Công Lược Tra Nam
Chương 11
Editor: Búnn.
Sau chừng vài ngày, Dung Tự vẫn chán ngán ở cùng một với Giang Thừa Minh, đối phương dẫn cô tới rất nhiều nơi, nghe nhạc hội, cũng đi uống cà phê, thậm chí còn dẫn cô tới tham gia mấy yến hội nhỏ, nhận thức vài người hợp tác làm ăn trên thương trường, thậm chí cả bạn anh ta.
Có thể nói, trên cơ bản bây giờ người trong giới thượng lưu đều biết Giang Thừa Minh, người chỉ nhớ bạn gái ba năm trước, bên người ba năm không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, bây giờ bên người lại có một người phụ nữ, nhưng khiến người ta có lời khó nói chính là, vẻ ngoài của cô gái này lại có tám phần tương tự với Lâm Dĩ Nhu, chỉ có điều cô gái này hào phóng ưu nhã hơn, càng hoạt bát hơn Lâm Dĩ Nhu, bọn họ thường thấy dáng vẻ cười đến vô cùng vui vẻ với cô của Giang Thừa Minh.
Cái này khiến những người khác không biết nên nói vị Tổng giám đốc Giang này si tình hay là bạc tình, nói si tình, ngay cả phụ nữ cũng phải tìm người lớn lên tương tự Lâm Dĩ Nhu, như vậy không phải si tình sao? Nói bạc tình, đó là đối với Dung Tự, cô bé này vốn không biết mình đã trở thành thế thân của người khác, còn cười đến vui vẻ như vậy, haiz.
Không phải Dung Tự không biết những người kia đang dùng vẻ mặt trêu tức, đồng tình hoặc kinh thường nhìn mình, nhưng gần như với người nào cô cùng cười đến vô cùng chân thành, giống như là vốn nhìn không hiểu những vẻ mặt kia, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Thừa Minh, nhìn anh ta và những người khác hàn huyên chào hỏi, giới thiệu đến mình thì lập tức cười cười với người ta, không giới thiệu đến mình thì dùng vẻ mặt tò mò nhìn bốn phía, cũng không có bất kỳ xấu hổ và không quen nào.
Có thể nói, thái độ thản nhiên chân thành như vậy của cô thật đúng là lấy về được thiện cảm của không ít người, thậm chí có một số người ngay từ đầu khinh thị xem thường Dung Tự cũng dần dần thay đổi cách nhìn, cảm thấy cô gái này khéo léo hiểu chuyện, đối với người khác còn đặc biệt chân thành.
Dung Tự không thể không cảm giác được biến hóa thái độ của những người kia, nhưng cảm giác được cũng cứ như vậy thôi, cô lại cảm thấy phương thức ở chung hiện tại của mình và Giang Thừa Minh có chút kỳ quái.
Bạn không giống bạn, người yêu không giống người yêu, giống như thiên về phía mập mờ, mà thái độ đối phương càng lúc càng theo hướng thuận theo tự nhiên, chỉ cần Lâm Dĩ Nhu không trở lại, sớm muộn gì hai người cũng đi tới cùng.
Chỉ là chưa nói đến việc Giang Thừa Diệc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Lâm Dĩ Nhu hẳn là cũng sắp nhớ tới vị chồng chưa cưới này của cô ta, cho nên Giang Thừa Minh đợi được, Dung Tự lại đợi không được.
Cuối cùng cơ hội đã tới rồi…
Giang Thừa Minh xuất ngoại công tác.
Dung Tự ở biệt thự từ trong điện thoại nghe trợ lý Giang Thừa Minh nói như vậy với mình xong, cô liền cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.
Vội vàng đóng gói tốt hành lý, đồng thời lên mạng đăng ký vé máy bay, lúc vừa mới chuẩn bị ra ngoài, bên ngoài lại truyền đến âm thanh một nam một nữ nói chuyện với nhau.
Giọng nam cô vừa nghe liền biết được là Giang Thừa Diệc, mà giọng nữ thì có chút lạ, nhưng không cần nghĩ cũng biết, Giang Thừa Diệc dùng giọng dịu dàng như vậy, ngoại trừ với Lâm Dĩ Nhu thì còn có thể là ai.
