Công Lược Nam Phụ
Chương 224: Công lược bạn trai cũ ngạo kiều (02)
Edit: Aya Shinta
Quả nhiên là bị thương đến hỏng đầu rồi! Rõ ràng cô có ký ức của nguyên thân mà vẫn hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy!
Lúc đó, khi nguyên thân băng qua đường cái thì đã vượt đèn đỏ, Tốc độ xe trên đoạn đường đó cũng nhanh nên cô ấy bị đụng phải.
Bản thân cô ấy vượt đèn đỏ, người tài xế gây chuyện đương nhiên sẽ không cần chịu trách nhiệm.
Có điều trong ký ức thì người tài xế kia rất tốt, cứ việc không cần anh ta bồi thường, nhưng vẫn thanh toán một nửa phí giải phẫu cho Lăng Vu Đề.
Nhưng cho dù có người tài xế kia trợ giúp, Lăng mẫu vẫn không có đủ tiền để giao phí giải phẫu cùng thuốc thang.
Cho nên bà đã gọi điện thoại cho ba ruột Lăng Vu Đề để xin tiền, mặc dù cuối cùng thì người ba này vẫn cho đấy, nhưng ba mẹ con đều bị người vợ hiện tại của ông ta nhục nhã một phen.
Vừa nghĩ tới đoạn ký ức này, Lăng Vu Đề tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ba ruột của nguyên thân, quả thực chính là một gã siêu cấp cặn bã!
Lăng mẫu cùng tra nam đều là dân quê, điều kiện gia đình không tốt lắm.
Có điều, điều kiện của Lăng mẫu tốt hơn nhiều so với tra nam, chí ít, nhà Lăng mẫu xây bằng đá, còn nhà tra nam xây bằng đất.
Khi Lăng mẫu mới mười bảy tuổi thì đã bị lời ngon tiếng ngọt của tra nam lừa gạt tới tay.
Bà không để ý đến sự phản đối của người trong nhà mà ở cùng tra nam, dứt khoát kiên quyết cùng tra nam bỏ trốn qua nhà gã.
Mười bảy tuổi, vì tra nam mà sảy thai một lần.
Mười tám tuổi, bà mang thai lần thứ hai, chưa tới mười chín tuổi đã sinh chị gái của nguyên thân.
Mười chín tuổi, bà lại mang thai lần nữa, sinh ra nguyên thân.
Cô gái hai mươi tuổi chưa kết hôn mà đã mang thai, trở thành bà mẹ hai con.
Lăng mẫu là người rất chịu thương chịu khó, nhưng người trong nhà tra nam lại coi bà là trâu, là ngựa để sai khiến, còn xem thường bà.
Gắng gượng vác cái bụng lớn, còn phải đi gặt lúa, gánh phân, cho heo ăn.
Nguyên thân mới vừa ra đời không bao lâu, suýt chút nữa đã bị người ông ghiền rượu thành tính lấy một vạn tệ mà bán cho người khác.
Sau đó, Lăng mẫu mang theo nguyên thân vào nội thành, phụ người ta cho heo ăn, lấy công làm lời.
Đoạn thời gian đó, Lăng mẫu sống rất khổ. Tiền công cho heo ăn rất thấp, nấu ăn cũng chẳng có tí mỡ mà nấu. Chút món ăn tình cờ thêm được là từ người bên khách sạn chuyển đồ qua cho heo ăn, có gà vịt thịt cá gì đấy còn dư, bà lấy về dùng nước sôi rửa qua, lại xào để ăn.
Khi nguyên thân một tuổi, bị đuổi về nhà ngoại, mà chị gái của cô ấy lại ở bên nhà nội.
Khi nguyên thân bốn tuổi, tra nam vì buôn ma túy nên bị cảnh sát tóm, phán án tám năm tù.
Lúc đó, Lăng mẫu đã chia tay với tra nam nhưng lại xem ở phần con cái, ra tiền xuất lực để gã có thể giảm hình phạt, có thể thoải mái một chút trong chốn ngục tù.
Nguyên thân tám tuổi, Lăng mẹ gả cho một người đàn ông trong thành phố.
Ông ấy tốt vô cùng, dẫn nguyên thân cùng chị gái Trương Cầm Kính vào trong thành phố học hành.
Nguyên thân cùng chị gái Trương Cầm Kính đều coi người đàn ông này là ba ruột của mình, không, so với ba ruột mình còn tốt hơn!
