Công Tử Điên Khùng
Chương 53: Áo lót nữ
Lâm Vân đi vào gian phòng, do gian phòng đã trống trơn, nên Lâm Vân chỉ mất ít thời gian quét dọn. Hắn chuẩn bị tu luyện luôn hôm nay. Vài ngày nghỉ trước, ở trong khách sạn hắn đã khôi phục hoàn toàn lực lượng Tinh Vân. Bây giờ là đến quá trình hình thành Tinh Hồn. Lâm Vân tính toán cần phải mất nửa năm mới có thể hình thành Tinh Hồn.
Tuy hình thành Tinh Hồn không có nguy hiểm như khi hình thành Tinh Nguyên, nhưng đây cũng là một bước mấu chốt trong toàn bộ quá trình Tu Tinh. Nó có quan hệ rất lớn trong việc về sau có thể Tu Tinh cao hơn hay không.
Ở đại lục Thiên Hồng, rất nhiều Tu Tinh Giả, bởi vì Tinh Hồn hình thành không hoàn thiện, cho nên không thể tu hành được đến cấp độ cao. Lâm Vân đương nhiên biết rõ điều này. Có ba bước mấu chốt để tu luyện tới Cửu Tinh, mà bước thứ nhất chính là hình thành Tinh Hồn. Tinh Hồn càng thuần khuyết thì nền tảng Tu Tinh càng cao. Mà có nền tảng rồi, thì tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Kỳ thực, Tinh Hồn ở thế giới Tu Chân, tương đương với Trúc Cơ. Chỉ khi đến Trúc Cơ, mới có thể tu luyện lên. Cho nên, một bước này, Lâm Vân sẽ không qua loa.
Lấy đồ đạc từ trong bọc hành lý ra, sắp xếp một lát Vứt bỏ một ít quần áo rách nát đi, đến chiều lại mua vài bộ mới. Đã muốn an tâm tu luyện, thì mấy việc lặt vặt này phải an bài tốt.
Một cái hộp màu bạc rơi ra từ trong túi hành lý của Lâm Vân. Ừ, chính là cái hộp mà Lâm Vân thuận tay lấy được từ nữ tặc trên xe lửa kia.
Nghĩ tới vẻ buồn bực của nữ tặc kia, Lâm Vân thật sự muốn cười một tiếng. Không biết bên trong cái hộp là cái gì. Phỏng chừng cũng không phải đồ vật quý trọng. Bất quá, cái hộp này, thoạt nhìn lại rất xa xỉ. Nghĩ tới sự tích "Lấy gùi bỏ ngọc", hắn cười ha hả.
Mở cái hộp ra, Lâm Vân liền ngây ngẩn cả người. "Ngũ Thải Phỉ"? Đồ chơi này ở đại lục Thiên Hồng gọi là "Ngũ Thải Thạch", coi như là một loại bảo thạch tương đối trân quý. Nhưng Lâm Vân đã nhìn thấy qua những bảo thạch còn trân quý hơn nó rất nhiều, nên cũng không quá để ý. Tuy vậy, hắn vẫn biết, giá của bảo thạch này ở Địa Cầu tương đối đắt.
Chẳng lẽ, gia cảnh của nữ tử đeo khẩu trang kia rất giàu? "Ngũ Thải Phỉ" như vậy cũng có thể tùy tiện để vào trong túi xách, bị mất còn không biết. Bất quá, Lâm Vân cũng biết, trên Địa Cầu có rát nhiều gia tộc và tài phiệt, chút tiền ấy đối với bọn họ chả khác gì chín trâu mất một sợi lông.
Mặc dù viên "Ngũ Thải Phỉ"này không phải là Lâm Vân lấy trực tiếp từ trên người nữ tử đeo khẩu trang kia, nhưng dù sao cũng là đồ đạc của nàng ta. Nên cũng không có tâm tư lấy nó làm của riêng.
