Công Tử Điên Khùng
Chương 167: Bầy dơi đuổi theo
Lâm Vân nghĩ thầm, bên ngoài còn có rất nhiều dơi, mà trong này đã không còn quá lạnh. Không bằng ở luôn chỗ này giải độc cho Hàn Vũ Đình.
Nhưng lại nhìn xung quanh một lúc. Lâm Vân vẫn là buồng tha cho chỗ này. Một là trong này còn tiềm ấn nguy hiếm gì đó mà mình chưa biết. Hai là còn chưa biết thào dược có tác dụng phụ gì đó không. vẫn là ở bên ngoài chậm rãi điều trị mới là cách làm đúng.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân quyết định mang Hàn Vũ Đình ra ngoài, từ từ chữa trị.
Thấy Lâm Vân Ồm mình đi tới cửa hang. Hàn Vũ Đình lo lắng nói:
- Anh rẻ. ở ngoài cái động này có nhiều dơi như vậy, chúng ta có thể đi ra ngoài không?
Lâm Vân cười nói:
- Anh có biện pháp.
Nghe Lâm Vân nói vậy. Hàn Vũ Đình liền nhắm mắt lại. Trong nội tâm đương nhiên tin những lời Lâm Vân nói. Trong lòng nàng bây giờ, Lâm Vân đã trở thành một danh từ của vạn năng. Chỉ cần Lâm Vân nói có thể làm. vậy thì nhất định có thể.
Lâm Vân cũng mặc kệ Hàn Vũ Đình đang suy nghĩ gì. lúc đi tới gần cửa hang, đột nhiên tăng tốc. Đồng thời lấy một cái áo chùm lên người rồi lao ra ngoài. Bên ngoài đông nghịt là dơi, nhìn một cái cũng làm cho người ta sờn cả gai ốc. Lâm Vân vận chuyển lực lượng Tinh Vân. ngay lập tức cái áo mang theo một tầng khí. Lâm Vân trùm cái áo đó lao ra ngoài. Chạy ra hang động, Lâm Vân liền chạy một mạch không nghỉ. Tuy mùi tanh của dơi rất nồng, nhưng nhờ có cái áo mang theo kình lực. không có con dơi nào lao tới được.
Cứ có con dơi nào lao vào cái áo lại bị kình lực trên áo đấy ra ngoài. Chỉ mất vài phút, Lâm Vân đã xông ra bầy dơi. Lâm Vân còn chưa kịp thờ phào, thì đã thấy bầy dơi đồng nghịt đuổi theo sau. Lâm Vân kinh hãi, trong lòng tự nhủ, mình đã ra khỏi động rồi, vì sao những con dơi này vẫn còn đuổi theo?
Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ tới vấn đề này. phải tranh thủ thời gian thoát khỏi bầy dơi. Một khi bị bọn dơi này vây kín. cho dù thế lực của hắn có nhiều hơn nữa. cũng không thề trốn thoát. Mà nếu quay lại giết thì giết được bao nhiêu con? Phải biết số lượng dơi đang đuối theo hắn phải nói là khổng lồ.
Những con dơi này giống như có thâm cừu đại hận với Lâm Vân vậy. không ngừng đuổi theo sau.
Lâm Vân không biết là chuyện gì xảy ra. chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước. Cũng may tốc độ của hắn rất nhanh, bằng không bầy dơi kia đã sớm đuối kịp.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ của Lâm Vân có nhanh hơn nữa. vẫn bị bầy dơi dồn theo sau. không có ý buồng tha. Mà đằng sau còn không ngừng có thêm bầy dơi gia nhập. Lâm Vân nghĩ thầm, trên hòn đảo nhỏ như vậy. cho dù chạy xa đến mấy cũng chỉ ở quanh quẩn hòn đảo này mà thôi. Thề lực của mình sớm muộn gì cũng bị bầy dơi này làm cho hao tổn hết.
Đây là thứ yếu, chẳng những có bầy dơi đuổi theo đằng sau, thậm chí đằng trước cũng có rất nhiều dơi ở đâu bay tới chặn đường. Lâm Vân cơ hồ đã chạy cái đảo nhỏ này vài vòng. Nhưng bầy dơi vẫn y nguyên không chịu buồng tha. mà số lượng chỉ có tăng thêm chứ không giảm.