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, cái năm mà tra nam ra tù thì ba kế nhiễm bệnh mà đi, còn để lại một khoản nợ.
Lăng mẫu bán nhà, mới trả hết sạch nợ.
Ba mẹ con, tháng ngày bắt đầu khổ sở.
Sau khi gã ba ruột cặn bã ra tù, bởi vì không có chỗ nào để đi nên chỉ có thể xin Lăng mẫu giúp đỡ.
Xem ở phần gã là cha ruột của hai đứa bé nên Lăng mẹ thu nhận giúp đỡ gã. Lần này chính là ba năm.
Mãi đến tận hai năm trước, Lăng mẫu rốt cục không nhịn được, đuổi gã tra nam chỉ biết ăn lại nằm, còn hút cả heroin ra ngoài.
Trước khi tra nam rời đi thì buông lời hung ác, nói rằng gã sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay. Sau này, để Lăng mẹ phải cầu xin gã!
Cũng là do tra nam có số may, làm công nhân trang trí, chậm rãi thì biến thành một ông chủ nhỏ, có chút ít tài sản, còn cưới một người vợ đã ly dị.
Lăng mẫu thực sự không còn cách nào nên mới nghĩ đến việc tìm tra nam.
Tra nam nhục nhã Lăng mẫu một phen, sau đó cho tiền.
Ngày thứ hai, bà vợ của gã liền đến bệnh viện nhục mạ ba mẹ con Lăng mẫu không biết xấu hổ, câu dẫn chồng của mụ.
Nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của người chị hơn mình một tuổi - Trương Cầm Kính, Lăng Vu Đề thở dài.
Bây giờ cô không có năng lực để Lăng mẫu không cần đi tìm gã tra nam xin tiền, bởi vì lúc này thì quả thực nhà bọn họ cần tiền.
Xem ra, nhục nhã ngày mai miễn không được rồi.
Có điều, cô sẽ nhớ kỹ, chờ đến khi cô có tiền, cô sẽ nhục nhã bọn họ lại!
Chỉ chốc lát sau, Lăng mẫu đỏ mắt tiến vào phòng bệnh. Khi bà đi tới bên giường mà vẫn miễn cưỡng vui cười: "Tiểu Vu tỉnh rồi! Cầm Cầm con cũng thật là, sao không để cho Tiểu Vu uống canh trước thế!"
Trương Cầm Kính há há miệng, vẫn chưa nói gì thì Lăng Vu Đề đã cướp lời trước: "Là con muốn chờ mẹ lại đây tự mình cho con uống!"
Lăng mẫu cưng chiều nhìn Lăng Vu Đề rồi gật đầu: "Được được được! Mẹ tự mình cho Tiểu vu uống!" Tiếp đó, bà liền xoay người rót canh cho Lăng Vu Đề.
Bởi vì còn có tiết tự học buổi tối nên Trương Cầm Kính ăn cơm tối ở bệnh viện, nói một chút về bài giảng hôm nay với Lăng Vu Đề rồi trở về trường học.
Lăng mẫu vẫn ở lại trong bệnh viện, không có về căn phòng nhỏ mà họ thuê.
Ngày thứ hai, mụ vợ của gã tra nam đúng hạn mà tới, ở trong phòng bệnh mà mụ nói rất nhiều lời khó nghe. Giọng mụ rất lớn, rất nhiều người ở các phòng bệnh khác đều chặn ở cửa xem trò vui.
Lăng Vu Đề nhờ Trương Cầm Kính đỡ cô dậy, không biết là bởi vì hệ thống, hay là bởi vì cô bị thương nhìn như nghiêm trọng nhưng kỳ thực lại không nghiêm trọng lắm, nên cô khôi phục cũng khá tốt.
Cô được nâng đến trước mặt người đàn bà nọ, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mụ canh chua kia, cứ nhìn như vậy.
Mụ đang mắng thì bị ánh mắt của Lăng Vu Đề kiềm chế lại.
Thấy mụ ta ngừng miệng, lúc này Lăng Vu Đề mới lên tiếng: "Thứ nhất, làm ơn rõ ràng một chút, chồng của bà là cha ruột của tôi! Năm nay tôi mười bảy tuổi, vị thành niên, dựa theo pháp luật, mỗi tháng ông ta cần cho tôi phí nuôi dưỡng! Thứ hai, ta xảy ra tai nạn, để cho cha ruột ra tay trả phí phẫu thuật năm viện thì có gì sai? Nếu như bà cảm thấy không hợp lý, chúng ta liền lên tòa đi! Đến lúc đó để xem, tòa án đến cùng sẽ phán thế nào!"