Không chỉ nói là một viên "Ngũ Thải Phỉ". Cho dù là một đồ vật quý giá hơn nó gấp ngàn lần, Lâm Vân cũng không để vào trong mắt.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của bác chủ nhà tương đối cao. Lúc Lâm Vân chuản bị đi ra ngoài ăn cơm, đồ vật đã được đưa tới.
Lâm Vân thầm than, nếu nhân viên của công ty Hồng Tường cũng tích cực làm việc như bác gái này, phỏng chừng đã không xảy ra tình huống như vậy. Mấy vật dụng hàng ngày này không tệ lắm, không phải là qua loa mua, Lâm Vân thấy vậy cũng thỏa mãn. Cho nên, hắn có chút hảo cảm với bác gái này. Cầm trong tay tiền của người khác, nhưng có thể suy nghĩ cho đối phương, nói rõ nhân phẩm của bác gái này không xấu.
- Chào bác, cháu muốn đi ra ngoài một lát, tối mới về. Mấy đồ đạc kia bác giúp cháu cất vào phòng. Cảm ơn bác trước nhé.
Lâm Vân miệng ngọt xớt nói chuyện với bác gái.
Bác gái uốn éo cái mông, phi thường cao hứng đáp ứng:
- Tiểu tử, cháu yên tâm đi, bác cam đoan sắp xếp tốt đồ đạc cho cháu.
Lâm Vân đi dạo trên đường, mua một vài bộ quần áo.
Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị trở về, lại phát hiện mình đã tới cửa hàng bán quần áo cho nữ Hương Tân. Nhìn bên ngoài, cửa hàng được thiết kế rất sang trong, tông màu chủ đạo là màu hồng nhạt.
Lâm Vân không khỏi thầm than. Người thiết kế cửa hàng này chắc là chuyên gia. Không biết công ty Hồng Tường có quầy hàng bán áo lót nào ở đây không. Nếu có thì mình vừa vặn tới đó để tìm hiểu tình hình. Nên hắn liền đi vào cửa hàng.
Người bảo vệ trông thấy Lâm Vân ăn mặc như nhà quê lại đi vào cửa hàng sang trọng như vậy, thiếu chút nữa muốn ngăn cản. Bất quá, nhìn khí phách thong dong của người thanh niên kia, khiến người bảo vệ không dám tiến lên. Bởi vì y đang nghĩ tới, rất nhiều kẻ có tiền thích chơi kiểu giả heo ăn thịt hổ này.
Tầng một là bán áo khoác cho nữ. Đủ loại nhãn hiệu áo khoác đều có. Nhưng Lâm Vân đi dạo một vòng, mới phát hiện, giá thấp nhất cũng phải 999 nguyên. Mấy bộ quần áo này, tùy tiện nhìn giá một cái, đã là hơn mười nghìn, hơn trăm nghìn nguyên. Thậm chí còn có vài trăm nghìn nguyên. Quả nhiên, nơi này chỉ bán cho kẻ có tiền.
Đi lên tầng hai, là bán quần áo lót cho nữ. Còn tầng ba và tầng bốn bán cái gì, Lâm Vân chẳng muốn đi xem. Chuẩn bị đi dạo một vòng ở tầng hai rồi rời đi.
Ở tầng hai, những sản phẩm mang nhãn hiệu của Hòa Phong hầu như chiếm bảy phần diện tích của nơi này. Hai phần là những nhãn hiệu nổi tiếng của thế giới, chỉ có một phần là các sản phẩm của quốc nội. Lâm Vân đi dạo đã lâu, mới phát hiện có một quầy hàng nhỏ có ghi Hồng Tường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Xem ra, nơi đây chính là thiên hạ của Hòa Phong a. Chỉ cần nhìn sản phẩm bày bán ở đây là biết. Phỏng chừng ở các cửa hàng khác cũng như vậy.
Sản phẩm của Hòa Phong chiếm diện tích lớn nhất trên tầng 2, sinh ý cũng rất tốt. Các chỗ khác thì ít người hơn. Hơn nữa, Hoàn Phong không những chiếm diện tích lớn, mà họ còn thiết kế quầy hàng vô cùng tinh mỹ. Đủ loại hàng mẫu, đủ loại màu sắc, chủng loại, hình thức, nhiều không kể xiết.