Lâm Vân chẳng những không ngừng vận chuyển lực lượng Tinh Vân chạy đông chạy tây. Mà còn phải vận chuyến lực lượng Tinh Vân vào cái áo để xua đi đám dơi. Hơn nữa. số dơi không có dấu hiệu giảm đi, mà còn tăng chóng mặt. Nếu cử tiếp tục như vậy, mình sẽ bị bầy dơi này bao vây mà thôi. Nhưng hiện tại ngoài trừ chạy trốn ra. lại không có biện pháp nào xử lý. Nếu không đành phải trở lại cái hang kia.
Nhưng Lâm Vân cũng không dám về chỗ đó. Nhờ đâu đám dơi này liều lĩnh đuối vào trong động, thì Lâm Vân lúc đó mới gọi là thâm.
Hàn Vũ Đình cảm thấy không đúng. Vì sao Lâm Vân phải không ngừng chạy vậy? Bởi vì hắn vận động liên tục, nên mùi trong cơ thể hắn phát ra càng nồng đậm. làm cho nàng si mê không thôi. Thậm chí quên mất muốn hỏi Lâm Vân vì sao phải chạy thục mạng như thế?
Lâm Vân vẫn đang suy nghĩ vì sao đám dơi lại đuổi theo mình. Mình còn chưa giết một con nào a? Cho nên nói trả thù cũng không thông. Nói sau. chưa từng nghe nói loài dơi là loài biết trả thù bao giờ?
Mình đâu có lấy cái gì trong hang động đó đâu. Đột nhiên. Lâm Vân nghĩ tới hai cây thảo dược trong tay của Hàn Vũ Đình. Không phải là do hai cây này? Rất có khả năng. Nghĩ tới đây, hắn liền vội vàng nói:
- Hàn Vũ Đình, em mau ăn hai cái cây dược thảo này đi.
Hàn Vũ Đình giống như không nghe thấy lời của Lâm Vân vậy. vẫn chăm chú dán vào ngực của Lâm Vân.
Lâm Vân chỉ đành phải đấy nàng một chút, nàng vẫn không nói gì. chỉ nghe thấy Hàn Vũ Đình nói:
- Anh rể...
Thanh âm còn mang theo vẻ kiều mỵ và lười biếng.
Lâm Vân cả kinh, Hàn Vũ Đình bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là do chất độc phát tác? Vì sao thanh âm lại là lạ như vậy?
- Em có làm sao không?
Hàn Vũ Đình lúc này mới kịp phản ứng. khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Áp a ấp úng muốn nói, lại nói không lên lời. Lâm Vân thấy thế cũng lười dài dòng với nàng, vội vàng nói:
- Mau ăn hai cái cây đó đi.
Lâm Vân vốn còn định thừ nghiệm dược tính của nó trước, sau đó lại dự theo phương pháp của người nọ bào chế thuốc. Nhưng hiện tại xem ra đã không còn thời gian, bầy dơi rất có thể vì hai cây cỏ này mà mới dồn mình như vậy. Nếu còn không ăn. thì bầy dơi sẽ không ngừng đuổi theo phía sau. Chạy lâu đến mấy cuối cùng cũng bị đuối kịp mà thôi. Không thế bị đám dơi cắn chết a.
Hàn Vũ Đình thấy khuôn mặt của Lâm Vân nghiêm túc. cũng là cả kinh. Không kịp nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian theo lời của của Lâm Vân, cho hai cây cò kia vào mồm rồi nhai nuốt. Mấy ngày hôm trước nàng còn ăn rễ cò. cho nên không tốn thời gian nhai hết hai cây cò này.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đã nuốt thảo dược, mới nhẹ nhàng thờ ra. Còn chưa kịp quay lại xem bầy dơi. thì phát hiện sắc mặt của Hàn Vũ Đình bắt đầu biến thành tái nhợt. Thậm chí còn phát ra thanh âm rên rỉ, thân thể cũng phát run.
Lâm Vân kinh hãi, thảo dược có độc? Nhất định là vậy. nhưng vì sao nam tử mới gặp mình lần đầu kia phải lừa mình? Mình và y không oán không cừu, thậm chí còn giúp y một lần.