Tựa hồ là bị Lăng Vu Đề, hoặc là bị Lăng Vu Đề khí thế sợ rồi.
Mụ kia nuốt một ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ hừ một tiếng: "Bọn tao lại không thời gian rảnh rỗi lên tòa với mày, lần này, coi như là bố thí cho bọn mày." Nói xong, mụ chen vào đoàn người rồi rời đi.
Lúc này Lăng Vu Đề mới nhe răng trợn mắt nhờ Trương Cầm Kính dìu cô lên giường: "Ai da, eo tôi..."
Những người vây xem nhìn đến trợn mắt líu lưỡi, khí thế vừa nãy của Lăng Vu Đề cũng không giống một cô bé mười bảy tuổi chút nào, cả người cô lộ ra quý khí, làm bọn họ đều cảm thấy đây nhất định không phải người bình thường đâu!
Nhưng người vừa đi, cô lập tức biến thành người khác vậy.
Lăng mẫu nghe thấy Lăng Vu Đề kêu to, vốn đang đứng ở một bên luống cuống tay chân liền vội vã đi giúp Lăng Vu Đề.
Aya: Tiết mục nhỏ:))))
#Ngon_tinh#
Tôi đã bày tỏ tất cả tấm chân tình của mình.
Tôi đã cố níu kéo biết bao nhiêu lần.
Tại sao ngay cả một câu đồng ý, em cũng không cho tôi?
Ngay cả một câu từ chối dứt khoát, em cũng không cho tôi?
Thái độ mập mờ không dứt của em, khiến tôi mệt mỏi quá...
Tôi, buông tay...
#Thuc_te#
Tau đã ra net từ sớm, chuẩn bị hết tất cả phương diện wifi 3G này nọ.
Tau đã hiếp dâm phím F5 biết bao nhiêu lần.
Tại sao có một câu "Đăng ký thành công!" thôi, mày cũng không hiện được?
Ngay cả cái việc không đăng ký được thì mày không báo mọe luôn đê?
Mày ngồi xoay vòng vòng, "loading" cả mấy tiếng, tau mệt lắm rồi đấy.
Dẹp, tau đi ngủ!!!
Quả nhiên là bị thương đến hỏng đầu rồi! Rõ ràng cô có ký ức của nguyên thân mà vẫn hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy!
Lúc đó, khi nguyên thân băng qua đường cái thì đã vượt đèn đỏ, Tốc độ xe trên đoạn đường đó cũng nhanh nên cô ấy bị đụng phải.
Bản thân cô ấy vượt đèn đỏ, người tài xế gây chuyện đương nhiên sẽ không cần chịu trách nhiệm.
Có điều trong ký ức thì người tài xế kia rất tốt, cứ việc không cần anh ta bồi thường, nhưng vẫn thanh toán một nửa phí giải phẫu cho Lăng Vu Đề.
Nhưng cho dù có người tài xế kia trợ giúp, Lăng mẫu vẫn không có đủ tiền để giao phí giải phẫu cùng thuốc thang.
Cho nên bà đã gọi điện thoại cho ba ruột Lăng Vu Đề để xin tiền, mặc dù cuối cùng thì người ba này vẫn cho đấy, nhưng ba mẹ con đều bị người vợ hiện tại của ông ta nhục nhã một phen.
Vừa nghĩ tới đoạn ký ức này, Lăng Vu Đề tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ba ruột của nguyên thân, quả thực chính là một gã siêu cấp cặn bã!
Lăng mẫu cùng tra nam đều là dân quê, điều kiện gia đình không tốt lắm.
Có điều, điều kiện của Lăng mẫu tốt hơn nhiều so với tra nam, chí ít, nhà Lăng mẫu xây bằng đá, còn nhà tra nam xây bằng đất.
Khi Lăng mẫu mới mười bảy tuổi thì đã bị lời ngon tiếng ngọt của tra nam lừa gạt tới tay.
Bà không để ý đến sự phản đối của người trong nhà mà ở cùng tra nam, dứt khoát kiên quyết cùng tra nam bỏ trốn qua nhà gã.
Mười bảy tuổi, vì tra nam mà sảy thai một lần.
Mười tám tuổi, bà mang thai lần thứ hai, chưa tới mười chín tuổi đã sinh chị gái của nguyên thân.
Mười chín tuổi, bà lại mang thai lần nữa, sinh ra nguyên thân.