Chẳng lẽ, áo lót của Hòa Phong hơn xa Hồng Tường sao? Hơn cả các nhãn hiệu khác? Hay là có nguyên nhân khác?
Lâm Vân đi tới quầy hàng của Hòa Phong, một cô gái có tướng mạo khả ái lập tức đi lên đón chào:
- Tiên sinh, ngài là muốn mua áo lót cho vợ của mình phải không?
Không có vì Lâm Vân ăn mặc quê mùa mà khinh thị.
- Đúng vậy, nhưng ta muốn xem thêm một lát.
Lâm Vân nói xong lại đi tiếp
Ở trong đang có hai nữ nhận chọn áo lót. Một phụ nữ trung niên hơn 40, một thiếu nữ tuổi chưa tới 20. Lúc Lâm Vân tiến vào, các nàng đang đứng chọn áo lót đặt trên kệ. Tất quả áo lót đặt ở bên ngoài đều là hàng mẫu, chỉ cho khách hàng chọn lựa, chứ không bán luôn.
Trông thấy Lâm Vân đi vào, phụ nữ trung niên có chút nhíu mày. Nhưng trong chớp mắt, lại tiếp tục cùng thiếu nữ kia chọn lựa áo lót.
Lâm Vân đi vào nhìn qua một cái, hóa ra một cái áo lót còn có nhiều hoa văn bên trong như vậy, khó trách là một sản phẩm dễ kiếm tiền. Không nói tới mấy áo lót sexy, cho dù áo lót bình thường cũng chia làm nhiều loại.
Áo lót ở nhà, áo lót đi làm, áo lót thể thao, áo lót đi dạ hội, áo quấn ngực làm bằng sợi tổng hợp. Rất nhiều kiểu thiết kế, từ thêu hoa, gắn ren, lót bông gì đó, không thiếu kiểu gì cả.
Nhìn nhiều kiểu áo lót như vậy, Lâm Vân mới hiểu, nếu không phải là ngươi trong ngành, thì không hiểu sự phức tạp trong đó. Lâm vân khẳng định áo lót cho nữ ở đại lục Thiên Hồng, chắc chắn sẽ nhiều hơn nơi này, nhưng hắn chưa có may mắn cởi qua một cái nào…
Tuy hình thành Tinh Hồn không có nguy hiểm như khi hình thành Tinh Nguyên, nhưng đây cũng là một bước mấu chốt trong toàn bộ quá trình Tu Tinh. Nó có quan hệ rất lớn trong việc về sau có thể Tu Tinh cao hơn hay không.
Ở đại lục Thiên Hồng, rất nhiều Tu Tinh Giả, bởi vì Tinh Hồn hình thành không hoàn thiện, cho nên không thể tu hành được đến cấp độ cao. Lâm Vân đương nhiên biết rõ điều này. Có ba bước mấu chốt để tu luyện tới Cửu Tinh, mà bước thứ nhất chính là hình thành Tinh Hồn. Tinh Hồn càng thuần khuyết thì nền tảng Tu Tinh càng cao. Mà có nền tảng rồi, thì tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Kỳ thực, Tinh Hồn ở thế giới Tu Chân, tương đương với Trúc Cơ. Chỉ khi đến Trúc Cơ, mới có thể tu luyện lên. Cho nên, một bước này, Lâm Vân sẽ không qua loa.
Lấy đồ đạc từ trong bọc hành lý ra, sắp xếp một lát Vứt bỏ một ít quần áo rách nát đi, đến chiều lại mua vài bộ mới. Đã muốn an tâm tu luyện, thì mấy việc lặt vặt này phải an bài tốt.
Một cái hộp màu bạc rơi ra từ trong túi hành lý của Lâm Vân. Ừ, chính là cái hộp mà Lâm Vân thuận tay lấy được từ nữ tặc trên xe lửa kia.
