Công Tử Điên Khùng
Chương 314: Chiến đấu thảm khốc
Vài tia điện rơi xuống bên cạnh Lâm Vân, Lâm Vân tranh thủ thời gian dùng tinh lực tạo một vòng bảo hộ rồi đi nhanh vào bên trong. Không nghĩ tới cốc Tử Vong này thoạt nhìn không lớn, nhưng khi đi vào thì lại mênh mông vô bờ.
Lâm Vân cũng minh bạch vì sao có nhiều động vật chết ở chỗ này như vậy. Một là vì nơi này có rất nhiều tia chớp. Cho dù không chết bị tia chớp đánh trúng thì cũng bị tên Lưu Vu và hai người đệ tử của y đánh chết.
Lâm Vân thầm nghĩ cái tên Lưu Vu kia chết cũng không hết tội. Không biết bọn chúng đã giết bao nhiêu người rồi. Nhất định là người xâm nhập vào đều bị bọn chúng giết chết.
Kết giới của Côn Luân Tiên Cảnh và Địa Ngục Môn không phải rất khó tìm. Có lẽ đối với một người bình thường, tìm vô số năm cũng không có biện pháp nào vào được. Nhưng với Lâm Vân, người đã nghiên cứu trận pháp và cấm chế lâu như vậy, thì rất dễ dàng tìm thấy kết giới trong cốc Tử Vong.
Ở bên cạnh không xa có một sơn động rất lớn. Sơn động đó bị cấm chế che dấu. Mặc dù cấm chế ở đây phức tạp hơn nhiều so với cấm chế vào Bát Quái Môn ở núi Tây Lương. Nhưng với nhãn lực hiện tại của Lâm Vân, vẫn có thể nhìn ra.
Lâm Vân không chút do dự đi vào sơn động đó. Xem ra nơi này chính là nơi sinh sống của tên Lưu Vu kia. Ở trong chỉ có một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Lâm Vân cố ý tìm vài vòng, nhưng chỉ phát hiện được một ít tài liệu. Mà nửa khối linh thạch cũng không thấy. Thầm than các Luyện Khí Sĩ thật là nghèo kiết xác.
Vì thời gian cấp bách, nên Lâm Vân dùng cả ngày lẫn đêm để bố trí mấy trận pháp. Hai ngày sau, tài liệu trong tay của Lâm Vân đã sử dụng hết, trận pháp cũng bố trí được trên trăm cái.
Nhưng Lâm Vân không có một chút cao hứng nào. Những trận pháp này muốn ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh một tiếng cũng khó khăn. Nói gì tới bốn mươi tám tiếng. Thần sắc của Lâm Vân rất chán chường, không biết nên làm thế nào cho phải.
Chỉ còn hơn hai mươi tiếng nữa là Lão tổ kia đi ra rồi. Lâm Vân buồn bực ngồi xuống đất. Chẳng lẽ mình phải nhận mệnh sao?
Kiểm tra Tinh Giới của mình, không có bất kỳ một thứ nào có lực công kích mạnh. Đều toàn là một ít vật phẩm bình thường. Lợi hại nhất chính là thanh thiết kiếm mà tìm được ở Thập Bát Lí Trang. Trừ cái đó ra còn có Phi Vân Trùy và số linh thạch mà Vũ Tích đưa cho mình. Cộng thêm hai mươi viên linh thạch của mình mà thôi.
Tuy nhiên còn có một thẻ ngọc còn chưa nhìn. Lúc đầu ở trên hòn đảo nhỏ kia, do thần thức của mình quá thấp nên không nhìn thấy, không biết hiện tại thế nào. Cái thẻ ngọc này chính là tìm được ở núi tuyết Misimi. Lâm Vân thử dùng thần thức kiểm tra.
Khiến hắn kinh hỉ đó là hắn có thể nhìn thấy chữ ở bên trên tấm thế ngọc. Xem ra phải tu vị ba sao mới đủ. Tuy nhiên, Lâm Vân lại rơi vào thất vọng. Ở trên cái thẻ ngọc này chỉ ghi chép đơn giản một số tâm đắc khi tu luyện và giới thiệu một vài khu vực kỳ bí mà thôi.
Về sau thì không nhìn được, chỉ thấy mơ hồ. Xem ra là do thần trí của mình vẫn không đủ. Chỉ có thể nhìn thấy một phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lâm Vân chán nản thu hồi thẻ ngọc lại, tâm tình càng thêm buồn bực. Nếu như tên lão tổ Côn Luân kia lúc đi đường bị ngã chết thì thật tốt. Đỡ phải lo lắng y có thể đi ra hại người. Nhưng một lão tổ cấp Nguyên Anh có thể ngã chết sao? Lâm Vân chỉ tự sướng mà thôi, chứ không có biện pháp nào cả.
Vài tiếng Oanh oanh vang lên, cả kết giới đều run rẩy. Lâm Vân liền biết lão tổ Côn Luân muốn đi ra. Trong lòng lập tức khẩn trương.
Lâm Vân muốn đợi y ra rồi nghĩ biện pháp chặn y lại, chẳng hạn như tâm sự với y một lúc. Nhưng trong chớp mắt Lâm Vân đã buông tha cho ý nghĩ này. Nói chuyện với y cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Đây chính là Nguyên Anh lão quái a. Lúc vừa ra khẳng định y đã phát hiện ra khốn trận của mình. Còn không bằng thừa dịp chân khí của y đang tán loạn, thừa dịp đánh lén.
Một thân ảnh vừa mới mơ hồ xuất hiện, còn không ngưng thực, Lâm Vân đã cầm cây kiếm sắt, dùng tinh lực toàn thân chém xuống.
Vài tiếng nổ Oành oành vang lên. Kiếm sắt đã chém trúng vào mặt của hư ảnh. Một tiếng kêu rên rỉ tức giận truyền tới. Chiêu đánh lén vừa rồi của Lâm Vân nhất định đã làm y bị thương. Đang chuẩn bị tiếp tục ra chiêu, thì một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện. Là một tên đạo sĩ trung niên.