Nếu cô là nguyên chủ, chỉ sợ trong lòng sẽ vừa yêu vừa hận Giang Thừa Diệc, sau đó trực tiếp chạm mặt với hai người này, đồng thời bi thương gần chết một phen, nhưng tiếc là cô không phải nguyên chủ, không yêu cũng không hận, còn có chuyện gấp, vì vậy cô nhanh chóng khóa cửa phòng khách lại, sau đó đứng ở vị trí bí mật, không nhúc nhích.
“Sao? Có phải anh còn giấu cô gái xinh đẹp nào đó ở trong nhà, cho nên bây giờ mới không mời em vào trong nhà ngồi một chút không?”
“Sao có thể chứ?”
“Vậy bây giờ em muốn vào trong xem một chút…”
“Aiii…”
Sau đó chính là tiếng cười đùa của Lâm Dĩ Nhu, tiếng nhỏ giọng từ chối của Giang Thừa Diệc, sau đó nữa chính là tiếng cửa mở, Dung Tự nhẹ nhàng ngừng thở.
Lâm Dĩ Nhu vừa vào cửa, trong nháy mắt cô liền sững sờ, cuối cùng khóe miệng khẽ cong lên, thật giống!
Cô và Lâm Dĩ Nhu.
Sau đó cô liền cẩn thận vội vàng lui về phía sau để đối phương không nhìn thấy mình, bây giờ còn chưa phải là lúc để hai người gặp nhau.
“Gì đây? Một người cũng không có, chỉ là phẩm vị của Giang Thừa Diệc anh thay đổi không ít đâu, haha, nhiều thứ chơi như vậy, chậc chậc, vỏ sô pha còn là hồng nhạt, không nhìn ra Thừa Diệc anh còn có tâm hồn thiếu nữ đấy, haha, chỉ là nhà anh rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người tới quét dọn, ai, em có thể vào bên trong nhìn không?”
Vừa nghe Lâm Dĩ Nhu nói chuyện, anh ta vừa nhớ lại lúc anh ta và Dung Tự cùng đi chọn và sắp xếp đồ dùng trong nhà, ngay lúc đó không tự chủ lộ ra một nụ cười mà ngay cả anh ta cũng không phát hiện được, nghe thấy Lâm Dĩ Nhu nói như vậy, lập tức bừng tỉnh ngẩng đầu: “À…Được, có thể!”
Cũng không biết bây giờ Dung Tự đang làm gì, chẳng lẽ lại ở bên cạnh anh trai anh ta?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt lông mày Giang Thừa Diệc nhíu lại, quay đầu lơ đãng xem xét, lại nhìn thấy Dung Tự đang núp trong một khe hở nhỏ, thấy anh ta nhìn qua, lập tức đưa tay lên miệng xuỵt.
Sau đó lúng túng cười với anh ta, mang theo hành lý bên cạnh mình muốn lén lút đi ra ngoài, cũng làm ra hành động ý bảo anh ta đi theo Lâm Dĩ Nhu, không cần quan tâm tới cô.
Mặc kệ cô? Làm sao có thể chứ, làm sao anh ta có thể mặc kệ cô?
“Em đi đâu vậy!”
Giang Thừa Diệc lại không thèm quan tâm, cứ hét lên như vậy, Dung Tự cả kinh.
“Làm sao vậy? Thừa Diệc?” Lâm Dĩ Như đang ở bên trong thăm thú nghe thấy âm thanh có chút kinh ngạc lớn tiếng hỏi, lập tức muốn ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.
Dung Tự lập tức cũng có chút tay chân luống cuống, vội vàng khoát tay áo với Giang Thừa Diệc, thật thâm sâu nhìn anh ta một cái, sau đó ôm vali hành lý của mình nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Đừng đi…”
Nhìn Dung Tự đi không quay đầu lại như vậy, lòng Giang Thừa Diệc đột nhiên dâng lên khủng hoảng vô cùng lớn, thậm chí còn không thèm để ý Lâm Dĩ Nhu đang ở sau lưng, trực tiếp chạy đuổi theo Dung Tự.
“Thừa Diệc!”
“Đừng đi! Đừng đi! Dung Dung…”
Động tác của anh ta nhanh, không ngờ Dung Tự còn nhanh hơn anh ta, ôm rương hành lý, người nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, đúng lúc này, Lâm Dĩ Nhu cũng đuổi kịp, Giang Thừa Diệc cũng không tiện vứt Lâm Dĩ Nhu lại một mình, đành phải vừa lo lắng vừa ứng phó với cô ta.
