau qua vết máu không?
Cam Dao thấy Lâm Vân đã ăn xong. Bởi vì vừa mới bón cho hắn ăn, nên khuôn mặt vân còn đỏ. Nhưng vẫn nhịn không rời đi. Hiện tại Lâm Vân đã tinh, giúp hắn lau người cũng có chút xấu hổ.
- Không cần, hôm nay cảm ơn em.
Lâm Vân đương nhiên nhìn ra vẻ do dự của Cam Dao. Liền biết để cho một cô gái giúp mình lau vết máu, có chút khó xử.
Cam Dao nhìn cả người Lâm Vân toàn là máu, trong lòng rất muốn lần nữa giúp hắn lau, nhưng lại không có ý tứ. Vừa rồi bón hắn ăn đã rất xấu hổ rồi. Hiện tại, khi hắn tỉnh, lại giúp hắn lau người, quả thực mắc cỡ chết người.
- Tốt lắm, em đi trước, có chuyện gì, anh cứ gọi em. Chỉ cần gõ gõ mặt tường này là em nghe thấy.
Cam Dao thu thập lại bát đũa, chỉ vào mặt tường chia hai phòng kia rồi rời đi.
Lâm Vân được bổ sung thức ăn và nước uống, thân thể khôi phục càng nhanh. Hai giờ sau, cánh tay của hắn đã khôi phục năng lực, vốn định đi tắm rửa. Nhưng ngẫm lại đã ba giờ đêm, còn không bằng ngủ tới ngày mai nói sau.
Ngày hôm sau. Cam Dao thức dậy rất sớm. Còn chưa kịp thay đổi quần áo ngủ đã chạy tới phòng của Lâm Vân. Cả đêm qua, không thấy Lâm Vân có động tĩnh gì. Không chỉ nói gõ tường, đến tiếng ho khan cũng không có.
Nàng đã sớm chuẩn bị xong, một khi Lâm Vân cần mình giúp hắn lau người, mình sẽ hồ trợ. Dù sao tình huống hiện tại của hắn rất nghiêm trọng.
Vì lo lắng cho hắn, mà đên tận hai giờ đêm hôm qua nàng mới ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy thì nghĩ tới việc Lâm Vân không nhờ nàng cái gì. Tranh thủ thời gian tới đây nhìn một chút, xem có xảy ra vấn đề gì hay không. Chính là khi mở cửa phòng hắn, thì phát hiện Lâm Vân ngủ rất say. Nhưng vừa đi vào phòng. Lâm Vân lại tỉnh. Nhìn thấy Cam Dao đi vào. Lâm Vân liền đứng lên.
Nếu không phải hôm qua do chính nàng cõng Lâm Vân về, nàng còn tưởng Lâm Vân là giả vờ. Một người bị thương nặng sắp chết, lại có thể khôi phục nhanh chóng như vậy? Cam Dao thấy Lâm Vân không có việc gì, lập tức ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
- Cửa vì sao không khóa? Ah, Tiểu Cam đi ra từ phòng của Tiểu Lâm?
Bác gái chủ nhà muốn nhờ Cam Dao vài việc. Sợ nàng ta đi làm, cố ý tới sớm một chút, nhưng lại phát hiện cửa không khóa. Tưởng là Cam Dao quên khóa cửa, lúc đi vào lại trông thấy Cam Dao mặc đồ ngủ đi ra từ căn phòng của Lâm Vân.
- Cam Dao, còn cái chăn của em nè, cầm về đi. Ở trên có dính chút máu, em phải giật qua mới sạch. Truyện Sắc Hiệp -
Trong phòng truyền tới tiếng gọi của Lâm Vân.
Bỏ cái chăn mỏng trên người xuống, Lâm Vân để một cái áo vào trong miệng, cắn chặt lại. Dùng khí lực toàn thân phong bế mấy huyệt đạo xung quanh, rồi không chút do dự dùng con dao đâm vào bả vai để gỡ viên đạn.
Mặc dù đã phong bế mấy huyệt đạo, nhưng máu tươi vẫn bị bắn ra ngoài. Đau đớn kịch liệt, khiến cho Lâm Vân muốn hôn mê bất tỉnh. Lâm Vân biết hiện tại tuyệt đối không thể ngất đi. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không dám lấy viên đạn ở bên ngoài.
Một khi ở bên ngoài ngất đi. Lâm Vân chỉ có một con đường chết. Cho dù sau khi té xỉu, miệng vết thương sẽ tự động chữa trị, nhưng hắn có thể tùy lúc bị người khác phát hiện.