- Lá gan thật không nhỏ, ngươi là đệ tử của ai? Ủa…
Tên đao sĩ kia ồ lên một tiếng, đột nhiên im lặng, sắc mặt càng thêm âm trầm. Y biết lần tập kích này không phải là ngẫu nhiên mà là cố ý. Nhìn những trận pháp xung quanh kia là biết.
Lâm Vân nhìn người đạo sĩ trung niên này nắm lấy thanh kiếm của mình, là biết y chính là lão tổ Côn Luân. Tròng lòng lập tức chìm tới đáy cốc. Hắn chưa từng gặp qua tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng thật không ngờ mình lại kém y xa như vậy, thế này còn đánh đấm gì nữa.
Còn muốn ngăn trở y bốn mươi tám tiếng? Cho dù bốn mươi tám giây cũng khó khăn.
Lâm Vân biết mình sắp phải chết không thể nghi ngờ. Trong lòng lại rất nhanh nghĩ ra đối sách khác. Cho dù mình sắp chết cũng phải cho y khó chịu một chút. Nhưng tu vị hiện tại của mình chỉ có ba sao, muốn tự bạo thì cũng chỉ có thể làm cho người này bị thương mà thôi. Thậm chí mình chưa bạo tinh thì đã bị y giết chết rồi.
- Ngươi là đệ tử của ai? Nói, những đệ tử trông coi Địa Ngục Môn đi đâu rồi?
Đạo sĩ trung niên lửa giận ngút trời hỏi.
- Tôi chính là người trông coi Địa Ngục Môn. Sư huynh của tôi nói rằng mấy ngày nay sẽ xuất hiện quái vật ở chỗ này. Nên bảo tôi thiết kế vòng phòng hộ cho chắc chắn. Vì sao người đi ra lại là ông? Thật là kỳ quái.
Vẻ mặt của Lâm Vân kỳ quái, nhìn chằm chằm vào vị đạo sĩ kia.
- Hừ, trong cơ thể của người có ba ngôi sao, ngươi không phải là Luyện Khí Sĩ. Nhanh chóng khai báo, ta còn cho ngươi chết toàn thây.
Đạo sĩ trung niên hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, đã đi tới cái hang động cực lớn kia. Mà những trận pháp mà mình bố trí, trong mắt y cơ hồ như không có vậy.
Khóe mắt của Lâm Vân run rẩy, rất nhanh lấy một viên Tạo Hóa Đan bỏ vào miệng. Hiện tại hắn không có bất kỳ thủ đoạn nào khác. Chỉ có ba viên Tạo Hóa Đan và sáu viên Tiên Tủy Đan không rõ tác dụng. Lúc này đã bất kể sống chết, uống xong rồi nói sau. Vừa nuối Tạo Hóa Đan vào bụng, còn chưa kịp uống Tiên Tủy Đan thì tên đạo sĩ kia đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Vừa rồi ngươi nuốt cái gì vậy?
Tên đạo sĩ lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Khí thế bốc lên trên người y, cơ hồ ép Lâm Vân muốn thổ huyết. Người này không thể là giả được. Y chính là lão tổ cấp Nguyên Anh của Côn Luân.
Nhưng Lâm Vân không có cách nào nói chuyện. Tạo Hóa Đan vừa vào bụng đã bị hòa tan. Từng đợt linh lực cực lớn lan tỏa khăp cơ thể. Lâm Vân căn bản không kịp luyện hóa số linh lực này. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung vậy. Hiện tại hắn chỉ muốn đem lực lượng trong cơ thể này tản ra ngoài. Bằng không mình sẽ bị nổ cho banh xác.
Không chút nghĩ ngợi, Lâm Vân đánh một chưởng về phía lão tổ Côn Luân. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn bình thường gấp mười lần. Nhưng đầu óc của Lâm Vân đã trở nên rối loạn. Hắn chỉ còn có một tia ý thức, chính là muốn tiêu diệt tên đạo sĩ kia.
Lão tổ Côn Luân thấy Lâm Vân dám đánh mình, hừ lạnh môt tiếng, hời hợt vung tay. Một tiếng Oanh vang lên, y liền biến sắc, một ngum máu tươi lập tức phun ra ngoài. Vị lão tổ này thật không ngờ một chưởng kia của Lâm Vân lại mạnh hơn mấy chục lần cái chiêu đánh lén vừa nãy. Do khinh thường nên mới chịu thiệt thòi.
Lâm Vân đánh ra được một chưởng, lòng bàn tay rõ ràng buông lỏng, khí thế và tu vị không ngừng tăng lên cao. Răng rắc một tiếng, cơ thể đã ngưng kết tới bốn sao. Nhưng tinh lực vẫn không ngừng đổ về, không ngừng bành trướng.
Lâm Vân thì vô ý thức liên tục đánh về phía lão tổ Côn Luân. Cứ mỗi chưởng đánh ra, hắn lại cảm thấy thỏa mái hơn một chút.
Lão tổ Côn Luân bị Lâm Vân ép cho không thở được, trong lòng cũng căm tức vô cùng. Thấy một chưởng của Lâm Vân lại đánh tới, liền hừ lạnh một tiếng, xuất ra năm thành chân nguyện đá ra. Y muốn giết Lâm Vân thật dễ như trở bàn tay. Nhưng y còn có chuyện muốn hỏi hắn, cho nên không ra đòn sát thủ. Chỉ muốn đánh ngất xỉu hắn mà thôi.
Sự thật lại lần nữa khiến lão tổ Côn Luân chấn động. Một cước kia rõ ràng không đánh gục người thanh niên này. Hắn rõ ràng vẫn không ngừng đánh chưởng về phía mình. Mà y còn cảm thấy, chưởng lực của người thanh niên này càng ngày càng mạnh. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lâm Vân bị trúng một cước của lão tổ Côn Luân, rõ ràng lại cảm thấy thư thái hơn, mà tinh lực trong cơ thể vẫn tiếp tục bành trướng. Linh lực không ngừng chuyển hóa thành tinh lực. Làn nữa trong cơ thể hắn lại vang lên tiếng răng rắc.
Lâm Vân sửng sốt. Không ngờ trong một thời gian ngắn, hắn đã thăng cấp lên năm sao.