Mà Dung Tự ra khỏi biệt thự, tìm ghế đá nghỉ ngơi một lúc lâu mới không còn thở gấp nữa, xem tình huống hôm nay, chân cẳng không nhanh thật đúng là phiền toái.
Chỉ là mắt thấy sắp tới thời gian lên máy bay rồi, cô lập tức kéo vali xuống núi, đồng thời tắt điện thoại.
Đợi lúc Giang Thừa Diệc ứng phó xong với Lâm Dĩ Nhu, tự mình trốn vào phòng vệ sinh gọi điện cho Dung Tự, gần như không nghe thấy gì ngoài: “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt…”
Gọi tới cuối cùng anh ta còn tức giận ném điện thoại di động lên tường, bối rối và sợ hãi trong lòng không những không giảm bớt, mà còn càng lúc càng rõ ràng.
Cô đi đâu? Rốt cuộc Dung Tự muốn đi đâu? Cô còn trở về không? Không đúng, em trai cô còn ở chỗ này của mình, nhất định sẽ quay về, nhất định thế…
Giang Thừa Diệc nghĩ như vậy, tim dần bình ổn lại.
Dung Tự bên này lại nghe được hệ thống nhắc nhở độ thiện cảm của Giang Thừa Diệc cuối cùng cũng tăng đến 90, thật lòng yêu, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, người đi rồi anh mới tăng độ thiện cảm, còn kịp sao?
Chỉ là dựa vào tính tình ngây thơ từ nhỏ được bao bọc lớn lên của Giang Thừa Diệc, Dung Tự cũng có thể hiểu được, đồ mất đi mới biết tầm quan trọng, mới biết được quý trọng, mà nếu bị người khác đoạt đi càng trở nên quan trọng hơn.
Cô tùy ý ném điện thoại mà bản thân đã tắt vào trong túi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần vụt qua, mỉm cười.
Lần này Giang Thừa Minh đi công tác ở thành phố Lâm Hải, kinh tế rất phát đạt, chỉ là trước khi anh ta đi cũng không có ý muốn chào Dung Tự, đi là đi.
Điều này cũng có nghĩa Dung Tự trong lòng anh ta cũng không có bao nhiêu quan trọng, ít nhất cũng không quan trọng đến mức trước khi đi phải chào hỏi cô, nói hai ngày này có việc cần phải rời đi.
Nhưng lại không bảo phụ tá của mình giữ bí mật, thậm chí ngay cả tên khách sạn ở lại cũng không giấu, cô vừa hỏi liền biết được.
Máy bay Dung Tự ngồi hạ cánh, ở ranh giới thành phố Lâm Hải, cười cười, nói thế nào nhỉ, ở nơi này có tương lai đấy!
Cô vừa xuống xe liền mở điện thoại ra, kéo thẳng số Giang Thừa Diệc vào sổ đen, sau đó bấm số điện thoại của Giang Thừa Minh.
Ở bên kia Giang Thừa Minh vừa mới xong một hội nghị, nhìn dãy số hiện trên màn hình, lông mày nhíu lại, nhìn một lúc lâu mới từ từ trượt nghe.
“Đoán xem em đang ở đâu nào?”
Vừa nghe, trong điện thoại lập tức vang lên âm thanh hưng phấn cố gắng kìm lại của Dung Tự, nhưng vẫn có thể khiến Giang Thừa Minh từ âm cuối kéo dài của cô nghe ra được cô rất cao hứng, tung tăng như chim sẻ, khiến ngay cả Giang Thừa Minh nghe xong cũng không thể khống chế được mà nâng khóe miệng lên.
Sau đó theo lời cô hỏi: “Em đang ở đâu?”
Những người vừa mới họp xong xung quanh Giang Thừa Minh đều cảm thấy kinh hãi, đây là tổng giám đốc Giang vừa mới từng bước ép sát, mặt lạnh đến độ sắp rơi ra bột băng, nghiêm túc như Diêm La Vương sao? Này, người đâu rồi?
Cười đầy mặt như vậy, ôn hòa hữu lễ như vậy, trong nháy mắt khiến tất cả người xung quanh dụi dụi mắt theo, trợn mắt há hốc miệng nhìn Giang Thừa Diệc chậm rãi ra ngoài.