Trong nháy mắt máu tươi phun ra. Lâm Vân lại cử động con dao, một viên đạn bay ra từ bả vai, rơi xuống đất, vang lên một tiếng đinh. Lâm Vân tranh thủ thời gian vận chuyển lực lượng Tinh Vân, lần nữa tiến hành chữa thương.
Quả nhiên, sau khi lấy ra viên đạn, máu chảy ra đầy người, nhưng miệng vết thương cũng rất nhanh khép lại. Hơn nữa còn thong thả tự chữa trị. Lâm Vân tựa trên chăn, nhắm mắt lại, chậm rãi vận chuyển lực lượng Tinh Vân. Nhìn bề ngoài tưởng như hắn đang ngủ, nhưng chỉ có hắn biết, mình đã không việc gì rồi.
Tuy đã không sao, nhưng do mất máu quá nhiều, hắn vẫn rất chóng mặt. Hơn nữa. lại vừa mệt vừa đói, một chút khí lực cũng không có.
Lấy ra viên đạn. Lâm Vân khẳng định mình đã ổn. Hiện tại mình mới kết thành Tinh Vân, hậu quả nếu trúng đạn sẽ lớn hơn người bình thường rất nhiều. Nếu chậm trễ lấy ra viên đạn, thời gian càng dài càng nguy hiểm. Thậm chí có thể bị lực lượng Tinh Vân cắn trả, khiến cho đi đời nhà ma.
Chỉ cần mình tạo thành Tinh Hồn hoặc tiến lên một sao, viên đạn cho dù đánh trúng, cũng không ảnh hưởng gì. Huống chi, nếu tới lúc đó, người nào muốn dùng súng bắn trúng mình, cũng chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Tuy Cam Dao đã đi ra ngoài, nhưng vẫn vô cùng lo lắng. Một mực đợi hai tiếng, mắt thấy sắp 11h đêm, nhưng trong phòng của Lâm Vân vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cam Dao thật sự không nhịn được, đẩy cửa vào, muốn nhìn Lâm Vân có bị sao không. Chỉ thấy Lâm Vân tựa lên chăn, không chút nhúc nhích, cả người lại dính đầy máu.
- Lâm Vân, anh không sao chứ?
Cam Dao thấy thế, sợ tới mức trái tim như muốn rơi ra lồng ngực. Chẳng lẽ Lâm Vân không chịu được đã qua đời? Nước mắt lập tức rơi xuống, trong nội tâm thầm nói làm sao bây giờ?
Cũng không quan tâm Lâm Vân không mặc áo, trực tiếp đi tới vịn bả vai của Lâm Vân. Thân nhiệt vẫn còn ấm, còn có thể cứu. Cam Dao tranh thủ thời gian lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe cứu thương.
- Anh nói. Cam Dao muội muội à, em vịn anh làm gì? Có thể lấy chút nước và thức ăn cho anh ăn hay không?
Lâm Vân hữu khí vồ lực mở mắt, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Cam Dao, nói.
- A, anh không chết?
Cam Dao lại càng hoảng sợ, suýt nữa rơi điện thoại xuống đất.
- Em rất hy vọng anh chết à? Nếu anh chết trong này, không chừng em cũng bị hiềm nghi đấy.
Lâm Vân thực sự muốn nói nhiều một chút đề Cam Dao bình tĩnh lại. Nhưng hiện tại hắn rất khát, muốn nói cũng không nói nhiều được.
Cam Dao không so đo lời nói của Lâm Vân, vội vàng đi ra ngoài rót một cốc nước ấm, đi tới bưng cho Lâm Vân uống. Lâm Vân môt hơi uống hết, nhìn xem Cam Dao tỏ ý hắn còn muốn uống tiếp.
Uống xong 6 cốc nước ấm. Lâm Vân mới bỏ cốc xuống, nói:
- Cảm ơn em, Cam Dao. Lần này em đã cứu tính mạng của anh, em đúng là một mỹ nữ đẹp từ bên trong lẫn bên ngoài.
Cam Dao liếc nhìn Lâm Vân, do hắn vẫn là người bệnh, nên nàng không muốn so đo với hắn. Tuy mình lớn lên không xấu, nhưng tuyệt đối không phải là mỹ nữ gì. Nàng vẫn có chút tự mình hiểu lấy. Nên dù Lâm Vân có khen nàng như vậy, nàng cũng không muốn thảo luận với hắn.
Cam Dao bưng một bát cháo đậu đỏ tới, Lâm Vân muốn trực tiếp cầm ăn, nhưng cánh tay của hắn hiện giờ thực sự không nhúc nhích được. Rơi vào đường cùng, đành phải nói:
- Nếu không, em cứ để ở đây, tí nữa anh đói bụng thì ăn.