Trong lòng Lâm Vân đầy bi ai. Cho dù có tu vị năm sao vững chắc cũng khó thoát khỏi cái chết. Một tu vi thông qua dược lực để tăng lên thì ở đâu còn mệnh sống. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn mạng đổi mạng với tên đạo sĩ kia.
Lão tổ Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Trong lòng y cũng rất kinh dị. Tên Lâm Vân kia rõ ràng trúng một cước của mình, còn có thể đứng lên. Thậm chí y còn cảm thấy tu vị của hắn hình như đang tăng lên. Chẳng lẽ hắn vừa uống là một loại đan dược có thể tăng tu vị nhanh chóng?
Trong cơ thể Lâm Vân lại vang lên hai tiếng nổ mạnh. Sắc mặt của Lâm Vân trở nên dữ tợn, hắn rõ ràng từ năm sao lên tới sáu rồi, rồi lại tới bảy sao. Tạo Hóa Đan rốt cuộc là đan dược gì vậy?
Lâm Vân không dám nghĩ tiếp. Bởi vì thời gian đã không cho hắn suy nghĩ. Kiểu gì hắn cũng nổ tung vì dư thừa linh lực mà thôi. Còn không bằng trước lúc chết, xử lý tên đạo sĩ kia. Nếu để y sống sót, thì Vũ Tích và người thân của mình chắc chắn gặp nạn.
Lâm Vân không nghĩ nhiều nữa, thừa dịp còn chưa phát nổ, liền liên tục sử dụng sát chiệu tấn công tên đạo sĩ.
Lão tổ Côn Luân nhìn Lâm Vân như người điên đánh tới, chỉ hừ lạnh một tiếng. Vốn đang tính toán hỏi hắn rồi mới giết. Nhưng tên này rõ ràng làm mình bị thương, còn liều mạng tiếp tục đánh về phía mình. Ở đâu còn nhịn được nữa. Liền phóng ra một Kim Ấn đánh về phía Lâm Vân.
Hai mắt của Lâm Vân đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn vô cùng. Chỉ vung quyền lên đánh về phía cái Kim Ấn.
Từng tiếng Oanh oanh kịch liệt vang lên. Bàn tay của Lâm Vân đã bị đứt gãy không còn hình dáng gì. Toàn bộ xương tay của Lâm Vân rõ ràng đã bị đánh nát. Còn Kim Ấn cũng bị Lâm Vân đánh sang một bên.
Lão tổ Côn Luân rốt cuộc biến sắc. Y còn chưa từng nhìn thấy người nào dùng da thịt của bản thân có thể chống đỡ được Kim Ấn của mình. Liền không nghĩ nhiều, phóng ra một thanh phi kiếm, muốn dùng phi kiếm giêt Lâm Vân.
Linh lực trong cơ thể Lâm Vân đã hỗn loạn vô cùng. Hắn rất muốn bạo tình. Nhưng hiện tại hắn đã là bảy sao, cho dù muốn nổ cũng không thể nổ được hết. Nên Lâm Vân chỉ phóng ra được hai ngôi sao nhỏ màu tím nhàn nhạt về phia lão tổ Côn Luân.
Lại vài tiếng Oanh oanh vang lên. Hai ngôi sao nổ mạnh khiến cho Lâm Vân liên tục nhổ máu tươi. Cũng làm cho lão tổ Côn Luân lần đầu tiên bị trọng thương.
Lão tổ Côn Luân tức giận đến ngút trời. Phi kiếm và Kim Ấn toàn bộ phóng về phía Lâm Vân. Đồng thời vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, phóng ra một hư ảnh. Cái hư ảnh này cầm một cái búa lớn, rồi đập về phía đầu của Lâm Vân. Tay lão tổ muốn dùng hư ảnh để đập Lâm Vân thành bánh thịt.
Ý thức của Lâm Vân đã trở nên mơ hồ. Hắn biết mình đã không có cách nào khống chế số linh lực trong cơ thể. Hắn muốn thừa dịp mình sắp nổ, ôm lấy lão tổ Côn Luân. Trước khi chết cũng phải kéo theo y đi chết chung.
Đang lúc muốn xông lên, Lâm Vân đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể biến mất một cách quỷ dị. Rồi sau đó là một cái bản đồ xuất hiện trước mặt của Lâm Vân.
Hắn cảm giác được bộ bản đồ này đang điên cuồng hấp thu linh lực bên trong cơ thể mình. Đây không phải là cái Tàng bảo đồ mình mua lúc trước sao? Trong nháy mắt, cái bản đồ này giống như cùng hắn tạo thành nhất thể. Hắn thậm chí có cảm giác, có thể dùng tấm bản đồ này để ngăn cản tên đạo sĩ kia.
Còn chưa kịp nghĩ phóng bản đồ như thế nào, thì một tấm bản đồ có ánh sáng chói lọi đã trôi nổi trên không trung. Kim Ấn và phi kiếm của lão tổ Côn Luân lập tức bị thu vào cái bản đồ. Mà ngay cả hư ảnh kia cũng không thoát khỏi số phận.
"Hỗn Độn Sơn Hà Đồ?"
Trong lòng lão tổ Côn Luân kinh đào hãi lãng. Thật không ngờ chỗ này mình có thể nhìn thấy chí bảo của tiên giới, Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Trong mắt y lập tức lộ ra vẻ nóng bỏng và tham lam, khiến trong khoảng khắc y mất đi lý trí. Cho dù bất kể thế nào, cũng phải lấy được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ vào trong tay.
Tuy nhiên, trong lúc y còn đang suy nghĩ, Lâm Vân đã lao tới trước mắt,, rồi liên tục đá đá về phái lão tổ Côn Luân. Hiện tại tuy linh lực trong cơ thể của hắn đã bị Hỗn Độn Sơn Hà Đồ hấp thu, hai sao cũng bị nổ tung. Nhưng tu vị của hắn vẫn còn năm sao. Uy lực của mỗi quyền đều vô cùng lớn. Lâm Vân đã hoàn toàn không để ý tới xương tay của mình bị vỡ vụn, thậm chí còn lộ ra bên ngoài.
Lão tổ Côn Luân cũng đã quên mình là một tu sĩ Nguyên Anh. Đối mặt với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, mấy người có thể bình tĩnh dược? Cho nên hai người giống như hai tên du côn vô lại, quyền đấm tay đá.