“Em ở…anh đoán đi! Vừa rồi em bảo anh đoán mà? Đoán đúng có thưởng! Ai, sao bên anh lại ầm ĩ như vậy? Anh đang ở đâu?”
Dung Tự ngồi taxi có chút tò mò hỏi.
“Em đoán đi? Đoán đúng cũng có thưởng!”
Giang Thừa Minh trêu đùa, trước đó anh ta nghe phụ tá của mình nói qua Dung Tự từng hỏi lịch trình của anh ta, thậm chí còn đặc biệt hỏi thăm xem vị trí khách sạn anh ta ở, như vậy…
Nghĩ tới Dung Tự rất có thể đã đến thành phố Lâm Hải, tim Giang Thừa Minh lập tức không thể khống chế được mà đập bình bịch, mới một ngày, hai người chỉ mới không gặp mặt một ngày, vì sao anh ta lại cảm giác đã lâu rồi chưa gặp Dung Tự như vậy, thậm chí bắt đầu có chút nhớ giọng và nụ cười của đối phương.
Nhớ lại sợ hãi chợt lóe lúc nhìn thấy điện thoại của Dung Tự, anh ta vốn không lừa được chính mình, anh ta thật sự nhớ cô.
Nghĩ như vậy, bước chân Giang Thừa Minh dần chậm lại, chỉ là anh ta còn chưa suy xét xong, thời gian chung đụng giữa anh ta và Dung Tự có chút quá ngắn, cũng chỉ mới hơn hai tuần thôi, hai tuần mình đã động tâm, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giang Thừa Minh vừa lên xe, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới bảo tài xế lái xe về khách sạn, mặc kệ như thế nào, bây giờ mình muốn thấy cô, đó là chuyện không phải bàn cãi.
Mà trong lúc Giang Thừa Minh do dự, Dung Tự đã xuống xe ở gần khách sạn, chỉ là vừa xuống xe cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên phát hiện cửa ra vào của khách sạn có một đống người vây quanh, cô có chút tò mò lại gần.
Sau đó nghe thấy người xung quanh bàn luận.
“…Nghe nói là ‘phòng tổng thống’? Xem ra là người có tiền…Hình như là tổng giám đốc gì đó? Thật sự là thảm rồi!”
“Đúng vậy, nghe nói hôm qua anh ta mới tới, ai biết cái này đột nhiên cháy chứ, cậu không thấy đâu, lửa vừa rồi…”
“A!”
Một đám người đột nhiên lại phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay cả Dung Tự cũng đồng thời thấy được trong khách sạn này đột nhiên bùng lên một ngọn lửa cao ngất trời.
Nghĩ tới cuộc điện thoại cô và Giang Thừa Minh vừa mới kết thúc hai mươi phút trước kia, cộng thêm những tin tức lộ ra trong cuộc trò chuyện của những người này, sắc mặt Dung Tự lập tức tái đi, điện thoại trong tay rơi xuống, bị đám người chen tới chen lui vài cái đạp vỡ.
Mà cô ở phía sau cũng không thèm nhặt điện thoại, ngay cả người cũng không quan tâm, lúc mọi người cùng lui về phía sau, liền gắng gượng chen lên phía trước.
Mắt thấy sắp xông vào khách sạn, người bên ngoài vội vàng lại gần, mỗi người một tay kéo cô lại.
“Tiểu thư! Phía trên cháy rồi, không thể lên!”
“Không được, tôi phải đi…bạn trai tôi…bạn trai tôi ở bên trên! Anh ấy ở bên trên! Anh ấy ở bên trên còn chưa xuống, tôi phải tìm anh ấy, nhất định phải tìm anh ấy! Tôi phải tìm anh ấy…”
Nói xong Dung Tự liền không khống chế được mà khóc lên.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô bình tĩnh một chút!”
“Anh ấy còn ở bên trên, Thừa Minh còn ở bên trên, xin anh để tôi lên được không, tôi xin anh…xin anh…”
“Dung Tự!”
Đúng lúc này, giọng Giang Thừa Minh đột nhiên vang lên ngay sau lưng Dung Tự.
Tiếng khóc của cô dừng lại, sau đó cả người cứng lại, sau đó chậm rãi quay lại…
Vừa rồi hệ thống quả nhiên không lừa gạt cô, Giang Thừa Minh thực sự ở vị trí không xa sau lưng cô.
