Công Lược Tra Công
Chương 6-1
Tạ Hà có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ nghe thấy câu này, hắn không dám tin mà nhìn Chu Diệc Triết, hai mắt phẫn nộ toé ra lửa: “Anh nói cái gì?!”
Chu Diệc Triết không có trả lời câu hỏi này, nhẹ nhàng đảo mắt còn mang theo nhàn nhạt khinh thường, “Gần đây cậu không cùng Chu Diệc An làm sao?”
“Không…” Tạ Hà nói được một nửa liền cảm thấy hối hận, vì cái gì hắn phải trả lời loại vấn đề này với Chu Diệc Triết? Hắn lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ nói: “Chuyện này liên quan gì tới anh!”
“Tại sao không làm? Không phải hai người là người yêu của nhau sao.” Chu Diệc Triết tiếp tục hỏi.
“Tôi nói, chuyện này không liên quan tới anh!” Tạ Hà tức giận đến phát run.
“Chuyện này đương nhiên liên quan đến tôi rồi.” Chu Diệc Triết giương mắt, ánh mắt sắc nhọn dừng trên người Tạ Hà, “Tôi che giấu cho cậu chuyện ngày hôm đó, cho nên tôi phải phụ trách giám sát cậu, cậu đã không cùng hắn làm, vậy để tôi kiểm tra đi, nhìn xem cậu có ra ngoài dụ dỗ tên đàn ông nào nữa không.”
“Anh… Anh nói bậy!” Lồng ngực Tạ Hà phập phồng dữ dội, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng vì cảm thấy bị nhục nhã. “Tôi, tôi không phải là loại người như vậy…”
“Tôi có nói bậy hay không, dĩ nhiên phải xem qua mới biết được.” Giọng nói của Chu Diệc Triết vẫn bình thản như trước.
“Tôi từ chối yêu cầu vô lý này! Nếu đây là lý do anh gọi tôi tới đây, vậy tôi cũng không còn việc gì phải ở đây!” Tạ Hà lạnh lùng nói, hắn cũng không phải là người không biết tức giận.
“Có thể.” Vẻ mặt của Chu Diệc Triết một chút cũng không thay đổi, “Cậu từ chối ý tốt của tôi, tôi đây sẽ nói chuyện kia cho Chu Diệc An nghe, cũng phải, dù sao em trai tôi mới là người đàn ông của cậu, để nó quản giáo cậu càng thêm hợp lý.”
“Anh —” Tạ Hà nâng ngón tay chỉ vào y, tức giận đến nói không ra lời.
“Trước khi cậu muốn rời khỏi nơi này phải nghĩ cho rõ ràng, để tôi kiểm tra, hay là muốn đem sự thật nói cho Chu Diệc An, để nó biết cậu là cái loại người đến cả anh trai của bạn trai cũng có thể dụ dỗ.” Chu Diệc Triết cong khoé môi, trào phúng nói.
Tạ Hà hít một ngụm khí lạnh, hắn muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng lời nói của Chu Diệc Triết lại chọt trúng điểm sợ hãi nhất của hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
“Nhanh lên, thời gian của tôi rất quý giá.” Chu Diệc Triết lạnh lùng nói, nói xong lại cảm thấy bãn thân có vẻ hơi nghiêm khắc, giọng điệu liền dịu đi một chút, dẫn dắt từng bước: “Chỉ là nhìn một cái mà thôi, nếu cậu không có làm gì, vậy cậu sợ cái gì?”
“Chỉ là… Nhìn một cái?” Tạ Hà lặp lại một lần nữa tự thì thào với bản thân, trong mắt hiện lên thần sắc giãy dụa.
Sau một lúc lâu, hắn run run, chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay dừng lại ở cúc áo trên cùng… Tư thế này duy trì rất lâu, rốt cuộc, Tạ Hà cắn răng nhìn về phía Chu Diệc Triết, lại phát hiện ánh mắt của Chu Diệc Triết trở nên rất ôn hoà, thật giống như trong bữa cơm ngày hôm qua vậy, phảng phất vô hạn bao dung, lại tựa như sự yên lặng của biển rộng.
Ánh mắt đó như trấn an hắn, chỉ là nhìn một cái… Hẳn... không có vấn đề gì phải không?
Vì Chu Diệc An, hắn phải nhịn xuống.
Tạ Hà từng chút từng chút cởi bỏ cúc áo… Chẳng mấy chốc áo đã rơi trên mặt đất.
Bị người khác nhìn như vậy khiến Tạ Hà cảm thấy thật xấu hổ, hắn không được tự nhiên đứng ở nơi đó, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn đến vẻ mặt của Chu Diệc Triết.
Đợi nửa ngày, cậu liền nghe thấy một câu mệnh lệnh trầm thấp truyền tới, “Tiếp tục.”
Tạ Hà nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
“Tiếp tục.” Chu Diệc Triết hiếm thấy kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, biểu tình bình tĩnh, giọng điệu vô cùng đương nhiên nói: “Chỉ cởi một nửa, thấy thế nào?”
Tạ Hà xấu hổ không chịu nổi, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, hít sâu mấy hơi mới bình ổn lại được.
Không sao đâu! Dù gì mình cũng chỉ là cởi một nửa, cho đối phương liếc mắt một cái cũng sẽ không mất đi khối thịt nào, ôm tâm lý vò đã mẻ lại sứt này, hắn mới không còn cảm thấy khó chịu nữa, nhắm mắt lại một hơi cởi quần xuống, buồn bực nói: “Hiện tại có thể đi rồi chứ!”