Lâm Vân không biết mình đã nhổ ra bao nhiêu vũng máu, cũng không biết đấm bao nhiêu quyền lên người lão tổ Côn Luân. Hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ, đánh chết tên đạo sĩ này, không để cho y hại tới Vũ Tích.
Lão tổ Côn Luân đã sớm bị trọng thương. Lại không ngừng đấm đá với Lâm Vân, vết thương càng thêm chồng chết. Thậm chí y còn có ý định bỏ đi. Nhưng tên kia như một tên điên vậy, không ngừng đấm đá khiến y không thể thoát thân được.
Tố chất thân thể của lão tổ Côn Luân cũng không quá mạnh mẽ. Y biết nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, mình sẽ bị mất mạng. Nhưng lại không có cách nào rời khỏi. Tuy rất thèm muốn Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Dù sao đã biết Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trên tay của tên tiểu tử này rồi, tùy thời cũng có thể tới lấy.
Nghĩ tới đây, lão tổ Côn Luân liền xuất khiếu Nguyên Anh. Trong tay của Nguyên Anh nho nhỏ còn có một cái nhẫn và một tấm phù. Y muốn phóng Nguyên Anh chạy trốn.
Nhưng Nguyên Anh kia vừa mới đi ra, kim quang của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ lại sáng lên, khiến Nguyên Anh không thể chạy được. Mà Lâm Vân thì đang điên, còn quan tâm gì Nguyên Anh hay không Nguyên Anh nữa. Liền bắt lấy Nguyên Anh nhỏ bé kia rồi bóp thành phấn vụn. Giới chỉ của lão tổ cũng ngay lập tức bị hút vào Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
Sau khi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không còn cảm giác có địch ý gì nữa, liền tự động nhập trở về trong cơ thể của Lâm Vân. Hóa thành hình xăm như cũ.
Còn lão tổ Côn Luân rõ ràng bị Lâm Vân đấm cho nát bết. Hiện tại Lâm Vân đã điên cuồng, nên không ngừng đấm vào cơ thể đã chết của lão tổ Côn Luân. Đồng thời tiện tay bóp nát tấm phù dùng để chạy trốn kia của y. Ngay lập tức, Lâm Vân đã biến mất khỏi cốc Tử Vong.
Thành phố Trung Ninh thuộc tỉnh Đông Hải.
Trường cấp ba Trung Ninh, các học sinh đang tan học trở về nhà.
- Tinh, cậu nhìn kìa, người điên kia đã lảng vảng ở đây được vài ngày rồi. Ngày hôm qua cậu mua đồ ăn cho hắn, nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Thật là đáng thương. Không biết tay của hắn nát như vậy, hắn có thấy đau không.
Ba cô nữ sinh, một cô ở giữa nói.
Cô gái tên là Tinh đứng một bên. Bên kia là một cô gái mặc áo hồng. Cô gái nhìn kẻ lang thang từ hôm qua tới hôm nay vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, liền nói với hai cô bạn của mình:
- Lan, Linh, hai cậu đi trước đi, tí nữa mình sẽ tới.
- Tinh, cậu lại muốn mua đồ ăn cho hắn sao? Cậu thật là ngốc, người lang thang nhiều như vậy, cậu quan tâm được hết chắc? Mà hôm qua cậu đã mua đồ ăn cho hắn rồi mà. Kệ hắn, chúng ta đi thôi.
Cô gái mặt tròn tròn vừa nghe là biết cô bạn Tinh của mình muốn xen vào việc của người khác.
- Không sao đâu Lan, mình biết mình đang làm gì. Cậu không cần phải lo lắng.
Cô gái tên Tinh nói với cô gái mặt tròn.
Cô gái mặt tròn lắc đầu thở dài:
- Tinh, mình cảm thấy đôi khi tính cách của cậu quá tốt. Như vậy là không được. Về sau lăn lộn trong xã hội sẽ chịu nhiều thiệt thòi lắm. Cha của mình thường dạy mình như vậy. Ở Nam Kinh có một cụ bà…À, thôi, không nói chuyện này với cậu, mình với Linh đi trước đây.
Nhìn hai cô bạn của mình rời đi, cô gái tên Tinh vội vàng đi tới một quán bánh mỳ, mua hai cái bánh mỳ và một chai nước. Sau đó vội vàng chạy tới chỗ người lang thang kia.
- Hạ Tinh, ngày mai cậu có rảnh không?
Một nam sinh cao lớn anh tuấn trông thấy là Hạ Tinh, sắc mặt vui vẻ, lập tức chạy tới. Đằng sau còn đi theo một nam sinh béo ục ịch.
- Ngày mai mình có việc rồi.
Hạ Tinh giống như không thấy nam sinh kia vậy, tiếp tục đi về phía kẻ lang thang.
- Vậy ngày kia?
Nam sinh đẹp trai vẫn không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
- Cũng không rảnh. Lưu Lượng, chúng mình mới là học sinh, mong cậu đừng suốt ngày quấn quít lấy mình.
Hạ Tinh nói xong, không để ý tới nam sinh này nữa, mà chạy một mạch về phía kẻ lang thang.
- Hắc hắc, xem ra hoa khôi của trường chúng ta thật là nhân hậu. Ngày hôm qua đã mua thức ăn cho kẻ lang thang kỉa rồi. Hôm nay lại đi mua. Người đẹp, tấm lòng cũng đẹp…
Tên béo còn chưa nói hết, đã bị tên Lưu Lượng đánh vào đầu một cái.
- Đừng nói nhảm nữa. Hạ Tinh, thi xong đại học, còn được nghỉ ngơi một tháng. Lúc đó có thời gian rảnh thì chúng ta đi chơi nhé.
Lưu Lượng nói xong, còn chưa đợi Hạ Tinh trả lời, đã lôi kéo cậu bạn của mình rời đi.
Hạ Tinh nhìn bóng lưng của Lưu Lượng, nhíu mày không nói gì. Chỉ đưa bánh mỳ và nước uống cho kẻ lang thang.