Hàn Vũ Đình càng ngày càng run rẩy. Lâm Vân không dám chạy nữa. tranh thủ thời gian dừng lại. Quay đầu nhìn, thì bầy dơi đã không thấy. Quả nhiên, những con dơi này dồn mình là vị hai cây thảo dược trong tay của Hàn Vũ Đình. Lâm Vân thờ phào nhẹ nhõm, tốt rồi. nếu những con dơi này còn tiếp tục đuối theo, hắn thực sự không còn biện pháp nào khác.
Lập tức tìm một nơi sạch sẽ rồi lấy ra cái chăn, đặt Hàn Vũ Đình nằm trên đó. bàn tay thì đặt sau lưng của Hàn Vũ Đình. Lực lượng Tinh Vân rất nhanh dò xét được tình huống của Hàn Vũ Đình. Thào dược này giống như không có công năng trừ độc. mà còn kích thích độc tố trong người Hàn Vũ Đình tản ra.
Lâm Vân âm thầm tức giận, đành phải tiếp tục trợ giúp Hàn Vũ Đình bức độc. Chỉ là tốn rất nhiều sức lực khi bị đám dơi kia đuổi theo rồi. nên lực lượng Tinh Vân còn sót lại trong người Lâm Vân cũng rất ít. Tuy rất muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới giúp Hàn Vũ Đình bức độc. Nhưng Lâm Vân biết thân thể của Hàn Vũ Đình không thể đợi được đến lúc đó.
Lúc Lâm Vân sử dụng lực lượng Tinh Vân còn lại để bức độc trong người Hàn Vũ Đình, mới phát hiện người kia không có lừa mình. Nguyên bản có một lượng độc không thể bức ra được, lần này mình lại có thể dễ dàng bức nó ra ngoài. Xem ra. tình trạng của Hàn Vũ Đình là do tác dụng phụ của hai cây thảo dược tạo thành. Nhưng hình như người kia bào là phải dập nát mới dùng được sao? Trực tiếp ăn cũng đâu khác gì?
Sau khi bức hết độc tố trong người Hàn Vũ Đình. Lâm Vân liền mệt mỏi không chịu nổi. Tuy biết ở trên đảo này chỗ nào cũng có thể nguy hiểm, nhưng thực sự quá mệt mỏi...Trồng thấy Hàn Vũ Đình đã tỉnh lại. cười nói:
- Em tỉnh rồi a. anh nghỉ ngơi một lúc đây. Một lúc sau thì gọi anh dậy.
Nói xong. Lâm Vân liền nằm xuống ngủ.
Hàn Vũ Đình giơ tay sờ sờ mặt của Lâm Vân. thì mới phát hiện tay của mình đã có thể cử động. Chất độc trong người mình đã được giải rồi sao? Bàn tay sờ sờ mặt của Lâm Vân. trong nội tâm rất đau lòng.
Vì mình, Lâm Vân cơ hồ vài ngày đều không ngủ. Ngay cả một người không tầm thường như anh ấy, đến hôm nay cũng phải mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mà trước kia mình lại đối xử với anh ấy như vậy.
Mặc dù biết Lâm Vân vì tỷ tỷ mà mới tận lực cứu nàng, nhưng nàng vẫn bị Lâm Vân đả động. Lặng lẽ di chuyền tới gần Lâm Vân. lần nữa vuốt ve khuôn mặt đầy góc cạnh của Lâm Vân. khi chạm vào cảm giác rất mềm mại.
Có Lâm Vân làm anh rể thật tốt, tỷ tỷ thật hạnh phúc. Buồn cười còn có nhiều người coi thường người anh rể của mình, họ cũng giống như mình trước đây vậy.
Lúc mình tuyệt vọng thì gặp được anh ấy. Còn được anh ấy ôm trong ngực chăm sóc tận tình.
Có lẽ… mấy ngày này là mấy ngày mình sẽ không bao giờ quên. Nhìn khuôn mặt của Lâm Vân lúc ngủ vẫn cau mày lại. trong lòng Hàn Vũ Đình có một cảm giác đau xót không nói lên lời. Thực xin lồi. em đã thương tốn anh và tỷ tỷ quá nhiều. Từ nay về sau em nhất định sẽ đền bù cho hai người.
“Tỷ tỷ… nếu như Lâm Vân không phải là anh rể của em thì tốt.”
Hàn Vũ Đình đột nhiên bừng tỉnh, ôm đầu của Lâm Vân vào trong ngực. Trong lòng thờ dài. thứ mình không thèm để ý lại thứ mình muốn có nhất, cũng là thứ mình khó đạt được nhất.