Sau chừng vài ngày, Dung Tự vẫn chán ngán ở cùng một với Giang Thừa Minh, đối phương dẫn cô tới rất nhiều nơi, nghe nhạc hội, cũng đi uống cà phê, thậm chí còn dẫn cô tới tham gia mấy yến hội nhỏ, nhận thức vài người hợp tác làm ăn trên thương trường, thậm chí cả bạn anh ta.
Có thể nói, trên cơ bản bây giờ người trong giới thượng lưu đều biết Giang Thừa Minh, người chỉ nhớ bạn gái ba năm trước, bên người ba năm không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, bây giờ bên người lại có một người phụ nữ, nhưng khiến người ta có lời khó nói chính là, vẻ ngoài của cô gái này lại có tám phần tương tự với Lâm Dĩ Nhu, chỉ có điều cô gái này hào phóng ưu nhã hơn, càng hoạt bát hơn Lâm Dĩ Nhu, bọn họ thường thấy dáng vẻ cười đến vô cùng vui vẻ với cô của Giang Thừa Minh.
Cái này khiến những người khác không biết nên nói vị Tổng giám đốc Giang này si tình hay là bạc tình, nói si tình, ngay cả phụ nữ cũng phải tìm người lớn lên tương tự Lâm Dĩ Nhu, như vậy không phải si tình sao? Nói bạc tình, đó là đối với Dung Tự, cô bé này vốn không biết mình đã trở thành thế thân của người khác, còn cười đến vui vẻ như vậy, haiz.
Không phải Dung Tự không biết những người kia đang dùng vẻ mặt trêu tức, đồng tình hoặc kinh thường nhìn mình, nhưng gần như với người nào cô cùng cười đến vô cùng chân thành, giống như là vốn nhìn không hiểu những vẻ mặt kia, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Thừa Minh, nhìn anh ta và những người khác hàn huyên chào hỏi, giới thiệu đến mình thì lập tức cười cười với người ta, không giới thiệu đến mình thì dùng vẻ mặt tò mò nhìn bốn phía, cũng không có bất kỳ xấu hổ và không quen nào.
Có thể nói, thái độ thản nhiên chân thành như vậy của cô thật đúng là lấy về được thiện cảm của không ít người, thậm chí có một số người ngay từ đầu khinh thị xem thường Dung Tự cũng dần dần thay đổi cách nhìn, cảm thấy cô gái này khéo léo hiểu chuyện, đối với người khác còn đặc biệt chân thành.
Dung Tự không thể không cảm giác được biến hóa thái độ của những người kia, nhưng cảm giác được cũng cứ như vậy thôi, cô lại cảm thấy phương thức ở chung hiện tại của mình và Giang Thừa Minh có chút kỳ quái.
Bạn không giống bạn, người yêu không giống người yêu, giống như thiên về phía mập mờ, mà thái độ đối phương càng lúc càng theo hướng thuận theo tự nhiên, chỉ cần Lâm Dĩ Nhu không trở lại, sớm muộn gì hai người cũng đi tới cùng.
Chỉ là chưa nói đến việc Giang Thừa Diệc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Lâm Dĩ Nhu hẳn là cũng sắp nhớ tới vị chồng chưa cưới này của cô ta, cho nên Giang Thừa Minh đợi được, Dung Tự lại đợi không được.
Cuối cùng cơ hội đã tới rồi…
Giang Thừa Minh xuất ngoại công tác.
Dung Tự ở biệt thự từ trong điện thoại nghe trợ lý Giang Thừa Minh nói như vậy với mình xong, cô liền cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.
Vội vàng đóng gói tốt hành lý, đồng thời lên mạng đăng ký vé máy bay, lúc vừa mới chuẩn bị ra ngoài, bên ngoài lại truyền đến âm thanh một nam một nữ nói chuyện với nhau.
Giọng nam cô vừa nghe liền biết được là Giang Thừa Diệc, mà giọng nữ thì có chút lạ, nhưng không cần nghĩ cũng biết, Giang Thừa Diệc dùng giọng dịu dàng như vậy, ngoại trừ với Lâm Dĩ Nhu thì còn có thể là ai.