Ánh mắt của kẻ lang thang này rất tan rã. Thậm chỉ ngay cả khi Hạ Tinh đưa bánh mỳ, hắn đều không biết. Một tay của hắn đã da tróc thịt bong, ngay cả xương cốt cũng nhìn thấy được. Nhưng tựa hồ hắn không cảm thấy đau đớn gì cả.
Lâm Vân cũng minh bạch vì sao có nhiều động vật chết ở chỗ này như vậy. Một là vì nơi này có rất nhiều tia chớp. Cho dù không chết bị tia chớp đánh trúng thì cũng bị tên Lưu Vu và hai người đệ tử của y đánh chết.
Lâm Vân thầm nghĩ cái tên Lưu Vu kia chết cũng không hết tội. Không biết bọn chúng đã giết bao nhiêu người rồi. Nhất định là người xâm nhập vào đều bị bọn chúng giết chết.
Kết giới của Côn Luân Tiên Cảnh và Địa Ngục Môn không phải rất khó tìm. Có lẽ đối với một người bình thường, tìm vô số năm cũng không có biện pháp nào vào được. Nhưng với Lâm Vân, người đã nghiên cứu trận pháp và cấm chế lâu như vậy, thì rất dễ dàng tìm thấy kết giới trong cốc Tử Vong.
Ở bên cạnh không xa có một sơn động rất lớn. Sơn động đó bị cấm chế che dấu. Mặc dù cấm chế ở đây phức tạp hơn nhiều so với cấm chế vào Bát Quái Môn ở núi Tây Lương. Nhưng với nhãn lực hiện tại của Lâm Vân, vẫn có thể nhìn ra.
Lâm Vân không chút do dự đi vào sơn động đó. Xem ra nơi này chính là nơi sinh sống của tên Lưu Vu kia. Ở trong chỉ có một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Lâm Vân cố ý tìm vài vòng, nhưng chỉ phát hiện được một ít tài liệu. Mà nửa khối linh thạch cũng không thấy. Thầm than các Luyện Khí Sĩ thật là nghèo kiết xác.
Vì thời gian cấp bách, nên Lâm Vân dùng cả ngày lẫn đêm để bố trí mấy trận pháp. Hai ngày sau, tài liệu trong tay của Lâm Vân đã sử dụng hết, trận pháp cũng bố trí được trên trăm cái.
Nhưng Lâm Vân không có một chút cao hứng nào. Những trận pháp này muốn ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh một tiếng cũng khó khăn. Nói gì tới bốn mươi tám tiếng. Thần sắc của Lâm Vân rất chán chường, không biết nên làm thế nào cho phải.
Chỉ còn hơn hai mươi tiếng nữa là Lão tổ kia đi ra rồi. Lâm Vân buồn bực ngồi xuống đất. Chẳng lẽ mình phải nhận mệnh sao?
Kiểm tra Tinh Giới của mình, không có bất kỳ một thứ nào có lực công kích mạnh. Đều toàn là một ít vật phẩm bình thường. Lợi hại nhất chính là thanh thiết kiếm mà tìm được ở Thập Bát Lí Trang. Trừ cái đó ra còn có Phi Vân Trùy và số linh thạch mà Vũ Tích đưa cho mình. Cộng thêm hai mươi viên linh thạch của mình mà thôi.
Tuy nhiên còn có một thẻ ngọc còn chưa nhìn. Lúc đầu ở trên hòn đảo nhỏ kia, do thần thức của mình quá thấp nên không nhìn thấy, không biết hiện tại thế nào. Cái thẻ ngọc này chính là tìm được ở núi tuyết Misimi. Lâm Vân thử dùng thần thức kiểm tra.
Khiến hắn kinh hỉ đó là hắn có thể nhìn thấy chữ ở bên trên tấm thế ngọc. Xem ra phải tu vị ba sao mới đủ. Tuy nhiên, Lâm Vân lại rơi vào thất vọng. Ở trên cái thẻ ngọc này chỉ ghi chép đơn giản một số tâm đắc khi tu luyện và giới thiệu một vài khu vực kỳ bí mà thôi.
Về sau thì không nhìn được, chỉ thấy mơ hồ. Xem ra là do thần trí của mình vẫn không đủ. Chỉ có thể nhìn thấy một phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lâm Vân chán nản thu hồi thẻ ngọc lại, tâm tình càng thêm buồn bực. Nếu như tên lão tổ Côn Luân kia lúc đi đường bị ngã chết thì thật tốt. Đỡ phải lo lắng y có thể đi ra hại người. Nhưng một lão tổ cấp Nguyên Anh có thể ngã chết sao? Lâm Vân chỉ tự sướng mà thôi, chứ không có biện pháp nào cả.
Vài tiếng Oanh oanh vang lên, cả kết giới đều run rẩy. Lâm Vân liền biết lão tổ Côn Luân muốn đi ra. Trong lòng lập tức khẩn trương.
Lâm Vân muốn đợi y ra rồi nghĩ biện pháp chặn y lại, chẳng hạn như tâm sự với y một lúc. Nhưng trong chớp mắt Lâm Vân đã buông tha cho ý nghĩ này. Nói chuyện với y cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Đây chính là Nguyên Anh lão quái a. Lúc vừa ra khẳng định y đã phát hiện ra khốn trận của mình. Còn không bằng thừa dịp chân khí của y đang tán loạn, thừa dịp đánh lén.
Một thân ảnh vừa mới mơ hồ xuất hiện, còn không ngưng thực, Lâm Vân đã cầm cây kiếm sắt, dùng tinh lực toàn thân chém xuống.
Vài tiếng nổ Oành oành vang lên. Kiếm sắt đã chém trúng vào mặt của hư ảnh. Một tiếng kêu rên rỉ tức giận truyền tới. Chiêu đánh lén vừa rồi của Lâm Vân nhất định đã làm y bị thương. Đang chuẩn bị tiếp tục ra chiêu, thì một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện. Là một tên đạo sĩ trung niên.
- Lá gan thật không nhỏ, ngươi là đệ tử của ai? Ủa…
Tên đao sĩ kia ồ lên một tiếng, đột nhiên im lặng, sắc mặt càng thêm âm trầm. Y biết lần tập kích này không phải là ngẫu nhiên mà là cố ý. Nhìn những trận pháp xung quanh kia là biết.