Thấy trên cánh tay của Lâm Vân có quấn một cái khăn mặt. Cam Dao liền hiểu Lâm Vân không thế dùng tay ăn. Mới vừa rồi còn nói muốn ăn một chút gì đó, hiện tại lại nói tí nữa mới ăn.
Cũng may Cam Dao không muốn tranh luận với Lâm Vân, chỉ là bưng bát cháo, dùng muỗng bón cho hắn ăn. Tuy da mặt của Lâm Vân rât dày, nhưng lại sợ phá hỏng lòng tốt của Cam Dao, đành phải từng ngụm từng ngụm ăn hết bát cháo.
Cam Dao thấy Lâm Vân ăn rất ngon lành, cũng không hỏi hắn có ăn thêm không, trực tiếp đi ra bưng một bát nữa tới. Thẳng đến khi nồi cháo đã hết. Lâm Vân mới không ăn nữa.
Kỳ thực Lâm Vân còn chưa ăn no, nhưng nếu bảo Cam Dao nấu thêm cháo, thật sự có chút ngượng ngùng.
- Có cần em lau qua vết máu không?
Cam Dao thấy Lâm Vân đã ăn xong. Bởi vì vừa mới bón cho hắn ăn, nên khuôn mặt vân còn đỏ. Nhưng vẫn nhịn không rời đi. Hiện tại Lâm Vân đã tinh, giúp hắn lau người cũng có chút xấu hổ.
- Không cần, hôm nay cảm ơn em.
Lâm Vân đương nhiên nhìn ra vẻ do dự của Cam Dao. Liền biết để cho một cô gái giúp mình lau vết máu, có chút khó xử.
Cam Dao nhìn cả người Lâm Vân toàn là máu, trong lòng rất muốn lần nữa giúp hắn lau, nhưng lại không có ý tứ. Vừa rồi bón hắn ăn đã rất xấu hổ rồi. Hiện tại, khi hắn tỉnh, lại giúp hắn lau người, quả thực mắc cỡ chết người.
- Tốt lắm, em đi trước, có chuyện gì, anh cứ gọi em. Chỉ cần gõ gõ mặt tường này là em nghe thấy.
Cam Dao thu thập lại bát đũa, chỉ vào mặt tường chia hai phòng kia rồi rời đi.
Lâm Vân được bổ sung thức ăn và nước uống, thân thể khôi phục càng nhanh. Hai giờ sau, cánh tay của hắn đã khôi phục năng lực, vốn định đi tắm rửa. Nhưng ngẫm lại đã ba giờ đêm, còn không bằng ngủ tới ngày mai nói sau.
Ngày hôm sau. Cam Dao thức dậy rất sớm. Còn chưa kịp thay đổi quần áo ngủ đã chạy tới phòng của Lâm Vân. Cả đêm qua, không thấy Lâm Vân có động tĩnh gì. Không chỉ nói gõ tường, đến tiếng ho khan cũng không có.
Nàng đã sớm chuẩn bị xong, một khi Lâm Vân cần mình giúp hắn lau người, mình sẽ hồ trợ. Dù sao tình huống hiện tại của hắn rất nghiêm trọng.
Vì lo lắng cho hắn, mà đên tận hai giờ đêm hôm qua nàng mới ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy thì nghĩ tới việc Lâm Vân không nhờ nàng cái gì. Tranh thủ thời gian tới đây nhìn một chút, xem có xảy ra vấn đề gì hay không. Chính là khi mở cửa phòng hắn, thì phát hiện Lâm Vân ngủ rất say. Nhưng vừa đi vào phòng. Lâm Vân lại tỉnh. Nhìn thấy Cam Dao đi vào. Lâm Vân liền đứng lên.
Nếu không phải hôm qua do chính nàng cõng Lâm Vân về, nàng còn tưởng Lâm Vân là giả vờ. Một người bị thương nặng sắp chết, lại có thể khôi phục nhanh chóng như vậy? Cam Dao thấy Lâm Vân không có việc gì, lập tức ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
- Cửa vì sao không khóa? Ah, Tiểu Cam đi ra từ phòng của Tiểu Lâm?
Bác gái chủ nhà muốn nhờ Cam Dao vài việc. Sợ nàng ta đi làm, cố ý tới sớm một chút, nhưng lại phát hiện cửa không khóa. Tưởng là Cam Dao quên khóa cửa, lúc đi vào lại trông thấy Cam Dao mặc đồ ngủ đi ra từ căn phòng của Lâm Vân.
- Cam Dao, còn cái chăn của em nè, cầm về đi. Ở trên có dính chút máu, em phải giật qua mới sạch. Truyện Sắc Hiệp -
Trong phòng truyền tới tiếng gọi của Lâm Vân.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