“Anh rể, chỉ có tỷ tỷ mới xứng với anh!"
Nhưng lại nhìn xung quanh một lúc. Lâm Vân vẫn là buồng tha cho chỗ này. Một là trong này còn tiềm ấn nguy hiếm gì đó mà mình chưa biết. Hai là còn chưa biết thào dược có tác dụng phụ gì đó không. vẫn là ở bên ngoài chậm rãi điều trị mới là cách làm đúng.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân quyết định mang Hàn Vũ Đình ra ngoài, từ từ chữa trị.
Thấy Lâm Vân Ồm mình đi tới cửa hang. Hàn Vũ Đình lo lắng nói:
- Anh rẻ. ở ngoài cái động này có nhiều dơi như vậy, chúng ta có thể đi ra ngoài không?
Lâm Vân cười nói:
- Anh có biện pháp.
Nghe Lâm Vân nói vậy. Hàn Vũ Đình liền nhắm mắt lại. Trong nội tâm đương nhiên tin những lời Lâm Vân nói. Trong lòng nàng bây giờ, Lâm Vân đã trở thành một danh từ của vạn năng. Chỉ cần Lâm Vân nói có thể làm. vậy thì nhất định có thể.
Lâm Vân cũng mặc kệ Hàn Vũ Đình đang suy nghĩ gì. lúc đi tới gần cửa hang, đột nhiên tăng tốc. Đồng thời lấy một cái áo chùm lên người rồi lao ra ngoài. Bên ngoài đông nghịt là dơi, nhìn một cái cũng làm cho người ta sờn cả gai ốc. Lâm Vân vận chuyển lực lượng Tinh Vân. ngay lập tức cái áo mang theo một tầng khí. Lâm Vân trùm cái áo đó lao ra ngoài. Chạy ra hang động, Lâm Vân liền chạy một mạch không nghỉ. Tuy mùi tanh của dơi rất nồng, nhưng nhờ có cái áo mang theo kình lực. không có con dơi nào lao tới được.
Cứ có con dơi nào lao vào cái áo lại bị kình lực trên áo đấy ra ngoài. Chỉ mất vài phút, Lâm Vân đã xông ra bầy dơi. Lâm Vân còn chưa kịp thờ phào, thì đã thấy bầy dơi đồng nghịt đuổi theo sau. Lâm Vân kinh hãi, trong lòng tự nhủ, mình đã ra khỏi động rồi, vì sao những con dơi này vẫn còn đuổi theo?
Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ tới vấn đề này. phải tranh thủ thời gian thoát khỏi bầy dơi. Một khi bị bọn dơi này vây kín. cho dù thế lực của hắn có nhiều hơn nữa. cũng không thề trốn thoát. Mà nếu quay lại giết thì giết được bao nhiêu con? Phải biết số lượng dơi đang đuối theo hắn phải nói là khổng lồ.
Những con dơi này giống như có thâm cừu đại hận với Lâm Vân vậy. không ngừng đuổi theo sau.
Lâm Vân không biết là chuyện gì xảy ra. chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước. Cũng may tốc độ của hắn rất nhanh, bằng không bầy dơi kia đã sớm đuối kịp.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ của Lâm Vân có nhanh hơn nữa. vẫn bị bầy dơi dồn theo sau. không có ý buồng tha. Mà đằng sau còn không ngừng có thêm bầy dơi gia nhập. Lâm Vân nghĩ thầm, trên hòn đảo nhỏ như vậy. cho dù chạy xa đến mấy cũng chỉ ở quanh quẩn hòn đảo này mà thôi. Thề lực của mình sớm muộn gì cũng bị bầy dơi này làm cho hao tổn hết.
Đây là thứ yếu, chẳng những có bầy dơi đuổi theo đằng sau, thậm chí đằng trước cũng có rất nhiều dơi ở đâu bay tới chặn đường. Lâm Vân cơ hồ đã chạy cái đảo nhỏ này vài vòng. Nhưng bầy dơi vẫn y nguyên không chịu buồng tha. mà số lượng chỉ có tăng thêm chứ không giảm.