Lâm Vân nhìn người đạo sĩ trung niên này nắm lấy thanh kiếm của mình, là biết y chính là lão tổ Côn Luân. Tròng lòng lập tức chìm tới đáy cốc. Hắn chưa từng gặp qua tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng thật không ngờ mình lại kém y xa như vậy, thế này còn đánh đấm gì nữa.
Còn muốn ngăn trở y bốn mươi tám tiếng? Cho dù bốn mươi tám giây cũng khó khăn.
Lâm Vân biết mình sắp phải chết không thể nghi ngờ. Trong lòng lại rất nhanh nghĩ ra đối sách khác. Cho dù mình sắp chết cũng phải cho y khó chịu một chút. Nhưng tu vị hiện tại của mình chỉ có ba sao, muốn tự bạo thì cũng chỉ có thể làm cho người này bị thương mà thôi. Thậm chí mình chưa bạo tinh thì đã bị y giết chết rồi.
- Ngươi là đệ tử của ai? Nói, những đệ tử trông coi Địa Ngục Môn đi đâu rồi?
Đạo sĩ trung niên lửa giận ngút trời hỏi.
- Tôi chính là người trông coi Địa Ngục Môn. Sư huynh của tôi nói rằng mấy ngày nay sẽ xuất hiện quái vật ở chỗ này. Nên bảo tôi thiết kế vòng phòng hộ cho chắc chắn. Vì sao người đi ra lại là ông? Thật là kỳ quái.
Vẻ mặt của Lâm Vân kỳ quái, nhìn chằm chằm vào vị đạo sĩ kia.
- Hừ, trong cơ thể của người có ba ngôi sao, ngươi không phải là Luyện Khí Sĩ. Nhanh chóng khai báo, ta còn cho ngươi chết toàn thây.
Đạo sĩ trung niên hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, đã đi tới cái hang động cực lớn kia. Mà những trận pháp mà mình bố trí, trong mắt y cơ hồ như không có vậy.
Khóe mắt của Lâm Vân run rẩy, rất nhanh lấy một viên Tạo Hóa Đan bỏ vào miệng. Hiện tại hắn không có bất kỳ thủ đoạn nào khác. Chỉ có ba viên Tạo Hóa Đan và sáu viên Tiên Tủy Đan không rõ tác dụng. Lúc này đã bất kể sống chết, uống xong rồi nói sau. Vừa nuối Tạo Hóa Đan vào bụng, còn chưa kịp uống Tiên Tủy Đan thì tên đạo sĩ kia đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Vừa rồi ngươi nuốt cái gì vậy?
Tên đạo sĩ lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Khí thế bốc lên trên người y, cơ hồ ép Lâm Vân muốn thổ huyết. Người này không thể là giả được. Y chính là lão tổ cấp Nguyên Anh của Côn Luân.
Nhưng Lâm Vân không có cách nào nói chuyện. Tạo Hóa Đan vừa vào bụng đã bị hòa tan. Từng đợt linh lực cực lớn lan tỏa khăp cơ thể. Lâm Vân căn bản không kịp luyện hóa số linh lực này. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung vậy. Hiện tại hắn chỉ muốn đem lực lượng trong cơ thể này tản ra ngoài. Bằng không mình sẽ bị nổ cho banh xác.
Không chút nghĩ ngợi, Lâm Vân đánh một chưởng về phía lão tổ Côn Luân. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn bình thường gấp mười lần. Nhưng đầu óc của Lâm Vân đã trở nên rối loạn. Hắn chỉ còn có một tia ý thức, chính là muốn tiêu diệt tên đạo sĩ kia.
Lão tổ Côn Luân thấy Lâm Vân dám đánh mình, hừ lạnh môt tiếng, hời hợt vung tay. Một tiếng Oanh vang lên, y liền biến sắc, một ngum máu tươi lập tức phun ra ngoài. Vị lão tổ này thật không ngờ một chưởng kia của Lâm Vân lại mạnh hơn mấy chục lần cái chiêu đánh lén vừa nãy. Do khinh thường nên mới chịu thiệt thòi.
Lâm Vân đánh ra được một chưởng, lòng bàn tay rõ ràng buông lỏng, khí thế và tu vị không ngừng tăng lên cao. Răng rắc một tiếng, cơ thể đã ngưng kết tới bốn sao. Nhưng tinh lực vẫn không ngừng đổ về, không ngừng bành trướng.
Lâm Vân thì vô ý thức liên tục đánh về phía lão tổ Côn Luân. Cứ mỗi chưởng đánh ra, hắn lại cảm thấy thỏa mái hơn một chút.
Lão tổ Côn Luân bị Lâm Vân ép cho không thở được, trong lòng cũng căm tức vô cùng. Thấy một chưởng của Lâm Vân lại đánh tới, liền hừ lạnh một tiếng, xuất ra năm thành chân nguyện đá ra. Y muốn giết Lâm Vân thật dễ như trở bàn tay. Nhưng y còn có chuyện muốn hỏi hắn, cho nên không ra đòn sát thủ. Chỉ muốn đánh ngất xỉu hắn mà thôi.
Sự thật lại lần nữa khiến lão tổ Côn Luân chấn động. Một cước kia rõ ràng không đánh gục người thanh niên này. Hắn rõ ràng vẫn không ngừng đánh chưởng về phía mình. Mà y còn cảm thấy, chưởng lực của người thanh niên này càng ngày càng mạnh. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lâm Vân bị trúng một cước của lão tổ Côn Luân, rõ ràng lại cảm thấy thư thái hơn, mà tinh lực trong cơ thể vẫn tiếp tục bành trướng. Linh lực không ngừng chuyển hóa thành tinh lực. Làn nữa trong cơ thể hắn lại vang lên tiếng răng rắc.
Lâm Vân sửng sốt. Không ngờ trong một thời gian ngắn, hắn đã thăng cấp lên năm sao.
Trong lòng Lâm Vân đầy bi ai. Cho dù có tu vị năm sao vững chắc cũng khó thoát khỏi cái chết. Một tu vi thông qua dược lực để tăng lên thì ở đâu còn mệnh sống. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn muốn mạng đổi mạng với tên đạo sĩ kia.