Nghĩ tới vẻ buồn bực của nữ tặc kia, Lâm Vân thật sự muốn cười một tiếng. Không biết bên trong cái hộp là cái gì. Phỏng chừng cũng không phải đồ vật quý trọng. Bất quá, cái hộp này, thoạt nhìn lại rất xa xỉ. Nghĩ tới sự tích "Lấy gùi bỏ ngọc", hắn cười ha hả.
Mở cái hộp ra, Lâm Vân liền ngây ngẩn cả người. "Ngũ Thải Phỉ"? Đồ chơi này ở đại lục Thiên Hồng gọi là "Ngũ Thải Thạch", coi như là một loại bảo thạch tương đối trân quý. Nhưng Lâm Vân đã nhìn thấy qua những bảo thạch còn trân quý hơn nó rất nhiều, nên cũng không quá để ý. Tuy vậy, hắn vẫn biết, giá của bảo thạch này ở Địa Cầu tương đối đắt.
Chẳng lẽ, gia cảnh của nữ tử đeo khẩu trang kia rất giàu? "Ngũ Thải Phỉ" như vậy cũng có thể tùy tiện để vào trong túi xách, bị mất còn không biết. Bất quá, Lâm Vân cũng biết, trên Địa Cầu có rát nhiều gia tộc và tài phiệt, chút tiền ấy đối với bọn họ chả khác gì chín trâu mất một sợi lông.
Mặc dù viên "Ngũ Thải Phỉ"này không phải là Lâm Vân lấy trực tiếp từ trên người nữ tử đeo khẩu trang kia, nhưng dù sao cũng là đồ đạc của nàng ta. Nên cũng không có tâm tư lấy nó làm của riêng.
Không chỉ nói là một viên "Ngũ Thải Phỉ". Cho dù là một đồ vật quý giá hơn nó gấp ngàn lần, Lâm Vân cũng không để vào trong mắt.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của bác chủ nhà tương đối cao. Lúc Lâm Vân chuản bị đi ra ngoài ăn cơm, đồ vật đã được đưa tới.
Lâm Vân thầm than, nếu nhân viên của công ty Hồng Tường cũng tích cực làm việc như bác gái này, phỏng chừng đã không xảy ra tình huống như vậy. Mấy vật dụng hàng ngày này không tệ lắm, không phải là qua loa mua, Lâm Vân thấy vậy cũng thỏa mãn. Cho nên, hắn có chút hảo cảm với bác gái này. Cầm trong tay tiền của người khác, nhưng có thể suy nghĩ cho đối phương, nói rõ nhân phẩm của bác gái này không xấu.
- Chào bác, cháu muốn đi ra ngoài một lát, tối mới về. Mấy đồ đạc kia bác giúp cháu cất vào phòng. Cảm ơn bác trước nhé.
Lâm Vân miệng ngọt xớt nói chuyện với bác gái.
Bác gái uốn éo cái mông, phi thường cao hứng đáp ứng:
- Tiểu tử, cháu yên tâm đi, bác cam đoan sắp xếp tốt đồ đạc cho cháu.
Lâm Vân đi dạo trên đường, mua một vài bộ quần áo.
Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị trở về, lại phát hiện mình đã tới cửa hàng bán quần áo cho nữ Hương Tân. Nhìn bên ngoài, cửa hàng được thiết kế rất sang trong, tông màu chủ đạo là màu hồng nhạt.
Lâm Vân không khỏi thầm than. Người thiết kế cửa hàng này chắc là chuyên gia. Không biết công ty Hồng Tường có quầy hàng bán áo lót nào ở đây không. Nếu có thì mình vừa vặn tới đó để tìm hiểu tình hình. Nên hắn liền đi vào cửa hàng.
Người bảo vệ trông thấy Lâm Vân ăn mặc như nhà quê lại đi vào cửa hàng sang trọng như vậy, thiếu chút nữa muốn ngăn cản. Bất quá, nhìn khí phách thong dong của người thanh niên kia, khiến người bảo vệ không dám tiến lên. Bởi vì y đang nghĩ tới, rất nhiều kẻ có tiền thích chơi kiểu giả heo ăn thịt hổ này.