Lâm Vân chẳng những không ngừng vận chuyển lực lượng Tinh Vân chạy đông chạy tây. Mà còn phải vận chuyến lực lượng Tinh Vân vào cái áo để xua đi đám dơi. Hơn nữa. số dơi không có dấu hiệu giảm đi, mà còn tăng chóng mặt. Nếu cử tiếp tục như vậy, mình sẽ bị bầy dơi này bao vây mà thôi. Nhưng hiện tại ngoài trừ chạy trốn ra. lại không có biện pháp nào xử lý. Nếu không đành phải trở lại cái hang kia.
Nhưng Lâm Vân cũng không dám về chỗ đó. Nhờ đâu đám dơi này liều lĩnh đuối vào trong động, thì Lâm Vân lúc đó mới gọi là thâm.
Hàn Vũ Đình cảm thấy không đúng. Vì sao Lâm Vân phải không ngừng chạy vậy? Bởi vì hắn vận động liên tục, nên mùi trong cơ thể hắn phát ra càng nồng đậm. làm cho nàng si mê không thôi. Thậm chí quên mất muốn hỏi Lâm Vân vì sao phải chạy thục mạng như thế?
Lâm Vân vẫn đang suy nghĩ vì sao đám dơi lại đuổi theo mình. Mình còn chưa giết một con nào a? Cho nên nói trả thù cũng không thông. Nói sau. chưa từng nghe nói loài dơi là loài biết trả thù bao giờ?
Mình đâu có lấy cái gì trong hang động đó đâu. Đột nhiên. Lâm Vân nghĩ tới hai cây thảo dược trong tay của Hàn Vũ Đình. Không phải là do hai cây này? Rất có khả năng. Nghĩ tới đây, hắn liền vội vàng nói:
- Hàn Vũ Đình, em mau ăn hai cái cây dược thảo này đi.
Hàn Vũ Đình giống như không nghe thấy lời của Lâm Vân vậy. vẫn chăm chú dán vào ngực của Lâm Vân.
Lâm Vân chỉ đành phải đấy nàng một chút, nàng vẫn không nói gì. chỉ nghe thấy Hàn Vũ Đình nói:
- Anh rể...
Thanh âm còn mang theo vẻ kiều mỵ và lười biếng.
Lâm Vân cả kinh, Hàn Vũ Đình bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là do chất độc phát tác? Vì sao thanh âm lại là lạ như vậy?
- Em có làm sao không?
Hàn Vũ Đình lúc này mới kịp phản ứng. khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Áp a ấp úng muốn nói, lại nói không lên lời. Lâm Vân thấy thế cũng lười dài dòng với nàng, vội vàng nói:
- Mau ăn hai cái cây đó đi.
Lâm Vân vốn còn định thừ nghiệm dược tính của nó trước, sau đó lại dự theo phương pháp của người nọ bào chế thuốc. Nhưng hiện tại xem ra đã không còn thời gian, bầy dơi rất có thể vì hai cây cỏ này mà mới dồn mình như vậy. Nếu còn không ăn. thì bầy dơi sẽ không ngừng đuổi theo phía sau. Chạy lâu đến mấy cuối cùng cũng bị đuối kịp mà thôi. Không thế bị đám dơi cắn chết a.
Hàn Vũ Đình thấy khuôn mặt của Lâm Vân nghiêm túc. cũng là cả kinh. Không kịp nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian theo lời của của Lâm Vân, cho hai cây cò kia vào mồm rồi nhai nuốt. Mấy ngày hôm trước nàng còn ăn rễ cò. cho nên không tốn thời gian nhai hết hai cây cò này.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đã nuốt thảo dược, mới nhẹ nhàng thờ ra. Còn chưa kịp quay lại xem bầy dơi. thì phát hiện sắc mặt của Hàn Vũ Đình bắt đầu biến thành tái nhợt. Thậm chí còn phát ra thanh âm rên rỉ, thân thể cũng phát run.
Lâm Vân kinh hãi, thảo dược có độc? Nhất định là vậy. nhưng vì sao nam tử mới gặp mình lần đầu kia phải lừa mình? Mình và y không oán không cừu, thậm chí còn giúp y một lần.
Hàn Vũ Đình càng ngày càng run rẩy. Lâm Vân không dám chạy nữa. tranh thủ thời gian dừng lại. Quay đầu nhìn, thì bầy dơi đã không thấy. Quả nhiên, những con dơi này dồn mình là vị hai cây thảo dược trong tay của Hàn Vũ Đình. Lâm Vân thờ phào nhẹ nhõm, tốt rồi. nếu những con dơi này còn tiếp tục đuối theo, hắn thực sự không còn biện pháp nào khác.