Lão tổ Côn Luân lạnh lùng nhìn Lâm Vân. Trong lòng y cũng rất kinh dị. Tên Lâm Vân kia rõ ràng trúng một cước của mình, còn có thể đứng lên. Thậm chí y còn cảm thấy tu vị của hắn hình như đang tăng lên. Chẳng lẽ hắn vừa uống là một loại đan dược có thể tăng tu vị nhanh chóng?
Trong cơ thể Lâm Vân lại vang lên hai tiếng nổ mạnh. Sắc mặt của Lâm Vân trở nên dữ tợn, hắn rõ ràng từ năm sao lên tới sáu rồi, rồi lại tới bảy sao. Tạo Hóa Đan rốt cuộc là đan dược gì vậy?
Lâm Vân không dám nghĩ tiếp. Bởi vì thời gian đã không cho hắn suy nghĩ. Kiểu gì hắn cũng nổ tung vì dư thừa linh lực mà thôi. Còn không bằng trước lúc chết, xử lý tên đạo sĩ kia. Nếu để y sống sót, thì Vũ Tích và người thân của mình chắc chắn gặp nạn.
Lâm Vân không nghĩ nhiều nữa, thừa dịp còn chưa phát nổ, liền liên tục sử dụng sát chiệu tấn công tên đạo sĩ.
Lão tổ Côn Luân nhìn Lâm Vân như người điên đánh tới, chỉ hừ lạnh một tiếng. Vốn đang tính toán hỏi hắn rồi mới giết. Nhưng tên này rõ ràng làm mình bị thương, còn liều mạng tiếp tục đánh về phía mình. Ở đâu còn nhịn được nữa. Liền phóng ra một Kim Ấn đánh về phía Lâm Vân.
Hai mắt của Lâm Vân đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn vô cùng. Chỉ vung quyền lên đánh về phía cái Kim Ấn.
Từng tiếng Oanh oanh kịch liệt vang lên. Bàn tay của Lâm Vân đã bị đứt gãy không còn hình dáng gì. Toàn bộ xương tay của Lâm Vân rõ ràng đã bị đánh nát. Còn Kim Ấn cũng bị Lâm Vân đánh sang một bên.
Lão tổ Côn Luân rốt cuộc biến sắc. Y còn chưa từng nhìn thấy người nào dùng da thịt của bản thân có thể chống đỡ được Kim Ấn của mình. Liền không nghĩ nhiều, phóng ra một thanh phi kiếm, muốn dùng phi kiếm giêt Lâm Vân.
Linh lực trong cơ thể Lâm Vân đã hỗn loạn vô cùng. Hắn rất muốn bạo tình. Nhưng hiện tại hắn đã là bảy sao, cho dù muốn nổ cũng không thể nổ được hết. Nên Lâm Vân chỉ phóng ra được hai ngôi sao nhỏ màu tím nhàn nhạt về phia lão tổ Côn Luân.
Lại vài tiếng Oanh oanh vang lên. Hai ngôi sao nổ mạnh khiến cho Lâm Vân liên tục nhổ máu tươi. Cũng làm cho lão tổ Côn Luân lần đầu tiên bị trọng thương.
Lão tổ Côn Luân tức giận đến ngút trời. Phi kiếm và Kim Ấn toàn bộ phóng về phía Lâm Vân. Đồng thời vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, phóng ra một hư ảnh. Cái hư ảnh này cầm một cái búa lớn, rồi đập về phía đầu của Lâm Vân. Tay lão tổ muốn dùng hư ảnh để đập Lâm Vân thành bánh thịt.
Ý thức của Lâm Vân đã trở nên mơ hồ. Hắn biết mình đã không có cách nào khống chế số linh lực trong cơ thể. Hắn muốn thừa dịp mình sắp nổ, ôm lấy lão tổ Côn Luân. Trước khi chết cũng phải kéo theo y đi chết chung.
Đang lúc muốn xông lên, Lâm Vân đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể biến mất một cách quỷ dị. Rồi sau đó là một cái bản đồ xuất hiện trước mặt của Lâm Vân.
Hắn cảm giác được bộ bản đồ này đang điên cuồng hấp thu linh lực bên trong cơ thể mình. Đây không phải là cái Tàng bảo đồ mình mua lúc trước sao? Trong nháy mắt, cái bản đồ này giống như cùng hắn tạo thành nhất thể. Hắn thậm chí có cảm giác, có thể dùng tấm bản đồ này để ngăn cản tên đạo sĩ kia.
Còn chưa kịp nghĩ phóng bản đồ như thế nào, thì một tấm bản đồ có ánh sáng chói lọi đã trôi nổi trên không trung. Kim Ấn và phi kiếm của lão tổ Côn Luân lập tức bị thu vào cái bản đồ. Mà ngay cả hư ảnh kia cũng không thoát khỏi số phận.
"Hỗn Độn Sơn Hà Đồ?"
Trong lòng lão tổ Côn Luân kinh đào hãi lãng. Thật không ngờ chỗ này mình có thể nhìn thấy chí bảo của tiên giới, Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Trong mắt y lập tức lộ ra vẻ nóng bỏng và tham lam, khiến trong khoảng khắc y mất đi lý trí. Cho dù bất kể thế nào, cũng phải lấy được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ vào trong tay.
Tuy nhiên, trong lúc y còn đang suy nghĩ, Lâm Vân đã lao tới trước mắt,, rồi liên tục đá đá về phái lão tổ Côn Luân. Hiện tại tuy linh lực trong cơ thể của hắn đã bị Hỗn Độn Sơn Hà Đồ hấp thu, hai sao cũng bị nổ tung. Nhưng tu vị của hắn vẫn còn năm sao. Uy lực của mỗi quyền đều vô cùng lớn. Lâm Vân đã hoàn toàn không để ý tới xương tay của mình bị vỡ vụn, thậm chí còn lộ ra bên ngoài.
Lão tổ Côn Luân cũng đã quên mình là một tu sĩ Nguyên Anh. Đối mặt với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, mấy người có thể bình tĩnh dược? Cho nên hai người giống như hai tên du côn vô lại, quyền đấm tay đá.
Lâm Vân không biết mình đã nhổ ra bao nhiêu vũng máu, cũng không biết đấm bao nhiêu quyền lên người lão tổ Côn Luân. Hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ, đánh chết tên đạo sĩ này, không để cho y hại tới Vũ Tích.