Tầng một là bán áo khoác cho nữ. Đủ loại nhãn hiệu áo khoác đều có. Nhưng Lâm Vân đi dạo một vòng, mới phát hiện, giá thấp nhất cũng phải 999 nguyên. Mấy bộ quần áo này, tùy tiện nhìn giá một cái, đã là hơn mười nghìn, hơn trăm nghìn nguyên. Thậm chí còn có vài trăm nghìn nguyên. Quả nhiên, nơi này chỉ bán cho kẻ có tiền.
Đi lên tầng hai, là bán quần áo lót cho nữ. Còn tầng ba và tầng bốn bán cái gì, Lâm Vân chẳng muốn đi xem. Chuẩn bị đi dạo một vòng ở tầng hai rồi rời đi.
Ở tầng hai, những sản phẩm mang nhãn hiệu của Hòa Phong hầu như chiếm bảy phần diện tích của nơi này. Hai phần là những nhãn hiệu nổi tiếng của thế giới, chỉ có một phần là các sản phẩm của quốc nội. Lâm Vân đi dạo đã lâu, mới phát hiện có một quầy hàng nhỏ có ghi Hồng Tường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Xem ra, nơi đây chính là thiên hạ của Hòa Phong a. Chỉ cần nhìn sản phẩm bày bán ở đây là biết. Phỏng chừng ở các cửa hàng khác cũng như vậy.
Sản phẩm của Hòa Phong chiếm diện tích lớn nhất trên tầng 2, sinh ý cũng rất tốt. Các chỗ khác thì ít người hơn. Hơn nữa, Hoàn Phong không những chiếm diện tích lớn, mà họ còn thiết kế quầy hàng vô cùng tinh mỹ. Đủ loại hàng mẫu, đủ loại màu sắc, chủng loại, hình thức, nhiều không kể xiết.
Chẳng lẽ, áo lót của Hòa Phong hơn xa Hồng Tường sao? Hơn cả các nhãn hiệu khác? Hay là có nguyên nhân khác?
Lâm Vân đi tới quầy hàng của Hòa Phong, một cô gái có tướng mạo khả ái lập tức đi lên đón chào:
- Tiên sinh, ngài là muốn mua áo lót cho vợ của mình phải không?
Không có vì Lâm Vân ăn mặc quê mùa mà khinh thị.
- Đúng vậy, nhưng ta muốn xem thêm một lát.
Lâm Vân nói xong lại đi tiếp
Ở trong đang có hai nữ nhận chọn áo lót. Một phụ nữ trung niên hơn 40, một thiếu nữ tuổi chưa tới 20. Lúc Lâm Vân tiến vào, các nàng đang đứng chọn áo lót đặt trên kệ. Tất quả áo lót đặt ở bên ngoài đều là hàng mẫu, chỉ cho khách hàng chọn lựa, chứ không bán luôn.
Trông thấy Lâm Vân đi vào, phụ nữ trung niên có chút nhíu mày. Nhưng trong chớp mắt, lại tiếp tục cùng thiếu nữ kia chọn lựa áo lót.
Lâm Vân đi vào nhìn qua một cái, hóa ra một cái áo lót còn có nhiều hoa văn bên trong như vậy, khó trách là một sản phẩm dễ kiếm tiền. Không nói tới mấy áo lót sexy, cho dù áo lót bình thường cũng chia làm nhiều loại.
Áo lót ở nhà, áo lót đi làm, áo lót thể thao, áo lót đi dạ hội, áo quấn ngực làm bằng sợi tổng hợp. Rất nhiều kiểu thiết kế, từ thêu hoa, gắn ren, lót bông gì đó, không thiếu kiểu gì cả.
Nhìn nhiều kiểu áo lót như vậy, Lâm Vân mới hiểu, nếu không phải là ngươi trong ngành, thì không hiểu sự phức tạp trong đó. Lâm vân khẳng định áo lót cho nữ ở đại lục Thiên Hồng, chắc chắn sẽ nhiều hơn nơi này, nhưng hắn chưa có may mắn cởi qua một cái nào…
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