Lập tức tìm một nơi sạch sẽ rồi lấy ra cái chăn, đặt Hàn Vũ Đình nằm trên đó. bàn tay thì đặt sau lưng của Hàn Vũ Đình. Lực lượng Tinh Vân rất nhanh dò xét được tình huống của Hàn Vũ Đình. Thào dược này giống như không có công năng trừ độc. mà còn kích thích độc tố trong người Hàn Vũ Đình tản ra.
Lâm Vân âm thầm tức giận, đành phải tiếp tục trợ giúp Hàn Vũ Đình bức độc. Chỉ là tốn rất nhiều sức lực khi bị đám dơi kia đuổi theo rồi. nên lực lượng Tinh Vân còn sót lại trong người Lâm Vân cũng rất ít. Tuy rất muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới giúp Hàn Vũ Đình bức độc. Nhưng Lâm Vân biết thân thể của Hàn Vũ Đình không thể đợi được đến lúc đó.
Lúc Lâm Vân sử dụng lực lượng Tinh Vân còn lại để bức độc trong người Hàn Vũ Đình, mới phát hiện người kia không có lừa mình. Nguyên bản có một lượng độc không thể bức ra được, lần này mình lại có thể dễ dàng bức nó ra ngoài. Xem ra. tình trạng của Hàn Vũ Đình là do tác dụng phụ của hai cây thảo dược tạo thành. Nhưng hình như người kia bào là phải dập nát mới dùng được sao? Trực tiếp ăn cũng đâu khác gì?
Sau khi bức hết độc tố trong người Hàn Vũ Đình. Lâm Vân liền mệt mỏi không chịu nổi. Tuy biết ở trên đảo này chỗ nào cũng có thể nguy hiểm, nhưng thực sự quá mệt mỏi...Trồng thấy Hàn Vũ Đình đã tỉnh lại. cười nói:
- Em tỉnh rồi a. anh nghỉ ngơi một lúc đây. Một lúc sau thì gọi anh dậy.
Nói xong. Lâm Vân liền nằm xuống ngủ.
Hàn Vũ Đình giơ tay sờ sờ mặt của Lâm Vân. thì mới phát hiện tay của mình đã có thể cử động. Chất độc trong người mình đã được giải rồi sao? Bàn tay sờ sờ mặt của Lâm Vân. trong nội tâm rất đau lòng.
Vì mình, Lâm Vân cơ hồ vài ngày đều không ngủ. Ngay cả một người không tầm thường như anh ấy, đến hôm nay cũng phải mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mà trước kia mình lại đối xử với anh ấy như vậy.
Mặc dù biết Lâm Vân vì tỷ tỷ mà mới tận lực cứu nàng, nhưng nàng vẫn bị Lâm Vân đả động. Lặng lẽ di chuyền tới gần Lâm Vân. lần nữa vuốt ve khuôn mặt đầy góc cạnh của Lâm Vân. khi chạm vào cảm giác rất mềm mại.
Có Lâm Vân làm anh rể thật tốt, tỷ tỷ thật hạnh phúc. Buồn cười còn có nhiều người coi thường người anh rể của mình, họ cũng giống như mình trước đây vậy.
Lúc mình tuyệt vọng thì gặp được anh ấy. Còn được anh ấy ôm trong ngực chăm sóc tận tình.
Có lẽ… mấy ngày này là mấy ngày mình sẽ không bao giờ quên. Nhìn khuôn mặt của Lâm Vân lúc ngủ vẫn cau mày lại. trong lòng Hàn Vũ Đình có một cảm giác đau xót không nói lên lời. Thực xin lồi. em đã thương tốn anh và tỷ tỷ quá nhiều. Từ nay về sau em nhất định sẽ đền bù cho hai người.
“Tỷ tỷ… nếu như Lâm Vân không phải là anh rể của em thì tốt.”
Hàn Vũ Đình đột nhiên bừng tỉnh, ôm đầu của Lâm Vân vào trong ngực. Trong lòng thờ dài. thứ mình không thèm để ý lại thứ mình muốn có nhất, cũng là thứ mình khó đạt được nhất.
“Anh rể, chỉ có tỷ tỷ mới xứng với anh!"
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