Chu Diệc Triết không có trả lời câu hỏi này, nhẹ nhàng đảo mắt còn mang theo nhàn nhạt khinh thường, “Gần đây cậu không cùng Chu Diệc An làm sao?”
“Không…” Tạ Hà nói được một nửa liền cảm thấy hối hận, vì cái gì hắn phải trả lời loại vấn đề này với Chu Diệc Triết? Hắn lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ nói: “Chuyện này liên quan gì tới anh!”
“Tại sao không làm? Không phải hai người là người yêu của nhau sao.” Chu Diệc Triết tiếp tục hỏi.
“Tôi nói, chuyện này không liên quan tới anh!” Tạ Hà tức giận đến phát run.
“Chuyện này đương nhiên liên quan đến tôi rồi.” Chu Diệc Triết giương mắt, ánh mắt sắc nhọn dừng trên người Tạ Hà, “Tôi che giấu cho cậu chuyện ngày hôm đó, cho nên tôi phải phụ trách giám sát cậu, cậu đã không cùng hắn làm, vậy để tôi kiểm tra đi, nhìn xem cậu có ra ngoài dụ dỗ tên đàn ông nào nữa không.”
“Anh… Anh nói bậy!” Lồng ngực Tạ Hà phập phồng dữ dội, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng vì cảm thấy bị nhục nhã. “Tôi, tôi không phải là loại người như vậy…”
“Tôi có nói bậy hay không, dĩ nhiên phải xem qua mới biết được.” Giọng nói của Chu Diệc Triết vẫn bình thản như trước.
“Tôi từ chối yêu cầu vô lý này! Nếu đây là lý do anh gọi tôi tới đây, vậy tôi cũng không còn việc gì phải ở đây!” Tạ Hà lạnh lùng nói, hắn cũng không phải là người không biết tức giận.
“Có thể.” Vẻ mặt của Chu Diệc Triết một chút cũng không thay đổi, “Cậu từ chối ý tốt của tôi, tôi đây sẽ nói chuyện kia cho Chu Diệc An nghe, cũng phải, dù sao em trai tôi mới là người đàn ông của cậu, để nó quản giáo cậu càng thêm hợp lý.”
“Anh —” Tạ Hà nâng ngón tay chỉ vào y, tức giận đến nói không ra lời.
“Trước khi cậu muốn rời khỏi nơi này phải nghĩ cho rõ ràng, để tôi kiểm tra, hay là muốn đem sự thật nói cho Chu Diệc An, để nó biết cậu là cái loại người đến cả anh trai của bạn trai cũng có thể dụ dỗ.” Chu Diệc Triết cong khoé môi, trào phúng nói.
Tạ Hà hít một ngụm khí lạnh, hắn muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng lời nói của Chu Diệc Triết lại chọt trúng điểm sợ hãi nhất của hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
“Nhanh lên, thời gian của tôi rất quý giá.” Chu Diệc Triết lạnh lùng nói, nói xong lại cảm thấy bãn thân có vẻ hơi nghiêm khắc, giọng điệu liền dịu đi một chút, dẫn dắt từng bước: “Chỉ là nhìn một cái mà thôi, nếu cậu không có làm gì, vậy cậu sợ cái gì?”
“Chỉ là… Nhìn một cái?” Tạ Hà lặp lại một lần nữa tự thì thào với bản thân, trong mắt hiện lên thần sắc giãy dụa.
Sau một lúc lâu, hắn run run, chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay dừng lại ở cúc áo trên cùng… Tư thế này duy trì rất lâu, rốt cuộc, Tạ Hà cắn răng nhìn về phía Chu Diệc Triết, lại phát hiện ánh mắt của Chu Diệc Triết trở nên rất ôn hoà, thật giống như trong bữa cơm ngày hôm qua vậy, phảng phất vô hạn bao dung, lại tựa như sự yên lặng của biển rộng.
Ánh mắt đó như trấn an hắn, chỉ là nhìn một cái… Hẳn... không có vấn đề gì phải không?
Vì Chu Diệc An, hắn phải nhịn xuống.
Tạ Hà từng chút từng chút cởi bỏ cúc áo… Chẳng mấy chốc áo đã rơi trên mặt đất.
Bị người khác nhìn như vậy khiến Tạ Hà cảm thấy thật xấu hổ, hắn không được tự nhiên đứng ở nơi đó, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn đến vẻ mặt của Chu Diệc Triết.
Đợi nửa ngày, cậu liền nghe thấy một câu mệnh lệnh trầm thấp truyền tới, “Tiếp tục.”
Tạ Hà nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
“Tiếp tục.” Chu Diệc Triết hiếm thấy kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, biểu tình bình tĩnh, giọng điệu vô cùng đương nhiên nói: “Chỉ cởi một nửa, thấy thế nào?”
Tạ Hà xấu hổ không chịu nổi, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, hít sâu mấy hơi mới bình ổn lại được.
Không sao đâu! Dù gì mình cũng chỉ là cởi một nửa, cho đối phương liếc mắt một cái cũng sẽ không mất đi khối thịt nào, ôm tâm lý vò đã mẻ lại sứt này, hắn mới không còn cảm thấy khó chịu nữa, nhắm mắt lại một hơi cởi quần xuống, buồn bực nói: “Hiện tại có thể đi rồi chứ!”
Tác giả :
Tức Mặc Dao