Cô gái hai mươi tuổi chưa kết hôn mà đã mang thai, trở thành bà mẹ hai con.
Lăng mẫu là người rất chịu thương chịu khó, nhưng người trong nhà tra nam lại coi bà là trâu, là ngựa để sai khiến, còn xem thường bà.
Gắng gượng vác cái bụng lớn, còn phải đi gặt lúa, gánh phân, cho heo ăn.
Nguyên thân mới vừa ra đời không bao lâu, suýt chút nữa đã bị người ông ghiền rượu thành tính lấy một vạn tệ mà bán cho người khác.
Sau đó, Lăng mẫu mang theo nguyên thân vào nội thành, phụ người ta cho heo ăn, lấy công làm lời.
Đoạn thời gian đó, Lăng mẫu sống rất khổ. Tiền công cho heo ăn rất thấp, nấu ăn cũng chẳng có tí mỡ mà nấu. Chút món ăn tình cờ thêm được là từ người bên khách sạn chuyển đồ qua cho heo ăn, có gà vịt thịt cá gì đấy còn dư, bà lấy về dùng nước sôi rửa qua, lại xào để ăn.
Khi nguyên thân một tuổi, bị đuổi về nhà ngoại, mà chị gái của cô ấy lại ở bên nhà nội.
Khi nguyên thân bốn tuổi, tra nam vì buôn ma túy nên bị cảnh sát tóm, phán án tám năm tù.
Lúc đó, Lăng mẫu đã chia tay với tra nam nhưng lại xem ở phần con cái, ra tiền xuất lực để gã có thể giảm hình phạt, có thể thoải mái một chút trong chốn ngục tù.
Nguyên thân tám tuổi, Lăng mẹ gả cho một người đàn ông trong thành phố.
Ông ấy tốt vô cùng, dẫn nguyên thân cùng chị gái Trương Cầm Kính vào trong thành phố học hành.
Nguyên thân cùng chị gái Trương Cầm Kính đều coi người đàn ông này là ba ruột của mình, không, so với ba ruột mình còn tốt hơn!
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, cái năm mà tra nam ra tù thì ba kế nhiễm bệnh mà đi, còn để lại một khoản nợ.
Lăng mẫu bán nhà, mới trả hết sạch nợ.
Ba mẹ con, tháng ngày bắt đầu khổ sở.
Sau khi gã ba ruột cặn bã ra tù, bởi vì không có chỗ nào để đi nên chỉ có thể xin Lăng mẫu giúp đỡ.
Xem ở phần gã là cha ruột của hai đứa bé nên Lăng mẹ thu nhận giúp đỡ gã. Lần này chính là ba năm.
Mãi đến tận hai năm trước, Lăng mẫu rốt cục không nhịn được, đuổi gã tra nam chỉ biết ăn lại nằm, còn hút cả heroin ra ngoài.
Trước khi tra nam rời đi thì buông lời hung ác, nói rằng gã sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay. Sau này, để Lăng mẹ phải cầu xin gã!
Cũng là do tra nam có số may, làm công nhân trang trí, chậm rãi thì biến thành một ông chủ nhỏ, có chút ít tài sản, còn cưới một người vợ đã ly dị.
Lăng mẫu thực sự không còn cách nào nên mới nghĩ đến việc tìm tra nam.
Tra nam nhục nhã Lăng mẫu một phen, sau đó cho tiền.
Ngày thứ hai, bà vợ của gã liền đến bệnh viện nhục mạ ba mẹ con Lăng mẫu không biết xấu hổ, câu dẫn chồng của mụ.
Nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của người chị hơn mình một tuổi - Trương Cầm Kính, Lăng Vu Đề thở dài.
Bây giờ cô không có năng lực để Lăng mẫu không cần đi tìm gã tra nam xin tiền, bởi vì lúc này thì quả thực nhà bọn họ cần tiền.
Xem ra, nhục nhã ngày mai miễn không được rồi.
Có điều, cô sẽ nhớ kỹ, chờ đến khi cô có tiền, cô sẽ nhục nhã bọn họ lại!
Chỉ chốc lát sau, Lăng mẫu đỏ mắt tiến vào phòng bệnh. Khi bà đi tới bên giường mà vẫn miễn cưỡng vui cười: "Tiểu Vu tỉnh rồi! Cầm Cầm con cũng thật là, sao không để cho Tiểu Vu uống canh trước thế!"