Nếu cô là nguyên chủ, chỉ sợ trong lòng sẽ vừa yêu vừa hận Giang Thừa Diệc, sau đó trực tiếp chạm mặt với hai người này, đồng thời bi thương gần chết một phen, nhưng tiếc là cô không phải nguyên chủ, không yêu cũng không hận, còn có chuyện gấp, vì vậy cô nhanh chóng khóa cửa phòng khách lại, sau đó đứng ở vị trí bí mật, không nhúc nhích.
“Sao? Có phải anh còn giấu cô gái xinh đẹp nào đó ở trong nhà, cho nên bây giờ mới không mời em vào trong nhà ngồi một chút không?”
“Sao có thể chứ?”
“Vậy bây giờ em muốn vào trong xem một chút…”
“Aiii…”
Sau đó chính là tiếng cười đùa của Lâm Dĩ Nhu, tiếng nhỏ giọng từ chối của Giang Thừa Diệc, sau đó nữa chính là tiếng cửa mở, Dung Tự nhẹ nhàng ngừng thở.
Lâm Dĩ Nhu vừa vào cửa, trong nháy mắt cô liền sững sờ, cuối cùng khóe miệng khẽ cong lên, thật giống!
Cô và Lâm Dĩ Nhu.
Sau đó cô liền cẩn thận vội vàng lui về phía sau để đối phương không nhìn thấy mình, bây giờ còn chưa phải là lúc để hai người gặp nhau.
“Gì đây? Một người cũng không có, chỉ là phẩm vị của Giang Thừa Diệc anh thay đổi không ít đâu, haha, nhiều thứ chơi như vậy, chậc chậc, vỏ sô pha còn là hồng nhạt, không nhìn ra Thừa Diệc anh còn có tâm hồn thiếu nữ đấy, haha, chỉ là nhà anh rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người tới quét dọn, ai, em có thể vào bên trong nhìn không?”
Vừa nghe Lâm Dĩ Nhu nói chuyện, anh ta vừa nhớ lại lúc anh ta và Dung Tự cùng đi chọn và sắp xếp đồ dùng trong nhà, ngay lúc đó không tự chủ lộ ra một nụ cười mà ngay cả anh ta cũng không phát hiện được, nghe thấy Lâm Dĩ Nhu nói như vậy, lập tức bừng tỉnh ngẩng đầu: “À…Được, có thể!”
Cũng không biết bây giờ Dung Tự đang làm gì, chẳng lẽ lại ở bên cạnh anh trai anh ta?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt lông mày Giang Thừa Diệc nhíu lại, quay đầu lơ đãng xem xét, lại nhìn thấy Dung Tự đang núp trong một khe hở nhỏ, thấy anh ta nhìn qua, lập tức đưa tay lên miệng xuỵt.
Sau đó lúng túng cười với anh ta, mang theo hành lý bên cạnh mình muốn lén lút đi ra ngoài, cũng làm ra hành động ý bảo anh ta đi theo Lâm Dĩ Nhu, không cần quan tâm tới cô.
Mặc kệ cô? Làm sao có thể chứ, làm sao anh ta có thể mặc kệ cô?
“Em đi đâu vậy!”
Giang Thừa Diệc lại không thèm quan tâm, cứ hét lên như vậy, Dung Tự cả kinh.
“Làm sao vậy? Thừa Diệc?” Lâm Dĩ Như đang ở bên trong thăm thú nghe thấy âm thanh có chút kinh ngạc lớn tiếng hỏi, lập tức muốn ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.
Dung Tự lập tức cũng có chút tay chân luống cuống, vội vàng khoát tay áo với Giang Thừa Diệc, thật thâm sâu nhìn anh ta một cái, sau đó ôm vali hành lý của mình nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Đừng đi…”
Nhìn Dung Tự đi không quay đầu lại như vậy, lòng Giang Thừa Diệc đột nhiên dâng lên khủng hoảng vô cùng lớn, thậm chí còn không thèm để ý Lâm Dĩ Nhu đang ở sau lưng, trực tiếp chạy đuổi theo Dung Tự.
“Thừa Diệc!”
“Đừng đi! Đừng đi! Dung Dung…”
Động tác của anh ta nhanh, không ngờ Dung Tự còn nhanh hơn anh ta, ôm rương hành lý, người nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, đúng lúc này, Lâm Dĩ Nhu cũng đuổi kịp, Giang Thừa Diệc cũng không tiện vứt Lâm Dĩ Nhu lại một mình, đành phải vừa lo lắng vừa ứng phó với cô ta.