Lão tổ Côn Luân đã sớm bị trọng thương. Lại không ngừng đấm đá với Lâm Vân, vết thương càng thêm chồng chết. Thậm chí y còn có ý định bỏ đi. Nhưng tên kia như một tên điên vậy, không ngừng đấm đá khiến y không thể thoát thân được.
Tố chất thân thể của lão tổ Côn Luân cũng không quá mạnh mẽ. Y biết nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, mình sẽ bị mất mạng. Nhưng lại không có cách nào rời khỏi. Tuy rất thèm muốn Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Dù sao đã biết Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trên tay của tên tiểu tử này rồi, tùy thời cũng có thể tới lấy.
Nghĩ tới đây, lão tổ Côn Luân liền xuất khiếu Nguyên Anh. Trong tay của Nguyên Anh nho nhỏ còn có một cái nhẫn và một tấm phù. Y muốn phóng Nguyên Anh chạy trốn.
Nhưng Nguyên Anh kia vừa mới đi ra, kim quang của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ lại sáng lên, khiến Nguyên Anh không thể chạy được. Mà Lâm Vân thì đang điên, còn quan tâm gì Nguyên Anh hay không Nguyên Anh nữa. Liền bắt lấy Nguyên Anh nhỏ bé kia rồi bóp thành phấn vụn. Giới chỉ của lão tổ cũng ngay lập tức bị hút vào Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
Sau khi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không còn cảm giác có địch ý gì nữa, liền tự động nhập trở về trong cơ thể của Lâm Vân. Hóa thành hình xăm như cũ.
Còn lão tổ Côn Luân rõ ràng bị Lâm Vân đấm cho nát bết. Hiện tại Lâm Vân đã điên cuồng, nên không ngừng đấm vào cơ thể đã chết của lão tổ Côn Luân. Đồng thời tiện tay bóp nát tấm phù dùng để chạy trốn kia của y. Ngay lập tức, Lâm Vân đã biến mất khỏi cốc Tử Vong.
Thành phố Trung Ninh thuộc tỉnh Đông Hải.
Trường cấp ba Trung Ninh, các học sinh đang tan học trở về nhà.
- Tinh, cậu nhìn kìa, người điên kia đã lảng vảng ở đây được vài ngày rồi. Ngày hôm qua cậu mua đồ ăn cho hắn, nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Thật là đáng thương. Không biết tay của hắn nát như vậy, hắn có thấy đau không.
Ba cô nữ sinh, một cô ở giữa nói.
Cô gái tên là Tinh đứng một bên. Bên kia là một cô gái mặc áo hồng. Cô gái nhìn kẻ lang thang từ hôm qua tới hôm nay vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, liền nói với hai cô bạn của mình:
- Lan, Linh, hai cậu đi trước đi, tí nữa mình sẽ tới.
- Tinh, cậu lại muốn mua đồ ăn cho hắn sao? Cậu thật là ngốc, người lang thang nhiều như vậy, cậu quan tâm được hết chắc? Mà hôm qua cậu đã mua đồ ăn cho hắn rồi mà. Kệ hắn, chúng ta đi thôi.
Cô gái mặt tròn tròn vừa nghe là biết cô bạn Tinh của mình muốn xen vào việc của người khác.
- Không sao đâu Lan, mình biết mình đang làm gì. Cậu không cần phải lo lắng.
Cô gái tên Tinh nói với cô gái mặt tròn.
Cô gái mặt tròn lắc đầu thở dài:
- Tinh, mình cảm thấy đôi khi tính cách của cậu quá tốt. Như vậy là không được. Về sau lăn lộn trong xã hội sẽ chịu nhiều thiệt thòi lắm. Cha của mình thường dạy mình như vậy. Ở Nam Kinh có một cụ bà…À, thôi, không nói chuyện này với cậu, mình với Linh đi trước đây.
Nhìn hai cô bạn của mình rời đi, cô gái tên Tinh vội vàng đi tới một quán bánh mỳ, mua hai cái bánh mỳ và một chai nước. Sau đó vội vàng chạy tới chỗ người lang thang kia.
- Hạ Tinh, ngày mai cậu có rảnh không?
Một nam sinh cao lớn anh tuấn trông thấy là Hạ Tinh, sắc mặt vui vẻ, lập tức chạy tới. Đằng sau còn đi theo một nam sinh béo ục ịch.
- Ngày mai mình có việc rồi.
Hạ Tinh giống như không thấy nam sinh kia vậy, tiếp tục đi về phía kẻ lang thang.
- Vậy ngày kia?
Nam sinh đẹp trai vẫn không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
- Cũng không rảnh. Lưu Lượng, chúng mình mới là học sinh, mong cậu đừng suốt ngày quấn quít lấy mình.
Hạ Tinh nói xong, không để ý tới nam sinh này nữa, mà chạy một mạch về phía kẻ lang thang.
- Hắc hắc, xem ra hoa khôi của trường chúng ta thật là nhân hậu. Ngày hôm qua đã mua thức ăn cho kẻ lang thang kỉa rồi. Hôm nay lại đi mua. Người đẹp, tấm lòng cũng đẹp…
Tên béo còn chưa nói hết, đã bị tên Lưu Lượng đánh vào đầu một cái.
- Đừng nói nhảm nữa. Hạ Tinh, thi xong đại học, còn được nghỉ ngơi một tháng. Lúc đó có thời gian rảnh thì chúng ta đi chơi nhé.
Lưu Lượng nói xong, còn chưa đợi Hạ Tinh trả lời, đã lôi kéo cậu bạn của mình rời đi.
Hạ Tinh nhìn bóng lưng của Lưu Lượng, nhíu mày không nói gì. Chỉ đưa bánh mỳ và nước uống cho kẻ lang thang.
Ánh mắt của kẻ lang thang này rất tan rã. Thậm chỉ ngay cả khi Hạ Tinh đưa bánh mỳ, hắn đều không biết. Một tay của hắn đã da tróc thịt bong, ngay cả xương cốt cũng nhìn thấy được. Nhưng tựa hồ hắn không cảm thấy đau đớn gì cả.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