Trương Cầm Kính há há miệng, vẫn chưa nói gì thì Lăng Vu Đề đã cướp lời trước: "Là con muốn chờ mẹ lại đây tự mình cho con uống!"
Lăng mẫu cưng chiều nhìn Lăng Vu Đề rồi gật đầu: "Được được được! Mẹ tự mình cho Tiểu vu uống!" Tiếp đó, bà liền xoay người rót canh cho Lăng Vu Đề.
Bởi vì còn có tiết tự học buổi tối nên Trương Cầm Kính ăn cơm tối ở bệnh viện, nói một chút về bài giảng hôm nay với Lăng Vu Đề rồi trở về trường học.
Lăng mẫu vẫn ở lại trong bệnh viện, không có về căn phòng nhỏ mà họ thuê.
Ngày thứ hai, mụ vợ của gã tra nam đúng hạn mà tới, ở trong phòng bệnh mà mụ nói rất nhiều lời khó nghe. Giọng mụ rất lớn, rất nhiều người ở các phòng bệnh khác đều chặn ở cửa xem trò vui.
Lăng Vu Đề nhờ Trương Cầm Kính đỡ cô dậy, không biết là bởi vì hệ thống, hay là bởi vì cô bị thương nhìn như nghiêm trọng nhưng kỳ thực lại không nghiêm trọng lắm, nên cô khôi phục cũng khá tốt.
Cô được nâng đến trước mặt người đàn bà nọ, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mụ canh chua kia, cứ nhìn như vậy.
Mụ đang mắng thì bị ánh mắt của Lăng Vu Đề kiềm chế lại.
Thấy mụ ta ngừng miệng, lúc này Lăng Vu Đề mới lên tiếng: "Thứ nhất, làm ơn rõ ràng một chút, chồng của bà là cha ruột của tôi! Năm nay tôi mười bảy tuổi, vị thành niên, dựa theo pháp luật, mỗi tháng ông ta cần cho tôi phí nuôi dưỡng! Thứ hai, ta xảy ra tai nạn, để cho cha ruột ra tay trả phí phẫu thuật năm viện thì có gì sai? Nếu như bà cảm thấy không hợp lý, chúng ta liền lên tòa đi! Đến lúc đó để xem, tòa án đến cùng sẽ phán thế nào!"
Tựa hồ là bị Lăng Vu Đề, hoặc là bị Lăng Vu Đề khí thế sợ rồi.
Mụ kia nuốt một ngụm nước bọt, cố làm ra vẻ hừ một tiếng: "Bọn tao lại không thời gian rảnh rỗi lên tòa với mày, lần này, coi như là bố thí cho bọn mày." Nói xong, mụ chen vào đoàn người rồi rời đi.
Lúc này Lăng Vu Đề mới nhe răng trợn mắt nhờ Trương Cầm Kính dìu cô lên giường: "Ai da, eo tôi..."
Những người vây xem nhìn đến trợn mắt líu lưỡi, khí thế vừa nãy của Lăng Vu Đề cũng không giống một cô bé mười bảy tuổi chút nào, cả người cô lộ ra quý khí, làm bọn họ đều cảm thấy đây nhất định không phải người bình thường đâu!
Nhưng người vừa đi, cô lập tức biến thành người khác vậy.
Lăng mẫu nghe thấy Lăng Vu Đề kêu to, vốn đang đứng ở một bên luống cuống tay chân liền vội vã đi giúp Lăng Vu Đề.
Aya: Tiết mục nhỏ:))))
#Ngon_tinh#
Tôi đã bày tỏ tất cả tấm chân tình của mình.
Tôi đã cố níu kéo biết bao nhiêu lần.
Tại sao ngay cả một câu đồng ý, em cũng không cho tôi?
Ngay cả một câu từ chối dứt khoát, em cũng không cho tôi?
Thái độ mập mờ không dứt của em, khiến tôi mệt mỏi quá...
Tôi, buông tay...
#Thuc_te#
Tau đã ra net từ sớm, chuẩn bị hết tất cả phương diện wifi 3G này nọ.
Tau đã hiếp dâm phím F5 biết bao nhiêu lần.
Tại sao có một câu "Đăng ký thành công!" thôi, mày cũng không hiện được?
Ngay cả cái việc không đăng ký được thì mày không báo mọe luôn đê?
Mày ngồi xoay vòng vòng, "loading" cả mấy tiếng, tau mệt lắm rồi đấy.
Dẹp, tau đi ngủ!!!
Tác giả :
Mai Khai