Mà Dung Tự ra khỏi biệt thự, tìm ghế đá nghỉ ngơi một lúc lâu mới không còn thở gấp nữa, xem tình huống hôm nay, chân cẳng không nhanh thật đúng là phiền toái.
Chỉ là mắt thấy sắp tới thời gian lên máy bay rồi, cô lập tức kéo vali xuống núi, đồng thời tắt điện thoại.
Đợi lúc Giang Thừa Diệc ứng phó xong với Lâm Dĩ Nhu, tự mình trốn vào phòng vệ sinh gọi điện cho Dung Tự, gần như không nghe thấy gì ngoài: “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt…”
Gọi tới cuối cùng anh ta còn tức giận ném điện thoại di động lên tường, bối rối và sợ hãi trong lòng không những không giảm bớt, mà còn càng lúc càng rõ ràng.
Cô đi đâu? Rốt cuộc Dung Tự muốn đi đâu? Cô còn trở về không? Không đúng, em trai cô còn ở chỗ này của mình, nhất định sẽ quay về, nhất định thế…
Giang Thừa Diệc nghĩ như vậy, tim dần bình ổn lại.
Dung Tự bên này lại nghe được hệ thống nhắc nhở độ thiện cảm của Giang Thừa Diệc cuối cùng cũng tăng đến 90, thật lòng yêu, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, người đi rồi anh mới tăng độ thiện cảm, còn kịp sao?
Chỉ là dựa vào tính tình ngây thơ từ nhỏ được bao bọc lớn lên của Giang Thừa Diệc, Dung Tự cũng có thể hiểu được, đồ mất đi mới biết tầm quan trọng, mới biết được quý trọng, mà nếu bị người khác đoạt đi càng trở nên quan trọng hơn.
Cô tùy ý ném điện thoại mà bản thân đã tắt vào trong túi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần vụt qua, mỉm cười.
Lần này Giang Thừa Minh đi công tác ở thành phố Lâm Hải, kinh tế rất phát đạt, chỉ là trước khi anh ta đi cũng không có ý muốn chào Dung Tự, đi là đi.
Điều này cũng có nghĩa Dung Tự trong lòng anh ta cũng không có bao nhiêu quan trọng, ít nhất cũng không quan trọng đến mức trước khi đi phải chào hỏi cô, nói hai ngày này có việc cần phải rời đi.
Nhưng lại không bảo phụ tá của mình giữ bí mật, thậm chí ngay cả tên khách sạn ở lại cũng không giấu, cô vừa hỏi liền biết được.
Máy bay Dung Tự ngồi hạ cánh, ở ranh giới thành phố Lâm Hải, cười cười, nói thế nào nhỉ, ở nơi này có tương lai đấy!
Cô vừa xuống xe liền mở điện thoại ra, kéo thẳng số Giang Thừa Diệc vào sổ đen, sau đó bấm số điện thoại của Giang Thừa Minh.
Ở bên kia Giang Thừa Minh vừa mới xong một hội nghị, nhìn dãy số hiện trên màn hình, lông mày nhíu lại, nhìn một lúc lâu mới từ từ trượt nghe.
“Đoán xem em đang ở đâu nào?”
Vừa nghe, trong điện thoại lập tức vang lên âm thanh hưng phấn cố gắng kìm lại của Dung Tự, nhưng vẫn có thể khiến Giang Thừa Minh từ âm cuối kéo dài của cô nghe ra được cô rất cao hứng, tung tăng như chim sẻ, khiến ngay cả Giang Thừa Minh nghe xong cũng không thể khống chế được mà nâng khóe miệng lên.
Sau đó theo lời cô hỏi: “Em đang ở đâu?”
Những người vừa mới họp xong xung quanh Giang Thừa Minh đều cảm thấy kinh hãi, đây là tổng giám đốc Giang vừa mới từng bước ép sát, mặt lạnh đến độ sắp rơi ra bột băng, nghiêm túc như Diêm La Vương sao? Này, người đâu rồi?
Cười đầy mặt như vậy, ôn hòa hữu lễ như vậy, trong nháy mắt khiến tất cả người xung quanh dụi dụi mắt theo, trợn mắt há hốc miệng nhìn Giang Thừa Diệc chậm rãi ra ngoài.
“Em ở…anh đoán đi! Vừa rồi em bảo anh đoán mà? Đoán đúng có thưởng! Ai, sao bên anh lại ầm ĩ như vậy? Anh đang ở đâu?”
Dung Tự ngồi taxi có chút tò mò hỏi.
“Em đoán đi? Đoán đúng cũng có thưởng!”
Giang Thừa Minh trêu đùa, trước đó anh ta nghe phụ tá của mình nói qua Dung Tự từng hỏi lịch trình của anh ta, thậm chí còn đặc biệt hỏi thăm xem vị trí khách sạn anh ta ở, như vậy…
Nghĩ tới Dung Tự rất có thể đã đến thành phố Lâm Hải, tim Giang Thừa Minh lập tức không thể khống chế được mà đập bình bịch, mới một ngày, hai người chỉ mới không gặp mặt một ngày, vì sao anh ta lại cảm giác đã lâu rồi chưa gặp Dung Tự như vậy, thậm chí bắt đầu có chút nhớ giọng và nụ cười của đối phương.
Nhớ lại sợ hãi chợt lóe lúc nhìn thấy điện thoại của Dung Tự, anh ta vốn không lừa được chính mình, anh ta thật sự nhớ cô.
Nghĩ như vậy, bước chân Giang Thừa Minh dần chậm lại, chỉ là anh ta còn chưa suy xét xong, thời gian chung đụng giữa anh ta và Dung Tự có chút quá ngắn, cũng chỉ mới hơn hai tuần thôi, hai tuần mình đã động tâm, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Giang Thừa Minh vừa lên xe, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới bảo tài xế lái xe về khách sạn, mặc kệ như thế nào, bây giờ mình muốn thấy cô, đó là chuyện không phải bàn cãi.
Mà trong lúc Giang Thừa Minh do dự, Dung Tự đã xuống xe ở gần khách sạn, chỉ là vừa xuống xe cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên phát hiện cửa ra vào của khách sạn có một đống người vây quanh, cô có chút tò mò lại gần.
Sau đó nghe thấy người xung quanh bàn luận.
“…Nghe nói là ‘phòng tổng thống’? Xem ra là người có tiền…Hình như là tổng giám đốc gì đó? Thật sự là thảm rồi!”
“Đúng vậy, nghe nói hôm qua anh ta mới tới, ai biết cái này đột nhiên cháy chứ, cậu không thấy đâu, lửa vừa rồi…”
“A!”
Một đám người đột nhiên lại phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay cả Dung Tự cũng đồng thời thấy được trong khách sạn này đột nhiên bùng lên một ngọn lửa cao ngất trời.
Nghĩ tới cuộc điện thoại cô và Giang Thừa Minh vừa mới kết thúc hai mươi phút trước kia, cộng thêm những tin tức lộ ra trong cuộc trò chuyện của những người này, sắc mặt Dung Tự lập tức tái đi, điện thoại trong tay rơi xuống, bị đám người chen tới chen lui vài cái đạp vỡ.
Mà cô ở phía sau cũng không thèm nhặt điện thoại, ngay cả người cũng không quan tâm, lúc mọi người cùng lui về phía sau, liền gắng gượng chen lên phía trước.
Mắt thấy sắp xông vào khách sạn, người bên ngoài vội vàng lại gần, mỗi người một tay kéo cô lại.
“Tiểu thư! Phía trên cháy rồi, không thể lên!”
“Không được, tôi phải đi…bạn trai tôi…bạn trai tôi ở bên trên! Anh ấy ở bên trên! Anh ấy ở bên trên còn chưa xuống, tôi phải tìm anh ấy, nhất định phải tìm anh ấy! Tôi phải tìm anh ấy…”
Nói xong Dung Tự liền không khống chế được mà khóc lên.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô bình tĩnh một chút!”
“Anh ấy còn ở bên trên, Thừa Minh còn ở bên trên, xin anh để tôi lên được không, tôi xin anh…xin anh…”
“Dung Tự!”
Đúng lúc này, giọng Giang Thừa Minh đột nhiên vang lên ngay sau lưng Dung Tự.
Tiếng khóc của cô dừng lại, sau đó cả người cứng lại, sau đó chậm rãi quay lại…
Vừa rồi hệ thống quả nhiên không lừa gạt cô, Giang Thừa Minh thực sự ở vị trí không xa sau lưng cô.
Tác giả :
Điền Mật